Longfic Completed Kaiyuan Dinh Menh Khong Chia Cach Chung Ta
Đội trưởng Thiên Tỷ trợn tròn mắt nhìn người kia, giật giật áo tiểu Hoành. Dường như anh bị ai đó chặn cổ họng lại không cho nói. Hoành Hoành cũng thế, chết đứng trước gương mặt của người đối diện. Hai người bọn họ nhìn nhau, đây là tình huống gì thế này?
Vương Nguyên ho ra hết nước rồi từ từ mở mắt. - Thiên Thiên... Hoành Hoành....Cậu thều thảo gọi tên 2 người kia, rồi nhận ra có ai đó nữa đang đỡ tay dưới đầu mình. Mắt cậu vẫn chẳng thể nhìn rõ ánh sáng, thứ cậu nhìn thấy duy nhất là hình bóng người kia, chứ không thấy mặt. Cậu tạm nhắm mắt, chỉ tay hỏi Thiên Tỷ và Hoành Hoành:- Người này là ai vậy? - À... ừm... - 2 bọn họ bối rối chẳng biết trả lời thế nào.- Chào cậu, cứ gọi tôi là Karry. - Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ, nắm lấy tay Nguyên Nguyên bắt tay rất hoà đồng - Cậu cứ mở mắt ra, lắc nhẹ đầu một chút sẽ nhìn rõ ngay thôi.Vương Nguyên làm theo lời anh ta nói, mắt cậu dần nhìn được rõ, tuy nhiên, Hoành và Tỷ lại không muốn như vậy, thà rằng cậu cứ nhắm mắt một chút...
Cậu ngước mắt lên nhìn người kia...Một âm thanh nào đó vang lên trong cậu. Là âm thanh gì vậy? Âm thanh của sự hạnh phúc chăng? Đây là hắn phải không? Hắn đã quay về bên cậu rồi, phải không? Tên côn đồ ngốc nghếch đó...
Cậu đưa tay lên chạm vào má hắn, là hắn, đây không phải mơ. Cậu vẫn chưa tin, lại bật lên câu:- Đây là thiên đường sao?- Này tiểu tử ngốc, đây là Trái đất, cậu uống nhiều nước quá rồi mơ tưởng sao? Hắn cười khanh khách, để lộ hai chiếc "răng hổ" rõ đáng yêu, một nụ cười rạng rỡ. Thấy hắn cười, cậu cũng cười, nhưng cậu thấy lạ. Vương Nguyên từ khi quen Vương Tuấn Khải, chưa từng nhìn thấy hắn cười như vậy với bất cứ ai. Hắn chỉ cười nửa miệng, hoặc là không cười. Hắn chỉ nhìn mọi người bằng ánh mắt băng lãnh đáng sợ đến khó hiểu, chứ mắt hắn chưa từng chứa niềm vui như vậy...- Vương Tuấn Khải, anh quay về rồi.- Tôi là Karry, cậu nhận nhầm người à?Cậu trợn tròn mắt, hai người kia cũng không khác gì. Karry là ai vậy? Đây không phải Vương Tuấn Khải sao? Cậu ngồi dậy, nhìn vào sâu trong con mắt đen láy như muốn nắm bắt suy nghĩ của hắn. Hắn chỉ nghiêng đầu khó hiểu.- Tôi là Karry, còn cậu? - Hắn lại cười rất vui vẻ.- Không cần biết tên tôi. Cảm ơn vì giúp đỡ.Nói rồi Vương Nguyên chạy thật nhanh đi, bỏ lại Vương Khải ngây ngốc ở đó. Thiên Tỷ, Chí Hoành chạy theo, kéo cậu lại.- Nguyên Nguyên, là Vương Tuấn Khải đó, tại sao lại bỏ đi?- 2 người không nghe anh ta nói sao? Anh ta là Karry, không phải Vương Tuấn Khải của tôi!Cậu hét vào mặt 2 người họ. Cậu đang ngỡ ngàng, đang rất sốc. Vừa rồi, cậu còn hạnh phúc... Tại sao hắn lại giống Vương Tuấn Khải của cậu đến thế? Tại sao? Cậu ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc như một đứa trẻ lạc đường.Phải, giờ cậu cũng giống một đứa trẻ bị lạc đường...Cậu lạc mất hắn rồi...Thiên Tỷ - Chí Hoành bất lực, họ đành đứng đó nhìn người bạn thân của mình khóc trong đau khổ. Họ cũng sốc như cậu, chẳng qua là, với họ Vương Tuấn Khải là người bạn, còn với Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải là người cậu yêu.
