[Longfic/JiJung ver] Cô Vợ Lạnh Lùng Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con
Chap 35.2
*Tại một nơi cách đó khá xa:Kevin một tay đút túi quần đứng dựa lưng vào cửa lớn, khoảng sân rộng được dọn dẹp như thể sắp chào đón sự xuất hiện của một cái gì đấy.
Soojung lon ta lon ton chơi đùa cùng mấy con chó trong vườn không hề để ý đến sự khác lạ này. Buổi chiều mát mẻ như thế thì việc đùa nghịch trong khu vườn đầy cây xanh lí tưởng quá rồi còn gì nữa.Bỗng có một chuỗi âm thanh lạ vang lên gây sự chú ý đối với thính giác của cô, bầy chó nhỏ cũng vì thế mà nép sát vào chân Soojung không dám rời.
Bỗng có một cơn gió nổi lên khiến cây xanh xung quanh căn biệt thự không ngừng chuyển động. Kevin nhìn lũ cận vệ như ra hiệu, lập tức chúng tiến đến mời Soojung lên phòng.Trong khi cô bất động tại chỗ không hiểu chuyển gì thì âm thanh ấy vang lên ngày một rõ. Trên bầu trời có một chiếc trực thăng đang tiến đến gần với ngôi biệt thự.
Gió bắt đầu lớn hơn, tóc Kevin bay phất phơ cho thấy điều đó. Chiếc trực thăng rốt cuộc cũng hạ cánh ngay trong sân nhà của Kevin. Soojung bị hai tên cận vệ canh chừng thúc giục phía sau lưng, cô từng bước một trở vào nhà. Cô đưa đôi mắt lạ lẫm nhìn Kevin như muốn hỏi anh chuyện gì đang xảy ra, đáp lại chỉ là thái độ vô cùng lạnh nhạt cùng đôi mắt không chút biểu cảm.Soojung chuẩn bị rẽ lên lối cầu thang thì liền quay lưng nhìn ra sân. Một cô gái đeo kính mát trong bộ đồ đen bước xuống khỏi chiếc trực thăng và đang tiến về phía Kevin. Trông bộ dáng cô ta rất quen.- Mời cô đi nhanh cho!Tiếng tên cận vệ phía sau vang lên thúc giục, cô không còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn vào và ở yên trong phòng. Trong lòng không khỏi lo lắng Kevin đang làm gì, liệu có liên quan đến cô không?
Bỗng dưng cậu thấy bất an, cô nhớ đến Yonghwa, nhớ đến mọi người:"Bây giờ chắc mọi người đang tất bật lắm! Yonghwa à, oppa đang làm gì thế? Có biết em mong gặp anh đến chừng nào không hả? Hức...."Hai mắt cô đỏ hoe, long lanh nước. Giá mà bây giờ cô được cùng với mọi người làm việc, cùng với Yonghwa giúp đỡ cho ba thì tốt biết mấy.
Không biết cô gái kia là gì của Kevin, không biết họ có bàn tính kế sách để đối phó với ba cô hay không? Càng nghĩ cô càng hận bản thân mình vô dụng, hận mình tự dưng bị cầm tù ở nơi này không thể giúp gì cho mọi người.
Soojung khổ sợ co người lại, giấu mặt vào hai đầu gối khóc sướt mướt bộ dáng vô cùng ủy khuất.Kevin và Iren trực tiếp vào thư phòng, trước khi đi anh còn nán lại dặn dò quản gia:- Nhớ nấu cơm mang lên cho cô ấy! Tuyệt đối canh phòng cẩn mật không để Soojung ra ngoài!- Dạ vâng. - Ông quản gia cúi đầu.Iren gỡ bỏ kính mát nhếch môi nhìn Kevin:- Biết quan tâm đến người khác khi nào thế?Kevin không đáp chỉ nở nụ cười nhẹ rồi quay lưng nhắm thẳng hướng phòng làm việc, Iren cũng nhanh chân bước theo.
