Longfic Chanhun Cho Doi Se Hanh Phuc
Sehun lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu, cậu nhìn đồng hồ nhích từng nhịp đều đều thì thở dài ai oán. Cuối cùng cũng không thể nằm tiếp nữa, cậu thay bừa quần áo rồi bỏ ra ngoài. Đúng là chán đến mức muốn hóa gián!Suy nghĩ nửa ngày, cậu gọi điện thoại cho Luhan , nhưng anh không bắt máy. Đoán là anh bận, nên cậu không gọi nữa, cũng không để lại tin nhắn. Cuối cùng, không nghĩ ra phương pháp nào khả dĩ hơn, cậu bắt chuyến xe buýt quen thuộc đến trường. Giờ này, chắc Tử Thao đang ngồi trong lớp lịch sử của anh ấy, đến trường rồi gọi anh ấy ra mua vui cho đỡ chán. Tất cả cớ sự của ngày hôm nay chính là từ một tay của tên yêu nghiệt kia! Luật dân sự vốn là chuyên ngành cậu yêu thích, cậu không hề bỏ buổi học nào, ngoài giờ học ở lớp, cậu còn vào thư viện tìm thêm sách nghiên cứu. Vì thế khi nhìn thấy Park Chanyeol đứng lớp luật kinh tế, cậu hạnh phúc biết chừng nào. Đó là môn cậu ghét nhất, không biết có phải vì nửa dòng máu tư bản của bà chủ Oh đang chảy trong người mà cậu luôn không thích những thứ dính đến kinh tế! Nhưng dù không thích, Sehun vẫn chăm chỉ đến lớp, cậu không ghi chú đầy đủ như mọi người, bất quá những điểm quan trọng đều nắm được. Bây giờ, tên nghiệp chướng đó đứng lớp thì cậu trù liệu trong đầu sẽ cúp tất cả giờ luật kinh tế. Với giảng đường chật ních fan nữ của hắn thì dù hắn muốn điểm danh cũng là chuyện không thể, mà nếu có điểm danh đi nữa, cậu vẫn có thể nói rằng vì giảng đường quá đông, không chen vào nổi, thế nên đành phải đứng ngoài. Suy cho cùng cũng vì hắn mà đám con gái không biết từ mấy chục khoa lại hùa nhau kéo vào giảng đường khoa luật, vì thế hắn không thể nào bắt chẹt cậu, muốn trách thì trách bản mặt lừa tình của hắn đi! Cũng không thể không nói, chẳng lẽ bọn con gái não trơn đó không nhìn thấy âm khí đen đúa trên mặt của Park Chanyeol sao mà cứ bâu vào chứ?Vốn đã suy tính vô cùng hoàn hảo, nhưng lần nữa, Ông Trời chứng tỏ mình là sinh vật không cần tới mắt! Bởi vì cái mác thạc sĩ luật ở Mỹ của Park Chanyeol mà trưởng khoa già nua lại không biết phân biệt phải trái đúng sai, thoải mái để hắn dạy luôn môn luật dân sự mà cậu vẫn luôn sùng bái. Ngày định mệnh cậu nhìn thấy tên oan nghiệt đó bước vào giờ luật dân sự thì gai ốc nổi lên khắp người cậu. Vốn yếu lòng nên cậu hy vọng Park Chanyeol chỉ dạy thay một hôm, nhưng cũng là tên khủng bố đó nhìn thấu suy nghĩ của cậu, hắn cười khẩy rồi thông báo ngắn gọn: "Kể từ bây giờ, tôi sẽ đứng lớp hai môn: Luật dân sự và luật kinh tế. Trong số các em, hẳn có người thích môn này nhưng không thích môn kia và ngược lại, tôi dù không giỏi nhớ mặt sinh viên, nhưng cũng rất tự tin cho các em biết rằng, ai bùng học giờ của tôi, tôi đều ghi nhớ rất rõ. Vì thế, hoặc là các em cúp tất hai môn, nếu một môn đi, một môn không, khó trách tôi sẽ ưu đãi mà đối xử đặc biệt." Sehun thế nào lại chẳng hiểu ý tứ của tên nghiệp chướng này.Vậy mà một tá nữ sinh trong lớp lại nhìn lên Park Chanyeol với ánh mắt như thể: Thầy nói gì kỳ thế, giờ thầy đứng lớp, bọn em giết nhau để giành chỗ ngồi còn không được nữa là...Mấy người có thể nào đi cấy não nhân tạo đi được không?!
Sehun cũng không phải không biết điều, chút thân tình với Park Chanyeol cho cậu biết rằng, với loại người hạ lưu vô sĩ như hắn, nếu không làm theo lời hắn, chắc chắn hậu quả sẽ chẳng dễ chịu gì. Thế nên cậu nhượng bộ, chường mặt vào cả hai giờ hắn dạy, nhưng hắn rõ muốn sinh sự, mỗi lần hắn giảng bài xong đều nở nụ cười dịu dàng đến muốn ói, nhìn về phía cậu rồi hỏi đầy vẻ quan tâm giả tạo: "Oh Sehun, bài giảng của tôi có dễ hiểu không?"Đồ nghiệp chướng, dù bài giảng của anh khó hiểu, với vị trí đứng của anh bây giờ, tôi có thể nói không sao?!Và đó chưa phải là tất cả...Ma lực của quỷ đầu thai quả là rất lớn, Park Chanyeol chẳng những fan nữ đầy rẫy mà fan nam cũng chẳng ít. Với lượng sinh viên chật kín giảng đường, hắn chẳng những nhớ tên cậu, vị trí lẫn mặt mũi đều minh bạch, rõ ràng muốn tạo thị phi. Nam sinh thì đứa hỏi cậu đã đắc tội gì với thầy Park để bị chiếu cố như vậy, đứa thì hỏi cậu có phải dùng thân để được chú ý không. Nữ sinh độc đáo hơn nhiều, họ tụ lại một nhúm, chỉ trỏ lườm liếc về phía cậu, miệng chẳng khách sáo dè bỉu thứ gầy tong teo như cậu có gì hơn được bọn họ...Đương nhiên vì cậu có não rồi!Tôi chỉ hơn mấy người ở thứ nhỏ nhỏ nhăn nhăn ấy thôi...
Cậu dù không phải sinh viên cần cù ngoan ngoãn, nhưng thái độ vốn không làm mích lòng ai, chỉ cần không động tới cậu, cậu cũng chẳng quan tâm làm gì. Thế mà từ khi tên oan nghiệt kia đứng lớp,Sehun trở thành người bị bàn tán nhiều nhất trong trường, sau đấy cũng nghiễm nhiên được thăng cấp thành kẻ thù của fan club ái mộ Park Chanyeol . Một đứa cậu cũng chẳng ngán, nhưng cả ổ bọ như vậy, chẳng cần bọn họ làm gì, chỉ cần vây quanh cậu vài phút cũng đủ làm cậu thiếu khí mà chết. Cậu cũng không định đối đầu với bọn họ, mềm nắn rắn buông, với loại fan cuồng như thế, muốn bọn họ yên chỉ cần không động vào thần tượng của bọn họ. Vậy nên, cậu đi đến quyết định: Cúp tất giờ của Park Chanyeol !Dù sao vào lớp, nhìn bản mặt giả nhân giả nghĩa của Park Chanyeol cũng chẳng học hành được gì, đã thế còn bị ghét, thà cúp tất, tư liệu có thể vào thư viện, bài vở mượn sau cũng được.Thế mới có tình trạng chán quá hóa điên như bây giờ đây..."Oh Sehun, em có biết anh đang học lịch sử phương Đông trong lớp không?"Tử Thao vừa nói vừa trừng mắt nhìn cậu, thái độ rõ ràng sắp nổi cơn đến nơi. Làm thế nào cậu lại không biết lịch sử phương Đông là môn yêu thích nhất của Hoàng Tử Thao chứ? Bạn thân bấy lâu nay đâu chỉ là cái mác, gọi giật Tử Thao ra đây cũng chỉ bất đắc dĩ, tại cậu chán quá mà...Cười hiền với Tử Thao cậu gật đầu, tỏ ý mình biết. Ngay lập tức, từ trán Tử Thao đen xuống tới cằm, gằn giọng: "Vậy em gọi anh ra đây có chuyện gì?"Sehun cẩn trọng suy nghĩ một lúc, sau đấy trả lời: "Sưởi nắng..."Tốt thôi, cả người Tử Thao đen hết cả, lập tức nhào vào đập Sehun túi bụi...
