Longfic Gri Nyongtory Dung Xa Nhau
Người ngồi nghe tiếng động vội quay người lại, nhưng chỉ thấy một khu vườn trống. Gương mặt cậu đầy vẻ lo lắng và u sầu.- Ta lại bị hoang tưởng nữa sao? Ngươi có nghe thấy gì không?- Cậu chủ tưởng tượng nữa đó, chứ có ai đâu. Thôi để con dìu cậu chủ vào phòng nha. Người mà ra ngoài là lại suy nghĩ lung tung- Ta đâu có suy nghĩ ... - Người ngồi vẫn cố né tránh bằng giọng yếu ớt.Cuối cùng câu chuyện dạm hỏi của Kwon lão gia cũng kết thúc. Họ chào tạm biệt Lee lão gia rồi ra về.JiYong ngồi trên xe, mắt hướng ra những cánh đồng ruộng rộng mênh mông.- Con thấy không? Tất cả số ruộng này giờ đã là của Kwon gia. Lần này Lee gia phải bán đi khá nhiều gia sản đó - Kwon lão gia trầm ngâm nói.- Sao họ lại bán tất cả, chuyện gì vậy? Không phải hai bên vẫn hợp tác tốt sao? - JiYong hỏi.- Ta cũng không rõ, hình như gia đình họ có chuyện khuất tất. Sáu tháng trở lại đây họ rất cần tiền.JiYong cười:- Họ cần tiền như thế cha còn kết thông gia, không sợ sao?- Vì Lee lão gia từng cứu mạng ta!JiYong tròn mắt. Anh không biết chuyện này. Lee lão gia nói tiếp:- Ta biết con bất mãn vì bị ép buộc kết hôn. Coi như con hãy vì ta trả món nợ này cho Lee gia. Nếu không có ông ấy, Kwon gia cũng khó có ngày hôm nay.JiYong im lặng... Vậy thật ra Kwon gia đang chiếm hữu toàn bộ gia sản của Lee gia hay là đang cứu giúp cho họ? Jiyong không hiểu nhiều về cha mình lắm vì anh ít gần gũi với ông. Không biết tiếp nối câu chuyện thế nào, JiYong đành đưa mắt ra những cánh đồng ruộng bát ngát.- Nhưng ... Lee công tử đang bị bệnh à? - JiYong buộc miệng hỏi khi chợt nhớ đến hình ảnh yếu ớt của người con trai kia, anh đoán cậu ta là vị hôn nhân của anh.- Bệnh? Ta không biết, sao con hỏi vậy? - Kwon lão gia thắc mắc.- Không, có lẽ con lầm. - JiYong lấp liếm. Anh cũng không chắc.- SeungRi là một chàng trai ngoan ngoãn, rất hiếu thảo lại thông minh. - Kwon lão gia bật cười - Nhưng cậu ấy yếu đuối quá, nói chung là một người rất dễ mến. Nó cũng như con, mất mẹ từ nhỏ, có vẻ vì vậy mà nó tháo vát lắm.- SeungRi? - Giờ thì JiYong mới biết tên chàng trai đó - Có vẻ cha rất thích cậu ấy nhỉ?Kwon lão gia trầm ngâm. JiYong biết ông là một người cầu toàn, đa số những người thành công đều như vậy. Ông không dễ dàng mở miệng khen một ai. Rõ ràng SeungRi có cái gì đó khiến ông rất hài lòng.- Con không yêu người ta thì cũng phải đối xử tốt với người ta. SeungRi có thể giúp con trông coi Kwon Thị, thằng bé khá giỏi.Jiyong cười khẩy: - Chả phải cha muốn con dẹp bỏ Kwon Thị để kế nghiệp cha hay sao mà giờ cưới vợ cho con trông coi nó?- Phải, ta muốn con với Top theo sự nghiệp của ta nhưng ta cũng muốn con tự phát triển riêng cho mình. Nếu chỉ biết dựa dẫm thì Kwon gia liệu tồn tại được bao lâu?JiYong lại tròn mắt. Anh phát hiện ra mình chẳng hiểu gì về cha cả. Ông phản đối anh rồi lại ủng hộ anh. Ông lạnh lùng rồi lại ấm áp.- Sao lúc đó con không vào gặp SeungRi? - Kwon lão gia hỏiJiYong không trả lời. Vốn dĩ anh đã chẳng màn đến cuộc hôn nhân này thì quan tâm đến hình dáng tròn méo của cậu ta làm gì. Nhưng hình ảnh yếu ớt, khép nép, đôi chút rụt rè của cậu khiến anh có một cảm giác khó tả.Chiếc xe vẫn bon bon chạy trên nền đất đỏ.
