TruyenHHH.com

Longfic Ho Ly Tieu Bao Boi Cua Ta Kangteuk Chinh Thu Anh Van

Đệ nhất chương:    thượng

Chính Thù là một hồ tiên, tuy rằng nó mới bốn trăm tuổi.

Vì cái gì nó có thể trở thành hồ tiên, bởi vì người sinh ra nó là một hồ tiên.

Cho nên nó không phải tu tiên lâu dài như các hồ ly khác.

Ban đêm, Cửu Hoa Sơn mây mù che phủ, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng hắt vào sơn động.

Chính Thù lăn lăn trong lòng ấm áp của phụ thân – hồ tiên một ngàn năm, dựng thẳng đôi tai nho nhỏ nghe ngóng, hướng đôi mắt trong suốt nhìn phụ thân, “phụ thân, phụ thân, rốt cuộc mẫu thân ở nơi nào?”

Hồ phụ thân bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ cái lỗ tai nhỏ, nói: “Chính Thù , ngươi không có mẫu thân.”

“Nhưng, hồ tể đều không phải mẫu hồ ly sinh sao? Mẫu thân của ta đâu, vì cái gì ta chỉ có phụ thân…Ô ô ô, ta muốn có mẫu thân….”

Hồ phụ thân nhăn nhăn đôi mi, nói: “Được rồi, được rồi, đợi ngươi học được cách biến thân thì có thể đi tìm hắn.”

“Thật sao?” Chính Thù kinh hỉ bước xuống giường, móng vuốt nộn nộn giơ lên, trong miệng thì thào lẩm bẩm, không bao lâu, một làn sương mù che phủ, tại chỗ đứng xuất hiện một thiếu niên.

Đôi mắt to trong sáng, hai má hơi hơi phấn hồng, có thể nhìn ra là một thiếu niên đáng yêu, hoạt bát.

Chính Thù nháy đôi mắt to, hỏi: “Như vậy được chứ, phụ thân?”

Hồ phụ thân cẩn thận xem xét nó, sau đó khoát cánh tay nói: “Chính Thù , hiện tại chưa thể xuống núi được.”

“A, không cần, ô ô ô….Phụ thân gạt ta…Ô ô ô….Người ta muốn xuống núi…Ô ô ô…” Chính Thù giả khóc nửa ngày, nước mắt không chảy nhưng cổ họng đã có chút đau rát, ánh mắt đỏ au, vẫn thấy phụ thân bình thản ngồi chỗ kia, không có nửa điểm để ý đến biểu cảm của nó, trong lòng đau xót, nước mắt thật sự rơi xuống, “Ô oa oa…Ta là hồ ly không có nương, phụ thân không thương ta, oa oa, ta hảo đáng thương nga, ô oa oa oa…”

Hồ phụ thân bất đắc dĩ vung tay, sương mù lại bao quanh, Chính Thù liền biến về bạch hồ ly nho nhỏ. Hồ phụ thân ôm lấy nó, xoa xoa bộ lông mềm mượt, ôn nhu nói: “Ở trong núi có ăn có uống, vì sao nhất định phải xuống núi.”

“Bởi vì…..Nơi này không có nương…”Chính Thù nhỏ giọng nói, tuy rằng biến về hồ ly không thể nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ, nhưng nó vẫn chột dạ cúi đầu, đích xác là: nơi này thật sự nhàm chán.

Phụ thân mỗi ngày đều luyện công, luyện luyện luyện, trừ bỏ luyện công không làm gì nữa, Đóa Đóa ngày ngày ăn no, xem mặt trời lặn, sau đó ngủ, buổi tối có ánh trăng thì đứng dậy tru lên, sau đó lại tiếp tục ngủ, thật là vô vị.

Nhưng nó không biết như vậy lại hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, đối với việc tu vi cực kì có lợi, cho nên nó tuổi còn nhỏ như thế đã có thể biến hóa hình người.

“….Cũng được.” Hồ phụ thân căng thẳng vuốt vuốt bàn tay to của chính mình, thở dài nói:” Nếu  ngươi đến, hắn nhất định nguyện ý trở về.”

Di? Đôi ta mẫn cảm của Chính Thù lập tức nghe được một thông tin quan trọng, nguyên lai nó không phải không có nương mà là nương không muốn trở về.

Vì sao, nương sinh khí với cha sao?

Phụ thân là tộc trưởng của hồ tộc, bộ dạng không cần phải nói, dù là hình người hay hình hồ ly mà Chính Thù đã gặp đều rất tuyệt, hơn nữa tính cách phụ thân lại ôn hòa, rất ít khi cao giọng, chưa bao giờ sinh khí, không biết vì sao nương lại tức giận?

Những năm gần đây cuộc sống của phụ thân thực không dễ dàng, luôn phải mang theo người một ấu hồ như nó, lại luôn tưởng niệm thê tử ở phương xa…. Chính Thù bỗng nhiên thương cảm, nó xoay người, dùng đuôi lông xù nhẹ nhàng quét trong tay phụ thân, ô ô kêu vài tiếng.

Hồ phụ thân bế hắn lên cao, đặt trước mặt mình, dùng khuôn mặt nghiêm túc trịnh trọng nói: “Chính Thù , ngươi từ nhỏ đã là hồ tiên, cho nên không cần phải trải qua thiên kiếp, nhưng lúc nãy phụ thân tính cho ngươi, nếu ngươi xuống núi, nhất định sẽ gặp đại sự, lành dữ chưa biết, cho nên phụ thân truyền lại cho ngươi một ít pháp thuật, gặp lúc nguy hiểm phải tự bảo vệ mình, nhất thiết không được mềm lòng, hiểu không?”

Đây là đáp ứng hắn xuống núi! Oa! Chính Thù hưng phấn dùng tiểu móng vuốt cầm lấy bàn tay phụ thân, chít chít quát quát kêu lung tung, sau đó nó nhìn thấy miệng phụ thân tiến lại, hơi hơi mở ra, thổi một khẩu khí, cỗ chân khí đó chậm rãi rót vào trong cơ thể nó, hóa thành cường đại….Thật thoải mái, Chính Thù cảm thấy quanh thân hơi ấm dào dạt, đôi tai nhỏ khẽ run run, đôi mắt nhắm lại, nặng nề ngủ.

Hồ phụ thân ôm thân thể tròn tròn của nó, trong mắt tràn đầy yêu thương, thật lâu sau từ từ thở dài.

Đệ nhất chương – hạ:

Hồ phụ thân nói chuyện thực giữ lời.

Sáng sớm hôm sau, Chính Thù còn chưa kịp thanh tỉnh đã bị phụ thân dùng pháp lực đưa đến sơn môn: “Chính Thù , đến giờ rồi, tỉnh lại đi.”

Bên trong Cửu Hoa Tiên Sơn, thời gian không giống với bên ngoài, năm canh giờ ở đây bằng một ngày ở nhân gian.

“Ngô….Buồn ngủ, buồn ngủ a.” Chính Thù rùng mình một cái liền biến thành  thiếu niên, đôi mắt như trước nửa khép nửa mở, thân thẻ vặn vẹo, làm ra bộ dáng đánh cũng không muốn đi.

Trong mắt hồ phụ thân hiện lên một tia khó hiểu, nói: “Chính Thù , sơn môn đã mở, ngươi xuống núi đi.”

“A, nhưng mà….” Rõ ràng cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt, chỉ mới nói mà thôi, phụ thân liền đem mình xuống núi sao? Chính Thù nháy mắt mất cái, từng giọt lệ như châu ngọc trong đôi mắt đen láy rơi xuống, ô….Bỗng nhiên có chút không muốn xa phụ thân, làm sao bây giờ?

“Hài tử ngốc, xuống nhân gian du ngoạn cũng tốt.”Hồ phụ thân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài tuyết trắng của Chính Thù , ngày hôm qua truyền tu vi của mình sang, quả nhiên hôm nay bộ dáng đã đổi khác, không chỉ dung mạo thay đổi, ngay cả tóc cũng dài xuống dưới gối.