Chịu đòn một trận nhừ tử mới lôi kéo được Tử Thao ngồi tán dóc, Sehun đem hết uất hận với Park Chanyeol kể với Tử Thao. Thoạt đầu, Tử Thao nghe xong hơi nhíu mày, sau đấy im lặng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lay vai cậu dữ dội: "Park Chanyeol đó không phải đang để ý em sao?"Cậu nghi hoặc nhìn Tử Thao , sau một hồi cân nhắc thì hỏi lại Tử Thao : "Để ý? Là ý tốt hay ý xấu vậy?"Tử Thao xì xì vài tiếng rồi nắm chặt vai cậu, ánh mắt sáng ngời như đã hiểu thấu tất cả, nói với giọng hết sức chắc chắn: "Park Chanyeol đó rõ ràng thích em!"Sehun cũng thử tưởng tượng theo hướng Tử Thao nói, bất giác rùng mình, ớn lạnh đến tận não, vội lắc đầu: "Hoang đường! Cho dù hắn ta thích em cũng là thích nhìn em sống dở chết dở, loại nghiệp chướng như hắn chẳng có gì tốt đẹp hết!"Tử Thao vốn cứng đầu, không chịu nhượng bộ, lải nhải thêm một hồi thì bị Sehun quát, sau đó mới chịu im mồm đi một chút. Nhưng vài phút sau như nhớ ra gì đó, quay sang hỏi cậu: "Em nói đang tìm việc làm thêm phải không? Hình như có một chỗ cũng hợp với em đó..."Nghe đến việc làm thêm, ngửi thấy hơi tiền, cậu bắt đầu đá những suy nghĩ về Park Chanyeol văng ra khỏi đại não, hồ hởi hỏi Tử Thao : "Có à? Chỗ nào vậy?"Tử Thao hơi do dự, nói xong lại có cảm giác đáng lẽ không nên nói ra, gãi đầu bứt tóc một hồi mới trả lời cậu: "Gần khu nhà anh có văn phòng luật đang tuyển trợ lý. Em cũng học luật, lại là sinh viên năm ba, nếu đến đó làm thêm không chừng cũng tích lũy được ít nhiều kinh nghiệm. Có thể coi đó là thực tập cũng được... Nhưng văn phòng đó có chút quỷ dị..."Cậu nghe Tử Thao nói thì không hiểu mấy, hai hàng lông mày cau lại. Tử Thao suy nghĩ một chút mới nói: "Em có biết Wu Yifan không?"Cái tên này rất quen, hình như cậu đã nghe thấy hoặc nhìn thấy ở đâu đó rồi. Cố gắng tìm kiếm dữ liệu trong đầu, cuối cùng một tia sáng quét qua, cậu hỏi lại với vẻ không chắc chắn: "Là thủ khoa luật mấy năm trước đúng không?"Tử Thao gật đầu, sau đấy thờ dài: "Anh ta là tài tử nổi tiếng của trường đại học này. Thành tích học tập lẫn thành tích tình trường đều rất oanh liệt. Nghe bảo bất luận gái trai, giàu nghèo, giỏi dở, chỉ cần chủ động muốn qua lại, anh ta sẽ không từ chối bao giờ. Sinh viên luật cùng khóa một thời căm hận anh ta, có người thậm chí muốn vào làm việc cho bộ tư pháp, tiện tay đặt thêm tội tử hình cho mấy tên làng chơi như anh ta..."Sehun phần nào thấy đồng cảm với wu Yifan, cảm giác bị nghìn người ghét đâu phải dễ chịu gì, thế nhưng đồng cảm chỉ là đồng cảm, nhân cách của anh ta đúng là có vấn đề: "Dẫu gì cũng là tài tử nổi tiếng, thế mà ai mở lời cũng đồng ý, sao rẻ tiền vậy?"Tử Thao nhún vai, nói tiếp: "Wu Yifan chính là chủ của văn phòng luật đó. Biển tuyển trợ lý ở đó treo dễ đến cả tháng, thế mà vẫn chưa tuyển được."Trong lòng dậy lên nỗi bất an không rõ, cậu nuốt khan rồi hỏi Tử Thao :" Em nghĩ công việc như thế, người ta không đổ dồn vào thì thôi, đằng này lại không tuyển được người, có kỳ lạ quá không?"Tử Thao chép miệng máy cái rồi lắc đầu: "Lạ cái quái gì! Mấy con nhỏ muốn bám trai xin vào thì Wu Yifan không nhận, mấy đứa có chí muốn nghiêm túc làm việc thì không chịu nổi thói đa tình lẳng lơ, sờ trước vuốt sau của Wu Yifan thế nên mới không tuyển được người đó chứ!"Hầy, muốn kiếm tiền khó thế sao...
Mặc dù thông tin của Tử Thao cho hay Wu Yifan không phải người lương thiện gì, nhưng hơi tiền cứ nhấp nhá, cuối cùng Sehun cũng không khuất phục được bản năng, lon ton chạy đến văn phòng luật của wu Yifan . Cậu cũng từng thử tìm việc làm bán thời gian khác, nhưng hoặc là gặp vấn đề về giờ giấc, hoặc là tiền lương, thế nên mãi vẫn chưa tìm được việc. Công việc trợ lý mà Wu Yifan đưa ra rất hấp dẫn, quy định phải là sinh viên khoa luật, giờ giấc không cố định, xong giờ học đến làm cũng được, tiền lương lại rất khá, nhưng phải trải qua thời gian thử việc một tháng, nếu tốt thì được nhận luôn. Cậu đọc hết các chi tiết tuyển dụng thì đẩy cửa bước vào, một cô thư ký ngồi ở bàn giấy nhỏ hỏi han cậu vài câu, sau khi biết cậu đến để xin việc thì bảo cậu vào phòng bên trái. Một người đàn ông tuổi trạc như Luhan đang ngồi hý hoái gì đấy trên giấy, chồng hồ sơ đặt kế bên thật là khủng bố, Sehun nuốt khan mấy cái mới nhỏ nhẹ lên tiếng: "Tôi đến để xin việc..."Người kia chẳng thèm ngước mặt lên khỏi xấp giấy trước mặt, vừa viết vừa lười biếng hỏi: "Đã đọc kỹ thông tin tuyển dụng chưa?"Cậu định gật đầu nhưng lại nhớ ra người kia không thấy, vậy nên từ tốn trả lời: "Đã đọc rồi ạ."Người kia cũng chẳng tỏ thái độ gì, tay đẩy gọng kính lên, tiếp tục hỏi: "Cho tôi sơ yếu lý lịch miệng!"Anh ta không phải là Wu Yifan tài tử trong truyền thuyết đó chứ, sao biến thái quá thể!Sehun nhìn anh ta một hồi thì cũng nhẩm nhẩm vài thứ trong đầu, sau đấy bắt đầu nói: "Tôi tên là Oh Sehun , đang là sinh viên năm ba của...""Tên gì cơ?" Anh ta đột ngột cắt ngang cậu, mặt cũng ngước lên nhìn cậu. Sehun kinh ngạc nhìn anh ta, chẳng nhẽ hồi trước cậu có cặp bồ với anh ta mà không nhớ ư? Tại sao bỗng dưng nghe tên cậu, thái độ anh ta lại thay đổi 180º thế kia. Cậu nhíu mày nhìn anh ta một lúc mới trả lời: "Là Oh Sehun ạ."Ánh mắt người kia thoáng chốc lấp lánh lạ thường, nhìn cậu một lượt từ đầu xuống chân rồi đứng bật dậy, vồ vập nắm tay cậu, Sehun đã định giằng ra, nhưng người kia như xúc động muốn khóc, hân hoan bảo cậu rằng: "Cậu được tuyển, tuyển dụng ngay lập tức!"Cậu ngơ ngác nhìn anh ta, không lẽ hồi trước mình đá anh ta mà không biết? Tự dưng sau khi nghe tên cậu, anh ta lại nồng nhiệt thế này, cậu thấy hơi khó nghĩ, nhưng nghĩ sao cũng không ra có quen biết với anh ta, thế nên cậu mặc kệ, hỏi tiếp: "Vậy bây giờ tôi có thể thử việc được ạ?"Anh ta lập tức lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột: "Không cần thử, bắt đầu làm việc luôn!"Sehun nhớ tới thông tin của Tử Thao thì bất giác rùng mình, không phải anh ta muốn làm bậy đó chứ, bỗng dưng lại có chuyện tốt thế này, chắc hẳn không phải vô điều kiện rồi. Trái tim mềm yếu của cậu không cho phép cậu bán thân vì tiền, nhưng hiện thực cuộc sống vốn tàn khốc, chỉ cần ngửi được hơi tiền, bị sờ một chút cũng có mòn đâu. Cậu nhắm mắt hít thở sâu, sau đấy nở nụ cười rạng rỡ, hỏi người kia: "Vậy bây giờ tôi là trợ lý của anh à?"Anh ta lập tức xua tay, sau đấy thì một chỗ trên ghế sofa rồi làm dấu mời cậu ngồi: "Tôi không làm việc nhiều, không cần trợ lý, cậu sẽ là trợ lý của một luật sư khác làm cùng với tôi. Bây giờ cậu ta có lẽ đang lên lớp, cậu ngồi đợi một chút, cậu ta cũng sắp về rồi..." Anh ta liếc nhìn đồng hồ một chút rồi nói tiếp: "Cậu không cần quá căng thẳng, tôi không khó tính đâu."Sehun mỉm cười gật đầu với Yifan , nhưng trong lòng lại thầm than vắn thở dài, Wu Yifan , anh là kẻ đa tình rẻ tiền thế nào, tôi đây đều đã biết, anh còn bảo không khó tính làm gì, thật khách sáo quá!Ngồi đợi một lúc, cậu bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, một cơn ớn lạnh không biết từ đâu truyền đến, cậu lập tức rùng mình. Đầu óc bắt đầu linh hoạt hơn, cậu nhớ lại bữa ăn tối hôm nọ, nhớ lại phản ứng của Yifan khi nghe thấy tên cậu, rồi còn một luật sư làm cùng hiện đang lên lớp...Sehun nuốt khan rồi e dè quay sang hỏi wu Yifan : "Luật sư làm cùng với anh là..."Câu nói vẫn chưa trọn thì có tiếng đẩy cửa, sau đó, bản mặt oan nghiệt vốn luôn ám ảnh cậu mọi lúc mọi nơi xuất hiện. Hắn thấy cậu cũng hơi sững lại, dường như nhận thấy phản ứng của cậu cũng chẳng khác gì hắn liền xoay sang nhìn Yifan . Tên bất lương đó lập tức nhào tới Chanyeol đặt tay trên vai hắn rồi chỉ về phía cậu, dõng dạc nói: "Đây là Oh Sehun ,trợ lý mới của cậu đấy!"Wu Yifan , tôi rốt cuộc làm gì đắc tội anh? Tại sao lại muốn tôi chết thảm như vậy?!Park Chanyeol nhìn sang cậu, khóe môi cong lên thành nụ cười tự đắc, không thấp không cao nói: "Em cúp tất cả giờ của tôi, rồi lại đến đây làm trợ lý cho tôi, em rốt cuộc cố tình muốn thử thách tôi à?"Ai muốn thử thách anh? Cái tôi muốn là tránh xa loại âm hồn ngàn năm như anh!