***
Tối nay JiYong lại đến vũ trường. Anh đến sớm hơn mọi ngày. DaeSung vui vẻ đi lại:- Ngài tìm tôi?JiYong ngước mắt lên nhìn, khẻ nở một nụ cười. Hôm nay cậu vẫn mặt áo màu hồng, nhưng chiếc này xinh hơn cái hôm qua.- À, chỉ là ta muốn uống món rượu bí của cậu thôi.DaeSung cười híp mí: - Ngài thích nó chứ ạ?JiYong gật đầu.- Vậy ngài chờ nhé, tôi sẽ làm nhanh trước khi tới giờ diễn. - Nói rồi DaeSung nhanh chóng biến mất.JiYong rất có cảm tình với DaeSung. Cậu không như những người khác, đến vũ trường để khoe thân xác nhằm kiếm tiền. Cậu chỉ đến đây để cống hiến tiếng hát cho mọi người. Thật sự DaeSung rất đáng yêu và có sức quyến rũ kỳ lạ. JiYong không bao giờ nói cũng như thể hiện ra, nhưng anh đã không dưới ba lần cho người cứu cậu khỏi bàn tay của bọn háo sắc khi chúng cố ép buộc cậu. Những lúc như vậy Daesung chỉ ngồi khóc. Khóc đã rồi cậu lặng lẽ đi về. Ngày mai lại mang một gương mặt tươi tắn bước lên sân khấu.JiYong có thể thấu hiểu nổi đau trong lòng cậu. Đối với một số người, đồng tiền thật sự khó kiếm. Và họ kiếm nó bằng cách nào chính là thể hiện nhân phẩm của chính họ. JiYong một mình lặn lội bươn chải trên thương trường. Anh hiểu rõ lấy một đồng của thiên hạ không phải là chuyện dễ nuốt trôi.Bất chợt hai dáng người quen thuộc ập vào mắt JiYong. Đó là Top và Rose tiểu thư. Top đang đưa cô ấy lên lầu, trên đó có không gian riêng hơn dưới này. Theo sau họ là một cậu trai với ánh mắt đầy ma mãnh. JiYong phì cười vì TOP tiến hành kế hoạch nhanh hơn anh nghĩ. Anh chỉ gợi ý một thôi, nhưng qua cái đầu gian manh của TOP thì nó phải tăng cấp gấp mười. Jiyong có đôi chút lo lắng cho Rose tiểu thư.Bóng họ vừa khuất thì DaeSung đã xuất hiện trước mặt anh. Tay cầm một ly rượu màu đỏ cam. Miệng cậu nở nụ cười rạng rỡ:- Ngài chờ có lâu không?- Nhanh hơn là ta nghĩ - JiYong đáp, và nhận lấy ly rượu từ DaeSung.- Thế hôm nay có miễn phí không? - Anh đùa.- Nếu ngài muốn! - DaeSung vẫn đáp dịu dàng.JiYong nhấp một cụm, vị cay nồng hòa quyện với vị ngọt khiến anh vô cùng dễ chịu- Cái này rất ngon. Có lẽ ta sẽ đãi nó trong tiệc cưới của mình! - JiYong vừa gật gù vừa nói.DaeSung chợt biến sắc liền nói cà lắp: - Ngài ... ngài ... sắp kết hôn ạ?JiYong vô tư gật đầu: - Ừ, cuối tháng này.Chỉ một chút nữa là DaeSung đánh rơi chiếc khay đựng ly trong tay. Cậu sững sờ, không gian như quay cuồng, choáng váng.- Chúc mừng ngài, ai ... ai ... lại tốt phước thế ạ? - DaeSung cố ra vẻ tự nhiên một chút.- Công tử nhà Lee gia. -JiYong nói rồi uống thêm một ngụm nữa.DaeSung không trả lời anh. Cậu thẩn thờ lê từng bước đi vào cánh gà. Cũng không nhớ là phải chào tạm biệt JiYong. Nhưng anh không để tâm chuyện đó. Anh đang chờ đợi giọng hát của cậu.***Sau khi xếp cho Rose tiểu thư ngồi vào một góc khuất. Top đi ra phía sau nói với thằng Nhem - tên gia nhân hầu cận riêng của cậu.- Gói này nguy hiểm lắm đó, ngươi bỏ một ít vào nước của cô ta, khi cô ta ham muốn một chút thì ngươi gọi cái tên hồi nãy đi theo ta, cái tên mặt mày gian manh đó biết không? Gọi tên đó đến và đáp ứng "nhu cầu" cho Rose tiểu thư!Thằng Nhem dạ một tiếng rồi TOP đánh vào đầu nó.- Chỉ là giả vờ thôi, ngươi phải canh chừng, thằng đó mà hó hé gì với Rose tiểu thư là ngươi liệu hồn! - TOP dù có chơi dại cở nào cũng không dám đụng đến Rose gia. Anh chỉ muốn cô ta đừng đeo bám mình nữa thôi.Thằng Nhem đau điếng, nó nhăn nhó.- Con biết rồi ạ! Rồi sau đó thì chụp hình lại phải không ạ? Nhưng con không biết xài cái máy này cậu ba ơi!TOP làu bàu: - Chán mày quá! Thì mở cái này, rồi bấm chổ này, rồi thế này ...Sau khi chắc chắn là đã biết sử dụng cái máy chụp hình kỳ quái, thằng Nhem dạ lớn một tiếng rồi biến mất. Nó lẻn vào nhà bếp, nối gót theo sau tên bồi bàn của Rose tiểu thư. Rose tiểu thư gọi một ly rượu vang đỏ. Nó sẽ bỏ thuốc vào ly rượu của cô ta.DaeSung thẩn thờ bước vào cánh gà. Taeyang- người bạn của cậu và cũng là bồi bàn ở vũ trường này, lo lắng hỏi.