Longfic Jensoo Vo Oi Chao Em Chuyen Ver
Có những khi Jennie là một người vô cùng rộng lượng, có những khi cô lại là một người đặc biệt nhỏ nhen, ví dụ như hiện tại. Khi đồng hồ đeo tay, giày, thậm chí cả chiếc vòng trên cổ tay mình đều bị người ta soi mói, so sánh đắt rẻ, nụ cười trên mặt Jennie cuối cùng cũng biến mất.
“Tôi nói mấy cô gái trẻ như các cô ấy, rất thích mua bừa những thứ rẻ tiền, không để ý đến đẳng cấp, những thứ rẻ tiền đúng là không ra gì.” Người phụ nữ vẫn đang khoe khoang, có vẻ như không khoác lác thì bà ta không chịu được.
Jennie cầm cốc trà xanh lên, cúi thấp tầm mắt, trong lòng đang nghĩ mình có nên ra ngoài đi dạo một vòng hay không, nếu biết trước sẽ gặp người như thế này thì đánh chết cô cũng không ở đây. Ở cùng người thế này, ngoại trừ thử thách tính rộng lượng còn là thử thách hành động của bản thân nữa, môi cô càng lúc càng cười không nổi rồi.
Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, JiSoo ăn mặc vest trắng, áo sơ mi xanh dương, cà vạt đen cùng quần tây trắng ôm sát chân và đôi bốt cổ cao đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt đảo qua người phụ nữ vừa nãy còn đang lải nhải hiện giờ đã im miệng, cô cười cười đi tới bên cạnh Jennie nói: “NiNi, sao em lại ngồi đây?” Nói xong, cô xoay người nói với HeeChul: “HeeChul, anh đưa NiNi tới phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi, nói lâu như vậy chắc cô ấy cũng mệt rồi.” Sau đó cô dịu dàng vỗ vai Jennie, cử chỉ giống như quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.
Người phụ nữ nhiều chuyện biến sắc, trong lòng run lên, cô gái trước mặt sẽ không phải bạn gái của vị tổng giám đốc này đấy chứ?
Jennie nghe được câu này của JiSoo liền thở phào một hơi, đứng dậy gật đầu với JiSoo, sau đó nói: “Vậy em tới phòng làm việc của Choo trước, à, Choo có thể giúp em liên hệ với giám đốc phòng kế hoạch được không?”
“Được, không thành vấn đề.” JiSoo gật đầu: “Em cứ nghỉ ngơi một lát trước đi, thật không ngờ em lại nói nhiều với người lạ như vậy, bình thường vì sao không thấy em nhiệt tình như thế với Choo.”
Lời này của JiSoo thật sắc bén, bởi vì từ đầu đến cuối Jennie chẳng nói được mấy câu, ý của JiSoo rõ ràng đang châm chọc người phụ nữ liên tục khoe khoang kia. Jennie liếc nhìn về phía bà ta, sắc mặt đối phương quả nhiên hơi khó coi. Jennie cười, may là bà ta không biết JiSoo đang cười nhạo bà ta, nếu không đúng là không còn cách cứu chữa nữa.
Biết rằng có lẽ JiSoo có chuyện làm ăn cần bàn với đối phương, Jennie không chậm trễ nữa, xoay người lập tức đi ra, HeeChul đi theo phía sau áy náy nói: “Jennie, thật xin lỗi, bà ấy…”
“Không có gì, bà ấy cũng chẳng phải người nhà anh.” Jennie cười cười, bước vào phòng tổng giám đốc, ngồi lên một chiếc sô pha. HeeChul đưa một chiếc máy tính xách tay cho cô, pha một cốc trà rồi mới để lại một mình Jennie trong phòng tổng giám đốc.
Jennie mở máy tính lên, không thấy có mật mã, trên màn hình máy tính là bức ảnh chụp một cái hồ nhân tạo. Giữa hồ có một gò đất nhỏ, trên đó có một gốc cây Ngô đồng, bên cạnh là một chiếc cầu kiểu dáng cổ kính xây bằng đá, nối thẳng tới bờ hồ.
Phía bên trái bức ảnh còn có một câu nói viết bằng bút lông “Hà nhật phượng tê ngô*”, rất có cảm giác cổ trang. Jennie rất quen thuộc với hình ảnh này, bởi vì đây là cái hồ nhân tạo bên cạnh tòa nhà chín tầng mà cô từng học hồi đại học, bên cạnh còn có một rừng cây nhỏ, là thánh địa để những cặp tình nhân tản bộ ban đêm.
* Hà nhật phượng tê ngô: đến ngày nào phượng hoàng mới đậu trên cây ngô đồng.
Không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc như thế, Jennie có chút hoảng hốt. Cô nhớ khi học đại học, cô và Teddy cũng từng tới nơi này tản bộ, nào ngờ hiện tại cô và Teddy đã thành người xa lạ, còn cái hồ này lại vẫn đẹp đẽ như thế.
oOo
“Tổng giám đốc Joon, việc hợp tác thế này đối vớiKim thị mà nói cũng chẳng có bao nhiêu ích lợi.” JiSoo lắng nghe kế hoạch hợp tác của đối phương xong, mở miệng không chút do dự: “Kim thị vốn không có hứng thú với phương diện này, hơn nữa công ty của tổng giám đốc Joon cũng chưa chắc đã gánh vác được số vốn lớn như vậy, nếu xảy ra vấn đề, cuối cùng không phải chỉ tập đoàn của hai người bị tổn thất mà Kim thị chúng tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Min Hye, cũng chính là người phụ nữ thích khoe khoang, nhíu mày, tranh lời của Joon Ha: “Tổng giám đốc Kim, cô nể mặt HeeChul, suy nghĩ một chút đi.”
Đúng lúc HeeChul vừa bước vào cửa nghe thấy như vậy, lông mày nhíu thật chặt, chưa nói đến chuyện anh và nhà họ Min chẳng có mấy quan hệ, cho dù có cũng không thể vì tình cảm cá nhân mà làm chuyện không có lợi với Kim thị.
“Lời này của Min phu nhân đã coi Kim thị chúng tôi là cái gì?” JiSoo sa sầm mặt nói: “Trước nay việc hợp tác của Kim thị sẽ không vì quan hệ của bất cứ ai mà thay đổi, hơn nữa lời này của Min phu nhân đã sỉ nhục tác phong chuyên nghiệp của trợ lý HeeChul, Kim thị chúng tôi không muốn hợp tác với một đối tác như vậy.”
p/s: nói dối không biết chớp mắt, chẳng phải chính tổng giám đốc Kim đã kí hợp đồng với WENDY chỉ vì muốn tiếp cận Jennie sao -_-
Min Hye nghe xong lời này, vẻ mặt xấu hổ, nghĩ tới cô gái trẻ kia, lại mở miệng nói: “Vậy còn người của công ty đồ uống kia thì sao, chẳng lẽ không phải vì tư tình?”