Sehun nhìn chồng hồ sơ bên cạnh chất cao hơn đỉnh đầu mình thì đến thở dài cũng lười. Rốt cuộc kiếp trước cướp của giết người thế nào mà kiếp này làm gì cũng không thoát khỏi tên nghiệp chướng Park Chanyeol? Làm thế nào mới đẩy được âm hồn của hắn lên sao Hỏa...Bây giờ hay ho rồi, thứ hai đến thứ bảy, không ngày nào không gặp hắn từ sáng đến tối.Thỉnh thoảng chủ nhật cũng gặp nữa...Sehun liếc qua cuốn lịch trên bàn, nhẩm tính xem lúc nào rảnh thì lập tức đi chùa, dù không xin được bùa trừ yêu thì chí ít cũng phải xin một cái lễ siêu thoát cho tên âm hồn này!Từ hôm nhìn thấy Park Chanyeol ở văn phòng luật của Wu Yifan tài tử thì cậu đã nhận ra một điều vô cùng quan trọng, một khi đã dây vào tên nghiệp chướng Park Chanyeol , dù có lột da, thanh tẩy đến mức nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi sự đeo bám dai dẳng của hắn. Cậu đã nảy ra ý định xin thôi việc ngay ngày đầu tiên đi làm, nhưng cũng lại là Park Chanyeol giở quỷ kế ám hại cậu. Hắn nhìn thấy cậu nhíu mày nhăn trán định nói gì đấy thì cười cười nhìn wu Yifan , sau đó cất giọng ôn tồn bảo: "Oh Sehun vốn là sinh viên của tôi, quen biết cũng không gọi là sơ sài, cậu nên biết ý mà làm gì đi chứ?"wu Yifan tay đặt lên cằm, xoay sang nhìn Sehun một lúc thì à à mấy tiếng, anh ta lon ton chạy đến bàn làm việc, mở hộc tủ lấy gì đó rồi đưa cho cậu cọc tiền với toàn tờ một trăm nghìn Won mới tinh, vừa nói vừa cười: "Người quen cả mà, lương dĩ nhiên phải ứng trước rồi."Hơi tiền xộc lên tới não, nơron thần kinh nhất thời bị tê liệt, cậu như người bị trúng ngải, đưa hai tay ra nhận tiền, sau đấy còn rất hèn hạ khom lưng cúi đầu trước Park Chanyeol :" Em sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ."Mặc dù chẳng cần ngước lên nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được cái nhếch môi ngạo nghễ của Park Chanyeol .wu Yifan tài tử rất vui vẻ vỗ vào vai cậu, lảm nhảm gì đấy một hồi thì với lấy áo khoác, trước khi bước ra ngoài còn trìu mến nhìn Park Chanyeol rồi nói: "Vậy cái hợp đồng hôm qua, cậu giải quyết đi nhé!"
Chanyeol đặt kính xuống bàn, tay day day hai bên thái dương, gần cả tuần nay, anh chỉ ngủ được vài tiếng mỗi ngày, Sehun đang ở bên cạnh như thế, nhưng anh lại chẳng có tâm trí nào quan tâm đến cậu. Vụ kiện này khi Yifan hỏi ý kiến Chanyeol , anh đã bảo cậu ta không nên nhận, nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn nhận. Anh không biết cậu ta làm vậy vì thương cảm đứa em trai cùng cha khác mẹ, hay chỉ vì muốn trả thù người đàn ông ấy. Tính tình Yifan không phải anh không hiểu, cậu ta sẽ chẳng bao giờ thôi cười đùa cợt nhả dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, hôm đó cũng vậy, cậu ta nhìn thấy người phụ nữ ấy bước vào văn phòng của mình mà chẳng biến sắc, sau khi nói chuyện với người phụ nữ ấy cả buổi, cậu ta gật đầu nhận lời ủy thác của bà ta. Chanyeol đã nhắc nhở cậu ta rằng với mối quan hệ của cậu ta và bị cáo, cậu ta sẽ không thể ra tòa, cậu ta cũng chẳng bướng bỉnh gì, chỉ cười cười bảo là cậu ta trông cậy hết vào anh. Chanyeol thở dài nhìn Yifan : "Dù vụ kiện thành công hay thất bại, cậu cũng chẳng sung sướng gì hơn, tại sao cứ cố chấp như vậy? Mặc kệ chuyện của ông ấy mà sống cuộc sống của mình không phải tốt hơn à?"Nghe anh nói thế Yifan chỉ cười, cậu ta đốt một điếu thuốc rồi đưa lên môi, làn khói lởn vởn trong không khí làm mặt cậu ta trở nên mờ ảo, cậu ta không cao không thấp nói: "Ông ta từng là người tôi căm hận nhất, tôi đã nghĩ bằng mọi giá cũng phải khiến ông ta sống dở chết dở, nhưng thời gian trôi qua, con người cũng trưởng thành, sự căm hận với ông ta đã sớm nguội lạnh trong tôi rồi. Ông ta vẫn là cha tôi, một nửa dòng máu chảy trong người tôi vẫn là của ông ta... Cậu nói không sai, dù ông ta thắng kiện hay thua kiện, tôi đều chẳng dễ chịu gì, nhưng ít ra ông ta cũng cần phải nhận lấy trái đắng mà ông ta đã gieo..."Nhưng mà Yifan à, tôi có phải quả mà ông ta đã gieo đâu, tại sao cuối cùng lại đẩy hết cho tôi? Cậu để Sehun nhan nhản ở bên tôi rồi quẳng cho tôi vụ kiện phức tạp này, rốt cuộc chúng ta có phải bạn thân bao lâu nay không?Chanyeol đưa mắt nhìn sang Sehun , cậu vẫn đang hì hục bên chồng hồ sơ chất cao như núi. Cậu vừa đọc vừa viết gì đó, hồi lâu lại ngồi thừ ra, nhíu mày suy nghĩ, được một lát thì bắt đầu cắn môi. Nhìn cái dáng vẻ khổ sở không biết làm sao của cậu khiến anh thở dài, bực mình nói: "Oh Sehun , em có gì không hiểu?"Cậu bị giật mình, lập tức nhìn sang anh, sau đó lắc đầu, nhưng lại bị anh trừng mắt liếc cho một cái lạnh thấu xương, cậu hết cách, lò dò đến gần anh, một xấp hồ sơ đặt nhẹ nhàng xuống trước mặt anh, Chanyeol nhìn sơ qua, cảm giác tức giận đến mức chỉ muốn quát thẳng vào mặt cậu, nhưng cuối cùng cũng vì đôi mắt tội nghiệp và đôi môi sắp bị cắn đến chảy máu kia mà kiềm lại, trầm giọng: "Nếu nhớ không lầm thì điểm này tôi đã giảng rất cẩn thận trong giờ học, em không đến lớp để rồi bây giờ cắn môi vì thế hả?!"Cậu đưa mắt xuống đất, nhìn mũi giày của mình một hồi thì ngập ngừng nói: "Không phải em không muốn đến lớp... nhưng mà... chung quy cũng là tại thầy thôi."Anh trừng mắt nhìn cậu, nghiến giọng hỏi lại: "Em nói tại tôi?"Cậu gật đầu, thành thành thật thật nói: "Bài giảng của thầy không có chỗ nào khó hiểu hết, vì thế thầy đừng giảng xong là lại hỏi