Longfic Chanhun Cho Doi Se Hanh Phuc
Sehun ngồi một chỗ nhìn Tử Thao chọn quần áo, lông mày nhướng lên.Hoàng Tử Thao đầu óc đơn thuần, lại có chút tối dạ, trước nay chưa từng cầu kỳ trong vấn đề ăn mặc, đi mua sắm cùng Tử Thao không tốn nhiều thời gian, không cần đi qua đi lại mấy chục vòng ở trung tâm thương mại, chỉ cần vào mấy cửa hàng quần áo, manơcanh ăn mặc thế nào thì lấy trọn một bộ như thế, vừa đơn giàn, vừa nhanh chóng. Bất quá không hiểu tại sao hôm nay lại sinh tật, hơn ba mươi phút rồi cứ quanh quẩn ở một cửa hàng...Cậu có ý tốt, hỏi Tử Thao rốt cuộc muốn tìm gì, Tử Thao im ỉm không trả lời rồi đi qua đi lại trong cửa hàng còn hơn mấy bà mẹ lạc mất con không bằng.Đây là cửa hàng lớn nhất trong trung tâm thương mại này, từ quần áo đến giày dép, mũ nón... không thứ gì không có, vậy mà dáng vẻ Tử Thao như không tìm thấy thứ mình muốn.Rốt cuộc muốn tìm bộ lông gấu trúc mới để thay hay sao? Thứ đó thế gian này làm gì có bán chứ!Sehun mặc kệ Tử Thao ,ngồi mãi một chỗ cũng chán, cậu đứng dậy, bắt đầu đi xung quanh xem thứ này thứ kia. Hồi lâu sau nhìn thấy một cái áo sơ mi màu kem bày trong tủ kính, cậu cảm thấy màu kem đó rất hợp với tên nghiệp chướng Park Chanyeol Cậu đứng ngoài cửa hàng, đắn đo rất lâu mới bước vào, cô nhân viên lịch sự lấy áo sơ mi đó cho cậu xem, lại vô cùng quan tâm hỏi cậu mua cho mình hay cho người khác, kích cỡ bao nhiêu, màu này mặc lên rất sang... Lúc đầu cậu còn kiên nhẫn nghe cô ấy nói, về sau bị âm thanh léo nhéo đó làm nhức đầu, cậu không quan tâm cô ta nữa, chỉ chăm chú xem xét chất liệu vải và kiểu dáng của áo sơ mi. Ít phút sau có mấy người khách tiến vào cửa hàng, cô nhân viên kia chạy vội đi, cậu tranh thủ không có ai bên cạnh, len lén xem giá, vừa nhìn thấy năm số không liền đờ đẫn. Phải không vậy? Ba trăm nghìn Won? Sehun sờ áo sơ mi lần nữa, vải rất tốt, nhưng ba trăm nghìn Won vẫn quá đắt, cậu thở dài, mấy công ty dệt may đúng là muốn bóp chết giai cấp vô sản, áo đắt thế này, mặc xong chắc chả dám giặt, hư áo chỉ có nước treo cổ tự vẫn. Cô nhân viên lúc nãy cau mày nhìn cậu, bắt đầu nghi hoặc không biết cậu muốn mua hay không, đối diện với loại ánh mắt xem thường đó khiến cậu ức chế, nhưng cũng chưa dại đến mức sĩ diện mua một cái áo sơ mi giá ba trăm nghìn Won. Cậu do dự giây lát liền nhớ ra một chuyện, vội vàng kéo mác gắn sau áo ra xem, hai mắt cậu lập tức sáng rực, cười cười rút điện thoại ra, nhấn ngay số của bà chủ Oh ,rất nhanh đã có tiếng nhấc máy, cậu liền nịnh nọt: "Bà chủ lớn, người mẹ vĩ đại của chúng nhân, mẹ đang làm gì vậy?"Bà chủ Oh thấy con trai chủ động gọi điện cho mình, còn giở giọng nịnh nọt công khai như vậy, ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, cười hỏi: "Con lại gây ra chuyện gì nữa hả?"Cậu phân bua mấy câu, sau đó mới nói: "Quần áo của công ty chúng ta, con mua có được giảm giá không ạ?"Không ai hiểu con bằng người mẹ, bà chủ Oh lập tức nghe ra ý tứ của cậu, nên cũng nghiêm túc trả lời: "Là công ty của mẹ chứ! Không phải con nói không muốn đi theo con đường tư bản, muốn làm luật sư công chính như bố con sao? Vậy làm thế nào gọi là 'công ty của chúng ta' được?"Thật là... người nhà với nhau, lại còn là mẹ con, tính toàn với cậu làm gì chứ? Trong lòng cậu lập tức dậy lên khao khát muốn đi xét nghiệm ADN, mình rõ ràng chỉ là con ghẻ bị hắt hủi!Sehun biết mình thấp cổ bé họng, nên cũng không