Longfic Gri Nyongtory Dung Xa Nhau
"Kwon TOP, mày bị nguyền rủa rồi mới bị day vào cây nấm vừa lùn vừa có độc!"Rồi anh cười mỉa:"Ai cần cậu ta trả tiền cho mình? Chỉ cần thoát khỏi cậu ta là mình mừng lắm rồi! Aishi... Chả biết cái đầu ngốc nghếch đó có hiểu không!"Chiếc xe của TOP bon bon trên đường, tiến thẳng về Kwon gia. Anh cần phải được ngủ. Cả đêm hôm qua TOP đã quá mệt mỏi với việc điều tra lý lịch của DaeSung. TOP là người ghét mắc nợ. Mà có cậu ấm nào lại muốn nợ nần ai đâu? Cho nên anh muốn mau chóng dứt điểm với DaeSung càng sớm càng tốt. Nhưng theo tình hình này, chẳng biết anh có thể ngủ với cái đầu đang bốc hỏa đó hay không.***DaeSung bước vào căn nhà nhỏ xinh xắn, cậu là một người có lòng tự trọng cao, cậu đâu dễ dàng chấp nhận việc một công tử nhà giàu bỏ tiền ra mà mua một đêm của cậu. Nhưng TOP không chỉ bỏ tiền, mà còn giải thoát cho cha cậu. Mẹ DaeSung bệnh nặng, nhà vốn nghèo lại còn nghèo hơn. Thế là cha cậu lại chạy vay mượn bọn nặng lãi. Cứ thế lãi mẹ đẻ lãi con, chúng đánh ông hàng ngày vì ông không có tiền trả. Một lần, chúng đánh ông bầm dập, bị công an thu tóm. Chúng đổ tội cho cha cậu và thế là ông bị giam. Nghe tin ông bị tù đày mẹ cậu lên cơn bạo bệnh rồi qua đời. Toàn bộ số nợ ấy gánh lên đôi vai bé nhỏ của cậu. DaeSung không oán trách một lời nào, chỉ lẳng lặng làm ngày làm đêm để trả nợ cho bọn chúng.DaeSung có thể làm việc cật lực để có tiền, nhưng cậu không thể cứu cha thoát khỏi cảnh tù tội. Nhưng với TOP, anh chỉ nói một lời thì trong một buổi sáng, à không, là chỉ cần gọi 13 cuộc điện thoại, cha cậu đã được tự do. Cậu còn trách anh điều gì? Còn oán anh điều gì? Sự trong trắng của cậu đã đổi lấy sự tự do cho cha cậu. Với DaeSung, như thế là đủ.Từ hôm đó DaeSung không đến hát tại vũ trường nữa. Thứ nhất vì cậu không còn phải trả nợ, thứ hai cậu muốn quên JiYong hoàn toàn và thứ ba là cậu sợ nhìn thấy TOP. Cậu không muốn nhớ đến cái đêm khủng khiếp ấy nữa. Hằng ngày cậu chỉ đến làm bồi cho quán trà mà trước đây cậu vẫn hay làm. Buổi tối cậu tranh thủ tìm kiếm một công việc có thu nhập cao hơn. Cậu muốn trả nợ cho TOP càng sớm càng tốt.Và hôm nay cũng như bao ngày khác ...***Phiên chợ sáng ở đây rất náo nhiệt. Hôm nay thằng Tí dắt cậu chủ đi mua sắm một ít đồ cho lễ cưới. SeungRi là một người dễ chịu, cậu chấp nhận tất cả những món mà thằng Tí chọn cho. Cả hai hiện đang bước vào một tiệm may mặc.– Cậu chủ xem chiếc khăn tay này có đẹp không? Màu xanh lơ hợp với cậu đó.SeungRi lặng lẽ liếc nhìn rồi cậu hỏi chủ tiệm:– Không có màu xanh biển ạ?– Ây da ... màu đó hiếm lắm, mà khăn tay chỉ chuộng màu sáng thôi, màu xanh lơ thế này là hợp với cậu nhất đó! – Bà chủ tiệm đáp.SeungRi thoáng một chút buồn.– Cậu chủ, mua nhé? – Thằng Tí hỏi.SeungRi lắc đầu. Tự nhiên cậu chẳng còn hứng thú mua sắm nữa.Cả hai đi ngang qua một quán trà, thằng Tí lại mè nheo:– Từ sáng giờ, khát ơi là khát, mình vào uống chút trà nha cậu chủ?SeungRi nhìn thằng Tí, nó đang vác trên người tất cả những gì mà hai chủ tớ vừa mua được. Trông nó rất khổ sở. SeungRi miễn cưỡng bước vào, chọn chiếc bàn khuất nhất. Thằng Tí nhọc nhằn buông toàn bộ số đồ xuống ghế.