Longfic Gri Nyongtory Dung Xa Nhau
JiYong dùng chăn quấn lấy cơ thể đang trần trụi của SeungRi, anh sợ cậu lạnh vì màn đêm. Anh ôm chặt lấy cậu, để cậu cuộn tròn trong vòng tay anh. Anh muốn cậu biết rằng, anh đang bảo vệ cậu.– Nói cho anh biết, hắn đã làm gì em, nói ra, em sẽ không thấy sợ nữa...SeungRi im lặng rất lâu. JiYong vẫn chờ đợi.Cuối cùng SeungRi hít một hơi dài, nói lí nhí:– Hắn bắt cóc em, giam em trong phòng tối ở phía sau nhà hắn. Hắn bỏ em một mình ở đó mấy ngày, dù em đói hay khát cũng mặc. – SeungRi lấy hơi lên vì nước mắt cứ trào ra – Ở đó là rừng hoang, ban đêm có rất nhiều rắn, có chuột, rồi gián, rồi cả rết nữa... em đoán vậy, trời quá tối em không biết đúng không, chúng bò lên người em mỗi khi em ngủ quên, em chỉ dám nằm yên vì sợ bị cắn. Những con vật đáng sợ đó... chúng cứ bò lên người em... chúng... chúng... Huhuhu... – SeungRi mếu máo, nấc lên từng tiếng – Mấy ngày liền em không dám ngủ, cũng không dám nằm, âm thanh sột soạt của chúng có ở khắp mọi nơi... em mệt mỏi và hoảng loạn. Không có ai ở đó cả, đó là rừng hoang, không có ai ở đó cả... em sợ lắm... – SeungRi khóc huhu.JiYong ôm cậu chặt hơn, anh đau đớn khi nghe cậu kể.– Em chẳng biết mình đã ở đó mấy ngày. Rốt cuộc cùng hắn cũng đến tìm em. Hắn mang cho em rất nhiều đồ ăn. Nói chỉ cần em chấp nhận hôn ước với hắn, hắn sẽ cho em ăn...SeungRi nấc thêm vài tiếng nghẹn ngào, nói tiếp:– Em không nói chuyện với hắn, em cũng không cần thức ăn của hắn. Thế là hắn trói em lại, ép em phải ăn hết những thứ đó. Hắn sợ em không ăn, em sẽ chết. Sau khi bị dồn hết những thứ đó vào bụng, em nôn hết, em tưởng mình đã chết vì nôn nhiều như vậy... Thấy em nôn, hắn sợ, hắn ôm em, hôn em, rồi bảo em hãy lấy hắn... Huhuhu... Hắn mang đồ mới cho em, nhưng em sợ lắm... hắn nhìn em đầy thèm khát... Huhu... Em sợ hắn tấn công em... rồi em khóc... hắn không cho em khóc... nhưng em không thể ngưng khóc... Hắn tức giận, hắn ném đồ đạc khắp nơi... Em lại càng khóc dữ hơn... rồi hắn... rồi hắn...SeungRi bắt đầu hoảng loạn, cậu ôm JiYong chặt cứng, cậu khóc tức tưởi:– Hắn trói em lại, vứt em ở giữa sông. Hắn nói khi nào em chịu cưới hắn thì hắn thả em ra. Ở đó là rừng, anh biết không? Ở đó là rừng... Nước sẽ lên!!! Nước sẽ lên!!– Anh biết, anh biết, anh biết... – JiYong ôm chặt SeungRi hơn, an ủi cậu, cậu đang mất bình tĩnh. SeungRi vẫn cứ khóc huhu. Những hình ảnh đó làm cậu sợ. Khóc đã một hồi, cậu nói tiếp:– Em bị neo ở giữa sông như thế... Xung quanh toàn rừng hoang, nước cứ chảy, cứ tát xối xả vào người em. Em đói, em muốn nôn, em lạnh... em nghĩ mình đã ngất đi... Khi đêm xuống, em bừng tỉnh... nước mỗi lúc một cao... trời rất tối... em không thấy gì hết... chỉ cảm thấy nước cứ mỗi lúc một cao... Huhuhu... Em gọi gia gia... em gọi rất lớn... em chỉ nghe tiếng mình vọng lại... gia gia không thể nghe... nước dâng lên tới cổ... rồi tới miệng... em sẽ chết... Huhuhu... Không ai cứu em hết, không ai ở đó hết!!! Hức! – SeungRi lại nấc lên – Nửa đêm ở rừng, đáng sợ lắm... em không biết ở dưới nước, cái gì đang trôi qua người em, cái gì bị mắc phải người em... em lại không dám ngủ, em gục đầu xuống là nước ngập vào mũi...JiYong thở dài. Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao SeungRi hoảng loạn như vậy. Tên khốn đó không đánh đập hay hành hạ cậu. Hắn tra tấn tinh thần cậu.– Em không nhớ mình ở trên sông mấy ngày. Ban ngày nước rút, tối nó lại lên. Toàn thân em, toàn rong rêu... em không biết trong đó, có những con gì, em chỉ thấy nhột khắp người... chúng không cắn em... nhưng em sợ... Ở đó, con gì em cũng thấy, tiếng hú gì em cũng nghe. Từ sáng tới tối, từ tối tới sáng... em chơi vơi giữa không gian vắng lặng như thế, hai tay em bị trói, muốn vùng dậy cũng không được... – Bỗng SeungRi run lên bần bật – Ba, bốn ngày hắn lại đến, hắn gọi tên em. Hắn muốn em nói chuyện với hắn. Hắn mò ra giữa sông và bắt em ăn. Rồi hắn lại ôm, lại hôn, hắn sờ soạn khắp người em, hắn đụng chạm đến những nơi em không muốn...em sợ... em sợ lắm... Huhuhu...Bất chợt SeungRi im lặng. Cậu không kể nữa. Đôi mắt cậu lắng đọng xa xăm. Cậu không kể, JiYong cũng không hỏi. Anh không muốn cậu phải nhớ đến những ngày đáng sợ đó. Nhưng cuối cùng SeungRi cũng nói tiếp:– Rồi cũng đến một ngày... hắn lôi em lên... hắn nghĩ dù em không chịu cưới hắn thì ít nhất em phải thuộc về hắn. Hắn bắt đầu tấn công em... Em chưa bao giờ bị xúc phạm nặng nề đến thế, mọi thứ hắn đánh dấu lên người em... thật sự... rất dơ bẩn...JiYong nghe giọng SeungRi bắt đầu thay đổi. Có gì đó rất đáng sợ trong lời nói của cậu.– Mặc cho em phản kháng, mà thực chất em cũng không còn sức để phản kháng, hắn muốn xé bỏ tất cả những gì có trên người em... Cuối cùng em cũng la hét, em bảo hắn ngừng lại, em bảo hắn là một tên khốn... Hắn càng hưng phấn hơn, vì rốt cuộc, em đã nói chuyện với hắn... Lúc đó em chỉ muốn chết, hắn nhìn thấy tất cả da thịt của em, hắn mò mẫm cả cơ thể em... em căm thù hắn... em rất căm thù hắn... Rồi... anh David xuất hiện ...Toàn thân JiYong rung động khi nghe đến cái tên ấy.– Anh ấy cứu em, anh ấy đã tìm em mấy ngày rồi và anh ấy biết chắc chắn là hắn bắt em. Hai người giằng co rồi một con dao trên rơi xuống. Em không biết nó thuộc về ai. Hắn nằm đè lên người anh David, anh sắp sửa bóp cổ anh ấy chết... hắn sẽ giết anh ấy...hắn sẽ giết anh ấy... không... kẻ đáng chết phải là hắn... hắn mới đáng chết... thế là em cầm con dao lên... em... em... em...SeungRi vùng dậy khỏi tay JiYong, cậu ôm đầu khóc nức nở:– Huhuhu... Khi em rút con dao ra, máu của hắn chảy... chảy rất nhiều... hắn trợn mắt nhìn em... hắn nói có chết cũng phải theo em... em không muốn giết hắn... em sợ lắm Huhuhu... em không muốn giết người...nhưng máu hắn vẫn chảy, những vết loang đỏ chót đó... ngày một lớn... em hoảng loạn hoàn toàn... rồi em chẳng còn biết gì nữa...JiYong trườn tới bên SeungRi, ôm cậu vào lòng để vỗ về cậu.– Sau đó David Ju đã nhận tội thay em? – JiYong hỏi.SeungRi gật đầu.