TruyenHHH.com

Longfic Hoehyuk Bobhwan Da Diep Ii


Đám cưới được tổ chức trên bãi biển Jeju. Những chùm bóng bay được treo dọc theo những lối đi trải thảm đỏ, người ta thắt những chiếc nơ màu hồng trên những chiếc cột trắng dựng trên cát, ở mỗi chiếc cột là một lời chúc của người dân trên đảo Jeju cho cô dâu chú rể. Khi phải điền lời chúc là khó khăn nhất, bởi không ai biết phải gọi đám cưới này là như thế nào, nên gọi cặp Bobby và Jinhwan là vợ chồng, hay một tên gọi khác. Rốt cuộc, cư dân làng cũng bảo nhau rằng thôi thì cứ gọi một cách chung chung, miễn sao cả hai người hạnh phúc là được. Ở trước cổng được dựng bằng hai chiếc cột là hai lẵng hoa kết thành một hình trái tim đẹp mắt, bên ngoài những bông hoa hồng trắng là màu đỏ trung tâm như muốn khẳng định một mối quan hệ khăng khít, gắn bó mãi không xa rời. Những cô nhóc mặc chiếc váy hồng xòe rộng bím tóc tết nơ, hai má đỏ hồng cầm những giỏ hoa đứng ở hai bên của sân khấu chính, thỉnh thoảng rắc những cánh hoa hồng dọc theo lối đi. Không khí buổi đám cưới có vẻ khẩn trương và náo nhiệt, khi những chiếc ghế đã xếp đầy chỗ ngồi, những người dân trên đảo nhiệt tình và hiếu khách đã dành cả một ngày nghỉ để tới chúc cho hạnh phúc của hai cặp đôi uyên ương. Họ chuyện trò vui vẻ bên những chén trà hoa nhài thơm phức và gõ tay theo tiếng nhạc đệm nhẹ nhàng vang từ một chiếc máy hát. Bobby và Jinhwan đã vào trong phòng chuẩn bị. Bobby có vẻ sốt ruột, đứng ngồi không yên còn Jinhwan anh nhìn vào chiếc gương trong phòng, thấy bản thân trong bộ com lê trắng thật có chút không quen, Bobby bước đến bên cạnh anh choàng vai ôm anh kéo anh sát vào khuôn ngực rộng lớn, hình ảnh của cả hai phản lại trong chiếc gương tạo nên một bức tranh đẹp. Trong đám cưới, ai cũng là người đẹp nhất, hạnh phúc nhất. Jinhwan nở nụ cười ngượng ngùng trên môi, còn nụ cười của Bobby là nụ cười rộng nhất, cứ như thể ngày hôm nay, hắn có trong tay mọi hạnh phúc của thế giới. Hạnh phúc chính là được nắm tay người mà mình yêu sống vui vẻ, bình an cả cuộc đời.

Donghyuk hôm nay cũng đến. Vì cậu đã hứa với Junhoe sẽ chúc phúc cho cậu ấy, sau ngày hôm nay, Junhoe sẽ có một hạnh phúc mới, cậu sẽ chẳng còn điều gì bận tâm thêm nữa. Donghyuk ngồi ở gần lối đi trải thảm đỏ, Sojin ngồi bên cạnh cậu, hết nhìn những chùm bóng bay màu hồng thỉnh thoảng bị gió biển xô đẩy tới những lẵng hoa trắng kết trái tim, tới sân khấu của người mục sư bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò, Sojin quay sang nói với Donghyuk rằng, cô muốn lấy cậu, muốn có một đám cưới đẹp như vậy. Donghyuk lẽ dĩ nhiên chỉ xem những lời đó là một câu nói đùa, hoàn toàn không cho rằng đó nghiêm túc, cậu xoa đầu Sojin và nói rằng khi cô nhóc này lớn, cũng sẽ có một đám cưới hạnh phúc như vậy với một người mà cô nhóc yêu.

Junhoe nhìn nụ cười của Donghyuk với Sojin, trong lòng hắn thoáng chút khó chịu, hắn cau mày chỉnh lại vạt áo trắng bị xộc xệch, tay sờ vào một vật đặc biệt trong túi, mồ hôi trong lòng bàn tay rịn ra ướt đẫm. Hắn căng thẳng.

Tiếng rì rào của sóng biển hòa với bản nhạc nhẹ nhàng. Vị mục sư cầm quyển lời tuyên thệ đứng trên bục, ông hạ chiếc míc xuống vừa tầm so với miệng, để có thể nói vào míc:

- Hôm nay chúng ta tới dự lễ cưới của Kim Bobby và Kim Jinhwan, của chú rể Goo Junhoe và cô dâu Kim Kyung Ah. Tôi biết mọi người đã chờ đợi rất lâu, vậy thì giờ tôi xin được phép bắt đầu buổi lễ.