– Ngươi uống nước lẹ đi, rồi gọi cho ta tách trà. Sau đó chạy về nói gia gia cho xe đến đón ta. Ta cũng chẳng đi nổi rồi! – SeungRi nói, cậu thấy thương cho thằng Tí khi phải vác quá nhiều đồ.Thằng Tí uống vội chén trà rồi chạy vào nhà bếp, nó túm đại một tên bồi, nói nhanh:– Cho công tử nhà tôi một tách trà ấm, không đắng nhé!Người bồi bàn đó có một gương mặt tròn, mắt to và nụ cười tươi tắn. Đó là DaeSung.DaeSung bèn hỏi nó: – Công tử nào?Thằng Tí muốn về lẹ để cậu chủ khỏi chờ lâu, nó làu bàu:– Trời ơi là Lee công tử ngồi ngay góc quán kia kìa, làm nhanh nhanh nhá!– Lee công tử? – SeungRi chưa kịp hỏi thì thằng Tí đã mất dạng."Lee công tử?" – DaeSung lẩm bẩm. Ở khu này chỉ có độc nhất một địa chủ họ Lee thôi. Không lẽ ... là cậu ta ... là người sẽ kết hôn với Kwon thiếu gia?DaeSung lặng nhìn chàng trai nhỏ nhắn ngồi ở góc quán. Người đó đang ngó ra ngoài cửa sổ. Trông cậu ta có vẻ rất yếu ớt và mệt mỏi. "Đó là người sẽ kết hôn với Kwon công tử, là người sẽ nằm trong vòng tay của Kwon công tử, là người sẽ được Kwon công tử yêu thương ..." DaeSung tự nói với bản thân mình rồi tự dâng lên một lòng ganh ghét kỳ lạ.Chàng trai đó, vận bộ quần áo sang trọng, được sinh ra trong một gia đình quyền thế, được nuông chiều và săn sóc từ khi còn trong nôi. Cuộc sống của một cậu ấm thật sung sướng và nhàn nhã. Chẳng như DaeSung, phải bương chãi từ sáng tới tối, nhận được bao sự khinh bỉ và coi thường của người đời. Cậu đã phải còng lưng ra mà bán sức lao động, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là một tên bồi bàn nghèo mạt. Còn giờ thì sao? Vị công tử kia đang chờ tách trà của cậu, rồi thong thả nhấm nháp nó, rồi sẽ được người đón về, rồi ngồi hạnh phúc trong lòng người con trai mà cậu yêu? Tại sao lại có sự bất công như vậy? Tại sao cậu lại không được hưởng sự hạnh phúc đó?DaeSung không phải là một người hẹp hòi nhỏ nhen. Cậu rất hiền lành và tốt tính. Nhưng khi cơn ghen đã nổi dậy thì làm sao kiềm chế được lòng đố kỵ? Con người mà...DaeSung cứ mãi đeo đuổi cái suy nghĩ ganh ghét của mình dành cho SeungRi, cậu cầm khay trà trên tay mà cứ lâm lâm đi lại gần chiếc bàn đó. Trong đầu của cậu chỉ dâng trào một câu nói "Người đó sẽ là vợ của anh JiYong, thật đáng ghét!"XoảngTách trà rơi xuống nền nhà vở tan tành, toàn bộ phần trà trong đó đang nằm gọn trên người của SeungRi!Khi nhìn thấy bộ áo gấm đắt tiền của một cậu ấm giàu có đang nhỏ từng giọt trà xuống, DaeSung mới nhận ra mình vừa làm gì. Cậu không cố ý. Vì cậu quá tập trung vào những dòng suy nghĩ ganh ghét của mình mà chân nọ vấp chân kia, thế là tách trà bay vèo vào người SeungRi.– Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ...DaeSung hốt hoảng thật sự. Đây là lỗi lầm không thể tha thứ của một tên bồi bàn. DaeSung vừa xin lỗi rối rít vừa rút khăn tay ra lau người cho SeungRiSeungRi vốn là một người điềm tĩnh và thoải mái. Cậu nở một nụ cười hòa nhã:– Không sao đâu, sơ ý thôi mà ... – Vừa nói cậu vừa đẩy tay DaeSung ra, cậu thấy ngại khi DaeSung phải cúi người lau áo cho cậu.Bỗng nhiên SeungRi khựng người lại, nắm lấy bàn tay DaeSung, bàn tay đang cầm chiếc khăn màu xanh biển.– Cái này ... ở đâu cậu có vậy? – SeungRi ngập ngừng hỏi, có chút khách sáo.Tự nhiên DaeSung thấy chột dạ.– Là của một người bạn cho tôi! – DaeSung đáp.