________- Bang Chủ gọi em sang đây à?Kevin ngồi xuống ghế, nhanh tay rót trà vào tách cho Iren. Cô đặt chiếc kính lên bàn ngồi xuống đối diện với Kevin, bắt chéo chân nhàn nhã đáp:- Là em tự ý sang đây không ai gọi cả! Em biết rồi thế nào ba em cũng sẽ không cho em tham gia vào việc này!- Thế sao em còn dám đến đây? Bang Chủ mà biết thì hai ta chết là cái chắc!- Em muốn hỗ trợ anh và sẽ sống tạm ở đây có được không? - Iren nhìn quanh thư phòng rồi lại nhìn Kevin.Anh ậm ừ, nhất thời cũng hơi khó quyết định vì anh sợ nhóc con kia sẽ nhận ra Iren. Lời nói của cô lại một lần nữa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh:- Sớm muộn gì cô ta không biết! Anh sợ em làm hại cô ta à?- Không! Em muốn ở đây bao lâu thì tùy! - Anh lấy lại nụ cười vui vẻ nhanh chóng nhưng trong lòng là một cảm giác lo lắng kì lạ.Iren muốn giúp ba của cô ta thì thế nào cũng sẽ đụng đến Soojung. Mục đích là làm sao để lão John có thể leo lên chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Hắc Long kia. Để Soojung và Iren sống chung một nhà như thể nhốt mèo và chuột ở chung một chỗ. Iren có thể ra tay với Soojung bất cứ lúc nào, rốt cuộc mọi chuyện rồi sẽ ra sao???
________- Bác Jihwan gọi con có gì không ạ? - Yonghwa một thân áo sơ mi chỉnh tề ngồi xuống đối diện với Jihwan appa, thái độ cực kì lễ phép.- Ta muốn nhờ con một việc! - Jihwan appa nhấp một ngụm trà nóng, thư thả nói.- Việc gì ạ?- Từ ngày mai hãy đến công ty làm trợ lí của ta, được chứ?Hai mắt Yonghwa sáng lên mừng rỡ:- Thật chứ ạ?Sống cuộc sống đấm đá chém giết cùng Minhyun mấy ngày qua đã khiến cậu chán lắm rồi. Bây giờ lại được tiếp xúc với những con số, những văn kiện đúng như ý muốn thì hỏi sao mà không vui cơ chứ.
Jihwan appa vui vẻ gật đầu:- Dĩ nhiên là thật rồi! Ta đang cần những người có trí tuệ xuất chúng như con để giúp sức.Yonghwa đưa tay gãi đầu cười híp mí:- Hihi.... Bác quá khen rồi ạ! Con chỉ mong sớm gặp lại Soojung thôi! - Gương mặt Yonghwa thoáng buồn nhưng vẫn cố giữ nụ cười kia trên môi.Jihwan appa hiểu tâm trạng của cậu bây giờ vì chính bản thân ông cũng đang rất nhớ con gái mình. Ông chỉ mong mọi việc sớm qua đi để Soojung có thể trở về đây."Cạch"- Ngài Ji Hwan! Không ổn rồi!Cậu thư kí hớt ha hớt hải chạy vào mà chưa kịp gõ cửa phòng, Jihwan appa từ tốn đáp:- Có việc gì thế?- Số cổ phần của tập đoàn gặp ít vấn đề, xin Ngài kiểm tra và đưa ra biện pháp gấp! - Vẻ mặt của cậu thư kí vô cùng lo lắng, chứng tỏ mọi việc khá nghiêm trọng.- Cái gì? - Jihwan appa đứng bật dậy, lập tức tiến đến bàn làm việc khởi động chiếc máy tính.Yonghwa nhón dậy bước đến bên cạnh ông. Trong khi Jihwan appa đang xem xét thì cậu thư kí cũng liền miệng báo cáo luôn một thể.- Có một số vị cổ đông đã bất ngờ rao bán 10% cổ phần công ty của chúng ta. Tôi sợ nếu "người đó" thu mua chúng thì công ty sẽ bị nuốt chửng mất!Ý cậu thư kí nói ở đây thì ai cũng đã rõ. Cái "người đó" không ai khác chính là lão John. Hiện giờ trong tay ông ta đang nắm giữ 25%, nếu thu mua thêm 10% nữa tức là số cổ phần đã vượt mặt cả Ngài Jihwan. Lúc đó chiếc ghế chủ tịch kia chắc chắn sẽ bị tên cáo già đó giằng mất.Trán Jihwan appa nhìn số liệu trên màn hình mà đổ cả mồ hôi, ông khoát tay:- Cậu ra ngoài làm việc tiếp đi! Nhớ là đừng nên nói lung tung!- Dạ vâng.Yonghwa nhìn gương mặt căng thẳng của ông, bản thân cũng đã ngộ ra được một số chuyện. Công ty sắp bị người ta tâu tóm thì phải.
