TruyenHHH.com

Longfic Edit Hop Dong Tinh Nhan Markson Jark

Chap hôm wqua bùng nên hôm nay au bùng lại một chap dài nhé ^^ chắc trong đây au có chỗ edit sai đấy . Nên ai đọc thấy thì bỏ qua nhé .... =]]]]]]]]

---------------------------------------------------

" Ân Ân " Trong giấc mơ, Nghi Ân nghe thấy Vương Gia Nhĩ nồng nàn gọi. "Là ai? Là ai đang gọi ta nồng nàn như vậy?"

Vương Gia Nhĩ ??? nghĩ đến cái tên này, khiến cho người ta đau lòng. "Không, ta không muốn tỉnh lại, ta không muốn phải đối mặt với anh ta nữa". Trong giấc mơ, Nghi Ân tự nhủ một cách đau đớn "Anh ta không thật sự thích ta, anh ta chỉ muốn biến ta thành một vật cưng. Lúc vui vẻ sẽ cho gọi lại âu yếm, khi không vui sẽ đá ta sang một bên."

Nhưng, nhưng cậu thật sự rất thích hắn!

" Ân Ân, sao em vẫn không tỉnh lại?" Vương Gia Nhĩ ngồi bên cạnh giường, nhìn Nghi Ân đang trong cơn hôn mê, đã một ngày một đêm rồi, cậu đã hết sốt, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. "Vì sao? Vì sao em vẫn không tỉnh lại? Em thực sự không muốn tha thứ cho anh sao?" Hắn âu sầu nói.

Suốt một ngày một đêm, Nghi Ân chưa tỉnh lại, Vương Gia Nhĩ cũng không rời cậu nửa bước. Hắn sợ cậu ngay khi tỉnh lại không nhìn thấy hắn, hắn chỉ muốn giải thích với cậu, hắn không muốn cậu hiểu lầm hắn, không muốn cậu hận hắn.

Mắt Nghi Ân động đậy, từ từ mở ra nhìn bốn phía một cách ngờ vực, cậu làm sao thế này? Ngây người một lát, kí ức trước lúc hôn mê ùa vào trong đầu cậu, sắc mặt cậu bỗng chốc tái nhợt, hắn làm sao có thể đối xử với cậu như vậy được chứ?

Định ngồi dậy, Nghi Ân thấy tay phải nặng trĩu, tựa hồ có cái gì đó đè nặng lên, cúi đầu xuống cậu thấy một người nằm cạnh giường, là Vương Gia Nhĩ .

Sắc mặt hắn tiều tụy, râu tóc bù xù, hốc mắt hõm sâu, Nghi Ân lặng người nhìn cảnh tượng này.

" Ân Ân " Vương Gia Nhĩ bừng tỉnh trong giấc mộng, vội vàng nhìn Nghi Ân trên giường, nhưng là, trên giường làm gì có ai?

Vương Gia Nhĩ lập tức đứng dậy, nhìn về bốn phía. Chỉ thấy Nghi Ân mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, đứng ở bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi quanh cậu, đẹp không tả nổi.

Nhưng làm cho người ta kinh hãi là, trên người cậu không có chút sinh khí nào, giống như thể một thiên sứ bất cứ lúc nào cũng có thể mọc cánh bay đi mất. Vương Gia Nhĩ có chút lo lắng, đi về phía trước, đưa tay ôm lấy Nghi Ân.

Vốn nghĩ Nghi Ân sẽ cự tuyệt, nhưng cậu lại không hề có phản ứng gì.

Hắn quay người Nghi Ân về phía mình. Nhìn sự bình tĩnh không gợn sóng trong đôi mắt cậu, sự bất an trong hắn mỗi lúc một lớn thêm.

" Ân Ân , rốt cuộc em làm sao vậy? Em nói đi, em cứ tức giận, đánh anh, mắng anh đi, nhưng em đừng như này nữa, đừng không nói gì với anh có được không? Anh sợ lắm, em nhìn anh đi được không?" Vương Gia Nhĩ không ngừng nói bên tai Nghi Ân .

"Anh không cần xin lỗi tôi" Đột nhiên, Nghi Ân bình tĩnh nói "Tôi chỉ là thứ đồ chơi anh mua về thôi mà, anh không cần phải đối xử với tôi thế này đâu. Anh không cần phải để ý đến cảm xúc của tôi đâu."

"Cái gì? Em làm sao vậy, Ân Ân ? Em làm sao lại có thể nghĩ về anh như vậy cơ chứ? Em đừng giận anh nữa mà, được không?" Vương Gia Nhĩ không thể tin nói.

"Thế nào? Không đúng sao?" Cậu vẫn bình tĩnh nhìn hắn "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, trong vòng một năm nay, anh đã mua tôi. Tôi là của anh rồi. Anh muốn thế nào cũng được, tôi sẽ không làm trái ý anh đâu ."

"Chết tiệt! Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy!?" Hắn vô cùng tức giận nói.