“Phụ thân.” Chính Thù nhào vào cái ôm ấm áp quen thuộc, tham lam hưởng thụ mùi hương tùng mộc thoang thoảng, sau đó hồ phụ thân nói nhỏ một tiếng, “Đi thôi…” liền một chưởng, quyết đoán đẩy nó xuống núi.

Chính Thù có chút choáng váng đầu óc, sau khi ổn định được  thân hình, thấy phụ thân đang đứng sừng sững ở đỉnh núi, dáng người vững chắc, cao ngất phiêu dật, xa xa chăm chú nhìn nó.

Nó kinh ngạc trong chốc lát, mới đột nhiên nhớ tới cái gì đó, la lớn: “Phụ thân, ngươi còn chưa nói cho ta biết, phải đi đâu tìm mẫu thân a?”

Hồ phụ thân vẫn đứng như thế, vạt áo tung bay, lặng im một lúc lâu mới truyền đến một câu: “….Gặp được, hắn tự nhiên sẽ nhận ra ngươi….Đành chờ duyên phận….Không thể cưỡng cầu…”

Thanh âm nhu hòa trong núi vang vọng, lần đầu tiên Đóa Đóa nghe được thanh âm  êm tai như thế,  đáng tiếc trôi qua quá nhanh.

Chính Thù đứng giữa trời, cho đến khi thân ảnh kia dần dần nhạt đi, chung quanh chỉ còn tiếng thông reo rì rào, tiếng gió lướt qua quán nhĩ, nó mới cử động thắt lưng, nhanh chóng hạ sơn.

————————————————-

Bình thường, từ lúc mặt trời lên cao cho tới hoàng hôn, Chính Thù nhất định sẽ bị phụ thân tàn nhẫn buộc luyện công, lâu dần trở thành thói quen; mà hiện tại không ai quản nó, lại cảm thấy không được tự nhiên.

“Xin hỏi, đây là nơi nào.” Chính Thù nhìn tới nhìn lui bốn phía khách nhân đang đi vào một khách điếm, nhận ra trên mặt của bảng hiểu là ba chữ: Minh Nguyệt Lâu.

Minh Nguyệt Lâu là vì bên trong có trăng sao? Hiện tại mặt trời đang lên cao mà, Chính Thù nhìn trời, lại nhìn điếm môn, do dự một lúc lâu, rốt cục nhịn không được liền hỏi người đang đứng ở cửa kia, nãy giờ đều nhìn nó.

Tiểu Phụng Hoàng trấn đã lâu không xuất hiện thiếu nhiên thanh tú hơn người như thế, Lưu Nhị dụi dụi mắt, trừng lớn nhìn.

Chính Thù đang đứng ở cửa, dáng ngươi mảnh khảnh động lòng người, đôi mắt to trong suốt như minh tuyền đảo nhìn khắp mọi nơi, có chút tò mò lại ngượng ngùng nhìn hắn, nói chuyện cũng nho nhã lễ độ, nhưng,  kỳ lạ là thiếu niên lại có mái tóc dài màu tuyết trắng.

Nhất định là tiểu thiếu gia có tiền, cùng người nhà bị lạc nhau nên đến khách điếm của mình, Lưu Nhị lấy lại bình tĩnh, xác định thiếu niên vận y phục vàng nhạt này không phải thần tiên, mới cười cười bước lên phía trước, “Công tử đói bụng sao, tiểu điếm có chút tôm cá tươi ngon cùng món ăn thôn quê, công tử nếu không chê, xin mời vào ngồi.”

“Nga, ngồi,  ngồi, hảo.” Chính Thù không biết tôm cá tươi ngon, món ăn thôn quê là có ý tứ gì, nhưng ngồi chính là thứ  nó đang cần, đi suốt một buổi sáng như vậy, nó thực mệt mỏi, nó chưa bao giờ hóa thành hình người đi bộ lâu đến thế.

Chính Thù cố nén việc muốn biến về tiểu hồ ly mà bổ nhào vào giường, ngủ một giấc thật ngon, đành ủy khuất bĩu môi, nhìn cái bàn trống rỗng.

Ai, biến thành người cũng mệt a.

Lưu Nhị không biết từ nơi nào đi đến, tay chân nhanh nhẹn bưng lên bốn năm dạng món ăn, “Công tử, nếm thử đi.”

Sau đó hắn thỏa mãn nhìn thiếu niên xinh đẹp đối với hắn nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

“Nga, cảm ơn, nhưng ta không đói bụng, ta chỉ muốn ngồi là tốt rồi.”

Đệ nhất chương hoàn

 

Đệ nhị chương:

Công tử, nơi này của ta là tiệm cơm, có khách nhân nào vào đây chỉ để ngồi mà không ăn cơm chứ, bây giờ cũng quá chính ngọ, chẳng lẽ ngài không đói sao?”

Căn bản là không có thức ăn chay, tất cả đều là tôm cá đã nấu chín, Chính Thù nhìn vào liền thấy buồn nôn: “Đói, không….Nôn, khụ khụ, các ngươi đều ăn cái này sao?”

Ngữ khí như vậy khiến Lưu Nhị hấp một ngụm lãnh khí, nghĩ rằng, chẳng lẽ mình đang nghênh đón một người hướng  phật sao, nhưng công tử này nhìn giàu sang cao quý, có lẽ thức ăn bình thường này rất chướng mắt, vì vậy lại cung kính, cẩn thận  nói: “công tử, tiểu điếm cũng có chút sơn hào hải vị, nhưng giá hơi cao một chút, không biết công tử muốn ăn cái gì để tiểu nhân đi chuẩn bị.”

Chính Thù vẫn chưa hiểu rõ: “giá, giá cao một chút.”

“Vâng, công tử. Nga, xin công tử trả bạc hoặc ngân phiếu?”

“Bạc?”

Khuôn mặt tươi cười của Lưu Nhị liền run rẩy, lấy trong lòng ra một nén bạc: “giống cái này, bạc, Tiểu công tử hẳn là mang theo bạc phải không?”

Chính Thù nhận lấy, nhìn đi nhìn lại mấy lần, cũng học bộ dáng Lưu Nhị, tay luồn vào trong áo tím kiếm, nhưng trong lòng rỗng tuếch, làm sao có thể lấy ra cái gì gọi là bạc.

Tâm niệm vừa động, ngón tay phẩy một chút, biến ra một thỏi bạc trong người, cùng với thỏi bạc của Lưu Nhị giống nhau: “Có mang theo, ngươi xem, cái này phải không?”

Hắn cười hì hì nhìn Lưu Nhị đang cầm hai đĩnh bạc giống nhau, bộ dáng kinh hãi, sớm đem lời dặn của phụ thân “không được sử dụng pháp thuật bừa bãi” ném ra sau đầu.

Bỗng nhiên trên đường truyền đến một tiếng hét to như tiếng sấm: “Yêu nghiệt lớn mật, trốn ở chỗ nào, còn không mau hiện nguyên hình!”

Chính Thù hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn. Lưu Nhị đứng bên cạnh bĩu môi nói: “Thối đạo sĩ này, lại đi hù người.”

“……..Đạo sĩ?” Chính Thù nhìn ra cửa sổ, quả nhiên có một đạo sĩ mặc áo bát quái, cầm trong tay một pháp bảo hàng yêu đang hướng tiệm cơm chạy đến.

Nó nháy mắt mấy cái, tựa hồ vừa định thần lại, “Nha – -” một tiếng, liền ôm đầu chui xuống gầm bàn.

Thật sự là đáng sợ, nghe nói trước kia có một tộc đồng loại tu hành trên núi, bị đạo sĩ đánh hiện nguyên hình, tu hành đều hóa thành tro tàn, nếu gặp phải người nhẫn tâm, ngay cả tính mạng đều khó bảo toàn.

