Longfic Em La Cua Toi Markjin
Cả ngày hôm đó Mark cứ hồi tưởng lại khung cảnh năm xưa và thắc mắc về người mà anh gặp tại Kings. Mark tựa đầu vào sau ghế, anh đang làm gì? Ngay đến lúc này chính anh cũng chẳng biết mình nên làm gì nữa. Jinyoung trở về tức là cũng đồng nghĩa với việc em ấy sẽ trả thù và anh cũng vậy. Nghĩ vậy Mark liền bấm điện thoại:
- Mun! Nhờ anh tìm giúp có công ti nào mới mở gần đây không? Hoặc có công ti nào mới nổi gần đây. Lập tức thông báo với tôi ngay nhé.
Jinyoung ngắm nhìn Gấu ngủ. Nó rất giống papa nó. Nhất là chiếc mũi và đôi môi. Cậu đưa tay lướt nhẹ chiếc mũi rồi đến cặp môi hồng. Năm xưa cậu cũng đã từng làm như thế này. Mark sẽ không bao giờ biết được Gấu là con của mình.
Jinyoung bước vào phòng làm việc. Junho đang chăm chú tính toán sổ sách. Công ti vẫn chưa ổn định hẳn. Nhưng dù sao hai tháng mà đã làm cho nó được như thế này thì cũng là một bước đột phá rồi.
- Anh ngủ đi. Để em làm cho.
Junho ngẩng đầu lên nhìn Jinyoung mỉm cười. Em ấy lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng dịu dàng như vậy đấy. Cái vẻ yếu đuối của bề ngoài thật làm người ta muốn ôm vào lòng mà che chở. Bảy năm. Đó là quãng thời gian mà Junho đã đủ để hiểu được cậu. Tâm tư tình cảm của Jinyoung anh đều hiểu. Tuy nhiên tâm tư ấy chưa bao giờ dành cho anh. Em ấy đã chấp nhận lời cầu hôn của anh, chấp nhận sống cùng anh ngay cả khi không yêu anh. Mà cũng chỉ là do anh quá tham lam. là anh đã lấy lí do đứa trẻ cần có một tờ giấy khai sinh, cần có một người bố khi nó bước vào tuổi biết nhận thức...Là anh tự chuốc lấy. Nếu một ngày em ấy rời bỏ thì anh cũng không nên hối hận vì em ấy chưa bao giờ thuộc về anh. Chỉ có anh thuộc về em ấy mà thôi. - Anh không sao! Em nghỉ trước đi.
Bỗng nhiên Jinyoung đi ra phía đằng sau, quàng tay ôm lấy cổ anh nói thì thầm bên tai:
- Em xin lỗi!
- Tại sao? - Junho cố giữ cho mình thật bình tĩnh.
- Em đã làm anh buồn.
- Anh rất hạnh phúc.
- Vậy sao? Em biết em vẫn chưa thể yêu anh được nhưng em cần có thời gian.
Junho nói vẻ xót xa:
- Anh hiểu. Đối với em bảy năm vẫn còn là một thời gian ngắn.
Jinyoung không nói gì chỉ vùi đầu vào bờ vai của anh. Nước mắt rời trên bờ vai anh. Cậu là một con người mang đầy tôi lỗi.
Jinyoung ngồi vào bàn làm việc. Khi đã làm việc là sẽ gạt bỏ mọi suy nghĩ riêng tư mà toàn tâm toàn ý vào công việc của mình. Ánh mắt cậu trở lên kiên định lạ thường. Cậu nghĩ ngợi một lúc. Chắc chắn Mark đã biết công ti của cậu và cũng có thể anh đã biết cậu trở về nên anh ấy sẽ chuẩn bị để đón tiếp. Mark khép hờ đôi mắt. Jinyoung. Cái tên này khiến cậu đau khổ suốt bao nhiêu năm qua và giờ về đây lại khiến cậu đau đầu. Em ấy định làm gì? Chiếc BMW dừng lại ở quán Coffee!!
Jinyoung nắm tay Junho đi vào trong ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người. Đi cùng với cậu là đứa con tuy người có hơi bự bự so với tuổi của nó nhưng không sao? Nó như làm nền cho cái gì đó ngỗ ngược đến đáng yêu.