"Đây chẳng phải là điều anh muốn hay sao? Anh làm sao vậy? Bây giờ anh lại không muốn tôi thế này nữa sao?" Cậu nhìn hấn nói "Vậy được thôi! Anh muốn thế nào? Anh nói cho tôi biết, để tôi còn biết ý anh mà làm theo! Sau này tôi sẽ không trái ý anh nữa. Chủ nhân của tôi"

Vương Gia Nhĩ càng nghe cậu nói càng nổi nóng, cậu mà lại coi mình như thế này sao? Hay là do mình đã làm tổn thương cậu quá rồi?

"Không ??? không phải, Ân Ân em hãy nghe anh nói, anh không có ý đó! Lúc đó là do anh quá tức giận, đã nói năng tùy tiện, đã làm tổn thương em, về sau anh sẽ không như vậy nữa, em hãy tha thứ cho anh có được không?" Vương Gia Nhĩ sốt ruột .

Nhưng Nghi Ân không hề nhìn hắn, quay đầu sang chỗ khác.

"Chết tiệt!" Hắn vô cùng tức giận hổn hển nói "Em hãy nhìn anh đi, anh bảo là em hãy nhìn anh đi." Hắn nắm lấy cằm cậu , quay đầu cậu về phía mình.

Nghi Ân yên lặng nhìn hắn , ánh mắt bình tĩnh, không có một chút cảm xúc nào.

"Em nói đi, nói chuyện với anh đi! Anh không muốn em như thế này với anh! Anh không muốn bộ dạng này của em!"

"Anh muốn tôi nói gì đây?" Nghi Ân nhìn về phía Vương Gia Nhĩ "Vậy anh muốn tôi phải thế nào?"

"Anh..." Hân thở hổn hển một hơi thật sâu, nh́ìn chằm chằm cậu , hắn hận không thể xé bỏ vẻ mặt bình tĩnh kia của cậu kia ?

Một hồi lâu sau, hắn mới nói tiếp "Bây giờ để cho anh giải thích, em nghe nhé."

"Không, anh không cần giải thích, tôi cũng không muốn nghe điều gì cả." Nghi Ân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh "Tôi không là ai đối với anh, không phải vậy sao?"

"Bốp" một tiếng, Nghi Ân che lấy má phải của mình, cậu nhìn Vương Gia Nhĩ không dám tin nổi.

Hân cũng không dám tin nhìn cánh tay mình đang giơ lên, hắn làm sao vậy chứ? Hắn kinh hoàng nhìn cậu , muốn xin lỗi cậu. " Ân Ân , xin lỗi em, anh không cố ý! Anh không được tức giận!"

"Không, anh không cần phải xin lỗi. Tôi cũng không có quyền tức giận anh."

"Chết tiệt!" Vương Gia Nhĩ ôm lấy cậu , ôm gắt gao cậu vào lòng "Anh bảo em đừng nói gì nữa, nghe anh nói, anh rất muốn xé tan mặt nạ giả tạo trên khuôn mặt em. Em đừng mang mặt nạ đó với anh."

"Vậy anh muốn tôi phải như thế nào?!" Nghi Ân chiu đựng một hồi lâu nhưng rốt cuộc nước mắt vẫn chảy xuống. "Tôi đã như thế này rồi, anh nói gì nghe nấy rồi, đây không phải là điều mà anh muốn hay sao? Anh còn muốn tôi phải thế nào nữa?"

"Anh......" Vương Gia Nhĩ nâng cằm Nghi An lên, đau lòng lau nước mắt trên mặt cậu "Đừng khóc nữa , anh không cố ý, từ nay anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa, em nghe anh giải thích trước, được không? Không phải là em muốn biết vì sao anh lại hận Bạc Tuấn Long đến thế sao, bây giờ anh sẽ kể cho em nghe."

Hấn bế cậu lên giường rồi ngồi cạnh bên giường. Đặt cậu nằm vào lòng mình. Bắt đầu kể cho cậu nghe những chuyện trong quá khứ, kể cho cậu nghe quãng kí ức mà hắn không bao giờ muốn nhớ lại nữa.

"Đó là lúc anh vẫn còn đang học đại học" Vương Gia Nhĩ nheo mắt lại, chìm vào hồi ức.

Do thành tích học tập xuất sắc, năm thứ 2 đại học Vương Gia Nhĩ đã được gia nhập hội sinh viên, làm cán bộ của hội, và cũng lúc đó hắn quen với đội trưởng đội văn nghệ của hội sinh viên - Ngọc Trân .

Với thói quen tùy ý thẳng thắn của họ, vì tâm đầu ý hợp nên đã trở thành bạn thân, chỉ vì một lần dạ hội . Vương Gia Nhĩ đã qune với Triệu Phi Phi , lúc đó hắn không biết rằng chính người phụ nữ này có thể nói là sẽ làm thay đổi cuộc đời hắn.

" Ngọc Trân , dạ hội kỷ niệm ngày thành lập trường lần này chúng ta còn thiếu một tiết mục, phải nhờ đến đội trưởng đội văn nghệ giúp đỡ rồi" Vương Gia Nhĩ nói với cô "Nếu không thì cậu lên chương trình cho chúng tôi một tiết mục đi!"