Đám đông vỗ tay, những đứa trẻ mỉm cười rực rỡ, tay chúng đan vào nhau tạo thành một hàng dài, những chiếc nơ hồng trên tóc nổi bật. Donghyuk đưa mắt tìm Junhoe ở phía cuối lối đi vào, cậu mỉm cười khi hắn có vẻ căng thẳng. Cậu không biết đám cưới của cả hai người trước đây Junhoe có căng thẳng như vậy không, hắn liệu có liên tục nắm tay vào và duỗi tay ra, xoa xoa hai bàn tay cho bớt hồi hộp hay không? Vì dù sao lúc đó, Donghyuk chẳng thể nhìn thấy gì, cũng chẳng thể cảm nhận được thứ gì, cậu chỉ nhớ rõ hắn đã từ chối khi người chủ hôn lễ nói hôn cậu. Nhưng cậu biết chắc hắn cũng sẽ tuyệt như vậy, cũng sẽ đẹp trai như vậy, mái tóc màu đen được chải lên ở phía mái, dưới hàng lông mày rậm là ánh mắt sâu vô cùng, bộ quần áo com lê hợp với vóc người, khoe tấm lưng và bờ vai rộng lớn đủ để ôm trọn một cô gái. Hắn cao tới hơn mét tám, nhưng lúc này chiếc quần màu đen càng làm tăng thêm chiều dài của đôi chân. Hắn trong mắt cậu rất tuyệt.

Donghyuk mỉm cười, mặc dù chỉ lúc nữa, hắn sẽ nắm tay một cô gái khác, có lẽ tim cậu sẽ đau, sẽ nhức nhối, nhưng hắn sẽ hạnh phúc. Và Donghyuk biết, cái cảm giác đó của mình sẽ qua mau thôi.

Donghyuk nhìn sang bên cạnh, Bobby trong com lê trắng, nụ cười nở rộng hạnh phúc. Donghyuk nghĩ rằng Jinhwan thật may mắn, vì có cả hai người con trai đều yêu anh như vậy. Một người sẵn sàng vì anh mà đau khổ, anh luôn trong tim người đó, vì anh mà làm biết bao nhiêu chuyện sai nhưng mọi thứ đã qua rồi. Người còn lại sẵn sàng bảo vệ anh, có thể nắm tay anh đi suốt cuộc đời. Có lẽ cuộc đời không còn gì hạnh phúc hơn thế.

Bobby và Junhoe tiến vào lối đi, mọi người vỗ tay cho họ. Junhoe thỉnh thoảng có liếc nhìn về phía Donghyuk, luôn thấy cậu mỉm cười. Donghyuk biết mình đang làm rất tốt.

- Bobby, cậu ấy đã chờ rất lâu, đã rút hết mọi can đảm để có thể thổ lộ tất cả với Jinhwan. Đây là đám cưới của họ, chúa sẽ chúc phúc cho họ. Jinhwan, cậu có thể bước vào lối đi, và tới bên người chồng của mình.

Mọi người vỗ tay, Jinhwan xuất hiện nơi cửa trong bộ com lê màu trắng, nhìn Bobby và những người có mặt trong lễ cưới bằng ánh mắt ngượng ngùng, anh bước vào và suýt nữa thì hậu đậu vấp té trên lối đi trải thảm đỏ. Bobby lắc đầu và cười, tới bên anh và nắm chặt tay anh bước về phía trước, đứng trước mặt mục sư hành lễ.

Vị mục sư nhìn sang Junhoe, sự căng thẳng của ông biến mất và thay vào đó là nụ cười nhẹ nhõm, ít ra trong buổi lễ kì lạ này vẫn còn có một đôi là bình thường, một chú rể và một cô dâu. Vị mục sư khẽ hắng giọng và nói vào míc:

- Chúng ta có một hôn lễ đôi, và không thể quên hạnh phúc đang chờ đợi của Junhoe và Kyung Ah phải không nào? Junhoe có lẽ chờ cô dâu của mình lâu rồi. Vậy lúc này, tôi xin mời cô dâu Kyung Ah theo bố bước vào lễ đường.

Đám đông nhìn về phía cửa, chờ đợi. Họ đã từng nhìn thấy Kyung Ah, đó là một cô gái xinh đẹp mặc dù tính cách có phần được nuông chiều nhưng chắc chắn thời gian sẽ biến cô ấy thành một người vợ tốt. Đứng bên cạnh Junhoe, nhất định sẽ là một đôi đẹp. Mọi người đều chờ đợi cô dâu bước vào lễ đường.

Nhưng tận 5 phút trôi qua, trước cánh cổng vào lễ lại chẳng có một chiếc váy cưới màu trắng nào, chỉ có tiếng rì rào của sóng biến đáp lại lời của mục sư.

10 phút, phía cánh cổng vẫn im lìm.

- Kyung Ah – Vị mục sư nhắc lại tên.

Mọi người đều nghĩ ngay tới giả thuyết là Kyung Ah có lẽ đã đến muộn, và trường hợp tồi tệ nhất là cô dâu muốn làm bẽ mặt Junhoe khi bỏ trốn khỏi đám cưới.

Họ liếc nhìn về phía chú rể nghi ngại. Nhưng trái ngược với dự đoán của họ, chú rể không hề tỏ thái độ gì là tức giận hay sửng sốt, họ chỉ thấy chú rể rất căng thẳng. Junhoe liên tục cho tay vào trong túi quần cứ như thể trong túi có một vật vô cùng quan trọng mà hắn không thể làm mất. Vị mục sư lấy khăn lau trán, mắt ông hết nhìn Junhoe rồi lại nhìn ra cổng vào.

Junhoe thở hắt một cái. Hắn mỉm cười.

Tất cả những người dân có mặt trong buổi lễ đều chứng kiến hành động này của Junhoe. Tất cả bọn họ đều có hàng trăm những câu hỏi trong đầu không sao tìm ra lời giải. Nhưng không cần bọn họ phải hỏi, Junhoe bước tới trước, đứng trước mặt Donghyuk.

Cậu ngạc nhiên, ngước nhìn lên:

- Junhoe, Kyung Ah không đến sao?

