TruyenHHH.com

Longfic Edit Lay Nham Tong Tai Lanh Khoc Baekyeon Ver

 Chương 123 — Ước hẹn hai năm


Nhìn thấy Tiffany rất tức giận,Victoria sửng sốt. Lúc này mới phát giác chính mình nói sai rồi, vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi, cô Hwang. Tôi không phải có ý đó, nhìn thấy cô, tôi chỉ là nghĩ đến mình hồi trẻ. Nếu vô ý mạo phạm đến cô, xin cô hãy tha thứ."


Nghe được lời của cô coi như chân thành, Tiffany cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tục ngữ nói 'không đưa tay đánh người vui vẻ', giọng điệu dịu đi một chút nói:"Cô Vic, tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì hay để nói, vẫn là mời cô quay về đi."


"Không, tôi muốn cùng cô nói chuyện. Cô có rảnh không? Chúng ta đổi địa điểm khác nói chuyện có được không?" Victoria nói.


Taeyeon nhìn xung quanh một chút, các bạn học đều đi rồi, đứng dậy nói: "Các cô ở đây nói đi. Tôi đi trước."


"Cô Kim, cô không cần tránh. Chuyện của chúng tôi cô đều biết rõ, lại nói, tôi cũng không có cái gì đen tối trong lòng. Cô là bạn của cô ấy có lẽ có khả năng giúp đỡ cô ấy." Victoria nói với cô.


"Vậy ..." Taeyeon có chút xấu hổ, đi cũng không được mà không đi cũng không được.


Tiffany vươn tay kéo cô ngồi xuống "Cô muốn nói gì thì nói đi, chúng tôi còn phải đi học nữa."


"Được rồi." Victoria ngồi xuống đối diện các cô, mới mở miệng nói: "Tôi muốn đến nói cho cô biết Nickhun anh ấy rất nhớ cô. Hiện tại anh ấy rất đau khổ, nghe nói anh ấy đến tìm cô, cô không gặp anh ấy sao?"


Nghe được anh ta rất khổ sở Tiffany có chút đau lòng, lại nghĩ đến người trong lòng anh ta yêu là cô ấy, hừ lạnh nói: "Sao anh ta lại có thể đau khổ? Anh ta không phải có cô sao? Không phải cô quay về bên cạnh anh ta sao?"


"Tôi quay về bên cạnh anh ấy, thế nhưng thứ gì cũng đều thay đổi, tôi thay đổi, anh ấy cũng vậy. Chúng tôi không thể trở về giống như trước." Ánh mắt của cô ảm đạm vô thần "Tôi thừa nhận tôi yêu anh ấy, tôi luôn luôn yêu anh ấy. Trước kia rời khỏi anh ấy là vì tôi ham muốn hư vinh, nhưng mà sau khi rời đi tôi đã hối hận. Tôi có quần áo đắt tiền, có đồ trang điểm đắt tiền, ở biệt thự đắt tiền, nhưng mà tôi lại phát hiện tôi không hề vui vẻ. Có một lần tôi nhìn thấy anh ấy được phỏng vấn trong TV, tôi đã khóc nhưng tôi không có mặt mũi đi gặp anh ấy. Cho đến khi chồng tôi đột nhiên qua đời, vào lúc bất lực nhất tôi tìm đến anh ấy. Tôi có tư tâm, hi vọng cùng với anh ấy trở lại như trước, thế nhưng có thể chúng tôi bây giờ không thiếu tiền lại thiếu thứ trọng yếu nhất, là tình cảm." Hai tay Victoria đan chéo lên ở trước ngực, cô cúi gằm mặt xuống, có thể thấy cô rất thống khổ.


Taeyeon cùng Tiffany một câu cũng không nói, nhìn dáng vẻ của cô không biết có phải gọi là mình làm mình chịu không.


Bình phục lại tâm tình, Victoria mới nói thêm:"Thời điểm tranh đoạt di sản, chúng tôi ngày nào cũng ở chung với nhau, tôi nghĩ có thể nhanh chóng tìm về cảm giác trước kia. Tuy nhiên tôi dần dần nhận ra giữa chúng tôi không có chuyện gì để nói, có một ngày tôi muốn lãng mạn một chút, từ phía sau lưng che mắt anh ấy lại, anh ấy lại nói ..." Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào.