– Anh ấy bị bắt. Bị chúng đánh, bị tra khảo... – SeungRi vẫn khóc – Gia gia bắt đầu gom tiền lo lót cho bọn chúng, anh David mới không bị đánh nữa. Nhưng tài sản cũng có hạn, gia gia không thể ngày nào cũng đưa bọn chúng số tiền lớn như thế... Anh ấy bị phán tử hình, bị giải lên tỉnh. Gia gia cứ lo tiền từng ngày để trì hoãn ngày thi hành, cứ trì hoãn mãi trong ba năm, nhà em chẳng còn chút ngân lượng nào nữa.SeungRi lại nấc lên: – Chuyện xảy ra sau đó một năm em mới biết, trước đó thì em như người điên. Gia gia nói với em anh David đã bị giải lên tỉnh, anh ấy nhận tội thay em. Sau đó em có lên tỉnh mấy lần, em cố tìm cách để có thể cứu anh David ra.JiYong ngập ngừng:– Và em đã gặp lại một người... người đã từng đến dạm hỏi em. Người đó nói có thể giải thoát cho anh David nếu có một số tiền lớn. Gia gia và em bàn bạc cùng nhau bán hết tài sản. Bán càng nhiều càng tốt. Nhưng trong một lúc không ai bỏ tiền ra mua nhiều đến vậy... rốt cuộc... gia gia cũng tìm đến cha anh.– Lee lão gia... um ... nhạc gia muốn nhờ cha mua lại số đất đó?SeungRi lắc đầu: – Gia gia đến để xin hủy hôn ước.JiYong tròn mắt. SeungRi tiếp:– Nhà em tán gia bại sản, không thể môn đăng hộ đối với Kwon gia. Gia gia đến xin hủy hôn ước. Nhưng Kwon lão gia không chịu, ông ấy còn muốn đám cưới gấp hơn.– Nên em chấp nhận đám cưới? – JiYong hỏi, SeungRi lại gật đầu.– Bất chấp tình yêu của David Ju? – JiYong hỏi tiếp. SeungRi thoáng chút ngạc nhiên.– Nói cho anh biết, em có yêu David Ju không? David Ju chính là nguyên nhân khiến em không thể yêu anh phải không?SeungRi im lặng. Cậu hướng ánh nhìn xuống đất. JiYong nắm tay cậu, giọng da diết:– Hãy nói thật với anh, nếu em yêu David Ju, anh sẽ trả em về với cậu ấy... – JiYong đau đớn khi phải nói ra lời chia ly với cậu.SeungRi nhìn anh. Hai hàng lệ lại chảy dài:– Em là vợ của anh, sao anh muốn đẩy em cho người khác?JiYong bất ngờ trước câu hỏi của cậu. Anh bối rối:– Vì... anh nghĩ... em sẽ hạnh phúc khi em ở gần người mình yêu ...SeungRi thở dài. Cậu lại nhìn xa xăm...– Từ nhỏ em đã yếu đuối, anh David luôn bảo vệ em, em coi anh ấy như một người anh trai. Cho đến một ngày, anh ấy cầu hôn em. Em mới biết anh ấy yêu em từ lâu. Rồi tên MinChu biết được chuyện đó, hắn sợ em đồng ý cưới David, hắn bắt cóc em.SeungRi lại thút thít: – Mỗi lần em lên tỉnh thăm anh ấy, anh ấy vẫn bị chúng đánh. Em phải cho chúng thêm tiền chúng mới thôi. Em đau đớn nhìn anh ấy đau đớn. Em phải làm sao khi anh ấy cứ nói yêu em?JiYong ngồi nhìn SeungRi khóc. Bây giờ anh đã hiểu cậu đã phải dằn vặt lương tâm như thế nào. Thế mà anh còn giận hờn cậu. Dĩ nhiên cậu không thể yêu anh, làm sao cậu có thể bỏ mặc một người vì yêu cậu mà hy sinh như thế.Người SeungRi run lên bần bật, hình như cậu đang khóc dữ dội hơn:– Nếu... anh David biết... em đã cưới anh... anh ấy sẽ... đau khổ lắm ...JiYong trầm ngâm bất lực, anh chỉ biết vỗ về tấm lưng của cậu. Anh cứ để cậu khóc. Ngay bây giờ, anh cũng không biết phải làm gì. Khi được quá nhiều người yêu thương, đó lại là điều bất hạnh.Đêm dần trôi. Cả hai cứ ôm nhau như thế, không ai nói với ai một tiếng nào. Họ chỉ lắng nghe nhịp đập con tim của nhau. Rõ ràng con tim họ đã thuộc về nhau, họ được ở bên nhau, nhưng họ không hạnh phúc.