– Người bạn đó là cậu hai của Kwon gia, tên Kwon JiYong? – SeungRi lập tức hỏi thẳng, nhưng vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh.DaeSung bối rối và hoảng loạn. Cậu không ngờ một người với dáng vẻ yếu ớt, mãnh mai và rụt rè như SeungRi lại có thể thẳng thắn đến như vậy. Cậu phải trả lời sao đây? Người này là vợ sắp cưới của JiYong, và người đó đang hỏi cậu có phải đang cầm trên tay chiếc khăn của JiYong.– DaeSung! Làm gì thế hả? Còn không mau đổi tách trà khác cho khách! – Giọng của chủ quán la lanh lảnh trong nhà bếp.– Tôi sẽ mang tách trà khác cho cậu, thật xin lỗi!DaeSung lập tức thoát khỏi bàn tay của SeungRi rồi biến mất.SeungRi lặng nhìn bóng của DaeSung khuất dần. Cậu khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình. Một cảm giác khó tả dâng trào. Vì cậu là một người nhạnh cảm. Tâm hồn cậu rất dễ tổn thương. SeungRi ngồi chết lặng tại chỗ.Chiếc xe màu trắng to đùng của Lee gia đậu ngay trước quán. Thằng Tí hấp tấp chạy lên, vừa thấy SeungRi nó đã la oai oải:– Cậu chủ sao vậy nè? Trời ơi vết trà khó giặt lắm đó!SeungRi vội vã đứng lên.– Là tại ta bất cẩn, về thôi, ta không muốn uống trà nữa!Nói rồi SeungRi đi nhanh ra xe, ánh mắt của cậu chạm vào ánh mắt DaeSung khi DaeSung bưng một tách trà khác đi ra. Hai đôi mắt nhìn nhau, hai đôi mắt đều u sầu. Cả hai đều không biết mình nên dành tình cảm như thế nào cho đối phương.DaeSung chỉ biết đứng nhìn cho đến khi chiếc xe sang trọng kia lăn bánh. "Người ta cao sang, người ta quyền quý, người ta xinh đẹp ... thì người ta mới xứng với JiYong thiếu gia. Còn mày, vừa xấu xí vừa nghèo nàn, vừa khố rách áo ôm, thì mày lấy gì mà tranh giành với người ta ..." DaeSung cay đắng tự sỉ vả vào mình.***Có một quy tắc bất di bất dịch của Kwon gia là dù đi đâu, làm gì, bận rộn thế nào thì cũng phải có mặt tại nhà lúc bảy giờ sáng để ăn bữa cơm gia đình. Trong Kwon gia, chẳng ai cảm thấy đây là một thông lệ phiền phức ngoại trừ TOP. Bởi vì cậu ba thường hay đi qua đêm, phải trở về nhà trước bảy giờ sáng là một chuyện cực hình với anh. Rất nhiều lần anh nài nỉ Kwon lão gia đổi cụm từ "bảy giờ sáng" thành "bảy giờ tối", nhưng âm mưu luôn luôn bất thành.Sáng nay cũng như mọi ngày, TOP là người ngồi vào bàn ăn muộn nhất. Anh uống vội chén canh gà cho mau tỉnh cơn say ngủ.– Ngày mai TOP theo ta đến Kwon M, ta sẽ chỉ cho một số việc để làm.TOP phun vèo mớ canh vừa uống khi nghe Kwon lão gia nói. Không cần canh gà nữa, TOP giờ đã hoàn toàn tỉnh ngủ.– Mai ạ? ... Sớm thế ạ? – TOP lắp bắp.– Đã đến lúc con phải học cách quản lý Kwon M rồi, cứ muốn chơi mãi sao? – Kwon lão gia nghiêm nghị nói.– Vâng... – TOP ỉu xìu miễn cưỡng đáp.Kwon phu nhân cằn nhằn:– Cha con nói đúng. Hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn long nhong đi chơi. Anh hai của con tự lập từ khi còn trên ghế nhà trường kìa – Giọng bà có chút mỉa mai – Giờ cũng sắp thành gia lập thất, chắc mấy chốc là lại có nhà riêng ...Kwon phu nhân vốn dĩ không thích JiYong, bà luôn muốn anh dọn ra ngoài càng sớm càng tốt nên kiếm chuyện xỏ ngọt.Kwon lão gia liền gằn giọng:– Nhà riêng là thế nào? Con cháu Kwon gia thì phải sinh sống tại Kwon gia! Sau này hai đứa mà có con đàn con đống thì vẫn phải sống ở Kwon gia!Kwon phu nhân bèn nín lặng. Jiyong cố nín cười. Anh đã từng bàn với cha chuyện ở riêng nhưng cũng bị ông mắng vài câu tương tự.Ý định xiên xỏ JiYong bất thành Kwon phu nhân lại lôi TOP ra làm bia.