Longfic Khai Nguyen Mot Tinh Yeu Da Cu
[CẢNH BÁO] Thực ra đây chính là cái kết nằm ngoài dự kiến của mình trong suốt quá trình viết ngoại truyện. Mình cũng không hề dự đoán được sẽ viết ra kết cục bi quan như thế này. Hai nhân vật chính trong chương này sẽ có lối suy nghĩ tiêu cực hơn rất nhiều và cái kết sẽ không còn hoàn mỹ nữa, mong các bạn suy nghĩ kĩ trước khi đọc tiếp chương này, cám ơn các bạn.
- Em nhất định, sau này sẽ chủ động nữa... Anh cứ chờ đó...Quay về thực tại, anh thấy bé con nằm đó, tươi cười nhìn anh, nửa thách thức, nửa trìu mến. - Ừ... Vậy em phải mau khoẻ lại đó nha, anh nhất định sẽ chờ được em...Vương Tuấn Khải hôn đứa nhỏ. Vương Nguyên híp mắt đón lấy nụ hôn đang phủ lên trán... Phút chốc liền ngủ thiếp đi mất.Ngắm nhìn tiểu thiên sứ ngủ say trên tay mình, Vương Tuấn Khải vừa đau đớn vừa thấy hạnh phúc len lỏi. Tiểu thiên sứ xinh đẹp đến đáng thương này, chính là cần được che chở.- Vương Nguyên đâu rồi...? Anh đã tìm được anh ấy chưa?Hạ Khuê đứng ngoài ban công lộng gió, tay cầm điện thoại hơi run rẩy. - Ngày mai bác sĩ bảo sẽ tiến hành phẫu thuật cho em ấy. À em ráng nói tránh cho Khải Phong đừng biết chuyện này giúp anh... Khoảng 6h sáng mai đánh thức nó dậy đi học, à, em nhớ làm cả món cơm kèm xúc xích trứng cho nó đem theo nhé. - Em biết rồi... Mai em có thể tới thăm anh trai không?- Được... À thôi anh phải vào trong, chào em...Hạ Khuê cúp máy, nhưng đôi mắt vẫn nhìn trân trân lên chiếc di động. Trên màn hình, là ảnh một nam sinh trung học đang tươi cười rạng rỡ như ban mai, nụ cười tự nhiên, không một chút âu lo muộn phiền...- Vương Tuấn Khải, đã bao lâu rồi... em chưa được thấy anh tươi cười thế này...Lúc Vương Tuấn Khải tỏ tình với Vương Nguyên, cô chính là cô nữ sinh lớp 8 đứng dưới ánh chiều tà, trong một góc khuất gần đấy. Cô nữ sinh bé nhỏ trong cặp kính cận dày cộm, mái tóc được thắt bím sang hai bên gọn gàng, gương mặt đỏ bừng tèm nhem nước mắt. Trong lúc người ta đang hạnh phúc, thì cô lại thành ra sao đây chứ. Cho đến tận bây giờ, cô đã từ một nữ sinh mọt sách với vẻ ngoài tầm thường biến thành nữ thư kí xinh đẹp quyến rũ. Vậy mà anh vẫn không yêu cô...Hạ Khuê cười, nước mắt không biết vì đâu mà chảy xuống. Hai tay mạnh bạo quẹt một đường lên hai bầu má đỏ ửng.- Hạ Khuê, cho em nè, xinh không?Vương Nguyên chìa ra trước mắt của Hạ Khuê một chiếc kẹp nơ nho nhỏ. Lúc cô bị ốm nằm bẹp ở nhà, Vương Nguyên liền từ một đứa nhóc 7 tuổi thành một người anh chững chạc, tất tả chạy sang nhà cô. Hạ Khuê lúc ấy chỉ mới 6 tuổi, gương mặt non nớt xinh xắn, đỏ bừng vì sốt. Cô bé ngẩn ngơ dòm chiếc kẹp nhỏ xíu trên tay anh hai rồi mỉm cười :- Em cám ơn...- Ngoan lắm...- Vương Nguyên với tay xoa xoa đầu cô, miệng tươi cười, sau đó ôm lấy cô em gái nhỏ. - Tiểu Khuê phải mau khoẻ lại, để chơi đồ hàng với anh nha.