***Sáng.SeungRi cuộn tròn trong người JiYong, hơi thở cậu đều đều. Cậu đang ngủ say. JiYong quý giấc ngủ của cậu như quý vàng. Anh không đánh thức cậu dậy.Vẫn như mọi khi, TOP là người ngồi xuống bàn ăn cuối cùng, anh còn vật vờ vì hôm qua uống quá nhiều rượu. TOP vừa kéo ghế ra, Kwon phu nhân đã mỉa mai:– "Con dâu" gì ngày đầu tiên về nhà chồng đã không thấy ló mặt, chẳng phép tắc gì cả, thật là...TOP nhăn nhó:– Mẹ ơi, hôm qua là đêm tân hôn mà, "chị dâu" đi lại được mới lạ. Ngày đầu tiên của mẹ cũng thế thôi! – Rồi anh ném cho JiYong cái nhìn ma mãnh.Kwon lão gia cũng gật gù:– SeungRi thể trạng yếu ớt, không trách nó được. Cứ để nó ngủ đi, nó ngủ được là mừng.JiYong hơi chột dạ. Rõ ràng là Kwon lão ra biết rất rõ về căn bệnh của SeungRi mà.Bỗng TOP không cười nữa, anh giương ánh mắt ngờ nghệch nhìn về phía cầu thang, vẻ mặt cứ như là không tin vào mắt mình. Mọi người cũng tò mò mà nhìn theo.SeungRi đang từ từ bước xuống lầu, trông cậu có vẻ mệt mỏi, nhưng miệng vẫn cười.TOP liền đá một ánh nhìn khinh thường đến JiYong, truyền đạt lời nói trong tư tưởng"Anh bị yếu sức à? Sao "chị dâu" vẫn còn đi được?".JiYong hậm hực, cũng truyền ý tưởng của mình qua ánh mắt tới TOP"Là vì anh mày không được làm, chứ không phải yếu sức nhóc ạ!".TOP nghiến răng: "Không cho thì cũng cứ đè ra mà mần chứ, vợ của anh mừ..."SeungRi đã bước đến bàn, cắt ngang câu chuyện bằng mắt của hai anh em. TOP kết thúc bằng một cái lườm đầy coi thường cho anh hai.– Con xin lỗi vì xuống trễ ạ – SeungRi cúi người, dịu dàng nói với Kwon lão gia.– Không sao, chưa đến bảy giờ mà. – Ông đáp.SeungRi vẫn cười rất tươi, cậu rót một chén trà rồi hai tay dâng cho Kwon lão gia.– Con mời cha dùng trà, cha ngủ ngon chứ ạ?Kwon lão gia nhận chén trà từ cậu, ông cũng cười hiền hòa, hai quý tử của ông hiếm khi nhận được nụ cười như thế.– Ta ngủ rất ngon, con cũng vậy chứ?SeungRi cười ngượng ngùng, tình cảm của hai người thật rất tốt, JiYong càng thấy tò mò.SeungRi lại rót một chén trà nữa.– Con mời Kwon phu nhân dùng trà, chúc Kwon phu nhân một buổi sáng tốt lành.Kwon phu nhân miễn cưỡng đón nhận chén trà từ cậu. Rốt cuộc SeungRi cũng như chồng của cậu, gọi bà là Phu nhân, thay vì mẹ. Nhưng bà lại chẳng bắt bẻ gì được cậu. Nuốt trà cho trôi cục tức.– Cậu ba cũng uống trà chứ? – SeungRi hỏi.– Vâng, em cảm ơn. – TOP nhận chén trà từ tay SeungRi, anh tặc lưỡi, rủa thầm "Anh hai đúng là thằng ngốc, người quyến rũ thế mà buông tha được, cưới vợ đẹp về ngắm à?"SeungRi cũng rót cho JiYong chén trà, cậu kéo ghế ngồi xuống.– Sáng nay anh đi làm sao? – Cậu hỏi khi thấy JiYong mặc đồ vest.– Ừ, anh chỉ đi một chút thôi, bên Kwon M còn nhiều việc. – JiYong đáp.Kwon lão gia nói:– Tuần này con không nhất thiết phải đến Kwon M, cứ ở nhà với SeungRi, hai đứa cũng phải có thời gian trăng mật chứ.TOP ganh tỵ:– Con cũng không đến KwonM, hôm qua vì anh ấy, con phải uống rất nhiều rượu, hôm nay con phải được nghỉ ngơi!Kwon lão gia lắc đầu chịu thua, ông biết có bắt buộc thì TOP cũng lẩn đường trốn mất.Xong bữa sáng, SeungRi tiễn JiYong ra tận cửa.