TruyenHHH.com

Longfic Completed Kaiyuan Dinh Menh Khong Chia Cach Chung Ta

Khi chim chóc đã đi chơi kiếm ăn, mặt trời đã bay lên chục tầng mây cũng là lúc Vương Khải tỉnh giấc. Hắn vừa ngồi dậy thì cảm thấy lưng mình đau ê ẩm. Vươn tay lên để cứu lấy cái lưng của mình thì tiếng "khực.." cứ thế vang lên, gây cho hắn cảm giác xót xa, tự thương cho mình. Hắn vò tóc mình, bỗng chạm phải tờ giấy hồng mà cậu đã để lại. Hắn đột nhiên cười tươi khi nhìn thấy nó, lúc đọc xong thì hàm răng của hắn được khoe ra hết.

"Tôi làm thừa một phần ăn, anh ăn xong thì về cũng chưa muộn. Đừng có ăn trộm cái gì đó, chúc anh ăn ngon miệng.
Mã Tư Viễn"

- Nhóc con, cũng biết điều đấy chứ!

Hắn lề mề làm vệ sinh cá nhân rồi lê vào bàn ăn. Có hai quả trứng ốp la, cùng với một đĩa mì ý nhỏ, và cả một cốc sữa nữa, cậu nhóc này đáng yêu lại còn khéo tay, giá như cậu ta là con gái thì tốt biết bao! Hắn lắc đầu nguầy nguậy, tập trung thưởng thức bữa sáng do chủ nhà làm. Hắn vừa ăn vừa tặc lưỡi khen ngon mãi, trông như một kẻ bị tự kỉ nói chuyện một mình vậy.
Hắn đang cười, là vui, là hài lòng, hay là hạnh phúc đây?

------------------------
Quán coffe "Angel" nằm trong một ngõ nhỏ, khá sâu. Khi sáng, quán gần như không có ai, nhưng cứ về chiều tối, khách lại kéo đến đông đúc. Đây được chọn là căn cứ của Đẹp-trai-hội (*), cũng là nơi Hoành Hoành làm việc thêm. "Angel" được sơn toàn bộ màu trắng, nội thất bên trong cung lấy màu trắng làm tông chủ đạo. Trông nó hoàn toàn thuần khiết, y như cái tên của nó. Cái quán này có rất nhiều cái thú vị. Ở bên ngoài, Hoành Hoành đã lên ý tưởng vẽ một đôi cánh, nếu ai thích có thể đứng chụp ảnh. Hơn nữa, bên trong còn có một cái bảng to làm "lưu bút". Trên đó ghi chi chít những lời nói ngọt ngào của các cặp đôi yêu nhau, kí tên check-in,..vân vân và mây mây.
Ngay lần đầu tiên đến, cả 5 người đều thấy rất ưng ý nên mới chọn nơi này là chỗ họp mặt nhau.
Vừa hay, vì cả 5 người đều đẹp trai tuấn tú, nên không ít người rình đến đây chỉ để ngắm họ, mấy hôm họ làm phuc vụ bàn , cái quán này còn tràn xuống ngõ.
Hôm nay họ đi buổi sáng, như thường lệ, chẳng có ai ở đây. Họ chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ và bắt đầu nói chuyện với nhau.

- Ây dà, thời tiết hôm nay thực sự đẹp a~~ - Người lắm mồm Hoành Hoành lên đầu tiên.

- Đẹp con khỉ, lạnh muốn chết được đây, có nắng cũng như không. - Nguyên tiện tay gõ đầu Hoành một cái.

- Stop!! Chúng ta đến đây để nói chuyện gì nhớ chứ, tớ chật vật mãi mới tìm được, ngồi im nghe đây....

- Mời ~

- Vương Tuấn Khải, 26 tuổi, sinh ngày 21/9, nhóm máu O, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng vô cùng, thừa kế tài sản của bố từ năm 22 tuổi. Gồm có: trung tâm giải trí Bling Bling garden, khu trung tâm thương mại Lighter, công ty Shining Etertainment và băng đảng xã hội đen Blackest với trụ sở chính là toà nhà Black Sky. Cái hội đó nghe nói liên kết với khá nhiều băng đảng ngầm khác ở châu Á. Tổng tài sản của anh ta phải lên đến cả chục tỉ. Anh ta là con thứ hai, trước hắn có một chị gái tên Vương Gia Hân. Chị ấy quản lí khi trung tâm thương mại Lighter, đã có chồng và một con. Ba mẹ anh ta đã và đang hưởng thụ cuộc sống, giao toàn bộ tài sản cho con trai cưng.