dám trực tiếp kích động bà chủ Oh ,hạ giọng trả giá: "Mẹ à, giảm giá chút đi, một cái áo sơ mi ba trăm nghìn Won, mẹ muốn giết người sao?"Bà chủ Oh cau mày, nghi hoặc hỏi lại: "Sơ mi à? Con có bao giờ mặc áo sơ mi đâu, không phải vẫn nói mặc áo thun thoải mái nhất sao?"Gừng càng già càng cay, câu nói này thật không sai, trực giác của bà chủ Oh quá nhạy bén, không thể qua mặt được. Cậu suy nghĩ nửa ngày, thở dài nói: "Không phải cho con, là để tặng một người..."Bà chủ Oh lập tức hiểu ra, cười hỏi: "Con đang ở cửa hàng nào?"Cậu lập tức nói tên trung tâm thương mại, bà chủ Oh nghe xong nói thêm mấy câu rồi ngắt máy. Vài phút sau, điện thoại trong cửa hàng vang lên, cô nhân viên lúc nãy chạy đến nghe máy, vâng dạ một hồi lại đi tới chỗ cậu, mỉm cười lấy lòng nói cậu chờ một chút, cô ấy sẽ gói áo sơ mi lại cho cậu. Sehun chưa kịp nói gì cô ta đã chạy đi mất, hồi sau quay lại, cô ta đưa cậu một cái túi giấy rất đẹp, cậu nhìn thấy áo sơ mi bên trong liền cứng nhắc nói: "Thực ra thì... size áo..."Cô nhân viên lập tức hiểu ý, vừa mỉm cười chuyên nghiệp, vừa trả lời: "Tôi lấy đúng size áo như tổng giám đốc dặn, tổng giám đốc nói màu sắc lấy theo ý cậu, nhưng size áo thì dựa vào người cậu, lấy rộng thêm hai số, như vậy có đúng không ạ?"Sehun trợn trắng mắt, chỉ nói là để tặng, làm thế nào bà chủ Oh biết đó là Park Chanyeol chứ?Bây giờ cậu phần nào hiểu được tại sao bố lại là luật sư, sống với người như bà chủ Oh , cái gì cũng xuyên qua bề ngoài nhìn thấu bản chất thì miệng lưỡi phải cực kỳ linh hoạt, nếu không thể nào cũng bị bà chủ Oh hiếp đáp cả đời!
Mất hơn ba tiếng ở trung tâm thương mại, Sehun được cho không áo sơ mi, còn Tử Thao lựa được cái áo thun hình thù quái dị cùng với một cái quần jean sáng màu.Sau đó, Tử Thao về nhà, cậu bắt xe buýt đến nhà của Wuđại tài tử tìm tên nghiệp chướngPark Chanyeol . Từ sau lần cậu đến thămPark Chanyeol , tên nghiệp chướng đó khỏi bệnh rất nhanh, hôm sau lại thấy hắn đi làm như thường, nhưng cậu vẫn hơi lo lắng cho hắn, nên dù buổi tối hắn đến chỗ cậu, Sehun cũng không để hắn xuống bếp, bản thân tự nấu cơm tối cho hai người. Mấy ngày liên tục như vậy, tên yêu nghiệt đó bắt đầu sinh thói làm sang, trực tiếp đẩy việc nấu nướng lại cho cậu, trong lúc cậu lụi cụi dưới bếp thì hắn nhàn nhã ở phòng khách đọc tài liệu, xem xét giấy tờ, mấy lần cậu bất mãn với hắn, nhưng nghiệp chướng vẫn là nghiệp chướng, hắn nhìn cậu cũng thấy lưởi, mặt dày nói: "Em nấu cơm, anh cũng có phải ngồi không đâu, đang làm việc kiếm tiền nuôi em đó chứ."Tôi có nói cần anh nuôi sao?!Hôm nay Park Chanyeol ra tòa giải quyết vụ kiện Park đại tài tử đã nhận, cậu có thể cùng đi hắn, nhưng Tử Thao lại lằng nhằng đòi đi mua sắm, cuối cùng, cậu phải chiều theo ý của gấu trúc rừng xanh. Cậu báo lại với tên nghiệp chướng Park Chanyeol một tiếng, sau đó cũng thuận miệng nói tối nay cậu muốn về nhà ăn cơm với bà chủ Oh , từ sau khi Luhan đi Úc, Hyojoo đi du lịch, bà chủ Oh dù không nói ra, nhưng chắc chắn trong lòng cũng thấy cô đơn. Cậu vốn muốn dọn về nhà cho tròn chữ hiếu, nhưng cũng là bà chủ Oh không đồng ý, chỉ cười am hiểu nói cậu một tuần về nhà một lần là được, không cần phải dọn về luôn. Dù cậu cảm thấy thái độ của bà chủ Oh hết sức kỳ quái, nhưng cũng không hỏi gì, tên yêu nghiệt Park Chanyeol sau khi nghe nói cậu ra ngoài với Junsu thì sắc mặt không tốt, lại nghe thêm tối nay cậu