“Hye.” Thấy Min Hye càng nói càng quá đáng, Joon Ha ngắt lời bà ta: “Công ty đồ uống WENDY là một công ty lớn, bà đừng nói bậy.”
“Thế nào là nói bậy, ông xem thái độ của cô ta với cô ấy xem, giống như không có chuyện gì à?” Min Hye trừng mắt liếc Joon Ha, nhưng cũng không tiếp tục tranh cãi về vấn đề này nữa.
Kiểu hành vi chua ngoa của những người phụ nữ như thế này quả thật JiSoo chưa gặp nhiều, bình thường khi hợp tác mọi người đều khẩu Phật tâm xà, trong bông có kim, hôm nay gặp phải loại người không biết xấu hổ, khóc lóc om sòm này, nếu không nể mặt HeeChul, có lẽ cô đã gọi bảo vệ trực tiếp mời bọn họ ra ngoài.
Sắc mặt HeeChul đã vô cùng khó coi, người là do anh giới thiệu tới, hôm nay biến thành thế này, cho dù anh có tiễn người đi cũng sẽ ảnh hướng tới danh tiếng của anh tại công ty. Anh suy nghĩ một lát, gật đầu với JiSoo một cái rồi xoay người ra khỏi phòng tiếp khách.
Sau khi nói rõ chuyện này với mẹ mình, HeeChul đã hoàn toàn không muốn khách khí nữa, đẩy cửa bước vào phòng tiếp khách nói: “Tổng giám đốc Joon, Min phu nhân, đây là phòng tiếp khách của Kim thị, không phải là nơi để hai người la lối om sòm, nếu hai người còn như vậy, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tiễn hai người ra ngoài.”
“Thế nào, công ty của cậu lớn thì giỏi lắm sao?” Bị người ta không coi mặt mũi ra gì, Min Hye tức giận, đặt mông ngồi dưới đất, lập tức hô trời gọi đất, nói công ty lớn ức hiếp bọn họ, coi thường người dân.
HeeChul nghĩ đến những hành động khoe khoang của Min Hye trước mặt Jennie vừa rồi, yên lặng quay đầu, coi thường người dân, lời này mà bà ta cũng dám mở miệng nói.
“Min phu nhân, phòng tiếp khách của chúng tôi có lắp đặt camera giám sát, toàn bộ phòng bảo vệ có thể thấy rõ ràng.” JiSoo hoàn toàn không thèm nhìn hành động ăn vạ này của Min Hye: “Mặt khác, hành động náo loạn lần này của bà đã xúc phạm đến nhân phẩm của người khác, căn cứ vào đoạn ghi hình, tôi có thể tố cáo hành vi cố ý gây rối trật tự này của bà.”
Min Hye nghe vậy không náo loạn nữa, đứng dậy tới sô pha ngồi xuống, chỉnh lại quần áo trên người, không nói gì, nhưng cũng không chịu đi.
Sắc mặt Joon Ha đã trở nên vô cùng khó coi, ngày đó khi ông cưới Min Hye, bố của bà chỉ là một ông chủ của một xưởng sản xuất nhỏ, sau này xưởng sản xuất phát đạt, mỗi ngày Min Hye đều nói nếu không có bà ta, ông cũng chẳng phải kẻ có tiền như hiện giờ. Nay bị mất mặt trước tổng giám đốc một công ty lớn, Joon Ha cảm thấy mặt mũi mình đã bị Min Hye ném ra đất giẫm đạp.
“Min Hye, đừng làm loạn, đi về với tôi.” Nói đoạn Joon Ha lập tức xin lỗi JiSoo: “Tổng giám đốc Kom, vô cùng xin lỗi, vợ tôi tính tình nóng nảy, xin đừng chấp nhặt với bà ấy.”
“Được lắm, Joon Ha, ngày đó ông đến với tôi, sao không chê tính tình tôi nóng nảy. Nếu không có nhà họ Min tôi, sao ông có thể làm được ông chủ lớn, chẳng lẽ ả Kim Soo Hee kia có thể cho ông làm ông chủ được chắc. Bây giờ ông chê tôi nóng nảy, vậy thì quay về tìm Kim Soo Hee của ông đi, cô ta dịu dàng, cô ta săn sóc, đáng tiếc bây giờ người ta còn cần ông nữa sao?” Min Hye chỉ vào mũi Joon Ha: “Bộ ông tưởng ông tốt đẹp lắm chắc, cũng chỉ là gã đàn ông vô dụng sống bám vào nhà họ Min chúng tôi thôi!”
JiSoo nhăn mày rất chặt, cô không có hứng thú với những vụ cãi vã thế này: “Min phu nhân, tổng giám đốc Joon, chỗ này là phòng tiếp khách của Kim thị chúng tôi, hai người có chuyện riêng gì mời về nhà giải quyết.”
Thế giới này đúng là loại người gì cũng có, HeeChul cố gắng nhịn cười, cảm thấy loại kịch luân lý gia đình này vô cùng tức cười, khi nhìn tới vẻ mặt xanh mét của Joon Ha lại vô cùng cảm thông, người chồng nào có một bà vợ như thế này thật là tự hành xác. Nhưng đối với loại đàn ông vứt bỏ vợ con này không biết là nên thông cảm hay nên cảm thấy đáng đời.
Joon Ha miễn cưỡng đè nén cơn giận trong lòng, xin lỗi JiSoo một câu rồi lập tức xoay người đi ra cửa, không thèm liếc mắt nhìn Min Hye một cái, vẻ mặt như đã chịu đủ lắm rồi.
Jennie vừa mới đi ra khỏi cửa được vài bước đã bị người ta đụng một cái lảo đảo, đối phương cũng ý thức được mình vô tình va phải người khác nên đưa tay ra đỡ Jennie.
“Các người đang làm cái gì?” Một giọng nữ gầm lên khiến màng nhĩ Jennie rung rung, cô nghiêng đầu nhìn lại, đã nhìn thấy người phụ nữ khoe khoang kia đang dương nanh múa vuốt đi tới, giày cao gót gõ cạch cạch vang dội trên mặt đất, còn cổ tay mình đang bị người đàn ông trước mặt nắm lấy.
“Joon Ha, ông còn biết xấu hổ hay không!” Min Hye thấy mình đã lại gần mà Joon Ha còn chưa buông Jennie ra, một bàn tay vươn ra đẩy Joon Ha, Jennie cũng bị đẩy theo ngã vào tường, gáy đập lên tường kêu cộp một tiếng.
Con bà nó! Jennie rất ít khi chửi bậy lúc này cũng phải ôm cái gáy ngồi xổm xuống chửi thầm một câu, đau đến mức suýt nữa chảy nước mắt. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà nhất định cô không xem ngày, nếu không vì sao lại gặp phải người phụ nữ hung hãn như thế này?
Nhưng… Cái tên Joon Ha này…
“NiNi!” JiSoo đi ra sau, nhìn thấy Jennie ôm đầu ngồi ở góc tường thì vẻ mặt trở nên không thể khó coi hơn được nữa.