- Sao nhìn cậu bơ phờ vậy DaeSung?Vừa nhìn thấy TaeYang, Deasung rớt nước mắt liền:- Ảnh ... ảnh... sắp lấy vợ rồi! Hức! Hức!TaeYang ôm DaeSung vào lòng, vỗ về cậu:- Ảnh? Ảnh nào? Kwon đại thiếu gia?DaeSung gật đầu. TaeYang vỡ lẻ.- Thôi nín đi. Cậu đã nói là không trèo cao cơ mà. Vậy cũng tốt, như vậy thì cậu mới thôi không tơ tưởng đến người ta nữa.- Nhưng mà ... Hức! Hức! ...- Nín đi, nín đi, sắp tới giờ diễn rồi. Cố lên, tối nay hẹn nhau chỗ cũ. Tớ đãi cậu ăn mì.DaeSung lau vội dòng nước mắt. Cố gắng xua đi nỗi buồn. Cậu chuẩn bị tất tần tật cho màn biểu diễn của mình. Và ngồi đợi. Bỗng TaeYang lò cò nhảy vô.- DaeSung!!, đem dùm tớ cái này cho hai người trên lầu với. Chân tớ bị trặc rồi.- Nhưng tới giờ diễn rồi ...- Một chút thôi mà ...- TaeYang nài nỉ.- Cái nào của người nào? - DaeSung hỏi.- Vang đỏ của nữ, vang trắng của nam!- Nhưng cậu bị sao vậy? - DaeSung lo lắng hỏi- Tớ bị vấp. Cậu đi mau đi, trễ giờ diễn bây giờ! - TaeYang dục.DaeSung ừ một tiếng rồi đi lên lầu. Cậu tiến thẳng đến bàn của TOP. Trên đây chỉ có một đôi nam nữ duy nhất.Thấy TOP đang ngồi với một cô gái, DaeSung chỉ lẳng lặng bỏ hai ly rượu xuống, vội rời gót ngay. Không nên chào hỏi thiếu gia giàu có khi họ đang ở cạnh người đẹp. Buồn rầu thế nào mà Deasung để lộn vị trí của ly nước. Thành ra vang đỏ cho nam, vang trắng cho nữ.- Hôm nay trông cậu dễ thương hơn hôm qua đó! - DaeSung cố né nhưng TOP lại trêu chọc.DaeSung cười ngượng rồi lui gót thật nhanh.TOP luôn có cảm tình với những người hay bẽn lẽn. Đó là lý do mà anh ghét cay ghét đắng cái tính đỏng đảnh của Rose tiểu thư. DaeSung vừa có dáng dịu dàng lại nói năng nhỏ nhẹ, gương mặt xinh xắn. TOP có ấn tượng rất tốt với cậu.Nhưng hiện giờ thì TOP chỉ muốn Rose tiểu thư uống hết ly rượu để anh mau chóng thực hiện kế hoạch. Anh chán ngấy cái việc phải miễn cưỡng dắt con cọp cái đi chơi thế này. TOP nốc cạn ly rượu của mình để Rose tiểu thư thấy thế mà làm theo. Uống nhanh đến mức anh cũng chẳng biết mình uống cái gì. Rose tiểu thư cũng đưa ly rượu lên miệng, cô nhăn mặt liền.- Cái này không phải vang đỏ!Top cầm ly rượu của cô, kiểm tra: - Là vang trắng! Chắc chàng trai xinh xắn kia lấy nhầm. Để anh đi đổi cho.Có cớ để trêu ghẹo Deasung, TOP vội vàng cầm ly rượu bước xuống lầu, một phần là anh cũng muốn bỏ lại thuốc vô ly rượu mới đổi của Rose tiểu thư. Nhưng giờ là lúc DeaSung bắt đầu biểu diễn.TOP đứng gần phía cánh gà, lắng nghe giọng hát ngọt ngào của Deasung, từng nốt cao vun vút. Đây là một bản tình ca. DaeSung đang thất tình nên cậu hát càng tâm trạng hơn. Cậu hát mà ánh mắt chỉ hướng đến một người. Liệu người đó có biết?Nhưng JiYong lại không nhìn DaeSung. Anh đang nhắm mắt để tận hưởng bản tình ca tuyệt vời này. Anh hoàn toàn say mê giọng ca của cậu.DaeSung vừa kết thúc bản tình ca thứ nhất. Cậu bắt đầu một tình khúc thứ hai. Đầu óc Top choáng váng. Anh không biết mình vừa uống cái mà anh âm mưu đưa cho Rose tiểu thư. Lòng anh bắt đầu khao khát. DaeSung cũng không biết cậu vừa vô tình đầu độc TOP hay đã đầu độc chính mình, vì hiện giờ, ánh mắt của cậu ba nhà họ Kwon đã hoàn toàn hướng về cậu."Mình muốn người này" tâm trí của Top cứ vang vọng câu nói ấy. Một tên bồi bàn đi qua, Top tóm ngay hắn. Anh nói trong vô thức, cũng không biết mình nói gì.