Jihwan appa gõ lách cách gì đó, hết nhận điện thoại rồi lại gọi điện thoại. Yonghwa đứng yên nhìn ông, quả là một con người hết lòng tận tụy vì công việc."Cụp"Chiếc điện thoại được gác xuống, tâm trạng ông cũng chẳng khá hơn là mấy. Lần này thì mọi chuyện tồi tệ thật rồi. Ông và vợ con biết phải làm sao đây? Cơ nghiệp của dòng họ sắp sụp đổ trước mắt rồi.Điều ông không hiểu chính là tại sao tập đoàn đang trên đà làm ăn phát triển mà có người lại muốn bán cổ phần cơ chứ? Phải chăng là có kẻ đứng sau làm mấy chuyện này?Nãy giờ tất bật ông quên mất Yonghwa, thấy cậu đứng nhìn mình không chớp mắt ông liền cất tiếng hỏi:- Yonghwa! Con sao vậy?- Chủ tịch à! Công ty xảy ra chuyện gì sao ạ?Ông thở dài, đầu ngả ra sau ghế vô cùng mệt mỏi:- Ông ta lại một lần nữa ra tay rồi!Yonghwa lại hỏi tiếp:- Thế bác định sẽ làm gì? Sẽ mua lại số cổ phần đó chứ?- Ta cũng muốn lắm nhưng điều kiện kinh tế không cho phép! Từ đây đến sáng mai, thế nào 10% béo bở đó cũng sẽ lọt vào tay tên John cho mà xem!Ông khổ sở đưa hai tay lên vuốt mặt, bộ dạng cực kì mệt mỏi. Tình thế cấp bách, Yonghwa không an ủi gì mà chỉ bật cười:- Có thế mà bác cũng lo là sao?Jihwan appa bật dậy khỏi ghế:- Con nói gì? Chức vị lãnh đạo công ty sắp rơi vào tay kẻ thù mà con bảo ta không lo à? Yonghwa à! Quả thật con vốn chỉ là một đứa trẻ! Không hề biết chốn thương trường giẫm đạp lên nhau như thế nào!Ông đút hai tay vào túi quần lãnh đạm quay mặt ra hướng cửa kính, Yonghwa nhà ta chống hai tay lên bàn, đôi mắt tinh anh sáng lên:- Nếu con nói con có thể giúp bác ngồi vững trên chiếc ghế Chủ Tịch thì bác nghĩ sao?- Cái gì?Jihwan appa xoay người lại mở trừng mắt nhìn Yonghwa tỏ vẻ không tin những gì cậu vừa nói. Vấn đề nghiêm trọng này đâu phải chuyện đùa mà cậu lại ung dung cười nói như thế kia.- Con nói gì?Nghi hoặc, Jihwan appa gặn hỏi lại một lần nữa để chắc là bản thân mình không nghe lầm. Yonghwa tựa người vào bàn làm việc nhún vai:- Thì con sẽ giúp bác giữ lấy chiếc ghế chủ tịch đó! Không một ai có thể ngồi vào đó ngoại trừ bác!- Con.... con.... làm sao.... có thể chứ?Yonghwa tiến lên phía trước vài bước, mỉm cười:- Hình như mọi người ai cũng thích quan trọng hóa vấn đề nhỉ? Hãy thử một lần nghĩ vấn đề đơn giản hơn xem nào!- Ta vẫn không hiểu ý con!Jihwan appa nửa tin nửa ngờ, quả thật thằng bé này có thể sao? Nếu có thể thì làm ơn chứng tỏ cho ông thấy đi.
________- Haha..... Đúng là trời giúp ta rồi!Lão John ngả ngớn trên ghế, miệng ngậm điếu xì gà đắc tiền nói.- Số Ngài may mắn đấy! Lần này mà còn không ngồi được lên chiếc ghế kia thì tôi không còn gì để nói với Ngài nữa!Sukjin đứng tựa vào cạnh bàn lắc lắc ly rượu vang trên tay. Cả hai đã lên kế hoạch thu mua số cổ phần kia, đã phủi sẵn mông để ngồi lên vị trí lãnh đạo.- Lập tức cho thông báo mở cuộc họp hội đồng tập đoàn Hắc Long cho ta! Haha...Đối với ông ta giờ đây còn hơn là trúng số độc đắc, dễ dàng hạ gục anh em nhà Jihwan là mong muốn lớn nhất của lão. Giờ thì để xem tụi kia có còn gì để nói.End chap 35
Soojung lon ta lon ton chơi đùa cùng mấy con chó trong vườn không hề để ý đến sự khác lạ này. Buổi chiều mát mẻ như thế thì việc đùa nghịch trong khu vườn đầy cây xanh lí tưởng quá rồi còn gì nữa.Bỗng có một chuỗi âm thanh lạ vang lên gây sự chú ý đối với thính giác của cô, bầy chó nhỏ cũng vì thế mà nép sát vào chân Soojung không dám rời.
