TruyenHHH.com

Longfic Jijung Sori Hidden Love Full

"Ji Yeon đã liên lạc gì chưa?" Hyo Min lắc đầu, sắc mặt vô cùng lo lắng. Suốt từ đêm xảy ra chuyện đó, Ji Yeon đã hoàn toàn mất tích, không thể liên lạc được. Eun Jung cũng không về dorm, bọn nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. 

"Vậy còn Eun Jung?" 

"Cậu ấy đang ở công ti, lát nữa sẽ về." 

"Rốt cuộc hai người đó đã có chuyện gì vậy?" So Yeon thở dài. 

"Em cũng không biết. Họ chạy ra ngoài nói chuyện với nhau, rồi thì mất hút." Hyo Min cười buồn. Nó cảm thấy thật sự đau đớn và mệt mỏi. Nó lặng lẽ trở về phòng, thả mình xuống giường. Đêm qua, là đêm đau đớn nhất trong cuộc đời nó. Nếu như không có Sunny nghe nó khóc lóc suốt một đêm qua điện thoại, chắc tâm trạng nó còn khủng khiếp hơn nữa. Ji Yeon không yêu nó. Đó là chuyện nó ngay từ đầu đã biết. Chỉ có điều, nó đã hi vọng, đã hi vọng rất nhiều, nhưng rồi tất cả chỉ là một sự tuyệt vọng. Nó nhìn quanh phòng, nơi này không còn Ji Yeon nữa. Đã không còn nụ cười đó hiện hữu, trông tất cả trở thành xa lạ. Nó tiến đến gần bàn của Ji Yeon, chạm nhẹ tay vào những thứ đồ của con bé vẫn còn vứt chỏng trơ trên bàn. Trông tất cả những thứ đó, có một thứ, nó chưa nhìn thấy bao giờ. Một quyển sổ. Hyo Min cầm lên, nhìn qua. Một quyển sổ bìa màu đen, trông có vẻ rất ảm đạm. Nó từ từ mở ra. Đứng chết trân tại chỗ, nó đọc từng câu chữ trong cuốn sổ đó, càng đọc càng đau đớn. Không chỉ là đau đớn cho bản thân nó nữa. Nó hiểu ra, người đau đớn nhất, trong mớ bi kịch này, không phải nó. Nó vừa đọc vừa khóc, nước mắt liên tục chảy xuống. 

"Chị đã cưỡng bức tôi." 

Min Kyung run rẩy mím chặt môi lại. Cơ thể trần trụi vẫn còn chưa có một chút sức lực. 

"Kang Min Kyung." Hae Ri mặc đồ lại, sắc mặt lạnh tanh như chưa có chuyện gì xảy ra. "Tôi đã nói rồi, tôi chỉ làm những điều em muốn mà thôi. Đây không phải là chuyện em muốn sao?" 

Min Kyung hoàn toàn không thể đáp trả. Hae Ri lặng lẽ rời đi, bỏ Min Kyung lại, ngồi trên giường, tim vỡ ra làm từng mảnh. 

"Tớ muốn gặp cậu..." 

Min Kyung thì thầm. 

"Nhưng tớ không còn đủ tư cách nữa rồi."

"Tớ đã không còn xứng với cậu nữa."

"Tớ đã dơ bẩn rồi." 

Park So Yeon, chúng ta... 

__________________ 

"Em về rồi đây." 

Eun Jung bước vào nhà, thấy ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn về phía nó. Nó ngẩn người ra, chưa kịp hỏi chuyện gì, thì Hyo Min lao đến, kéo tay nó, lôi thẳng vào phòng. 

"Chuyện gì vậy?" Cổ tay bị Hyo Min nắm chặt tới mức đau nhói. Nó lấy tay còn lại xoa xoa, mặt nhăn nhó. 

"Cậu đã nói những gì với Ji Yeon?" 

"Đã xảy ra chuyện gì với Ji Yeon..." 

"Trả lời tớ đi!" Hyo Min gắt lên. 

"Tớ..." Eun Jung mím chặt môi. 

"Chắc chắn, những thứ cậu nói cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu không, nó đã không bỏ đi như thế." 

"Bỏ đi?" 

"Phải, nó mất tích rồi. Hoàn toàn không liên lạc được." 