- Đặt cho ta một phòng. Phòng gần đây nhất đó...Tên bồi bàn dạ vâng rồi chạy đi đăng ký phòng. TOP lại tóm hắn lại, chỉ lên sân khấu:- Cậu ấy hát xong, bảo cậu ấy đến gặp ta!***DaeSung rụt rè tiến đến gian phòng của TOP. Cậu không biết Kwon nhị thiếu gia gọi mình để làm gì. Có thể ngài ấy lại muốn uống rượu bí? Trước khi đi DaeSung vội hỏi nhà bếp có còn bí hay không. Và cậu yên tâm khi phần bí đó có thể pha đủ một ly rượu.Mà thật chất bây giờ DaeSung cũng chẳng muốn gặp ai. Việc JiYong sắp lấy vợ khiến cậu hơi hụt hẫn. "Ước gì người cần gặp mình không phải nhị thiếu gia mà là đại thiếu gia!" - Tự nghĩ rồi DaeSung tự đánh vào đầu mình - "Đã nói mày đừng có tơ tưởng đến người ta cơ mà, mày chỉ là một tên nghèo kiết xác!"DaeSung cứ thế tự dằng vặt mình trên suốt quảng đường tiến đến phòng của KyuHyun. Hơi chút hồi hộp, cậu mở cửa bước vào.- Kwon thiếu gia tìm tôi? - Vừa hỏi DaeSung vừa tiến gần đến bộ ghế, nhưng cậu không thấy TOP ở đâu.CạchDaeSung nghe tiếng khóa cửa và cậu quay lại. Top đang đứng chắn ngay tại đó. Ánh mắt anh lạ lắm.- Kwon ... công tử? - DaeSung hỏi, có đôi chút sợ hãi.- Từ cái nhìn đầu tiên em đã thu hút ta, em có biết không? - TOP thì thào rất nhỏ.- Công tử đang nói cái gì thế ạ? - Nổi sợ của DaeSung càng dâng cao, cậu cứ lùi dần vào vách tường.DaeSung cố lùi còn Top lại tiến:- Ta nói thật! Sao em lại có thể thu hút ta đến thế chứ? - Top vẫn thì thầm.TOP nói chuyện nho nhỏ cứ như để chính mình nghe, nhưng DaeSung lại nghe rất rõ. Nghe càng rõ thì cậu càng sợ. Việc nhị thiếu gia nhà họ Kwon trăng hoa thì làng trên xóm dưới ai cũng biết. DaeSung không muốn mình trở thành một trong những nạn nhân đó.Có vẻ như thằng Nhem đã bỏ vào ly rượu lượng thuốc nhiều hơn sức chống cự của TOP. Bây giờ anh chẳng còn biết cái gì nữa. Top cứ như một con thú đang đói mồi. Anh chỉ hành động theo bản năng và những gì anh suy nghĩ. Anh thật sự ấn tượng DaeSung ngay từ khi cậu trao cho anh ly rượu bí. Cái tính khí kiêu ngạo của một thiếu gia làm cho anh không thể hiện ra điều đó. Mà có thể anh cũng không hề nhận ra là bản thân mình yêu thích DaeSung như thế nào.Còn bây giờ, cái tình dược mà anh đang uống phải, nó thôi thúc anh hãy làm theo đúng con tim của mình. Và con tim của anh đang trả lời rằng: "Tôi muốn DaeSung! "Top từ từ tiến sát lại gần DaeSung, ép cậu vào vách tường.- Em thật sự rất quyến rũ ... rất quyến rũ ... - ToP lại thì thào vào tai DaeSung, những gì mà anh nói ngay lúc này, hoàn toàn là thật.- Đừng có đùa giỡn với tôi! - DaeSung hét lên rồi đẩy TOP ra, cậu muốn chạy thoát thật nhanh khỏi căn phòng mờ ảo này.Bất ngờ bàn tay mạnh mẽ của TOP tóm gọn lấy cổ tay của cậu, lôi cậu ngã vật xuống giường. DaeSung lập tức ngồi đè trên người cậu, và bắt đầu hôn lên vầng trán đang nhăn lại vị chống cự.DaeSung bấn loạn hoàn toàn, cậu bắt đầu khóc.- ... Đừng đối xử với tôi như vậy, tôi có làm gì anh đâu ... Hức! hức! - Lần thứ hai cậu khóc trong ngày hôm nay.