phải về nhà thì gương mặt lập tức đen hết cả, lạnh giọng phun ra mấy chữ: "Biết rồi!"Haiz ~ ~Phản ứng của tên nghiệp chướng Park Chanyeol không phải quá khủng bố sao?Cậu chỉ ra ngoài với bạn, hơn nữa cả tuần đã không về nhà, nên hôm nay muốn về nhà ăn bữa cơm đoàn viên với bà chủ Oh , thế mà tên yêu nghiệt Park Chanyeol cũng có thể khó chịu được, tính cách của hắn không phải quá khó chiều à?!Nghĩ đi nghĩ lại nửa ngày, cuối cùng cậu cũng đến chỗ Park Chanyeol tiện tay đưa hắn áo sơ mi xem sắc mặt hắn thế nào.Sehun thở dài, trước giờ sống có phải nhìn sắc mặt của người khác đâu, vậy mà từ lúc quen Park Chanyeol đến giờ, tất cả biểu tình của hắn đều phải cẩn trọng ghi nhớ, trong lòng chỉ không biết hắn vô duyên vô cớ lên cơn khi nào.Nhấn chuông lần thứ hai mới có người mở cửa, cậu vừa nhìn xem là ai liền ngẩn ra, đây là nhà của Wu đại tài tử, Park Chanyeol ăn nhờ ở đậu, nhưng người ra mở cửa lại hoàn toàn không phải Wu đại tài tử hayPark Chanyeol...Là một cô gái vô cùng xinh đẹp...Cậu kinh ngạc giây lát rồi trấn tĩnh, chăm chú quan sát người trước mắt. Gương mặt xinh đẹp, nhưng không già dặn như Hyojoo, ngược lại có phần trong sáng, chiều cao cũng tương đối, so với chiều cao trung bình của con gái thì rất ổn, người hơi gầy, da trắng, những đường nét trên gương mặt thoạt nhìn không gây ấn tượng mạnh, nhưng càng nhìn lại càng thấy xinh đẹp.Nhìn thế nào cũng không giống Wu đại tài tử, như vậy có lẽ không phải người thân, còn Park Chanyeol, cậu chưa bao giờ nghe hắn có em gái, vậy cô gái này từ đâu rụng xuống thế nhỉ?Sehun nghi hoặc, cậu cẩn trọng liếc qua bảng tên chủ hộ đính trên tường.Không đi sai nhà mà...Cô gái kia cau mày nhìn cậu, dù không biết người trước mặt là ai, nhưng linh tính vốn nhạy bén, lập tức nghĩ ngay đến một khả năng, cô ấy nhoẻn miệng cười, cất giọng trong trẻo hỏi: "Cậu tìm ai vậy?"Cậu bị hỏi thì giật mình, do dự hỏi ngược lại: "Ở đây có ai tênPark Chanyeol không?"Cô gái kia đầu hơi gật gù, chăm chú quan sát cậu từ đầu đến chân. Bỗng dưng lại bị nhìn như cá thu ngoài chợ, cậu thấy hơi khó chịu, rõ ràng đây là nhà của Wu đại tài tử, cô gái này không rõ là ai, nhưng tự nhiên cư xử như chủ nhà, thậm chí còn công khai săm soi người khác. Hồi lâu cũng không thấy cô gái kia nói gì, cậu sắp không chịu nổi nữa, vừa định lên tiếng hỏi cô ấy thì lại nhìn thấy yêu nghiệt nghìn năm đeo tạp dề, tay cầm một đôi đũa lớn, vô thanh vô tức hỏi: "Ai đấy Soojin?"Chanyeol nhìn thấy cậu đang đứng ở cửa liền ngẩn ra, trước đó không phải đã nói đi dạo phố cùng Tử Thao rồi về nhà mẹ ăn cơm sao, bây giờ đột nhiên xuất hiện ở đây. Anh nhướng mày nhìn cậu, lập tức để ý thấy cặp lông mày nhăn tít của cậu, lại quay sang nhìn thái độ kênh kiệu của Soojin, trong lòng rất muốn phá lên cười. Anh lắc đầu, bước đến gần cậu, cười hỏi: "Em đến đây làm gì?"Sehun trợn trắng mắt, tên nghiệp chướng này đúng là chẳng có chỗ nào vừa mắt hết! Nói như hắn thì không có việc gì không được đến tìm hắn sao? Cậu liếcPark Chanyeol vẻ kỳ thị, sau đó ngẩng đầu nhìn cô gái có tên Soojin, trong lòng bất giác thấy khó chịu. Wu đại tài tử rong chơi nơi nào chẳng rõ, trong nhà chỉ có mình tên yêu nghiệt Park Chanyeol và cô gái này, căn cứ theo tạp dề và đôi đũa quá khổ trên người hắn thì có thể khẳng định hắn đang nấu ăn. Cậu đột nhiên rất muốn giết người, không phải từ ngày cậu xuống bếp nấu nướng thì Park Chanyeol đã