Cho nên lần này nó xuống núi, bọn tiểu hồ ly trong tộc đều dặn dò ngàn vạn lần phải tránh xa bọn đạo sĩ.

“Tiểu công tử chớ sợ.” Thấy sắc mặt thiếu niên yếu ớt, xinh đẹp đã trắng bệch, Lưu Nhị không đành lòng, liền ôn tồn khuyên nhủ: “lão đạo sĩ này mỗi ngày giả thần giả quỷ, không ai để ý đến hắn, chớ sợ.”

Chính Thù ngồi xổm dưới cái bàn, nghe Lưu Nhị khẳng định như thế, có vài phần bớt lo sợ, nhỏ giọng nói: “Kia…Là đạo sĩ giả sao?”

“Đúng, là giả, cả ngày đều giả thần giả quỷ, cho nên, công tử ra đi, chớ sợ!”

Chính Thù áp chế sợ hãi trong lòng, chậm rãi chui chui ra khỏi gầm bàn, ngoài cửa sổ, lão đạo sĩ đã bắt đầu hàng yêu, chỉ pháp bảo vào con mèo lớn, quát lên: “Nghiệt súc! Còn không mau nhận lấy cái chết!”

Mọi người xung quanh đều cười vang, khiến cho con mèo mở mắt, chậm rãi đứng lên, tư thế cực kì thoải mái vặn vẹo cái thắt lưng, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên mái hiên, chạy vội mà đi.

Mọi người càng ồn ào, cười to, lão đạo sĩ cũng xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Con miêu yêu này sợ hãi, lần sau gặp lại, nhất định thu hồi nó, dẹp an dân tâm.”

Rõ ràng chỉ là một con mèo bình thường, không có nửa điểm linh khí, Đóa Đóa liền hiểu ra, thấy thập phần thú vị, không sợ hãi, bật ra một tiếng cười.

So với âm thanh cười vang của mọi người thì âm thanh của Chính Thù là không thể nghe thấy, nhưng vào lúc này, một ánh mắt lạnh lùng của người đứng  bên cạnh lão đạo liền quét lại.

Đó là một đôi mắt sâu sắc lại lạnh lùng, ánh mắt như mũi nhọn có thể đâm thẳng vào lòng người!

Chính Thù có cảm giác bị lộ ra nguyên hình, sợ tới mức cả người  nhũn ra, tim đập nhanh đến mức tưởng  như sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực! Lão đạo sĩ kia là giả, nhưng người này lại nhìn rõ mọi việc, nhận dạng được người vào yêu.

May mà tầm mắt kia không nhìn lâu, chỉ là thản nhiên đảo qua.

Chính Thù lấy lại bình tĩnh, phát hiện đó là một nam tử còn trẻ, đứng bên trong đám người, một thân tố ý, không bắt mắt lại không ảm đạm, liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy dáng người cao lớn, ẩn chứa sức mạnh.        (Tố y = màu trắng thuần)

Phác Chính Thù gào thét, nơm nớp lo sợ chờ đợi đạo sĩ kia rời đi, mới đi ra khỏi tiệm cơm. Mà cặp mắt lạnh như băng, đầy lợi hại đó, giống như khắc sâu, không ngừng hiện lên trong đầu nó.

Chính Thù không dám ở lại nơi đám người  tụ tập, chỉ có thể dọc theo đường núi gập ghềnh mà đi, lại gặp sông lớn ngăn cản, đành phải đi đường vòng, gian khổ cùng khó khăn không kể hết, nguyên bản cái cằm thanh tú cũng có vẻ nhọn đi.

————————————————————————

Nó không biết phải tìm mẫu thân như thế nào, gần đây linh lực đã yếu đi, lại cảm nhận được bên trong khu rừng tràn ngập linh khí.

Trong núi, mưa rào vừa mới dứt, trong không khí mang theo hơi nước ướt át, tươi mát, mà tràn ngập hương thơm.

Chính Thù nhăn nhăn cái mũi, cẩn thận ngửi, không đúng, có gì đó không thích hợp.

Nó cảm thấy được hương vị của linh khí.

Tinh thần mệt mỏi của Chính Thù phấn chấn một chút, có lẽ, cách đây không xa, nhất định có yêu hồ, cũng giống như nó vậy, đương nhiên cũng có thể khác, nhưng đó cũng là một tia hi vọng.

Chính Thù đi được bảy ngày,  vẫn là ở trong khu rừng râm rạp nới nó lần đầu tiên cảm nhận được linh lực tồn tại.  Nó có gắng phân biệt phương hướng, linh khí không mạnh, lúc có lúc không, hình như là hướng Tây Nam.

Chính Thù đi nhanh vài bước, thấy hướng Tây Nam là một vách núi đen, giữa không trung mây mù bao phủ, giống như ẩn như hiện, không có đường để đến.

“Uy…Có ai ở đây không?”Chính Thù cảm nhận được linh lực đến từ phía dưới vách núi đen, nhìn thăm dò,  nhưng không thấy được cái gì, đột nhiên dưới vách núi truyền đến một tiếng kêu thất thanh, giống như thập phần đau đớn, chói tai khinh khủng!

Chính Thù cảm thấy cả kinh, phía dưới có nguy hiểm sao?

Nó bất an nghĩ, cho dù không thể gặp được mẫu thân nữa, nó cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, linh khí tu hành ở nơi này lúc có lúc không, mặc kệ là dạng gì, cũng coi như nửa đồng đạo.

Vì thế Chính Thù cao giọng hô: “Chớ sợ, ta xuống dưới.”

Nhìn nhìn mọi nơi, chỉ thấy có một dây mây thô mọc theo vách núi đi xuống, Chính Thù đành dựa vào trượt xuống,tay  liền cảm thấy thô ráp không chịu nổi, mới tới một nửa vách núi, lòng bàn tay non mịn của nó đã chảy máu.

Nó  lớn như thế này, còn chưa bao giờ chịu khổ sở như vậy a.

Chính Thù cắn môi, có điểm muốn khóc, lại thấy dưới vách núi đều không có âm thanh truyền đến, có lẽ  ở dưới so với nó thảm hại hơn, đang chờ nó cứu trợ.

Chính Thù trong lòng bồn chồn, nhưng vẫn kiên trì xuống đến đáy, lòng bàn tay buông ra, hai chân vững vàng đứng trên mặt đất, lá cây thật dày, mềm moại thoải mái, Chính Thù thở ra nhẹ nhõm, vội vàng tìm phương hướng linh khí truyền đến.

Mạt linh khí kia đã yêu đến mức không thể cảm nhận, Chính Thù tìm kiếm thật lâu, rốt cuộc nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thê lương, thảm thiết: “Lăng Quan Thần Quân…Tiểu tiên vẫn chưa phạm vào thiên pháp, vì cái gì lại trừng phạt….Ngươi thả hắn, thả hắn!”

Người kia không trả lời.

Chính Thù chạy vội lại, nghe được thanh âm đứt quãng cầu xin, ngữ thanh thảm thiết đến mức không đành lòng nghe thấy: “Ta không cầu cái khác…Thần Quân, buông tha hắn, dù….có mất mạng ta cũng chấp nhận!”

Trong rừng cây có hai bóng người đang nằm, trong đó có một người gần như tiêu tan, Chính Thù cảm nhận được linh khí chính là do hắn truyền ra.

Không biết nguyên hình của hắn là cái gì, nhưng linh khí hao tổn quá lớn, giờ phút này còn duy trì được hình người là quá miễn cưỡng.

Chính Thù không đành lòng liền tiến lên đỡ lấy hắn, người nọ sửng sốt, quay đầu nhìn lại nó, đôi mắt màu tím trong suốt.