- Cái tội lớn nhất của em là quyến rũ ta ... - Top lại thì thầm rồi hôn vào đôi môi đỏ mọng của DaeSung.DaeSung chống trả quyết liệt, cậu muốn vùng thoát khỏi vòng tay rắn chắc củaTop. Miệng vẫn la hét van xin:- Để tôi đi ... Tôi có làm gì nên tội với anh đâu ... Để tôi đi ... hức! hức!Sự chống cự của DaeSung lại càng khiến cái thứ thuốc quái quỷ trong người TOP biểu tình dữ dội. Nó thôi thúc anh chiếm hữu cậu nhanh hơn. Anh lập tức cởi sợi dây nịch trên người, buộc tay DaeSung lại rồi treo lên thành giường.Mang tiếng là nhị thiếu gia nhưng hành động bạo lực nhất của TOP chỉ là ký đầu mấy tên gia nhân. Bản chất của anh vẫn là một cậu ấm tốt bụng. Phải, anh tốt bụng và tình cảm hơn rất nhiều so với trái tim băng giá của JiYong. Đó là lý do mà anh chưa bao giờ hưởng ứng với Kwon phu nhân xiên xỏ JiYong. Nhưng hoàn cảnh hiện giờ lại khác, Top chỉ biết làm theo sự khao khát của con tim đang bị nguyền rủa của mình.Warning: Rape, 17+Sau khi trói DaeSung rồi, TOP lại tấn công đôi môi của cậu. Anh luồng sâu chiếc lưỡi vào miệng SungMin và mút lấy chiếc lưỡi ngọt ngào ấy. DaeSung vốn đang khó thở do khóc tức tưởi, giờ còn bị TOP tấn công dồn dập. Cậu nằm lả ra vì không thể thở. Cậu căm hận cái con người đang cố chiếm đoạt cậu.Nhanh như chớp, TOP rời đôi môi của DaeSung rồi xé phăng bất cứ cái gì bao quanh cơ thể cậu.- Ngừng lại ngay, anh là cậu chủ mà hành động như thế hả? Thả tôi ra đi, làm ơn đừng có làm như vậy... Hức! Hức! - DaeSung la hét om sóm với chút hy vọng mỏng manh là TOP sẽ buông tha cậu.TOP lập tức khóa đôi môi của DaeSung lại, đến khi DaeSung lại lả người ra lần thứ hai thì anh thì thầm:- Em ồn ào quá!Top tiếp tục di chuyển hôn lên vùng cổ trắng hồng và mềm mại của DaeSung. Anh hôn ngày càng mạnh bạo. Từng vết đỏ cứ hiện trên cơ thể nhỏ bé ấy một nhiều hơn.Cả tinh thần và thể xác của DaeSung đều dâng lên một cơn đau dữ dội. Trái tim nhỏ bé của cậu không đủ sức chịu đựng cú sốc này. Cậu vùng vẫy cho đến khi đôi tay ma sát vào sợ dây nịt đến rướm máu. DaeSung gần như muốn chết đi sống lại khi Top bắt đầu sờ mó cậu nhỏ của cậu. Cậu không biết đó là cảm giác gì, chỉ thấy đau đớn và đau đớn.- Sao lại đối xử như thế với tôi? Sao lại đối xử như thế với tôi? Hức! Hức! - DaeSung chẳng còn sức la hét, cậu chỉ nói trong tuyệt vọng.Mặc cho nước mắt DaeSung cứ tràn ra giàn giụa, TOP vẫn cứ hôn rồi mân mê khắp cơ thể cậu, từ trên xuống dưới.Khi TOP bất ngờ tách hai chân cậu ra, DaeSung liền vùng vẫy mạnh bạo hơn.- Không! Ngừng lại đi ... Tôi van anh đấy! Hức! Hức! Bất chợt DaeSung thét lên một tiếng kinh hoàng khi TOP đưa toàn bộ cậu nhỏ của anh vào trong cậu. Chiếc hang nhỏ xíu của cậu không thể bất thình lình mà chấp nhận một vật to cứng như thế. Nó như rách toạt. DaeSung cảm thấy những dòng máu đỏ tuôn trào trong cậu. Cơn đau này thật khủng khiếp.Chiếc hang nhỏ xíu ấy đang quấn chặt lấy cậu nhỏ của Top, nó ấm áp và khít chặt vô cùng. Nó làm TOP càng say mê cậu hơn. TOP bắt đầu đưa đẩy rồi thúc mạnh vào nó.DaeSung cứ hét lên đau đớn khi mỗi TOP thúc mạnh vào.- Đau ... đau quá! A a. a.... Ngừng .... Ngừng lại đi ... Huhuhu...Trong cơn say tình thế này thì TOP còn nghe thấy gì nữa, anh cứ rút ra rồi thúc mạnh vào. Cho đến khi anh đạt đến đỉnh điểm quay cuồng và tuôn trào trong cơ thể cậu. Một dòng dịch đỏ chảy xuống chân DaeSung khi TOP đổ gục lên người cậu.- Ta thích em, ta thật thích em lắm! - TOP lại thì thầm. Rồi anh lại hôn lên đôi môi quyến rũ của DaeSung. Anh mân mê khắp cơ thể đang bầm tím của cậu. Lần này thật nhẹ nhàng ... - Em thật quyến rũ, em có biết không? - TOP thều thào một câu cuối rồi bất ngờ lật ngược người DaeSung dậy, bắt đầu cho một màn làm tình thứ hai.Cậu nhỏ anh của lại bất ngờ đưa vào chiếc lỗ nhỏ đang rướm máu của DaeSung. Cậu đập bình bịch đôi tay bị trói vô thành giường, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi vì đau đớn.