TruyenHHH.com

Longfic Gri Nyongtory Dung Xa Nhau

DaeSung khẽ liếc nhìn SeungRi, JiYong lập tức mỉm cười với cậu. DaeSung liền thở dài, chẳng biết lại sóng gió gì đây. Trong lòng DaeSung, JiYong với Rose tiểu thư đều cùng chung một duộc, chỉ có điều SeungRi biết cách che đậy hơn mà thôi.

Chiếc xe vẫn chạy bon bon, ánh nắng ngoài cửa sổ hắc vào gương mặt SeungRi. DaeSung cảm thấy xung quanh người SeungRi như có ánh hào quang. Thật sự trông SeungRi rất sang trọng và xinh đẹp. Thêm gần đây cậu ở gần Jiyong, không còn thấy ác mộng nên gương mặt tươi tắn hẳn, không có vẻ yếu ớt bệnh hoạn như trước kia. DaeSung phồng đôi má của mình một cách chán nản, mợ hai nhà Kwon gia dĩ nhiên phải có phong thái như thế. So với dáng vẻ chân chất của cậu thì... Đúng là sang hèn dễ phân biệt thật.

– Thật ra vì chưa nói lời cảm ơn chính thức đến cậu DaeSung, cho nên hôm nay tôi muốn mời cậu dùng bữa, hy vọng là không làm phiền cậu. – SeungRi cất giọng dịu dàng, xóa tan bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.

– Có gì đâu... trong trường hợp đó, ai cũng sẽ làm như vậy mà...

– Vậy sao? Nhưng nếu là cậu DaeSung gặp nạn, chưa chắc gì tôi sẽ vì cậu mà quay lại. – SeungRi nói tỉnh rụi.

DaeSung quay người nhìn lom lom SeungRi, SeungRi vẫn nở nụ cười hiền hòa với cậu. Trông thấy nụ cười ấy rồi, DaeSung lại quay vội ra cửa sổ. Một chút ác cảm về SeungRi dâng lên trong lòng cậu, bất giác cậu chẳng muốn nói chuyện với SeungRi nữa.

– Xin lỗi vì tôi đã nói thế, vì tôi thấy có lỗi với cậu DaeSung, nên tôi muốn thành thật với cậu. – Nụ cười của SeungRi đượm buồn – Trước giờ tôi chẳng biết cứu ai cả, chỉ giỏi làm liên lụy người khác, đã bao nhiêu người vì giúp tôi mà chịu khổ... Nên vì họ, tôi phải gìn giữ mạng sống của mình thật tốt.

DaeSung nhướng đôi mày nhìn SeungRi, có vẻ SeungRi đang cố nói điều gì đó với cậu. SeungRi lại cất giọng dịu dàng.

– Vì vậy nếu cậu DaeSung mà có mệnh hệ gì vì tôi, tôi lại cảm thấy tội lỗi của mình chất chồng hơn. Cũng may là cậu đã an toàn.

DaeSung mỉm cười ngượng nghịu. DaeSung không thể hiểu được sự day dứt và sợ hãi trong lòng SeungRi. Mẹ cậu vì sinh cậu mà chết, Lee lão gia vì cậu mà lo lắng không yên, MinChu dù sao cũng vì yêu cậu điên cuồng mà thiệt mạng, rồi David Ju vì cứu cậu mà còn ngồi trong khám... SeungRi cảm thấy mình quá yếu đuối và làm liên lụy nhiều người. Giờ đây cậu lại phải có JiYong bên cạnh mới tìm kiếm được giấc ngủ bình an. Không có gì đau khổ bằng cảm giác mình là kẻ đầu cơ của mọi rắc rối.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã ra đến ngoại thành và dừng trước một quán ăn sang trọng.

DaeSung sóng bước cùng SeungRi đi vào. DaeSung không cao hơn SeungRi nhiều, nhưng cậu đầy đặn hơn. Dù vậy, cả hai cũng thật nhỏ bé trong không gian rộng lớn này.

Quán được đặt cạnh bờ sông, gió thổi vào lồng lộng. DaeSung cảm thấy có chút thoải mái vì không khí trong lành. Nhưng SeungRi không đi ra ngoài mé sông, cậu rẽ ngay vào dãy nhà riêng cho đại gia, hình ảnh dòng sông thơ mộng nhanh chóng mất hút. DaeSung hơi thất vọng.

Có vẻ hiểu được ý DaeSung, SeungRi dịu dàng nói.

– Tôi cũng muốn được ra đó ngắm cảnh, nhưng tôi không thể đến gần sông quá...

– Vì sao? – DaeSung hỏi.

SeungRi vẫn cười, lúc nào cậu cũng nhỏ nhẹ như thế.

– Vì tôi sợ... – Rồi cậu bật cười thành tiếng – Tôi sợ nhiều thứ lắm!

SeungRi dẫn DaeSung vào một gian phòng nhỏ, có hương thơm nhài thoang thoảng, rất dễ chịu. SeungRi gọi vài món đơn giản, cậu quen ăn đạm bạc rồi. DaeSung thấy mừng vì bữa cơm của SeungRi khác hẳn bữa cơm quái quỷ của TOP... Lại nghĩ đến TOP! DaeSung khẽ cười, buổi huấn luyện ăn uống của TOP quả là có một không hai trên đời.