"Không được đâu, trong trường mọi người đều biết tôi đã rửa tay gác kiếm, rời bỏ chốn giang hồ rồi, vậy nên tôi không thể biểu diễn tiết mục gì được đâu." Ngọc Trân từ chối nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Vương Gia Nhĩ nhíu mày lo lắng, "Bây giờ đã không tìm được người nữa rồi, chúng ta vẫn còn thiếu một tiết mục nữa!"

"Vậy thì tìm thêm một người nữa !" Ngọc Trân có vẻ không đồng ý.

"Cậu nói đến là dễ dàng, bây giờ bảo tôi đi đâu để tìm người được!" Vương Gia Nhĩ tức giận nói. "Nhưng cậu là đội trưởng đội văn nghệ! Phải đi tìm người, chính là cậu phải đi."

"Tôi đi tìm thì đi tìm chứ sao." Ngọc Trân tự tin "Cậu tin không, tôi chỉ cần ra tay, tuyệt đối không có vấn đề gì ."

Hắn cười "Tôi đương nhiên tin cậu rồi, cậu mà ra tay thì không ai kháng cự lại được. Vậy thì tất cả nhờ cậu rồi. "

"Được rồi, cậu đã nói vậy rồi thì cứ chờ tôi nhé, chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu." Ngọc Trân vỗ ngực cam đoan.

"Cậu đừng có mà mạnh miệng nhé!"

"Đương nhiên tôi sẽ không khi nào nói khoa trương đâu nhé!"

"Được thôi, tôi sẽ chống mắt chờ xem đây." Vương Gia Nhĩ lúc đầu là định để Ngọc Trân lên biểu diễn. Nghĩ rằng ai cũng biết giọng hát của cô rất hay. Nhưng cô ấy lại không muốn biểu diễn. Vậy nên....

Bây giờ chỉ có thể chờ cô tìm người như thế nào thôi, nói thực là hắn vẫn thấy rất lo lắng.

Nhưng thực tế chứng minh, cô quả thật không nói khoa trương . Hắn nghĩ vậy lúc đứng ở dưới sân khấu xem biểu diễn.

Tất cả mọi người ở dưới sân khấu đều bị giọng hát êm dịu kia hấp dẫn. Mãi cho đến lúc bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm vang lên khắp nơi.

"Thế nào? Gia Nhĩ , tôi nói không sai chứ, chỉ cần tôi xuất mã thì không có việc gì là không làm được cả." Ngọc Trân đứng cạnh đắc ý .

"Đúng vậy! có lỗi với cậu rồi, lần kỷ niệm ngày thành lập trường tổ chức thành công như thế này tôi phải mời cậu đi ăn rồi, để còn tỏ lòng biết ơn?"

"Được! Bữa cơm này cậu mời là đúng quá rồi." Ngọc Trân ở bên cạnh nó, "Chẳng qua là không chỉ có một mình tôi đâu đấy nhé!"

"Vậy còn có......?" Vương Gia Nhĩ có chút không hiểu.

"Cậu chẳng lẽ quên rồi à?" Cô không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn"Vì sao cậu phải mời tôi ăn cơm cơ chứ?"

"Ồ, cậu muốn nói là cô gái mà cậu tìm kia á!" Hắn chợt hiểu ra,"Tôi làm sao mà quên được, cô ấy chính là đại công thần đấy!"

"Đấy là cậu nói tốt đấy nhé, Phi Phi , chúng ta đi thôi, có người mời cơm đấy nha." Ngọc Trân quay lại nháy nháy mắt với Vương Gia Nhĩ phía sau nói.

Khi hắn quay đầu nhìn thấy người vừa đi tới, hắn ngây cả người ra, thực ra cô ấy không phải là người đẹp nhất. Nhưng không biết vì sao ánh mắt của hắn không rời được người cô.

Chỉ bởi một ánh mắt kia, hắn đã chìm đắm không thoát ra được, đặt cả trái tim mình lên người con gái tên Triệu Phi Phi kia.

Từ lúc đó, hắn bắt đầu theo đuổi Triệu Phi Phi . Cuối cùng ông trời không phụ người có lòng, cô ta đã trở thành bạn gái của hắn .

Lúc đó, bọn họ là một đôi được mọi người trong trường ngưỡng mộ, nhưng không biết tại sao, Ngọc Trân rất không vui. Cô ấy thường nói với Vương Gia Nhĩ , Triệu Phi Phi không trong sáng như bế ngoài của cô ấy đâu, bảo hắn đừng nhìn nhầm người. Nhưng hắn lúc đó đã rơi vào tình yêu say đắm, làm sao có thể nghe lời khuyến cáo của Ngọc Trân được chứ? Vì thế, họ thường chỉ vì một câu không hợp mà cãi nhau ầm ĩ lên.

Lần nghiêm trọng nhất đó đã dẫn đến sự rạn nứt mối quan hệ của bọn họ.

