Longfic Kaiyuan Khai Nguyen Co Hoi Thu Hai
Sáng sớm luôn là lúc con người có nhiều năng lượng nhất, cư nhiên cũng là lúc nhộn nhịp nhất, vui vẻ nhất và ồn ào nhất.Buổi sáng, khí lực tuôn trào, sức khỏe dồi dào, máu chảy ào ào,..tóm lại cái gì cũng ào. Nhưng đối với người đang ngủ lại là cực hình nặng nhất, còn hơn cả 10 đại cực hình thời Mãn Thanh nữa. Ví dụ như sáng nay ở nhà Vương Nguyên."Cháu chào hai bác""Hoành Hoành, đến rồi sao? Đã dặn con bao nhiêu lần đừng gọi là bác mà" - bà Vương đang đốc thúc nhà bếp làm việc nghe tiếng liền đon đả chạy lên. Ông Vương cầm tờ báo bóng đá đọc tới đọc lui vẫn không biết là đọc cái gì, vì trang báo đó chỉ có 2 tin, mỗi tin 4 dòng, nói nôm na là trang tóm tắt tin tức ấy."A...vâng, bama buổi sáng vui vẻ" - miệng thì nói mà mắt vẫn dáo dác nhìn xung quanh. Vâng, đích thị là tìm người.Trên lầu, phòng bên cạnh, nơi cửa phòng to bị mở toang, trên cánh cửa có đề biển 'Thiên Tỷ's sweet room', một cục thịt đang lăn từ trên giường xuống cùng với tốc độ ánh sáng bịch bịch bịch tới nơi 'phát sóng tình yêu'.Thoắt cái đã nghe thêm tiếng rầm rầm, bịch bịch, tiếng thở hổn hển, và cuối cùng là..."Tiểu Hoành, chào buổi sáng" - cục thịt dừng lại trước cầu thang, chỉnh trang tóc tai, tiêu sái đi xuống.À đúng ra, ngữ điệu nó phải là thế này:"Tiểu Hoànhhhhhh, chào buổi sángggg~~" - .....đó, vậy mới đúng.Ờ thì, sáng nay đôi uyên ương chúng nó hẹn nhau cùng ăn sáng, cùng đi làm, và cùng phá thằng anh quý hóa đang say giấc nồng. Ông bà Vương từ khi nào, à từ khi Thiên Tỷ dẫn Tiểu Hoành về ra mắt, không phải, từ tiệc chào mừng thằng nào đó về nhà đã vô cùng xinh xắn đáng yêu phong luôn danh con dâu cho thằng bé. Và từ đó đôi uyên ương được lên sóng truyền hình còn đứa nào đó bị nằm xó không thương tiếc.Ông trời là không thương người!! Tôi nguyền rủa tổ tông chín đời nhà ông!!!Nhưng số phận khổ đau của bạn nhỏ trên phòng vẫn chưa kết thúc..."Cậu chủ, cậu hai và Lưu thiếu gia đã chuẩn bị xong và đang chờ ở dưới. Nếu không mau sẽ không kịp" - âm khí lạnh như băng trôi nghìn năm, người này là....thím Lý!Mặc kệ, không thèm quan tâm, trùm mền quay sang chỗ khác. Nhà ông ông có quyền ngủ!"Cậu chủ, nếu không muốn tắm nước đá buổi sáng thì mau dậy!""..."Gì thì gì chứ cục bông trên giường sợ cái trò này lắm. Từ nhỏ tới giờ toàn bị thím Lý dội nước đá khi lỡ nướng quá giờ. Ai đời đang chăn êm nệm ấm, ào một cái toàn thân tê cứng không còn cảm giác. Trên đời này còn có thiên lý không, tôi là đại thiếu gia, không phải người hầu, sao nỡ đối xử với tôi như vậy???Vài giây sau người ta thấy cái mền rục rịch, rồi di chuyển xuống giường, sau đó thì nằm yên ngoài nhà tắm còn người thì chả thấy đâu. Là cậu chủ của chúng ta đã đi làm vệ sinh cá nhân rồi.Thím Lý như thường lệ chuẩn bị đồ xong mới rời phòng, không quên 'chỉnh' vài cô người hầu không nghiêm túc theo sau.Vài phút sau phó giám đốc phòng Quảng Cáo đã quần áo chỉnh tề, đường hoàng đứng trước Vương Đổng Vương Thị vẫn đang loay hoay với trang tóm tắt tin tức cúi đầu hành lễ, à chào buổi sáng. Sau quay ra ôm Vương phu nhân làm nũng rồi mới chịu kéo đôi uyên ương ra xe đi làm.Tất nhiên Thiên Tổng có quyền cao chức trọng tới đâu vẫn phải cho xe đậu trước trụ sở TF cách Vương Thị 15 km và chấp nhận bị muộn vì bảo