Bồi bàn dọn đồ ăn ra. SeungRi dịch người né món canh bốc khói nghi ngút, mặt cậu thoáng chút khó chịu.

– Cậu sao vậy? – DaeSung tò mò hỏi.

SeungRi cười ngượng nghịu.

– Tôi cũng đau nhiều chỗ lắm.

DaeSung nhíu mày. Cậu chẳng hiểu những câu nói của SeungRi là mấy, nào là sợ nhiều thứ rồi đau nhiều chỗ... Nhưng cậu không có hứng thú để hỏi. DaeSung vẫn cảm thấy rất xa cách với SeungRi.

SeungRi gắp cho DaeSung một miếng thịt nhỏ, một ít rau.

– Vậy... người ngoài kia ăn cái gì? – DaeSung ngập ngừng hỏi, cậu lo cho tên gia nhân đang chờ hai người ngoài xe.

SeungRi đáp: – cậu ấy tự tìm bữa trưa được mà.

DaeSung gật gật đầu. Hóa ra chỉ có thằng Nhem là sung sướng. SeungRi rất nhỏ nhẹ với người tài xế kia nhưng xem ra cũng giống y như JiYong, cậu chỉ xem người ấy là kẻ hầu. Còn TOP thì xem thằng Nhem như một người bạn thân cận, mặc dù anh gõ đầu nó không thương tiếc. DaeSung thở dài, sao đi đâu cũng nhớ TOP thế này.

– Có vẻ như cậu ba rất quan tâm đến cậu DaeSung nhỉ?

DaeSung giật mình khi nghe JiYong nhắc đến TOP.

– Hai người quan hệ thế nào? – SeungRi hỏi tiếp.

– Ờ... bạn bè bình thường... – DaeSung đáp lấp lửng.

SeungRi khẽ cười:

– Tôi nói cậu DaeSung đừng hiểu lầm nhé, theo cái nhìn của tôi, cậu ba thật sự quan tâm tới cậu DaeSung hơn mức bình thường.

– Không đâu, chúng tôi sao có thể chứ? Quá cách biệt về gia cảnh mà. – Daesung phản đối liền.

SeungRi nhướng đôi mắt nghi ngờ nhìn DaeSung. Cậu là một người trầm lặng, những người trầm lặng thường quan sát tốt.

– Nhưng cậu DaeSung cũng thích cậu ba phải không? – SeungRi hỏi thẳng.

– Sao có thể chứ? Đã nói chúng tôi không thể nào mà! – DaeSung lại phản đối nữa.

– Không thể sao? Vậy thì làm cho có thể đi.

– Làm sao... làm cho có thể? – DaeSung thật sự quan tâm chủ đề này.

SeungRi buông đôi đũa xuống. Nhìn thẳng DaeSung.

– Hiện giờ cậu DaeSung có vốn chứ? Cũng không nhiều, chỉ cần một khoản nho nhỏ thôi.

DaeSung suy nghĩ.

– Vốn... cũng có một ít, nhưng thật sự không nhiều đâu...

Số tiền DaeSung có được chủ yếu từ hợp tác làm rượu bí với cụ Sâm và tiền thưởng đám cưới của JiYong.

– Một ít cũng không sao, vì bản chất là tôi muốn hùn với cậu DaeSung mà. – SeungRi nói.

– Hùn?

SeungRi gật đầu.

– Anh JiYong hiện giờ không cho tôi làm gì cả, còn tôi lại không có thói quen nhàn rỗi. Không phải cậu DaeSung có món rượu bí rất ngon sao? Hợp tác với tôi mở quán rượu đi, ban đầu tôi sẽ giúp cậu một ít, sau này anh JiYong chịu giao việc cho tôi rồi thì tôi sẽ chuyển nhượng hết cho cậu.

DaeSung ngạc nhiên.

– Mở... quán rượu? Tôi không biết làm quản lý đâu.

SeungRi bật cười:

– Không biết thì học. Không phải tôi đã dạy cậu cách theo dõi số liệu sao? Huống chi khi cậu làm chủ rồi, cũng có chút danh tiếng, không phải càng dễ gần với cậu ba ư?

DaeSung nhăn nhó: – Tôi không có ý gì với anh TOP đâu, cậu SeungRi đừng hiểu lầm.

– Thì coi như không phải vì cậu ba, là cậu DaeSung giúp tôi đi, tôi chỉ muốn tìm việc làm thôi. Nếu lời chia theo phần trăm, nếu lỗ tôi sẽ chịu, do tôi bày ra mà.

– Không được! Tôi không thể để cậu thiệt thòi như thế. – DaeSung cao giọng, rồi cậu lại trầm ngâm suy nghĩ – Tôi thật sự không biết cách làm đâu.

JiYong cầm đũa lên, gấp cho DaeSung vài miếng thịt nữa.