" Gia Nhĩ , tôi đã nói rồi, Phi Phi không trong sáng như những gì cô ấy thể hiện ra mặt đâu, cậu đừng để bị cô ấy lừa. Cô ấy không thích cậu, cô ấy dạo này đang đến gần Bạc Tuấn Long . Làm sao cậu không thấy kì lạ cơ chứ?" Ngọc Trân nói với Vương Gia Nhĩ .

" Ngọc Trân , chúng ta là bạn bè, tôi không muốn tức giận với cậu. Nhưng lần này cậu đã quá đáng quá rồi đấy, làm sao cậu lại có thể nói Phi Phi - cô ấy như thế được cơ chứ?" Vương Gia Nhĩ tức giận "Tôi không muốn nghe cậu nói về Phi Phi như thế nữa, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Cô ấy không phải cũng là bạn của cậu hay sao? Cậu làm sao lại nói xấu cô ấy như vậy?"

"Tôi nói xấu cô ấy?" Ngọc Trân không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn "Cậu nghĩ tôi như vậy ư? Chúng ta đã là bạn bè lâu như vậy rồi. Cậu lại nghĩ tôi như vậy sao? Ðược thôi... Coi như tôi hay xen vào việc của người khác, sau này chuyện của cậu tôi sẽ không bao giờ để ý nữa, về sau cậu đừng có mà hối hận, chúng ta từ nay tuyệt giao!" Ngọc Trân bị Vương Gia Nhĩ làm tức giận quay người đi khỏi.

Cũng bởi vì chuyện này, hắn và cô trở mặt, từ nay về sau, bọn họ đã cắt đứt quan hệ bạn bè .

Trong thời gian này , Vương Gia Nhĩ cũng phát hiện Phi Phi cùng Bạc Tuấn Long hình như có phần hơi gần gũi nhau, thế nhưng Phi Phi nói họ chỉ là quan hệ bạn bè, không có gì. Bởi vậy Vương Gia Nhĩ , chàng ngốc lúc này vừa sa vào tình yêu cuồng nhiệt liền ngây ngốc tin tưởng

Thời gian trôi nhanh, thời gian 4 năm đại học cứ như vậy trôi qua.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Vương Gia Nhĩ liền vội vàng muốn lấy Phi Phi về nhà, cho nên hắn chuẩn bị một lễ cầu hôn cực kỳ lãng mạn.

" Phi Phi , em có muốn tốt nghiệp chúng ta đi đâu đó du lịch không?" Vương Gia Nhĩ ôn nhu hỏi người bên cạnh.

" Có ạ. anh có ý kiến hay gì không?" Phi Phi dựa vào bên cạnh hắn hỏi.

"Vậy anh sẽ sắp xếp, được không? Anh sẽ cho em một chuyến du lịch khó quên sau khi tốt nghiệp." Vương Gia Nhĩ nói.

"Được!" Triệu Phi Phi vừa cười vừa nói "Em sẽ mong chờ"

Mãi cho đến khi đến đảo Baly, Triệu Phi Phi vẫn còn không thể tin được, đảo Baly chính là nơi mà họ đi du lịch tốt nghiệp. " Gia Nhix , anh chắc chắn, đây chính là nơi du lịch sau khi tốt nghiệp?"

"Đúng vậy! Anh chắc chắn, có gì không được sao?"

"Không có không có, chỉ là..." Triệu Phi Phi nhìn về phía cảnh sắc xung quanh nói không ra lời. "Em cứ tưởng chúng ta đi du lịch sau khi tốt nghiệp cũng chỉ là chu du một ṿùng mà thôi, thật không ngờ vậy mà lại có thể đi đến đảo Baly.

"Thích không?" Vương Gia Nhĩ hỏi "Em có thích nơi này không?"

"Thích thích, em thật sự rất thích mà! Cảm ơn anh " Phi Phi vui vẻ nói. "Nghe nói ở trên đảo Baly ngắm mặt trời mọc, rất mỹ lệ, tại đền hải thần bên kia, là địa điểm có điều kiện tốt nhất để quan sát, chúng ta cùng đi xem, có được không?"

"Được, chỉ cần em thích, anh đều có thể cùng em đi xem."

"Được rồi, chúng ta về khách sạn trước, buổi tối, anh còn muốn cho em một niềm vui kinh ngạc".Vừa nói hắn vừa nắm tay cô đi vào khách sạn.

Thực ra Triệu Phi Phi cũng rất nóng ruột, rốt cuộc hắn cho cô niềm vui kinh ngạc gì? Tiếc rằng ý nghĩ của hắn rất kín, một chút cũng không có tiết lộ cho cô.

Buổi tối rất nhanh đến, hắn gọi điện thoại, đưa cô đến nhà hàng của khách sạn.

Đi vào phía sau nhà hàng, cô mới phát hiện có điểm không bình thường.Nhà hàng không có một ai, quá kì lạ. Cô đang định xoay người, trong chớp mắt "Bộp" một tiếng, tất cả đèn đều tắt, một ánh đèn chiếu rọi tới chỗ cách cô không xa.

Cô chỉ nhìn thấy Vương Gia Nhĩ cầm một bó hoa hồng đỏ đi về phía mình.