Jennie ngẩng đầu, không nhìn JiSoo mà nhìn người đàn ông đang bị Min Hye giơ tay lên định tát kia, cô xoa cục u sau gáy, giận dữ cùng buồn bực đều dâng lên.Mẹ nó chứ, lại bắt đầu diễn kịch máu chó rồi đây!
JiSoo đi tới trước mặt Jennie, ngồi xuống lo lắng hỏi: “Em có sao không?”
“A.” Jennie hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng nhìn JiSoo, không phải vì cô khóc mà vì quá đau, tuyến lệ tự động tiết ra chất lỏng: “Đại tỷ JiSoo, lần sau nếu Choo còn gặp gỡ nhân vật nguy hiểm như thế nữa nhớ báo cho em biết trước một tiếng để em đi đường vòng.”
Thấy Jennie đau đến mức mặt mày nhăn nhó, JiSoo đau lòng vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Jennie: “Choo đưa em tới bác sĩ.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần.” Jennie đứng lên, đầu còn hơi choáng, người phụ nữ đứng cách đó ba bước giơ tay lên định tát xuống đã bị người đàn ông kia cản lại.
“Joon Ha, nhiều năm nay nhà họ Min cho ông bao nhiêu lợi lộc, tự ông nhìn lương tâm mình mà tính đi.” Min Hye vừa lau nước mắt vừa chỉ trích: “Con cái đều sắp tốt nghiệp đại học rồi, ông còn nhắc đến cái gì Soo Hee, hiện giờ ông là chồng tôi, ông có hiểu hay không!”
Jennie đồng cảm liếc nhìn JiSoo, may mà tầng này không có nhiều nhân viên, nếu không không biết đã có bao nhiêu người vây xem, đầu năm nay, phim truyền hình về luân lý gia đình tuy không ăn khách nhưng trong cuộc sống hiện thực vẫn có không ít người thích xem trò cười.
“Min Hye, bà đừng ăn nói vô lý như thế có được không. Tôi và Kim Soo Hee đã ly hôn nhiều năm, mấy năm nay tôi cũng không trở lại thăm bọn họ, thậm chí cả một chút tiền cũng chưa từng gửi tới, rốt cuộc bà còn chuyện gì bất mãn, cái gì gọi là dựa vào nhà họ Min các người, năm đó, khi tôi kết hôn với bà, nhà máy của nhà họ Min mới được bao nhiêu, hôm nay nhà họ Min có công xưởng lớn như vậy là nhờ công lao của ai, bà có thể không làm loạn một ngày hay không?!” Bất kể loại đàn ông gì, một khi đã bị vạch trần hết mặt mũi, sắc mặt đều không tốt: “Lúc nào bà cũng trách móc Kim Soo Hee, ngoại trừ có tiền, bà có gì hơn cô ấy?!”
“Đúng, tôi không có gì hơn cô ta, nhưng không phải ông cũng vứt bỏ cô ta và con gái để đi theo tôi đấy sao?” Min Hye cười tức giận: “Ông tưởng ông tốt lắm chắc, nếu Min Hye tôi không biết xấu hổ, vậy Joon Ha ông chính là một tên cầm thú.”
Jennie nghe hai người tranh cãi, trong đầu nổ oành một tiếng, lập tức, ngay cả bàn tay ấm áp đang xoa chỗ đau cho mình cũng không cảm nhận được nữa. Joon Ha, Kim Soo Hee, nếu đặt tên hai người này ở nơi khác nhau, cô còn có thể nghĩ rằng đó là trùng hợp, nhưng khi gộp hai cái tên này lại, còn nhắc tới ly hôn, con gái, Jennie đã hiểu, trong vở kịch luân lý gia đình máu chó này, cô từ một người đứng xem đã biến thành người tham dự.
Tức giận? Không phải không có, nhưng cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng. Nhìn cuộc sống thấp kém của người đàn ông này sau khi vứt bỏ vợ con, lại nghĩ tới người mẹ lúc nào cũng nhàn nhã rong chơi của mình, Jennie đột nhiên cảm thấy buồn cười, hiện giờ người đàn ông này xuất hiện cũng có tác dụng gì?
Dùng cuộc sống tầm thường của ông ta để làm nền cho cuộc sống tốt đẹp của mẹ cô hay sao?
“Bà câm miệng cho tôi!” Joon Ha đã hoàn toàn nổi giận, chuyện này bị công khai rõ ràng như vậy, ông không còn chút thể diện nào nữa.
“Dựa vào cái gì mà bắt tôi câm miệng, tôi cứ nói, Kim Soo Hee là một ả đàn bà vô dụng, chỉ có thể sinh con gái, ngay cả con trai cũng không sinh được!”
“Bốp!” Một tiếng bạt tai vừa giòn vừa vang, khắp tầng lầu đều có thể nghe thấy, tiếng người phụ nữ gào thét đã không còn, tiếng người đàn ông rống lên giận dữ cũng biến mất.
Người ra tay không phải Joon Ha, mà là Jennie vẫn đứng bên cạnh.
Jennie mặt lạnh nhìn người phụ nữ đang khóc trôi cả lớp trang điểm trước mặt, giọng nói lạnh như băng: “Bà và người đàn ông vô trách nhiệm này đến với nhau, mẹ tôi không chửi không mắng, bởi vì mẹ tôi có phong độ, cũng bởi vì mẹ tôi căm ghét loại đàn ông thế này. Các người kết hôn, không chi trả phí nuôi dưỡng tôi, mẹ tôi không nói một câu, bởi vì mẹ tôi có khả năng nuôi nấng tôi rất tốt. Các người đã vô sỉ như thế, mẹ tôi cũng có thể không nhìn các người, hôm nay bà có tư cách gì để mắng chửi mẹ tôi, hay vì bà đã là một người phụ nữ không còn liêm sỉ nên mới có thể nói năng khó nghe như thế?”
Jennie đột nhiên hỏi vặn khiến cho Min Hye không kịp phản ứng, bà ta chỉ ngây người ôm một bên mặt bị đánh, gương mặt vì lớp trang điểm bị méo mó mà xấu xí không nói nên lời.
“Cô là…?” Một chút tự tôn cuối cùng của Joon Ha dường như cũng không còn, ông ta nhìn Jennie, toàn thân như bị sét đánh, chỉ trong nháy mắt giống như đã già đi mười tuổi.
Jennie quay đầu nhìn về phía Joon Ha, vẻ mặt hờ hững, không có sự oán giận như nữ diễn viên trong phim truyền hình nhìn thấy người cha đã phản bội mẹ mình, bởi vì trong cuộc đời này của cô vốn không có một chút ký ức về người đàn ông này, mà mẹ cô cũng là một người phụ nữ thông minh, chưa bao giờ nói với con gái rằng bà đã bị ông ta vứt bỏ, cũng không vì lí do gì mà bà phải nói như thế. Mẹ chỉ dạy cô làm thế nào để sống thật tốt.