Hắn mỉm cười và lắc đầu. Tất cả mọi người tham dự vào lễ cưới đều ngơ ngác nhìn nhau không hiểu, nhưng họ đều thấy ánh mắt ấy của Junhoe, ấm áp, và dịu dàng. Chưa bao giờ hắn nhìn một ai như thế, chưa từng có ai cả, ánh mắt với Kyung Ah chỉ là sự bực dọc, và cau có. Nhưng giây phút ấy, mọi người đều đã ngờ ngợ ra, bắt đầu tự tìm ra câu trả lời cho chính mình, cho lễ cưới kì lạ.

Hắn quỳ xuống. Trước mặt Kim Dong Hyuk, bàn tay cho vào trong túi quần lấy một chiếc hộp hình vuông màu đen chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, đó là vật hắn đã giữ nó suốt từ đầu buổi lễ.

Jinhwan nín thở vì hồi hộp, và Bobby xích lại gần anh, choàng tay ôm lấy vai của anh.

Junhoe hắn mở nắp hộp, một chiếc nhẫn bạc nằm trong lớp vải màu trắng, chiếc nhẫn hình tròn nhìn bề ngoài chẳng có gì đặc biệt nhưng nếu nhìn kĩ thì dưới mặt trong của chiếc nhẫn được tỉ mỉ khắc dòng chữ "DH forever love".

- Đám cưới này không có cô dâu. Bởi đám cưới này là của cậu và tớ. Donghyuk, lấy tớ được không? Hãy để tớ chăm sóc cậu.

Junhoe tìm bàn tay của Donghyuk đang nắm chặt vào vạt áo, lớp găng mỏng nơi bàn tay Donghyuk lạnh lẽo, nhưng hắn có thể cảm nhận những ngón tay gầy xương xương đang lạnh buốt và run rẩy dưới lớp găng. Donghyuk vẫn còn ngỡ ngàng, cậu vẫn chưa thể phản ứng với những gì Junhoe đang nói, chỉ cho tới khi hắn cầm tay cậu.

- Cậu lừa tôi.

Giọng Donghyuk lạnh lẽo cố kiềm chế sự run rẩy, vỡ vụn trong giọng nói.

- Không, Donghyuk, nếu không phải như vậy, tớ có thể giữ được cậu hay sao?

Donghyuk đứng bật dậy, cậu xô chiếc ghế đổ xuống đất, cậu hướng ra cánh cổng tìm đường ra khỏi đây. Cậu phải đi ra khỏi nơi này, hắn lừa cậu. Ngay từ đầu hắn đã lên kế hoạch này. Đám cưới không hề có Kyung Ah, không có cô dâu.

Nhưng hắn sẽ để cậu đi sao? Hắn đã mất cậu một lần, hắn đã chờ cậu rất lâu, chờ tới mức sự kiên nhẫn cuối cùng của hắn cũng không còn, hy vọng của hắn đợi cậu tha thứ, đợi cậu quay về với hắn chẳng phải quá vô vọng hay sao? Nếu hắn cứ chờ đợi như vậy, thì hắn hóa chẳng phải một tên ngốc hay sao?

Hắn có thể một lần nữa để cơ hội trở về của hắn như cánh cửa mãi khép chặt trong tim Donghyuk hay không?

Không. Hắn không làm được. Hắn ích kỉ, hắn thừa nhận. Hắn tham lam, hắn thừa nhận. Nhưng hắn không thể để mất cậu thêm một lần nữa? Không đời nào buông tay cậu ra.

Hắn ôm Donghyuk từ sau lưng, ghì chặt cậu, cho dù Donghyuk giãy giụa, cho dù khuỷu tay cậu chọc vào mạng sườn của hắn, cho dù Donghyuk có hét lên.

- Donghyuk, cậu nghĩ tớ sẽ để cậu đi một lần nữa sao? Xin cậu, đừng đi nữa. Cậu muốn Junhoe hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của tớ là Kim Donghyuk. Cậu là đồ ngốc mới không nhận ra điều đó. Đồ ngốc. Tớ không cần biết ngày mai ra sao. Không cần biết cậu sẽ ra đi và sẽ chỉ còn tớ ở lại, nhưng lúc này cậu thật tàn nhẫn nếu cậu buông tay tớ. Cậu không biết cậu độc ác lắm, cậu làm tớ đau tới mức nào đâu Donghyuk.

Donghyuk nhìn ra cửa, bố cậu tới, ông di chuyển bằng xe lăn, bước vào lễ đường, hơi lo lắng nhìn Donghyuk.

- Bố, sao bố ở đây?

Donghyuk quay ra sau, cậu nhìn Junhoe bằng ánh mắt giận dữ, cậu đẩy hắn ra:

- Cậu nói với bố tôi việc tôi ở đây?

Donghyuk nói rất nhỏ, nhưng cậu nghiến răng, từng lời đều giận dữ.

- Không, Donghyuk. Tôi chỉ nói với bố cậu, là cậu trở về thôi, trở về để tôi cầu hôn với cậu.

- Cậu dám?

Có gì mà hắn không dám, hắn có gì mà không thể làm được. Hắn không thể mất cậu thêm nữa.

