Longfic Gri Nyongtory Dung Xa Nhau
– SeungRi là người vợ tuyệt vời nhất. Con không bao giờ hối hận vì đã cưới em ấy. Con sẽ đánh đổi tất cả để được ở gần em ấy. – JiYong nói dứt khoát.Lee lão gia đưa ánh mắt hiền hòa nhìn anh. Ít nhất trong cuộc đời đầy phiền nhiễu của SeungRi, cậu cũng đã tìm được một nơi chốn yên bình. Lee lão gia đã rất lo lắng về việc SeungRi sẽ sống thế nào với JiYong. Nhưng nghe những lời vừa rồi từ anh, ông cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm.Ông lại nói:– JiYong, con đừng phiền lòng vì David. David Ju là một đứa rất hiểu chuyện và nó sẳng sàng làm tất cả vì SeungRi. Chỉ cần SeungRi có cuộc sống hạnh phúc là nó hạnh phúc rồi. Nó không gò ép SeungRi bất cứ chuyện gì đâu.JiYong lặng lẽ nhìn ra ngoài sân. Anh không dám nhìn thẳng vào Lee lão gia. Anh thấy mình có lỗi. Có lỗi với SeungRi và có lỗi với cả David Ju– người đã hy sinh tất cả vì vợ anh. Lẽ ra anh phải nói một tiếng cám ơn với David Ju trước khi anh ta đi khỏi. Nhưng anh vẫn lạnh lùng.– David Ju sẽ trở về chứ ạ? – JiYong cất tiếng hỏiLee lão gia khẽ lắc đầu:– Nó đi làm ăn xa, nhưng chắc nó sẽ tranh thủ về thăm SeungRi.JiYong gật gù, anh cũng muốn gặp lại David Ju. Ngay từ đầu anh đã biết David Ju là người tốt. Chỉ vì sự ganh tỵ và ghen tuông khiến anh không muốn tiếp cận David Ju. Nhưng bây giờ, anh lại muốn gặp lại con người ấy. Nói một lời cám ơn, và một lời hứa chăm sóc SeungRi mãi mãi.JiYong liếc nhẹ chiếc đồng hồ. Anh mệt mỏi đứng dậy:– Nhạc gia cho con địa chỉ vài người bạn của SeungRi nhé, con đi một vòng coi thế nào. – JiYong vừa nói vừa tiến ra xe.Lee lão gia đưa mãnh giấy nhỏ nhỏ cho JiYong, SeungRi thật sự không có nhiều bạn.– JiYong ... – Lee lão gia gọi khi anh đã yên vị trong xe.– Vâng?– SeungRi đã hứa với ta, nó sẽ không bao giờ từ tử nữa. Con không nên lo lắng quá.JiYong mỉm cười. Lời hứa đó không còn đáng tin cậy. Chẳng phải sáng nay cậu ấy đòi chết cùng với David Ju đó sao. Anh không nói gì với Lee lão gia, anh sợ ông lo lắng quá.JiYong lại phóng xe trên đường, thẳng tiến đến địa chỉ đầu tiên trên giấy. Kim gia, Ye gia, xưởng gạo, tiêu cục... JiYong nhìn mà chỉ muốn cười. Tất cả chỗ này đều là nơi giao thương với Lee gia, đâu thể gọi là bạn bè được. SeungRi thật sự một mình quán xuyến hết việc giao dịch với khách hàng của Lee gia sao? Cậu chỉ biết làm mà không có người bạn nào ư?JiYong đảo xe một vòng nhưng chẳng có kết quả. Anh bèn đổ xe gần bờ sông, anh cần một chút không khí thoáng mát để dịu đi nổi đau trong lòng. Gió càng lạnh, lòng anh lại càng nóng. JiYong đánh tay vào vô-lăng bình bình.– Thật ra em đã đi đâu? SeungRi, em đang ở đâu vậy? – JiYong hỏi lớn. Rồi anh gục đầu lên vô-lăng – Anh đâu có bỏ rơi em, anh thật sự muốn về mà, SeungRi... em muốn rời xa anh thật sao?Dằn vặt đau đớn một hồi JiYong quyết định lái xe về Kwon gia, vừa đi vừa ngó dáo dác. Ánh đèn vừa chiếu vào mé sân của Kwon gia, JiYong đã nhận thấy thằng Năm đang đứng chờ anh ở đó. Anh vừa bước xuống, nó đã nói nhanh.