Eun Jung ngẩn người ra. Nó thật sự đúng là khốn kiếp mà. Nói ra những lời đó, lẽ ra phải lường trước cảm giác của Ji Yeon thế nào chứ. Đằng này, nó đã để mặc con bé một mình. Nếu như có gì xảy ra với Ji Yeon, kẻ phải ân hận nhất chính là nó. 

"Tớ không hiểu, rốt cuộc, cậu là 

như thế nào vậy Eun Jung?" 

Hyo Min bật cười đau đớn. 

"Cậu không có tình cảm gì với Ji Yeon sao? Nếu thế, tại sao hôm đó lại phản ứng như thế? Cậu nói rõ đi, đồ hèn!" 

Eun Jung bật khóc. Đau đớn, lo lắng, hối hận. Tất cả như muốn xé nát nó ra. 

"Tớ..." 

"Rốt cuộc cậu có yêu nó không hả!!" Hyo Min gào lên. 

Eun Jung tựa người vào tường, nắm chặt tay lại. 

"Minnie à..." Nó run rẩy nói khẽ. "Ji Yeon chỉ là một đứa trẻ thôi. Nó không ý thức được tình yêu là gì. Những cảm giác của nó, có lẽ chỉ là ngộ nhận thôi. Nó còn cả một tương lai ở phía trước, tớ không muốn hủy hoại..."

"Cảm giác của con bé đối với tớ, có lẽ chỉ là tình cảm chị em nhất thời bị nó hiểu lầm, do gần gũi nhau quá. Rồi sẽ có một ngày con bé quên hết, và sống một cuộc sống bình thường... Tớ không muốn khiến con bé phải sống một cuộc sống không yên ổn." 

"Trẻ con à..." Hyo Min bật cười. "Ham Eun Jung, cậu vẫn còn coi Park Ji Yeon là một đứa trẻ sao?" 

Hyo Min cầm quyển sổ bìa màu đen, ném thẳng vào người Eun Jung. Nó cắn môi, rồi bỏ ra khỏi phòng, để lại Eun Jung một mình. Eun Jung lật từng trang của cuốn sổ ra. 

Kể từ khi tôi nhận ra rằng mình đã thực sự yêu một người, cả thế giới của tôi dường như đang thay đổi. Bất cứ giờ phút nào, trong đầu tôi cũng chỉ có cái tên ấy. Những lúc ở cạnh, tôi cứ dõi mắt nhìn theo từng cử chỉ, hành động của chị. Tôi vui sướng như điên chỉ vì một thoáng đụng chạm, một chút quan tâm của chị dành cho tôi. Chỉ cần là ngồi cạnh nhau, tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, không thể suy nghĩ được gì. Những lúc chị dịu dàng, cười nói, quan tâm đến người khác, tim tôi thắt lại, và cảm thấy rất khó thở. Những lúc không được ở bên cạnh chị, thời gian giống như bị kéo dài ra đến vô tận. 

Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Nhớ tới mức độ ruột gan bồn chồn, quặn thắt. Nếu như không gặp được, mọi thứ xung quanh trở nên vô vị, nhạt thếch, không màu sắc. Tự nhủ, đã bị ám ảnh mất rồi. Mà chị vẫn vô tâm vô cảm, quan tâm đấy, gần gũi đấy, nhưng thực chất, chị không hiểu gì cả. Chị đâu biết được rằng, mỗi lúc chị đùa cợt ôm lấy tôi, tim tôi đập loạn nhịp. Tôi muốn được ôm lấy chị thật chặt, được hôn lên môi chị, và nói cho chị biết rằng tôi yêu chị. Muốn ngồi cạnh chị mọi lúc mọi nơi. Muốn nghe giọng nói của chị. Muốn cảm nhận tất cả con người chị, unnie à, chị có biết được không? 

Tất nhiên là chị không biết gì cả. Còn tôi lại biết rõ Nếu như tôi nói ra, sẽ làm chị khó xử, sẽ làm chị né tránh tôi, sẽ không còn có thể nói cười với nhau vui vẻ được nữa, quan hệ giữa chúng tôi thế là kết thúc. Tôi cũng biết, Tình cảm chị dành cho tôi không giống những gì tôi mong muốn. Tôi cũng biết, Chị không hề yêu tôi.