– Vì vậy tôi mới nói hai chúng ta cùng hợp tác. Tôi cũng lần đầu thôi. Đừng lo, ai mà không có thất bại chứ, nhưng nếu không có gan, thì sẽ nghèo suốt đời. Huống hồ gì, tôi đâu có để cậu DaeSung thiệt thòi. Nếu tôi làm bậy với cậu, chẳng cần cậu ba, anh JiYong đã trách mắng tôi trước rồi.

DaeSung giãy nảy:

– Tôi với anh JiYong thật sự không có gì đâu, cậu SeungRi đừng hiểu lầm mà.

SeungRi bật cười:

– Dĩ nhiên tôi tin anh JiYong chứ, nhưng cậu DaeSung cũng đừng đến gần anh ấy quá, vậy là được rồi.

DaeSung ngơ ngác nhìn SeungRi. Cậu chẳng biết phải liệt SeungRi vào dạng người nào. Là đáng tin hay không đáng tin?

Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của DaeSung, SeungRi an ủi:

– Tôi thật sự muốn kết bạn với cậu DaeSung, tôi chẳng có nhiều bạn bè lắm. Cậu DaeSung không muốn làm bạn với tôi thật sao?

– Không phải... chỉ là... – Dĩ nhiên DaeSung thấy ngại ngùng khi chấp nhận kết bạn với người giàu. Huống gì SeungRi quá kín đáo, cậu chẳng thể hiểu SeungRi nghĩ gì.

– Không phải là được rồi, cứ quyết định vậy nhé. Ngày mai tôi sẽ liên hệ mua mặt bằng, cậu DaeSung lo phần hương vị cho rượu. Dù sao Kwon M cũng cần thời gian ổn định, cậu ba chưa bắt cậu DaeSung đi làm ngay đâu.

DaeSung ậm ừ, chẳng có lý do gì để cậu từ chối SeungRi cả. Bỗng SeungRi nhìn chăm chú vào cậu.

– Chiếc áo của cậu rất xinh, là cậu ba tặng à? – SeungRi chỉ trêu đùa cho vui, không ngờ DaeSung lại gật đầu thật. Dù sao DaeSung cũng moi cái này từ đống đồ đủ size của TOP, nói là anh tặng cậu cũng không sai.

– Tặng quà ư? – SeungRi lẩm bẩm. Cậu chợt nhớ từ khi gả cho JiYong rồi cậu chưa tặng anh cái gì cả. Cậu cũng muốn anh có kỷ niệm với mình.

– Chiều nay cậu DaeSung có rảnh không? – SeungRi hỏi.

– Khoảng sáu giờ tôi bận đi nấu rượu...

– Ồ, vậy kịp mà, hay đi mua quà với tôi nhé? – SeungRi rủ.

DaeSung lại không biết từ chối JiYong bằng cách nào, hơn nữa có vẻ như SeungRi rất có thiện ý kết bạn với cậu. Cậu đành gật đầu đồng ý.

Sau bữa cơm, SeungRi dẫn DaeSung đến một gian hàng quà lưu niệm ở khu chợ gần đó. Gian hàng này khá lớn và sang trọng. DaeSung ngó qua ngó lại, mân mê vài con thú nhồi bông, con nào cũng đẹp, cũng dễ thương. Có một con sói nhồi bông với nụ cười rất ma mãnh, DaeSung bật cười khi thấy nó quá giống TOP. Cậu muốn tặng cho TOP con sói này, nhưng bảng giá của nó khiến cậu lè lưỡi. DaeSung rón rén đặt con thú vào chỗ cũ rồi biến lẹ.

Tiến ra gần cửa, DaeSung  nhìn dáo dát tìm SeungRi, tay cậu vô tình chạm vào con búp bê gần đó. Con búp bê khá nhỏ, mặc chiếc áo màu hồng. Gương mặt nó tạo dáng chú hề, miệng cười nhưng có hai giọt nước mắt tuôn rơi. Bất giác DaeSung chạm nhẹ vào hai dòng lệ ấy, cậu lặng người nhìn chăm chú vào nó.

"Sao lại giống mình thế này"... DaeSung thầm nghĩ. Ngoài mặt cố làm ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng thì đang đau đớn. Những giọt nước mắt mà cậu cố nuốt ngược vào trong chẳng ai có thể nhìn thấy được. Chỉ vì một mối tình đặt không đúng chổ. Trái tim bé nhỏ của DaeSung lại một lần nữa tan nát. Con búp bê này, nó mỉm cười như thế... nhưng nổi buồn của nó, liệu có ai hiểu không?

– Con búp bê này có tên là Tachi, cậu thích nó ư?

Một giọng nói ngọt ngào đánh thức dòng suy nghĩ của DaeSung, SeungRi đã đến bên cạnh cậu từ lúc nào.

– Tachi? – DaeSung hỏi.