– Em có muốn đi chơi không? – JiYong hỏi vọng từ trong xe ra.SeungRi lắc đầu, cậu không muốn cản trở công việc của anh. JiYong cười:– Nếu buồn thì em cứ nói gia nhân chở về Lee gia thăm nhạc phụ nhé, hay em cứ nói thằng Tí đến đây ở luôn đi, không sao đâu.SeungRi bật cười, vẫy tay bảo JiYong lại gần. Anh khom người sát gần cậu, cậu liền hôn vào môi anh cái chóc. JiYong khoái chí ôm cậu, rồi hôn cậu nồng thấm hơn. Vợ tiễn chồng đi làm lãng mạn như thế đó.Chiếc xe lăn bánh, JiYong ngoái nhìn cậu cho đến khi cậu bỏ vào nhà. Anh thở dài. Đến khi nào SeungRi mới thôi sợ hãi những giấc mơ quái quỷ kia để anh có thể gần gũi cậu?***Cả ngày hôm qua chạy lên chạy xuống lo rượu cho đám cưới của JiYong, DaeSung cũng mệt lả người. Cậu luôn dậy rất sớm, hôm nay cậu lại cho phép bản thân mình ngủ nướng thêm một chút. Nhưng cái tiếng lật giấy xẹt xẹt phía dưới gác xếp làm phiền đến cậu. DaeSung nhăn nhó vì tiếng ồn đó."Tiếng lật giấy?" – DaeSung bừng tỉnh – "Chỉ có một mình mình trong căn nhà này thôi mà?" – DaeSung tự hỏi rồi vội ngóc cổ dậy, ngó xuống gác. Trời! TOP đang ngồi trên ghế salon, đang xem những bài tập toán của cậu.DaeSung hốt hoảng. Cậu chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng dính. Còn TOP là một tên khốn khiếp từng cưỡng bức cậu. DaeSung lật đật tìm quần áo mặc vào cho đàng hoàng, hối hả thế nào, cậu vấp vào thành gác, lăn vèo từ cầu thang xuống đất. TOP nhắm tịt mắt lại vì không dám nhìn cậu rơi như mít rụng.DaeSung rên lên ư ử dưới cầu thang, chân cậu đau ghê gớm. TOP lắc đầu. Anh luôn thích những người dịu dàng, giống như "chị dâu" SeungRi vậy đó. Anh đi lại ngồi đối diện với DaeSung, nhìn cậu từ trên xuống dưới, nhìn luôn cái bộ đồ ngủ màu hồng mỏng dính của cậu. Anh bật cười:– Ngủ đến giờ này mới dậy, thật là hư hỏng!DaeSung nhăn nhó:– Tại sao anh cứ lén lút vào nhà tôi thế? Đến nhà người khác phải biết giờ giấc chứ!– Này, ta công khai vào đây chứ không có lén lút nhé! – Anh nâng chân phải của DaeSung lên, cậu la lên đau đớn – Không sao đâu, trật khớp thôi, xoa bóp một chút là hết liền.TOP vội đứng dậy, ngó quanh nhà: – Dầu xoa bóp để ở đâu?DaeSung cố lò cò ngồi lên salon, vẫn nhăn nhó: – Không có!TOP tặc lưỡi: – Nhà gì cái gì cũng không có, vào mà cứ tưởng nhà hoang.DaeSung liếc xéo TOP khi anh bước ra ngoài cửa. Hình như anh nói gì với thằng Nhem, khoảng năm phút sau anh lại đi vào, trên tay thảy thảy chai dầu nhỏ, miệng cười gian manh. Lúc nào nụ cười của anh cũng ma mãnh như thế.– Đau chỗ nào? – Anh hỏi khi ngồi đối diện với DaeSung.– Anh tính làm gì? Cậu ba giàu có mà cũng biết xoa bóp à?TOP gõ gõ vào chân phải DaeSung, đúng chỗ đau thì cậu la lên a á.TOP bật cười, nâng chân cậu lên.– Ta nói cho em biết, cậu ba muốn có tiền cũng phải biết nịnh. Không bậc cha mẹ nào lại không thích chính con trai của mình xoa bóp, đấm lưng cho cả.DaeSung trề môi. Chợt cậu lại la ó lên khi TOP bóp mạnh bàn chân.