Mark sau ngày làm việc mệt mỏi anh lại đi dạo trong công viên. Nơi đây chính là nơi ngày xưa anh đã cùng Jinyoung làm buổi hẹn hò đầu tiên. Nơi mà Jinyoung đã vui tươi cười rạng ngời nắm lấy tay anh mà nói rằng... Thôi, tốt nhất anh cũng không nên nhắc lại quá khứ đau buồn. Nơi này cũng là nơi mà anh thấy dễ chịu nhất trong những nơi có Jinyoung ở đó. Anh muốn gặp Jinyoung. Muốn gặp xem bao nhiêu năm qua em ấy đã thay đổi như thế nào. Dù biết Jinyoung đã có gia đình và dù biết Jinyoung không thuộc về anh nữa nhưng anh vẫn muốn ôm cậu vào lòng, muốn tham lam ngửi mùi hương dịu nhẹ của cậu. Muốn hôn lấy bờ môi đẹp của cậu...Rất nhiều, nhưng tất cả chỉ là "muốn" mà thôi.
Đúng lúc anh quay người định đi về thì một cậu bé đâm sầm vào người anh. Nhìn khuôn mặt này, thật sự...giống một người nào đó. Trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác thân quen khó nói thành lời. Trông thật đáng yêu. Đôi mắt dài đang ngước nhìn anh, đôi tay bụ bẫm cầm dây bóng bay làm nét trẻ con toát lên khiến người ta muốn ôm vào lòng mà nựng. - Cho chú này.
Gấu đưa quả bóng về phía Mark.
Anh nhìn cậu bé đầy ngạc nhiên rồi cúi người xuống hỏi nhẹ:
- Sao lại cho chú?
- Chú chẳng phải thích quả bóng này hay sao?
- Sao cháu biết?
Cậu bé tươi cười để lộ hàm răng nhỏ xinh:
- Gấu à! Lại đây con...
Jinyoung chợt khựng lại khi người đứng cạnh Gấu và Mark. Tâm trạng cậu bắt đầu bước vào rối bời.
Mark nhìn người ở đằng xa. Em ấy...Jinyoung đang ở trước mặt anh. Anh đã từng tưởng tượng ra rất nhiều hoàn cảnh gặp nhau nhưng không có cảnh nào như thế này cả. Em ấy đứng ở chỗ đó giống như đã bước ra hẳn khỏi cuộc đời anh, em ấy nhìn anh với một ánh mắt phức tạp. Rồi anh muốn tham lam hỏi thêm bao nhiêu năm qua em ấy đã sống như thế nào? Có nhớ anh không? Có nhớ anh như anh đã từng nhớ em ấy không?
- Chú. Chú cầm lấy đi. Cháu phải về rồi. papa Junho sẽ không vui nếu Gấu về muộn.
Mark nhấn mạnh:
- Papa Junho?
Gấu vẫn hồn nhiên mà không để ý gì đến ánh mắt đang dần chuyển màu của Mark:
- Phải ạ! Papa Junho.
Jinyoung chạy lại kéo tay Gấu, cậu nở một nụ cười với Mark:
- Chào anh! Lâu rồi không gặp.
Nụ cười này thật xa lạ. Nó làm trái tim Mark như vỡ tung ra, rất đau.
Jinyoung không nói gì thêm vội quay người bước đi. Nhưng đi chưa được bao xa thì cổ tay cậu đã bị một bàn tay khác kéo giật lại, tưởng chừng như muốn rút luốn cánh tay này khỏi người cậu vậy. Cậu khẽ kêu lên: - Á!
Mark vẫn giữ nguyên ánh mắt hằn học. Em ấy gặp lại anh chỉ lạnh lùng thế này thôi sao? Anh không biết làm thế này có ý nghĩa gì nhưng anh rất muốn em ấy ở lại thêm vài phút nữa:
- Em chỉ có thể như thế thôi sao?
Jinyoung vẫn giữ nguyên ngữ khí, không nhìn Mark mà trả lời:
- Xin anh hãy giữ thể diện! Tôi là người đã có gia đình.
Đúng lúc ấy thì Gấu cắn mạnh vào tay Mark khiến anh đau đớn mà buông tay Jinyoung ra.
- Gấu không cho phép ai làm đau mẹ. Chú đi đi.
Jinyoung nhíu mày nói:
- Gấu. Không được vô lễ. - Rồi cậu quay sang phía Mark, cười mà như không phải cười - Mark. Chúng ta bây giờ mỗi người một cực rồi, anh nóng tôi lạnh, chuyện xưa kia hãy quên hết đi. Tôi nghĩ chúng ta chỉ có thể nói chuyện trên thương trường được thôi. Hẹn gặp anh vào lúc khác. Junho đang ở nhà đợi tôi. anh ấy cũng rất mong được gặp anh. Rồi cậu quay người đi không để cho Mark nói gì thêm.