– Mà nhắc đến chuyện thành gia lập thất mới nhớ, con đã qua bên Rose gia xin lỗi Rose tiểu thư chưa đó?TOP lại phun ngụm canh trong miệng lần thứ hai:– Thì ... thì ... cũng chờ thời gian cho Rose tiểu thư nguôi giận chứ mẹ ... – TOP lấm liếm.Kwon phu nhân liền xỉ vào đầu cậu quý tử:– Con thật không nên thân, người ta xinh đẹp, nết na thùy mị như vậy mà cũng không biết giữ!– Thôi! Nó lớn rồi, nó tự biết lo mấy cái chuyện ngoại giao đó, bà cứ bắt ép làm gì? – Kwon lão gia lên tiếng.JiYong lại thêm một lần nín cười, suýt nữa thì anh mắc nghẹn. Dĩ nhiên với một mụ bà đanh đá, thâm độc như Kwon phu nhân thì sự đỏng đảnh của Rose tiểu thư chỉ là "nết na thùy mị" với bà. Ai biết sau 10, 20 năm nữa, cô gái "nết na thùy mị" ấy còn phát huy hơn cả Kwon phu nhân bây giờ.– Hôm nay con sao vậy? – Thấy JiYong cứ khúc khích, Kwon lão gia hỏi.– E hèm ... có gì đâu ạ! – JiYong hết cười ngay.– Cả con cũng phải đến Kwon M! – Kwon lão gia nói với giọng cương quyết – Ta không cần biết bên Kwon Thị của con thế nào, đã là người của Kwon gia thì phải có trách nhiệm với Kwon M.Cũng giống như TOP, anh khẽ "Vâng" một tiếng đầy miễn cưỡng. Lần này đến lượt TOP được cười bù. Kwon lão gia tiếp:– Chuyện cưới hỏi của con với Lee công tử sao rồi?– À ... ờ ... vẫn diễn biến bình thường ... – JiYong ngập ngừng.– Rãnh rỗi thì ghé qua bên đó, tìm hiểu trước hôn lễ cũng tốt mà! – Kwon lão gia gợi ý.TOP liền nhảy vào:– Em nghe nói Lee công tử đó là một nam nhân tuyệt đẹp cũng rất "nết na thùy mị" đúng không ạ?JiYong liếc nhìn, TOP lập tức giải thích:– Là "nết na thùy mị" theo đúng nghĩa đen luôn đó!Rồi hai anh em lại mỉm cười bí hiểm. Cả hai vẫn còn bị sốc khi Kwon phu nhân gọi Rose tiểu thư là nết na thùy mị.Bỗng Kwon phu nhân gợi chuyện với JiYong:– Sao con không thử đưa Lee công tử về đây giới thiệu với Kwon gia?– Trước giờ có cái thông tục nào "con dâu" trước khi về nhà chồng phải ra trình diện họ hàng nhà chồng không? – Kwon lão gia liền nhăn nhó– Thì ... tôi chỉ muốn gặp "cậu con dâu" sớm hơn một chút thôi mà – Bà vội giải thích.Kwon lão gia ra chiều suy nghĩ:– Thật ra như thế cũng tốt, cho cậu ấy khỏi bỡ ngỡ sau lễ cưới. JiYong, con cứ mở lời với Lee công tử, coi cậu ấy có đồng ý hay không?– Dạ ... – JiYong miễn cưỡng đáp. Trong lòng anh có chút lo lắng. Kwon phu nhân chẳng khi không lại đưa ra lời đề nghị tốt đẹp vậy. SeungRi là một người nhạnh cảm, không khéo cậu ấy lại bị cái miệng cay độc kia làm tổn thương mất.***Mấy ngày sau ...Vừa thấy chiếc xe màu đen của Kwon gia dừng trước cửa, thằng Tí đã hớt hãi chạy ra, nó cúi người còn hơn 90 độ:– Kwon công tử lại ghé thăm ạ! Nhưng hôm nay cả Lee lão gia và Lee công tử đều không có nhà, thật thất lễ với Kwon công tử.JiYong mỉm cười, anh rất có cảm tình với thằng nhóc này, nó rất lễ độ. Lee gia quả là một gia tộc gia giáo.– Không sao đâu, tại ta đến mà không báo trước. Mà hai người họ đi đâu vậy?– Dạ, ra đồng ạ! Lee lão gia muốn thống kê lại tài sản. – Thằng Tí nhanh nhẩu đáp.– A... vậy ra đã bán hết những gì cần bán rồi à? – JiYong hỏi.– Vâng! – Thắng Tí gật đầu.– Nhưng ... tại sao lại phải bán hết tài sản vậy? – JiYong tranh thủ dò hỏi.– Dạ... – Thằng Tí gãi gãi đầu – Con mà nói bậy, cậu chủ rầy con chết!.– Tại sao không phải là Lee lão gia rầy mà là Lee công tử rầy? – JiYong ngạc nhiên, có vẻ như trên dưới Lee gia đều sợ SeungRi hơn Lee lão gia.