bối thân yêu. Hoàn toàn xem thằng anh là không khí.Hình như hôm nay trời âm u hơn thì phải....Sáng nay có người vừa đi vừa huýt sáo, ăng ten hoạt động hết công suất. Vương Tuấn Khải sáng nay rất lạ, gặp ai cũng cười, cười đến khả ố, cười ngoác đến tận mang tai. Không phải hắn bị chạm giây cười rồi chứ?!Thực ra nếu như bình thường thì chẳng ai để ý, vì tính hắn dở dở ương ương, điên điên khùng khùng, lột mặt là chuyện thường ngày ở huyện. Nhưng hôm nay Vương Nguyên có dự cảm không tốt lắm.*Listen to my heart...*"Bác Từ?" - điện thoại của Vương Nguyên, người gọi là bác Từ.Hôm nay bác Từ hình như hơi khẩn trương."Ng...Nguyên Nguyên...""Bác Từ, bình tĩnh, có chuyện gì?""Chuyện này rất dài, chiều nay cháu tới chỗ bác được không? Mọi người ở đây đến không sống nổi mất!"Vương Nguyên có chút bất an, bác Từ vốn rất điềm tĩnh, bây giờ sao lại..."Cháu biết rồi" - cậu tắt máy, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Vương Tuấn Khải nổi cơn động kinh cười, bác Từ không giữ nổi bình tĩnh. Chuyện gì có thể khiến cho hai người họ thay đổi 180 độ như vậy?Lần này đến lượt Vương Tuấn Khải hắn sang bên này. Sao ai cũng tìm Vương Nguyên hết vậy?Hắn ngồi trầm mặc trên ghế, rồi lại quay sang cười hề hề như tên điên. Không nói không rằng cười xong lại lết mông về phòng. Quái đảng!Không chỉ riêng Vương Nguyên, hôm nay hắn lượn không thiếu chỗ người nào, cũng cười hề hề xong lết mông đi. Có khi nào hôm qua tổ chức sinh nhật cho hắn quá lố nên đâm ra thần kinh có vấn đề?Phòng bên có tiếng động, Vệ Dục ở ngoài thông báo có người tìm Vương Tuấn Khải. Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, chắc là Thiên Tỷ?! Nghĩ ngợi một hồi quyết định ra ngoài thì Tiểu Hoành đã từ đâu tông cửa chạy vào."Ng...Nguyên...con gái...Nam Thần có con gái! Không phải, là bạn gái!""...""Khoan, cậu nói lại xem, loạn quá" - Vương Nguyên hôm nay cảm thấy trong người không ổn. Cậu bị bệnh, bệnh này không đến nỗi nặng, cũng chả phải bệnh hiểm nghèo gì, chỉ cần ăn uống đầy đủ là lại khỏe như trâu. Có điều, sáng nay lười quá nên....quên ăn sáng."Là Nam Thần, có bạn gái anh ấy đến thăm. Nha, anh ấy giấu cũng thật kĩ đi, có bạn gái đẹp mà còn đi cướp tim người khác" - Tiểu Hoành vẫn đang thao thao bất tuyệt về bạn gái gì gì ấy, lắm lúc thì bĩu môi khua tay múa chân loạn xạ."..." - tai Vương Nguyên hình như bị lạc thì phải, sao nghe có từ 'bạn gái' trong này.Bạn gái sao? Vui thật.Nơi lồng ngực nhỏ lại nhói thêm một nhịp, cậu thấy sống mũi mình cay xè. Đáng lí lúc này phải quay sang cốc cho Tiểu Hoành một cái rõ đau tội hấp tấp. Đáng lí lúc này phải sang giễu hắn là "Mặt dày hơn bê tông làm đường cũng có thể có bạn gái sao?". Thế mà cứ chôn chân tại chỗ, mắt nhìn mà như không nhìn, hoàn toàn không thể nói được gì nữa. Cảm giác chết tiệt này là gì chứ?Khốn nạn!Chắc tại bụng đói thôi, phải rồi, bụng đói nên hoa mắt. Vương Nguyên từ nhỏ đã mắc chứng đau bao tử, nhưng không ngờ lần này triệu chứng lại nặng như vậy. Chỉ là quên ăn sáng một bữa thôi mà.Dưới bụng bắt đầu truyền đến những cơn quặn thắt, Vương Nguyên gần như không đứng vững nổi, bước đi loạng choạng như muốn ngất đến nơi. Tiểu Hoành bên cạnh lo đến phát sốt, nếu Vương Nguyên chịu uống thuốc thì bây giờ ở đây đã có thuốc cho cậu đỡ đau rồi.