Hắn hôn cậu, Donghyuk cố gắng giãy giụa, cố hết sức đẩy hắn ra, nhưng cậu dù có cố sức thế nào, hắn càng ôm chặt lấy cậu. Môi hắn chạm vào môi Donghyuk, cậu cắn vào môi và lưỡi của hắn thật mạnh, tới nỗi máu của hắn chảy ra tanh trong miệng cậu, nhưng hắn không rời Donghyuk nửa bước, chỉ hơi cau mày vì đau, nhưng không vì thế mà bàn tay nới lỏng ra khỏi người Donghyuk, ngược lại, hắn ôm cậu thật chặt, nụ hôn càng sâu hơn. Donghyuk sững sờ, cậu buông ra, không giãy giụa, không cắn lưỡi hắn, nhưng cánh tay cậu cũng buông xuôi dọc theo thân người, cậu khóc, nước mắt chảy ra không ngừng vòng quanh khuôn mặt. Hắn dứt môi mình ra khỏi môi Donghyuk.

- Tại sao lại phải thế? Tại sao cậu cần phải làm như vậy với tôi, tôi sẽ chết. Tôi không cần cậu thương hại, tôi không cần bất cứ ai thương hại. Xin đừng làm như vậy nữa, tôi không muốn mình trở nên đáng thương như vậy, càng không muốn cậu sẽ phải hối hận. - Donghyuk nói thật nhỏ.

Junhoe liếm máu của hắn trên môi cậu, hắn di chuyển nụ hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cậu.

- Tôi không hối hận. Nhưng nếu hôm nay, tôi không giữ cậu, tôi sẽ hối hận. Tôi không thương hại. Tôi cần cậu Donghyuk.

Tim Donghyuk run rẩy, cậu đau đớn khi nghe thấy chính hắn nói hắn cần cậu. Càng đau đớn hơn khi biết mình sẽ không sống được. Nhưng cậu trở nên yếu đuối hơn, cậu không đủ sức chống cự nữa, tình cảm của cậu lớn dần như biển đen lo sợ, cậu không còn lý trí để từ chối cái ôm chặt ấm áp của Junhoe, ngực của Donghyuk rất đau, nó chạm vào lồng ngực của Junhoe, cậu cảm thấy tim hắn đập, rất nhanh dường như không thể kiểm soát.

Donghyuk khóc trên vai hắn.

- Donghyuk, lấy tớ được không? Chúng ta ở bên nhau.

Những người dân đảo Jeju đều cảm động, họ hét lên :

- Đồng ý đi Donghyuk ! Đồng ý đi mà !

Cậu quay lại nhìn bố cậu, thấy đôi mắt của ông đỏ hoe, ông mỉm cười.

Donghyuk choàng tay lên cổ Junhoe, ôm chặt hắn, như lo sợ, như bất an, như muốn tìm thấy hơi ấm cho trái tim lạnh lẽo của cậu.

Cậu gật đầu.

Junhoe tuần trước đã về Seoul, hắn đã quỳ trước mặt chủ tịch Kim, muốn ông cho phép hắn ở bên Donghyuk. Con người tự trọng cao như hắn chẳng bao giờ chịu thua hay cúi đầu trước bất cứ ai. Vậy mà hắn lại đã quỳ trước mặt chủ tịch Kim, vậy mà hắn đã cầu xin ông. Lần đầu tiên hắn cầu xin, lần đầu tiên hắn vứt bỏ lòng tự trọng, cái tôi cao của hắn. Junhoe hắn dám vì Donghyuk mà vứt bỏ.

" Donghyuk sẽ không đồng ý".

Hắn mìm cười buồn bã.

"Chỉ cần bố đồng ý. Con dù bằng bất cứ cách nào cũng khiến cậu ấy trở về".

***

Ông Minjoo và bà Minhee cùng những người dân quanh đảo sắp xếp cho Bobby và Jinhwan, Junhoe và Donghyuk có một đêm tân hôn trong ngôi nhà gần biển, nơi có thể ngắm những con sóng vỗ rì rào, nơi từ ban công có thể nhìn ra bầu trời xanh rộng lớn, những cánh chim hải âu chao lượn trên trời cao. Chủ nhân của ngôi nhà đã đi nghỉ mát và họ để cho hai cặp đôi một không gian yên tĩnh và riêng tư trong một tuần. Donghyuk và Junhoe nói với bố rằng họ sẽ đi nghỉ mát thế giới cùng nhau và Junhoe đặt một chuyến bay trở về Seoul cho bố vào ngày hôm sau. Chủ tịch Kim đã ôm Donghyuk và nói rằng, hãy hạnh phúc. Ông ôm Junhoe, bắt hắn hứa sẽ chăm sóc cậu. Yunhyeong cũng có mặt trong lễ cưới, anh gặp Jinhwan, và nói lời chúc mừng đám cưới, vì sự có mặt của Yunhyeong ngày hôm đó đã khiến Jinhwan bớt đi phần nào sự áy náy với Yunhyeong. Yunhyeong nói cả hai sẽ trở về như trước đây. Yunhyeong cũng gặp Junhoe, và bảo hắn cố gắng trưởng thành hơn đi, cố gắng ra dáng là người đàn ông có gia đình.

- Nếu Goo Junhoe mà bắt nạt em, hãy tới tìm anh. Anh sẽ xử hắn.

Goo Junhoe cười rất tươi:

- Em sẽ không để cậu ấy khóc và nói rằng em không tốt đâu. Em sẽ rất tốt, sẽ làm Donghyuk hạnh phúc.

Hắn nhìn Donghyuk, ánh mắt dịu dàng.