quên mất hắn là nồi cơm điện của cậu chứ?Chanyeol chờ nửa ngày cũng không thấy cậu trả lời, nhưng anh không vội, nhàn nhã đứng nhìn cậu. Một lúc sau, cậu ấn cái túi giấy mang theo lên ngực anh, giọng không vui vẻ gì lắm: "Cho anh đấy!"Soojin quan sát cảnh tượng kinh điển như phim nãy giờ liền nhận ra lời của Wu Yifan nói thực không sai, nhìn đi nhìn lại vẫn không hiểu tại sao Chanyeol lại yêu một cọng giá đỗ bị đột biến chiều cao như vậy.Anh chưa nhìn trong túi là gì, chỉ nhẹ nhàng xoay đầu nhìn sang Soojin, vừa đưa đôi đũa cho cô, vừa không thấp không cao nói: "Vào bếp đảo mấy miếng sườn giúp anh đi!"Soojin liếc anh một cái, biểu thị ý không muốn động tay, anh cũng chẳng la mắng cô, chỉ cười mấy tiếng, nhắc khéo: "Số điện thoại của mẹ em hình như là..."Anh chưa nói hết câu thì cô đã cười rạng rỡ như nắng, hai tay đón lấy đôi đũa từ tay anh rồi chuồn ngay vào bếp luôn.Soojin đi rồi anh mới cầm cái túi cậu đưa, vừa nhìn vào trong khóe môi liền cong lên, ngước nhìn cậu rồi hỏi: "Em chọn đấy à?"Sehun bị ánh mắt tràn đầy ý cười của anh khiến cho ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì, tên nghiệp chướng này rõ ràng muốn làm khó cậu, chẳng nhẽ hắn nhìn còn không biết sao, nếu không phải cậu chọn thì hắn nghĩ Hoàng Tử Thao chọn chắc? Với bộ não chỉ bằng trọng lượng não của gấu trúc thì không chừng Tử Thao sẽ chọn cho hắn bộ đồ cosplay sư tử biển cũng nên!Anh thấy cậu không nói không rằng cũng không hối thúc, chỉ lẳng lặng nghiêm túc nhìn cậu. Hồi lâu sau, hai vành tai của cậu bắt đầu đỏ lên, anh càng nhìn càng thấy đáng yêu, nhưng cũng không muốn làm cậu thẹn quá hóa giận, anh không nhìn cậu nữa, nhẹ nhàng kéo áo sơ mi ra ngắm nghía, không ngờ mắt thẩm mỹ của cậu cũng tốt như vậy, kiểu dáng áo sơ mi không có gì mới lạ hay đặc sắc, nhưng màu kem nhạt cậu chọn là màu anh thích. Chanyeol ngắm nghía áo sơ mi một lúc liền nheo mắt nhìn phần cổ áo, sau đó xoay sang nhìn cậu, nửa đùa nửa không hỏi: "Cái áo này, thật là em mua à?"Sehun không còn gì để nói, tại sao chuyện gì cũng không thể qua mắt hắn vậy?!Nếu hắn hiểu cậu thì nhất thiết phải hỏi như vậy? Cậu cơ bản không thể bỏ ba trăm nghìn Won để mua một cái áo sơ mi, không phải cậu keo kiệt, nhưng điều kiện kinh tế không cho phép.Cậu liếc Park Chanyeol một cái, muốn nổi khùng: "Em nói em mua khi nào chứ, chỉ nói cho anh thôi mà!"Chanyeol lúc này cũng không kiềm chế nữa, anh cười hi hi ha ha mấy tiếng, cũng không quan tâm gương mặt như sắp giết người đến nơi của cậu, vẫn muốn trêu cậu: "Vậy phải cho anh cả cà vạt nữa chứ, anh không có cà vạt phối với màu kem đâu."Anh có thể vô sỉ hơn nữa đi!Cậu nói không lại yêu nghiệt nghìn năm, càng nói càng bị đùa bỡn, lần này quyết định không quan tâm hắn nữa!Park Chanyeol không chọc ghẹo cậu nữa, chỉ bước đến gần rồi ôm cậu.Sehun hơi kinh ngạc, cậu ngây người trong vòng tay của tên nghiệp chướng Park Chanyeol hồi lâu sau cậu vẫn đứng yên, tựa đầu lên vai hắn. Vai của Park Chanyeol hơi hẹp, nhưng lồng ngực rất rộng, cậu cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn, bất giác tựa sát vào người hắn hơn, đến nhịp tim của hắn lúc này cậu cũng nghe thấy rất rõ. Cậu đợi nửa ngày cũng không thấy hắn nói gì, mắt liếc về phía nhà bếp, trong đầu mới nhớ ra bây giờ không chỉ có Park Chanyeol và cậu ở đây, cậu cau mày, hạ giọng hỏi: "Cô gái đó... là ai vậy?"Dù không thấy được biểu cảm của