"Nói gì?" Trái tim Tiffany đột nhiên trở nên khẩn trương. Anh sẽ nói cái gì?


"Anh ấy vừa nói vừa cười'Fany, đừng đùa nữa'" Khi Victoria nói những lời này, trong ánh mắt mang thật sâu đau xót.

Tiffany ngây ngẩn cả người, ánh mắt lập tức trở nên ướt át. Thời điểm cùng anh ở chung, mình luôn thích làm trò này, thích từ phía sau lưng che mắt anh lại. Sau đó anh liền ôm lấy mình lăn đến trên giường.


"Haizzz" Taeyeon thở dài. Cô không rõ bây giờ người trong lòng Nickhun yêu rốt cuộc là ai?


"Nói xong câu đó tôi ngây ngẩn cả người, anh ấy cũng ngây ngẩn cả người. Tôi yên lặng đi ra ngoài, anh ấy cũng không đuổi theo. Mãi đến nửa tháng trước, phiên tòa của tôi cuối cùng cũng kết thúc, anh ấy giành được cho tôi lợi ích rất lớn, đêm đó tôi và anh ấy cùng nhau chúc mừng. Anh ấy nói với tôi' Victoria, anh đã cho rằng anh rất yêu em, cho nên lúc em quay trở lại, anh rất kích động, nhưng mà mấy ngày nay anh mới hiểu được, tình yêu của anh đối với em đã muốn trở thành ký ức. Có lẽ từ lúc mới bắt đầu, nguyên nhân bởi vì Tiffany giống em nên anh mới thích cô ấy, nhưng mà tình yêu thật kỳ diệu, anh cũng không biết từ lúc nào ở trong lòng anh, cô ấy đã hoàn toàn thay thế em. Gần đây anh thường xuyên nghĩ đến lúc cô ấy ở bên anh, mỗi ngày, mỗi một hành động, mỗi một nụ cười..., cho nên xin em tha thứ cho anh. Trước kia anh không thể cho em hạnh phúc nhưng mà hiện tại anh muốn làm cho cô ấy hạnh phúc.'"Victoria nói xong câu cuối đã khóc không thành tiếng.


Trên mặt Tiffany, nước mắt cũng lặng yên chảy xuống, trái tim cứng rắn bởi vì lời nói của cô mà bỗng nhiên trở nên mềm yếu.


"Cô Hwang, tôi cầu xin cô quay trở về bên cạnh anh ấy." Victoria đột nhiên cầm tay cô: "Tôi đã mất đi hạnh phúc, cô không thể cũng mất đi nó."


"Tôi ..." Trong lòng Tiffany hết sức rối loạn, không nghĩ đến cô ấy sẽ nói với mình những điều như vậy, đành phải nói: "Cô để cho tôi bình tĩnh suy nghĩ lại đã."


"Được, cô tự mình suy nghĩ lại đi. Tôi đi trước. Hẹn gặp lại." Victoria đứng dậy đi ra ngoài, rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn cô nói: "Cô Hwang, hạnh phúc chỉ đến trong chớp mắt, đừng nên giống như tôi. Hi vọng cô có thể nắm chắc, anh ấy là một người đàn ông tốt."


Nhìn thấy bóng lưng cô đơn tịch mịch của cô, Taeyeon không khỏi cảm thấy đau xót. Cô ấy cũng là một cô gái tốt, có thể thản nhiên rời khỏi như vậy, lại còn hi vọng người mình yêu hạnh phúc, điều này cần phải có bao nhiêu dũng khí. "Tiffany, cô ấy nói rất đúng. Nếu như trong lòng cậu còn yêu anh ấy, vậy thì hãy nắm thật chắc hạnh phúc của cậu."


"Mình không biết trong lòng anh ấy có phải yêu mình thật không? Hay là cả hai người phụ nữ anh ấy đều không bỏ được?" Giờ phút này Tiffan rất tỉnh táo, cô không thể chịu nổi một lần bị thương nữa.


"Ừm." Taeyeon gật đầu, cho dù Nickhun không còn yêu Victoria, thế nhưng dù sao cô ấy vẫn có thể ở trong lòng của anh ta.