Đứng dậy, cậu lật đật đi về nhà, vừa đi vừa thút thít. *******Cậu choàng tỉnh vào buổi sáng, vội vàng thay quần áo đi làm. Aaa, cậu quên mất hôm nay được nghỉ, đầu cậu lại đau dữ dỗi, lại ngã xuống giường. Vắt tay qua mắt, cậu lại nghĩ đến hắn, người cậu yêu giờ đã trở thành kẻ qua đường xa lạ."Con trai duy nhất nhà họ Vương sau 2 năm mất tích đột ngột quay trở lại"Hàng loạt các đài truyền hình đưa tin, báo chí được một phen chấn động. Cậu vật vờ tìm điện thoại, lên mạng gõ "Vương Tuấn Khải". Hình ảnh hiện lên, là hắn của hôm qua. Hắn đã cứu sống cậu, áo sơ mi trắng đã thấm ướt. Cậu cười buồn...
Mấy người à, đó không phải Vương Tuấn Khải đâu...Mọi ngày, cứ ngày nghỉ cậu lại đến khu vui chơi. Nhưng hôm nay, cậu lại không có tâm trạng, đành tản bộ ngoài công viên. Cậu đá hết viên sỏi này đến viên sỏi khác, rồi đá trúng chan một người. Cậu giật mình cúi đầu xin lỗi tới tấp. - Tiểu tử ngốc, tôi và cậu lại gặp nhau rồi!Giọng nói này... Cậu ngước nhìn, lại là nụ cười chết tiệt đó.- Xin lỗi, tôi phải đi rồi. Cậu trốn tránh nụ cười đó, cậu sợ nó...- Tên cậu là gì vậy, nói cho tôi biết đi mà ~~~- Mã Tư Viễn.*******Tâm trạng hôm nay của au cũng không tốt T.T
Lời văn có hơi lủng củng một tí, bỏ qua cho tui nhaa :((Rawr
Vương Nguyên ho ra hết nước rồi từ từ mở mắt. - Thiên Thiên... Hoành Hoành....Cậu thều thảo gọi tên 2 người kia, rồi nhận ra có ai đó nữa đang đỡ tay dưới đầu mình. Mắt cậu vẫn chẳng thể nhìn rõ ánh sáng, thứ cậu nhìn thấy duy nhất là hình bóng người kia, chứ không thấy mặt. Cậu tạm nhắm mắt, chỉ tay hỏi Thiên Tỷ và Hoành Hoành:- Người này là ai vậy? - À... ừm... - 2 bọn họ bối rối chẳng biết trả lời thế nào.- Chào cậu, cứ gọi tôi là Karry. - Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ, nắm lấy tay Nguyên Nguyên bắt tay rất hoà đồng - Cậu cứ mở mắt ra, lắc nhẹ đầu một chút sẽ nhìn rõ ngay thôi.Vương Nguyên làm theo lời anh ta nói, mắt cậu dần nhìn được rõ, tuy nhiên, Hoành và Tỷ lại không muốn như vậy, thà rằng cậu cứ nhắm mắt một chút...
Cậu ngước mắt lên nhìn người kia...Một âm thanh nào đó vang lên trong cậu. Là âm thanh gì vậy? Âm thanh của sự hạnh phúc chăng? Đây là hắn phải không? Hắn đã quay về bên cậu rồi, phải không? Tên côn đồ ngốc nghếch đó...
Cậu đưa tay lên chạm vào má hắn, là hắn, đây không phải mơ. Cậu vẫn chưa tin, lại bật lên câu:- Đây là thiên đường sao?- Này tiểu tử ngốc, đây là Trái đất, cậu uống nhiều nước quá rồi mơ tưởng sao? Hắn cười khanh khách, để lộ hai chiếc "răng hổ" rõ đáng yêu, một nụ cười rạng rỡ. Thấy hắn cười, cậu cũng cười, nhưng cậu thấy lạ. Vương Nguyên từ khi quen Vương Tuấn Khải, chưa từng nhìn thấy hắn cười như vậy với bất cứ ai. Hắn chỉ cười nửa miệng, hoặc là không cười. Hắn chỉ nhìn mọi người bằng ánh mắt băng lãnh đáng sợ đến khó hiểu, chứ mắt hắn chưa từng chứa niềm vui như vậy...- Vương Tuấn Khải, anh quay về rồi.- Tôi là Karry, cậu nhận nhầm người à?Cậu trợn tròn mắt, hai người kia cũng không khác gì. Karry là ai vậy? Đây không phải Vương Tuấn Khải sao? Cậu ngồi dậy, nhìn vào sâu trong con mắt đen láy như muốn nắm bắt suy nghĩ của hắn. Hắn chỉ nghiêng đầu khó hiểu.- Tôi là Karry, còn cậu? - Hắn lại cười rất vui vẻ.- Không cần biết tên tôi. Cảm ơn vì giúp đỡ.Nói rồi Vương Nguyên chạy thật nhanh đi, bỏ lại Vương Khải ngây ngốc ở đó. Thiên Tỷ, Chí Hoành chạy theo, kéo cậu lại.- Nguyên Nguyên, là Vương Tuấn Khải đó, tại sao lại bỏ đi?- 2 người không nghe anh ta nói sao? Anh ta là Karry, không phải Vương Tuấn Khải của tôi!Cậu hét vào mặt 2 người họ. Cậu đang ngỡ ngàng, đang rất sốc. Vừa rồi, cậu còn hạnh phúc... Tại sao hắn lại giống Vương Tuấn Khải của cậu đến thế? Tại sao? Cậu ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc như một đứa trẻ lạc đường.Phải, giờ cậu cũng giống một đứa trẻ bị lạc đường...Cậu lạc mất hắn rồi...Thiên Tỷ - Chí Hoành bất lực, họ đành đứng đó nhìn người bạn thân của mình khóc trong đau khổ. Họ cũng sốc như cậu, chẳng qua là, với họ Vương Tuấn Khải là người bạn, còn với Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải là người cậu yêu.
Đứng dậy, cậu lật đật đi về nhà, vừa đi vừa thút thít. *******Cậu choàng tỉnh vào buổi sáng, vội vàng thay quần áo đi làm. Aaa, cậu quên mất hôm nay được nghỉ, đầu cậu lại đau dữ dỗi, lại ngã xuống giường. Vắt tay qua mắt, cậu lại nghĩ đến hắn, người cậu yêu giờ đã trở thành kẻ qua đường xa lạ."Con trai duy nhất nhà họ Vương sau 2 năm mất tích đột ngột quay trở lại"Hàng loạt các đài truyền hình đưa tin, báo chí được một phen chấn động. Cậu vật vờ tìm điện thoại, lên mạng gõ "Vương Tuấn Khải". Hình ảnh hiện lên, là hắn của hôm qua. Hắn đã cứu sống cậu, áo sơ mi trắng đã thấm ướt. Cậu cười buồn...
Mấy người à, đó không phải Vương Tuấn Khải đâu...Mọi ngày, cứ ngày nghỉ cậu lại đến khu vui chơi. Nhưng hôm nay, cậu lại không có tâm trạng, đành tản bộ ngoài công viên. Cậu đá hết viên sỏi này đến viên sỏi khác, rồi đá trúng chan một người. Cậu giật mình cúi đầu xin lỗi tới tấp. - Tiểu tử ngốc, tôi và cậu lại gặp nhau rồi!Giọng nói này... Cậu ngước nhìn, lại là nụ cười chết tiệt đó.- Xin lỗi, tôi phải đi rồi. Cậu trốn tránh nụ cười đó, cậu sợ nó...- Tên cậu là gì vậy, nói cho tôi biết đi mà ~~~- Mã Tư Viễn.*******Tâm trạng hôm nay của au cũng không tốt T.T
Lời văn có hơi lủng củng một tí, bỏ qua cho tui nhaa :((Rawr
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com