Park Chanyeol nhưng cậu lại cảm nhận rõ mồn một tên nghiệp chướng này đang cười cậu, Sehun co tay lại, thiếu chút nữa đấm vào bụng Park Chanyeol mấy cái cho hắn nội thương mà chết, cậu lầm bầm nguyền rủa hắn rồi nghe hắn cao giọng hỏi lại: "Em quan tâm à?"Chuyện rành rành trước mắt tôi, anh nghĩ tôi có quan tâm không?Anh đúng là đầu heo!Sehun lên cơn, trong lòng chỉ hận không thể đạp Park Chanyeol mấy phát, cậu nhìn về phía nhà bếp, nghiến răng hỏi yêu nghiệt nghìn năm: "Anh nói xem em có quan tâm không?"Tâm tình của Sehun rất tốt, khóe môi nhướng lên như đang cười, lần này cũng không trêu cậu nữa, thành thật giải thích: "Cô ấy không có liên quan gì đến anh cả."Cậu làm sao có thể thỏa mãn với mấy chữ đơn giản đó được, một câu không liên quan đến anh, vậy mà lại ở cùng với anh, anh còn nấu nướng cho người ta, nói năng xằng bậy cũng có mức độ thôi!Anh thấy cậu không nói không rằng, biết cậu vẫn để tâm đến Soojin, nên vô cùng nghiêm túc nói: "Wu Soojin, cô ấy là em gái của Wu Yifan ."
Sehun nhẹ nhõm quá.Không phải giống nhau mới là máu mủ, Wu Yifanvà Wu Soojin, nhìn sao cũng không tìm ra nửa điểm giống nhau, thế mà lại là anh em ruột. Cậu vừa ăn cơm vừa nhìn bà chủ Oh , trong lòng bùng lên cảm giác mạnh mẽ về tình thâm máu mủ, không chừng cậu không phải con ghẻ mà là con ruột của bà chủ Oh cũng nên.Bà chủ Oh gắp miếng sườn để vào bát của cậu, khóe môi nhướng lên như cười, nhìn cậu rồi hỏi: "Con có chuyện gì vui sao? Nãy giờ cứ cười suốt..."Sehun gật đầu, cậu đang vui mà.Sau khi ăn cơm với bà chủ Oh , cậu bất chợt nhớ ra một chuyện khiến mình rầu rĩ mấy ngày nay, từ hôm tên nghiệp chướng Park Chanyeol đau ốm đến giờ, dù cậu cố gắng thế nào cũng không nhớ ra bản thân đã hứa với hắn cái gì. Trí nhớ của cậu không tệ, thời gian bị yêu nghiệt nghìn năm hành hạ, cậu nhớ đủ không sót chi tiết nào, nhưng chuyện cần nhớ nhất lại không nhớ được. Trực giác khiến cậu nghĩ đến phòng xử ở tòa án, bản thân tự hỏi liệu có phải nơi đó liên quan đến lời hứa ấy không. Dục tốc bất đạt, dù cậu muốn nhanh chóng nhớ ra, nhưng cũng không ép buộc bản thân, mỗi ngày cố gắng nhớ lại vài chi tiết liên quan đến Park Chanyeol . Cậu muốn hỏi bà chủ Oh lời hứa trẻ con khi đó, cậu không chắc bà chủ Oh quan tâm đến, nhưng có vài chuyện nghĩ sao cũng không hiểu được.Cậu nhai hết miếng sườn trong miệng, ngẫm nghĩ nửa ngày mới hỏi: "Bà chủ lớn, Park Chanyeol nói con và anh ta có lời hứa mười năm, nhưng con nghĩ sao cũng không nhớ được, me có biết gì về chuyện đó không?"Biểu cảm trên mặt bà chủ Oh lập tức trở nên phức tạp, im lặng rất lâu mới cau mày nói: "Hai đứa bây giờ không phải đang rất tốt sao? Lời hứa đó có gì quan trọng nữa, con muốn nhớ lại làm gì?"Bà chủ Oh nói không phải không có lý, bản thân cậu cũng biết hiện giờ tình cảm của mình với tên nghiệp chướng Park Chanyeol rất rõ ràng, lời hứa kia, có nhớ lại hay không cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người. Bất quá có một người cố gắng vì mình mười năm, lời hứa với người đó quan trọng hơn hết thảy, mình cũng không nhớ ra, vậy làm sao có tư cách đứng cạnh người ấy?Sehun thở dài, nhìn bà chủ Oh rồi vất vả nói: "Khi con đứng trong phòng xử ở tòa án, có gì đó thoáng qua trong đầu, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, con có từng bị mất trí không vậy?"Bàn tay đang cầm đũa của bà chủ Oh đột ngột khựng lại, hồi lâu mới trấn tĩnh lắc đầu, không thấp không cao nói: "Nếu có thể nhớ ra đã nhớ ra từ lâu, nếu không nhớ ra thì không nhớ ra, con hà tất phải cố chấp như vậy?"Sắc mặt của bà chủ Oh không tốt, dù cậu vẫn muốn hỏi bà chủ Oh vài chuyện, nhưng lại không cách nào mở miệng được...