- Dạ...Hạ Khuê cười híp cả mắt, đôi tay nhỏ ôm gọn ông anh nhỏ mũm mỉm. Hai anh em như hai bé thỏ nhỏ cứ thế ôm chầm lấy nhau.Hạ Khuê 24 tuổi, mỉm cười đứng đấy, tay luồn lên tóc, lấy xuống chiếc kẹp nơ nhỏ. Chính là chiếc kẹp ngày đó, chứa đựng bao nhiêu kí ức đẹp của hai anh em. Vuốt ve nó như món bảo vật, cô bật cười."Vương Nguyên anh biết không, Vương Tuấn Khải cần anh, hơn bất kì thứ gì anh ấy có, nên là, anh phải cố gắng vượt qua cuộc phẫu thuật này. À, không chỉ Vương Tuấn Khải không thôi, em cũng cần anh lắm, ông anh trai khờ khạo này..."Sáng sớm hôm ấy...- Vương Tuấn Khải...Cậu nắm chặt đôi tay rắn rỏi, bấu lấy nó, yếu ớt thều thào. Kiềm lòng không nổi, anh cúi người xuống ôm gọn lấy cậu trong tay, hôn lên má đứa nhỏ đầy bất lực. Ba và mẹ của cậu lúc này cũng đã ở đầy đủ bên cạnh đứa con trai. Bà Vương giống như gục ngã trong vòng tay của chồng. - Sẽ không sao, được chứ, sẽ không sao cả...Rồi anh luyến tiếc buông cậu ra, anh đi theo chiếc xe đẩy đang đưa cậu đến phòng phẫu thuật cùng với ba mẹ cậu.- Vương Nguyên...Nghe tiếng gọi ở đằng sau, Vương Nguyên khẽ động mi mắt, bất ngờ khi thấy cô em gái mình đang hớt hải chạy đến. Hạ Khuê đuổi theo kịp, thở hổn hển, tay cầm một chiếc hộp nhỏ, đưa đến cho cậu.- Vương Nguyên, anh nhất định phải khoẻ lại, còn chơi đồ hàng với em nữa... - Hả...? - Vương Nguyên tròn mắt khó hiểu, chưa kịp định hình thì thấy cô em gái dúi vào tay mình một hộp quà nho nhỏ.- Đây là cái kẹp cà vạt. Hừm, anh là con trai không dùng được kẹp cài tóc có nơ màu hồng đâu. Khoẻ lại nhất định phải dùng nó nha. Em vẫn còn giữ cái của anh tặng này, suốt mười mấy năm luôn đó.Vương Nguyên phút chốc bật cười, với đôi tay gầy guộc luồng qua mái tóc của Hạ Khuê, mỉm cười. Đúng rồi, chiếc kẹp nơ đó vẫn còn nằm yên trên mái tóc của em ấy. Đôi tay hạ xuống, chiếc xe đẩy từ từ tiến vào phòng phẫu thuật. Tất cả những người thân thuộc nhất với cậu, đứng bên ngoài nhìn vào, nín thở và chờ đợi.Tiếng tít tít từ máy điện tâm đồ, tiếng lách cách của dao kéo, lạnh lẽo đến đáng sợ. Vương Tuấn Khải tựa lưng vào tường, lắng nghe tiếng kim đồng hồ như đang gọi tên vận mệnh của mình, của cậu nữa. Rồi mọi chuyện sẽ ra sao đây?...."Vương Tuấn Khải, chỉ cần còn anh bên cạnh, em nhất định sẽ cố gắng sống tiếp..." - Bác sĩ, Vương Nguyên còn có thể sống được bao lâu nữa? - Tôi... Thật sự chỉ còn gần một tháng...- Tôi phải làm sao mới cứu được em ấy? - Một quả tim mới, chỉ còn cách đó mà thôi. ... "Vương Nguyên, anh không thể trơ mắt nhìn em ngày ngày hứng chịu đau đớn, không thể trơ mắt nhìn em bỏ anh ở lại nhân gian cay nghiệt này. Cho nên, anh đành phải rời xa em. Nguyên Tử, nhất định phải có một cuộc sống thật hạnh phúc." ... Cuộc phẫu thuật rất nhanh chóng kết thúc, rất thành công. Vương Nguyên chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là có thể khỏe mạnh trở lại. Nhưng mà cậu luôn cảm thấy kì lạ, tại sao Vương Tuấn Khải không đến? - Vương Nguyên, người hiến tim cho cậu là Tuấn Khải. Cậu ấy muốn tôi giấu cậu, muốn tôi nói với cậu cậu ấy không còn muốn bên cạnh cậu nữa nhưng tôi thực sự không làm được. Cậu ấy còn nói...Không đủ dũng cảm để tiếp tục lắng nghe lời bác sĩ nói, Vương Nguyên nhanh chóng đứng dậy chạy nhanh ra ngoài phòng bệnh. Cậu thật sự không thiết gì nữa. Không phải đã từng nói chỉ cần có Tuấn Khải bên cạnh cậu mới có động lực để sống sao. Anh ấy không còn nữa, Vương Nguyên cậu biết làm sao bây giờ? Nhảy xuống khỏi lan can, tầng thứ 28, thật may mắn, có thể không được bọn họ cứu nữa... Vương Tuấn Khải, chúng ta cùng đi. ... 