Bỗng có một cơn gió nổi lên khiến cây xanh xung quanh căn biệt thự không ngừng chuyển động. Kevin nhìn lũ cận vệ như ra hiệu, lập tức chúng tiến đến mời Soojung lên phòng.Trong khi cô bất động tại chỗ không hiểu chuyển gì thì âm thanh ấy vang lên ngày một rõ. Trên bầu trời có một chiếc trực thăng đang tiến đến gần với ngôi biệt thự.
Gió bắt đầu lớn hơn, tóc Kevin bay phất phơ cho thấy điều đó. Chiếc trực thăng rốt cuộc cũng hạ cánh ngay trong sân nhà của Kevin. Soojung bị hai tên cận vệ canh chừng thúc giục phía sau lưng, cô từng bước một trở vào nhà. Cô đưa đôi mắt lạ lẫm nhìn Kevin như muốn hỏi anh chuyện gì đang xảy ra, đáp lại chỉ là thái độ vô cùng lạnh nhạt cùng đôi mắt không chút biểu cảm.Soojung chuẩn bị rẽ lên lối cầu thang thì liền quay lưng nhìn ra sân. Một cô gái đeo kính mát trong bộ đồ đen bước xuống khỏi chiếc trực thăng và đang tiến về phía Kevin. Trông bộ dáng cô ta rất quen.- Mời cô đi nhanh cho!Tiếng tên cận vệ phía sau vang lên thúc giục, cô không còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn vào và ở yên trong phòng. Trong lòng không khỏi lo lắng Kevin đang làm gì, liệu có liên quan đến cô không?
Bỗng dưng cậu thấy bất an, cô nhớ đến Yonghwa, nhớ đến mọi người:"Bây giờ chắc mọi người đang tất bật lắm! Yonghwa à, oppa đang làm gì thế? Có biết em mong gặp anh đến chừng nào không hả? Hức...."Hai mắt cô đỏ hoe, long lanh nước. Giá mà bây giờ cô được cùng với mọi người làm việc, cùng với Yonghwa giúp đỡ cho ba thì tốt biết mấy.
Không biết cô gái kia là gì của Kevin, không biết họ có bàn tính kế sách để đối phó với ba cô hay không? Càng nghĩ cô càng hận bản thân mình vô dụng, hận mình tự dưng bị cầm tù ở nơi này không thể giúp gì cho mọi người.
Soojung khổ sợ co người lại, giấu mặt vào hai đầu gối khóc sướt mướt bộ dáng vô cùng ủy khuất.Kevin và Iren trực tiếp vào thư phòng, trước khi đi anh còn nán lại dặn dò quản gia:- Nhớ nấu cơm mang lên cho cô ấy! Tuyệt đối canh phòng cẩn mật không để Soojung ra ngoài!- Dạ vâng. - Ông quản gia cúi đầu.Iren gỡ bỏ kính mát nhếch môi nhìn Kevin:- Biết quan tâm đến người khác khi nào thế?Kevin không đáp chỉ nở nụ cười nhẹ rồi quay lưng nhắm thẳng hướng phòng làm việc, Iren cũng nhanh chân bước theo.