- Đừng đẩy nữa ... van anh đấy ... Hức! Rất ... đau ... aaaa....TOP cứ thúc mạnh, DeaSung cứ kêu gào, cái đau như muốn xé nát tâm gan cậu.Sau khi ra trong cậu lần thứ hai, TOP đã dần mệt lả. Anh ôm DaeSung vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên khắp cơ thể cậu. Cử chỉ của anh không mạnh bạo giống như lúc đầu, anh âu yếm và nâng niu cậu thật sự. Dù chỉ là do tác dụng của thuốc, nhưng có vẻ tận sâu trong trái tim của TOP, anh rất yêu thích DaeSung. Rồi anh lại xoa bóp cậu nhỏ của DaeSung, anh hôn nhẹ lên nó. DaeSung như muốn ngất lịm đi vì cậu biết, anh đang chuẩn bị cho màn làm tình thứ ba. Anh không có ý định dừng lại.Tối đó, Top đã ra trong DaeSung mấy lần, anh không thể nhớ. DaeSung cứ quay cuồng trong đau rát và cậu không còn đủ sức để la hét hay vùng vẩy. Cậu nằm vật ra, mặc cho những cái đưa đẩy đầy dục vọng của TOP cáy xéo cơ thể cậu.Đến khi kiệt sức hoàn toàn. TOP lại ôm DaeSung vào lòng, lại âu yếm cơ thể đang chết dần của cậu. Top gục lên người cậu. Ngủ ngon lành.Khi mọi thứ đã chìm vào tĩnh lặng, hơi thở TOP đã đều đều trong giấc ngủ say. Bất chợt một gương mặt thanh tú với nụ cười dịu dàng hiện ra trong tâm trí của DaeSung. Người mà cậu thầm thương trộm nhớ bao ngày qua. Cậu đau đớn khi nhớ đến gương mặt ấy, dáng người ấy và sự lạnh lùng ấy. Tình yêu của cậu, một tình yêu điên rồ - Kwon JiYong. DaeSung nhắm mắt cho hai hàng nước mắt rơi tự do. "Em trai của anh đã làm điều này với tôi! Còn anh đang ở đâu? Anh có biết được nổi đau của tôi? Sao anh không đến cứu tôi? Vì là em trai của anh nên anh không đến? Tôi chỉ là món đồ chơi rẻ tiền đối với hai anh em của anh?" - Cậu tự đặt ra hàng ngàn câu hỏi rồi trong lòng dâng lên niềm căm hận! Nhưng hận ai? Hận TOP cưỡng đoạt cậu, hận JiYong vô cảm với cậu hay hận chính tình yêu đặt không đúng chỗ của cậu?Màn đêm đang xuống dần dần ...***Nửa đêm. TOP tỉnh dậy. Đầu anh nhứt như búa đổ. Ánh sáng mở ảo trong phòng khiến TOP chẳng nhìn thấy gì. Anh cũng không biết sao mình lại ở đây. Anh lần mò công tắc đèn rồi bật lên.Ánh đèn sáng choang, một cảnh tượng khủng khiếp ập vào mắt anh.DaeSung nằm đó, với đôi tay bị trói vô thành giường, đôi tay đã sưng phồng do bị siết quá chặt. Làn da trắng ngần và mềm mại in đầy những vết đỏ, những vết hôn quá mạnh bạo của anh. Nhìn cậu thật thảm hại và đau đớn. Quần áo cả hai văng tung tóe. Một số thì rách ten ben. Và trên giường, đầy những vệt ngoằn ngoèo. Những vệt màu đỏ của máu!TOP bàng hoàng như một kẻ điên khi ánh mắt đẫm lệ của DaeSung căm phẫn nhìn anh. Sau khi hành sự xong thì TOP lăn ra ngủ ngon lành, còn DaeSung với đôi tay bị trói, toàn thân đau rát, cậu chỉ biết nằm yên ở đó mà nguyền rủa con người đang ngon giấc kế bên mình. Cậu không nói gì, chỉ ánh mắt thù hận đó thôi cũng đủ làm TOP run sợ.Từng hình ảnh điên loạn của chính mình bắt đầu tràn vào trong trí nhớ của anh. Anh đã uống rượu. Anh nghe SungMin hát. Anh đặt phòng. Anh khóa cửa. Anh ôm chặt lấy DaeSung. Anh xé quần áo của cậu. Anh trói cậu và ...- Cởi ... trói ... cho tôi mau ... - DaeSung bổng rên lên một giọng yếu ớt.TOP giật mình lao thẳng tới cởi trói cho cậu. DaeSung lập tức ngồi dậy kéo tấm chăn che lại cơ thể trần như nhộng của mình. TOP ngồi đối diện với cậu, mặt cứ đần ra.