Hắn đứng trước mắt cô , chân sau quỳ xuống đất, hai tay đang cầm hoa tươi đưa lên , lúc này, bốn phía vang lên khúc nhạc cử hành hôn lễ, nương theo âm nhạc, Vương Gia Nhĩ chậm rãi nói: " Phi Phi , gả cho anh đi. Anh đảm bảo sẽ đối tốt với em cả đời, anh sẽ cho em trở thành người hạnh phúc thứ hai trên thế giới".

Triệu Phi Phi nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, nói không cảm động là giả, cô nhẹ giọng hỏi: " Thế nhưng, vì sao lại là thứ hai, mà không phải là người hạnh phúc nhất?"

"Đó là bởi vì, cùng ở một chỗ với em, anh chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới". Vương Gia Nhĩ ôn nhu trả lời.

"Vì sao anh lại cầu hôn em bây giờ, chúng ta còn quá trẻ, không phải sao?"

Hắn nhìn cô , trả lời từng câu từng chữ: "Anh đúng là rất sợ mất đi em, vội vàng muốn phải bắt được em, cho nên không chờ kịp, bởi vì anh yêu em, cho nên anh muốn bây giờ em gả cho anh,em có nguyện ý lấy anh không?"

"Chuyện này..." Cô nhíu mày: "Em còn chưa nghĩ đến, việc này... anh có thể cho em suy nghĩ một buổi tối để cho anh câu trả lời không?"

"Được rồi " Hắn thâm tình nhìn cô "Cho dù thế nào, anh vẫn luôn chờ em"

Triệu Phi Phi ngồi ở trong phòng, nghĩ chuyện vừa rồi, Gia Nhĩ không ngờ lại cầu hôn mình, đây là chuyện chưa từng nghĩ đến, trước đây cùng hắn ở một chỗ, chỉ chẳng qua là bởi khuôn mặt hắn rất đẹp trai, nhưng thực sự muốn cùng chung sống với hắn, cô không muốn, Vương Gia Nhĩ chỉ có một công ty nho nhỏ, làm sao có thể sánh được với Bạc Tuấn Long .

Ngọc Trân nói đúng, Triệu Phi Phi cô xem ra không có ngây thơ như vẻ bề ngoài, trên thực tế, cô là một người phụ nữ có mưu toan, cô tham lam , ái mộ hư vinh mơ tưởng có thể có được tất cả ánh hào quang. Cho nên, chơi đùa cùng Vương Gia Nhĩ thì có thể, thế nhưng, nếu như để cho cô cùng hắn cả đời ở cùng một chỗ, đó là điều không thể.

Bởi vậy, lúc cô quen biết Bạc Tuấn Long , đồng thời quyến rũ hắn, có rất nhiều người biết chuyện, thế nhưng Vương Gia Nhĩ ngu ngốc, vẫn thật lòng tin tưởng cô . ( Au : Dám bảo Nhĩ ngu kìa =.= )

Nghĩ tới đây, Triệu Phi Phi không khỏi bật cười cái người đàn ông này thật đúng là dễ lừa gạt, có nên chơi đùa tiếp không!?

Lúc này trong lòng cô vạch ra một kế hoạch, cô muốn xem, sau khi Vương Gia Nhĩ biết rõ sẽ trở nên như thế nào?

Bên này Vương Gia Nhĩ thấp thỏm bất an, hắn sợ mình làm không được tốt, sợ Triệu Phi Phi không muốn gả cho mình, hắn chưa từng trải qua việc gì kinh hồn táng đảm như vậy, tròn một đêm tâm tình hắn trải qua biết bao lo âu.

Bởi vậy mới sáng sớm, hắn chạy đi gõ cửa phòng Triệu Phi Phi , cô vẻ mặt còn buồn ngủ ra mở cửa, hắn lập tức sốt ruột hỏi "Thế nào , em đã suy nghĩ kĩ chưa?"

"Cái gì cơ? Suy nghĩ cái gì?" Triệu Phi Phi vẻ mặt như không hiểu lời hắn nói.

"Chính là, em rốt cuộc có đáp ứng lời cầu hôn của anh không?' Vương Gia Nhĩ lo lắng hỏi .

"À việc này" Triệu Phi Phi cố ý vân vê cái nút thắt, không nói.

"Nói mau đi! Em cuối cùng có đồng ý hay không?" Hắn ở bên cạnh đã gấp đến độ sắp vò đầu bứt tai.

"Em đồng ý" Triệu Phi Phi nói lhông hề có cảm giác xúc động đến chảy nước mắt khóc, giọng nói vẫn bình thản như thường . Cô nói ra đáp án của chình mình. Điều này không thể không khiến người khác nghi ngờ, thế nhưng, người trong cuộc là Vương Gia Nhĩ đang mừng rỡ cực độ không hề để ý đến.

Hắn chỉ cảm thấy mình sắp phát điên rồi, dường như trong khoảnh khắc ấy toàn bộ hạnh phúc trên thế giới đều đến bên hắn, hắn vui mừng muốn nhảy lên. Thế nhưng cuối cùng hắn không hề làm gì, chỉ gắt gao ôm lấy Triệu Phi Phi thật chặt.