– Dạ ... – Thằng Tí lại gãi đầu, mặt nhăn nhó một cách khổ sở.– Ngươi có thể chỉ đường cho ta ra đó không? Ta muốn gặp Lee công tử.Thấy JiYong không truy hỏi nữa thằng Tí mừng húm, nó nhảy tót lên xe rồi chỉ trỏ:– Cũng gần đây thôi, Kwon công tử cứ đi thẳng đi ạ.JiYong lái xe theo hướng thằng Tí chỉ nhưng đầu của anh thì cứ thả đâu đâu. Anh có một chút giận dỗi và thất vọng. Anh đã sắp trở thành con rễ nhà họ Lee nhưng mọi chuyện của Lee gia lại quá bí ẩn với anh, họ không muốn chia sẻ với anh bất cứ cái gì. Anh cảm thấy mình như một tên ngốc vô dụng.JiYong dừng xe trên đoạn đường chính của hai bên bờ ruộng. Xa xa một đoàn người khá đông đang tụ tập, toàn một màu xanh. Đó là đồng phục cho các gia nhân của Lee gia. Đứng giữa trung tâm của đám đông là Lee lão gia và SeungRi. Cả hai đều vận bộ gấm sang trọng màu ngà. JiYong có thể trông thấy nụ cười của SeungRi khi cậu khom người nghe Thằng Tí nói cái gì đó, rồi ánh mắt cậu hướng về phía JiYong. Lee lão gia thì ra hiệu cho SeungRi tiếp đón anh. Sau đó SeungRi đưa tất cả sổ sách trên tay cho một tên gia nhân bên cạnh rồi từ từ bước lên bờ đê.Cái nắng chang chang khiến cho làn da trắng của SeungRi càng thêm nổi bật. Hôm nay trông cậu vẫn yếu ớt và mệt mỏi như mọi khi. Thằng Tí lót tót cầm cây dù theo sau cậu. Khi SeungRi chỉ còn cách JiYong khoảng mươi thước, anh nghe rõ tiếng thở nặng nhọc của cậu, nhưng cậu vẫn cười rất tươi.– Kwon công tử đã đến ạ? Ngại quá, bắt công tử phải ra tận đây – SeungRi vui vẻ nói, miệng vẫn còn thở.SeungRi dùng tay áo chấm chấm những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán. Đoạn đường vừa rồi có vẻ quá xa đối với một công tử đang yếu như cậu. JiYong lại rút chiếc khăn tay ra, vô thức lau những giọt mồ hôi đó cho SeungRi. Tự nhiên anh nghĩ bây giờ chăm sóc cho SeungRi là trách nhiệm của anh.SeungRi có vẻ hơi ngượng nhưng cậu vẫn đứng yên cho JiYong lau. Rồi cậu hỏi:– Cái này là chiếc hôm bữa hay là chiếc còn lại ạ?JiYong khẽ nghiêng đầu, anh không hiểu lắm câu hỏi của SeungRi.– Chẳng phải công tử nói có hai chiếc sao? Cái này là chiếc hôm đó ngài dùng bên dòng suối hay là một chiếc khác nữa? – JiYong lập lại câu hỏi chi tiết hơn.JiYong không biết vì sao SeungRi lại hỏi như vậy, anh đáp:– Vẫn là nó, nhưng sao em hỏi vậy?– Vì em muốn biết chiếc còn lại hiện đang ở đâu thôi. – SeungRi nói nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng, rất thẳng thắn.JiYong trầm ngâm, anh đang cố nhớ mình đã để chiếc khăn ấy ở đâu.– Ta nghĩ là ta đã quăng ở đâu đó, ta không nhớ... thật ra em quan tâm chuyện gì thế?SeungRi khẽ cười:– À, chỉ vì em nghĩ là em biết hiện nó ở đâu. – Rồi cậu nhanh chóng chuyển đề tài – Công tử đến tìm em có chuyện gì ạ?JiYong không hiểu SeungRi đang muốn nói tới cái gì nhưng anh lại không để tâm lắm. Một chiếc khăn tay thì có gì quan trọng chứ? Anh đáp:– Hôm nay ta tới vì muốn dắt em đến một nơi, chẳng biết em có rãnh không?– Nơi nào thế ạ? – SeungRi khẽ hỏi, vẫn chất giọng dịu dàng.– À ... ừm ... – JiYong hơi ngập ngừng.SeungRi liền quay sang thằng Tí:– Em nói với gia gia là ta đi đây với Kwon công tử một chút.– Không phải một chút đâu, là hết ngày đấy! – JiYong chen vào.SeungRi lại cười với thằng Tí:– Thế thì em nói với gia gia đừng chờ cơm ta nhé, còn vụ sổ sách để tối về ta làm cho.