********************


Byun Baekhyun thức một đêm hút thuốc, anh biết áp lực của cô chủ yếu đến từ mẹ cô. Mặc dù anh biết hiện tại mình không có tư cách, anh vẫn quyết định tìm bà Kim nói chuyện một lát.


Bà Kim mở cửa, không nghĩ lại là anh, sắc mặt không tốt đứng ở cửa "Cậu tới làm gì? Có chuyện gì sao?"


"Dì, cháu tới nói chuyện của Taeyeon. Cháu yêu Taeyeon..."Thế nhưng anh còn chưa nói xong đã bị bà kích động cắt đứt.


"Cậu yêu Taeyeon? Cậu yêu con bé thế nào? Không phải cậu có vị hôn thê sao? Còn muốn trêu chọc Taeyeon của tôi làm gì? Cậu không cần nói gì cả, tôi sẽ không để cho nó cùng cậu tiếp tục có bất cứ liên hệ nào. Con bé lập tức sẽ đính hôn, cậu đi về đi." Nói xong bà định đóng cửa lại.


Byun Baekhyun tay chân nhanh nhẹn lấy tay chống cửa nhìn bà chằm chằm, chất vấn:"Dì, dì luôn miệng nói là vì Taeyeonnhưng mà dì có nghĩ đến cô ấy suy nghĩ gì chưa? Dì muốn cô ấy đính hôn, cô ấy thật sự nguyện ý đính hôn sao?"


"Chuyện đó không cần cậu quan tâm, nó là con gái của tôi, tôi sẽ không hại nó." Bà Kim nhìn anh, không thể phủ nhận anh thật sự có sức hấp dẫn, cũng rất anh tuấn. Chỉ cần là phụ nữ nhìn một cái cũng đã đủ yêu anh. Nhưng mà càng là đàn ông như vậy lại càng không có cảm giác an toàn, bà tuyệt đối không thể để cho con gái dẫm vào vết xe đổ của mình.


"Nhưng bây giờ dì là đang hại cô ấy, dì không để ý đến nỗi thống khổ của cô ấy, ép cô ấy làm việc mà cô ấy không muốn làm. Chẳng lẽ đây là thương cô ấy sao? Còn nữa, dì, hôm nay cháu đến đây không phải là cùng dì cam đoan cái gì, cháu chỉ hi vọng dì cho cháu thời gian, cho Taeyeon thời gian, cũng cho chính dì thời gian. Bây giờ cô ấy vẫn còn đi học, hai năm sau mới tốt nghiệp, cho nên hai năm này chúng ta ai cũng không nên ép cô ấy, để cho cô ấy tự mình suy nghĩ kỹ. Đính hôn thì có thể thế nào, cho dù là kết hôn còn có thể ly hôn, sở dĩ Taeyeon đồng ý đính hôn là bởi vì cô ấy thương dì, không đành lòng làm trái ý của dì. Nhưng mà dì nhẫn tâm để cho cô ấy đau khổ sao? Dì là người từng trải, trải qua nhiều chuyện hơn so với cháu, chuyện tình cảm cũng hiểu sâu hơn so với cháu. Cái gì nên nói cháu cũng đã nói, cháu đi trước, dì bảo trọng." Byun Baekhyun nói xong, đầu cũng không nâng đã đi.


Bà Kim giật mình ở nơi đó, trong lòng trở nên mâu thuẫn. Chuyện tình cảm đúng là không thể miễn cưỡng, nếu Taeyeon không yêu Thiên Tứ, cô cũng sẽ không hạnh phúc. Thế nhưng bà cũng không thể trơ mắt nhìn cô đi sai đường được.


"Mẹ, sao mẹ lại đứng ở đây? Chờ con sao?" Taeyeon nói, vừa vào cửa đã thấy mẹ đứng ở đó.


"Taetae, con đã về. Lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con." Bà Kim cầm tay cô ngồi vào bên giường.


"Chuyện gì vậy?" Cô bỏ túi xách xuống nhìn mẹ.


"Taetae, nói cho mẹ biết con muốn cùng với Heechul đính hôn không? Nói thật lòng, muốn là muốn, không muốn là không muốn." Bà phải biết được tâm ý thật sự của con gái.


