Longfic Junseob Kiwoonver Soi Xam
Yoseobie đáng yêu của anh! Trời đẹp thế này mà còn nằm oài ra đấy ngủ sao? Mau dậy đi nào! - cậu còn chưa kịp mở mắt thì cái chất giọng trầm ấm đã văng vẳng bên tai. Mới sáng sớm mà...Sao anh lại lên được đây? Cho dù nhà em có nhỏ nhưng tầng này cũng phải là thấp...hay là anh vào bằng cửa chính đấy? - Yoseob hỏi, trong đầu thì vẽ ra cả một bản kế hoạch làm cách nào mà Junhyung có thể dễ dàng lẻn vào phòng cậu như thế này. Chẳng lẽ bố mẹ không nghi ngờ việc con mình quen một cậu con trai chỉ trong vòng có hai ngày ngắn ngủi vậy sao, nói thẳng ra thì còn chưa đến một ngày nếu tính tổng só thời gian cậu bước ra khỏi nha. Ui da! Đau em, anh đừng có nghĩ mình mạnh rồi ăn hiếp em nha! - khẽ rên khi Junhyung gõ lên đầu Yoseob một phát đau điếng. Có lẽ cậu nên bắt đầu làm quen với việc nói nhiều thì hơn, cậu cảm thấy mình đang lãng phí quá nhiều tiếng nói.Nhưng chả sao, đối với người cậu yêu thì hoàn toàn bình thường cả mà. Tay ôm trán, miệng xuýt xoa, đôi má cậu phồng ra, khuôn mặt phụng phịu trông dễ thương quá đỗi của cậu làm Junhyung phì cười. Lâu rồi, anh mới được thấy lại cái nét trẻ con mình vẫn ngày ngày mong nhớ.Em nghĩ anh là ai cơ chứ? Người sói mà, làm gì chả được, trừ việc hút máu đáng sợ của bọn ma cà rồng kia thôi. Chuyện nhảy từ dưới đất lên đây dễ như bỡn. Hiểu chưa hả đồ ngốc? - anh giơ tay lên như muốn cốc vào đầu Yoseob thêm một cái nữa, cậu nhắm nghiêng mắt lại để tránh và...sao không có động tĩnh gì hết vậy nè? Cậu dần mở mắt thì thấy đôi mắt tím đang chăm chú nhìn cậu, cái vẻ như muốn phì cười của anh làm cậu vừa ngượng vừa tức. Hắn dám lừa mình cơ đấy!Bình tĩnh nào! Tính ám sát anh hả?! - bất ngờ cậu xông vào anh đấm thùm thụp, khuôn mặt không ngừng phát đỏ lên, miệng chửi rủa không ngớt, còn anh thì chỉ biết chặn từng cú đấm với khuôn mặt cười tươi roi rói vì...cậu trông dễ thương đến chết đi được. Đang nắm trên giường mà đánh nhau, cả hai cùng tiến ra mép giường mà không hề hay biết. Yoseob bất chợt chống hụt tay và cậu chỉ nghe một tiếng đánh thụp nhưng không phải là cậu, nhưng là một cái đệm thịt cực kì mềm và cực kì ấm!Wonnie, trên đó ổn chứ con yêu? Sao trên đó ầm ĩ quá vậy? - tiếng nói vọng của mẹ từ nhà bếp lên được tai cậu, có vẻ như họ nghe được tiếng thụp lúc nãy và những...tiếng cười đùa lúc nãy nữa.Không có gì đâu...mẹ yêu dấu. - và trước khi mẹ cậu hết ngỡ ngàng vì sự thân mất vừa lúc nãy, cậu nói thêm. Cảm ơn mẹ đã quan tâm.Yêu mẹ. - bà như phát khóc, lâu rồi bà mới nhận được sự yêu thương của con trai ruột, đôi mắt khẽ ngấn vài giọt lệ, bà quá dễ xúc động.Hên quá! Cứ nghĩ mình sắp chầu trời tới nơi rồi chứ. Em có tính leo xuống không đấy, hay tính đề anh ngạt thở đây hả Seobie? - giờ cậu mới nhận ra là đệm thịt lúc nãy là Junhyung, anh đã đỡ cho cậu cú ngã và hiện giờ thì cậu nằm đè lên anh. Một ý nghĩ chợt lóe sáng.Hay là em sẽ giết chết anh bằng cách này nhỉ? - Yoseob mỉm cười thật gian xảo và Junhyung cũng phải rùng mình khi đọc được ý nghĩ đó trong con mắt Sói của cậu. Nhưng cậu nghĩ anh là ai cơ chứ, anh là hộ thần của cậu mà và luật thứ nhất, hộ thần phải tự hy sinh thì mới chết được còn không thì không có đường để giết hộ thần nhé.Thế à? Đừng trách anh mạnh tay nha! - nói rồi anh quàng một tay ngang eo Yoseob và quật mạnh cậu xuống sàn gỗ, người nằm đè lên cậu. Này!..Ưm! - Junhyung dùng bàn tay chắc khỏe của mình bịt miệng cậu lại và bàn tay còn lại bắt dầu mân mê vạt áo, cậu dần có thể cảm thấy cái bàn tay ấm áp đó luồn xuống lớp áo ngủ mỏng manh của mình, hơi sợ như Yoseob không hề phản ứng. Anh cũng dần thả long bàn tay đang bịt miệng của mình rồi sờ lên dôi môi đỏ của cậu, trông nó thật quyến rũ, anh không thể kiềm lại được và tham lam đoạt lấy đôi môi đỏ mọng ấy, ngấu nghiến như hút mật, cậu cũng nhiệt tình đáp lại, quàng tay vòng qua cổ anh và ôm chặt lại. Khi mọi chuyện sắp ra ngoài vòng kiểm soát, Junhyung bỗng dừng lại và ngắm và con mắt Sói. Cậu cũng nhìn anh. Xin lỗi! Anh không thể kiểm soát được bản thân! - Junhyung ra chiều tội lỗi nhưng cậu không phản ứng, khuôn mặt vẫn ửng đỏ khi nghĩ tới hành động khi nãy. Không sao, em cũng thế mà. - cậu đáp. Nào nào, thiếu gia Yang Yoseob , cậu chuẩn bị cho buổi chiều nhé, anh sẽ đón em tại khu rừng và nhớ mặc bồ đồ đó chuẩn bị cho nghi lễ. Anh để trên bàn đấy. Bây giờ thì anh phải đi thôi. - anh hôn lên đôi môi của cậu và nhảy ra khỏi ô cửa sổ và phóng nhanh về phía khu rừng. Cậu chỉ biết ngắm nhìn và suy nghĩ đến tương lai sắp đến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com