Nước mắt nó rơi xuống, thấm ướt cả cuốn sổ. Mỗi dòng chữ là một nỗi đau thương, bế tắc đến khổ sở. 

Yêu càng nhiều, đau khổ càng sâu. Tôi nghĩ muốn quên Eun Jung unnie đi. Tôi nghĩ muốn chôn chặt tình cảm này, sâu đến một nơi không ai thấy. Tôi muốn đem toàn bộ hồi ức, hình ảnh về Eun Jung unnie lãng quên đi hết. Và chuỗi ngày khủng khiếp của tôi bắt đầu. Đêm nào, tôi cũng khóc. Thậm chí, khóc đã trở thành một thói quen. Mỗi khi đêm xuống là lại khóc, không còn biết mình khóc vì cái gì. Đến khi tỉnh dậy, trong lòng lại trống rỗng, thấy bất cứ thứ gì, bất cứ ai cũng xa lạ. 

Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp.Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. Muốn gặp. 

Tim tôi giống như bị xé ra làm nhiều mảnh. Mỗi ngày trôi qua, mỗi sáng tỉnh dậy lại mệt mỏi nhận ra mình phải đối mặt với một ngày nữa không có chị, dạ dày tôi thắt lại, tôi cảm thấy rất đau. Đây chính là địa ngục trần gian.

Địa ngục trần gian. Đây chính là địa ngục trần gian! Và ngày hôm đó, Mùi tanh của máu tràn ngập con đường trải nhựa đen. Tôi nằm đó, như một xác chết, vô hồn, hoàn toàn không còn cảm thấy đau, trước khi ngã xuống còn kịp nhìn theo bóng dáng chị bước vội về phía trước, biến mất trong đám đông trên đường. Chị.không.hề.quay.lại.nhìn.tôi.

Eun Jung đặt cuốn sổ xuống, nước mắt chảy dài trên má, nó với lấy áo khoác và túi xách, vội vàng rời khỏi phòng. 

Tôi nói với Hyo Min unnie, tôi muốn hẹn hò với chị ấy. Chị đứng đó, nở nụ cười ngây thơ. Chị hoàn toàn tin tưởng tôi, không một chút nghi ngờ. Tôi thật sự muốn mình sẽ yêu chị ấy. Tôi thành tâm cầu nguyện từ tận đáy lòng. Yêu chị ấy. Dù cho tình yêu ban đầu là dối trá, một ngày nào đó có lẽ sẽ trở thành thật. Chỉ có như thế, tôi mới được cứu rỗi khỏi cảm giác tuyệt vọng này.

Một con ngốc. Ham Eun Jung, mày đúng là một con ngốc! Mày đã hoàn toàn không hiểu gì cả, không biết bất cứ một điều gì về Park Ji Yeon cả! Nước mắt cứ chảy, cơ thể và trái tim đau như bị cắt ra làm từng mảnh. Nó chạy mãi, không biết phải đi tìm từ đâu. 

Tôi khoác lên một nụ cười mỗi khi đứng trước mặt chị ấy, tôi liên tục nói với giọng ngọt ngào, rằng tôi yêu chị ấy. Ngày qua ngày chị càng lúc càng yêu tôi nhiều hơn, ngày qua ngày tôi càng lúc càng khổ sở. Dù có cố gắng đóng kịch tài giỏi đến thế nào, tim tôi vẫn yếu đuối và mệt mỏi như kẻ sắp chết. Đôi lúc tôi cảm thấy như cơ thể mình bị xé ra. Và ngày hôm đó, dưới nhà bếp, khi môi chị ấy và môi tôi chạm nhau, tôi nhìn thấy Eun Jung unnie đứng đằng sau, mỉm cười nhìn tôi, thứ gì đó trong tôi như vỡ ra. Không phải hạnh phúc. 

"Unnie làm hư son trên môi em rồi, bắt đền đấy." 

Tôi cười và bỏ chạy như là xấu hổ lắm. Mọi thứ xung quanh tôi quay cuồng. Tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, súc rửa và chà miệng mình mạnh hết sức có thể, tới mức máu rỉ ra từ miệng. Cổ họng tôi bắt đầu đau và mặt tôi nóng bừng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com