- Ta ... đã vừa làm gì em thế? - TOP buộc miệng hỏi. Anh không tin đây là những gì mình đã làm.TOP từng quan hệ với rất nhiều người, nhưng tất cả đều là tự nguyện. Hơn nữa những người đó cũng chỉ là những cô gái thờ ơ, chẳng biết giữ gìn. Anh đến mua vui và anh để lại tiền trước khi rời gót. Họ yêu anh, họ say mê anh và họ tình nguyện dâng hiến cho anh.Còn bây giờ, người ngồi trước mặt anh không phải là những kẻ lẳng lơ mất nết, cũng chẳng phải những người tự dâng hiến cho anh. Mà anh vừa cưỡng bức người ta. Một hành động mà có đánh chết top cũng không bao giờ làm. Thế mà anh đã làm. Bây giờ phải làm sao? Phải ăn nói thế nào? Đưa tiền và bịt miệng cậu ấy?DaeSung vẫn giương đôi mắt căm phẫn nhìn TOP, hai hàng lệ vẫn chảy dài. Cuộc đời cậu đã quá khổ rồi tại sao anh lại xuất hiện nữa? Những gì mà cậu phải chịu đựng trong cuộc đời còn chưa đủ hay sao? Hai dòng lệ DaeSung rơi. Cậu đang tủi hận cho số phận bạc nẽo của mình.- Hãy nói ... ta có thể ... làm gì để bù đắp cho em? - TOP ngập ngừng nói. Anh cố dùng những từ ngữ tránh né để không gây tổn thương đến cậu. Anh không thể dùng tiền mà giải quyết đối với những người có lòng tự trọng như cậu.- Để tôi đi! Vậy là đủ! - DaeSung đáp trong nước mắt.DaeSung biết thế lực Kwon gia mạnh thế nào. Cậu biết hai công tử của họ oai phong như thế nào. Cậu chỉ là một con kiến bé nhỏ. Một cái búng tay họ sẽ khiến cậu biến mất hoàn toàn. Ai sẽ dám đứng ra bảo vệ cho cậu? Cậu lấy cái gì mà đấu tranh đòi công bằng cho chính mình? Đau đớn thay thân xác nhỏ bé này phải xui rủi trở thành trò chơi cho một công tử đại gia. Cậu chấp nhận nuốt trôi tủi nhục để cuộc sống cậu bớt đi sóng gió. Cậu đã chịu quá đủ sóng gió rồi.- Để ... em đi? - TOP ngập ngừng hỏi lại.- Vậy chứ anh còn muốn gì? Những gì anh làm chưa đủ hay sao? Hay anh muốn quăng một sấp tiền vào mặt tôi rồi coi như không có chuyện gì xảy ra? Rồi anh có thể nhởn nhơ mà đi phá hoại cuộc đời của những kẻ yếu đuối khác? - DaeSung nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, những lời nói của cậu đầy cay đắng.- Ta không có ý đó, ta chỉ muốn chịu trách nhiệm với em ... - TOP bối rối, nước mắt luôn làm anh bối rối.- Trách nhiệm? Liệu anh có thể cưới tôi không mà đòi trách nhiệm? Đừng làm ra vẻ nhân từ sau khi hành động như một con sói dữ.Để tôi yên! Anh làm ơn biến đi và để cho tôi yên!DaeSung vừa hét lớn vừa gục đầu khóc vào bàn tay trắng nhỏ bé đã bị sưng húp. TOP cảm thấy thương xót vô cùng. Tuy anh ranh mãnh và hời hợt, nhưng anh là một người nặng tình cảm. Còn ông anh hai luôn mang danh nặng tình cảm của anh lại là người lạnh lùng và nhẫn tâm hơn. Nhưng từ nhỏ đến lớn TOP chỉ sống trong nhung lụa, được cưng chiều, được nịnh hót. Xung quanh anh toàn những lời lẽ ngọt ngào, êm tai. Bữa nay vừa phải nghe DaeSung chửi vừa bị cậu đuổi như tà, trong lòng anh không ít nhiều cũng có chút bực bội."Lần này phiền phức to rồi!" TOP lầm bầm rồi vội mặt quần áo vào. Anh bước ra khỏi phòng đi tìm thằng Nhem. DaeSung cứ khóc, cứ la hét khiến anh không chịu nổi. Anh nói thằng Nhem bí mật đem quần áo cho DaeSung và đem cậu ra ngoài. Anh không muốn mọi người trong vũ trường biết vụ việc.- Cậu ba! Thuốc cậu ba đưa hình như là đồ dõm, con thấy Rose tiểu thư cứ tỉnh phây phây! - Trước khi đi thằng Nhem muốn cằn nhằn cậu chủ một chút. Top liền cốc đầu nó rõ đau.- Dĩ nhiên là con bé đó phải tỉnh phây phây, ta mới là người uống cái quỷ quái đó! - TOP tin chắc là mình đã uống phải tình dược nên mới gây ra chuyện tày trời như vậy.