Đối với người đàn ông này mà nói, cuộc sống hiện tại đã là một dạng báo ứng, vì tiền tài mà vứt bỏ vợ con, kết quả mỗi ngày sống mà không có lòng tự tôn, bên cạnh còn có một người phụ nữ như vậy, ông ta đã ở trong hoàn cảnh này, cô còn muốn thế nào nữa? Dù sao đối với cô, người này cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
“Jennie?” JiSoo thật sự không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến như phim thế này, cô nhìn Jennie đang đứng im lặng, nhớ tới tính cách nhanh nhẹn thường ngày của cô ấy, và cả những nữ chính tính cách kiên định dưới ngòi bút của cô ấy, cô không khỏi cảm thấy đau lòng, chỉ là, chuyện này không có chỗ cho cô nhúng tay vào.
“Cô là con gái Kim Soo Hee?!” Min Hye phản ứng lại, ánh mắt nhìn Jennie đã tràn đầy thù hận, nhớ tới vừa rồi ai đã cho mình một cái tát, bà ta mất lý trí mà nhào tới.
Một cái tát còn chưa vung lên, Jennie đã rơi vào một vòng tay ấm áp, còn Min Hye cũng bị Joon Ha đẩy ngã trên mặt đất.
“Bà thôi đi có được không!” Joon Ha nhìn Min Hye còn đang quỳ rạp trên mặt đất: “Nếu bà còn tiếp tục làm loạn, chúng ta lập tức ly hôn!”
“Ông muốn ly hôn với tôi…” Min Hye như một quả bóng xì hơi nhìn Joon Ha: “Bây giờ ông lại nói muốn ly hôn với tôi?”
Joon Ha quay đầu nhìn Jennie được JiSoo bảo vệ trong lòng, im lặng không nói gì.
Vừa rồi khi Min Hye giơ tay lên định đánh, chính Jennie còn chưa kịp phản ứng, thật không ngờ rơi trên người mình không phải một cái tát mà là một lồng ngực mềm mại, ấm áp. Mùi hương vô cùng thuần khiết, còn mang theo hương chanh phảng phất, khiến cô thoải mái nói không nên lời.
HeeChul không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên biến thành thế này, cô nhìn JiSoo một chút, rồi lại nhìn Min Hye ở bên cạnh, ấn vào đường điện thoại nội tuyến gọi bảo vệ.
“Jennie.” Joon Ha chưa từng nghĩ rằng khi đứng trước mặt con gái ruột của mình, ông nhất thời không biết nói gì, đành phải ngập ngừng nói: “Những năm gần đây con sống có tốt không?” Nghĩ tới dáng vẻ, cử chỉ của Jennie, hôm nay cô còn đại diện cho WENDY tới bàn chuyện hợp tác với Kim thị, và cả vẻ che chở của JiSoo đối với cô, Joon Ha dần dần hiểu ra trong lòng, con gái ông là một đứa trẻ có tiền đồ.
“Việc này không liên quan tới ông.” Jennie hờ hững mở miệng: “Ông Joon, về phần nuôi dưỡng, ông không hề có bất cứ trách nhiệm nào, vì vậy, ngoại trừ chúng ta là bố con trên sinh lý, cho dù trên phương diện pháp luật, tôi cũng không cần gọi ông là bố. Mặt khác, sau này nhờ ông và vợ ông không nên dùng từ ngữ để vũ nhục mẹ tôi, nếu không tôi sẽ khởi tố các người tội phỉ báng, tôi nghĩ tôi sẽ không thua vụ kiện này trên tòa.”
Nói xong, Jennie xoay người nhìn về phía JiSoo: “Choo giúp em đưa cho ông Joon đây 1 triệu won.” Ngay sau đó, cô lại quay đầu nhìn về phía Joon Ha: “Khi tôi vừa ra đời ông đã ra ngoài làm ăn, sau đó không lâu lại ly hôn với mẹ tôi. Trong lúc đó ông có gửi về nhà 800 ngàn won, số tiền này coi như tiền sữa bột cho tôi. Khi đó vật giá không giống bây giờ, hiện giờ tôi gửi lại ông 1 triệu won, cho dù tính toán thế nào cũng không coi là thiệt thòi cho ông.”
JiSoo gật đầu với HeeChul một cái, HeeChul lập tức lấy ra một chi phiếu 1 triệu won đưa cho Jennie. Jennie dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ chi phiếu, nhét vào tay Joon Ha: “Từ nay chúng ta không còn nợ nần nhau thứ gì nữa.”
Joon Ha nhìn tờ chi phiếu 1 triệu won, gương mặt đỏ bừng, nhưng không nói gì phản bác.
JiSoo nắm lấy vai Jennie, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Joon, Kim thị chúng tôi sẽ không hợp tác với ông chủ như ông, mời ông đi tìm người khác.”
Jennie không thèm liếc mắt nhìn Joon Ha, xoay người bước về phía phòng làm việc của JiSoo, JiSoo thấy vậy liền đi theo, để lại HeeChul thu dọn tàn cuộc.
Nghĩ tới những loại cực khổ mà mẹ con Jennie đã phải trải qua, HeeChul nhìn Joon Ha một cách khinh thường, thủng thẳng nói: “Tổng giám đốc Joon và phu nhân của ngài mau trở về đi, một người cha như ngài thật sự để vãn bối chúng tôi xem đủ rồi.”
Vẻ mặt Joon Ha lại càng khó xử, nhưng ngoại trừ nghe theo cũng không còn biện pháp nào khác, ông ta nhìn cánh cửa văn phòng tổng giám đốc đang đóng chặt, thấp giọng nói: “Là tôi có lỗi với mẹ con bọn họ.” Nói xong, ông ta trả lại 1 triệu won cho HeeChul.
HeeChul không nhận mà nói: “Nếu tổng giám đốc Joon không cần 1 triệu won này có thể ném vào thùng rác, tuy Kim tiểu thư cũng không dư dả, nhưng 1 triệu won này vẫn có thể tự làm ra. Cho dù Kim tiểu thư không có 1 triệu won này, trong mắt tổng giám đốc của chúng tôi, số tiền này cũng không đáng là gì, chúng tôi đã xuất ra ngoài, sẽ không nhận lại.”
Những người bình thường càng nhã nhặn, đôi khi nói lại càng khó nghe, HeeChul chính là một người như thế, anh nhìn sắc mặt Joon Ha hết đỏ lại trắng, hết trắng lại hồng, cũng chỉ ung dung đẩy kính mắt lên mũi.
Joon Ha buồn bã cúi đầu, xoay người đi về phía thang máy, bóng lưng thoạt nhìn có vẻ rất cô đơn, mệt mỏi.
HeeChul hạ tầm mắt cười nhạt, nếu sớm biết sẽ thế này, năm đó không biết ông ta sẽ làm gì.
Không lâu sau, Min Hye đang khóc sướt mướt cũng được bảo vệ rước ra ngoài, HeeChul xoay người nhìn cửa phòng tổng giám đốc đang đóng chặt, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không đẩy cửa đi vào.