Cô nhìn mẹ, không biết vì sao mẹ lại hỏi như vậy, nhưng mà cô quyết định thẳng thắn thành khẩn nói suy nghĩ trong lòng "Mẹ, con không muốn ngỗ nghịch lại ý của mẹ, cũng không muốn thương tổn Heechul, nhưng mà con thật sự không muốn đính hôn. Con biết con yêu người không nên yêu, nhưng mà con không có cách nào, con thật sự không quản được chính mình." Cô khóc.


Bà Thích ôm cô vào trong ngực, thở dài thật sâu "Taetae, mẹ cũng trải qua tuổi trẻ, cũng đã từng tùy hứng, mẹ hiểu tâm tình của con, cho nên mẹ quyết định không ép con."


"Mẹ không bắt con cùng Heechul đính hôn sao?" Cô không thể tin được nhìn mẹ, sao đột nhiên mẹ lại... liền suy nghĩ cẩn thận.


"Hôm nay Byun Baekhyun đến đây." Bà Kim nói.


"Cái gì?" Taeyeon khẩn trương, vội vàng hỏi: "Anh ấy nói cái gì?" Có phải nói chuyện gì không nên nói không?


"Cậu ta nói mẹ, cho con, cho cậu ta thời gian, chờ con tốt nghiệp rồi mới lựa chọn. Mẹ cũng nghĩ có lẽ như vậy là tốt nhất, thời gian hai năm có thể thay đổi tất cả, cũng đủ cho con nhận rõ người đàn ông nào mới là người đáng để con yêu." Bà KIm nói, lúc trước mình cũng cố chấp giống như cô, bố mẹ càng không đồng ý bà lại càng phản kháng, khác nhau duy nhất là người Taeyeon yêu là kẻ có tiền, mà chính mình yêu lại là người nghèo.


"Mẹ, mẹ nói thật sao?"Trên mặt Taeyeon mang theo vui mừng, có chút không dám tin.


"Đúng vậy, nhưng mẹ có một điều kiện." Bà Kim rất nghiêm túc nói.


"Mẹ, mẹ nói đi, dù là điều kiện gì con cũng sẽ đáp ứng."


"Trong hai năm này, mẹ muốn con giữ khoảng cách với cậu ta, trừ phi cậu ta thật sự có thể cưới con. Còn có Heechul, con phải đối xử với nó thật công bằng. Dù sao vào thời điểm chúng ta khó khăn nhất, bất lực nhất, nó chính là người giúp đỡ chúng ta." Bà Thích yêu cầu.