– Cố chịu đi, một chút nữa sẽ êm thôi, để lâu là cái chân sưng lên đó. – TOP vừa xoa dầu cho cậu vừa nói.Bàn tay mạnh mẽ của TOP vừa xoa vừa bóp một cách chuyên nghiệp. Chỉ trong tíc tắc DaeSungthấy dễ chịu hẳn. TOP đắc ý, cất chai dầu đi rồi ngó cậu, anh nhăn nhó nữa:– Em không có bộ đồ ngủ nào đẹp hơn hả?DaeSung nghiến răng mà nuốt cơn giận. Cậu biết nói chuyện với TOP thể nào cũng phải chịu đựng mấy câu khó nghe thế này. Cậu lặng lẽ đứng lên, ý định là leo lên gác tìm thay một bộ khác, TOP liền xua tay:– Không cần phải thay đâu, mặc cái gì cũng không đẹp nổi. Chân em không được cử động nhiều, ít nhất phải hai, ba tiếng nữa, ngồi im đó đi.DaeSung lại cố nuốt cơn giận, cậu không muốn cãi nhau với TOP. Cậu nghiến răng, trừng mắt:– Sáng nay anh đến đây làm cái quái gì vậy?TOP rút trong túi ra một gói nhỏ nhỏ, thảy xuống bàn.– Cái này cho em!DaeSung mở ra. Tiền! Nhiều đến mức cậu không tưởng nổi.– Sao lại cho tôi tiền? – DaeSung hỏi, có chút bực mình.TOP nhướng mày:– Không phải ta cho em, là tiền công làm rượu đó.– Sao nhiều vậy? Mà tôi làm vì muốn chúc mừng anh JiYong, tôi không lấy tiền đâu! – DaeSung thảy lại gói tiền cho TOP.– Em không lấy là chịu thiệt thòi. Tất cả những ai phụ việc cho đám cưới anh hai đều nhận một cọc tương tự thế này thôi. – Anh nhăn nhó – Ta bảo lấy thì cứ lấy đi, là công lao động của em mà. Anh hai cũng chẳng muốn bóc lột không công ai ngày qua đâu.DaeSung đâm chiêu lưỡng lự. TOP liền cầm xấp tiền nhét vào thành giường của cậu. Nhà có chút xíu, anh với tay là đụng đến gác xếp. Xong rồi anh lại ngồi xuống salon, kế bên DaeSung, tay gõ gõ vô xấp bài tập cậu làm.– Cái này em làm hả? – TOP hỏi.DaeSung gật đầu, có chút ngượng ngùng.TOP vò đầu: – Thế hôm bữa ta chỉ em không hiểu gì hả?– Thì tôi làm theo những gì tôi hiểu đó. – DaeSung lí nhí.TOP than trời, vẫy vẫy tay bảo DaeSung xích lại gần anh. Cậu phân vân, nhưng cũng ngồi gần lại. Lập tức TOP gõ gõ lên đầu cậu.– Hậu quả của việc không động não trong thời gian dài đây mà! Em còn phải học nhiều lắm ngốc ạ!DaeSung nổi quạu: – Tôi đã cố hết sức rồi, anh tưởng tiếp thu mấy cái quỷ này dễ lắm sao?TOP lắc đầu bất lực.– Được rồi, được rồi. Đem hết mấy bài tập bữa giờ ra đây. Ta coi từng bài một, sai chỗ nào, giảng chỗ đó, dù ngốc cỡ nào thì kiểu ấy cũng phải hiểu ra thôi.DaeSung gom hết chỗ bài tập mà hai ngày qua cậu tranh thủ làm ra, hậm hực.– Sao anh không đến Kwon M, tính ở đây luôn à?TOP vẫn chăm chú nhìn vào bài giải của cậu.– Hôm nay không phải đến Kwon M, ta vừa làm nũng để cha cho nghỉ.DaeSung trề môi: – Được ngày nghỉ sao không đi tìm mấy em trẻ đẹp mà trăng hoa, mò tới đây làm gì?TOP sẵng giọng:– Vì lo cho cái đầu bã đậu của em nên ta mới ở lại thôi, ở đây vui lắm sao? Cái gì hỏi ra cũng không có! – TOP lại gõ gõ xuống bàn – Chỗ này sai tè le nè, đưa tờ giấy nháp đây ta chỉ lại cho.Thế rồi TOP lại nói huyên thuyên. DaeSung chăm chú lắng nghe. Giảng xong bài nào, TOP bắt cậu làm lại. Làm đúng thì anh mới kiểm tra bài khác. Học như thế này, DaeSung mới cảm nhận được sự tận tình của TOP. Anh lo cho cậu thật? Nếu không vì sao lại phí thời gian như thế.DaeSung là người chịu khó học hỏi. Dù sao thì một đứa trẻ không được học hành đến nơi đến chốn mà bây giờ phải giải quyết mấy con số rườm rà thế này, dĩ nhiên là cậu khó mà tiếp cận. Nhưng không phải là không nuốt trôi được. Tính tình TOP kiêu ngạo nên anh thường nói những lời khó nghe, chứ thật sự anh thích cái cách chăm chỉ, chịu khó của cậu."