– Cho ta gửi lời hỏi thăm Lee lão gia nữa. – JiYong lại chen vào.Thằng Tí dạ một tiếng rồi chạy ngay xuống ruộng, hướng về phía đám đông. Trên đường chỉ còn lại anh và cậu, cậu có vẻ hơi ngượng ngùng. JiYong phát hiện ra SeungRi là một người rất quyết đoán. Khác với dáng vẻ rụt rè và khép nép, SeungRi giải quyết vấn đề rất nhanh. Cậu thấy anh có chút ngập ngừng thì lập tức quyết định ngay. Cậu không cần biết anh sẽ đưa cậu đi đâu, cậu chỉ cần biết là cậu muốn đi, thế là đủ.JiYong mở cửa xe, anh nhẹ nhàng giúp SeungRi lên, SeungRi lại nở một nụ cười ngượng ngùng.– Thật ra là ta muốn dắt em đi tham quan Kwon Thị. – JiYong nói.SeungRi à một tiếng rồi lại ngó ra cửa sổ mỉm cười nhẹ. Cậu rất giỏi che giấu cảm xúc.– Mấy hôm nay ... em ngủ có ngon không? – JiYong lại dò hỏi, thật ra là anh cũng muốn quan tâm đến SeungRi.– Vẫn như mọi khi thôi ạ. – SeungRi đáp.– Vậy là vẫn thấy ác mộng à?SeungRi chỉ cười trừ, không đáp. JiYong lại dâng lên cơn tự ái. Thật ra thì phải như thế nào cậu mới chịu chia sẻ với anh? Cậu vẫn vui vẻ, nhẹ nhàng với anh, nhưng tất cả điều đó chỉ là vẻ khách sáo và lịch sự của một vương tôn công tử, của một người sắp trở thành vợ anh. Thật ra anh chẳng hiểu gì về SeungRi, cậu quá khép kín và giữ khoảng cách với anh.JiYong tặc lưỡi rồi khẽ thở dài. Anh đang tự hỏi vì sao mình lại quá quan tâm đến những câu chuyện xoay quanh SeungRi thế. Vốn dĩ đây là cuộc hôn nhân bị ép buộc cơ mà.– Công tử đang buồn bực ạ? – SeungRi khẽ hỏi.JiYong hơi chộp dạ: – Không, vì có vài chuyện ta nghĩ không ra.SeungRi cười: – Thế thì đừng nghĩ nữa, không tốt cho tư duy khi về già đâu.JiYong nhướng đôi lông mày ngơ ngác, SeungRi bật cười:– Gia gia hay bảo với em vậy đó, còn trẻ mà nghĩ ngợi quá nhiều đến khi về già sẽ bị mất trí nhớ.– Thiệt không vậy? – JiYong không tin tưởng lắm.– Dĩ nhiên là không, vì gia gia sợ em hay suy nghĩ nhiều nên hù em thế thôi...JiYong cười buồn: – Là bịp bợm sao em còn nói với ta?– Không phải bây giờ công tử cười rồi còn gì?– Vậy ra em chỉ muốn chọc cho ta cười à? – JiYong thích thú hỏi.– Không, em chỉ muốn công tử đừng suy nghĩ quá nhiều thôi. – SeungRi đáp.– Ừ, ta sẽ không nghĩ tới những gì nghĩ không ra nữa. – JiYong ngoan ngoãn đầu hàng.SeungRi mỉm cười mãn nguyện. Trông cậu cứ như một bông hoa nhỏ trong buổi sáng mai, rực rỡ và xinh đẹp lắm. JiYong phát hiện ra anh rất thích nụ cười của SeungRi, anh cũng thích cái giọng nói nhẹ nhàng du dương của cậu, anh cũng thích cái tính cách hay e lệ nhưng lại quyết đoán của cậu. Có vẻ như anh đã ... thích cậu.– Em không thắc mắc vì sao ta lại dẫn em đến Kwon Thị à? – JiYong hỏi.– Có lẽ công tử muốn em sau này sẽ giúp ngài quản lý nó? – Seungri đáp nhanh.JiYong bật cười: – Em thẳng tính hơn ta nghĩ.SeungRi ngạc nhiên: – Em nói sự thật mà ... – Rồi cậu khẽ nhìn ra cửa sổ – Xin lỗi nếu em nghĩ sai...JiYong vội nói: – Không phải, ý ta quả thật là vậy đó, Umm ... Kwon Thị là tâm quyết của ta, nhưng Kwon M cũng có nhiều chuyện ta phải giải quyết, ta không có ba đầu sáu tay mà lo hết mớ bồng bông công việc đó.– Chẳng phải cuộc hôn nhân của chúng ta là nhằm mục đích đó sao? Kwon gia giúp đỡ cho nhà em và em sẽ tận tâm mà phục vụ cho Kwon gia. – SeungRi từ tốn nói.KétJiYong thắng gấp xe khiến SeungRi ngã chòm về phía trước. Anh hơi bàng hoàng về những gì cậu vừa nói.