'Vương Nguyên, tại sao em lại ở đây?' 'Vương Nguyên, không phải là nên sóng đôi cùng Vương Tuấn Khải sao? Đương nhiên em nên ở nơi này rồi." "Ngốc. Cảm ơn em.".....- Vương Tuấn Khải...- Vương Nguyên, là em, đúng là em rồi...Vuốt lấy đôi bầu má ửng đỏ dưới ánh nắng ban mai buổi sớm nhẹ nhàng, nụ cười hiền hoà ngọt ngào như kẹo sữa, mái tóc đen nhánh thơm nhẹ dịu, hương thơm tinh khiết làm anh phát nghiện bao nhiêu năm qua không thể dứt khỏi. Khung cảnh lúc này ảo diệu, mờ nhạt trong lớp sương sớm... Vương Nguyên của anh, em về rồi... Em về bên anh thật rồi...Không phải là em hay anh nữa... mà là chúng ta...Anh đang mơ, hay mọi thứ là thật? Chúng ta, là đang sống hay đã chết...? Mọi thứ đều không còn quan trọng nữa... [HẾT]HE, SE or OE tuỳ mọi người định đoạt nha... :'>Rồi xong, thế là tui phải say goodbye các bạn rồi, năm sau tui 11 rồi với phải gánh page nữa :'( nên chắc đi tu luôn rồi. Nhưng tui ráng lúc nào nhàn rỗi sẽ ngoi lên làm mấy quả oneshot cho vui nhà vui cửa ha ;v; yêuuu mọi người.Chẳng qua là tui muốn có một kết thúc khác cho MTYĐC để đổi gió thôi, dù sao đây cũng chỉ là ngoại truyện thôi nên đừng xách dép hay dao rượt tui nha, ngoại truyện nó không liên quan gì lắm đâu ;^; Cám ơn em Linh đã hợp tác cùng c làm nên cái kết này ;v; [lần đầu như lần cuối tui viết kiểu này nên đừng có gạch đá tuiii nựa]
- Em nhất định, sau này sẽ chủ động nữa... Anh cứ chờ đó...Quay về thực tại, anh thấy bé con nằm đó, tươi cười nhìn anh, nửa thách thức, nửa trìu mến. - Ừ... Vậy em phải mau khoẻ lại đó nha, anh nhất định sẽ chờ được em...Vương Tuấn Khải hôn đứa nhỏ. Vương Nguyên híp mắt đón lấy nụ hôn đang phủ lên trán... Phút chốc liền ngủ thiếp đi mất.Ngắm nhìn tiểu thiên sứ ngủ say trên tay mình, Vương Tuấn Khải vừa đau đớn vừa thấy hạnh phúc len lỏi. Tiểu thiên sứ xinh đẹp đến đáng thương này, chính là cần được che chở.- Vương Nguyên đâu rồi...? Anh đã tìm được anh ấy chưa?Hạ Khuê đứng ngoài ban công lộng gió, tay cầm điện thoại hơi run rẩy. - Ngày mai bác sĩ bảo sẽ tiến hành phẫu thuật cho em ấy. À em ráng nói tránh cho Khải Phong đừng biết chuyện này giúp anh... Khoảng 6h sáng mai đánh thức nó dậy đi học, à, em nhớ làm cả món cơm kèm xúc xích trứng cho nó đem theo nhé. - Em biết rồi... Mai em có thể tới thăm anh trai không?- Được... À thôi anh phải vào trong, chào em...Hạ Khuê cúp máy, nhưng đôi mắt vẫn nhìn trân trân lên chiếc di động. Trên màn hình, là ảnh một nam sinh trung học đang tươi cười rạng rỡ như ban mai, nụ cười tự nhiên, không một chút âu lo muộn phiền...