TruyenHHH.com

Longfic Kaichen Duong Den San Bay

Chị Trương


Chung Nhân đang chăm chú nhìn Thư Nguyệt đang ngồi hoàn tất những bước cuối cùng cho một mảnh vải được bàn tay tinh tế của bà đan lên.

"Hãy mang thứ này đến người đã mang đồ của Chung Quyên về giúp mẹ nhé!"

Chất giọng tinh tế mà nhẹ nhàng như một sự nhờ vả của Thư Nguyệt lão khiến cho Chung Nhân hơi ngớ người ra. Không phải là vì lời bà nói, mà là người sắp sửa nhận nó ...

"À, vâng ạ ... ?"

"Con trai biết không, con người được kết nối với nhau bằng một cách gì đó thật là đặc biệt ..."

Bàn tay nhỏ nhắn đầy vết nhăn nhưng không thể ngăn cản sự nhanh nhẹn mà tinh tế của bà cho mảnh vải thêu vào trong một gói bọc giấy và gói nó lại.

"Như một định mệnh đấy, con trai à. Có lẽ vì lí do này mới có thể giải thích được sự đến và ra đi của con người đấy, con hiểu không ?"

Bà đặt gói quà đến trước mặt Chung Nhân, mỉm cười nhìn dáng vóc của Chung Nhân mà mãn nguyện. Mỗi ngày bà nhìn con trai mình lớn lên, càng lúc càng giống Nhật Nhân hơn bao giờ hết.

"Vì vậy, duyên phận cũng từ đó mà trở nên kì diệu đấy ..."

Bà mỉm cười nhìn dáng vẻ bối rối của Kim Chung Nhân, tuy bà không có ý kiến gì về quan hệ vợ chồng của con trai mình và Khánh Tú, nhưng dù sao bà vẫn ủng hộ quyết định của con trai mình cho đến khi bà bóc quẻ lần cuối cùng trong cuộc đời của bà ...

"Con đã gặp được định mệnh thực sự của đời mình rồi, Chung Nhân à ..."

"Như vậy mẹ có thể yên tâm chờ đợi người đó đến rồi ..."

Đó là những gì mà bà nghĩ trước khi chìm vào giấc ngủ.

---------------------------------------------------------

"Mân Thạc muốn chúng ta ở cùng nhau sáu tháng để sắp xếp lại mọi việc"

Chung Đại hơi chần chừ đọc bản hướng dẫn cho Kim lão bà nghe, cậu biết bà rất khó chịu nhưng vẫn lấy can đảm nói với bà.

"Mân Hiền sẽ đến một ngôi trường gần đó ... "

"Mẹ mệt rồi, con dâu à. Mẹ cần nghỉ ngơi một chút ..."

"Nhưng thưa mẹ ..."

"Con mang Mân Hiền đi học đi, kẻo Tuấn Miên đợi thì khổ lắm."

Kim lão bà xua xua tay đi rồi dựa vào trán, mấy ngày nay vì quyết định của con trai mà phải bỏ hết mấy buổi đi chơi. Đau đầu hơn là bà buộc phải giữ Mân Hiền, nhưng cũng may con dâu đa tài của bà đã giao Mân Hiền cho Kim Tuấn Miên, một giáo viên chuyên Toán xuất sắc để tiếp tục đam mê của con bé.

Bà chỉ buồn là, suốt 11 năm qua bà thực sự rất vô tâm với con dâu của mình. Tuy không trực tiếp nhưng bà hầu hết đều là nguyên nhân gián tiếp khiến cho Chung Đại liên tục rơi vào tình huống khó xử, thậm chí bà còn nghe được tiếng khóc thầm của con dâu mỗi khi rắc rối xảy ra mà chẳng làm được gì. Vậy mà cậu vẫn bình tĩnh trước mặt bà, thật đáy lòng bà rất bội phục sự chịu đựng của Chung Đại.

Chung Đại cũng hiểu ý bà, cúi đầu đáp lễ rồi vào phòng chuẩn bị mang đồ cho Mân Hiền đang trồng hoa quả trên ban công để đi học.

"Quao, trông cậu càng lúc càng đẹp trai ra là sao nhỉ ?"

Kim Tuấn Miên cười cười với Chung Đại rồi để con bé vào lớp trước.

"Phiền cậu rồi, Tuấn Miên !"

Chung Đại gãi gãi đầu bối rối, cúi đầu ngượng nghịu.

"Bạn với nhau còn khách sáo vớ vẩn. Thôi tớ vào lớp đây, Thế Huân đang chờ tớ !"

Khi bóng dáng Tuấn Miên khuất dần thì lúc này cũng có một nữ nhân vừa đưa ba đứa trẻ vào lớp học. Nhưng ánh nhìn cô gái này trông quen lắm, nhưng vóc người thì trông rõ khác biệt.