– Trưa nay lúc con về lấy đồ cho cậu hai thì con gặp "mợ hai" ngay đầu hẻm. "Mợ hai" lạ lắm, ra giữa đường chặn xe của con mà không vào Kwon gia.JiYong nhắm mắt lại thở dài. Lại là "mợ hai" lạ lắm. SeungRi cứ biến đổi xoành xoạch như thế làm anh chẳng biết đường nào mà hiểu về cậu. Những ngày cậu ở bên anh có sao đâu? Buông tay ra mới có một ngày mà biến ra thế này. JiYong tự nhủ cửa ải này mà thoát được, anh phải trông chừng SeungRi 24/24 thôi.JiYong uể oải đi vào phòng khách. Bây giờ đã hơn 8 giờ tối. Kwon phu nhân mặt mày bí xị. Cả ngày hôm qua rồi cả hôm nay bà chẳng thấy SeungRi đâu. Sáng nay cũng không thèm qua vấn an bà. Nhìn JiYong thất thiểu ngồi xuống salon, bà chẳng biết rủa xả cái tính nuông chiều vợ thái quá của anh hay mắng nhiếc sự vô phép tắt của SeungRi. Thật lạ là một người rất lễ độ như SeungRi lại hóa thành đứa con dâu chỉ biết làm càng trong mắt Kwon phu nhân. Điều này hoàn toàn không phải do sự ác cảm của Kwon phu nhân đối với cậu. Hoàn cảnh đã đưa đẩy sự mâu thuẫn giữa hai người trầm trọng hơn.– Vẫn chưa tìm ra sao JiYong? – Kwon lão gia lo lắng hỏi từ trên lầu xuống.JiYong khẽ lắc đầu, anh không còn sức để mà trả lời. Trong anh thật sự rất thảm hại. Kwon phu nhân thở dài, cuối cùng bà cũng lên tiếng.– Yên tâm đi, đến giờ vẫn chưa có cuộc điện thoại nào, không phải bắt cóc tống tiền đâu.JiYong giương ánh mắt mệt mỏi nhìn bà, anh cố ngồi thẳng dậy để nhìn bà rõ hơn.– SeungRi rất nhạnh cảm, lại hay tủi thân, Kwon phu nhân có thể nào đừng nói những lời cay nghiệt làm tổn thương em ấy được không?Kwon phu nhân chột dạ. Tự nhiên JiYong khơi gợi chuyện này với bà. Anh nói như cầu xin bà. Chưa bao giờ anh tỏ ra dịu dàng với bà như thế. JiYong lại thều thào nói tiếp.– SeungRi cũng giống như con, cũng không có mẹ. Chúng con đều khao khát tình mẫu tử, vì sao Kwon phu nhân lại luôn đối xử cay nhiệt như thế? – Rồi anh lại nhìn vào mắt bà, lần này là đầy đe dọa – Kwon phu nhân muốn nói thế nào về con cũng được, nhưng con hy vọng phu nhân đừng làm tổn thương em ấy. Kwon phu nhân có thể hứa với con không?Kwon phu nhân lặng người nhìn JiYong. Những lời anh nói có khác gì những lời TOP nói với bà. Họ đang mong mỏi một "người mẹ dịu hiền" từ bà. Đã mấy ngày rồi đứa con yêu quý không nói chuyện với bà cũng chỉ vì bà không biết quan tâm chia sẻ.Kwon phu nhân đưa ánh mắt rụt rè đáp lại ánh nhìn băng giá của JiYong, bà nói với vẻ miễn cưỡng. Rốt cuộc JiYong vẫn nuông chiều SeungRi đến hư– Hôm nay nó về, ta sẽ im lặng, vậy được chứ?JiYong gật gật đầu. Anh không muốn SeungRi có một chút phiền toái nào khi ở trong nhà này nữa. Anh nhắm mắt, ngã người ra ghế. Rồi bỗng anh ngồi bật dậy.SeungRi đã về Kwon gia, anh không hiểu vì sao cậu không dám vô nhà nhưng dường