________- Bang Chủ gọi em sang đây à?Kevin ngồi xuống ghế, nhanh tay rót trà vào tách cho Iren. Cô đặt chiếc kính lên bàn ngồi xuống đối diện với Kevin, bắt chéo chân nhàn nhã đáp:- Là em tự ý sang đây không ai gọi cả! Em biết rồi thế nào ba em cũng sẽ không cho em tham gia vào việc này!- Thế sao em còn dám đến đây? Bang Chủ mà biết thì hai ta chết là cái chắc!- Em muốn hỗ trợ anh và sẽ sống tạm ở đây có được không? - Iren nhìn quanh thư phòng rồi lại nhìn Kevin.Anh ậm ừ, nhất thời cũng hơi khó quyết định vì anh sợ nhóc con kia sẽ nhận ra Iren. Lời nói của cô lại một lần nữa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh:- Sớm muộn gì cô ta không biết! Anh sợ em làm hại cô ta à?- Không! Em muốn ở đây bao lâu thì tùy! - Anh lấy lại nụ cười vui vẻ nhanh chóng nhưng trong lòng là một cảm giác lo lắng kì lạ.Iren muốn giúp ba của cô ta thì thế nào cũng sẽ đụng đến Soojung. Mục đích là làm sao để lão John có thể leo lên chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Hắc Long kia. Để Soojung và Iren sống chung một nhà như thể nhốt mèo và chuột ở chung một chỗ. Iren có thể ra tay với Soojung bất cứ lúc nào, rốt cuộc mọi chuyện rồi sẽ ra sao???
________- Bác Jihwan gọi con có gì không ạ? - Yonghwa một thân áo sơ mi chỉnh tề ngồi xuống đối diện với Jihwan appa, thái độ cực kì lễ phép.- Ta muốn nhờ con một việc! - Jihwan appa nhấp một ngụm trà nóng, thư thả nói.- Việc gì ạ?- Từ ngày mai hãy đến công ty làm trợ lí của ta, được chứ?Hai mắt Yonghwa sáng lên mừng rỡ:- Thật chứ ạ?Sống cuộc sống đấm đá chém giết cùng Minhyun mấy ngày qua đã khiến cậu chán lắm rồi. Bây giờ lại được tiếp xúc với những con số, những văn kiện đúng như ý muốn thì hỏi sao mà không vui cơ chứ.
Jihwan appa vui vẻ gật đầu:- Dĩ nhiên là thật rồi! Ta đang cần những người có trí tuệ xuất chúng như con để giúp sức.Yonghwa đưa tay gãi đầu cười híp mí:- Hihi.... Bác quá khen rồi ạ! Con chỉ mong sớm gặp lại Soojung thôi! - Gương mặt Yonghwa thoáng buồn nhưng vẫn cố giữ nụ cười kia trên môi.Jihwan appa hiểu tâm trạng của cậu bây giờ vì chính bản thân ông cũng đang rất nhớ con gái mình. Ông chỉ mong mọi việc sớm qua đi để Soojung có thể trở về đây."Cạch"- Ngài Ji Hwan! Không ổn rồi!Cậu thư kí hớt ha hớt hải chạy vào mà chưa kịp gõ cửa phòng, Jihwan appa từ tốn đáp:- Có việc gì thế?- Số cổ phần của tập đoàn gặp ít vấn đề, xin Ngài kiểm tra và đưa ra biện pháp gấp! - Vẻ mặt của cậu thư kí vô cùng lo lắng, chứng tỏ mọi việc khá nghiêm trọng.- Cái gì? - Jihwan appa đứng bật dậy, lập tức tiến đến bàn làm việc khởi động chiếc máy tính.Yonghwa nhón dậy bước đến bên cạnh ông. Trong khi Jihwan appa đang xem xét thì cậu thư kí cũng liền miệng báo cáo luôn một thể.- Có một số vị cổ đông đã bất ngờ rao bán 10% cổ phần công ty của chúng ta. Tôi sợ nếu "người đó" thu mua chúng thì công ty sẽ bị nuốt chửng mất!Ý cậu thư kí nói ở đây thì ai cũng đã rõ. Cái "người đó" không ai khác chính là lão John. Hiện giờ trong tay ông ta đang nắm giữ 25%, nếu thu mua thêm 10% nữa tức là số cổ phần đã vượt mặt cả Ngài Jihwan. Lúc đó chiếc ghế chủ tịch kia chắc chắn sẽ bị tên cáo già đó giằng mất.Trán Jihwan appa nhìn số liệu trên màn hình mà đổ cả mồ hôi, ông khoát tay:- Cậu ra ngoài làm việc tiếp đi! Nhớ là đừng nên nói lung tung!- Dạ vâng.Yonghwa nhìn gương mặt căng thẳng của ông, bản thân cũng đã ngộ ra được một số chuyện. Công ty sắp bị người ta tâu tóm thì phải.