“Ngươi…” Người nọ cảm nhận được có người cứu giúp, thê lương đau đớn liềm mất đi, bỗng nhiên lóe lên một tia hi vọng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nếu vận dụng tốt, đủ để xoay chuyển cục diện.

Hắn nhìn Đóa Đóa, mỉm cười, thần sắc đỏ bừng, tử mâu lưu chuyển, tà khí quyến rũ, đúng là khó có thể ngăn cản dụ hoặc cùng phong tình.

Chính Thù tuổi còn nhỏ, bị nhìn như vậy liền đỏ mặt. Muốn dời đi, lại phát hiện không được, sâu trong đôi mắt người nọ giống như có lốc xoáy, khiến hồn nó bị hấp dẫn.

Động tác của nó liền chậm lại, mà người nọ cũng lộ ra răng nanh sắc nhọn, bỗng nhiên cúi đầu, để sát vào cổ nó.

Đúng lúc này, một tiếng than khóc lại vang lên, Chính Thù giật mình tỉnh lại, cảm giác lúc nãy nhất thời tiêu thất.

Chỉ thấy ngươi nọ cả người chấn động, giống như thập phần đau đớn, không ngừng cuốn lại.

Trên ngọn cây có một thân ảnh tố sắc, thân hình cao ngất, thản nhiên cúi đầu nhìn bọn họ, bộ dáng giống như  bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh

 

Đệ tam chương:

Chính Thù không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm giác được ở người nọ ngạo khí ngút trời cùng ẩn ẩn tức giận.

“Nghiệt súc to gan, còn dám đả thương người!” Hắn lạnh lùng quát, ống tay áo phất lên, một khối áp lực vô hình nhất thời hướng phía dưới tàng cây.

“A –!”

Chính Thù nghe được một tiếng kêu thảm, chính mình cũng cảm giác ngực nặng giống như bị bàn thạch đè lên rất khó chịu, không khỏi quơ quơ, tựa hồ mất đi thăng bằng.

Bóng người trên ngọn cây sát khí bừng bừng nhanh nhẹn nhảy xuống, vạt áo tung bay làm tăng thêm phong thái phiêu dật, phong tư tuyệt trần.

Chính Thù vừa thấy dung mạo người nọ, không khỏi “Nha” một tiếng, mày kiếm nhíu lại, con ngươi đen lạnh tựa băng, đúng là nam tử trẻ tuổi ở ngoài khách điếm ngày ấy.

Nhưng dung mạo hắn hôm nay so với ngày ấy có chút bất đồng, hai hàng lông mày thâm sâu mặc sắc pha chút thản nhiên, mắt phượng sấn nghiêm khắc tà, thể hiện khí thế bức người.

Thế gian nam tử tuyệt không sẽ có bực này dung nhan.

Hắn cũng không để ý đến Chính Thù , mặt lãnh đạm như một mảnh băng, tay chậm rãi nâng lên, từ trong lòng bàn tay truyền ra một đạo xích quang, khiến người khác không thể nhìn vào.

Thần quang chiếu xuống, một thân ảnh bạc từ từ biến mất, thấy rõ ràng là đại xà nhiều màu sắc.

Đại xà đau đến không vặn vẹo được thân mình liền run rẩy, nhưng đôi mắt đỏ tươi, vẫn mở miệng nói lời như lúc trước: “Ha ha ha ha!…… Người nào! Hắn rõ ràng cũng là yêu súc như ta, đâu có gì phân biệt! Vì sao Thần Quân chỉ hạ độc thủ một mình ta !”

Đôi mi dài của người nọ giương lên, lạnh lùng nói:“Ngươi sớm đã quên chuyện ngươi xuống hoàng tuyền, dụng thuật du hồn, điên đảo âm dương, vì làm cho hắn ở lại dương gian, ngươi không tiếc tiêu hao khí lực của bản thân, chiếm lấy dương khí của người vô tội đến lúc này hồn phách cũng tăng thêm pháp lực, những năm gần đây tổng cộng hại hơn chín trăm mạng người, tội thật không thể tha, hôm nay ở trước mặt bản Quân vẫn mưu toan chiếm linh lực người khác, đã là tái phạm, thì hôm nay bản Quân quyết không tha thứ!”

Một tiếng thanh uống, sau đó đọc nhỏ thần chú, đại xà lúc đầu còn giãy dụa không ngớt sau rốt cục thân thể cũng nhuyễn ra: “A — đau quá a…… Buông tha chúng ta, buông tha chúng ta đi……” Thanh âm càng ngày càng yếu, rốt cục không cam lòng nhắm hai mắt lại, mà bên cạnh hắn, hồn phách người kia cũng dần tan đi, cho đến không thấy.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong rừng hai sinh linh đó cứ như vậy mà tiêu thất.

Trong mắt Chính Thù có chút bi ai, đôi mắt to có vẻ ngập nước, nhưng lại hỗn loạn, vài phần sợ hãi, run giọng nói: “Ngươi…… Ngươi là ai? Đừng, đừng tới đây…… A –!”

Nam tử chậm rãi thu tay lại, thần quang quanh quẩn quanh thân, mắt như thanh nguyệt, vẻ mặt vẫn lạnh băng như trước.

Thấy hắn xoay người, chậm rãi vươn tay về phía mình, Chính Thù tâm cả kinh, thấy từ trước đến giờ đây là lần nó sợ nhất, liền đem mắt nhắm lại, ngã xuống đất chờ chết.

Nam tử lạnh lùng nhìn tiểu hồ ly hiện nguyên hình, ngã xuống đất giả chết, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lần đầu xuất hiện một tia dao động, cũng không biết là mừng hay giận.

Chính Thù biến trở về hồ ly, nho nhỏ, tuyết trắng, tròn vo , rất thuận tiện để mang theo, nam tử đưa nó nhét vào tay áo rộng thùng thình, dáng người như phượng bay lên không trung, nhanh chóng xẹt qua chốn phàm trần, thành trấn đều ở dưới chân, bên tai là tiếng gió vù vù, trong tay áo kia còn có tiểu hồ ly sợ tới mức không dám nói một câu.

—————————————————————–

Thanh âm đứt quãng không thành câu mà lại chưa bao giờ ngừng. Nam tử lạnh lùng vốn chẳng để tâm nhưng cũng nổi lên một tia tò mò,

ngưng thần lắng nghe, tiểu hồ ly lắp bắp trong miệng lẩm bẩm , làm như ở xướng tụng kinh văn, chú ý lắng nghe, đúng là vì bản thân mà niệm “Hướng sinh chú”.

Mới như vậy mà đã siêu sinh cho bản thân sao? Chắc vẫn nghĩ là mình nhất định sẽ giết? Nam tử kéo kéo khóe miệng, cũng không biết mình là nên cười hay nên giận.

—————————————————————-

Đi tới chỗ một đỉnh núi, phía dưới khí trời ẩm ướt, quỳnh hương thoang thoảng, ẩn ẩn hiện hiện.

Nam tử hàng thân xuống, lấy ra một vật, Hỏa Liên châu, bay lên rồi hạ xuống, Hỏa Liên dừng lại ở chỗ sườn núi, nhất thời tràn ngập sắc quang mang.

Tia sáng kỳ dị rực rỡ đến chói mắt, làm cho Chính Thù quên niệm chú, miệng há ra, theo cổ tay áo ngơ ngác nhìn lưng chừng núi, bên trong tuyền trì đột nhiên một đóa Hồng Liên nở rộ, trong suốt sáng rọi.

“Oa, thật tuyệt a!”

Trong nháy mắt, hương hoa tràn ngập cả đỉnh núi.

Nam tử chậm rãi đáp xuống, mũi chân điểm chỗ thanh tuyền, hồi sau Hồng Liên tiêu thất, không lưu lại dư hương.

Nam tử bắt lấy Chính Thù , đem nó rời đi.

Đóa Đóa sợ hãi lạnh run, hai chân trước gắt gao che mắt, không dám mở.