- Vậy ... vậy ... là sao ạ? - Thằng Nhem vẫn còn thắc mắc.Top xua tay:- Ngươi hỏi nhiều quá, mau đem cái người trong phòng ra xe cho ta, rồi thu dọn hết hiện trường ở đó đi! - Rồi anh lại cốc đầu nó - Chuyện này mà ngươi hé ra ngoài là ta ngâm lòng heo hết cả nhà của ngươi, biết chưa?Thằng Nhem sợ hãi dạ vâng mấy tiếng rồi chạy vào vũ trường. Chẳng mấy chốc nó đã đỡ DeaSung theo ngõ sau đi ra. Trời đã khuya nên không ai chú ý. Trước đó nó cũng đã đem cho cậu một bộ đồ chỉnh chu. Thật ra vì TOP cứ hối nên nó lấy đại bộ đồ mà anh hay dự trữ trong xe. Nó biết cậu ba là chúa đi đêm nên thể nào cũng mang đồ theo thay đổi.TOP tròn mắt khi nhìn thấy DaeSung mặc bộ vest của mình. Nó quá rộng đến mức anh chẳng thấy tay của DaeSung đâu nữa. Nhưng anh không bận lòng vì chuyện đó, chỉ lo cằn nhằn với thằng Nhem:- Ngươi làm cái gì mà lâu lắc thế?Thằng Nhem chu mỏ cãi: - Tại cậu ấy đó, cậu ấy không chịu đi, cứ mò mẫn tìm cái gì đó con đâu có biết đâu!DaeSung chỉ lặng lẽ ngồi dựa vào cửa xe nhìn ra ngoài. Cậu đã bình tĩnh lại một chút nhưng cậu không muốn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa, kể cả việc hai chủ tớ nhà họ Kwon cứ cãi nhau choang choảng. TOP giục cho xe đi nhanh, anh muốn thoát khỏi cái vũ trường ma ám này càng nhanh càng tốt.- Giờ khuya rồi nên ta sẽ chở em về nhà trước. Còn mấy chuyện A B C gì gì đó thì ngày mai ta tính. - TOP quyết định.DaeSung nhếch mép: - Đồ sở khanh!TOP kêu khổ: - Đừng có chửi ta nữa, bản thân ta còn không biết cái quái gì đang diễn ra đây nè!DaeSung vẫn đay nghiến: - Làm bậy rồi lại nói mình không biết đã làm gì, chỉ có mấy tên khốn mới như thế!TOP tặc lưỡi. Anh thầm rủa "Người dù đẹp, dịu dàng cỡ nào khi đụng chuyện thì cũng hóa cọp cái hết!". Nhưng vì anh đã làm sai, đã có lỗi với người ta nên cố mà nín nhịn nghe chửi.Bỗng chiếc xe quẹo qua hướng khác, DaeSung giật mình:- Anh chở tôi đi đâu vậy?- Tới bác sĩ, ít ra cũng phải xoa bóp mấy vết bầm cho em chứ! - TOP đáp.- Tôi không cần! Dừng xe! Dừng xe! - DaeSung phản đối gay gắt, cậu sợ anh lại bày trò bậy bạ khác với cậu.Chiếc xe thắng nhanh một cái két, cả TOP lẫn DaeSung đều đập người vô ghế trước. TOP cốc đầu thằng Nhem liền, quát lớn:- Ai kêu ngươi ngừng xe ngươi cũng ngừng hả?Trong lúc TOP còn bận la mắng tên gia nhân thì DaeSung đã lồm cồm lết xuống xe. Bộ quần áo rộng thùng thình khiến cậu như một cây nấm lùn. TOP thở dài một tiếng phiền phức rồi cũng nhảy xuống.- Em đi đâu đấy? - TOP nắm cánh tay của DaeSung ngăn cậu lại. DaeSung dùng dằng, hét lớn:- ĐỪNG CÓ ĐỤNG VÀO TÔI! LÀM ƠN ĐỂ TÔI YÊN! TOP cũng phát tiết:- Để em yên là thế nào? Là do ta nên em mới ra nông nổi này thì ta phải lo cho em chứ?- AI CẦN ANH LO? ĐI VỀ MÀ LÀM CẬU ẤM ĂN CHƠI CỦA ANH ẤY! LÀM ƠN BIẾN CHO KHUẤT MẮT TÔI! TÔI GHÊ TỞM CON NGƯỜI CỦA ANH! - DaeSung quát vào mặt TOP không thương tiếc.Nói rồi DaeSung lại cất từng bước mệt mỏi đi. Lần đầu tiên trong đời TOP bị nghe chửi nặng như thế này, mà còn nghe rất nhiều lần. Đầu anh cũng bốc hỏa bừng bừng. Bỏ mặc DaeSung thì không được mà lo lắng cũng không xong. Anh bực bội quay lại xe.- Xuống xe! - Anh quát lại thằng Nhem, nó lập tức nhảy xuống.- Dạ ... chuyện gì vậy cậu ba?- Đi theo cây nấm lùn đó! Đến khi nào cậu ấy về đến nhà an toàn thì ngươi mới vác cái mặt về gặp ta, rõ chưa?Nói rồi TOP nhảy lên xe, khởi động máy vọt thẳng. Bỏ lại tên gia nhân đứng chưng hửng.- Nhưng ... nhưng cây nấm lùn là ai ạ?Rồi thằng Nhem chợt hiểu ra, nó lập tức lót tót đi theo DeaSung trước khi TOP đá đít nó...**************
Mấy đứa à!! cmnt ý kiến đi!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com