Nếu đại tỷ có thể nhân cơ hội này để tăng tốc, kéo gần khoảng cách với Jennie thì cũng là một chuyện tốt.
Chỉ là, có một người cha như vậy, tuổi thơ của Jennie cũng coi như bất hạnh.
“Tôi nói mấy cô gái trẻ như các cô ấy, rất thích mua bừa những thứ rẻ tiền, không để ý đến đẳng cấp, những thứ rẻ tiền đúng là không ra gì.” Người phụ nữ vẫn đang khoe khoang, có vẻ như không khoác lác thì bà ta không chịu được.
Jennie cầm cốc trà xanh lên, cúi thấp tầm mắt, trong lòng đang nghĩ mình có nên ra ngoài đi dạo một vòng hay không, nếu biết trước sẽ gặp người như thế này thì đánh chết cô cũng không ở đây. Ở cùng người thế này, ngoại trừ thử thách tính rộng lượng còn là thử thách hành động của bản thân nữa, môi cô càng lúc càng cười không nổi rồi.
Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, JiSoo ăn mặc vest trắng, áo sơ mi xanh dương, cà vạt đen cùng quần tây trắng ôm sát chân và đôi bốt cổ cao đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt đảo qua người phụ nữ vừa nãy còn đang lải nhải hiện giờ đã im miệng, cô cười cười đi tới bên cạnh Jennie nói: “NiNi, sao em lại ngồi đây?” Nói xong, cô xoay người nói với HeeChul: “HeeChul, anh đưa NiNi tới phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi, nói lâu như vậy chắc cô ấy cũng mệt rồi.” Sau đó cô dịu dàng vỗ vai Jennie, cử chỉ giống như quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.
Người phụ nữ nhiều chuyện biến sắc, trong lòng run lên, cô gái trước mặt sẽ không phải bạn gái của vị tổng giám đốc này đấy chứ?
Jennie nghe được câu này của JiSoo liền thở phào một hơi, đứng dậy gật đầu với JiSoo, sau đó nói: “Vậy em tới phòng làm việc của Choo trước, à, Choo có thể giúp em liên hệ với giám đốc phòng kế hoạch được không?”
“Được, không thành vấn đề.” JiSoo gật đầu: “Em cứ nghỉ ngơi một lát trước đi, thật không ngờ em lại nói nhiều với người lạ như vậy, bình thường vì sao không thấy em nhiệt tình như thế với Choo.”
Lời này của JiSoo thật sắc bén, bởi vì từ đầu đến cuối Jennie chẳng nói được mấy câu, ý của JiSoo rõ ràng đang châm chọc người phụ nữ liên tục khoe khoang kia. Jennie liếc nhìn về phía bà ta, sắc mặt đối phương quả nhiên hơi khó coi. Jennie cười, may là bà ta không biết JiSoo đang cười nhạo bà ta, nếu không đúng là không còn cách cứu chữa nữa.
Biết rằng có lẽ JiSoo có chuyện làm ăn cần bàn với đối phương, Jennie không chậm trễ nữa, xoay người lập tức đi ra, HeeChul đi theo phía sau áy náy nói: “Jennie, thật xin lỗi, bà ấy…”
“Không có gì, bà ấy cũng chẳng phải người nhà anh.” Jennie cười cười, bước vào phòng tổng giám đốc, ngồi lên một chiếc sô pha. HeeChul đưa một chiếc máy tính xách tay cho cô, pha một cốc trà rồi mới để lại một mình Jennie trong phòng tổng giám đốc.
Jennie mở máy tính lên, không thấy có mật mã, trên màn hình máy tính là bức ảnh chụp một cái hồ nhân tạo. Giữa hồ có một gò đất nhỏ, trên đó có một gốc cây Ngô đồng, bên cạnh là một chiếc cầu kiểu dáng cổ kính xây bằng đá, nối thẳng tới bờ hồ.
Phía bên trái bức ảnh còn có một câu nói viết bằng bút lông “Hà nhật phượng tê ngô*”, rất có cảm giác cổ trang. Jennie rất quen thuộc với hình ảnh này, bởi vì đây là cái hồ nhân tạo bên cạnh tòa nhà chín tầng mà cô từng học hồi đại học, bên cạnh còn có một rừng cây nhỏ, là thánh địa để những cặp tình nhân tản bộ ban đêm.
* Hà nhật phượng tê ngô: đến ngày nào phượng hoàng mới đậu trên cây ngô đồng.
Không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc như thế, Jennie có chút hoảng hốt. Cô nhớ khi học đại học, cô và Teddy cũng từng tới nơi này tản bộ, nào ngờ hiện tại cô và Teddy đã thành người xa lạ, còn cái hồ này lại vẫn đẹp đẽ như thế.
oOo
“Tổng giám đốc Joon, việc hợp tác thế này đối vớiKim thị mà nói cũng chẳng có bao nhiêu ích lợi.” JiSoo lắng nghe kế hoạch hợp tác của đối phương xong, mở miệng không chút do dự: “Kim thị vốn không có hứng thú với phương diện này, hơn nữa công ty của tổng giám đốc Joon cũng chưa chắc đã gánh vác được số vốn lớn như vậy, nếu xảy ra vấn đề, cuối cùng không phải chỉ tập đoàn của hai người bị tổn thất mà Kim thị chúng tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Min Hye, cũng chính là người phụ nữ thích khoe khoang, nhíu mày, tranh lời của Joon Ha: “Tổng giám đốc Kim, cô nể mặt HeeChul, suy nghĩ một chút đi.”
Đúng lúc HeeChul vừa bước vào cửa nghe thấy như vậy, lông mày nhíu thật chặt, chưa nói đến chuyện anh và nhà họ Min chẳng có mấy quan hệ, cho dù có cũng không thể vì tình cảm cá nhân mà làm chuyện không có lợi với Kim thị.
“Lời này của Min phu nhân đã coi Kim thị chúng tôi là cái gì?” JiSoo sa sầm mặt nói: “Trước nay việc hợp tác của Kim thị sẽ không vì quan hệ của bất cứ ai mà thay đổi, hơn nữa lời này của Min phu nhân đã sỉ nhục tác phong chuyên nghiệp của trợ lý HeeChul, Kim thị chúng tôi không muốn hợp tác với một đối tác như vậy.”
p/s: nói dối không biết chớp mắt, chẳng phải chính tổng giám đốc Kim đã kí hợp đồng với WENDY chỉ vì muốn tiếp cận Jennie sao -_-
Min Hye nghe xong lời này, vẻ mặt xấu hổ, nghĩ tới cô gái trẻ kia, lại mở miệng nói: “Vậy còn người của công ty đồ uống kia thì sao, chẳng lẽ không phải vì tư tình?”
“Hye.” Thấy Min Hye càng nói càng quá đáng, Joon Ha ngắt lời bà ta: “Công ty đồ uống WENDY là một công ty lớn, bà đừng nói bậy.”