như anh đã hiểu vì sao tới giờ SeungRi vẫn không về. Vì thằng Năm đã nói với cậu anh không về! SeungRi sợ phải ngủ một mình, SeungRi sợ phải gặp ác mộng nên cậu bỏ chạy. Nhưng ... Cậu chạy đi đâu? Dù ở Kwon gia hay ở bất cứ nơi nào thì cậu cũng phải ngủ. Đã là ngủ là cậu sẽ gặp ác mộng. Ngay cả ngủ gật trên xe cậu còn thấy mà. JiYong như muốn phát điên. Phải tìm cậu ở đâu? Thật sự phải tìm cậu ở đâu? Không lẽ huy động cả lực lượng cảnh sát đi tìm vợ cho Kwon thiếu gia? Thế thì Kwon gia còn mặt mũi nào nữa?JiYong tiến nhanh ra xe. Bây giờ anh đã chắc chắn một điều, SeungRi thật sự đã bỏ đi. Cậu sợ ngủ một mình và cậu sẽ không có ý định quay về Kwon gia. JiYong chẳng biết phải tìm kiếm hướng nào. Anh lại lái xe qua nhà DaeSung, không thấy chiếc xe trắng của cậu. Anh lại lái xe về Lee gia, cũng chẳng thấy xe của SeungRi. Anh không muốn gây lo lắng cho Lee lão gia nên lặng lẽ đi về. Thậm chí cả Kwon M và Kwon Thị anh cũng thử ghé qua. JiYong hoản loạn, cứ thế mà bon bon trên đường.22 giờ 30 phút.JiYong hoàn toàn kiệt sức. Anh quăng đại chìa khóa xe đâu đó rồi ngã lăn ra giường. Chợt anh bật cười cay đắng.– Em bỏ rơi anh, em thật sự muốn bỏ rơi anh sao? anh nhớ em lắm, SeungRi à...JiYong gọi tên cậu, lòng lại thấy đau đớn. Anh đã vật vờ như một người điên cả ngày hôm nay. Cậu còn muốn hành hạ anh như thế nào nữa mới hả dạ? Là vì anh ngốc nghếch, là vì anh nóng nảy. Anh không biết trân trọng cậu, anh đẩy cậu ra xa anh.JiYong ngồi dậy, rồi co ro rúc vào góc tường giống như SeungRi hay ngồi khi cậu sợ hãi. Anh muốn cảm nhận một chút hơi ấm của cậu. Có lẽ đêm qua SeungRi cũng ngồi thế này... và gọi tên anh?Ánh mắt JiYong đảo quanh khắp phòng và dừng lại trên một khung hình nhỏ nhắn. Món quà đầu tiên SeungRi dành tặng cho anh. JiYong bước xuống giường, nhẹ nhàng mân mê nó. Vốn dĩ anh đã rất thích bức tranh gợn sóng này, bây giờ nhìn lại trông nó càng xinh xắn hơn. Chính bàn tay nhỏ bé của SeungRi đã lựa cho anh. Và đây, là kỷ vật duy nhất mà cậu dành cho anh.Cuối cùng JiYong cũng để ý đến tờ giấy nhỏ nằm ngay góc trong của chiếc bàn. Tờ giấy nằm im đó một cách lạnh lẽo. JiYong bâng quơ cầm nó lên.Bàn tay JiYong run run như không tin vào mắt mình. Trái tim anh vỡ tan trong sự đau đớn và bàng hoàng. Nét chữ nhỏ nhắn ấy như từng mũi dao đâm thẳng vào tâm hồn anh. SeungRi đã đồng ý ký vào đơn ly dị. SeungRi thật sự muốn rời xa anh.– Không, đừng đối xử với anh như vậy... SeungRi... em đừng đối xử với anh như vậy.JiYong lắc đầu liên hồi, thốt lên từng tiếng yếu ớt. Ánh mắt anh dừng lại ở một dòng chữ nhỏ, dòng chữ mà cậu viết rất nhỏ bên dưới chữ ký."Em yêu anh... và em hận anh..."JiYong nghe con tim mình bùng nổ, anh lắc đầu như một kẻ điên cuồng.