– Đó là một nhân vật trong huyền thoại Đông Kinh, cô gái nghèo khổ Tachi đã hy sinh mạng sống của mình để người yêu giàu sang có thể trở về với gia đình. Sau này anh ta có cuộc sống sung túc nhưng vẫn không hề hay biết người mình yêu đã chết. Chính vì vậy mà Tachi dù khóc nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc. Dù đau đớn khi phải xa cách người yêu nhưng ít nhất anh ấy cũng được hạnh phúc. Đây là một câu chuyện rất buồn... – SeungRi vừa kể vừa giơ tay mân mê gương mặt xinh xắn của con búp bê.

DaeSung im lặng. Tình cảm của cậu dành cho TOP liệu có sâu đậm đến mức sẵn sàng chết vì anh ấy? Nhưng tại sao phải chết chứ? Không phải hai người vẫn đang sống sờ sờ đó sao?

– Cậu SeungRi đã lựa được quà chưa? – DaeSung hỏi, cậu không muốn nhớ đến câu chuyện buồn của Tachi nữa.

SeungRi khẽ gật đầu. Cậu ngước nhìn đồng hồ.

– Gần sáu giờ rồi, tôi đưa cậu DaeSung đến chỗ làm rượu luôn nhé?

DaeSung từ chối: – Họ có cho người rước tôi, không phiền cậu SeungRi đâu.

– Dù sao cũng ra ngoại thành rồi, tôi cũng muốn tìm hiểu về rượu, mở quán rượu phải có chút kiến thức chứ.

Vừa nói SeungRi vừa nắm tay kéo DaeSung ra xe. Cậu quay vào trong tính tiền cho món quà. DaeSung hơi ngượng ngùng, SeungRi tính theo cậu hết ngày luôn sao?

– Cậu mua quà gì thế? – DaeSung hỏi khi xe bắt đầu lăn bánh.

– Mua cho anh JiYong. – SeungRi vui vẻ đáp.

– Hai người có vẻ rất nồng thắm nhỉ? Thấy anh JiYong hạnh phúc tôi cũng mừng cho anh ấy.

SeungRi khẽ cười:

– Thật may là anh JiYong đã xuất hiện trong cuộc sống của tôi, nếu không, tôi cũng không biết mình sẽ phải sống thế nào nữa.

– Cậu SeungRi... đã từng có một cuộc sống không vui vẻ sao? – DaeSung hỏi.

SeungRi giương đôi mắt hiền hòa nhìn DaeSung, rồi cậu gật đầu.

Nói chuyện với SeungRi cả ngày DaeSung cũng có thể nhận ra một vài điều gì đó. SeungRi đang rất hạnh phúc và cậu lo sợ hạnh phúc ấy sẽ mất đi. Và thật sự SeungRi quá mong manh, yếu đuối. Mặc dù cậu luôn khoác trên người nụ cười dịu dàng và lối cư xử lễ độ, nhưng tâm hồn ấy lại rất dễ tổn thương. Đến giờ thì DaeSung không còn thấy ác cảm với SeungRi nữa. DaeSung phát hiện ra SeungRi là một người cô đơn. Phải, cậu cô đơn trong chính nổi sợ của cậu.

Chiếc xe dừng trước nhà cụ Sâm, nơi đây không cách xa Lee gia là mấy. Vẫn như mọi khi, cụ Sâm hay đi đi lại lại trước sân nhà, vừa thấy DaeSung cụ đã ngạc nhiên.

– Ô! Cậu đến sớm vậy, tôi tính cho thằng Sa đi đón cậu.

DaeSung cười:

– Con quá giang bạn đến đây.

Cụ Sâm đưa ánh mắt nhìn chàng trai xinh xắn đi bên cạnh DaeSung

– Cậu là... – Cụ Sâm lấp lững.

– Đây là SeungRi, mợ hai nhà họ Kwon đấy ạ. – DaeSung nói nhỏ.

– Ô!!! Hóa ra là vợ cậu hai Kwon JiYong đây sao? Xin lỗi, xin lỗi, già này không đến dự đám cưới của hai đứa nên không biết. – Cụ Sâm cầm tay SeungRi hồ hởi nói.

SeungRi cuối chào cụ Sâm, dáng vẻ khép nép ngượng ngùng. SeungRi lúc nào cũng dịu dàng như thế.

– Tôi vào trong làm việc, cậu SeungRi ở ngoài này nhé? – DaeSung nói.

SeungRi gật đầu. Đợi DaeSung đi rồi cụ Sâm lại choàng tay SeungRi:

– Vào đây, lâu lâu mợ hai Kwon gia mới có dịp nghé thăm, ta sẽ đãi cậu vài món ngon.

SeungRi ngượng ngùng đi theo cụ Sâm. Một dàn hủ rượu mé bên phải hành lang thu hút ánh mắt cậu, SeungRi tiến về phía đó:

– Thì ra anh JiYong lấy cái này ở đây ạ? – SeungRi hỏi.

– Ồ, vậy người hay ngủ mớ thần kinh không ổn định là mợ hai đây sao? – Cụ Sâm ngạc nhiên.

SeungRi bật cười:

– Cái gì là thần kinh không ổn định? Anh JiYong nói với cụ thế ạ?

– Ừ... cậu hai nói mà có vẻ lo lắng lắm. Thế nó có hiệu quả không?