Được ngày nghỉ sao không đi tìm mấy em trẻ đẹp mà trăng hoa" – TOP vừa nhìn cậu làm bài vừa suy nghĩ. "Ừ, việc quái gì mình lại phí phạm thời gian với thằng nhóc này chứ?".TOP lặng lẽ ngắm nhìn DaeSung. Cậu đang tập trung cao độ, miệng lẩm nhẩm cách làm. TOP đành thở dài. Thật ra DaeSung rất dễ thương. Bên cạnh cậu TOP thấy mình cũng chân thật hơn nhiều, không phải vắt óc suy nghĩ mấy câu nói lươn lẹo. DaeSung có sức quyến rũ ngầm rất kỳ lạ. Cậu không đẹp nhưng lại rất đẹp. Cậu không dịu dàng nhưng cũng rất dịu dàng. Nó cứ ẩn ẩn hiện hiện như thế. TOP lại thở dài một cái nữa. Anh phát hiện ra mình muốn ở đây! Không muốn đi tìm mấy em trẻ đẹp để trăng hoa.Cuối cùng DaeSung cũng hiểu hiểu được chút chút, TOP có vẻ hài lòng. Một thầy một trò học như thế tới trưa cũng không hay. Để DaeSung tiếp tục làm bài, TOP tham quan nhà bếp của cậu.– Thường ngày em ăn gì? – Anh hỏi khi thấy nhà bếp trống lốc.– Vẫn còn một tí rau và tôm khô, nhiêu đó là đủ – DaeSung đáp.TOP méo mặt: -Rau với tôm khô cũng nuốt được à?DaeSung dừng bút: -Tôi không phải cậu ấm. Với lại, cũng tùy túi tiền mà ăn thôi.TOP lắc đầu đi ra cổng, nói gì đó với thằng Nhem. Nó phóng xe đi thẳng. Rồi anh lẳng lặng đi vào, ngồi kế bên DaeSung, nở nụ cười khoái trá.DaeSung thấy TOP bỏ cả buổi ra dạy cậu, lòng cũng có chút áy náy. Cậu lí nhí:– Thật ra anh không cần phải lo cho tôi. Anh đã cứu cha tôi, còn trả nợ giúp tôi ... – DaeSung thở dài – Tôi tin cái đêm hôm đó thật sự là tai nạn, không phải anh cố ý... cho nên... anh không cần phải chịu trách nhiệm với tôi nữa.TOP nhịp nhịp tay vào đùi, cười gian trá.– Nếu ta nói với em là do ta cố ý thì sao?DaeSung trợn tròn mắt nhìn TOP. Cậu nghĩ là mình sẽ giết anh ngay lập tức nếu có con dao tại đây.TOP bật cười:– Làm bài đi, ta đã nói là lo cho em thì sẽ không bỏ mặc em đâu. Huống chi em còn là vợ hai của ta, không thể để em khổ được.– Anh bị điên à? – DaeSung liếc TOP một cái.Chừng nửa tiếng sau, thằng Nhem quay về. DaeSung tròn mắt nhìn nó bê những thứ mà nó mua được.– Anh làm cái gì vậy? Tính biến nhà tôi thành cái chợ à? – DaeSung hét.Thằng Nhem từ từ chất vào bếp của DaeSung nào rau cải, nào cà chua, khoai, cà rốt, giá, hành, chanh, ớt, thịt gà, thịt heo, tôm, mực... tất cả mọi thứ đều có số lượng một bao tải đầy. Trong chốc lát, thằng Nhem chất đầy cả bếp DaeSung. Những thứ đó tụ lại, thật sự biến nhà DaeSung thành cái "chuồng thực phẩm".TOP đứng dậy, cốc đầu thằng Nhem.– Ta nói ngươi đi mua mỗi thứ một ít mà ngươi mua cái gì thế hả?Thằng Nhem ôm đầu cãi:– Con hỏi cậu ba một ít là bao nhiêu, cậu ba nói khoảng vài ký gì gì đó nên con mới mua chứ bộ!TOP ấp úng: – Vài ký... nó nhiều... thế này à?TOP lập tức quay lại nhìn DaeSung, cười hì hì:– Không sao, em cứ để ăn dần cũng được.DaeSung than trời: – Tôi không thể ăn hết, nó sẽ hư đó.– Không sao, cái nào ăn được thì ăn, không thì thôi. – TOP ngồi xuống salon, vẫn cười trừ.Thằng Nhem bị đánh oan, nó tức tưởi ra xe ôm vô một mớ nữa. Không phải đồ ăn, mà là quần áo. Toàn màu hồng. Nó chất ba chồng cao tồng ngồng trước phòng khách của DaeSung.