Nhắc thân mình, vút bay lên trời, chợt nghe “Bùm” Một tiếng, Đóa Đóa bị

ném vào bên trong thanh tuyền nơi tràn ngập liên hương.

“A…… Ngươi…… Rầm…… Làm cái gì…… Ngô……” Cả mũi lẫn miệng đều bị nhúng vào nước, tứ chi ngắn nhỏ của Đóa Đóa cố gắng đem cái đầu ướt sũng ra khỏi đó.

Người nọ cũng không để ý đến nó, nhắm mắt đứng ở trong nước, khuôn mặt hơi hơi ngẩng, quanh thân sinh quang bao phủ, giống như ở chốn hấp thụ thiên địa linh khí. Hồng ấn giữa hai hàng lông mày càng thêm rõ ràng, làm cho dung mạo thanh lệ tuấn dật điểm thêm một tia diễm sắc.

Chính Thù lúc này mới thấy rõ dung mạo người này.

Cái này phải gọi là thiên nhân diện mạo, không đơn giản là anh tuấn hay xinh đẹp, Đóa Đóa vẫn nghĩ phụ thân mình là người đẹp nhất không ai sánh bằng, nhưng nay nam tử này dung nhan thoát trần, khí thế uy nghi.

Mắt phượng hàm uy, chu thần liễm nhiễm, dáng vẻ ngàn vạn. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, phụ thân còn có thể miễn cưỡng cùng hắn so dung mạo, nhưng hai mắt hắn mở tựa hồ như thanh nguyệt, mang theo băng hàn, lạnh lùng xem nhân khi, mắt sắc bén, thâm trầm thanh minh, làm cho người ta rất khó đối diện cùng.

Phụ thân một thân khí ôn nhu, mà người này lấy đâu nửa điểm thân ý.

Hắn thu hai sinh linh đó, mắt không nháy cũng không suyễn, mặt tĩnh như nước, nhìn không thấy có nửa điểm thương hại trong tâm.

“Rất đáng giận .” Đóa Đóa lẩm bẩm quyết định không thèm chú ý đến hắn, hai châm cố gắng tìm chỗ dựa, chuẩn bị bước lên.

Một cỗ lực ngăn trở nó, Chính Thù suýt nữa bị trượt, tiểu móng vuốt liều mạng bám, mới khó khăn ổn định được thân hình.

Quả nhiên là người nọ chỉ khẽ nhúc nhích, hờ hững nhìn Chính Thù trong chốc lát, mới nói:“…… Ngươi bị thần lực của ta ảnh hưởng, ở lại thanh tuyền trong chốc lát đi.”

Chính Thù trừng mắt hắn, ngây người sau một lúc lâu, mới vừa rồi nghĩ thông suốt hắn trong lời nói ý, không khỏi bật thốt lên nói:“A, ngươi, ngươi, ngươi không phải muốn giết ta?”

Người nọ cúi đầu, mở mắt ra, lẳng lặng nhìn tiểu hồ ly ngâm mình trong nước, một thân bạch mao đều phiêu trên mặt nước, đầu thượng mao ướt sũng , còn có bọt nước lúc ngã nhào, nhưng đôi mắt lại như hai viên ngọc lớn, đen nhánh.

Một bộ dáng bị khi dễ đáng thương.

Trong lòng không khỏi mỉm cười, nói:“Vì sao phải giết ngươi?”

Tứ chi của Chính Thù vẫn liều mạng bám,“Ngươi không phải vừa mới giết xà kia sao? Ta coi như là nửa súc, hơn nữa cũng có linh lực……”

Tiếng nước róc rách, thủy hoa tiên khởi, nam tử không biết khi nào đột nhiên đi đến bên người Chính Thù , ung dung nhìn tiểu hồ ly ra sức hoa thủy, đôi môi khẽ mỉm cười, “Nó là nghiệp chướng quá sâu, ngươi lại tinh thuần tự nhiên, vì sao phải sát?”

 Chính Thù vẫn là kinh hồn chưa ổn định, bán tín bán nghi nhìn hắn.“Ngươi đến tột cùng là ai, vì sao có cao tu vi cao như vậy?” Chính Thù bỗng nhiên nhớ tới, trước khi chết xà kia từng gọi tên hắn, “Lăng quang Thần Quân‟, như vậy hắn thật sự là một tiên quân .

Nhưng vào lúc này, đột nhiên truyền đến một trận thanh phong, nam tử hơi hơi nhíu mi, giống như không muốn bị người khác quấy rầy, xa xa truyền đến một tiếng cười sang sảng, “Ha ha…… Tiểu hồ ly tuy rằng tuổi nhỏ, ánh mắt cũng là không sai.”

Một đạo tinh quang màu bạc hiện lên trước mắt, trong thời gian ngắn bóng người như lưu tinh bàn phi tới, ngân quang tán đi, là một lão tiên giả vận y phục tử sắc, sắc mặt hồng hào, đang mỉm cười nhìn hắn.

Nhãn tình Chính Thù hoang mang, lão giả kia lại đối với nam tử đứng trong thanh tuyền cung kính thở dài:“Thần Quân.”

Vẻ mặt nam tử vẫn lạnh như băng, nhưng hơi hơi vuốt cằm, xem như còn bán lễ, nói:“Tinh quân.”

“Ta thấy đỉnh núi này hôm nay tiên khí đại thịnh, trăm điểu đều hướng nơi này bay tới, lại canh giữ ở bên ngoài không dám tiến vào, nguyên lai quả thật là Thần Quân đại giá đến,” Gặp nam tử vẫn là bộ dáng đạm mạc, lão giả giống như đã thành thói quen, cũng không sinh khí, ha ha cười, quay đầu hiền lành nhìn Chính Thù .“Tiểu hồ ly, Anh Vân phía nam, theo cầm dài, đan huyệt hoá sinh, bích lôi lưu vang, kì màu ngũ sắc, thần nghi lục tượng, đi vào nhữ tiền. Ha ha, này đó là hữu duyên a, ngươi có tiên duyên thật lớn a, tiểu tiên hồ, còn không mau đến bái kiến Chu Tước Anh Vân  Lăng Quang Thần Quân!”

Nam tử bỗng nhiên ngẩng đầu, dừng ở trên người tiểu hồ ly, hắn không có xem nhẹ tinh quân phía sau vì có chút quá độ mà ngữ khí hưng phấn, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia đăm chiêu

CHƯƠNG 4

ChÍnh Thù bị Tinh Quân kia nói đến choáng váng, cái hiểu cái không, nhất thời không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của nam tử, tứ chi đã quên hoạt động, thân mình bất giác trượt xuống.

“…… Rầm…… Khụ khụ, khụ khụ……” Anh Vânmới uống một ngụm nước, thì có một bàn tay kéo lên, thon dài hữu lực, đầu ngón tay trong suốt như ngọc, ẩn ẩn hàm chứa tiên lực, Anh Vân nhìn, tiểu móng vuốt buông lỏng, càng cảm thấy sắp té xỉu.

Bàn tay mỹ lệ của nam tử kia lại nắm lấy móng vuốt của nó, thoải mái lôi nó ra khỏi mặt nước. Nam tử cẩn thận nhìn Anh Vân, quan sát một hồi, bị Anh Vân Tinh Quân nói cùng mình hữu duyên, tiểu hồ ly chắc là rất sốc.

Chính Thù híp mắt, không rõ cho nên ngẩng đầu nhìn nam tử, thập phần bất an nhéo nhéo chỗ thịt điếm nơi chân mình,“Ân……  Thần Quân……”

Từ đầu ngón tay của nam tử tựa hồ truyền đến từng luồng khí, theo móng vuốt truyền vào trong cơ thể, Chính Thù cảm thấy cảm giác rầu rĩ trong ngực giống như nhẹ đi rất nhiều, linh khí trong cơ thể ngưng tụ lên, bảo vệ tâm mạch.