"Mẹ, con biết rồi." Cô cảm động, lập tức ôm lấy mẹ, áp lực trong lòng phóng thích ra ngoài, nháy mắt trở nên thật nhẹ nhàng.


~~~~~~~~~~~~


Chương 124 — Anh phải kết hôn


Tâm tình Taeyeon rất tốt, nằm ở trên giường không cách nào ngủ được, nhìn mẹ giống như đã ngủ say, lặng lẽ rời giường đi đến phòng vệ sinh lấy điện thoại di động ra. Không biết lúc này anh đã ngủ hay chưa, mặc kệ cô cứ gọi cho anh.


Byun Baekhyun cầm di động, nhìn thấy số của cô, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tươi "Muộn như vậy còn chưa ngủ, có phải nhớ anh không?"


Gương mặt cô mang nét tươi cười, lần đầu tiên không phản bác anh mà hỏi ngược lại: "Vậy anh có nhớ em không?"


Giọng điệu cô làm nũng khiến cho anh ngây ra một lúc, hài hước nói: "Anh không nhớ em, anh mơ đến em."


"Miệng lưỡi trơn tru, anh là như vậy lừa con gái sao? Hiện tại bên người có phải có một cô không?" Giọng điệu Taeyeon có chút ê ẩm, nghĩ đến có khả năng này trong lòng liền không thoải mái.


"Sao vậy? Em ghen tị sao? Nếu không em qua đây xem, anh vô cùng nguyện ý. Đến đây nhé, anh đi đón em."Trong lòng Byun Baekhyun có chút ngứa ngáy, rất muốn ôm cô ngủ.


"Đừng nói đùa. Em gọi điện cho anh là vì cám ơn anh." Taeyeon thật sự sợ anh sẽ đi qua, vội vàng nói.


"Cám ơn anh? Cám ơn anh cái gì?" Byun Baekhyun sửng sốt, trong lòng vui vẻ hỏi: "Mẹ em đồng ý đúng không?"Anh thật không nghĩ đến mẹ của cô sẽ hiểu chuyện như vậy.


"Đúng vậy, mẹ em đồng ý để cho em tốt nghiệp sau đó nói sau. Anh rốt cuộc đã nói gì với mẹ em?" Taeyeon tò mò hỏi, không nghĩ đến anh lại có thể nói làm mẹ thay đổi.


"Muốn biết sao? Có điều phải anh giữ bí mật, trừ phi bây giờ em lại đây anh sẽ nói cho em biết." Byun Baekhyun nói điều kiện.


"Thích nói em còn không muốn nghe đâu. Được rồi, em cúp máy đây, chúc ngủ ngon." Cô nói xong cúp điện thoại di động, nhẹ tay nhẹ chân trở lại giường, mang theo tươi cười nhắm mắt lại.


Byun Baekhyun để điện thoại di động xuống. Hôm nay chuyến đi này cũng không tệ, hiện tại việc cần nhất là giải quyết chuyện của Daisy, thế nhưng chuyện này rất đau đầu, con bé kia dường như nhất định phải lấy anh.


Ring ring ring, di động lại vang lên, anh nhìn cũng không nhìn liền nhấc máy cười nói: "Vừa cúp máy đã lại nhớ anh rồi sao?"


"Con trai, là mẹ. Lần này là mẹ nhớ con." Giọng bà Byun từ bên trong truyền đến.


"Mẹ, sao mẹ lại gọi điện cho con vào lúc này?" Anh không nghĩ đến lại là mẹ.


"Sao? Không thể được sao? Con có thể chờ điện thoại của người khác chẳng lẽ không thể nghe điện thoại của mẹ sao?" Bà giả vờ tức giận nói.


"Đương nhiên không phải, con chỉ là rất bất ngờ. Mỹ nữ, hôn một cái nào." Anh hôn chụt một cái qua di động.


"Thôi đi, đừng trêu mẹ, con nói chuyện nghiêm chỉnh đi. Mẹ gọi điện là muốn nói cho con bệnh của chú Park đã được bác sĩ cho phép có thể xuất viện. Ông ấy muốn quay về Seoul tham dự hôn lễ của con và Daisy. Con trai, con đã chuẩn bị xong hết chưa?" Giọng điệu bà Uông rất thật, bà cũng rất lo lắng bởi vì bà biết con trai không muốn cưới Daisy.


"Cái gì? Chú Park muốn trở về tham dự hôn lễ?"Byun Baekhyun chấn động, chuyện này có chút đột ngột, huống chi anh hoàn toàn không có ý định kết hôn với Daisy.


"Đúng vậy, con trai. Mẹ mặc kệ con muốn làm gì, lúc ở Mỹ con đã đồng ý với mẹ rồi. Mẹ muốn nhìn thấy Daisy vui vẻ, cũng muốn làm cho chú Park của con yên tâm, cho nên bất kể như thế nào con phải làm cho tốt, cho dù là phải diễn trò, biết không? Đại khái ba ngày sau chúng ta sẽ đến Seoul."Bà Byun dặn dò.