Yifan muốn lên cơn!Hôm nay vốn là ngày hoàng đạo, anh cuối cùng cũng có thể làm Tử Thao động lòng để mắt tới anh, tâm tình đang cực kỳ tốt, thế mà vừa về nhà, anh đã lập tức quẫn trí muốn giết người.Wu Soojin, con quỷ nhỏ đó làm gì ở đây?Chanyeol đang ngồi xem tivi cùng Soojin, vừa nhìn thấy Yifan đứng đần ra ở phòng khách liền cười cười, giọng điệu chẳng tử tế gì: "Lâu rồi mới gặp em gái, cảm động đến thế à?"Yifan thiếu chút nữa xách cổ áo Chanyeol rồi tẩn cho cậu ta một trận thừa sống thiếu chết, căn hộ này rõ ràng của anh, cậu ta ăn nhờ ở đậu còn không biết thân phận, dám tùy tiện cho người khác vào nhà anh! Yifan nóng máu, cũng không quan tâm đến Chanyeol, trực tiếp chỉ tay vào mặt Soojin rồi gào lên: "Wu Soojin, em làm cái quái gì ở đây hả?"Soojin nhìn sang Yifan cũng thấy lười, tay xoay xoay điều khiển tivi, mặt không biểu cảm đáp: "Wu Yifan , anh nhìn mà không biết sao? Em đang bỏ nhà đi đó."Yifan thật sự hận mẹ mình, làm sao lại sinh ra loại tiểu quái này chứ? Anh trừng mắt nhìn Soojin vẫn đang thoải mái xem tivi, nghiến răng: "Gọi là anh hai! Còn bỏ nhà đi nữa cơ đấy! Em bao tuổi rồi hả, muốn chết chứ gì?"Soojin lúc này mới quay sang nhìn anh, ánh mắt vừa thù hằn vừa khinh thường, nhướng mày: "Là ai ép em phải bỏ nhà đi? Anh tưởng anh hay ho lắm chắc, nếu không phải anh nói với mẹ sau này không thể sinh cháu cho mẹ được thì em có suốt ngày bị ép đi lấy chồng không?!"Chanyeol đứng xem huynh đệ tương tàn nửa ngày, cuối cùng cũng nghe thấy tin giật gân, hai mắt lập tức sáng rực nhìn Yifan. Anh nằm mơ cũng không ngờ ngày Wu Yifan thật sự biết hai từ nghiêm túc viết làm sao lại có thể đến nhanh như vậy.Yifan bị Chanyeol nhìn như con gián hai đầu chưa từng thấy qua thì nhất thời cứng họng, sau đó lại bắt gặp ánh mắt kỳ thị của đứa em gái duy nhất thì nổi nóng, không nói không rằng bỏ vào phòng luôn.Hơn mười hai giờ, có tiếng gõ cửa phòng.Yifan mở cửa ra liền nhìn thấy Soojin đang kênh kiệu đứng trước cửa phòng, anh thiếu chút nữa chửi thề rồi, nhưng nửa đêm nửa hôm, vẫn lịch sự để con quỷ nhỏ đó vào phòng, sau khi đóng cửa lại lập tức hạ giọng chửi rủa: "Giờ này còn có chuyện gì nữa hả?"Soojin mặt dày ngồi lên giường anh rồi thở dài: "Wu Yifan em có chuyện khó nghĩ."Anh kéo ghế ra ngồi xuống, nhướng mày: "Gọi là anh hai! Em lại gây họa gì nữa sao?"Soojin im lặng nửa ngày, lông mày khi cau lại khi giãn ra, rõ ràng đang suy nghĩ không biết nên nói sao, Yifan nhìn em gái một lúc, trong lòng đoán biết chắc có chuyện nghiêm trọng rồi, nhưng anh không hỏi gì, chỉ yên lặng chờ đợi. Hồi lâu sau, Soojin nhắm mắt nằm hẳn xuống giường, hạ giọng nói: "Mẹ của Chanyeol không ổn rồi, bác ấy bị ung thư gan thời kỳ cuối, bây giờ tình trạng rất xấu, không biết có thể cầm cự được mấy ngày nữa. Từ khi đưa bác ấy vào viện đến giờ, Chanyeol dường như không muốn liên can gì nữa..." Soojin thở dài, ngước mặt lên nhìn Yifan chỉ thấy anh cau mày, không nói không rằng, cô lắc đầu nói tiếp: "Em muốn nói chuyện này với Chanyeol , nhưng hiện tại anh ấy hạnh phúc như vậy, em không biết nói với anh ấy có phải tốt cho anh ấy không..."