Vương Nguyên từ đầu đến cuối ngồi nghe, người như được lên trời. Cậu không ngờ gia thế hắn lại mạnh đến vậy, cậu thật sự không ngờ. Cậu sực nhớ ra cái gì, liền hỏi:

- Có tiền sử bệnh án không?

- Việc này tớ được một y tá nói, không biết có đúng không nữa. Cô ấy nói Vương Tuấn Khải sau hai năm mất tích đột nhiên trở về trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người. Ai ai cũng tò mò tại sao rơi xuống biển như vậy mà không chết, ai ai cũng muốn biết sự thật. Anh ta là được một người đánh cá cứu. Ông ta nhận ra Vương Khải, nhưng không có cách nào liên lạc được vì khu ông ở rất nghèo, ông ấy không biết số điện thoại nhà hắn nên đành nuôi hắn. Sau hơn một năm thì một ngày ông ta thấy một đoàn quay phim của đài truyền hình tới quay, ông liền nhờ sự trợ giúp của họ rồi mới mang được hắn về. Tuy nhiên, bác sĩ lại chẩn đoán hắn bị mất trí nhớ, nhưng chỉ mất kia ức trong 6 năm qua, tức là hắn trở về tuổi 20. Vì lúc đó, chưa được thừa kế tài sản nên hắn mới ấm áp như vậy. Chuyện là thế đó!

- Có nhớ lại được không?

- Nhớ lại, dường như là trường hợp bất khả thi, phần trăm thực hiện được chỉ có 10/100%

Cậu cúi gằm mặt, đan ngón tay chặt vào nhau. Cậu chính là không muốn khóc, không muốn yếu đuối, không muốn có cảm giác tuyệt vọng. Có nên quên đi không?
Nhưng, Vương Nguyên yêu Vương Tuấn Khải rồi, bảo quên làm sao được đây?

- Nhưng, Nhị Nguyên, tớ thấy hơi lạ đấy?

- Sao?

- Hắn của 2 năm về trước thế nào, cậu là người hiểu rõ nhất không phải sao? Hơn nữa, cậu không quên chiến tích của mình chứ? Chặn đường Vương Tuấn Khải, chĩa súng vào Vương Tuấn Khải, thậm chí là mắng hắn. Sao lúc đó cậu không ra lệnh tìm hiểu, mà phải đến bay giờ?

- Thực ra...

- Nói đi, chúng ta là bạn thân mà.

- Ngày anh ta rơi xuống biển, tớ có mặt ở đó. Chính xác hơn, có thể nói hắn vì tớ mà rơi xuống đó. Và, lời cuối cùng hắn nói chính là "Anh yêu em"...

Cả bọn không hẹn mà cùng hét to: "HẢ?". Bốn người còn lại không tin vào mắt mình, ngay cả Thiên Tỷ và Hoành Hoành, họ cứ nghĩ Vương Nguyên yêu thầm Vương Khải, chứ không nghĩ rằng là hắn theo đuổi tên ngốc đó trước. Sự việc đã vượt quá sức tưởng tượng rồi!
Nhất Lân nheo mắt, lông mày nhíu lại, trông cực kì căng thẳng, bật ra câu hỏi đụng trúng tim đen của cậu:

- Cậu, yêu hắn rồi sao?

-------------------------

(*) Cái hội này gồm Nguyên, Tỷ, Hoành, Tín, Lân nhoé ~ thực ra tôi nghĩ phải là hội tự sướng ảo tưởng sức mạnh mới đúng =)))

Chúc các bạn nghỉ lễ vui vẻ nhaa~~
Xin lỗi vì sự chậm trễ này, mong các bạn bỏ qua, cảm ơn đã đọc :*

Rawr

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com