em có gì khó hiểu không. Nếu có gì khó hiểu, em đã tìm gặp riêng thầy để hỏi rồi, vốn là không có, thầy lại cứ hỏi, fan của thầy như một ổ bọ, lúc nào cũng muốn ướp chết người khác!"Anh hơi nhếch môi cười, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn: "Thế nên bị dọa đến mức trốn hết giờ của tôi à?"Cậu không trả lời, cậu xoay mặt sang hướng khác, nhưng vành tai lại đỏ lên, chân nhịp nhịp điên cuồng trên sàn. Chanyeol thấy thế thì không kiềm được cười nhỏ mấy tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa, bắt đầu giảng giải cho cậu. Sehun lắng nghe rất chăm chú, đôi khi còn hỏi thêm anh vài điều. Sau khi đã hiểu thì cậu gật đầu, vừa chuẩn bị quay về chỗ ngồi của mình trên sofa thì bị câu nói của Chanyeol làm sững lại: "Từ lần sau, tôi sẽ không làm khó em trong giờ học nữa, vì thế, nhớ đến lớp đầy đủ. Mà... nếu có chỗ nào khó hiểu, em thật sẽ đến gặp riêng tôi sao?"Bốn mắt nhìn nhau đến mức hộc máu, cậu nhíu mày suy nghĩ một hồi thì nhoẻn miệng cười: "Đương nhiên rồi ạ, chỉ sợ thầy không muốn gặp em thôi."Đóa anh đào e ấp nụ lâu nay được dung dưỡng trong lòng bỗng chốc bung nở, những cánh hoa mềm mại chạm khẽ vào mọi ngóc ngách sâu nhất, cảm giác hạnh phúc vì thế cũng cảm nhận hết sức rõ rệt. Anh mỉm cười nhìn cậu một lúc rồi cúi đầu xuống xấp tài liệu trước mặt, nhưng chưa được mấy phút đã lại ngẩng lên, nghiêm mặt nhìn cậu: "Cái thói hay cắn môi của em, bỏ đi!"Môi là của em, em cắn là chuyện của em, nhưng em không xót, tôi xót!
Sehun đói đến vật vờ, cậu đã ngồi trên sofa này mấy tiếng đồng hồ, đọc mấy chục xấp tài liệu đến mức mắt muốn dại đi. Thế mà tên khủng bố kia vẫn đang vừa đọc vừa viết điên cuồng, người hắn chạy pin sao? Mà cậu cũng đã chắc hắn là người đâu...Nhìn lên đồng hồ đang chỉ bảy giờ hai mươi phút, cậu thở dài một hơi, da bụng sắp dính vào da lưng rồi. Cậu xoay mặt nhìn Park Chanyeol , bất chợt đụng phải ánh mắt hắn thì lập tức cúi mặt xuống, hôm nay hắn cứ là lạ thế nào, khi thì nổi giận, khi lại ôn hòa nhỏ nhẹ, khi lại nói những thứ chẳng đâu vào đâu, nhìn vào mắt hắn bỗng dưng khiến cậu thấy ngại. Park Chanyeol chăm chăm nhìn cậu một hồi, rồi lại cúi xuống như không có gì, lạnh nhạt bảo: "Trễ rồi, em về trước đi."Park Chanyeol , anh đúng là đầu heo!Anh nghĩ tôi vì không dám về mà ngồi đến tận giờ này sao? Tôi đang chờ được ăn chùa mà!Sehun cắn răng nhịn nhục, thỏ thẻ nói: "Chúng ta ăn chút gì rồi làm tiếp được không ạ?"Park Chanyeol ngước mặt lên nhìn cậu, hắn thoáng nhướng mày rồi nói: "Tôi không đói."Đúng là đồ nghiệp chướng! Chẳng thể trông mong gì ở hắn hết, nói vòng vo không xong, cậu cũng chẳng thiết giữ hình tượng nữa, nói thẳng luôn: "Thầy không đói thì cũng mua gì đó cho em ăn đi, coi như đãi em một bữa được không?"Anh chống tay lên cằm nhìn cậu rồi hỏi: "Tại sao tôi phải làm thế?"Sehun thở dài nhìn hắn, suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Chuyện dài lắm, nhưng em dọn ra sống riêng, không thể phung phí tiền bạc được."Anh nhếch mép cười, giọng nói đầy khinh khi: "Em không phung phí tiền của mình nên quay sang phung phí tiền giúp tôi sao?"Đến nước này thì cậu chẳng còn lời nào để nói với tên nghiệp chướng này nữa, hắn dù sao cũng là đàn ông, chỉ một bữa cơm có nhất thiết phải tính toán với cậu thế không? Sehun còn đương than thân trách phận thì anh đã tháo kính ra, sau đó đứng dậy, sắp xếp hồ sơ vào túi rồi lấy áo khoác, liếc mắt nhìn cậu vẫn đang ngồi thừ trên sofa: "Em tính ngồi đó đến bao giờ?"A!Park Chanyeol , anh cũng còn là con người đấy!
Xin lỗi nhưng mà đồ nghiệp chướng này làm thế nào lại là con người được?!Sehun những tưởng được đãi một bữa ngon lành, nhưng trái với suy nghĩ của cậu, Chanyeol lái xe đưa cậu đến một siêu thị gần đó. Hắn đi dạo chỗ này chỗ kia trong siêu thị hết sức thư thái, trong khi cậu đã đói đến mức muốn liệt nửa người. Mỗi lần chọn thứ gì hắn đều hỏi cậu đã có chưa, nếu cậu lắc đầu hắn sẽ hỏi tiếp cậu thích cái nào, sau khi cậu trả lời xong, hắn tiện tay bỏ vào xe đẩy. Đến quầy thực phẩm thì hắn lại hỏi cậu có dị ứng với thứ gì hoặc ghét thứ gì không, khi Sehun bảo cậu có thể ăn mọi thứ ngoại trừ mấy thứ không dành cho người thì hắn cười cười, thứ gì cũng lấy bỏ vào xe đẩy. Cuối cùng, cái gì đến cũng phải đến, hắn đi tính tiền. Cậu nhìn một đống vật dụng dùng trong bếp cùng một nùi thực phẩm chưa qua sơ chế thì dậy lên nỗi bất an cùng cực, cậu lay áo hắn, yếu ớt hỏi: "Những thứ này để làm gì?"Hắn chẳng thèm nhìn cậu, điềm nhiên đáp: "Bữa tối."Sehun lại càng nghi hoặc hơn, hỏi tiếp: "Nhà thầy không có mấy thứ này sao?"Hắn quay sang nhìn cậu bằng nửa con mắt, lười biếng bảo: "Của em. Nhà em vốn không có mà, thế nên mới mua, em trả tiền đi!"Khốn kiếp! Tôi có mượn anh sắm đồ cho nhà tôi à?!Cậu vốn không mang tiền vượt qua sáu con số, cậu đang cố gắng tiết kiệm hết mức có thể, vì thế không đủ tiền trả cho mớ tên âm hồn kia mua. Cuối cùng, cũng là hắn móc ví ra trả, tổng cộng hơn bốn trăm nghìn, trả tiền đâu đó xong xuôi, hắn quay sang nhìn cậu, trơ trẽn nói: "Ngày mai trả cho tôi năm trăm nghìn."Anh có thể vô sĩ hơn nữa đi!Liếc nhìn Park Chanyeol bằng ánh mắt căm phẫn, Sehun bất mãn lên giọng: "Lãi suất như thế... thầy muốn giết người không còn giọt máu nào chứ gì?!"Hắn chẳng những không biết nhục, còn phun ra bốn từ: "Vay nóng, lãi cao."