– Không! Em không thể đối xử với anh như vậy... SeungRi... anh không bỏ rơi em... anh không bao giờ bỏ rơi em... đừng... đừng đối xử với anh như vậy...JiYong vò nát tờ đơn, hai hàng nước mắt của anh chảy dài. Anh chưa bao giờ khóc. Và bây giờ, anh cũng không biết là mình đang khóc. Anh cố thở sâu từng cơn để lấy lại bình tĩnh.SeungRi yêu anh... và SeungRi hận anh. Hận anh vì đã bỏ rơi cậu. Và cậu sẽ bỏ rơi anh. JiYong không thể chấp nhận được sự thật đó. Cậu là tình yêu của anh, là lẽ sống của anh. Cuộc đời lạnh lẽo của anh đã có thêm niềm tin và sự ấm áp từ khi có cậu. Anh chỉ muốn quan tâm, chỉ muốn chăm sóc cho một mình cậu thôi. Trên đời này anh chẳng cần biết ai đang tồn tại, anh thật sự chỉ muốn yêu thương một mình cậu thôi.Anh đã sai vì không thông cảm cho cậu. Tất cả chỉ vì anh quá yêu cậu và anh không muốn cậu phải sống trong đau đớn. Anh thà mình đau đớn khi không có cậu kề bên, để cậu được vui vẻ mà sống cạnh người cậu yêu. Nhưng người cậu yêu là anh! – Kwon JiYong – Người SeungRi yêu là anh! Tại sao anh lại muốn đẩy cậu cho một ai khác? SeungRi luôn miệng nói là vợ anh. Cậu chiều chuộng anh và cố làm một người vợ ngoan ngoãn của anh. Sao anh không nhận ra điều đó? Sao anh không nhận ra sự quả quyết trong đôi mắt của cậu khi cậu nói "Em là vợ anh". Sao anh lại nhẫn tâm mà ép cậu phải ký vào đơn ly dị. Tình yêu của anh đã trở thành mù quáng vì sự ganh tỵ, vì sự tự ti.JiYong vật vã trong đau đớn. Trái tim anh đang kêu gào sự tha thứ của cậu. Tâm trí anh đang van xin cậu hãy về bên anh. JiYong vò rồi lại vò tờ đơn oan nghiệt ấy. SeungRi ký vào đó, là chấp nhận rời khỏi Kwon gia. Cậu rời khỏi Kwon gia để... đi tìm cái chết. Chắc chắn cậu sẽ đi tìm cái chết! Vì cậu không thể sống một mình."Em yêu anh... và em hận anh..." – Đó là thư tuyệt mệnh mà SeungRi dành cho anh.JiYong ngã vật ra ghế. Anh đã lang thang cả ngày rồi. Giờ anh có thể tìm cậu ở đâu. SeungRi đã thật sự biến mất khỏi cuộc đời của anh. Là chính bàn tay anh đã đẩy cậu đến nơi tận cùng của sự sống. Vì sao cậu lại không nói với anh? Vì sao cậu lại lặng lẽ mà ra đi như thế? Vì sao cậu quá tàn nhẫn với anh? Rồi đây anh sẽ phải sống ra sao với những chuỗi ngày tháng vật vờ trong tội lỗi.Tờ đơn li dị bây giờ đã trở thành trăm mãnh trong bàn tay JiYong, anh căm hận nó. Anh căm hận sự nóng nảy của mình. Tình yêu của anh đã bị sự ghen tuông giết chết.JiYong đau đớn nâng nhẹ bức tranh lên, từng câu nói ngọt ngào của SeungRi cuộn trào trong tâm trí."- Gì vậy? – Quà cho anh...– Sao lại mua cái này cho anh? – Không phải anh có một bức tranh sóng biển sao?Vì em mà anh cất nó đi, nên em mua cái này cho anh, anh thích biển lắm mà."JiYong buông vội bức tranh xuống, lùi cách nó thật xa. Anh không thể đến quá gần những kỷ niệm với SeungRi. Nỗi nhớ nhung cậu sẽ giết chết trái tim anh. JiYong đau đớn lắm."