SeungRi gật gật đầu:

– Cũng có... nhưng dạo gần đây con không uống nữa.

– Vì sao? Cái này chỉ giúp ngủ ngon thôi chứ không trị được vụ thần kinh không ổn định đâu!

SeungRi lại cười giòn giã. JiYong vô tình biến cậu thành người bệnh thần kinh mất rồi. Cậu thấy chồng mình thật là ngây ngô quá.

Rồi cậu bắt đầu hỏi cụ Sâm những gì cần hỏi cho quá trình mở quán rượu. Chẳng phải SeungRi muốn kiếm chuyện để làm, chỉ vì cậu muốn tạo cho DaeSung một cơ hội. Cậu thấy mình mắc nợ DaeSung và cậu muốn giúp đỡ DaeSung. Huống hố gì Daesung lại là người tốt, cả TOP và JiYong đều yêu thích cậu ấy.

Cụ Sâm thấy mợ hai Kwon gia xinh xắn lại lễ độ, khiêm nhường, dĩ nhiên là trong lòng có chút hứng thú nói chuyện với cậu. Cả hai huyên thuyên cho đến trời tối mịt. DaeSung vội vã chạy ra, người lấm tấm mồ hôi:

– Cậu SeungRi về trước đi, hôm nay đơn hàng nhiều, chắc phải khuya tôi mới về được. Cậu về sớm để anh JiYong chờ.

SeungRi lưỡng lự một hồi, cụ Sâm liền lên tiếng:

– Không sao đâu, tí nữa sẽ có người đưa DaeSung về, mợ hai đừng lo lắng.

SeungRi miễn cưỡng gật đầu. DaeSung tiễn cậu ra tận xe. SeungRi yên vị trên ghế rồi đưa cho DaeSung một gói đồ nhỏ nhỏ:

– Cái này tôi tặng cậu DaeSung, hy vọng cậu sẽ không như người trong câu chuyện này, cậu hãy biết đấu tranh cho hạnh phúc của mình nhé.

Daesung nhìn vào trong gói đồ, đó là con búp bê Tachi, cậu liền giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn SeungRi. SeungRi cười thật tươi với cậu:

– Hạnh phúc không phải tự nhiên mà có, phải biết đấu tranh. Cậu Daesung hãy đấu tranh đi, đừng từ bỏ. Không giành lấy thì làm sao biết nó không phải của mình?

DaeSung im lặng. Thật ra SeungRi muốn nói gì với cậu đây?SeungRi đang ủng hộ cho mối tình điên rồ của cậu ư? Một mối tình không môn đăng hộ đối. Chiếc xe đã khuất xa nhưng Daesung vẫn tần ngần đứng đó. "Đấu tranh?" – DaeSung bật cười. Cậu lấy cái gì để đấu tranh? TOP có thể nào yêu thương cậu được chứ?

SeungRi ngồi trên xe chống cầm ngó ra cửa sổ. Màn đêm xám xịt đến lạnh người. Chiếc xe đang băng qua những cánh đồng lúa bát ngát, những cánh đồng đã từng dưới quyền cai quản của cậu. SeungRi không hề tiếc vì đã phải bán nó đi. Không kể bán gia sản, mà dù có bỏ cả sinh mạng này thì cậu cũng phải cứu được người đó.

Nhà cụ Sâm sát mé ngoại thành, SeungRi muốn sẵn dịp về thăm Lee lão gia luôn. Chốc chốc tay cậu lại mân mê món quà. Đây là lần đầu tiên cậu tặng quà cho JiYong. Hôm nay là một ngày khá thoải mái với cậu.

Xe đã dừng trước cổng nhà. Vừa bước xuống SeungRi đã đứng người. Chiếc xe màu trắng to đùng của Lee gia hiện ra trước mắt cậu. "Park quản gia đã về rồi ư?" – SeungRi lẩm bẩm. Cậu hớt hãi chạy vào nhà, vừa thấy cậu thằng Tí đã la lên oai oải:

– Cậu chủ ơi, con tính gọi điện qua Kwon gia đây, Park quản gia về rồi, Park quản gia về rồi!

SeungRi hơi thở dồn dập, cậu từ từ tiến vào trong nhà, đi thẳng tới căn phòng dành riêng cho quản gia. Bàn tay SeungRi run run đẩy nhẹ cánh cửa. Ba gương mặt ngước lên nhìn cậu. Một người là Lee lão gia, một người là Park quản gia, và người còn lại... Ánh mắt SeungRi và người ấy chạm vào nhau, trái tim SeungRi vỡ òa, nước mắt cậu rơi ngay lập tức.

– Anh... đã về... thật rồi sao? – Đôi môi cậu mấp máy...

SeungRi xúc động đến mức chân cậu cũng không thể nhấc nổi. Người đàn ông đó – người đã che chở, bao bọc cho cậu từ khi cậu còn nhỏ xíu, người mà sẳn sàng chấp nhận tù đày, chấp nhận khảo hình chỉ để cậu an toàn, người mà chẳng màng đến cái chết cũng chỉ để bảo vệ cho cậu – Park David Ju – Cuối cùng người ấy cũng được tự do và quay về bên cạnh cậu.