" Phi Phi, anh thực sự rất hạnh phúc! Em yên tâm, anh sẽ không bởi vì kết hôn mà ràng buộc em, anh sẽ đặc biệt chuẩn bị một căn hộ cho riêng em, anh sẽ cho em có một không gian của riêng mình" Vương Gia Nhĩ hạnh phúc nói bên tai cô .

Mấy ngày kế tiếp, Vương Gia Nhĩ cùng Triệu Phi Phi để lại dấu chân của họ khắp chốn trên đảo Ba Li , bọn họ đã đi đến cái rốn của thế giới. A Cống Sơn, đây là ngọn núi cao nhất trên đảo Ba Ly, độ cao so với mặt biển là 3142 mét, cũng đi đến hồ Ba Đỗ, hồ nước lớn nhất của đảo, còn đi đến thôn điêu khắc tượng gỗ, nơi đây trưng bày những sản phẩm thủ công nghệ thuật điêu khắc gỗ đẹp nhất.

Nhưng có một điều đáng tiếc, đảo Ba Li mấy ngày nay thời tiết không đẹp, cho nên, Triệu Phi Phi chờ mong được ngắm mặt trời mọc nhưng không ngắm được.

Sau khi trở về từ đảo Baly, Vương Gia Nhĩ ngay lập tức chuẩn bị hôn lễ của hai người, tuy rằng hắn không phải người có nhiều tiền, nhưng vẫn muốn cho cô một lễ cưới khó quên cả đời.

Vương Gia Nhĩ vì hôn lễ của hai người mà vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, thế nhưng Triệu Phi Phi cùng Bạc Tuấn Long suốt ngày quấn lấy nhau ở cùng một chỗ.

"Thế nào? Em thật sự muốn cùng tên nhóc Vương Gia Nhĩ kia kết hôn sao?" Bạc Tuấn Long ôm thân thể mềm mại trong lòng hỏi.

"Làm sao có thể như thế được? Em chỉ chơi đùa với hắn mà thôi, làm sao có thể gả cho hắn được !?" Triệu Phi Phi cười duyên đáp lại. " Nhưng, nếu như em thật sự cùng hắn kết hôn, anh có tức giận hay không?"

"Có, thế nào lại không được!' Bạc Tuấn Long trêu đùa"Em là một mỹ nhân như thế này, anh thế nào lại cam lòng đem em tặng cho thằng nhóc kia chứ !?'

"Thật ư? Anh nói thật không ???." Triệu Phi Phi hỏi.

"Đương nhiên là sự thật, anh rất không nỡ bỏ em, tiểu mỹ nhân." Bạc Tuấn Long nói , liền hôn người đàn bà trong lòng một cái .

"Ha ha..." Người đàn bà trong lòng phát ra tiếng cười duyên: " Vậy anh có muốn nhìn dáng vẻ tên ngốc kinh hồn bạt vía không?"

"Thế sao? Em có cách gì ư?" Hai mắt hắn ánh lên tia nguy hiểm. nhìn Triệu Phi Phi nói, cái tên Vương Gia Nhĩ kia, từ lúc vừa vào trường học liền che lấp ánh hào quang của hắn, cái gì cũng phải xuất sắc hơn hắn, hắn sớm đã thấy tên nhóc kia không vừa mắt, lúc này đây có cơ hội, hắn tại sao lại không nhanh chóng lợi dụng tốt chứ.

"Đúng vậy..." Triệu Phi Phi thì thầm

Chỉ thấy vẻ mặt Bạc Tuấn Long càng ngày càng đắc ý, "A, đây đúng là một biện pháp hay, chúng ta nhìn xem, đến lúc đó hân sẽ có phản ứng gì ! Anh thật là mong chờ nha!"

Vương Gia Nhĩ ôm bộ váy cưới trắng thuần khiết. Không cần nói cũng biết trong lòng hắn đầy kích động. Ngày mai hắn sẽ kết hôn, cùng với người mà hắn yêu thương nhất. Hắn gắt gao ôm bộ váy cưới trắng vào lòng, càng không ngừng chạm nó lên mặt, còn dùng môi hôn lên nó. Hắn nghĩ ngày mai bộ áo cưới này sẽ được mặc lên người của người phụ nữ mình yêu thương nhất, liền vạn phần hưng phấn, xúc động.

Không được, hắn vô cùng mong muốn được nhìn thấy trước, muốn nhìn trước cô dâu mặc áo cưới là xinh đẹp như thế nào. Ngay bây giờ, muốn lập tức xem bằng được.

Vương Gia Nhĩ ôm áo cưới chạy băng băng như điên, thẳng tới phòng vị hôn thê.

"Phi Phi , mau nhìn xem, áo cưới của chúng ta đã được đưa đến rồi đây." Vô cùng phấn khích, thậm chí không chờ được người ra mở cửa, hắn đã một cước đá bật cửa phòng.