- Em chưa tặng anh cái gì cả, nên em cố gắng lựa thật kỹ.Món quà đầu tiên luôn là món quà ấn tượng nhất mà"Giọng nói ngọt ngào và gương mặt xinh xắn của SeungRi lại hiển hiện rõ ràng trước mắt JiYong. Anh ôm đầu rồi vò nó. Anh không chịu nổi. Những ký ức ấy, nó làm anh không chịu nổi. Anh không muốn nhớ, anh không muốn nghe... nhưng nó cứ vang vọng mãi trong đầu. JiYong vùng dậy, anh không muốn ở trong căn phòng này nữa. Một căn phòng có quá nhiều kỷ niệm với cậu.JiYong bay thẳng ra cửa, vừa chạm vào tay nắm, anh khựng lại ngay."Món quà đầu tiên luôn là món quà ấn tượng nhất mà"Câu nói ấy vang trong đầu, JiYong trơ người chết lặng. Cơn sợ hãi dâng trào. Vẫn còn một nơi JiYong chưa đi tới. Anh tuôn mồ hôi như suối, toàn thân anh run lẩy bẩy.– Không, RiRi... em không thể ở đó, chắc chắn em không thể ở đó.JiYong quay phắt người lại, anh nhìn bức tranh một lần nữa, rồi liếc nhìn đồng hồ. 11 giờ 20 phút. JiYong thở gấp, tim đập liên hồi, ánh mắt anh như không còn sức sống. JiYong hoảng loạn thật sự.– SeungRi, em không thể ở đó... giờ này... giờ này... em không thể ở đó.JiYong bật tung cánh cửa, rồ máy phóng thẳng ra khỏi nhà như điên loạn.– Em không thể ở đó... RiRi... đừng đối xử với anh như vậy, đừng tàn nhẫn với anh như vậy – JiYong tiếp tục cầu xin SeungRi rồi nhấn ga mạnh hơn.JiYong biết, nơi đó là lần đầu tiên anh và cậu sóng bước bên nhau, nơi đó là món quà đầu tiên anh dành cho cậu. Với SeungRi, món quà đầu tiên luôn rất đặc biệt. Nếu cậu nghĩ anh bỏ rơi cậu, rất có thể cậu sẽ đến đó. Ở đó có một dòng suối, SeungRi đã từng rất sợ dòng suối ấy. Đêm lạnh và tối thế này, JiYong không tin là SeungRi vẫn còn ở đó. Nhưng anh vẫn thử.Chiếc xe băng băng qua những cánh đồng ruộng đang trổ mạ non, bầu trời tối tăm của màn đêm khiến chúng trở thành những dãy ruộng nước đen ngòm màu chết chóc. JiYong không nhớ rõ đường đến đó lắm, thằng Tí dẫn anh đi có một lần. Trời tối thế này càng khiến anh khó nhận ra đường hơn. JiYong cứ nhắm mắt chạy, bao nhiêu đường thì bấy nhiêu dấu xe của anh hằn lên.Phía xa xa, một vật nhỏ phản chiếu lại ánh đèn của chiếc xe. JiYong hốt hoảng, thất thần khi nhận ra đó là một chiếc xe màu trắng. Anh không giám tin, anh thật sự không muốn tin. Cậu đến đây thật sao?Kế bên chiếc xe, một dáng người nhỏ nhắn ngồi gục đầu vào đầu gối. Bờ vai ấy đang thổn thức. Thấy ánh đèn, người đó ló mắt lên. Một gương mặt xinh xắn đầy nước mắt. JiYong dừng xe, vẫn nổ máy để lấy ánh đèn, anh bay người xuống nhấc bổng thân hình nhỏ bé ấy lên.– SeungRi đâu? SeungRi ở đâu? Em ấy đâu rồi? – Jiyong hỏi dồn dập.Cơ thể bé nhỏ của thằng Tí đu đưa theo từng cái lắc của anh, nó khóc rống.– Cậu chủ... cậu chủ... hức! hức!...– RiRi ở đâu? – JiYong hỏi mà như hét vào mặt nó.– Cậu chủ xuống dưới... từ chiều đến giờ chưa lên... con xin đi theo nhưng cậu chủ không cho, con gọi thì cậu chủ không trả lời... cậu chủ bị thương, máu vẫn còn chảy... hic hic...JiYong buông thằng Tí xuống, anh không còn sức để mà giữa nó, thất thần đưa ánh mắt xuống bờ ruộng đen ngòm. Hai mảnh đất này anh đã mua tặng SeungRi. Cậu thật sự muốn chết ở đây ư?