SeungRi bước từng bước nặng nề đến kế bên anh. David Ju trông tiều tụy đi rất nhiều. Anh là một chàng trai lực lưỡng, dáng người thanh tao, gương mặt anh tuấn. David Ju là niềm mơ ước của nhiều cô gái, anh như một thiên thần với sự mạnh mẽ của mình. Nhưng giờ đây, qua những trận đòn roi tra khảo, qua bao năm tháng tù đầy, trông anh mệt mỏi quá. SeungRi cảm thấy cõi lòng mình xót xa, cậu đau đớn khi biết tất cả những gì mà anh phải chịu, tất cả chỉ để cho cậu an toàn.

David Ju ôm SeungRi vào lòng. Một cuộc hội ngộ không cần lời nói. Cậu khóc, anh cũng khóc. Những giọt nước mắt ấy đã quá đủ nói lên tình cảm mà họ dành cho nhau. Cậu được an toàn, và giờ anh cũng vậy. Những năm tháng khổ ải đã trôi qua. David Ju siết SeungRi chặt hơn, để cậu gần anh hơn. Cơ thể nhỏ bé của cậu đang run rẫy trong những tiếng nấc, David Ju yêu thương và mong nhớ hình ảnh này từng ngày. Chỉ cần cậu hạnh phúc, anh có thể vứt bỏ cả mạng sống.

Cả hai ôm nhau và chìm đắm trong cảm xúc dâng trào. Lee lão gia và Park quản gia liếc nhìn nhau rồi lẳng lặng bước ra khỏi phòng, để lại cho hai người khoảng không gian yên tĩnh.

Thời gian như lắng đọng. SeungRi không biết mình đã ôm anh bao lâu, đã khóc nhiều thế nào. Thật sự cậu chưa bao giờ xem David Ju là một người hạ cận, cậu chưa bao giờ bắt anh phải gọi mình hai tiếng "cậu chủ". Đối với SeungRi, David Ju là một người anh hoàn hảo. SeungRi liếc nhìn tấm lưng vạm vỡ của anh vẫn còn hằn nhiều vết máu, cậu giật mình hốt hoảng.

– Chúng vẫn còn đánh anh sao?

David Ju buông cậu ra, lau nhẹ hai hàng nước mắt cho cậu, anh mỉm cười hiền hòa:

– Chỉ là những vết thương cũ thôi, không sao đâu.

-Không được, chúng sẽ nhiễm trùng đó. – Nói rồi SeungRi đứng dậy, vội vã tìm bông băng.

Bàn tay mềm mại của cậu nhẹ nhàng chùi rửa những vết thương cho anh, từ vai đến tay rồi xuống chân. Từng vết thương đều làm trái tim của SeungRi đau nhói. Anh chịu bao nhiêu đau khổ trong khám thì cậu cũng tự dằn vặt mình bấy nhiêu. Bao năm qua cuộc sống của cậu như địa ngục. Khi ngủ thì cậu trốn tránh MinChu, khi thức thì cậu thương xót cho anh. Nổi sợ hãi và ray rứt cứ ăn mòn dần tâm trí của cậu.

Cho đến một ngày JiYong đến, thế giới tối tâm của cậu mới tìm được chút ánh sáng mờ ảo. Ít nhất thì những lúc bên JiYong, cậu mới cảm nhận được mình đang sống. Những năm tháng qua, vì thương Lee lão gia mà cậu không dám tự vẫn lần nữa, nhưng cõi lòng của cậu có khác nào đã chết.

David Ju ngoan ngoãn ngồi im để SeungRi băng bó vết thương. Đôi chân mày của cậu nhíu lại mỗi khi thấy vết thương của anh quá nặng. David Ju biết, cậu đang thương xót. Anh đau thì cậu cũng đau như vậy. Anh biết cậu đã vất vả xuôi ngược để tìm cách giải thoát cho anh. Mỗi tháng cậu thăm anh một lần, mỗi lần gặp, anh lại thấy cậu tiều tụy hơn, gầy gò hơn. Cậu không nói với anh nhiều, cậu chỉ khóc. Những giọt nước mắt của cậu khiến anh đau hơn những trận đòn hàng trăm lần. Cái đau ngoài thể xác không thể sánh bằng cái đau trong tim anh. Anh chỉ mong được ở bên cậu và thấy cậu hạnh phúc.

SeungRi chấm một ít thuốc rồi bôi lên vết thương trên gò má của David Ju. Hôm nay trông cậu tươi tắn hơn rất nhiều. Hình ảnh SeungRi bé nhỏ ngày xưa, vô tư và không lo nghĩ cũng tươi tắn như thế này. David Ju mỉm cười hạnh phúc khi thấy sức khỏe của cậu có vẻ tốt hơn.