Chỉ có Hanbin là không tới dự buổi lễ, nhưng anh có gọi cho Donghyuk và viện cớ rằng mình bận việc ở bệnh viện, chỉ có Junhoe biết được lý do đằng sau đó. Hanbin chưa thể quên được Donghyuk. Cho dù bản thân có nói rằng, mình vẫn ổn, cho dù nói rằng mình đã buông tay, nhưng sao có thể cam tâm đứng nhìn người mình thích đi bên cạnh một người khác trong lễ đường. Sao có thể nhìn hai người trao cho nhau nhẫn cưới mà không khỏi đau lòng. Hanbin vẫn chưa thể đối diện. Anh nhờ Donghyuk chuyển máy điện thoại cho Junhoe.

- Junhoe, cậu biết tôi yêu Donghyuk thế nào chứ, phải không? Nhưng cậu lại là người may mắn có cậu ấy. Vậy nên ...cho dù ghét cậu...nhưng chúc hai người hạnh phúc. Đừng để Donghyuk phải buồn đấy. Tôi sẽ tới tìm cậu và lôi câu đi nếu cậu làm thế.

- Cảm ơn anh.

- ... Junhoe này, hãy thuyết phục Donghyuk làm trị liệu. Chúng ta vẫn phải nắm cơ hội, cho dù hy vọng nhỏ nhoi chăng nữa. Junhoe, có lẽ Donghyuk sẽ nghe lời cậu.

- Tôi sẽ làm.

Junhoe nhìn Donghyuk đang chào tạm biệt chủ tịch Kim, hắn hứa sẽ làm cho cậu hạnh phúc, nhất định hắn sẽ làm được.

Ngôi nhà trên biển được sơn những bức tường màu trắng, cầu thang bằng gỗ dẫn lên cao, xung quanh ngôi nhà trồng hoa dâm bụt, hoa hồng và vô số những bông hoa nhiều màu sắc, những cánh bướm dập dìu trong gió đậu trên cánh hoa mềm. Căn nhà có 2 phòng ngủ, một phòng khách đơn giản và một nhà bếp ấm cúng, chủ nhân của ngôi nhà nhiệt tình tới mức mua chất đầy trong tủ lạnh đồ ăn để họ có một tuần trăng mật hạnh phúc nhất. Phòng ngủ được trang trí lãng mạn và riêng tư.

Lúc cả hai về ngôi nhà là đã 7 giờ tối, sau khi ăn bữa tiệc trong quán trọ bà Minhee và ông Minjoo, Bobby và Junhoe uống hơi nhiều rượu, Jinhwan cũng uống, còn Donghyuk thì bị Junhoe cấm không được động tới một giọt rượu. Cốc của cậu, hắn đều uống hết. Sojin khóc hết nước mắt vì người Donghyuk chọn để cưới không phải là cô. Sojin nhìn Junhoe bằng ánh mắt tức giận. Hắn nghiêng đầu, khoe vẻ mặt đắc thắng.

Bobby và Jinhwan về ngôi nhà, cả hai vào phòng ngủ. Và Junhoe cũng đưa Donghyuk về phòng, nhưng khi hắn muốn bước vào thì Donghyuk đã đứng chặn trước cửa.

- Sao vậy Donghyuk?

- Cậu ngủ ngoài được không?

Hắn cau mày không hiểu.

- Tớ lấy cậu rồi mà, sao không thể ngủ trong phòng chứ?

- Xin lỗi, tớ không quen chung phòng với người khác.

- Người khác?

Hắn nuốt cơn giận, cố gắng bình tĩnh.

- Donghyuk.

- Xin lỗi cậu, nhưng...

Vẻ mặt Donghyuk khổ sở khiến hắn mềm lòng. Ngủ ngoài thì ngủ ngoài, chỉ một đêm thôi, ngày mai cậu quen, hắn sẽ lại vào phòng ngủ là được chứ gì.

Một chiếc chăn và gối được đưa cho Junhoe, hắn sẽ ngủ ở ghế sofa. Junhoe nhìn ghế sofa cứng mà liên tục thở dài, hắn cứ tưởng lấy cậu sẽ được cậu đối xử tốt hơn, nhưng không ngờ số phận của hắn vẫn thật thảm thương, vẫn lại là ghế sofa. Donghyuk liên tục xin lỗi, cậu còn hỏi Junhoe có lạnh không, có cần để cậu ra ngoài này và hắn vào trong phòng ngủ.

- Sẽ không sao nếu cậu ngủ trong phòng ngủ. Tớ ở phòng khách cũng được.

Hắn nhìn cậu, cau mày. Tại sao, cho dù ở trong phòng khách, Donghyuk cũng không muốn chung phòng với Junhoe?

Nhưng làm sao có thể để cậu ngủ ngoài ghế sofa.

Hắn bất giác ôm lấy Donghyuk.

- Đồ ngốc, cậu nghĩ tớ sẽ để cậu ngủ ngoài này sao. Vì sao cậu lại không cho tớ vào phòng?

Junhoe hắn nhìn cậu. Cậu không thể nói lý do, có những thứ cậu không muốn để hắn phát hiện được, không muốn hắn biết, càng không muốn hắn thấy tất cả con người cậu bị phơi bày.

Cậu sợ hắn sẽ hối hận, vì bản thân cậu không như những gì hắn nghĩ tới.

Donghyuk chỉ im lặng, cậu cúi đầu không cả nhìn vào hắn. Hắn chỉ có thể thở dài.

- Thôi được rồi, Donghyuk. Cậu ngủ đi.

Hắn hôn lên môi cậu.