"Con biết rồi, con sẽ làm tốt. Chỉ là không phải nói cần hai tháng hay sao, tại sao một tháng đã tới đây?" Quá đột ngột như vậy anh căn bản sẽ không ứng phó kịp.


"Có lẽ là vì tâm tình tốt, chú Park yêu cầu bác sĩ cũng đồng ý. Con trai, mẹ biết con khó xử, chỉ là mẹ cũng không có cách nào khác." Giọng điệu bà Byun đều là bất đắc dĩ.


"Mẹ, mẹ không cần phải nói con cũng biết như vậy. Con sẽ làm tốt tất cả mọi chuyện. Tạm biệt."


"Tạm biệt."


Byun Baekhyun thống khổ nhắm mắt lại, chú Park đến đây mục đích rất rõ ràng là để tham dự hôn lễ của anh và Daisy. Thật ra sau khi từ Mỹ trở về anh không phải không nghĩ đến vạn nhất chú Park đến đây thì làm sao bây giờ. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một biện pháp là kết hôn giả, trừ bỏ kết hôn giả cũng không còn cách nào khác. Thế nhưng mặc kệ hôn lễ là thật hay giả cũng đều phải cử hành, nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ anh cũng không muốn làm như vậy.


Trong văn phòng.


"Baekhyun, lại có chuyện gì khiến cho cậu ưu sầu như vậy? Là Daisy sao?" Do KyungSoo hỏi.


Byun Baekhyun dụi tắt điếu thuốc cầm trong tay, lúc này mới phân phó: "Thiên Lỗi, cậu giúp tôi chuẩn bị hôn lễ. Mọi chuyện cụ thể cậu toàn quyền phụ trách."


"Hôn lễ? Ai muốn kết hôn? Cậu sao?" Do KyungSoo kinh ngạc nhìn anh.


"Đây là tính toán xấu nhất, cũng là chuyện có khả năng sẽ xảy ra nhất." Byun Baekhyun trầm trọng gật đầu.


"Tôi biết rồi. Tôi sẽ làm tốt." Do KyungSoo lấy tay vỗ vai anh "Thật xin lỗi, tôi không thể giúp được gì cho cậu."


"Chuyện đó không phải lỗi do cậu." Byun Baekhyun lắc đầu, hiện tại việc anh cần phải làm nhất chính là giải thích rõ với cô.


Taeyeon thở hổn hển chạy đến nơi anh hẹn. Anh nói có chuyện quan trọng, nếu cô không đến sẽ đi tìm cô cho nên tan học cô liền chạy đến. Sau khi ngồi xuống, cô nói: "Em chỉ có nửa giờ, trước sáu giờ nhất định phải về nhà. Có chuyện gì anh nói nhanh đi."Cô lại không hề chú ý đến sắc mặt không tốt của anh.


"Anh phải kết hôn." Anh đột nhiên mở miệng.


"Cái gì?" Tay đang cầm ly uống nước của Taeyeon run lên, nước toàn bộ đổ vào người cô, nhưng mà cô lại chẳng quan tâm, chỉ trừng to mắt nhìn anh.


"Chú Park từ Mỹ về Seoul, ông ấy muốn tham dự hôn lễ của anh và Daisy. Anh không có lý do cự tuyệt nên nhất định phải cùng Daisy cử hành hôn lễ."Anh nhìn cô, mở miệng giải thích, anh hi vọng cô sẽ hiểu.


"Vậy chúc mừng anh."Taeyeon muốn khiến cho mình cười nhưng mà nước mắt lại không chịu nghe lời rơi xuống, chẳng lẽ anh gọi mình đến chính là muốn tự mình nói cho cô chuyện này sao.


"Em chúc mừng anh cái gì? Em biết rõ anh không thích Daisy, hôn lễ này chỉ là làm cho chú Park xem, anh đến nói cho em biết chính là không muốn khiến cho em hiểu lầm. Em sẽ hiểu, có phải không?" Byun Baekhyun cầm chặt tay cô.


"Em hiểu." Cô khẽ gật đầu, cố gắng khiến cho mình cười, thế nhưng nước mắt lại giống như sợi trân châu bị đứt, từng giọt lăn xuống. Cô có thể hiểu được anh thân bất do kỷ, thế nhưng cô không đủ sức khống chế trái tim bị thương tổn của chính mình.


"Tin tưởng anh, tất cả mọi chuyện đều sẽ qua." Byun Baekhyun dịu dàng thay cô lau nước mắt, anh có thể hiểu được lòng của cô.


"Hai người ...khi nào thì cử hành hôn lễ?" Cô nghẹn ngào hỏi, trái tim đau giống như bị kim đâm.


"Không biết, phải chờ bọn họ đến mới nói được." Byun Baekhyun lắc đầu.


"Em phải đi, thời gian sắp không kịp rồi. Hẹn gặp lại."Cô rời đi giống như trốn chạy, trong đầu chỉ có một ý niệm,anh phải kết hôn, anh phải kết hôn với Daisy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com