Nữ nhân ngạc nhiên nhìn cậu một chút, rồi mỉm cười nhìn thẳng vào Chung Đại,

Cậu cố lôi đám kí ức ra, để nhớ lại ...

Trương Nghệ Hưng từng nói với cậu do sự thiếu tiết tháo của mình mà bây giờ chị Trương có ba đứa trẻ học tại nơi Tuấn Miên đang dạy.

Không lẽ nào là chị ấy ?

"Chị Trương !!!!"

Cậu kích động chạy về phía cô, trao cho cô cái ôm thắm thiết. Sau đó cả hai ngồi yên vị trong cafeteria của chị vào sáng sớm. Chị bưng ra một chầu đồ ngọt thật ngon rồi ngồi thưởng thức ngon lành.

"Ngon quá a ... Dạo này vẫn nuột nà như vậy là quá tốt rồi, nhìn chị bây giờ lúc sinh cho Nghệ Hưng 3 đứa trẻ thì cũng chẳng quan tâm vóc dáng nữa."

Chung Đại mỉm cười uống một ngụm trà, nhàn nhạt đáp.

"Chị vẫn tuyệt đấy chứ, em cứ nghĩ chị sẽ không chịu nổi tần suất của anh Hưng chứ ..."

Chị Trương nghe xong thì cười phá lên đẩy đẩy vai cậu như cố nhịn lại.

"Em và Bạch Hiền biết rõ cái sự thiếu tiết tháo của anh chồng của chị rồi mà ! Mà anh ấy tốt với em chứ ?"

Chị Trương hỏi về mối quan hệ của hai người. Sự thật là cô chính là người mai mối Mân Thạc cho Chung Đại, lúc đó do áp lực từ mẹ chồng Mân Thạc mà gài kế cho Mân Thạc có không gian riêng với Chung Đại và sau đó thì chuyện gì cũng đến.

Tuy Mân Thạc không đồng ý cách làm này của chị Trương, nhưng dù sao Chung Đại cũng không đòi hỏi trách nhiệm gì, cũng không đòi hỏi anh phải chịu trách nhiệm. Đơn giản là vì cậu không phải muốn phải cưới một người không thương mình.

Cậu có thể chấp nhận nằm dưới một người, nhưng không thể nào chấp nhận một người không yêu mình.

... Chung Đại có cảm giác như vậy với Mân Thạc, suốt 11 năm qua.

"Không ... cũng không hẳn."

Chung Đại trả lời một cách rất ậm ừ. Cậu lại nhớ lại cuộc "tra khảo" đầy ám muội của Bạch Hiền với cậu đêm qua.

-----------------------------

"Chắc là không hiểu lầm chứ ?"

Bạch Hiền hơi cau mày.

"Không đâu, nếu vậy thì hẳn tớ và anh Hưng còn chả thể đi cùng với nhau được nữa cơ, huống chi là ngồi uống bia."

"Okay, vậy để xác nhận xem Kim Chung Đại mềm mại mà ôn nhu của tớ chấp nhận được ở mức độ nào ? Coi như ở là quán rượu ở Sydney đi !"

Bạch Hiền nhướng mắt tỏ vẻ thách thức, nhưng trong tâm cậu ta nở ra một nụ cười nguy hiểm.

"Chính là nơi đó, chuẩn xác đến từng milimet !"

Kim Chung Đại tỉnh bơ đáp.

"Uống rượu tán gẫu thì sao, no problem ?"

Chung Đại gật đầu thay cho câu trả lời.

"Thế còn khách sạn ? Hay thậm chí là công sở thì ...."

Bạch Hiền ác ý nhấn mạnh hai chữ công sở, nhưng vẫn khôn khéo lượn lách nhìn phản ứng của Chung Đại.

"Nếu uống khách sạn cũng chẳng vấn đề lớn lắm, huống chi bọn mình đi khách sạn cũng là chuyện cơm bữa."

"Vài tiếng không sao đâu nhỉ ? Cũng chỉ là xã giao thôi, đúng không ?"

"No problem."

"Còn nếu là qua đêm ..."

Bạch Hiền nói đến đây thì phì cười, coi như công sức cậu tổ lái đến trọng tâm của vấn đề rồi, với cái sự hiểu chồng của Chung Đại với bản năng thuần túy nhất của đàn ông thì ...

"Vậy thì khác lắm a ..."

Bạch Hiền phá lên cười,

"Mức độ ấy đáng để hiểu lầm rồi à ?"

"Cái đó thì ..."

Tự dưng những kí ức của cậu và Chung Nhân cứ ùa về, tựa như những giọt sương phản phất quanh trái tim của cậu. Khi mà trái tim cậu lạnh giá nhất, thì những kí ức ấy sẽ đông tụ lại làm cho trái tim cậu ấm áp hơn.

"Nếu như là nơi cộng cộng, thì mình sẽ cân nhắc lại lâu thêm một chút."