Đồng hồ điểm tám giờ bốn mươi lăm phút, Sehun vẫn đang ngồi bải hoải trên ghế chờ Chanyeol nấu nướng. Nhìn hắn bận rộn trong bếp, cậu mò lấy điện thoại trong túi rồi lén chụp một tấm ảnh. Thạc sĩ luật từ Mỹ về, thần tượng trong mắt nữ sinh lại đang lụi cụi trong bếp với một cái tạp dề vàng chói chang, thật là khung cảnh đẹp đến nức lòng, cứ giữ lại đã, đến khi nào tên nghiệp chướng này giở trò sẽ dùng tấm hình này để đối chọi với hắn.Mười lăm phút sau, một bàn ăn truyền thống dọn ra trước mắt Sehun, bốn món, ba mặn một canh. Cậu ngước mắt nhìn Chanyeol như thể không tin được hắn là người, Chanyeol vài phần cũng hiểu được cậu đang nghĩ gì, thế nhưng cũng không định giải thích, chỉ bình thản nói: "Ăn đi."Sehun nhìn Chanyeol đầy nghi hoặc, sau đó ngậm đũa hỏi: "Ăn xong không chết phải không thầy?"Chanyeol cầm bát cơm, chẳng buồn trả lời cậu, cứ thế ăn. Cậu cũng không khách khí nữa, bắt đầu cầm đũa lên, thử hết món này đến món khác. Tên yêu nghiệt ngàn năm này đúng là không thể xem thường được, ngoài Luhan , đây là lần đầu tiên cậu biết một người đàn ông lại có thể nấu nướng dễ ăn vậy. Cách trình bày đơn giản, vị không đậm đà như Luhan , ngược lại có vị thanh đạm dễ chịu. Ngon thì cũng ngon, nhưng vẫn không thể xóa đi sự bất mãn của cậu: "Thầy nấu cho em ăn một bữa mà mua biết bao nhiêu thứ, em có dùng đâu."Chẳng thèm liếc nhìn cậu một cái, hắn đáp luôn: "Nếu em muốn, tôi có thể lại nấu tiếp cho em ăn."Cậu đang húp miếng canh thì sặc, ho lấy ho để rồi hỏi lại hắn: "Thầy nói thật hả?"Hắn bình thản gật đầu một cái.Sehun suy nghĩ một chút rồi lắc đầu thở dài, "Nồi cơm điện của thầy bảo hành được mấy tháng đây?"Chanyeol bây giờ mới ngước lên nhìn cậu, mặt không biểu cảm, bình tĩnh nhả ra hai từ: "Trọn đời."
Sehun cũng không phải không biết điều, chút thân tình với Park Chanyeol cho cậu biết rằng, với loại người hạ lưu vô sĩ như hắn, nếu không làm theo lời hắn, chắc chắn hậu quả sẽ chẳng dễ chịu gì. Thế nên cậu nhượng bộ, chường mặt vào cả hai giờ hắn dạy, nhưng hắn rõ muốn sinh sự, mỗi lần hắn giảng bài xong đều nở nụ cười dịu dàng đến muốn ói, nhìn về phía cậu rồi hỏi đầy vẻ quan tâm giả tạo: "Oh Sehun, bài giảng của tôi có dễ hiểu không?"Đồ nghiệp chướng, dù bài giảng của anh khó hiểu, với vị trí đứng của anh bây giờ, tôi có thể nói không sao?!Và đó chưa phải là tất cả...Ma lực của quỷ đầu thai quả là rất lớn, Park Chanyeol chẳng những fan nữ đầy rẫy mà fan nam cũng chẳng ít. Với lượng sinh viên chật kín giảng đường, hắn chẳng những nhớ tên cậu, vị trí lẫn mặt mũi đều minh bạch, rõ ràng muốn tạo thị phi. Nam sinh thì đứa hỏi cậu đã đắc tội gì với thầy Park để bị chiếu cố như vậy, đứa thì hỏi cậu có phải dùng thân để được chú ý không. Nữ sinh độc đáo hơn nhiều, họ tụ lại một nhúm, chỉ trỏ lườm liếc về phía cậu, miệng chẳng khách sáo dè bỉu thứ gầy tong teo như cậu có gì hơn được bọn họ...Đương nhiên vì cậu có não rồi!Tôi chỉ hơn mấy người ở thứ nhỏ nhỏ nhăn nhăn ấy thôi...
Cậu dù không phải sinh viên cần cù ngoan ngoãn, nhưng thái độ vốn không làm mích lòng ai, chỉ cần không động tới cậu, cậu cũng chẳng quan tâm làm gì. Thế mà từ khi tên oan nghiệt kia đứng lớp,Sehun trở thành người bị bàn tán nhiều nhất trong trường, sau đấy cũng nghiễm nhiên được thăng cấp thành kẻ thù của fan club ái mộ Park Chanyeol . Một đứa cậu cũng chẳng ngán, nhưng cả ổ bọ như vậy, chẳng cần bọn họ làm gì, chỉ cần vây quanh cậu vài phút cũng đủ làm cậu thiếu khí mà chết. Cậu cũng không định đối đầu với bọn họ, mềm nắn rắn buông, với loại fan cuồng như thế, muốn bọn họ yên chỉ cần không động vào thần tượng của bọn họ. Vậy nên, cậu đi đến quyết định: Cúp tất giờ của Park Chanyeol !Dù sao vào lớp, nhìn bản mặt giả nhân giả nghĩa của Park Chanyeol cũng chẳng học hành được gì, đã thế còn bị ghét, thà cúp tất, tư liệu có thể vào thư viện, bài vở mượn sau cũng được.Thế mới có tình trạng chán quá hóa điên như bây giờ đây..."Oh Sehun, em có biết anh đang học lịch sử phương Đông trong lớp không?"Tử Thao vừa nói vừa trừng mắt nhìn cậu, thái độ rõ ràng sắp nổi cơn đến nơi. Làm thế nào cậu lại không biết lịch sử phương Đông là môn yêu thích nhất của Hoàng Tử Thao chứ? Bạn thân bấy lâu nay đâu chỉ là cái mác, gọi giật Tử Thao ra đây cũng chỉ bất đắc dĩ, tại cậu chán quá mà...Cười hiền với Tử Thao cậu gật đầu, tỏ ý mình biết. Ngay lập tức, từ trán Tử Thao đen xuống tới cằm, gằn giọng: "Vậy em gọi anh ra đây có chuyện gì?"Sehun cẩn trọng suy nghĩ một lúc, sau đấy trả lời: "Sưởi nắng..."Tốt thôi, cả người Tử Thao đen hết cả, lập tức nhào vào đập Sehun túi bụi...
Chịu đòn một trận nhừ tử mới lôi kéo được Tử Thao ngồi tán dóc, Sehun đem hết uất hận với Park Chanyeol kể với Tử Thao. Thoạt đầu, Tử Thao nghe xong hơi nhíu mày, sau đấy im lặng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lay vai cậu dữ dội: "Park Chanyeol đó không phải đang để ý em sao?"Cậu nghi hoặc nhìn Tử Thao , sau một hồi cân nhắc thì hỏi lại Tử Thao : "Để ý? Là ý tốt hay ý xấu vậy?"Tử Thao xì xì vài tiếng rồi nắm chặt vai cậu, ánh mắt sáng ngời như đã hiểu thấu tất cả, nói với giọng hết sức chắc chắn: "Park Chanyeol đó rõ ràng thích em!"Sehun cũng thử tưởng tượng theo hướng Tử Thao nói, bất giác rùng mình, ớn lạnh đến tận não, vội lắc đầu: "Hoang đường! Cho dù hắn ta thích em cũng là thích nhìn em sống dở chết dở, loại nghiệp chướng như hắn chẳng có gì tốt đẹp hết!"Tử Thao vốn cứng đầu, không chịu nhượng bộ, lải nhải thêm một hồi thì bị Sehun quát, sau đó mới chịu im mồm đi một chút. Nhưng vài phút sau như nhớ ra gì đó, quay sang hỏi cậu: "Em nói đang tìm việc làm thêm phải không? Hình như có một chỗ cũng hợp với em đó..."Nghe đến việc làm thêm, ngửi thấy hơi tiền, cậu bắt đầu đá những suy nghĩ về Park Chanyeol văng ra khỏi đại não, hồ hởi hỏi Tử Thao : "Có à? Chỗ nào vậy?"Tử Thao hơi do dự, nói xong lại có cảm giác đáng lẽ không nên nói ra, gãi đầu bứt tóc một hồi mới trả lời cậu: "Gần khu nhà anh có văn phòng luật đang tuyển trợ lý. Em cũng học luật, lại là sinh viên năm ba, nếu đến đó làm thêm không chừng cũng tích lũy được ít nhiều kinh nghiệm. Có thể coi đó là thực tập cũng được... Nhưng văn phòng đó có chút quỷ dị..."Cậu nghe Tử Thao nói thì không hiểu mấy, hai hàng lông mày cau lại. Tử Thao suy nghĩ một chút mới nói: "Em có biết Wu Yifan không?"Cái tên này rất quen, hình như cậu đã nghe thấy hoặc nhìn thấy ở đâu đó rồi. Cố gắng tìm kiếm dữ liệu trong đầu, cuối cùng một tia sáng quét qua, cậu hỏi lại với vẻ không chắc chắn: "Là thủ khoa luật mấy năm trước đúng không?"Tử Thao gật đầu, sau đấy thờ dài: "Anh ta là tài tử nổi tiếng của trường đại học này. Thành tích học tập lẫn thành tích tình trường đều rất oanh liệt. Nghe bảo bất luận gái trai, giàu nghèo, giỏi dở, chỉ cần chủ động muốn qua lại, anh ta sẽ không từ chối bao giờ. Sinh viên luật cùng khóa một thời căm hận anh ta, có người thậm chí muốn vào làm việc cho bộ tư pháp, tiện tay đặt thêm tội tử hình cho mấy tên làng chơi như anh ta..."Sehun phần nào thấy đồng cảm với wu Yifan, cảm giác bị nghìn người ghét đâu phải dễ chịu gì, thế nhưng đồng cảm chỉ là đồng cảm, nhân cách của anh ta đúng là có vấn đề: "Dẫu gì cũng là tài tử nổi tiếng, thế mà ai mở lời cũng đồng ý, sao rẻ tiền vậy?"Tử Thao nhún vai, nói tiếp: "Wu Yifan chính là chủ của văn phòng luật đó. Biển tuyển trợ lý ở đó treo dễ đến cả tháng, thế mà vẫn chưa tuyển được."Trong lòng dậy lên nỗi bất an không rõ, cậu nuốt khan rồi hỏi Tử Thao :" Em nghĩ công việc như thế, người ta không đổ dồn vào thì thôi, đằng này lại không tuyển được người, có kỳ lạ quá không?"Tử Thao chép miệng máy cái rồi lắc đầu: "Lạ cái quái gì! Mấy con nhỏ muốn bám trai xin vào thì Wu Yifan không nhận, mấy đứa có chí muốn nghiêm túc làm việc thì không chịu nổi thói đa tình lẳng lơ, sờ trước vuốt sau của Wu Yifan thế nên mới không tuyển được người đó chứ!"Hầy, muốn kiếm tiền khó thế sao...