“Thế nào là nói bậy, ông xem thái độ của cô ta với cô ấy xem, giống như không có chuyện gì à?” Min Hye trừng mắt liếc Joon Ha, nhưng cũng không tiếp tục tranh cãi về vấn đề này nữa.
Kiểu hành vi chua ngoa của những người phụ nữ như thế này quả thật JiSoo chưa gặp nhiều, bình thường khi hợp tác mọi người đều khẩu Phật tâm xà, trong bông có kim, hôm nay gặp phải loại người không biết xấu hổ, khóc lóc om sòm này, nếu không nể mặt HeeChul, có lẽ cô đã gọi bảo vệ trực tiếp mời bọn họ ra ngoài.
Sắc mặt HeeChul đã vô cùng khó coi, người là do anh giới thiệu tới, hôm nay biến thành thế này, cho dù anh có tiễn người đi cũng sẽ ảnh hướng tới danh tiếng của anh tại công ty. Anh suy nghĩ một lát, gật đầu với JiSoo một cái rồi xoay người ra khỏi phòng tiếp khách.
Sau khi nói rõ chuyện này với mẹ mình, HeeChul đã hoàn toàn không muốn khách khí nữa, đẩy cửa bước vào phòng tiếp khách nói: “Tổng giám đốc Joon, Min phu nhân, đây là phòng tiếp khách của Kim thị, không phải là nơi để hai người la lối om sòm, nếu hai người còn như vậy, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tiễn hai người ra ngoài.”
“Thế nào, công ty của cậu lớn thì giỏi lắm sao?” Bị người ta không coi mặt mũi ra gì, Min Hye tức giận, đặt mông ngồi dưới đất, lập tức hô trời gọi đất, nói công ty lớn ức hiếp bọn họ, coi thường người dân.
HeeChul nghĩ đến những hành động khoe khoang của Min Hye trước mặt Jennie vừa rồi, yên lặng quay đầu, coi thường người dân, lời này mà bà ta cũng dám mở miệng nói.
“Min phu nhân, phòng tiếp khách của chúng tôi có lắp đặt camera giám sát, toàn bộ phòng bảo vệ có thể thấy rõ ràng.” JiSoo hoàn toàn không thèm nhìn hành động ăn vạ này của Min Hye: “Mặt khác, hành động náo loạn lần này của bà đã xúc phạm đến nhân phẩm của người khác, căn cứ vào đoạn ghi hình, tôi có thể tố cáo hành vi cố ý gây rối trật tự này của bà.”
Min Hye nghe vậy không náo loạn nữa, đứng dậy tới sô pha ngồi xuống, chỉnh lại quần áo trên người, không nói gì, nhưng cũng không chịu đi.
Sắc mặt Joon Ha đã trở nên vô cùng khó coi, ngày đó khi ông cưới Min Hye, bố của bà chỉ là một ông chủ của một xưởng sản xuất nhỏ, sau này xưởng sản xuất phát đạt, mỗi ngày Min Hye đều nói nếu không có bà ta, ông cũng chẳng phải kẻ có tiền như hiện giờ. Nay bị mất mặt trước tổng giám đốc một công ty lớn, Joon Ha cảm thấy mặt mũi mình đã bị Min Hye ném ra đất giẫm đạp.
“Min Hye, đừng làm loạn, đi về với tôi.” Nói đoạn Joon Ha lập tức xin lỗi JiSoo: “Tổng giám đốc Kom, vô cùng xin lỗi, vợ tôi tính tình nóng nảy, xin đừng chấp nhặt với bà ấy.”
“Được lắm, Joon Ha, ngày đó ông đến với tôi, sao không chê tính tình tôi nóng nảy. Nếu không có nhà họ Min tôi, sao ông có thể làm được ông chủ lớn, chẳng lẽ ả Kim Soo Hee kia có thể cho ông làm ông chủ được chắc. Bây giờ ông chê tôi nóng nảy, vậy thì quay về tìm Kim Soo Hee của ông đi, cô ta dịu dàng, cô ta săn sóc, đáng tiếc bây giờ người ta còn cần ông nữa sao?” Min Hye chỉ vào mũi Joon Ha: “Bộ ông tưởng ông tốt đẹp lắm chắc, cũng chỉ là gã đàn ông vô dụng sống bám vào nhà họ Min chúng tôi thôi!”
JiSoo nhăn mày rất chặt, cô không có hứng thú với những vụ cãi vã thế này: “Min phu nhân, tổng giám đốc Joon, chỗ này là phòng tiếp khách của Kim thị chúng tôi, hai người có chuyện riêng gì mời về nhà giải quyết.”
Thế giới này đúng là loại người gì cũng có, HeeChul cố gắng nhịn cười, cảm thấy loại kịch luân lý gia đình này vô cùng tức cười, khi nhìn tới vẻ mặt xanh mét của Joon Ha lại vô cùng cảm thông, người chồng nào có một bà vợ như thế này thật là tự hành xác. Nhưng đối với loại đàn ông vứt bỏ vợ con này không biết là nên thông cảm hay nên cảm thấy đáng đời.
Joon Ha miễn cưỡng đè nén cơn giận trong lòng, xin lỗi JiSoo một câu rồi lập tức xoay người đi ra cửa, không thèm liếc mắt nhìn Min Hye một cái, vẻ mặt như đã chịu đủ lắm rồi.
Jennie vừa mới đi ra khỏi cửa được vài bước đã bị người ta đụng một cái lảo đảo, đối phương cũng ý thức được mình vô tình va phải người khác nên đưa tay ra đỡ Jennie.
“Các người đang làm cái gì?” Một giọng nữ gầm lên khiến màng nhĩ Jennie rung rung, cô nghiêng đầu nhìn lại, đã nhìn thấy người phụ nữ khoe khoang kia đang dương nanh múa vuốt đi tới, giày cao gót gõ cạch cạch vang dội trên mặt đất, còn cổ tay mình đang bị người đàn ông trước mặt nắm lấy.
“Joon Ha, ông còn biết xấu hổ hay không!” Min Hye thấy mình đã lại gần mà Joon Ha còn chưa buông Jennie ra, một bàn tay vươn ra đẩy Joon Ha, Jennie cũng bị đẩy theo ngã vào tường, gáy đập lên tường kêu cộp một tiếng.
Con bà nó! Jennie rất ít khi chửi bậy lúc này cũng phải ôm cái gáy ngồi xổm xuống chửi thầm một câu, đau đến mức suýt nữa chảy nước mắt. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà nhất định cô không xem ngày, nếu không vì sao lại gặp phải người phụ nữ hung hãn như thế này?
Nhưng… Cái tên Joon Ha này…
“NiNi!” JiSoo đi ra sau, nhìn thấy Jennie ôm đầu ngồi ở góc tường thì vẻ mặt trở nên không thể khó coi hơn được nữa.
Jennie ngẩng đầu, không nhìn JiSoo mà nhìn người đàn ông đang bị Min Hye giơ tay lên định tát kia, cô xoa cục u sau gáy, giận dữ cùng buồn bực đều dâng lên.Mẹ nó chứ, lại bắt đầu diễn kịch máu chó rồi đây!