Bạch Hiền gật gù hưởng ứng.

"Oh, một hai tiếng trong phòng thì được, còn qua đêm thì không. Ngoài phòng thì qua đêm hay không đều được, okay ?"

Chung Đại không nói gì.

"Bà xã của Kim Mân Thạc thật giỏi ấy. Tớ không có đối xử kiểu ôn nhu thờ ơ như cậu được đâu."

Bạch Hiền cảm thán.

"Nếu cậu nghĩ tớ muốn ly hôn vì nghi ngờ, thì hẳn đã ly hôn từ lâu rồi. Xem như tớ chấp nhận vậy."

"Sao vậy, bộ hai người có chuyện gì sao ? Kim Mân Thạc có người khác à?"

Bạch Hiền vờ hỏi, thực ra đoạn clip Mân Thạc làm việc đó với nữ nhân viên kia đang nằm trong cây bút camera chuyên dụng của cậu.

"Không, không có gì." - Chung Đại mệt mỏi lắc đầu. "Nếu cậu phát hiện thì báo cho tớ biết nhá."

"Mình cũng chẳng biết gì đâu, dạo này ngoại trừ Tiểu Xán đẹp trai thích gạ tớ lên giường và anh Hưng thích vùi dập tớ ra thì tớ cũng chẳng quan tâm gì mấy ngoại trừ cậu ra."

Bạch Hiền vờ ủ rũ,

"Này, Kim Mân Thạc không dám làm loạn đâu, hình như đám trẻ ranh lẳng lơ kia không hiểu chuyện nói anh ta có sức hút gì đó, nhưng bọn họ biết cậu là vợ của anh ta mà. Sẽ không tùy tiện mà tiếp cận anh ta đâu."

Chung Đại sau khi dọn hết đống hành lí còn lại và kéo ra cửa, ngoái người lại nhìn Bạch Hiền đang đứng ở cửa.

"Người đàn ông của tớ đẹp trai đến thế sao? Cảm ơn cậu đã nhắc nhở nhé !"

Chung Đại cười hiền, vẫy tay rồi rời khỏi.

-------------------------------------------

Sau đó vì tiếng gọi của chị Trương làm cho giật mình tỉnh lại,

"Em không sao chứ ?"

"À không, không sao ạ".

"Hôm trước nghe anh Hưng có nhắc em với chị, đúng là bây giờ gặp lại dáng vẫn nhẹ như lông vũ ngày nào. Em chuyển về đây à ?"

Chung Đại lắc đầu rồi ăn một muỗng kem chanh tránh tăng lượng calo thất thường vào buổi sáng.

"Em về nhà mẹ chồng ...."

"Mẹ chồng chăm con á ?"

"Không ạ, chỉ sáu tháng thôi."

"Rồi sau đó ?"

Chung Đại lắc đầu không nói nữa, lại ăn thêm một muỗng kem.

"Làm gì có kiểu đó được chứ?"

Chị Trương ngạc nhiên nhìn Chung Đại, không khó lắm để nhìn được sự mệt mỏi trong ánh mắt Chung Đại.

"Chỉ cần em nghỉ việc, chắc mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết, chị nhỉ?"

"Tại sao lại nghĩ thế hả ranh con!" - cô đánh vào vai Chung Đại một cái. "Tiếp viên hàng không vốn dĩ là thiên chức của em, chứ không phải làm ấm giường người khác. Rõ chưa !".

Cậu phì cười gật đầu, nhìn vào ngón đeo nhẫn của mình.

"Em biết không, nếu chị có thể biết một người thực sự tốt hơn. Chị sẽ giới thiệu cho em, vì em là người hiền hòa và dễ chịu nhất, lại còn ngây ngô mà đơn giản nữa !"

Cậu lại phì cười, lại ngậm một muỗng kem cho vào miệng.

"Nếu như lúc đó Nghệ Hưng không bị Bạch Hiền gài bẫy khiến ảnh không tiết tháo mà làm chị năm hiệp thì hẳn chị cũng không hạnh phúc đến mức nào."

Lần này cậu không nhịn được cười trước sự hài hước của chị Trương mà phá lên cười.

"Chúng ta đều cưới quá đơn giản, đúng không chị ?"

"Đúng vậy, chúng ta đều không gặp ai. Gặp ở sân bay, yêu ở sân bay và cưới cũng ở sân bay nốt ! Ôi quá đơn giản, ở cái tuổi của em nên được cưng chiều nhiều hơn, vận động cũng kịch liệt hơn chút chẳng hạn !"

Chung Đại bây giờ không còn gì để nói trước sự không đứng đắn của chị Trương nữa, trong miệng ngậm kem tỏa vị ngọt dịu mà vui vẻ cả một buổi sáng đẹp trời.

Và Chung Nhân cũng vậy, khi nhìn món quà được để yên trên xe của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com