– Em thật sự nghĩ cuộc hôn nhân này chỉ vì mục đích đó thôi sao? – JiYong nghiêm giọng.Vẻ mặt của JiYong khiến SeungRi có hơi sợ hãi. Nhưng cậu vẫn đáp:– Vâng!Tiếng "Vâng" của SeungRi thật nhỏ và êm dịu nhưng lại giống như một tiếng búa bổ mạnh vào tâm trí JiYong. "Ra là thế! Với em cuộc hôn nhân chỉ là giao dịch kinh doanh như thế. Thảo nào em chẳng muốn chia sẻ với ta bất cứ chuyện gì. Vì ta có là cái gì đâu? Em chấp nhận gả cho ta cũng chỉ vì một sự hồi đáp sòng phẳng với Kwon gia. Ta thật ngu ngốc khi nghĩ rằng là con rể của Lee gia thì sẽ là người nhà của họ!" – JiYong tự nghĩ trong đầu rồi tự dâng lên một sự bực bội khó tả. Thật buồn cười là chính anh cũng đến với cuộc hôn nhân này vì lợi ích của riêng anh, nhưng giờ anh lại hờn dỗi SeungRi.Tâm trạng đó khiến JiYong vô số một cách mạnh bạo, nhấn ga cho xe bay vèo vèo trên đường với tốc độ chóng mặt. Anh đang khó chịu và bực bội, anh muốn được giải tỏa. Gương mặt anh lạnh như băng sau câu trả lời của SeungRi.SeungRi biết JiYong giận, nhưng cậu chẳng hiểu anh giận cái gì. JiYong dùng đôi tay yếu ớt của mình bám chắc vào thành ghế. Tốc độ vù vù của chiếc xe khiến cậu có đôi chút sợ hãi. Nhưng cậu vẫn im lặng. Đó là một thói quen của SeungRi, khi người khác bực mình, cậu sẽ không bao giờ lên tiếng.Do SeungRi chưa hề tiếp xúc với anh trước đây nên cậu không thể biết được thái độ của JiYong đối với cậu là rất bất thường. Anh dịu dàng và quan tâm nhiều đến cậu. Ở bên cạnh cậu anh cũng cười rất nhiều. Nếu SeungRi biết được vốn dĩ JiYong là một người lạnh lùng, trầm tính, nóng nảy và dễ nổi loạn, thì cậu đã có thể nhận ra JiYong thích cậu như thế nào. Thật đáng tiếc, SeungRi không hề hay biết điều đó.Mấy ngày nay JiYong đã rất buồn bực vì không thể chia sẻ bất cứ chuyện gì với Lee gia. Anh biết rõ Lee gia đang gặp khó khăn nhưng họ lại từ chối mọi lời đề nghị giúp đỡ của anh. Hôm nay nghe SeungRi tiết lộ vì sao cậu chấp nhận của hôn nhân với mình, anh thật sự đang phát tiết. Lái xe điên cuồng chỉ là hành động nổi loạn nhẹ nhất từ trước tới giờ của JiYong. Tất cả người trên kẻ dưới của Kwon gia đều biết, ở bên cạnh JiYong như ở cạnh một con cọp say ngủ, nó sẽ thức giấc bất cứ lúc nào. Thật sự rất nguy hiểm. Ngoài TOP hay bám riết lấy anh thì chẳng ai dám đến gần anh cả. Không thể tự dưng một người con bị bỏ rơi như JiYong lại có thế uy vững chắc trong Kwon gia được.Chiếc xe lao nhanh vù vù và thắng cũng gấp gáp. Cả lồng ngực của SeungRi như muốn bay ra phía trước khi chiếc xe dừng lại tại một xưởng nhuộm vải to lớn. JiYong sau khi xuống xe thì đóng rầm cửa một cách mạnh bạo.Anh đi nhanh qua phía của SeungRi, mở cửa cho cậu, cất giọng lạnh lùng:– Tới Kwon Thị rồi, Lee công tử xuống đi!SeungRi chưa hoàn hồn sau chuyến xe tốc hành của JiYong, giờ thái độ anh lại quá xa cách khiến cậu có chút sợ hãi. Nhưng SeungRi là một người điềm tĩnh, cậu ngoan ngoãn bước xuống xe mà không chút phản ứng gì.Vừa thấy JiYong và SeungRi sóng bước đi vào cửa, hai ba tên phụ việc đã lập tức chạy ra cúi chào:– Kwon đại nhân đã đến ạ! – Vì Kwon Thị là của riêng JiYong, toàn bộ công nhân và phục việc ở đây đều do anh thuê mướn nên họ gọi anh là đại nhân thay vì thiếu gia.JiYong