Jihwan appa gõ lách cách gì đó, hết nhận điện thoại rồi lại gọi điện thoại. Yonghwa đứng yên nhìn ông, quả là một con người hết lòng tận tụy vì công việc."Cụp"Chiếc điện thoại được gác xuống, tâm trạng ông cũng chẳng khá hơn là mấy. Lần này thì mọi chuyện tồi tệ thật rồi. Ông và vợ con biết phải làm sao đây? Cơ nghiệp của dòng họ sắp sụp đổ trước mắt rồi.Điều ông không hiểu chính là tại sao tập đoàn đang trên đà làm ăn phát triển mà có người lại muốn bán cổ phần cơ chứ? Phải chăng là có kẻ đứng sau làm mấy chuyện này?Nãy giờ tất bật ông quên mất Yonghwa, thấy cậu đứng nhìn mình không chớp mắt ông liền cất tiếng hỏi:- Yonghwa! Con sao vậy?- Chủ tịch à! Công ty xảy ra chuyện gì sao ạ?Ông thở dài, đầu ngả ra sau ghế vô cùng mệt mỏi:- Ông ta lại một lần nữa ra tay rồi!Yonghwa lại hỏi tiếp:- Thế bác định sẽ làm gì? Sẽ mua lại số cổ phần đó chứ?- Ta cũng muốn lắm nhưng điều kiện kinh tế không cho phép! Từ đây đến sáng mai, thế nào 10% béo bở đó cũng sẽ lọt vào tay tên John cho mà xem!Ông khổ sở đưa hai tay lên vuốt mặt, bộ dạng cực kì mệt mỏi. Tình thế cấp bách, Yonghwa không an ủi gì mà chỉ bật cười:- Có thế mà bác cũng lo là sao?Jihwan appa bật dậy khỏi ghế:- Con nói gì? Chức vị lãnh đạo công ty sắp rơi vào tay kẻ thù mà con bảo ta không lo à? Yonghwa à! Quả thật con vốn chỉ là một đứa trẻ! Không hề biết chốn thương trường giẫm đạp lên nhau như thế nào!Ông đút hai tay vào túi quần lãnh đạm quay mặt ra hướng cửa kính, Yonghwa nhà ta chống hai tay lên bàn, đôi mắt tinh anh sáng lên:- Nếu con nói con có thể giúp bác ngồi vững trên chiếc ghế Chủ Tịch thì bác nghĩ sao?- Cái gì?Jihwan appa xoay người lại mở trừng mắt nhìn Yonghwa tỏ vẻ không tin những gì cậu vừa nói. Vấn đề nghiêm trọng này đâu phải chuyện đùa mà cậu lại ung dung cười nói như thế kia.- Con nói gì?Nghi hoặc, Jihwan appa gặn hỏi lại một lần nữa để chắc là bản thân mình không nghe lầm. Yonghwa tựa người vào bàn làm việc nhún vai:- Thì con sẽ giúp bác giữ lấy chiếc ghế chủ tịch đó! Không một ai có thể ngồi vào đó ngoại trừ bác!- Con.... con.... làm sao.... có thể chứ?Yonghwa tiến lên phía trước vài bước, mỉm cười:- Hình như mọi người ai cũng thích quan trọng hóa vấn đề nhỉ? Hãy thử một lần nghĩ vấn đề đơn giản hơn xem nào!- Ta vẫn không hiểu ý con!Jihwan appa nửa tin nửa ngờ, quả thật thằng bé này có thể sao? Nếu có thể thì làm ơn chứng tỏ cho ông thấy đi.
________- Haha..... Đúng là trời giúp ta rồi!Lão John ngả ngớn trên ghế, miệng ngậm điếu xì gà đắc tiền nói.- Số Ngài may mắn đấy! Lần này mà còn không ngồi được lên chiếc ghế kia thì tôi không còn gì để nói với Ngài nữa!Sukjin đứng tựa vào cạnh bàn lắc lắc ly rượu vang trên tay. Cả hai đã lên kế hoạch thu mua số cổ phần kia, đã phủi sẵn mông để ngồi lên vị trí lãnh đạo.- Lập tức cho thông báo mở cuộc họp hội đồng tập đoàn Hắc Long cho ta! Haha...Đối với ông ta giờ đây còn hơn là trúng số độc đắc, dễ dàng hạ gục anh em nhà Jihwan là mong muốn lớn nhất của lão. Giờ thì để xem tụi kia có còn gì để nói.End chap 35
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com