Chính Thù không khỏi trầm tĩnh lại, hơi thở ấm áp trong cơ thể còn chậm rãi lưu chuyển, cảm giác buồn ngủ dâng lên, mí mắt từ từ hạ xuống, mơ hồ nghe Anh Vân nói:“Di, xem bộ dáng tiểu hồ ly này, làm như bị Anh Vân Thần Quân tổn hại …… Thần Quân còn chưa bao giờ tổn hại qua sinh linh…… Ha ha…… Lão hủ đã nói…… Hắn cùng với Anh Vân Thần Quân là duyên phận sâu xa a…… Ha ha, cái này gọi là chưa hòa thuận thôi, sẽ tốt lên ngay…… Vậy kế tiếp, có phải Thần Quân tính mang theo tiểu hồ này đi mọi nơi hàng yêu hay không……”

Người kia vẫn trầm mặc, nhưng Anh Vân Tinh Quân tựa hồ không thèm để ý, còn lải nhải nói, nói rất nhiều, Chính Thù nghe không hiểu lắm, giống như nói đến một vị Thần Quân khác, phạm vào thiên lệ, bị biếm hạ phàm,  Anh Vân Thần Quân không ngừng đi mọi nơi hàng yêu, luyện hóa nội đan để đi cứu hắn……

Chính Thù càng nghe càng mơ hồ, rốt cục ghé vào ngực nam tử, nặng nề ngủ.

“…… Đang ngủ?” Tinh Quân râu bạc, nghiêng đầu xem, thật tò mò.

“Ngô,” Nam tử đem tiểu hồ ly nhẹ nhàng đặt bên cạnh thanh tuyền, Chính Thù bất an động một chút, lại tiếp tục ngủ, thân thể cuộn tròn một chỗ, vô cùng đáng yêu.

“Là ta quên , hắn quá nhỏ, chịu không nổi thần lực.”

Nam tử cúi đầu chăm chú nhìn, ánh mắt trời chiếu lên, lúc tối lúc sáng, chiếu qua khuôn mặt lạnh lùng kia xuất hiện nhu hòa hiếm thấy.

Tu luyện mấy ngàn năm, đã là trấn thủ một phương, Thần Quân Anh Vân, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tinh Quân nói có sinh linh cùng mình hữu duyên.

Nhưng…… Hắn còn nhỏ như vậy, có thể nghĩ sai hay không? Vì sao Tinh Quân lại nói tiểu hồ ly có thể miễn cưỡng coi là trưởng thành này cùng mình hữu duyên?

Tiểu hồ ly đối với việc tiếp nhận tiên khí cũng vượt qua sự tưởng tượng của Anh Vân

Hoàn toàn không đoán trước sẽ như vậy, không có gì bài xích, Anh Vânchỉ cảm thấy kinh ngạc, vì sao tiểu hồ ly này có thể dễ dàng tiếp nhận linh lực của Vũ tộc. Hay là đúng như Tinh Quân nói, tiểu hồ ly cùng hắn hữu duyên?

“…… Khụ…… Anh Vân Thần Quân làm sao vậy, có gì thì thời gian sẽ chậm rãi trả lời a……” Tinh Quân vuốt râu bạc, da mặt vừa già vừa nhăn, đột nhiên cảm thấy chua xót,Anh Vân cùng mình tương giao mấy ngàn năm , chính mình chưa bao giờ hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy.  Ánh mắt thâm thúy chuyên chú như thế, dù là tảng đá cũng phải đỏ mặt hạnh phúc a.

Ở tiên giới, mọi người đều biết, Lăng Quang Thần Quân Anh Vânlà một trong tứ linh, dung mạo  xuất chúng , nhưng tính cách cũng là tối lãnh khốc đạm mạc . Trừ bỏ Chấp Minh Thần Quân Huyền Vũ tính tình ôn hòa cùng hắn giao hảo, những tiên quân còn lại đều không thể chịu được hàn khí của hắn, cùng hắn lui tới không nhiều lắm.

Hiện tại Chấp Minh Thần Quân vì chuyện trấn thủ Đông Phương – Thanh Long Thần Quân đả thương Thiên Vũ công chúa, tự nguyện gánh tội, thay đi hạ phàm trải qua kiếp nạn.

Mà Anh Vânđi mọi nơi hàng yêu, vì thu yêu đan luyện hóa hỗ trợ Huyền Vũ khôi phục linh lực, giúp hắn sớm ngày thoát ly nhân gian cực khổ, trở về thiên đình. Việc có tình có nghĩa này, làm Tinh Quân mở rộng tầm mắt.

Hơn nữa, bây giờ nhìn tình cảnh này, Tinh Quân rút ra kết luận: Anh Vân tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong tâm ấm áp, một chút đều không có thay đổi.

Tinh Quân thương cảm xong rồi, bỗng nhiên nhớ tới mình còn có việc trọng yếu phải làm, liền cáo từ bọn họ mà đi.

Chu Tước nhìn Chính Thù ngủ say đến trời đất không biết, con ngươi lạnh như băng lộ ra một tia thú vị, cho tới bây giờ chưa có người làm cho hắn cảm thấy hứng thú như vậy, chỉ có vật nhỏ này, cuộc sống của mình sẽ không tĩnh mịch nữa. Vì bỏ nó vào tay áo, cứ như vậy mang theo Chính Thù rời đi.

Chính Thù quá nhỏ, bị thần lực của Anh Vânlàm tổn thương kinh mạch, linh lực tổn hao nhiều, ít nhất trong vòng mười ngày, phải duy trì nguyên hình hồ ly. Nó đành phải nằm trong ống tay áo Anh Vân, theo hắn tiếp tục hàng yêu.

Tiểu yêu bình thường Anh Vânkhông hàng, bởi vì nội đan bên trong linh khí quá ít, hắn muốn tìm yêu có ngàn năm tu vi, như vậy nội đan đã thu được nhiều linh khí, có thể cứu Chấp Minh.

Thiên giới một ngày, nhân gian một năm.

Càng sớm một ngày luyện thành nội đan, liền càng sớm một ngày giúp Chấp Minh thoát ly khổ ải nhân gian, cho nên, Anh Vân dọc theo đường đi vội vàng làm việc cũng không trì hoãn.

Một ngày, Chính Thù đang an ổn ở trong tay áo ngủ gà ngủ gật, bỗng nhiên thân mình có cảm giác hạ xuống, Chu Tước mang theo hắn đến nhân gian.

Lại có yêu khí? Chính Thù tò mò nhìn ra ngoài cổ tay áo, Anh Vân thu liễm tiên khí, tiên bào trên người hóa thành áo bào đạo sĩ, dung mạo cũng trở nên cực kì tầm thường, chỉ có một đôi phượng mâu sắc sảo như trước, sáng như minh nguyệt.

Hắn thản nhiên đi vào một khách điếm.

Đã là buổi tối ,  Anh Vân như người thường khoác đạo bào, ngồi ở bên cạnh giường, Chính Thù theo ống tay áo đi ra, ngửi được chăn bông vương mùi nắng, nhịn không được chui vào, thoải mái cuộn tròn, sau lại ngẫm hình như không đúng, đây là giường của  Anh Vân , cái đầu nhỏ lông xù lập tức vươn ra, lấy lòng cười,“…… Thần Quân,” Chỉ thiếu nước phe phẩy cái đuôi .

 Anh Vân ngô một tiếng, tùy ý nói:“Nơi đây người ở hỗn tạp, không cần xưng hô như vậy.”

Chính Thù nghiêng đầu, trong đôi mắt hồn nhiên có chút khó xử,“Nga, Vậy…… Gọi ngươi là gì? Tên của ngươi sao?”

Không khí có vẻ trầm xuống, Chính Thù bất an vặn vẹo một chút, có phải mình nói sai hay không.