Mặc dù thông tin của Tử Thao cho hay Wu Yifan không phải người lương thiện gì, nhưng hơi tiền cứ nhấp nhá, cuối cùng Sehun cũng không khuất phục được bản năng, lon ton chạy đến văn phòng luật của wu Yifan . Cậu cũng từng thử tìm việc làm bán thời gian khác, nhưng hoặc là gặp vấn đề về giờ giấc, hoặc là tiền lương, thế nên mãi vẫn chưa tìm được việc. Công việc trợ lý mà Wu Yifan đưa ra rất hấp dẫn, quy định phải là sinh viên khoa luật, giờ giấc không cố định, xong giờ học đến làm cũng được, tiền lương lại rất khá, nhưng phải trải qua thời gian thử việc một tháng, nếu tốt thì được nhận luôn. Cậu đọc hết các chi tiết tuyển dụng thì đẩy cửa bước vào, một cô thư ký ngồi ở bàn giấy nhỏ hỏi han cậu vài câu, sau khi biết cậu đến để xin việc thì bảo cậu vào phòng bên trái. Một người đàn ông tuổi trạc như Luhan đang ngồi hý hoái gì đấy trên giấy, chồng hồ sơ đặt kế bên thật là khủng bố, Sehun nuốt khan mấy cái mới nhỏ nhẹ lên tiếng: "Tôi đến để xin việc..."Người kia chẳng thèm ngước mặt lên khỏi xấp giấy trước mặt, vừa viết vừa lười biếng hỏi: "Đã đọc kỹ thông tin tuyển dụng chưa?"Cậu định gật đầu nhưng lại nhớ ra người kia không thấy, vậy nên từ tốn trả lời: "Đã đọc rồi ạ."Người kia cũng chẳng tỏ thái độ gì, tay đẩy gọng kính lên, tiếp tục hỏi: "Cho tôi sơ yếu lý lịch miệng!"Anh ta không phải là Wu Yifan tài tử trong truyền thuyết đó chứ, sao biến thái quá thể!Sehun nhìn anh ta một hồi thì cũng nhẩm nhẩm vài thứ trong đầu, sau đấy bắt đầu nói: "Tôi tên là Oh Sehun , đang là sinh viên năm ba của...""Tên gì cơ?" Anh ta đột ngột cắt ngang cậu, mặt cũng ngước lên nhìn cậu. Sehun kinh ngạc nhìn anh ta, chẳng nhẽ hồi trước cậu có cặp bồ với anh ta mà không nhớ ư? Tại sao bỗng dưng nghe tên cậu, thái độ anh ta lại thay đổi 180º thế kia. Cậu nhíu mày nhìn anh ta một lúc mới trả lời: "Là Oh Sehun ạ."Ánh mắt người kia thoáng chốc lấp lánh lạ thường, nhìn cậu một lượt từ đầu xuống chân rồi đứng bật dậy, vồ vập nắm tay cậu, Sehun đã định giằng ra, nhưng người kia như xúc động muốn khóc, hân hoan bảo cậu rằng: "Cậu được tuyển, tuyển dụng ngay lập tức!"Cậu ngơ ngác nhìn anh ta, không lẽ hồi trước mình đá anh ta mà không biết? Tự dưng sau khi nghe tên cậu, anh ta lại nồng nhiệt thế này, cậu thấy hơi khó nghĩ, nhưng nghĩ sao cũng không ra có quen biết với anh ta, thế nên cậu mặc kệ, hỏi tiếp: "Vậy bây giờ tôi có thể thử việc được ạ?"Anh ta lập tức lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột: "Không cần thử, bắt đầu làm việc luôn!"Sehun nhớ tới thông tin của Tử Thao thì bất giác rùng mình, không phải anh ta muốn làm bậy đó chứ, bỗng dưng lại có chuyện tốt thế này, chắc hẳn không phải vô điều kiện rồi. Trái tim mềm yếu của cậu không cho phép cậu bán thân vì tiền, nhưng hiện thực cuộc sống vốn tàn khốc, chỉ cần ngửi được hơi tiền, bị sờ một chút cũng có mòn đâu. Cậu nhắm mắt hít thở sâu, sau đấy nở nụ cười rạng rỡ, hỏi người kia: "Vậy bây giờ tôi là trợ lý của anh à?"Anh ta lập tức xua tay, sau đấy thì một chỗ trên ghế sofa rồi làm dấu mời cậu ngồi: "Tôi không làm việc nhiều, không cần trợ lý, cậu sẽ là trợ lý của một luật sư khác làm cùng với tôi. Bây giờ cậu ta có lẽ đang lên lớp, cậu ngồi đợi một chút, cậu ta cũng sắp về rồi..." Anh ta liếc nhìn đồng hồ một chút rồi nói tiếp: "Cậu không cần quá căng thẳng, tôi không khó tính đâu."Sehun mỉm cười gật đầu với Yifan , nhưng trong lòng lại thầm than vắn thở dài, Wu Yifan , anh là kẻ đa tình rẻ tiền thế nào, tôi đây đều đã biết, anh còn bảo không khó tính làm gì, thật khách sáo quá!Ngồi đợi một lúc, cậu bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, một cơn ớn lạnh không biết từ đâu truyền đến, cậu lập tức rùng mình. Đầu óc bắt đầu linh hoạt hơn, cậu nhớ lại bữa ăn tối hôm nọ, nhớ lại phản ứng của Yifan khi nghe thấy tên cậu, rồi còn một luật sư làm cùng hiện đang lên lớp...Sehun nuốt khan rồi e dè quay sang hỏi wu Yifan : "Luật sư làm cùng với anh là..."Câu nói vẫn chưa trọn thì có tiếng đẩy cửa, sau đó, bản mặt oan nghiệt vốn luôn ám ảnh cậu mọi lúc mọi nơi xuất hiện. Hắn thấy cậu cũng hơi sững lại, dường như nhận thấy phản ứng của cậu cũng chẳng khác gì hắn liền xoay sang nhìn Yifan . Tên bất lương đó lập tức nhào tới Chanyeol đặt tay trên vai hắn rồi chỉ về phía cậu, dõng dạc nói: "Đây là Oh Sehun ,trợ lý mới của cậu đấy!"Wu Yifan , tôi rốt cuộc làm gì đắc tội anh? Tại sao lại muốn tôi chết thảm như vậy?!Park Chanyeol nhìn sang cậu, khóe môi cong lên thành nụ cười tự đắc, không thấp không cao nói: "Em cúp tất cả giờ của tôi, rồi lại đến đây làm trợ lý cho tôi, em rốt cuộc cố tình muốn thử thách tôi à?"Ai muốn thử thách anh? Cái tôi muốn là tránh xa loại âm hồn ngàn năm như anh!