Nhưng rồi nụ cười ấy vụt tắt. David Ju thoáng chút bàng hoàng, tim anh như muốn ngừng đập, một nỗi đau xé lòng dâng lên. Anh dùng bàn tay rắn chắc của mình nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của cậu. Chiếc nhẫn cưới trên tay cậu cứ thế lấp lánh theo ánh đèn.

– Em đã... gả cho Kwon gia... ư? – David Ju hỏi mà như không tin vào chính mình.

SeungRi vội rụt tay lại, nhanh chóng giấu nó vào gấu áo. Cậu lúng túng, cậu bối rối, cậu lo sợ.

– Là vì cứu anh phải không? – David Ju lại hỏi, giọng anh đầy đau đớn.

SeungRi không dám nhìn thẳng vào anh, cậu chỉ biết lắc đầu.

– Vì sao em làm vậy? Vì sao em làm vậy RiRi? – David Ju hỏi dồn, anh thật sự không tin SeungRi đã được gả vào Kwon gia.

SeungRi vẫn im lặng, chỉ cúi đầu.

– Hãy nói lại với anh đi SeungRi, lập lại lời nói đó với anh đi SeungRi, những lời nói mà em đã hứa với anh trong khám ấy! – David Ju thúc ép cậu, anh như muốn nổ tung khi cậu không giữ lời hứa với anh.

SeungRi cắn nhẹ bờ môi, cậu vẫn cúi gầm mặt, trái tim cậu như tan nát. Cậu phải nói gì với anh đây?

David Ju nắm chặt bàn tay của cậu, kéo cậu sát gần anh hơn.

– Em đã quên phải không? Em nói gì với anh, em đã quên phải không? – David Ju hét vào tai cậu, anh hét như van xin, xin cậu hãy nhớ những gì đã hứa.

SeungRi mặc cho David Ju thôi thúc, mặc cho những giọt nước mắt cứ trào ra, cậu lắc đầu dữ dội. Những cái lắc đầu khẳng định là cậu không quên.

– Vậy em nói đi, em lập lại lời hứa đó với anh đi, em không quên mà vì sao em làm như vậy? – David Ju nói lớn.

– Em xin lỗi... em xin lỗi... – SeungRi chỉ biết nói như thế, cậu còn có thể nói gì nữa.

David Ju buông cậu ra, anh ngồi gục xuống giường, ôm mặt trong đau đớn.

– Vì anh... vì lo tiền giải thoát cho anh... là vì anh...

SeungRi vẫn khóc nức nở. Đúng! Là vì anh mà cậu chấp nhận cuộc hôn nhân này. Chỉ cần cứu anh, cậu có thể làm tất cả, bán cả gia sản, bán cả bản thân và bán luôn tình yêu của anh dành cho cậu... Cuộc sống của cậu vốn dĩ đã không là sống nữa, thì dù cậu ở Lee gia hay Kwon gia có gì khác nhau?

Anh vì cậu mà chấp nhận tội giết người, thì cậu cũng chấp nhận hy sinh cả đời mà chăm sóc cho anh. Cậu đã hứa sẽ chăm sóc cho anh và không bao giờ rời bỏ anh. Nhưng không gả cho Kwon gia thì Kwon lão gia sẽ không mua lại số đất đó, không có tiền thì cậu biết cứu anh bằng cách nào, không thể cứu anh thì làm sao cậu có thể chăm sóc cho anh? Giữa mạng sống của anh và lời hứa ấy, SeungRi đành nhắm mắt mà buông xuôi tất cả.

Nhưng rồi cuộc sống với JiYong lại quá tốt đẹp. Anh yêu thương cậu, chiều chuộng cậu, anh xua tan đi những nổi sợ hãi trong lòng cậu. Anh mang đến cho cậu một cuộc sống thanh bình, giải thoát cậu khỏi những đêm dài của ác mộng. SeungRi đã thốt lên những tiếng yêu anh. Cậu đã nói yêu anh trong khi cậu đã hứa sẽ bên cạnh chăm sóc cho David Ju mãi mãi. SeungRi tự gặm nhấm con tim tội lỗi của mình. Cậu là một kẻ phản bội.

Những ngày tháng sống với cực hình của lao tù, David Ju vẫn luôn tin tưởng vào lời hứa của cậu. David Ju tin cậu sẽ ở bên anh. Anh biết có thể cậu không yêu anh, nhưng cậu đã hứa điều đó. Câu nói "Em sẽ chăm sóc cho anh mãi mãi" đã là nguồn động lực mạnh mẽ, giúp anh trải qua mọi cơn đau của thể xác. Nhưng ngày anh trở về... lời hứa ấy... cậu đã không còn giữ.

– Em về đi, về Kwon gia đi... anh... không muốn thấy mặt em nữa... – David Ju nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, anh giấu cả gương mặt trong đôi bàn tay đầy thương tích.

SeungRi nghe con tim mình vỡ òa. Cậu lao vào ôm lấy cơ thể đang run lên vì thất vọng của David Ju.

– Xin anh đừng như vậy... Hức! Em có lỗi với anh... em có lỗi với anh... hức!...

SeungRi ôm chặt tấm lưng của David Ju, nước mắt cậu tuôn trào ướt đẫm vai áo của anh.