- Vương Tuấn Khải, đã bao lâu rồi... em chưa được thấy anh tươi cười thế này...Lúc Vương Tuấn Khải tỏ tình với Vương Nguyên, cô chính là cô nữ sinh lớp 8 đứng dưới ánh chiều tà, trong một góc khuất gần đấy. Cô nữ sinh bé nhỏ trong cặp kính cận dày cộm, mái tóc được thắt bím sang hai bên gọn gàng, gương mặt đỏ bừng tèm nhem nước mắt. Trong lúc người ta đang hạnh phúc, thì cô lại thành ra sao đây chứ. Cho đến tận bây giờ, cô đã từ một nữ sinh mọt sách với vẻ ngoài tầm thường biến thành nữ thư kí xinh đẹp quyến rũ. Vậy mà anh vẫn không yêu cô...Hạ Khuê cười, nước mắt không biết vì đâu mà chảy xuống. Hai tay mạnh bạo quẹt một đường lên hai bầu má đỏ ửng.- Hạ Khuê, cho em nè, xinh không?Vương Nguyên chìa ra trước mắt của Hạ Khuê một chiếc kẹp nơ nho nhỏ. Lúc cô bị ốm nằm bẹp ở nhà, Vương Nguyên liền từ một đứa nhóc 7 tuổi thành một người anh chững chạc, tất tả chạy sang nhà cô. Hạ Khuê lúc ấy chỉ mới 6 tuổi, gương mặt non nớt xinh xắn, đỏ bừng vì sốt. Cô bé ngẩn ngơ dòm chiếc kẹp nhỏ xíu trên tay anh hai rồi mỉm cười :- Em cám ơn...- Ngoan lắm...- Vương Nguyên với tay xoa xoa đầu cô, miệng tươi cười, sau đó ôm lấy cô em gái nhỏ. - Tiểu Khuê phải mau khoẻ lại, để chơi đồ hàng với anh nha.- Dạ...Hạ Khuê cười híp cả mắt, đôi tay nhỏ ôm gọn ông anh nhỏ mũm mỉm. Hai anh em như hai bé thỏ nhỏ cứ thế ôm chầm lấy nhau.Hạ Khuê 24 tuổi, mỉm cười đứng đấy, tay luồn lên tóc, lấy xuống chiếc kẹp nơ nhỏ. Chính là chiếc kẹp ngày đó, chứa đựng bao nhiêu kí ức đẹp của hai anh em. Vuốt ve nó như món bảo vật, cô bật cười."Vương Nguyên anh biết không, Vương Tuấn Khải cần anh, hơn bất kì thứ gì anh ấy có, nên là, anh phải cố gắng vượt qua cuộc phẫu thuật này. À, không chỉ Vương Tuấn Khải không thôi, em cũng cần anh lắm, ông anh trai khờ khạo này..."Sáng sớm hôm ấy...- Vương Tuấn Khải...Cậu nắm chặt đôi tay rắn rỏi, bấu lấy nó, yếu ớt thều thào. Kiềm lòng không nổi, anh cúi người xuống ôm gọn lấy cậu trong tay, hôn lên má đứa nhỏ đầy bất lực. Ba và mẹ của cậu lúc này cũng đã ở đầy đủ bên cạnh đứa con trai. Bà Vương giống như gục ngã trong vòng tay của chồng. - Sẽ không sao, được chứ, sẽ không sao cả...Rồi anh luyến tiếc buông cậu ra, anh đi theo chiếc xe đẩy đang đưa cậu đến phòng phẫu thuật cùng với ba mẹ cậu.- Vương Nguyên...Nghe tiếng gọi ở đằng sau, Vương Nguyên khẽ động mi mắt, bất ngờ khi thấy cô em gái mình đang hớt hải chạy đến. Hạ Khuê đuổi theo kịp, thở hổn hển, tay cầm một chiếc hộp nhỏ, đưa đến cho cậu.- Vương Nguyên, anh nhất định phải khoẻ lại, còn chơi đồ hàng với em nữa... - Hả...? - Vương Nguyên tròn mắt khó hiểu, chưa kịp định hình thì thấy cô em gái dúi vào tay mình một hộp quà nho nhỏ.- Đây là cái kẹp cà vạt. Hừm, anh là con trai không dùng được kẹp cài tóc có nơ màu hồng đâu. Khoẻ lại nhất định phải dùng nó nha. Em vẫn còn giữ cái của anh tặng này, suốt mười mấy năm luôn đó.Vương Nguyên phút chốc bật cười, với đôi tay gầy guộc luồng qua mái tóc của Hạ Khuê, mỉm cười. Đúng rồi, chiếc kẹp nơ đó vẫn còn nằm yên trên mái tóc của em ấy. Đôi tay hạ xuống, chiếc xe đẩy từ từ tiến vào phòng phẫu thuật. Tất cả những người thân thuộc nhất với cậu, đứng bên ngoài nhìn vào, nín thở và chờ đợi.Tiếng tít tít từ máy điện tâm đồ, tiếng lách cách của dao kéo, lạnh lẽo đến đáng sợ. Vương Tuấn Khải tựa lưng vào tường, lắng nghe tiếng kim đồng hồ như đang gọi tên vận mệnh của mình, của cậu nữa. Rồi mọi chuyện sẽ ra sao đây?...."Vương Tuấn Khải, chỉ cần còn anh bên cạnh, em nhất định sẽ cố gắng sống tiếp..." - Bác sĩ, Vương Nguyên còn có thể sống được bao lâu nữa? - Tôi... Thật sự chỉ còn gần một tháng...