"Phi Phi.........." Chứng kiến cảnh tượng trong phòng, Vương Gia Nhĩ đứng chôn chân tại chỗ, áo cưới trong tay rơi xuống, mặt đất phủ một màu trắng.

Trên giường hai thân thể loã lồ cùng dây dưa một chỗ, nhìn thấy mà giật mình.

Hai người trên giường cũng không vì sự có mặt của hắn mà dừng lại, ngược lại càng thêm triền miên.

Mà tên đàn ông kia, chính là Bạc Tuấn Long .

Vương Gia Nhĩ không biết nên trút giận sự phẫn nộ, căm giận hòa cùng với nỗi thất vọng như thế nào.

Triệu Phi Phi ngay trước đêm cử hành hôn lễ của bọn họ, phản bội hắn, rời bỏ hắn , làm cho hắn mất hết thể diện. Kể từ đó, hắn xin thề, nhất định phải đòi lại sự công bằng, hắn muốn cho cô hối hận, hối hận trước đây đã phản bội hắn, cô ta phải hối hận vì lúc trước đã lựa chọn sai lầm.

"Bây giờ đã hiểu rõ chưa ?" Vương Gia Nhĩ nhìn người đang ở trong lòng mình " Vì sao anh lại ghét Bạc Tuấn Long đến như vậy, vì sao anh không cho em đến gần hắn, vì sao khi đi đảo Bali anh lại có phản ứng như vậy, rốt cuộc bởi vì điều này. Anh sợ, anh sợ em cũng sẽ giống như Triệu Phi Phi , cuối cùng bỏ anh rời đi. Anh thừa nhận anh chịu không nổi, nếu như em cũng rời bỏ anh , anh sẽ không kiểm soát được chính mình, đến lúc đó, anh cũng không biết anh sẽ gây ra chuyện gì nữa!"

Nghi Ân ngửa đầu nhìn Vương Gia Nhĩ , hoá ra đoạn quá khứ này thật bi thảm a! Trách không được hắn không muốn nói ra , vết sẹo còn chưa lành, lại thêm một lần chảy máu.

" Ân Ân " Nhìn Nghi Ân không nói gì, hắn gọi một tiếng: "Giờ em đã biết toàn bộ sự tình , tha thứ cho anh có được hay không?"

"Anh biết em lưu tâm đến cách anh đối xử với em, nhưng mà...Lúc đó, anh nghĩ em cũng giống với cô ta, muốn rời xa anh, ở cùng Bạc Tuấn Long , cho nên anh mới nhất thời tức giận, mất đi lý trí, chỉ muốn giữ em lại bên cạnh mình, mặc kệ phải dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng được, cho nên..." Hắn nhìn Nghi Ân không nói thêm gì nữa.

Cậu yêu thương nhìn Vương Gia Nhĩ " Nhĩ , những điều anh nói đều là sự thật sao? Em không biết, hóa ra anh đã từng phải gánh chịu quá nhiều nỗi đau như, em lại còn bắt ép anh phải nói với em, có phải không rất đau đớn hay không?" Lại một lần nữa phơi bày vết sẹo trước mặt người khác, đòi hỏi này cần đến biết bao dũng khí chứ!?

Hắn dịu dàng nhìn cậu "Vẫn đau lòng, nhưng bởi vì có em bên cạnh, nên một chút đau đớn đó không là gì cả, em hiện tại mới là tất cả với anh, anh không nên hiểu lầm em điều gì cả, anh không muốn để em rời xa anh, nếu mất đi em, anh sẽ đau lòng đến chết mất."

" .... " trong mắt Nghi Ân lấp lánh vài giọt lệ "Em sẽ ở cùng với anh, em sẽ không rời xa anh, Nhĩ chỉ cần anh còn muốn em, em vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa anh." Nghi Ân cam đoan nói.

"Anh cần em, anh đương nhiên cần em, anh tuyệt đối sẽ không để em lại một mình." Vương Gia Nhĩ thâm tình nói.

"Nhưng, anh Tuấn Long , anh ấy..." Nghi Ân dè dặt mở miệng nói.

Cậu còn chưa nói xong, đã bị Vương Gia Nhĩ ngắt lời "Em còn nhắc tới hắn làm gì?" Giọng nói Vương Gia Nhĩ hơi gay gắt.

"Em và anh Sunho chỉ là quan hệ bằng hữu, không có quan hệ gì khác, bọn em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh ấy đối với em và em trai đều rất tốt, em trai em cũng rất muốn gặp anh ấy, cho nên, hôm qua em mới..." Nghi Ân le lưỡi tiếp tục nói "Anh đừng hiểu lầm bọn em gì hết nha!"

"Sau này anh không cho phép em gặp lại hắn nữa."

"Vì sao? Không phải em cũng đã giải thích rõ ràng rồi sao, vì sao anh vẫn không cho bọn em gặp nhau chứ?"

"Anh cũng đã nói rất rõ ràng rồi, Hắn không phải là một người tốt, anh không cho phép em tiếp xúc với hắn quá nhiều."

"Ai nói vậy, anh ấyđối xử với chúng em thực sự rất tốt, có phải là anh hiểu lầm anh ấy chuyện gì không?"