Đúng, Vương Nguyên sợ uống thuốc.Phòng bên vẫn yên ắng, bây giờ Vương Tuấn Khải và bạn gái hắn đang làm gì? Càng nghĩ tới trong bụng càng một trận cồn cào khó chịu, hôm nay là ngày quái quỷ gì thế?Vài phút sau Thiên Tỷ đến, vội cùng với Tiểu Hoành và vài người khác dìu Vương Nguyên lên xe đến bệnh viện. Duy chỉ có phòng Vương Tuấn Khải vẫn đóng cửa im lìm.Nực cười thật, hôm nay cậu đã nghĩ đến hắn bao nhiều lần rồi? Đau...đau đến phát khóc mà, thứ dạ dày không nghe lời chủ, nếu được thật muốn một lần dùng kéo cắt quách đi cho nhẹ người..Bác sĩ bảo tình trạng của Vương Nguyên không có gì bất thường, chỉ cần ăn uống đúng bữa và giữ cho tâm trạng thoải mái là ổn. Nhưng cậu vẫn trước sau như một, không chịu uống thuốc. Cùng lắm sau cái liếc sắc lẻm của Thiên Tỷ cùng tiếng nỉ non của Tiểu Hoành mới miễn cưỡng cho vài viên thuốc không biết tên người ta đưa vào miệng, cũng không thèm uống nước mà nhai rệu rạo như người già nhai trầu. Đến nước này thì Thượng Đế cũng hết cách.Khám bệnh xong hai người dìu Vương Nguyên về thẳng công ti vì chiều nay Thiên Tỷ còn có cuộc họp quan trọng mà lại không nỡ để Tiểu Hoành lại một mình. Cuối cùng thằng anh vẫn là không khí.Về đến nơi Tiểu Hoành đưa cậu vào thang máy, còn mình thì chạy đi mua đồ ăn. Vương Nguyên mệt mỏi chống tay đi từng bước nặng nhọc vào phòng, giờ nghỉ trưa chưa hết nên có thể an tĩnh nghỉ ngơi rồi.Vương Tuấn Khải có phải giờ này đang cùng người yêu chuyện trò vui vẻ? Thật nhớ những ngày ở Hồ Nam quá, hai người cũng đã từng vui vẻ như vậy...Không, Vương Nguyên, mày đang nghĩ bậy bạ cái gì?Lắc lắc đầu vài cái cho những suy nghĩ vớ vẩn rơi ra, cậu đẩy cửa loạng choạng bước vào.Khoan, phòng cậu có người, vóc dáng này là...Âu Dương Na Na??Bạn gái Vương Tuấn Khải là Âu Dương Na Na sao?Cô ta đang làm gì trong phòng cậu?Vương Tuấn Khải đâu??Âu Dương Na Na đang cầm điện thoại của cậu."Cô..." - cuối cùng cũng bật thành tiếng, suy nghĩ quá nhiều làm cậu đuối sức, bụng dạ từ nãy đã không tốt.Âu Dương Na Na quay lại, có chút giật mình. Vội thụt tay định giấu điện thoại đi nhưng lại đoán ra ánh nhìn của cậu nên lập tức xoay 180 độ đặt điện thoại lên tay cậu cười toe."Anh để quên điện thoại, tôi chỉ hơi tò mò thôi""Cô với Vương Tuấn Khải là quan hệ gì?" - tâm trí cậu lúc này chỉ toàn Vương Tuấn Khải, hoàn toàn phớt lờ hành động kì quặc lúc nãy của cô.Mặt Âu Dương Na Na thoáng bất ngờ, sau lại nở nụ cười tươi để lộ đôi đồng điếu mê người, cô ta là người thích cười lắm sao? Nét cười của cô ta lúc này, trông quỷ dị hơn bao giờ hết. Vương Nguyên bất giác rùng mình."Anh...thích Tuấn Khải sao?"--------------------End chap 17---------------------Ahhh cuộc đời đẹp như hoa, khai giảng nguyên lớp được lên ti vi mỗi con lớp trưởng xấu số đến cái mặt cũng không thấy. Khổ ghia =v= không lẽ tuôi xấu lắm sao? :'(Tuôi đã cố gắng hết sức để cào máu ra những dòng này, hình như không ổn thì phải :<À vì vấn đề wifi có mà zalo còn không kết nối được nên hơi trễ, tu bu xìa TTvTT. Không biết sau này nhà kia xây xong, wifi bị lấy mất tuôi đào đâu ra ín tơ nẹt để post TTvTT 3G tốn tiền thấy bà :<<Thôi COMT đi =)))~SAU NÀY ĐẶT TÊN CON, TUÔI SẼ ĐẶT 1 ĐỨA LÀ HƯỚNG NGUYÊN, ĐỨA CÒN LẠI LÀ HƯỚNG KHẢI~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com