Ngủ ở bên ngoài vô cùng khó ngủ, thỉnh thoảng tiếng động không biết là gì ở bên ngoài khiến hắn chẳng thể chợp mắt nổi, đó có thể là tiếng rì rào của sóng biển, tiếng chim kêu hay tiếng sóc nhảy ra từ hốc cây, hay cũng có thể là tiếng khóc than của cây cối bị gió xô đẩy nghiêng ngả muốn bật ra khỏi gốc. Hắn bất giác cảm thấy vô cùng lạc lõng trong bóng tối, trong sự tĩnh mịch tới ớn lạnh, chiếc đệm cứng khiến hắn bị đau lưng, nằm qua nằm lại cũng không thể tìm được tư thế thoải mái.

Tại sao cậu không cho hắn ôm cậu? Tại sao không cho hắn vào căn phòng đó? Câu hỏi ấy ám ảnh hắn không sao trả lời được. Phòng của Donghyuk đã tắt đèn, vậy là cậu đã ngủ. Hắn đã hứa sẽ không vào phòng cậu, vậy nên hắn nhất định sẽ giữ lời. Hắn cố gắng đếm nhẩm trong đầu mình đàn cừu, mong rằng đếm tới một trăm con cừu sẽ khiến hắn ngủ được.

- 108... 120....150...

Hắn và Donghyuk nằm trên một cánh đồng cỏ rộng lớn, những bụi cỏ lau khẽ rì rào trong gió, hắn đang ngủ, Donghyuk cầm một nhánh cỏ lau chọc vào mũi của hắn, hắn động đậy cau mày nhìn cậu:

"Donghyuk, không thể để người khác ngủ sao?"

"Ai bảo cậu ngủ như vậy"

"Thì cậu bảo tớ ngủ. Bảo không chạm vào cậu còn gì"

Hắn không lý giải được, tại sao lúc đó, ánh mắt Donghyuk lại buồn như vậy, buồn như biển sâu không đáy, thăm thẳm và mênh mông. Hàng lông mi khẽ động đậy, hắn muốn giơ tay ra để chạm vào chúng, Donghyuk lại nằm xuống trước khi hắn có thể chạm vào lông mi và đôi mắt buồn của cậu.

Hắn quay đầu sang để nhìn, Donghyuk nằm bên cạnh hắn, thật gần. Cậu trầm tư, bình thản, không nói một lời nào, chỉ có ánh mắt nhìn lên bầu trời trên cao là thỉnh thoảng động đậy, hắn nhìn vào sống mũi thẳng của Donghyuk, và môi cậu, tự hỏi rằng nếu chạm tay vào hai phiến môi, có phải sẽ có cảm giác tê tê nơi ngón tay hay không? Donghyuk đột nhiên mỉm cười, cậu nói với hắn:

- Goo Junhoe, nhìn lên trời kìa. Có phải trời thật gần không?

Cậu giơ tay ra cố gắng chạm vào bầu trời.

Hắn cũng giơ tay ra để chạm vào tay cậu, bàn tay hắn đan vào những ngón tay của Donghyuk.

- Có phải khi chết đi, tớ sẽ lên trời không? Còn cậu sẽ ở lại.

- Không, cậu sẽ không chết, Donghyuk.

Giọng hắn lạc đi, buông rơi, cố gắng hét lên với bầu trời, với Donghyuk rằng cậu sẽ không chết, hắn sẽ không để cho Donghyuk chết, nhưng Donghyuk chỉ nhìn hắn bằng một ánh mắt buồn rười rượi như thể cho dù hắn có hét lên thế nào, cậu vẫn không tin hắn.

Hắn tỉnh dậy, thấy người mình ướt đẫm mồ hôi, hắn thở dốc. Giấc mơ thật kinh khủng, nó khiến lồng ngực của hắn uất nghẹn, đau nhói. Hắn không thể thở nổi.

Ở phòng bên kia, vang lên những tiếng thở dốc, và rên rỉ.

Hắn ngủ lại chẳng thể ngủ được.

Đột nhiên hắn muốn biết cậu đã ngủ chưa? Hay hắn chỉ cần vào phòng, xem cậu một lúc rồi ra ngoài, không làm gì cả, chỉ cần có thể ngắm Donghyuk ngủ một lúc thôi.

Hắn rón rén bước vào căn phòng, phòng không khóa vậy nên chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa, cố gắng không phát ra tiếng động dù nhỏ nhất. Trong căn phòng tối om, còn tối hơn cả bên ngoài phòng khách, phải mất một lúc để hắn quen được với bóng tối trong căn phòng, những hình thù kì quái trong căn phòng lẫn trong bóng tối như chực nhào vào hắn. Hắn xác định nơi cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, chiếc bàn uống nước vẫn còn để cốc trà hoa nhài uống một nửa, trên giường trống trơn. Donghyuk không hề ở trên giường.

Hắn hốt hoảng bật đèn trong phòng tìm cậu. Mắt hắn bị ánh sáng bất ngờ khiến nó phải nheo lại, hắn đảo mắt tìm cậu trong căn phòng. Như không thể tin được vào mắt mình, hắn thấy Donghyuk nằm dưới dất, nơi bức tường cạnh cửa sổ, co người lại, ôm chặt cơ thể.

Hắn lay Donghyuk dậy.

- Donghyuk, sao cậu ngủ ở đây? Donghyuk!