JiSoo đi tới trước mặt Jennie, ngồi xuống lo lắng hỏi: “Em có sao không?”
“A.” Jennie hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng nhìn JiSoo, không phải vì cô khóc mà vì quá đau, tuyến lệ tự động tiết ra chất lỏng: “Đại tỷ JiSoo, lần sau nếu Choo còn gặp gỡ nhân vật nguy hiểm như thế nữa nhớ báo cho em biết trước một tiếng để em đi đường vòng.”
Thấy Jennie đau đến mức mặt mày nhăn nhó, JiSoo đau lòng vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Jennie: “Choo đưa em tới bác sĩ.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần.” Jennie đứng lên, đầu còn hơi choáng, người phụ nữ đứng cách đó ba bước giơ tay lên định tát xuống đã bị người đàn ông kia cản lại.
“Joon Ha, nhiều năm nay nhà họ Min cho ông bao nhiêu lợi lộc, tự ông nhìn lương tâm mình mà tính đi.” Min Hye vừa lau nước mắt vừa chỉ trích: “Con cái đều sắp tốt nghiệp đại học rồi, ông còn nhắc đến cái gì Soo Hee, hiện giờ ông là chồng tôi, ông có hiểu hay không!”
Jennie đồng cảm liếc nhìn JiSoo, may mà tầng này không có nhiều nhân viên, nếu không không biết đã có bao nhiêu người vây xem, đầu năm nay, phim truyền hình về luân lý gia đình tuy không ăn khách nhưng trong cuộc sống hiện thực vẫn có không ít người thích xem trò cười.
“Min Hye, bà đừng ăn nói vô lý như thế có được không. Tôi và Kim Soo Hee đã ly hôn nhiều năm, mấy năm nay tôi cũng không trở lại thăm bọn họ, thậm chí cả một chút tiền cũng chưa từng gửi tới, rốt cuộc bà còn chuyện gì bất mãn, cái gì gọi là dựa vào nhà họ Min các người, năm đó, khi tôi kết hôn với bà, nhà máy của nhà họ Min mới được bao nhiêu, hôm nay nhà họ Min có công xưởng lớn như vậy là nhờ công lao của ai, bà có thể không làm loạn một ngày hay không?!” Bất kể loại đàn ông gì, một khi đã bị vạch trần hết mặt mũi, sắc mặt đều không tốt: “Lúc nào bà cũng trách móc Kim Soo Hee, ngoại trừ có tiền, bà có gì hơn cô ấy?!”
“Đúng, tôi không có gì hơn cô ta, nhưng không phải ông cũng vứt bỏ cô ta và con gái để đi theo tôi đấy sao?” Min Hye cười tức giận: “Ông tưởng ông tốt lắm chắc, nếu Min Hye tôi không biết xấu hổ, vậy Joon Ha ông chính là một tên cầm thú.”
Jennie nghe hai người tranh cãi, trong đầu nổ oành một tiếng, lập tức, ngay cả bàn tay ấm áp đang xoa chỗ đau cho mình cũng không cảm nhận được nữa. Joon Ha, Kim Soo Hee, nếu đặt tên hai người này ở nơi khác nhau, cô còn có thể nghĩ rằng đó là trùng hợp, nhưng khi gộp hai cái tên này lại, còn nhắc tới ly hôn, con gái, Jennie đã hiểu, trong vở kịch luân lý gia đình máu chó này, cô từ một người đứng xem đã biến thành người tham dự.
Tức giận? Không phải không có, nhưng cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng. Nhìn cuộc sống thấp kém của người đàn ông này sau khi vứt bỏ vợ con, lại nghĩ tới người mẹ lúc nào cũng nhàn nhã rong chơi của mình, Jennie đột nhiên cảm thấy buồn cười, hiện giờ người đàn ông này xuất hiện cũng có tác dụng gì?
Dùng cuộc sống tầm thường của ông ta để làm nền cho cuộc sống tốt đẹp của mẹ cô hay sao?
“Bà câm miệng cho tôi!” Joon Ha đã hoàn toàn nổi giận, chuyện này bị công khai rõ ràng như vậy, ông không còn chút thể diện nào nữa.
“Dựa vào cái gì mà bắt tôi câm miệng, tôi cứ nói, Kim Soo Hee là một ả đàn bà vô dụng, chỉ có thể sinh con gái, ngay cả con trai cũng không sinh được!”
“Bốp!” Một tiếng bạt tai vừa giòn vừa vang, khắp tầng lầu đều có thể nghe thấy, tiếng người phụ nữ gào thét đã không còn, tiếng người đàn ông rống lên giận dữ cũng biến mất.
Người ra tay không phải Joon Ha, mà là Jennie vẫn đứng bên cạnh.
Jennie mặt lạnh nhìn người phụ nữ đang khóc trôi cả lớp trang điểm trước mặt, giọng nói lạnh như băng: “Bà và người đàn ông vô trách nhiệm này đến với nhau, mẹ tôi không chửi không mắng, bởi vì mẹ tôi có phong độ, cũng bởi vì mẹ tôi căm ghét loại đàn ông thế này. Các người kết hôn, không chi trả phí nuôi dưỡng tôi, mẹ tôi không nói một câu, bởi vì mẹ tôi có khả năng nuôi nấng tôi rất tốt. Các người đã vô sỉ như thế, mẹ tôi cũng có thể không nhìn các người, hôm nay bà có tư cách gì để mắng chửi mẹ tôi, hay vì bà đã là một người phụ nữ không còn liêm sỉ nên mới có thể nói năng khó nghe như thế?”
Jennie đột nhiên hỏi vặn khiến cho Min Hye không kịp phản ứng, bà ta chỉ ngây người ôm một bên mặt bị đánh, gương mặt vì lớp trang điểm bị méo mó mà xấu xí không nói nên lời.
“Cô là…?” Một chút tự tôn cuối cùng của Joon Ha dường như cũng không còn, ông ta nhìn Jennie, toàn thân như bị sét đánh, chỉ trong nháy mắt giống như đã già đi mười tuổi.
Jennie quay đầu nhìn về phía Joon Ha, vẻ mặt hờ hững, không có sự oán giận như nữ diễn viên trong phim truyền hình nhìn thấy người cha đã phản bội mẹ mình, bởi vì trong cuộc đời này của cô vốn không có một chút ký ức về người đàn ông này, mà mẹ cô cũng là một người phụ nữ thông minh, chưa bao giờ nói với con gái rằng bà đã bị ông ta vứt bỏ, cũng không vì lí do gì mà bà phải nói như thế. Mẹ chỉ dạy cô làm thế nào để sống thật tốt.