– Anh làm cái gì vậy? – DaeSung ngơ ngác.TOP vẫn đắc ý.– Cái này toàn là đồ từ cửa tiệm quen thuộc của Kwon gia, bao nhiêu cái màu hồng ta gom về hết, ít nhất thì em cũng phải thay đổi diện mạo một chút.DaeSung cà nhắc đi lại, cậu dòm ngó lung tung.– Tại sao lại nhiều cái giống nhau thế này?Thằng Nhem hậm hực:– Không phải hoàn toàn giống đâu, nó khác size đó. Cậu ba nói không biết cậu DaeSung mặc cỡ nào, nên cứ mỗi size gom mỗi cái.DaeSung ôm mặt. Cậu chẳng biết dùng từ gì để chửi rủa con người này. Giàu quá nên kiếm chuyện vứt tiền vô sọt rác.– Anh tính sao thì tính, làm ơn gom hết cái mớ này ra khỏi nhà tôi. Tôi không mặc mà cũng không ăn cái gì hết! – DaeSung phán quyết.Thằng Nhem càu nhàu:– Cậu ba tính sao thì tính, con bê vào rồi không bê ra nữa đâu, con mệt gần chết.TOP tiện chân, đá luôn chiếc dép gần đó của DaeSung vô chân thằng Nhem. Hai chủ tớ này cứ cãi nhau như chó với mèo. Thằng lớn thì bạo lực, còn thằng bé thì cứ gân cổ cãi. TOP hất mặt bảo nó đi ra ngoài. Rồi anh nhìn sang DaeSung.– Cứ để đó, tự nhiên đến lúc cần, em cũng làm ơn dẹp mấy bộ đồ khủng khiếp của em đi, có đồ mới thì cứ mặc. – Không cho DaeSung phản kháng, anh nói thêm – Đói gần chết, nấu vài món ngon ngon đi, có nguyên cái chợ trong nhà để làm gì?Không cần biết DaeSung có tự nguyện nấu cho mình ăn hay không, TOP cứ xua tay đuổi cậu vô nhà bếp. Cậu cà nhắc đi vào, chẳng hiểu sao TOP nói gì cậu cũng nghe.DaeSung ngó quanh cái chợ trong bếp. Cậu nghĩ phải làm vài món đắt tiền một chút. Dù sao cũng làm cho nhị thiếu gia ăn mà. Chốc chốc cậu lại liếc lên phòng khách nhìn TOP. Anh vẫn đang chăm chú xem mấy bài giải của cậu. Xem được hai ba trang lại lắc đầu nguầy nguậy, có vẻ cậu lại làm sai cái gì đó. DaeSung chưa bao giờ nhìn TOP kỹ đến vậy. Từ khi chuyện đó xảy ra, DaeSung chưa bao giờ dám nhìn thẳng TOP. Cảm giác vừa ghét và mang ơn rất khó chịu."Thật ra anh ấy rất đẹp trai" – DaeSung nhủ thầm. TOP và JiYong chẳng giống nhau chút nào. TOP nhìn rất giống Kwon lão gia, còn JiYong thì có nét mặt ủy mị hơn. Có lẽ anh giống mẹ.DaeSung đành thở dài. Cậu vốn là người biết thân biết phận, nhưng ông trời cứ trêu ghẹo cậu. Vì sao lại cho một người giàu có và hào nhoáng như JiYong cứu cậu, tại sao lại cho một người phong lưu và quyền quý như TOP chịu trách nhiệm với cậu? Phải chi họ chỉ là những người dân bình thường, DaeSung đã có thể an tâm mà đặt tình cảm của mình, mà trao thân gửi phận.DaeSung lại liếc nhìn TOP, anh đang nằm dài trên salon. Có vẻ vì đói quá anh chẳng thể kiểm tra bài cho cậu nổi. DaeSung phát hiện ra, ở bên cạnh TOP thật ấm áp. Có cảm giác như được che chở và bảo bọc. DaeSung lại thở ra, thực chất là cậu chẳng hề ghét TOP tí nào.TOP nằm đó lim dim. Mắt nhắm nhưng miệng lại nhoẻn cười. Hình như không thể chịu đựng nổi, anh lên tiếng.– Bắt được em đang nhìn trộm ta rồi nhé!DaeSung cụp ánh mắt xuống ngay. Mặt đỏ bừng, rõ ràng là đang mắc cỡ.P\S: Nếu thấy lỗi nào, mấy bạn nhắc mình nhé, mình sẽ sửa lại
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com