Bị đánh thức, Donghyuk tỉnh dậy, cầm lấy con dao sắc nhọn trong túi áo xoẹt một nhát cắt trên mu bàn tay hắn khi hắn định ôm cậu, đôi mắt Donghyuk lúc đó chỉ có cái nhìn hốt hoảng, sợ sệt như thể trong giấc ngủ vừa rồi của Donghyuk là cơn ác mộng. Đôi mắt vô hồn đó khi không còn có kính, cậu không thể nhìn thấy gì, cũng không nhận ra hắn, cậu lùi vào bức tường, co chân vào ngực, run rẩy không ngừng. Mu bàn tay của hắn chảy máu nhưng hắn không cảm thấy đau, chỉ thấy trái tim hắn nhói lên khi thấy bộ dạng sợ sệt, yếu ớt của cậu nép chặt vào tường như con thú nhỏ bị thương dồn vào đường cùng, ngước ánh mắt sợ hãi nhìn vào gã đi săn.

Junhoe không phải là gã đi săn. Không phải.

- Donghyuk, là tớ đây. Donghyuk. Cậu mơ thấy ác mộng sao?

Donghyuk bấy giờ mới thôi run rẩy, cậu ngước lên nhìn, nheo mắt, hắn chạm một tay vào bên gò má gầy tới xanh xao của cậu, cậu hơi tránh ra nhưng khi cảm nhận thấy mùi hương bạc hà lẫn vào không khí, cậu cắn môi và nhào vào lòng của hắn.

- Không sao rồi, Donghyuk. Không sao, có tớ rồi.

Hắn lúc đó nhận ra người của Donghyuk ướt đẫm mồ hồi. Hắn sau khi an ủi cậu, bỗng nhấc bổng cậu lên như trước đây hắn từng đưa cậu lên cầu thang và về phòng, như trước đây Donghyuk nằm gọn trong vòng tay của hắn. Nhưng còn giờ, cậu gầy hơn trước, mảnh mai hơn trước, khi nhấc lên cảm thấy nhẹ bỗng như thể ôm trên tay một chiếc gối mềm mại, ấm áp không trọng lượng. Donghyuk thật nhỏ bé trong tay của hắn, hắn đau lòng.

Junhoe đưa Donghyuk vào phòng tắm, xả cho nước ấm vào đầy bồn, chắc chắn rằng nó không quá nóng, cũng không quá lạnh đối với cậu.

- Cậu định làm gì?

Donghyuk hốt hoảng khi hắn để cậu xuống nước trong bồn.

- Cậu toát mồ hôi rồi. Tớ với cậu cùng tắm.

- Không được, Junhoe không được. Cậu ra khỏi đây đi. Làm ơn.

Donghyuk cầu xin.

- Đừng nhìn vào người tớ. Xin cậu.

Hắn im lặng, đã đặt Donghyuk vào nước. Hắn ngồi trên thành bồn, nhìn cậu bằng ánh mắt vừa đau lòng vừa buồn bã.

- Sẽ không sao đâu.

Lần này hắn quyết định sẽ chẳng làm theo ý cậu. Hắn cúi xuống hôn Donghyuk, môi hắn bao trùm lên đôi môi đang run rẩy của Donghyuk, nhẹ nhàng liếm môi cậu, âu yếm từng hơi thở phả ra giữa hai cánh môi, trân trọng nó, hít thở nó. Bàn tay Donghyuk vẫn nắm chặt cổ áo ướt, không cho hắn động tới hàng cúc áo. Hắn đã cởi áo và quần của mình và ngồi vào bên trong sau lưng Donghyuk, nhẹ nhàng đặt môi lên cổ cậu, tay hắn trượt dọc xuống vai và dừng lại ở đường cong quanh eo.

Khi nước khiến lớp quần áo ướt chạm vào những vết sẹo, khi bàn tay hắn chỉ cách những vết sẹo bằng một lớp vải mỏng, Donghyuk rùng mình vì sợ, vì thật kinh tởm. Hắn sẽ cảm thấy Donghyuk thật kinh tởm. Cậu không muốn phô bày tất cả trước hắn, hắn sẽ hối hận, sẽ lại bỏ rơi cậu một lần nữa. Cậu sẽ đau đớn lắm, sẽ cô độc lắm.

Vậy nên cậu xin hắn đừng chạm vào người mình.

Hắn tiến lại gần, ôm vai Donghyuk vào ngực mình, môi hắn trượt dọc bên tai, và xuống cổ.

- Tin tớ được không? Tớ sẽ tắm cho cậu.

Quả thật sẽ không sao chứ, khi hắn nhìn những vết sẹo trên người cậu?

Donghyuk buông tay.

Vậy thì đã sao, rồi hắn sẽ biết, chuyện gì tới sẽ phải tới, cho dù ngày mai hắn chẳng còn ở đây. Vậy thì đã sao? Cậu chẳng phải trước đây muốn điều đó.

Khuôn mặt cậu trở nên bình thản.

Đã tháo lớp găng tay, đã tháo mặt nạ. Donghyuk nhắm mắt, khi bàn tay của hắn thọc vào bên áo và những ngón tay cẩn thận cởi từng chiếc cúc, những nơi tay hắn đi qua đều run rẩy, đều rùng mình.

Đã cởi chiếc áo trên người. Donghyuk bình thản, buông tay dọc cơ thể.

Hắn kéo chiếc quần tụt xuống và để chúng lại trên sàn tắm. Junhoe im lặng.