– SeungRi xuống đó làm gì? Vì sao lại bị thương? – JiYong lo lắng hỏi.– Hức! Cậu chủ bị té... lúc ở Kwon gia, cậu chủ cứ bắt con chở đi lòng vòng, cậu chủ nói con muốn đi đâu thì đi, bỗng nhiên cậu chủ bảo con chở lại đây... cậu chủ đi xuống đó rồi không thấy lên nữa.JiYong gần như muốn ngất xỉu. Trái tim anh muốn vỡ làm đôi. Vì sao SeungRi dại dột như vậy? Sao lại tàn nhẫn với anh như vậy? Cậu đã hứa với Kwon lão gia sẽ không bao giờ nghĩ quẩn, thế mà cậu lại hành động như một kẻ không có lý trí. JiYong điên cuồng trong đau đớn, tội lỗi và tức giận. Anh giận cái sự ngu ngốc và yếu đuối của cậu.JiYong lục tung hai chiếc xe, anh hy vọng tìm thấy một chiếc đèn pin để đi xuống đó. Nhưng dĩ nhiên đó là chuyện khó có thể xảy ra.JiYong tặc lưỡi bực mình. Anh cứ thế mà nhào xuống bờ ruộng tối mịt.Anh không giỏi đi trên bờ đê, trời lại tối thế này, ánh trăng mờ ảo làm đoạn đường trông càng ghồ ghề hơn. JiYong bước vội, người anh cứ nghiêng bên này, ngả bên kia. Thật may là không té xuống ruộng.JiYong dừng lại tại ngã ba. Anh không nhớ SeungRi đã dẫn anh đi lối nào mà ra được bờ suối. Lúc đó mãi nhìn ngắm cậu, lại thả hồn theo giọng nói du dương của cậu, lại còn sợ bị té, cứ thế mà đi theo sau lưng SeungRi thôi.Nhưng JiYong nhớ, lúc đó hoa bồ công anh nở rộ, nó bay theo gió làm trắng cả một góc trời. SeungRi trông rất xinh xắn khi bước đi trong rừng hoa đó. JiYong cứ thế đi dọc theo hàng cây bồ công anh, nếu không đúng anh sẽ quay lại và rẽ theo hướng kia.Ở nhà không biết SeungRi ở đâu thì vừa lo vừa nhớ, bây giờ biết chắc cậu ở đây thì JiYong chỉ biết sợ và sợ. Đêm hôm thế này cậu còn chưa mò lên, mà bản chất cậu lại sợ bóng tối, tại sao lại ở mãi dưới này... Trừ phi... JiYong nhắm mắt lại không dám nghĩ nữa. Lòng anh đau thắt từng cơn. Đau đớn mà cũng giận SeungRi nữa. Đến bao giờ thì cậu mới thôi coi rẽ mạng sống của mình như thế?Rồi JiYong chăm chú lắng nghe, hình như có tiếng nước chảy. Trong lòng mừng húm. JiYong liếc mắt nhìn xung quanh. Một màu đen kịt! Đừng nói SeungRi yếu đuối mỏng manh, ngay cả JiYong là thanh niên trai tráng còn thấy ớn lạnh. Trăng không sáng nhưng nó làm cho mọi vật xung cứ ảo ảo hư hư... có vài tiếng kêu hay sột soạt gì đó không thể xác định. Rõ ràng nghe tiếng động, nhưng lại chẳng biết là gì... gió lạnh len lỏi vào trong áo khiến gai ốc anh nổi lên, JiYong lắc đầu, anh thật sự đã hiểu vì sao SeungRi lại hay điên lọan như vậy. Cậu đã bị bỏ rơi một mình trong rừng hoang giống thế này, bị neo giữa sông khi đêm xuống. Trong hoàn cảnh đó, không điên mới lạ.Thật may cậu có thể trở về với cuộc sống bình thường.JiYong liếc nhìn phía trước, hình như có đốm lửa, một đốm lửa sắp lụi tàn. Nó chỉ còn nhen nhúm một chút xíu màu đỏ hỏn của than. Nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ để JiYong nhận thấy có một bóng người đang ngồi cạnh đốm lửa. Người đó quay lưng về phía anh, mặt hướng ra bờ suối.