"Mặc kệ thế nào, anh vẫn không cho phép em gặp lại hắn!" Vương Gia Nhĩ nói một cách ương ngạnh.

"Anh...Anh thực sự là không thể nói lý mà." Nghi Ân giận dỗi quay lưng rời đi, không thèm để ý đến hắn .

"Không cho em đi gặp hắn, cũng bởi vì anh ghen đó! Em đúng là một đứa ngốc." Vương Gia Nhĩ nhỏ giọng nói.

"Được rồi, em đừng tức giận, cùng lắm thì sau này em muốn đi gặp hắn thì nói với anh một tiếng, anh đồng ý rồi em hãy đi ha!" Hắn thấy cậu thực sự tức giận không để ý tới hắn, cũng chỉ bất đắc dĩ mà nói thế.

" Ỏ ... " Cậu xoay người, cười hì hì nhìn hắn .

"Em đó!" Hắn sủng nịch trỏ trỏ cái trán của cậu .

"Sao chứ? Anh không muốn hử!?" Cậu cong môi .

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Nghi Ân , Vương Gia Nhĩ nhất thời có chút hoảng hốt, "Đương nhiên sẽ không rồi, anh sẽ vui vẻ mà chịu đựng." Đôi mắt thâm tình của cậu nhìn cậu mà nói.

Cậu nhìn hắn nói, " Nhĩ , nếu quá khứ đau khổ như thế, vậy anh cứ quên hết đi được không, em và anh cùng nhau, quên hết quá khứ đau khổ, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh."

"Được." nói xong, Vương Gia Nhĩ nồng nàn hôn lên đôi môi cậu , dịu dàng dày vò, trong lúc nhất thời ý thức của cậu nhẹ nhàng tan biến, chỉ biết phối hợp theo sự chuyển động của đôi môi hắn .

""Ùng ục , ùng ục, ùng ục..." Đột nhiên, một tràng tiếng động vang lên không đúng lúc, Vương Gia Nhĩ đang trong đắm đuối bỗng nhiên bừng tỉnh, có chút kinh ngạc, nhìn Nghi Ân mặt đỏ bừng bừng, sau đó bật cười thành tiếng.

"Ai nha!" Nghi Ân đỏ mặt nói, "Anh không được cười, em không phải cố ý, cả ngày em vẫn chưa ăn gì hết, bụng đói réo ùng ục thì cũng là chuyện rất bình thường mà!" Cậu cực lực biện bạch cho chính ḿình.

"Đáng đời!"

"Còn không phải đều bởi vì anh, nếu không phải anh đối xử với em như vậy, em làm sao có có thể không ăn cơm chứ!" Nghi Ân liếc mắt nhìn hắn ,

"Xin lỗi, Ân Ân , anh sai rồi, sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Em vẫn còn giận anh sao?"

Nghi Ân lắc đầu "Không đâu, sau khi hiểu rõ những chuyện đã qua, em đã thôi tức giận, dù sao cũng là anh Tuấn Long bọn họ có lỗi với anh, vì vậy, em sẽ không để tâm."

"Cảm ơn em, em đã hiểu rõ anh như vậy, nếu như em không tha thứ cho anh, anh cũng không biết nên làm gì bây giờ." Vương Gia Nhĩ ôm sát Nghi Ân vào trong lòng.

"Ùng ục, ùng ục, ùng ục..." Lại một tiếng kêu, dường như đã phá hỏng hoàn toàn bầu không khí tĩnh lặng.

Hắn nhìn gương mặt đỏ bừng đến độ sắp xuất huyết đến nơi của câuh một chút, không hề nói thêm gì nữa, chỉ sủng nịch cười cười, ôm lấy cậu bước ra ngoài.

"Vú Lee , Ân Ân đói bụng rồi, mau chuẩn bị một ít thức ăn mang đến." Vương Gia Nhĩ quay về phía Nghi Ân dặn dò.

"Vâng, cậu chủ, tôi đã biết." Vú Lee nhìn cậu chủ bế Tiểu Ân bước ra, biết đã không có chuyện gì nữa, trong lòng cũng rất thoải mái, bất giác để lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Nhìn thấy vẻ mặt của Vú Lee , Nghi An có chút áy náy nói, "Vú Lee , xin lỗi, đã để cho bác phải lo lắng cho con rồi."

"Không sao cả, Tiểu Ân , chỉ cần cháu mạnh khỏe, trong lòng ta liền thật cao hứng rồi, cháu không cần phải nói xin lỗi với ta gì hết đâu." Nói xong, Vú Lee xoay người rời đi, bước vào nhà bếp.

Nghi Ân ăn cơm xong thì liền đi ngủ, thân thể của cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn có một chút suy yếu. Vương Gia Nhĩ nhìn người trong ḷòng, ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu, hắn thề về sau dù có như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không để cho người trong lòng mình bị thương tổn thêm lần nào nữa.

#Au : Chap này dài dã man ^^ sức lực cạn kiệt . M.n vote cho au thêm tí tinh thần edit chap mới nhé ~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com