Donghyuk mở mắt ra, cậu cười nhạt, khuôn mặt bình thản dưới ánh sáng của ngọn đèn vàng nơi phòng tắm, tường phòng tắm gạch hoa phản chiếu bóng của hai người.

Không sao cả... Rốt cuộc hắn đã biết tất cả rồi, hơn cả những gì trước đây, người cậu giờ chẳng khác gì quái vật với vô số những vết sẹo chẳng chịt, thô ráp trên lưng, hắn kinh tởm cậu ư? Cũng phải thôi? Chẳng sao, vì cậu biết chuyện này sẽ xảy ra thôi.

Donghyuk mỉm cười, nhưng mắt cậu phủ một làn sương mỏng, cậu sẽ không khóc ở đây.

- Junhoe, được rồi. Cậu ra ngoài được rồi. Không cần nữa đâu. Nếu ngày mai cậu muốn đi, sẽ không sao cả. Tôi có thể tự lo được, không cần phải như thế này đâu.

Donghyuk đột nhiên đứng dậy ra khỏi nước, nhưng Junhoe nắm lại cổ tay Donghyuk, kéo cậu ngã xuống, sát vào ngực mình.

Junhoe ghì chặt cậu vào ngực hắn.

- Tớ đau lắm. Khi nhìn thấy chúng. Tớ không thể chịu nổi. Donghyuk

Hắn hôn cậu, hôn lên cả những vết sẹo trên người cậu, nước mơn trớn da thịt của hai người, Donghyuk có thể cảm nhận lồng ngực của hắn vững chãi vô cùng.

Những ngón tay của Junhoe thả từng giọt nước lên vai Donghyuk, xoa từ vai xuống tới cánh tay, dùng những ngón tay để mát xa bờ vai cho Donghyuk, hắn hôn nhẹ lên chỗ gáy của Donghyuk.

Hắn nhấc Donghyuk lên, và để cậu đứng trên mặt sàn nhà tắm, dùng khăn bông, lau người cho Donghyuk, chỗ cổ, nơi bả vai, và nơi eo gầy. Hắn dẫn cậu vào phòng.

- Donghyuk, giường để ngủ. Không phải đất để ngủ. Từ giờ tớ sẽ cùng cậu ngủ trên giường.

- Nhưng...

Cậu định nói với hắn cậu đã quen ngủ chỗ đó, dù thế nào cậu cũng sẽ vẫn xuống, cậu không thích ai ngủ với mình, không thích có người bên cạnh, cậu định nói với hắn hãy ra khỏi phòng hay nếu hắn muốn, cậu có thể ngủ ngoài phòng khách.

- Không được cãi lời. Lên giường đi.

Hắn tiến lại gần Donghyuk, cậu lùi lại, cổ chân đã chạm vào chân giường rồi mất đà cậu ngã xuống, hắn leo lên người Donghyuk, hít thở mùi hương nơi cổ thon gầy, nơi làn da xanh xao như trong suốt, như có thể thấy những đường gây xanh.

Chân hắn len vào giữa hai chân của cậu, Donghyuk cảm thấy chân hắn cọ sát vào da nơi đùi, cậu nhắm mắt, cảm thấy hít thở cũng khó nhọc, tay Donghyuk nắm chặt vào lớp ga trải giường.

Hắn cười nhẹ.

- Đồ ngốc, cậu không phải con mồi. Và tớ thì không muốn làm gã thợ săn vô nhân tính thế đâu. Cậu sợ gì chứ. Tớ đã nói tối nay chẳng làm gì cả, vậy tớ giữ lời. Thật ngốc.

Hắn lại hôn cậu.

Hôm nay hắn chỉ muốn Donghyuk nằm trên giường, hắn chỉ muốn hắn có thể ôm chặt cậu vào lòng không buông, và chỉ muốn mỗi sáng thức dậy đều có thể nghe thấy hơi thở đều đều của Donghyuk nằm bên cạnh. Hắn còn muốn gì nữa không? Hắn muốn cậu, nhưng hắn không muốn làm Donghyuk đau. Không hề muốn.

Hắn nằm sang bên cạnh, kéo Donghyuk lại gần ngực mình, ôm trọn cậu trong tay, hắn vùi đầu vào nơi bả vai gầy mảnh khảnh của Donghyuk.

Ôm chặt, cho nên tối nay hắn ở đây, Donghyuk sẽ không thể xuống dưới mặt đất. Ôm chặt cho nên chỉ cần hắn ở đây, hắn không cho phép một cơn ác mộng nào làm hại cậu.

Donghyuk ngủ thiếp đi. Hắn thức đợi cho tới khi cảm thấy cậu đã ngủ, hắn vòng tay nắm tay cậu, xoa chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út, rồi kéo cậu nằm đối diện với hắn, một tay hắn đặt dưới đầu cậu tình nguyện làm một chiếc gối.

Donghyuk thở ra đều đặn. Duy chỉ có nụ cười hạnh phúc, yên bình của hắn là còn lại trong đêm tối.

Không ai biết, cho tới gần sáng, hắn bật dậy, người ướt đẫm, hắn chạy nhanh vào phòng tắm, xả nước từ vòi hoa sen dội vào cơ thể đang nóng bừng của hắn.

Hắn muốn cậu nhiều hơn thế này, nhưng hắn vô cùng sợ bản thân làm Donghyuk đau.

Cậu ấy đang ốm, hắn phải liên tục nhắc bản thân mình.

Nước lạnh từ vòi hoa sen dội vào đầu tóc hắn, hắn muốn mình tỉnh táo lại.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com