– SeungRi?JiYong không chắc, nhưng anh vẫn cất tiếng gọi. Trong lòng anh ngổn ngang bao nhiêu là cảm xúc. Nhưng rồi anh chợt khựng lại.Anh đã đến rất gần, chỉ cách khoảng mươi thước. Khoảng cách này thì không thể không nghe thấy tiếng gọi của anh. Hơn nữa, lửa đã lụi tàn, tại sao người đó không châm thêm củi? Nếu cứ ngồi đó, nhúm than cuối cùng vụt tắt, sẽ không thể nhóm lên được nữa. Chứng tỏ, người đó đã ngồi đó rất lâu và không quan tâm đến lửa có tắt hay không. Một người giữa trời đêm tối mà không thèm không tâm có ánh sáng hay không? Có lẽ người đó đã...JiYong vô cùng sợ hãi. Ánh sáng mờ ảo của ánh trăng không đủ làm anh thấy rõ bóng dáng người đó. Hình bóng ấy cứ hiện ra chập chờn. Anh bước đến gần hơn. Anh sợ rằng đó chỉ là một cái xác không hồn.Bất chợt trái tim JiYong như muốn ngừng đập. Anh đau đớn khi nhận ra tấm lưng quen thuộc, dáng ngồi quen thuộc. Cậu ngồi đó, có vẻ đã rất lâu. Mặc cho cái lạnh của màn đêm, mặc cho ánh lửa cuối cùng sắp vụt tắt, mặc cho bóng tối vây quanh, cậu vẫn ngồi im đó.– SeungRi?JiYong rớt nước mắt ngay lập tức khi tiếng gọi thứ hai của anh không được hồi đáp. Tấm lưng ấy vẫn bất động. Anh đã đến rất gần cậu rồi.JiYong nấc lên, anh không thấy giận cậu nữa. Anh chỉ thấy đau đớn. Đau lắm! Con tim anh đau thắt đến mức không thể thở được.– SeungRi à... em còn sống... hay... hay... RiRi? Trả lời anh đi... anh xin em.SeungRi vẫn không đáp lại anh.JiYong ngước cổ lên trời để hớp lấy từng luồng không khí. Anh run lên bần bật. Cậu không thể làm thế với anh. Cậu không thể đối xử với anh và cả Lee lão gia như vậy. Chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ rất nhỏ. Chỉ cần cậu đến gặp anh, ôm lấy anh, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Vì sao cậu lại hành động như vậy.JiYong lấy hết can đảm của mình, tiến lại gần cậu hơn. Gương mặt xinh xắn của cậu, giờ đây, có thể đã lạnh ngắt rồi.Từng mảng ký ức cứ ùa về tâm trí JiYong từng đợt. Lần đầu tiên gặp cậu, lần đầu tiên với cậu sánh bước bên nhau, lần đầu tiên cậu ôm chặt anh vì sợ hãi, lần đầu tiên anh nắm tay cậu, lần đầu tiên trao nhau nụ hôn, lần đầu tiên cùng cậu ân ái... Vợ của anh, người vợ nhu mì và dịu dàng, chỉ vì tính nỏng nảy và hay hờn mát của anh mà trở nên thế này. JiYong đau đớn, tâm trí anh bị giày xéo vì cảm giác tội lỗi, anh nấc lên một tiếng rồi ôm chầm lấy cơ thể tưởng chừng đã lạnh ngắt và đóng băng. Dù cậu đã chết, anh cũng không để cậu phải cô đơn một mình nơi quạnh vắng thế này. Dù cậu chết, anh cũng mãi mãi ở bên cậu.– SeungRi... anh... yêu em. – JiYong cố nói qua tiếng nấc nghẹn ngào nơi cuống họng. Tất cả đã chấm hết cho một cuộc tình không có niềm tin...P\S: Này thì ngược!!!!!! Cho JiYong Oppa kiếm vợ mới nhở??? ===))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com