Anh quay về đây không phải để nghe lời xin lỗi của cậu. Nếu không có cậu, cuộc sống của anh còn có ý nghĩa gì. Anh không thể nhìn cậu nữa, cậu đã tự rời bỏ anh, cậu đã thuộc về người khác.

Em hãy về đi, xin em hãy về với Kwon gia đi... anh không thể đối diện với em được nữa... – Vừa nói David Ju vừa đẩy SeungRi ra cửa. Mặc cho SeungRi vùng vẫy không chịu đi.

– Hãy tha thứ cho em... hức! Hãy tha thứ cho em... anh David... anh... – SeungRi vỡ òa trong nước mắt.

Rầm!

Cánh cửa phòng lạnh lùng đóng lại. SeungRi đã bị anh đẩy ra ngoài một cách dứt khoát nhất. Đôi tay bé nhỏ của cậu đập vào cửa phát ra những âm thanh yếu ớt.

– Anh mở cửa nghe em nói... anh David... Hức! Xin nghe em nói... đừng đuổi em... anh David...

ĐI ĐI! CHẾT TIỆT!! EM LÀM ƠN ĐI ĐI! EM ĐÃ QUÊN TẤT CẢ THÌ CŨNG HÃY ĐỂ ANH QUÊN TẤT CẢ! EM ĐI ĐI! – David hét.

SeungRi chết lặng người vì phản ứng quá tuyệt tình của David Ju. Tình yêu càng lớn thì mối hận càng nặng.

– THIẾU GIA VỀ ĐI, VỀ VỚI KWON GIA CỦA NGƯỜI ĐI! – David Ju nói lớn trong phòng vọng ra. Anh đổ gục xuống cửa, mối tình mà anh ấp ủ bao năm, mối tình mà anh sẵn sàng dùng mạng sống để đánh đổi... tất cả giờ chỉ là sự lừa dối.

Nghe tiếng ồn ào, Lee lão gia và Park quản gia vội chạy vào. Họ thấy SeungRi đứng sững trước cửa phòng, còn bên trong thì David Ju không ngừng xua đuổi. SeungRi cứ đứng trân người ra đó mà nghe từng tiếng quát của anh. Con tim cậu quặn lên từng cơn đau đớn.

Lee lão gia tiến đến gần SeungRi, ông ôm đôi vai nhỏ bé đang thổn thức của cậu. SeungRi không thể đứng vững trên đôi chân của mình, cậu ngã người vào lòng của ông.

– Hãy để nó bình tĩnh mà chấp nhận, tối rồi, con cứ về Kwon gia đi, hãy cho Juie thời gian để chấp nhận. – Lee lão gia nói nhỏ vào tai cậu.

SeungRi không chắc mình có nghe rõ những gì gia gia nói hay không, cậu chỉ chết trân mà lặng nhìn vào cánh cửa đóng kín ấy. Cậu đã làm tổn thương chính người yêu thương cậu nhất. Ngay từ giây phút chấp nhận ký tên vào tờ hôn thú với JiYong, cậu đã biết ngày này sẽ đến. Nhưng sao nó cay đắng và nghiệt ngã quá. David Ju xua đuổi cậu, anh sẽ mãi mãi không tha thứ cho cậu sao?

SeungRi cắn nhẹ đôi môi, lê từng bước chân nặng nề tiếng ra cửa. Đó chỉ là một cái xác không hồn mà thôi. Tâm trí cậu đã bị sự đau đớn và tội lỗi ăn mòn cả rồi.

***

SeungRi về đến Kwon gia đã gần mười một giờ đêm, thật lạ là đến giờ mà con người đó vẫn còn thức. Vừa nghe tiếng xe, bà đã ngoe nguẩy đi ra.

– "Mợ hai" của nhà này giống y như bà hoàng vậy đó, muốn đi lúc nào là đi, muốn mấy giờ về là về. Ngay cả người hầu riêng của lão gia, xe riêng của lão gia cũng phải hai tay mà dâng cho "mợ hai" sử dụng.

SeungRi bước xuống xe rồi lẳng lặng đi thẳng vào nhà, đầu óc cậu bây giờ chẳng còn có thể nhồi nhét bất cứ cái gì nữa. Cậu còn không biết rõ người đứng trước mặt mình có phải là Kwon phu nhân hay không.

Kwon phu nhân hôm nay quyết nổi cơn thịnh nộ, bà chặn SeungRi lại, mắt trợn ngược.

– Càng ngày cậu càng không coi ai ra gì. Cậu về mà không biết mở miệng thưa gửi mẹ chồng một tiếng à? Ở đâu ra thứ con dâu vô phép tắc như vậy? – Bà quát.

– Thưa Kwon phu nhân con mới về... – SeungRi đáp lí nhí rồi lại lủi thủi bước lên lầu, cậu chỉ biết mình đang bị mắng chứ chẳng phân tích nổi mình bị mắng vì cái gì.

Thái độ bất cần của SeungRi càng làm Kwon phu nhân phát hỏa thêm. Bà nắm tay cậu kéo ngược xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com