- Tôi phải làm sao mới cứu được em ấy? - Một quả tim mới, chỉ còn cách đó mà thôi. ... "Vương Nguyên, anh không thể trơ mắt nhìn em ngày ngày hứng chịu đau đớn, không thể trơ mắt nhìn em bỏ anh ở lại nhân gian cay nghiệt này. Cho nên, anh đành phải rời xa em. Nguyên Tử, nhất định phải có một cuộc sống thật hạnh phúc." ... Cuộc phẫu thuật rất nhanh chóng kết thúc, rất thành công. Vương Nguyên chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là có thể khỏe mạnh trở lại. Nhưng mà cậu luôn cảm thấy kì lạ, tại sao Vương Tuấn Khải không đến? - Vương Nguyên, người hiến tim cho cậu là Tuấn Khải. Cậu ấy muốn tôi giấu cậu, muốn tôi nói với cậu cậu ấy không còn muốn bên cạnh cậu nữa nhưng tôi thực sự không làm được. Cậu ấy còn nói...Không đủ dũng cảm để tiếp tục lắng nghe lời bác sĩ nói, Vương Nguyên nhanh chóng đứng dậy chạy nhanh ra ngoài phòng bệnh. Cậu thật sự không thiết gì nữa. Không phải đã từng nói chỉ cần có Tuấn Khải bên cạnh cậu mới có động lực để sống sao. Anh ấy không còn nữa, Vương Nguyên cậu biết làm sao bây giờ? Nhảy xuống khỏi lan can, tầng thứ 28, thật may mắn, có thể không được bọn họ cứu nữa... Vương Tuấn Khải, chúng ta cùng đi. ... 'Vương Nguyên, tại sao em lại ở đây?' 'Vương Nguyên, không phải là nên sóng đôi cùng Vương Tuấn Khải sao? Đương nhiên em nên ở nơi này rồi." "Ngốc. Cảm ơn em.".....- Vương Tuấn Khải...- Vương Nguyên, là em, đúng là em rồi...Vuốt lấy đôi bầu má ửng đỏ dưới ánh nắng ban mai buổi sớm nhẹ nhàng, nụ cười hiền hoà ngọt ngào như kẹo sữa, mái tóc đen nhánh thơm nhẹ dịu, hương thơm tinh khiết làm anh phát nghiện bao nhiêu năm qua không thể dứt khỏi. Khung cảnh lúc này ảo diệu, mờ nhạt trong lớp sương sớm... Vương Nguyên của anh, em về rồi... Em về bên anh thật rồi...Không phải là em hay anh nữa... mà là chúng ta...Anh đang mơ, hay mọi thứ là thật? Chúng ta, là đang sống hay đã chết...? Mọi thứ đều không còn quan trọng nữa... [HẾT]HE, SE or OE tuỳ mọi người định đoạt nha... :'>Rồi xong, thế là tui phải say goodbye các bạn rồi, năm sau tui 11 rồi với phải gánh page nữa :'( nên chắc đi tu luôn rồi. Nhưng tui ráng lúc nào nhàn rỗi sẽ ngoi lên làm mấy quả oneshot cho vui nhà vui cửa ha ;v; yêuuu mọi người.Chẳng qua là tui muốn có một kết thúc khác cho MTYĐC để đổi gió thôi, dù sao đây cũng chỉ là ngoại truyện thôi nên đừng xách dép hay dao rượt tui nha, ngoại truyện nó không liên quan gì lắm đâu ;^; Cám ơn em Linh đã hợp tác cùng c làm nên cái kết này ;v; [lần đầu như lần cuối tui viết kiểu này nên đừng có gạch đá tuiii nựa]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com