lạnh lùng gật đầu đáp lại lời chào. Biết được ông chủ ghé thăm xưởng, số công nhân làm việc phía trong len lén ngoái nhìn. Lúc đầu là họ kiểm tra xem ông chủ có đang nhìn mình làm việc hay không, nhưng sau đó mọi ánh mắt đều chuyển hướng đến chàng trai nhỏ nhắn đứng cạnh ông chủ. Nét cao quý và dáng vẻ thư sinh của chàng trai ấy khiến tất cả bọn họ đều ngẩn người. SeungRi thấy ngại ngùng chỉ biết đi sát bên JiYong.JiYong đi chầm chậm để SeungRi có thể quan sát hết toàn xưởng, anh vẫn cất giọng rất lạnh lùng:– Kwon Thị hình thành được ba năm rồi. Chủ yếu nhập vải trắng từ Tây phương, rồi nhuộm lại màu theo truyền thống trước khi xuất xưởng. Hàng thành phẩm xuất lại qua Anh Quốc cũng khá nhiều. Ở đây toàn bộ có khoảng 300 công nhân. Nói chung không lớn cũng không nhỏ.SeungRi ngó quanh. Nơi đây thật rộng lớn, vẫn còn nhiều chỗ trống chưa sử dụng. Có lẽ sau này nó còn phát triển nữa. JiYong cứ huyên thuyên về một số nguyên tắt hoạt động của Kwon Thị, SeungRi chỉ lắng nghe và lẳng lặng đi phía sau anh. Anh đang giận dỗi thực hiện cuộc trao đổi sòng phẳng với SeungRi: Kwon gia mua đất dùm Lee gia, và SeungRi thì quản lý Kwon Thị dùm anh.Một dãy hồ nước lớn hiện ra trước mắt cả hai. Đó là hồ nhuộm vải. Xanh, đỏ, tím, vàng đều có. Hồ rất rộng, khoảng ¼ sào đất. Có khoảng 5-6 cái như thế. Chỉ còn đôi thước nữa là họ sẽ đi đến thành hồ đầu tiên.Bất chợt JiYong thấy một hơi ấm tiến sát vào lưng mình. Dù là qua lớp áo nhưng anh có thể cảm giác được cơ thể nhỏ bé và mềm mại đang áp sát vào anh. JiYong có thể nghe rõ nhịp tim đang đập của cơ thể đó. Đập rất nhanh, mỗi lúc một nhanh. Anh thấy cánh tay phải của mình bị khóa chặt bằng đôi tay xanh xao, yếu ớt.JiYong quay người lại, SeungRi hầu như dựa hẳn người vào lưng anh. Đôi tay của cậu ôm chặt lấy tay anh như một đứa trẻ cần sự che chở. Lần đầu tiên SeungRi tiếp xúc da thịt một người khác gần như thế này. Lần đầu tiên anh cảm thấy hơi ấm từ cơ thể, bởi từ nhỏ đến lớn, anh chưa gần gủi một ai, kể cả vòng tay của mẹ. Cảm giác thật khác lạ.Nhưng JiYong không có thời gian để tận hưởng cái hơi ấm đó, vì gương mặt của SeungRi làm anh chú ý. Đôi mắt cậu không rời khỏi những hồ nước xanh đỏ đó, sâu trong đôi mắt ấy ánh lên sự căng thẳng cực độ, không, phải nói là sợ hãi cực độ. Gương mặt xinh xắn đang cần sự bảo vệ ấy đã xóa tan đi mọi cơn bực tức trong lòng JiYong.Càng đi dọc giữa hai hồ nước, hơi thở SeungRi càng dồn dập, cậu càng bám vào JiYong sát hơn. Cho đến khi cả hai đi qua khỏi những hồ nước chừng mươi thước, SeungRi mới từ từ buông tay JiYong. Cậu lại điềm tĩnh theo sao JiYong như không có chuyện gì xảy ra.JiYong quyết định dừng bước, quay lại nhìn cậu:– Em đã nói là em không thích nước. Nhưng không phải là không thích, mà là em rất sợ nước phải không? – JiYong hỏi.SeungRi tránh ánh mắt của anh, hồi lâu cậu gật đầu.– Em cũng nói nó gợi cho em những chuyện không muốn nhớ. Là chuyện gì? – Giọng của JiYong rất nghiêm túc.P\S: Có vẻ như truyện Trung đại không được các bạn hưởng ứng lắm, nhưng mình có thể khẳng định một điều: Fic này rất rất hay, mình nghĩ khi các bạn đọc xong các bạn sẽ không thể quên nó được. Mình rất mong những ý kiến và những vote ủng hộ từ các bạn, để mình có động lực post chap.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com