Sehun nhìn chồng hồ sơ bên cạnh chất cao hơn đỉnh đầu mình thì đến thở dài cũng lười. Rốt cuộc kiếp trước cướp của giết người thế nào mà kiếp này làm gì cũng không thoát khỏi tên nghiệp chướng Park Chanyeol? Làm thế nào mới đẩy được âm hồn của hắn lên sao Hỏa...Bây giờ hay ho rồi, thứ hai đến thứ bảy, không ngày nào không gặp hắn từ sáng đến tối.Thỉnh thoảng chủ nhật cũng gặp nữa...Sehun liếc qua cuốn lịch trên bàn, nhẩm tính xem lúc nào rảnh thì lập tức đi chùa, dù không xin được bùa trừ yêu thì chí ít cũng phải xin một cái lễ siêu thoát cho tên âm hồn này!Từ hôm nhìn thấy Park Chanyeol ở văn phòng luật của Wu Yifan tài tử thì cậu đã nhận ra một điều vô cùng quan trọng, một khi đã dây vào tên nghiệp chướng Park Chanyeol , dù có lột da, thanh tẩy đến mức nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi sự đeo bám dai dẳng của hắn. Cậu đã nảy ra ý định xin thôi việc ngay ngày đầu tiên đi làm, nhưng cũng lại là Park Chanyeol giở quỷ kế ám hại cậu. Hắn nhìn thấy cậu nhíu mày nhăn trán định nói gì đấy thì cười cười nhìn wu Yifan , sau đó cất giọng ôn tồn bảo: "Oh Sehun vốn là sinh viên của tôi, quen biết cũng không gọi là sơ sài, cậu nên biết ý mà làm gì đi chứ?"wu Yifan tay đặt lên cằm, xoay sang nhìn Sehun một lúc thì à à mấy tiếng, anh ta lon ton chạy đến bàn làm việc, mở hộc tủ lấy gì đó rồi đưa cho cậu cọc tiền với toàn tờ một trăm nghìn Won mới tinh, vừa nói vừa cười: "Người quen cả mà, lương dĩ nhiên phải ứng trước rồi."Hơi tiền xộc lên tới não, nơron thần kinh nhất thời bị tê liệt, cậu như người bị trúng ngải, đưa hai tay ra nhận tiền, sau đấy còn rất hèn hạ khom lưng cúi đầu trước Park Chanyeol :" Em sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ."Mặc dù chẳng cần ngước lên nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được cái nhếch môi ngạo nghễ của Park Chanyeol .wu Yifan tài tử rất vui vẻ vỗ vào vai cậu, lảm nhảm gì đấy một hồi thì với lấy áo khoác, trước khi bước ra ngoài còn trìu mến nhìn Park Chanyeol rồi nói: "Vậy cái hợp đồng hôm qua, cậu giải quyết đi nhé!"
Chanyeol đặt kính xuống bàn, tay day day hai bên thái dương, gần cả tuần nay, anh chỉ ngủ được vài tiếng mỗi ngày, Sehun đang ở bên cạnh như thế, nhưng anh lại chẳng có tâm trí nào quan tâm đến cậu. Vụ kiện này khi Yifan hỏi ý kiến Chanyeol , anh đã bảo cậu ta không nên nhận, nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn nhận. Anh không biết cậu ta làm vậy vì thương cảm đứa em trai cùng cha khác mẹ, hay chỉ vì muốn trả thù người đàn ông ấy. Tính tình Yifan không phải anh không hiểu, cậu ta sẽ chẳng bao giờ thôi cười đùa cợt nhả dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, hôm đó cũng vậy, cậu ta nhìn thấy người phụ nữ ấy bước vào văn phòng của mình mà chẳng biến sắc, sau khi nói chuyện với người phụ nữ ấy cả buổi, cậu ta gật đầu nhận lời ủy thác của bà ta. Chanyeol đã nhắc nhở cậu ta rằng với mối quan hệ của cậu ta và bị cáo, cậu ta sẽ không thể ra tòa, cậu ta cũng chẳng bướng bỉnh gì, chỉ cười cười bảo là cậu ta trông cậy hết vào anh. Chanyeol thở dài nhìn Yifan : "Dù vụ kiện thành công hay thất bại, cậu cũng chẳng sung sướng gì hơn, tại sao cứ cố chấp như vậy? Mặc kệ chuyện của ông ấy mà sống cuộc sống của mình không phải tốt hơn à?"Nghe anh nói thế Yifan chỉ cười, cậu ta đốt một điếu thuốc rồi đưa lên môi, làn khói lởn vởn trong không khí làm mặt cậu ta trở nên mờ ảo, cậu ta không cao không thấp nói: "Ông ta từng là người tôi căm hận nhất, tôi đã nghĩ bằng mọi giá cũng phải khiến ông ta sống dở chết dở, nhưng thời gian trôi qua, con người cũng trưởng thành, sự căm hận với ông ta đã sớm nguội lạnh trong tôi rồi. Ông ta vẫn là cha tôi, một nửa dòng máu chảy trong người tôi vẫn là của ông ta... Cậu nói không sai, dù ông ta thắng kiện hay thua kiện, tôi đều chẳng dễ chịu gì, nhưng ít ra ông ta cũng cần phải nhận lấy trái đắng mà ông ta đã gieo..."Nhưng mà Yifan à, tôi có phải quả mà ông ta đã gieo đâu, tại sao cuối cùng lại đẩy hết cho tôi? Cậu để Sehun nhan nhản ở bên tôi rồi quẳng cho tôi vụ kiện phức tạp này, rốt cuộc chúng ta có phải bạn thân bao lâu nay không?Chanyeol đưa mắt nhìn sang Sehun , cậu vẫn đang hì hục bên chồng hồ sơ chất cao như núi. Cậu vừa đọc vừa viết gì đó, hồi lâu lại ngồi thừ ra, nhíu mày suy nghĩ, được một lát thì bắt đầu cắn môi. Nhìn cái dáng vẻ khổ sở không biết làm sao của cậu khiến anh thở dài, bực mình nói: "Oh Sehun , em có gì không hiểu?"Cậu bị giật mình, lập tức nhìn sang anh, sau đó lắc đầu, nhưng lại bị anh trừng mắt liếc cho một cái lạnh thấu xương, cậu hết cách, lò dò đến gần anh, một xấp hồ sơ đặt nhẹ nhàng xuống trước mặt anh, Chanyeol nhìn sơ qua, cảm giác tức giận đến mức chỉ muốn quát thẳng vào mặt cậu, nhưng cuối cùng cũng vì đôi mắt tội nghiệp và đôi môi sắp bị cắn đến chảy máu kia mà kiềm lại, trầm giọng: "Nếu nhớ không lầm thì điểm này tôi đã giảng rất cẩn thận trong giờ học, em không đến lớp để rồi bây giờ cắn môi vì thế hả?!"Cậu đưa mắt xuống đất, nhìn mũi giày của mình một hồi thì ngập ngừng nói: "Không phải em không muốn đến lớp... nhưng mà... chung quy cũng là tại thầy thôi."Anh trừng mắt nhìn cậu, nghiến giọng hỏi lại: "Em nói tại tôi?"Cậu gật đầu, thành thành thật thật nói: "Bài giảng của thầy không có chỗ nào khó hiểu hết, vì thế thầy đừng giảng xong là lại hỏi em có gì khó hiểu không. Nếu có gì khó hiểu, em đã tìm gặp riêng thầy để hỏi rồi, vốn là không có, thầy lại cứ hỏi, fan của thầy như một ổ bọ, lúc nào cũng muốn ướp chết người khác!"Anh hơi nhếch môi cười, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn: "Thế nên bị dọa đến mức trốn hết giờ của tôi à?"Cậu không trả lời, cậu xoay mặt sang hướng khác, nhưng vành tai lại đỏ lên, chân nhịp nhịp điên cuồng trên sàn. Chanyeol thấy thế thì không kiềm được cười nhỏ mấy tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa, bắt đầu giảng giải cho cậu. Sehun lắng nghe rất chăm chú, đôi khi còn hỏi thêm anh vài điều. Sau khi đã hiểu thì cậu gật đầu, vừa chuẩn bị quay về chỗ ngồi của mình trên sofa thì bị câu nói của Chanyeol làm sững lại: "Từ lần sau, tôi sẽ không làm khó em trong giờ học nữa, vì thế, nhớ đến lớp đầy đủ. Mà... nếu có chỗ nào khó hiểu, em thật sẽ đến gặp riêng tôi sao?"Bốn mắt nhìn nhau đến mức hộc máu, cậu nhíu mày suy nghĩ một hồi thì nhoẻn miệng cười: "Đương nhiên rồi ạ, chỉ sợ thầy không muốn gặp em thôi."Đóa anh đào e ấp nụ lâu nay được dung dưỡng trong lòng bỗng chốc bung nở, những cánh hoa mềm mại chạm khẽ vào mọi ngóc ngách sâu nhất, cảm giác hạnh phúc vì thế cũng cảm nhận hết sức rõ rệt. Anh mỉm cười nhìn cậu một lúc rồi cúi đầu xuống xấp tài liệu trước mặt, nhưng chưa được mấy phút đã lại ngẩng lên, nghiêm mặt nhìn cậu: "Cái thói hay cắn môi của em, bỏ đi!"Môi là của em, em cắn là chuyện của em, nhưng em không xót, tôi xót!