Đối với người đàn ông này mà nói, cuộc sống hiện tại đã là một dạng báo ứng, vì tiền tài mà vứt bỏ vợ con, kết quả mỗi ngày sống mà không có lòng tự tôn, bên cạnh còn có một người phụ nữ như vậy, ông ta đã ở trong hoàn cảnh này, cô còn muốn thế nào nữa? Dù sao đối với cô, người này cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
“Jennie?” JiSoo thật sự không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến như phim thế này, cô nhìn Jennie đang đứng im lặng, nhớ tới tính cách nhanh nhẹn thường ngày của cô ấy, và cả những nữ chính tính cách kiên định dưới ngòi bút của cô ấy, cô không khỏi cảm thấy đau lòng, chỉ là, chuyện này không có chỗ cho cô nhúng tay vào.
“Cô là con gái Kim Soo Hee?!” Min Hye phản ứng lại, ánh mắt nhìn Jennie đã tràn đầy thù hận, nhớ tới vừa rồi ai đã cho mình một cái tát, bà ta mất lý trí mà nhào tới.
Một cái tát còn chưa vung lên, Jennie đã rơi vào một vòng tay ấm áp, còn Min Hye cũng bị Joon Ha đẩy ngã trên mặt đất.
“Bà thôi đi có được không!” Joon Ha nhìn Min Hye còn đang quỳ rạp trên mặt đất: “Nếu bà còn tiếp tục làm loạn, chúng ta lập tức ly hôn!”
“Ông muốn ly hôn với tôi…” Min Hye như một quả bóng xì hơi nhìn Joon Ha: “Bây giờ ông lại nói muốn ly hôn với tôi?”
Joon Ha quay đầu nhìn Jennie được JiSoo bảo vệ trong lòng, im lặng không nói gì.
Vừa rồi khi Min Hye giơ tay lên định đánh, chính Jennie còn chưa kịp phản ứng, thật không ngờ rơi trên người mình không phải một cái tát mà là một lồng ngực mềm mại, ấm áp. Mùi hương vô cùng thuần khiết, còn mang theo hương chanh phảng phất, khiến cô thoải mái nói không nên lời.
HeeChul không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên biến thành thế này, cô nhìn JiSoo một chút, rồi lại nhìn Min Hye ở bên cạnh, ấn vào đường điện thoại nội tuyến gọi bảo vệ.
“Jennie.” Joon Ha chưa từng nghĩ rằng khi đứng trước mặt con gái ruột của mình, ông nhất thời không biết nói gì, đành phải ngập ngừng nói: “Những năm gần đây con sống có tốt không?” Nghĩ tới dáng vẻ, cử chỉ của Jennie, hôm nay cô còn đại diện cho WENDY tới bàn chuyện hợp tác với Kim thị, và cả vẻ che chở của JiSoo đối với cô, Joon Ha dần dần hiểu ra trong lòng, con gái ông là một đứa trẻ có tiền đồ.
“Việc này không liên quan tới ông.” Jennie hờ hững mở miệng: “Ông Joon, về phần nuôi dưỡng, ông không hề có bất cứ trách nhiệm nào, vì vậy, ngoại trừ chúng ta là bố con trên sinh lý, cho dù trên phương diện pháp luật, tôi cũng không cần gọi ông là bố. Mặt khác, sau này nhờ ông và vợ ông không nên dùng từ ngữ để vũ nhục mẹ tôi, nếu không tôi sẽ khởi tố các người tội phỉ báng, tôi nghĩ tôi sẽ không thua vụ kiện này trên tòa.”
Nói xong, Jennie xoay người nhìn về phía JiSoo: “Choo giúp em đưa cho ông Joon đây 1 triệu won.” Ngay sau đó, cô lại quay đầu nhìn về phía Joon Ha: “Khi tôi vừa ra đời ông đã ra ngoài làm ăn, sau đó không lâu lại ly hôn với mẹ tôi. Trong lúc đó ông có gửi về nhà 800 ngàn won, số tiền này coi như tiền sữa bột cho tôi. Khi đó vật giá không giống bây giờ, hiện giờ tôi gửi lại ông 1 triệu won, cho dù tính toán thế nào cũng không coi là thiệt thòi cho ông.”
JiSoo gật đầu với HeeChul một cái, HeeChul lập tức lấy ra một chi phiếu 1 triệu won đưa cho Jennie. Jennie dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ chi phiếu, nhét vào tay Joon Ha: “Từ nay chúng ta không còn nợ nần nhau thứ gì nữa.”
Joon Ha nhìn tờ chi phiếu 1 triệu won, gương mặt đỏ bừng, nhưng không nói gì phản bác.
JiSoo nắm lấy vai Jennie, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Joon, Kim thị chúng tôi sẽ không hợp tác với ông chủ như ông, mời ông đi tìm người khác.”
Jennie không thèm liếc mắt nhìn Joon Ha, xoay người bước về phía phòng làm việc của JiSoo, JiSoo thấy vậy liền đi theo, để lại HeeChul thu dọn tàn cuộc.
Nghĩ tới những loại cực khổ mà mẹ con Jennie đã phải trải qua, HeeChul nhìn Joon Ha một cách khinh thường, thủng thẳng nói: “Tổng giám đốc Joon và phu nhân của ngài mau trở về đi, một người cha như ngài thật sự để vãn bối chúng tôi xem đủ rồi.”
Vẻ mặt Joon Ha lại càng khó xử, nhưng ngoại trừ nghe theo cũng không còn biện pháp nào khác, ông ta nhìn cánh cửa văn phòng tổng giám đốc đang đóng chặt, thấp giọng nói: “Là tôi có lỗi với mẹ con bọn họ.” Nói xong, ông ta trả lại 1 triệu won cho HeeChul.
HeeChul không nhận mà nói: “Nếu tổng giám đốc Joon không cần 1 triệu won này có thể ném vào thùng rác, tuy Kim tiểu thư cũng không dư dả, nhưng 1 triệu won này vẫn có thể tự làm ra. Cho dù Kim tiểu thư không có 1 triệu won này, trong mắt tổng giám đốc của chúng tôi, số tiền này cũng không đáng là gì, chúng tôi đã xuất ra ngoài, sẽ không nhận lại.”
Những người bình thường càng nhã nhặn, đôi khi nói lại càng khó nghe, HeeChul chính là một người như thế, anh nhìn sắc mặt Joon Ha hết đỏ lại trắng, hết trắng lại hồng, cũng chỉ ung dung đẩy kính mắt lên mũi.
Joon Ha buồn bã cúi đầu, xoay người đi về phía thang máy, bóng lưng thoạt nhìn có vẻ rất cô đơn, mệt mỏi.
HeeChul hạ tầm mắt cười nhạt, nếu sớm biết sẽ thế này, năm đó không biết ông ta sẽ làm gì.
Không lâu sau, Min Hye đang khóc sướt mướt cũng được bảo vệ rước ra ngoài, HeeChul xoay người nhìn cửa phòng tổng giám đốc đang đóng chặt, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không đẩy cửa đi vào.
Nếu đại tỷ có thể nhân cơ hội này để tăng tốc, kéo gần khoảng cách với Jennie thì cũng là một chuyện tốt.
Chỉ là, có một người cha như vậy, tuổi thơ của Jennie cũng coi như bất hạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com