Mấy ngàn năm nay, không ai dám hỏi tên thật của Lăng Quang Thần Quân Anh Vân, lâu dần, Anh Vân đã quên, tiểu hồ ly đột nhiên hỏi trực tiếp như vậy, nên Anh Vân mới trầm mặc .

Chính Thù bị ánh mắt xinh đẹp lại lạnh băng như vậy nhìn chăm chú, cảm thấy rất khó xử.

Trên mặt phát nhiệt, nếu biết như vậy đã không hỏi, may mắn biến trở về hồ ly, bằng không mặt nhất định đỏ lên, không thể gặp người.

Đến khi Chính Thù ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong lòng Anh Vân hơi hơi động, nhưng lại chậm rãi nói:“Vĩnh Vân.”

“Ách?” Chính Thù ngẩn ra, liền lĩnh ngộ, vui vẻ nói:“Ta gọi là Chính Thù .Anh Vân cong khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu, nhưng không có gọi nó.

Chính Thù có chút buồn bực cúi đầu, tiểu móng vuốt vô thức cào cào, khắc chế ước muốn nghe hắn gọi tên mình.

“Ngươi rất có khí lực sao?” Anh Vân buồn cười nhìn tiểu hồ ly không ngừng bào móng vuốt.

“Hoàn hảo, hoàn hảo,” Tiểu hồ ly nhanh nhẹn dùng miệng mở một góc chăn đệm, tiểu móng vuốt đem sàng đan vuốt thẳng,“Thần Quân, thỉnh nghỉ ngơi đi.”

Dù là Anh Vân lạnh lùng, nhưng nhìn đến cảnh tượng tiểu hồ ly đáng yêu như thế, cũng buồn cười. Này cười, khiến sự lãnh đạm cao ngạo trên người hắn đều mất đi, có vẻ thân thiết rất nhiều. Chính Thù lá gan lớn hơn một chút:“Thần Quân, ta buồn cười lắm sao?”

Tiểu hồ ly ngẩng đánh giá hắn, Anh Vân nhịn xuống cười, chính mình cũng có chút kinh ngạc, khi nào mình có thể thoải mái cười to như thế, có lẽ là khi tứ linh tề tụ. Lâu như vậy, không biết Huyền Vũ ở nhân gian bị bao nhiêu khổ cực.

Hắn than nhẹ một tiếng, gặp tiểu hồ ly vẫn là bộ dáng nghịch ngợm, không khỏi bật thốt lên nói:“Không, là thực đáng yêu.”

Chính Thù nghe được Anh Vân tán thưởng mình thẳng thắn như vậy, không biết sao, trong lòng bỗng nhiên dồn dập, có chút ngượng ngùng, nhu thuận ghé vào gối, chờ Anh Vân nằm xuống nghỉ ngơi.

Anh Vân bỏ y bào trên người, nằm xuống trên giường Chính Thù liền thấy hơi thở mãnh liệt của nam tử truyền đến, mang theo một chút hương vị bá đạo, nhưng lại làm cho hắn có cảm giác an toàn, thực an tâm thực tin cậy, kỳ quái , không phải ở bên người phụ thân mới có sao, nhất định là thần lực của Anh Vân quá cường đại, tiểu hồ ly gật gật đầu, dịch sang một chút, lông mềm mượt chui vào lỗ tai Anh Vân

 

CHƯƠNG 5

 

Đệ ngũ chương:

Anh Vân muốn ngủ, nhưng lại cảm thấy ngứa , liền xê dịch.

Tiểu hồ ly đã muốn ngủ mơ mơ màng màng, ấm áp bên người mất đi, trực giác mơ hồ, mồm miệng không rõ nói:“Thần Quân?”

“…… Ngô.” Chính Thù dựa vào càng gần, cái đầu giơ lên, lông tơ chui vào cái mũi của Anh Vân, làm cho hắn khó có thể chịu được, một phen đẩy Chính Thù ra.

“A…… Đau!”

“Phanh –” Tiểu hồ ly bị hất xuống giường, mà Anh VânThần Quân hắt xì một cái thật to.

Chính Thù bị đánh thức, mồm miệng không rõ khóc kể,“Ngươi, ngươi đẩy ta!”

Anh Vân sửng sốt, cánh tay dài chụp tới, đem tiểu hồ ly trở về ổ chăn ấm áp,“Khụ, ta không cố ý.”

“Nhưng, đầu của ta sưng lên một khối, ô……” bàn chân ôm lấy đầu, cẩn thận nhìn quả đúng là có một khối u nhỏ hồng hồng, cùng với ánh mắt lên án của tiểu hồ ly, thật là có chút thê thảm.

Anh Vân thở dài một tiếng, tay xoa xoa khối u giùm nó,“Một lát là tốt thôi.”

“Trước kia ở Cửu Hoa Sơn, phụ thân đều giúp ta thổi thổi .” Tiểu hồ ly bán mộng bán tỉnh làm nũng, được ngón tay thon dài nhu thực thoải mái, Chính Thù lại cảm thấy buồn ngủ.

Anh Vân lạnh lùng trừng mắt,“Ta không phải cha ngươi.”

Trả lời hắn là thanh âm khò khè khò khè của tiểu hồ ly, hắn đã sớm thoải mái ngủ.

Chính Thù quá nhỏ nên bị thần lực của Anh Vân đả thương kinh mạch, Anh Vân chỉ có thể mang theo nó bên người, cho đến khi thương thế của nó khỏi.

Nhưng muốn Anh Vân mang theo nó, phải tuân theo ba quy ước, khi hàng yêu không thể cản trở, không thể lên tiếng, không thể hiện thân. Chính Thù không chút do dự gật đầu đồng ý , khoái hoạt dùng tiểu móng vuốt non mềm lay lay tay áo Anh Vân.

Hắn là càng ngày càng không sợ mình , Anh Vân nghĩ, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra một tia thản nhiên mỉm cười, đem tiểu hồ ly bỏ vào trong tay áo, tiếp tục hành trình.

Nhân gian tuy rằng yêu vật không nhiều lắm, nhưng là Anh Vân cùng Chính Thù vận khí tốt, gặp được một lão yêu ngàn năm, lấy hồn phách con người để sống.

Gặp được Anh Vân chỉ có thể do vận khí của hắn không tốt, không mất nhiều thời gian đã bị đánh cho hồn phi phách tán, thu được một viên yêu đan huỳnh quang lưu chuyển.

“Oa, thật khá!” Chính Thù tán thưởng đem yêu đan cầm ở trong tay, tinh tế thưởng thức .

“Ngươi không sợ hãi sao?” Lần đầu gặp mặt, Chính Thù nhìn thấy Anh Vân lãnh khốc, còn từng bị dọa đến giả chết.

“Không sợ a,” Chính Thù nhăn nhăn cái mũi nhỏ, càng lúc càng cảm thấy ở bên cạnh Anh Vân thân thiết hơn rất nhiều,“Hiện tại, ta biết Thần Quân là người tốt, sẽ không dễ dàng sát sinh,hơn nữa ta là tiểu hồ ly ngoan ngoãn, tới bây giờ chưa từng tạo sát nghiệt a, đây là Thần Quân nói mà?

Anh Vân bỗng nhiên bị hắn nhiệt tình ca ngợi, cảm thấy có chút không được tự nhiên,“Ngô.”

Chính Thù méo mó đầu, nói:“Thần Quân vẫn ít lời thiếu ngữ như vậy sao?”

“A? Khụ.” Anh Vân nghĩ, đó là cho tới bây giờ cũng chưa thấy người nào nói nhiều như ngươi.

“A, lại nữa, sao lại nghiêm túc như vậy,” Chính Thù nghiêng đầu, làm một cái mặt quỷ nghịch ngợm, sau đó mở túi gấm của Anh Vân ra, bỏ yêu đan vào.