Mark đứng lặng người nhìn người mình yêu bước đi. Ngược hướng với mình, bóng dáng em ấy trải dài, anh thấy nó cô đơn hơn là hạnh phúc. Em ấy đã hạnh phúc sao? Em ấy đã đi thật sao? Đã bước ra khỏi cuộc sống của anh thật sao? Anh đã từng tự nói rằng sẽ hận em ấy nhưng sao khi gặp lại cảm giác lại dâng trào đến không thể kiểm soát như thế này? Mark ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh đó, anh châm một điếu thuốc, Thôi thì anh sẽ buông thả cảm xúc cho nó tung hoành nốt ngày hôm nay, ngày mai sẽ quên đi. Nếu không quên được thì đành phái nén mà đặt chứ "hận" lên trên chữ "yêu".
Jinyoung lái xe mà trong lòng ngổn ngang tâm sự. Đã biết được rằng sẽ có một ngày phải gặp lại anh ấy vậy mà tại sao lại vẫn không thể giữ nổi bình tĩnh. Đến bây giờ cậu mới biết được là cậu đã nhớ anh ấy như thế nào. Nhưng nhớ thì làm được gì chứ? Lần về nước này cũng là lúc mà cậu sẽ quyết định tổ chức đám cưới với Junho. Sẽ quên đi cái thời của bảy năm về trước.- 2 tháng sau . Cạch!
Tiếng mở cửa phòng khiến Junho giật mình. Junho đưa mắt nhìn Jinyoung đấy trìu mến .
- Em thắng rồi phải không? - Giọng nói của Junho có chút phấn khích.
Jinyoung đi vào, rót cho Junho một li rượu đưa cho anh và nói:
- Không phải em, mà là chúng ta.
Junho không cầm li rượu từ tay Jinyoung mà kéo cậu vào lòng mình. Anh khẽ khàng nói trong vui sướng:
- Chúng ta làm đám cưới nhé?Junho hôn phớt nhẹ lên bờ má Jinyoung. Anh đã chờ đợi đám cưới suốt bao nhiêu năm rồi? Giấy chứng nhận kết hôn chỉ là về mặt pháp luật, cái anh muốn là lời nói "tôi đồng ý là vợ của anh ấy cho dù anh ấy có giàu sang hay nghèo hèn..." của Jinyoung khi đối diện với cha trong thánh đường, với Chúa trời đang ngự trị ở nơi tối cao kia. Là khuôn mặt ửng hồng khi em ấy đồng ý dâng hiến cho anh cả trái tim lẫn con người em ấy... Tất cả đều trọn gói trong một lễ cưới mà anh đang chờ đợi. - Anh đã chờ đợi bảy năm rồi. Ba ngày nữa... chúng mình tổ chức đám cưới. Được không em?Jinyoung đưa mắt nhìn xa xăm hồi lâu. Bảy năm đã trôi qua rồi, thật nhanh. Chính vì quá nhanh mà cậu chẳng thể quên nổi quá khứ ngày xưa ấy. Nơi đứng trên con đường kia: Có gió, có anh ấy, có cậu...và có cả những giọt nước mắt cùng những nụ cười... Phải làm sao đây? Tại sao trong thâm tâm lại trào dâng thứ cảm giác tiếc nuối như vậy.
Thấy Jinyoung không trả lời, trong lòng Junho có phần hụt hẫng. Em ấy không muốn ư?
- Được. Quyết định ba ngày nữa đi.Câu trả lời khiến Junho cảm thấy lâng lâng lạ thường. Em ấy đồng ý rồi. Ba ngày nữa. Chỉ cần thế thôi là em ấy đã là một người vợ hoàn toàn trọn vẹn của anh. Junho vui sướng ôm Jinyoung vào lòng. Anh muốn cảm giác này đừng rời xa anh, hãy cho anh tham lam ước muốn nó ở lại với anh đến suốt cuộc đời. Jinyoung cụp đôi mắt xuống ngăn không cho giọt lệ đang dâng trên khoé mắt. Tại sao lại phải khóc? Cậu đã là vợ anh ấy rồi còn tiếc nuối cái gì nữa cơ chứ? Cậu đã có lỗi với anh ấy suốt bao nhiêu năm qua nên đâu có quyền tước đoạt đi niềm vui mà anh ấy đang chờ đợi để nắm bàn tay vào đó. Cậu không thể là một người độc ác như thế được. Có lẽ cậu cũng nên dừng chân tại đây thôi. In dấu lên cuộc đời anh ấy một chữ "vợ".
Vào đúng lúc ấy, tàn thuốc của Mark rơi khẽ vào bàn tay anh khiến anh giật mình gạt ra. Cảm giác bỏng rát chẳng khiến anh biểu lộ gì. Chỉ thấy trong thâm tâm có một điều gì đấy khó chịu, một dự cảm về một điều tồi tệ sắp diễn ra.
~ End Chap 29 ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com