Sehun đói đến vật vờ, cậu đã ngồi trên sofa này mấy tiếng đồng hồ, đọc mấy chục xấp tài liệu đến mức mắt muốn dại đi. Thế mà tên khủng bố kia vẫn đang vừa đọc vừa viết điên cuồng, người hắn chạy pin sao? Mà cậu cũng đã chắc hắn là người đâu...Nhìn lên đồng hồ đang chỉ bảy giờ hai mươi phút, cậu thở dài một hơi, da bụng sắp dính vào da lưng rồi. Cậu xoay mặt nhìn Park Chanyeol , bất chợt đụng phải ánh mắt hắn thì lập tức cúi mặt xuống, hôm nay hắn cứ là lạ thế nào, khi thì nổi giận, khi lại ôn hòa nhỏ nhẹ, khi lại nói những thứ chẳng đâu vào đâu, nhìn vào mắt hắn bỗng dưng khiến cậu thấy ngại. Park Chanyeol chăm chăm nhìn cậu một hồi, rồi lại cúi xuống như không có gì, lạnh nhạt bảo: "Trễ rồi, em về trước đi."Park Chanyeol , anh đúng là đầu heo!Anh nghĩ tôi vì không dám về mà ngồi đến tận giờ này sao? Tôi đang chờ được ăn chùa mà!Sehun cắn răng nhịn nhục, thỏ thẻ nói: "Chúng ta ăn chút gì rồi làm tiếp được không ạ?"Park Chanyeol ngước mặt lên nhìn cậu, hắn thoáng nhướng mày rồi nói: "Tôi không đói."Đúng là đồ nghiệp chướng! Chẳng thể trông mong gì ở hắn hết, nói vòng vo không xong, cậu cũng chẳng thiết giữ hình tượng nữa, nói thẳng luôn: "Thầy không đói thì cũng mua gì đó cho em ăn đi, coi như đãi em một bữa được không?"Anh chống tay lên cằm nhìn cậu rồi hỏi: "Tại sao tôi phải làm thế?"Sehun thở dài nhìn hắn, suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Chuyện dài lắm, nhưng em dọn ra sống riêng, không thể phung phí tiền bạc được."Anh nhếch mép cười, giọng nói đầy khinh khi: "Em không phung phí tiền của mình nên quay sang phung phí tiền giúp tôi sao?"Đến nước này thì cậu chẳng còn lời nào để nói với tên nghiệp chướng này nữa, hắn dù sao cũng là đàn ông, chỉ một bữa cơm có nhất thiết phải tính toán với cậu thế không? Sehun còn đương than thân trách phận thì anh đã tháo kính ra, sau đó đứng dậy, sắp xếp hồ sơ vào túi rồi lấy áo khoác, liếc mắt nhìn cậu vẫn đang ngồi thừ trên sofa: "Em tính ngồi đó đến bao giờ?"A!Park Chanyeol , anh cũng còn là con người đấy!
Xin lỗi nhưng mà đồ nghiệp chướng này làm thế nào lại là con người được?!Sehun những tưởng được đãi một bữa ngon lành, nhưng trái với suy nghĩ của cậu, Chanyeol lái xe đưa cậu đến một siêu thị gần đó. Hắn đi dạo chỗ này chỗ kia trong siêu thị hết sức thư thái, trong khi cậu đã đói đến mức muốn liệt nửa người. Mỗi lần chọn thứ gì hắn đều hỏi cậu đã có chưa, nếu cậu lắc đầu hắn sẽ hỏi tiếp cậu thích cái nào, sau khi cậu trả lời xong, hắn tiện tay bỏ vào xe đẩy. Đến quầy thực phẩm thì hắn lại hỏi cậu có dị ứng với thứ gì hoặc ghét thứ gì không, khi Sehun bảo cậu có thể ăn mọi thứ ngoại trừ mấy thứ không dành cho người thì hắn cười cười, thứ gì cũng lấy bỏ vào xe đẩy. Cuối cùng, cái gì đến cũng phải đến, hắn đi tính tiền. Cậu nhìn một đống vật dụng dùng trong bếp cùng một nùi thực phẩm chưa qua sơ chế thì dậy lên nỗi bất an cùng cực, cậu lay áo hắn, yếu ớt hỏi: "Những thứ này để làm gì?"Hắn chẳng thèm nhìn cậu, điềm nhiên đáp: "Bữa tối."Sehun lại càng nghi hoặc hơn, hỏi tiếp: "Nhà thầy không có mấy thứ này sao?"Hắn quay sang nhìn cậu bằng nửa con mắt, lười biếng bảo: "Của em. Nhà em vốn không có mà, thế nên mới mua, em trả tiền đi!"Khốn kiếp! Tôi có mượn anh sắm đồ cho nhà tôi à?!Cậu vốn không mang tiền vượt qua sáu con số, cậu đang cố gắng tiết kiệm hết mức có thể, vì thế không đủ tiền trả cho mớ tên âm hồn kia mua. Cuối cùng, cũng là hắn móc ví ra trả, tổng cộng hơn bốn trăm nghìn, trả tiền đâu đó xong xuôi, hắn quay sang nhìn cậu, trơ trẽn nói: "Ngày mai trả cho tôi năm trăm nghìn."Anh có thể vô sĩ hơn nữa đi!Liếc nhìn Park Chanyeol bằng ánh mắt căm phẫn, Sehun bất mãn lên giọng: "Lãi suất như thế... thầy muốn giết người không còn giọt máu nào chứ gì?!"Hắn chẳng những không biết nhục, còn phun ra bốn từ: "Vay nóng, lãi cao."
Đồng hồ điểm tám giờ bốn mươi lăm phút, Sehun vẫn đang ngồi bải hoải trên ghế chờ Chanyeol nấu nướng. Nhìn hắn bận rộn trong bếp, cậu mò lấy điện thoại trong túi rồi lén chụp một tấm ảnh. Thạc sĩ luật từ Mỹ về, thần tượng trong mắt nữ sinh lại đang lụi cụi trong bếp với một cái tạp dề vàng chói chang, thật là khung cảnh đẹp đến nức lòng, cứ giữ lại đã, đến khi nào tên nghiệp chướng này giở trò sẽ dùng tấm hình này để đối chọi với hắn.Mười lăm phút sau, một bàn ăn truyền thống dọn ra trước mắt Sehun, bốn món, ba mặn một canh. Cậu ngước mắt nhìn Chanyeol như thể không tin được hắn là người, Chanyeol vài phần cũng hiểu được cậu đang nghĩ gì, thế nhưng cũng không định giải thích, chỉ bình thản nói: "Ăn đi."Sehun nhìn Chanyeol đầy nghi hoặc, sau đó ngậm đũa hỏi: "Ăn xong không chết phải không thầy?"Chanyeol cầm bát cơm, chẳng buồn trả lời cậu, cứ thế ăn. Cậu cũng không khách khí nữa, bắt đầu cầm đũa lên, thử hết món này đến món khác. Tên yêu nghiệt ngàn năm này đúng là không thể xem thường được, ngoài Luhan , đây là lần đầu tiên cậu biết một người đàn ông lại có thể nấu nướng dễ ăn vậy. Cách trình bày đơn giản, vị không đậm đà như Luhan , ngược lại có vị thanh đạm dễ chịu. Ngon thì cũng ngon, nhưng vẫn không thể xóa đi sự bất mãn của cậu: "Thầy nấu cho em ăn một bữa mà mua biết bao nhiêu thứ, em có dùng đâu."Chẳng thèm liếc nhìn cậu một cái, hắn đáp luôn: "Nếu em muốn, tôi có thể lại nấu tiếp cho em ăn."Cậu đang húp miếng canh thì sặc, ho lấy ho để rồi hỏi lại hắn: "Thầy nói thật hả?"Hắn bình thản gật đầu một cái.Sehun suy nghĩ một chút rồi lắc đầu thở dài, "Nồi cơm điện của thầy bảo hành được mấy tháng đây?"Chanyeol bây giờ mới ngước lên nhìn cậu, mặt không biểu cảm, bình tĩnh nhả ra hai từ: "Trọn đời."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com