“Bảy mươi mốt, bảy mươi hai…… Oa, tổng cộng có tám mươi bảy viên, Thần Quân thật lợi hại a!” Chính Thù nhìn những yêu đan bảo quang màu sắc khác nhau lưu chuyển liền tán thưởng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trầm xuống, cúi đầu nói:“Thần Quân, ngươi…… Có từng thu phục nữ yêu chưa?”

“Ân?…… Từng có.”

Tâm Chính Thù nhất thời nhộn nhạo, khẩn trương nói:“Có hồ ly… hay không?”

Anh Vân nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa của nó, cảm thấy rất đáng xem.“Có lẽ có, thu phục nhiều lắm nên ta nhớ không rõ .”

Hốc mắt Chính Thù nhanh chóng tụ tập nước mắt, xì xì liền chảy xuống, chỉ chốc lát sau, chóp mũi ửng đỏ.

Anh Vân nhịn không được dùng tay lau đi nước mắt cho nó, hỏi:“Lại làm sao vậy?”

Tiểu hồ ly khổ sở cuộn mình đứng lên,“Mẫu thân của ta…… Ô ô…… Ta chưa từng nhìn thấy mẫu thân, có thể đã bị ngươi thu phục hay không a, ô ô ô!”

Bả vai gầy nhỏ rung lên , rõ ràng là bộ dáng đáng thương, nhưng lại lộ ra đáng yêu, Anh Vân bỗng nhiên rất muốn ôm hắn, nhìn hắn trong chốc lát mới nói:“Sẽ không , ta thu phục nữ yêu cũng không có tương hợp cùng linh lực của ngươi, hơn nữa……Mẫu thân của ngươi nhất định sẽ không là loại yêu vật làm chuyện ác.”

Tiểu hồ ly giơ lên tiểu móng vuốt chùi chùi hai mắt, một chút liền cười ra tiếng,“Thật sự nha, là ta hay nghĩ, Thần Quân đừng nhìn ta, khóc thành như vậy, xấu muốn chết!”

Xoã tung đuôi to, thân thể nho nhỏ cuộn lại, giống như một quả cầu tuyết trắng.

Anh Vân rốt cục nhịn không được mỉm cười đem tiểu hồ ly ôm trong tay, ngón tay thon dài vuốt ve bộ lông mượt mà của Đóa Đóa, lông màu ngân bạch sáng bóng như nguyệt, cảm giác thật thích thú.

Chính Thù bỗng nhiên thấy cả người như nhũn ra, thân thể run mạnh, ngay cả cái tai lông xù cũng phát run.

“Không xấu, nhìn rất đẹp.”

“A,” Sauk hi Anh Vân nói như vậy một lúc, Chính Thù ngẩn ra, lập tức cảm thấy mặt nóng lên, trong đôi mắt đen sáng ngời tựa hồ đọng nước.

Lần đầu, được ca ngợi làm cho Chính Thù rất cao hứng.

Lần đầu, Anh Vân phát giác mình đã mềm lòng.

Việc trước mắt của Anh Vân chủ yếu là hàng yêu, mỗi ngày yêu đan đều gia tăng, cũng đã gần trăm viên.

Chính Thù thân mình đã tốt, liền khôi phục hình người, hiện nay lại cùng Anh Vân thân thiết, tâm tính nghịch ngợm của một đứa nhỏ hoàn toàn lộ ra, luôn miệng nói cười, thanh thúy khoái hoạt, làm cho Anh Vân một khắc cũng không rảnh rỗi, nhưng loại cảm giác này đúng là rất tốt, tốt đến mức làm cho hắn không đành lòng đánh gãy .

Thế gian này có nhiều điều mới mẻ như vậy, mỗi một dạng đều làm cho tiểu hồ ly hưng phấn không thôi,Chính Thù liền khẳng định quyết định xuống núi tìm mẫu thân quả nhiên là chính xác . Nó không rời khỏi Anh Vân , đồng thời, giống như có rất ăn ý, Anh Vân cũng không nói hoặc có biểu hiện muốn nó rời đi.

Chính Thù rất tình nguyện ở bên cạnh Anh Vân, có lẽ ở bên người hắn có thể gặp được mẫu thân. Không thích một mình mù quáng đi tìm,  ở bên người Anh Vân, giống như có một loại kiên cường để dựa vào, làm cho nó bất giác càng sợ hãi nỗi cô đơn.

“Thần Quân…… Thần Quân……” Tiếng kêu mềm yếu khiến người khác không thể chống cự..

“Chuyện gì?”

“Ngươi thử nói nương của ta có bộ dáng gì nha, ngươi nói ta có khả năng tìm được nương không? Ta đã xuống núi lâu như vậy , một chút manh mối đều không có.”

“……”Anh Vâncuối cùng biết rõ nguyên nhân tiểu hồ ly xuống núi, nhưng vấn đề trước mắt lại làm cho hắn không nói được gì, trầm mặc trong chốc lát, mới nói:“Cha ngươi cho ngươi xuống núi tìm mẫu thân, không có nói gì với ngươi sao?”

Tiểu hồ ly chu cái miệng nhỏ nhắn,“Hắn nói, nhưng cũng giống như chưa nói.”

“Ân?”

“Hắn nói: Gặp mặt tự nhiên nhận được. Chẳng giải thích nha, ta làm sao nhận ra chứ, đó là loại cảm giác gì, một chút ta cũng không biết, vạn nhất…… Vạn nhất loại cảm giác này của ta vẫn không đến thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta cứ đi tìm như vậy sao?”

Vẫn đi tìm không tốt sao, dù sao ta cũng sẽ cùng ngươi…… Anh Vân bỗng nhiên bị loại ý niệm trong đầu làm hoảng sợ, khi nào thì bắt đầu , hắn lại muốn ở cùng tiểu hồ ly ?

“Thần Quân, ngươi nói gì đi?” Chính Thù kéo kéo tay áo hắn.

Anh Vân khụ vài cái, vẫn chưa khôi phục sự khiếp sợ, không được tự nhiên nói:“Nên tin tưởng lời nói của cha ngươi, ắt hẳn là có đạo lý .”

Chẳng lẽ là lời nói của Tinh Quân ảnh hưởng hắn? Bởi vì tiểu hồ ly là cùng mình hữu duyên, nên mới sinh ra tâm tư thân cận? Có lẽ là vì hắn là người đơn thuần hiếm có trong thế giới này nên mới đánh động tâm tư mình?

Hai người cưỡi mây, nói chuyện câu được câu không, hai mắt Chính Thù nhìn xuống nhân gian thấy có một chỗ chợ đặc biệt náo nhiệt,  người đông nghìn nghịt, tò mò không chịu được, nên lôi kéo Anh Vân nhìn.

“Đi thôi đi thôi, Thần Quân, ta muốn xem một chút, có được không?” Tiểu hồ ly cười đến nhu thuận, một đôi mắt sáng ngời biểu hiện lấy lòng.

“Được rồi, nhưng không thể ở lâu.” Biết rõ nhanh một khắc, là đã cứu Huyền Vũ một khắc, nhưng đôi mắt trong suốt tình thuần đầy ao ước chăm chú nhìn mình, trong lòng Anh Vân không thể kháng cự, chỉ có thể theo nó xuống, ẩn đi tiên khí, lẫn vào người trong chợ.

Ven đường  đều có liên tiếp các cửa hàng phồn hoa, người qua người lại, toàn bộ chợ thật náo nhiệt.

“Oa, đây là cái gì, a, ngươi xem, sao lại có thể động như vậy, là pháp thuật phải không?” Chính Thù lớn tiếng tán thưởng, vây quanh cái đèn cung đình đang chuyển động,  không chịu rời đi.

Anh Vân liếc mắt một cái đã nhìn ra, ánh nến trong đèn tỏa ra nhiệt khí sẽ làm giấy phiêu động, đèn cung đình sẽ tự quay, hình vẽ bên trong sẽ trở nên sống động. Chỉ là thủ thuật của người phàm, có pháp thuật gì đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com