Mất hơn ba tiếng ở trung tâm thương mại, Sehun được cho không áo sơ mi, còn Tử Thao lựa được cái áo thun hình thù quái dị cùng với một cái quần jean sáng màu.Sau đó, Tử Thao về nhà, cậu bắt xe buýt đến nhà của Wuđại tài tử tìm tên nghiệp chướngPark Chanyeol . Từ sau lần cậu đến thămPark Chanyeol , tên nghiệp chướng đó khỏi bệnh rất nhanh, hôm sau lại thấy hắn đi làm như thường, nhưng cậu vẫn hơi lo lắng cho hắn, nên dù buổi tối hắn đến chỗ cậu, Sehun cũng không để hắn xuống bếp, bản thân tự nấu cơm tối cho hai người. Mấy ngày liên tục như vậy, tên yêu nghiệt đó bắt đầu sinh thói làm sang, trực tiếp đẩy việc nấu nướng lại cho cậu, trong lúc cậu lụi cụi dưới bếp thì hắn nhàn nhã ở phòng khách đọc tài liệu, xem xét giấy tờ, mấy lần cậu bất mãn với hắn, nhưng nghiệp chướng vẫn là nghiệp chướng, hắn nhìn cậu cũng thấy lưởi, mặt dày nói: "Em nấu cơm, anh cũng có phải ngồi không đâu, đang làm việc kiếm tiền nuôi em đó chứ."Tôi có nói cần anh nuôi sao?!Hôm nay Park Chanyeol ra tòa giải quyết vụ kiện Park đại tài tử đã nhận, cậu có thể cùng đi hắn, nhưng Tử Thao lại lằng nhằng đòi đi mua sắm, cuối cùng, cậu phải chiều theo ý của gấu trúc rừng xanh. Cậu báo lại với tên nghiệp chướng Park Chanyeol một tiếng, sau đó cũng thuận miệng nói tối nay cậu muốn về nhà ăn cơm với bà chủ Oh , từ sau khi Luhan đi Úc, Hyojoo đi du lịch, bà chủ Oh dù không nói ra, nhưng chắc chắn trong lòng cũng thấy cô đơn. Cậu vốn muốn dọn về nhà cho tròn chữ hiếu, nhưng cũng là bà chủ Oh không đồng ý, chỉ cười am hiểu nói cậu một tuần về nhà một lần là được, không cần phải dọn về luôn. Dù cậu cảm thấy thái độ của bà chủ Oh hết sức kỳ quái, nhưng cũng không hỏi gì, tên yêu nghiệt Park Chanyeol sau khi nghe nói cậu ra ngoài với Junsu thì sắc mặt không tốt, lại nghe thêm tối nay cậu phải về nhà thì gương mặt lập tức đen hết cả, lạnh giọng phun ra mấy chữ: "Biết rồi!"Haiz ~ ~Phản ứng của tên nghiệp chướng Park Chanyeol không phải quá khủng bố sao?Cậu chỉ ra ngoài với bạn, hơn nữa cả tuần đã không về nhà, nên hôm nay muốn về nhà ăn bữa cơm đoàn viên với bà chủ Oh , thế mà tên yêu nghiệt Park Chanyeol cũng có thể khó chịu được, tính cách của hắn không phải quá khó chiều à?!Nghĩ đi nghĩ lại nửa ngày, cuối cùng cậu cũng đến chỗ Park Chanyeol tiện tay đưa hắn áo sơ mi xem sắc mặt hắn thế nào.Sehun thở dài, trước giờ sống có phải nhìn sắc mặt của người khác đâu, vậy mà từ lúc quen Park Chanyeol đến giờ, tất cả biểu tình của hắn đều phải cẩn trọng ghi nhớ, trong lòng chỉ không biết hắn vô duyên vô cớ lên cơn khi nào.Nhấn chuông lần thứ hai mới có người mở cửa, cậu vừa nhìn xem là ai liền ngẩn ra, đây là nhà của Wu đại tài tử, Park Chanyeol ăn nhờ ở đậu, nhưng người ra mở cửa lại hoàn toàn không phải Wu đại tài tử hayPark Chanyeol...Là một cô gái vô cùng xinh đẹp...Cậu kinh ngạc giây lát rồi trấn tĩnh, chăm chú quan sát người trước mắt. Gương mặt xinh đẹp, nhưng không già dặn như Hyojoo, ngược lại có phần trong sáng, chiều cao cũng tương đối, so với chiều cao trung bình của con gái thì rất ổn, người hơi gầy, da trắng, những đường nét trên gương mặt thoạt nhìn không gây ấn tượng mạnh, nhưng càng nhìn lại càng thấy xinh đẹp.Nhìn thế nào cũng không giống Wu đại tài tử, như vậy có lẽ không phải người thân, còn Park Chanyeol, cậu chưa bao giờ nghe hắn có em gái, vậy cô gái này từ đâu rụng xuống thế nhỉ?Sehun nghi hoặc, cậu cẩn trọng liếc qua bảng tên chủ hộ đính trên tường.Không đi sai nhà mà...Cô gái kia cau mày nhìn cậu, dù không biết người trước mặt là ai, nhưng linh tính vốn nhạy bén, lập tức nghĩ ngay đến một khả năng, cô ấy nhoẻn miệng cười, cất giọng trong trẻo hỏi: "Cậu tìm ai vậy?"Cậu bị hỏi thì giật mình, do dự hỏi ngược lại: "Ở đây có ai tênPark Chanyeol không?"Cô gái kia đầu hơi gật gù, chăm chú quan sát cậu từ đầu đến chân. Bỗng dưng lại bị nhìn như cá thu ngoài chợ, cậu thấy hơi khó chịu, rõ ràng đây là nhà của Wu đại tài tử, cô gái này không rõ là ai, nhưng tự nhiên cư xử như chủ nhà, thậm chí còn công khai săm soi người khác. Hồi lâu cũng không thấy cô gái kia nói gì, cậu sắp không chịu nổi nữa, vừa định lên tiếng hỏi cô ấy thì lại nhìn thấy yêu nghiệt nghìn năm đeo tạp dề, tay cầm một đôi đũa lớn, vô thanh vô tức hỏi: "Ai đấy Soojin?"Chanyeol nhìn thấy cậu đang đứng ở cửa liền ngẩn ra, trước đó không phải đã nói đi dạo phố cùng Tử Thao rồi về nhà mẹ ăn cơm sao, bây giờ đột nhiên xuất hiện ở đây. Anh nhướng mày nhìn cậu, lập tức để ý thấy cặp lông mày nhăn tít của cậu, lại quay sang nhìn thái độ kênh kiệu của Soojin, trong lòng rất muốn phá lên cười. Anh lắc đầu, bước đến gần cậu, cười hỏi: "Em đến đây làm gì?"Sehun trợn trắng mắt, tên nghiệp chướng này đúng là chẳng có chỗ nào vừa mắt hết! Nói như hắn thì không có việc gì không được đến tìm hắn sao? Cậu liếcPark Chanyeol vẻ kỳ thị, sau đó ngẩng đầu nhìn cô gái có tên Soojin, trong lòng bất giác thấy khó chịu. Wu đại tài tử rong chơi nơi nào chẳng rõ, trong nhà chỉ có mình tên yêu nghiệt Park Chanyeol và cô gái này, căn cứ theo tạp dề và đôi đũa quá khổ trên người hắn thì có thể khẳng định hắn đang nấu ăn. Cậu đột nhiên rất muốn giết người, không phải từ ngày cậu xuống bếp nấu nướng thì Park Chanyeol đã quên mất hắn là nồi cơm điện của cậu chứ?Chanyeol chờ nửa ngày cũng không thấy cậu trả lời, nhưng anh không vội, nhàn nhã đứng nhìn cậu. Một lúc sau, cậu ấn cái túi giấy mang theo lên ngực anh, giọng không vui vẻ gì lắm: "Cho anh đấy!"Soojin quan sát cảnh tượng kinh điển như phim nãy giờ liền nhận ra lời của Wu Yifan nói thực không sai, nhìn đi nhìn lại vẫn không hiểu tại sao Chanyeol lại yêu một cọng giá đỗ bị đột biến chiều cao như vậy.Anh chưa nhìn trong túi là gì, chỉ nhẹ nhàng xoay đầu nhìn sang Soojin, vừa đưa đôi đũa cho cô, vừa không thấp không cao nói: "Vào bếp đảo mấy miếng sườn giúp anh đi!"Soojin liếc anh một cái, biểu thị ý không muốn động tay, anh cũng chẳng la mắng cô, chỉ cười mấy tiếng, nhắc khéo: "Số điện thoại của mẹ em hình như là..."Anh chưa nói hết câu thì cô đã cười rạng rỡ như nắng, hai tay đón lấy đôi đũa từ tay anh rồi chuồn ngay vào bếp luôn.Soojin đi rồi anh mới cầm cái túi cậu đưa, vừa nhìn vào trong khóe môi liền cong lên, ngước nhìn cậu rồi hỏi: "Em chọn đấy à?"Sehun bị ánh mắt tràn đầy ý cười của anh khiến cho ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì, tên nghiệp chướng này rõ ràng muốn làm khó cậu, chẳng nhẽ hắn nhìn còn không biết sao, nếu không phải cậu chọn thì hắn nghĩ Hoàng Tử Thao chọn chắc? Với bộ não chỉ bằng trọng lượng não của gấu trúc thì không chừng Tử Thao sẽ chọn cho hắn bộ đồ cosplay sư tử biển cũng nên!Anh thấy cậu không nói không rằng cũng không hối thúc, chỉ lẳng lặng nghiêm túc nhìn cậu. Hồi lâu sau, hai vành tai của cậu bắt đầu đỏ lên, anh càng nhìn càng thấy đáng yêu, nhưng cũng không muốn làm cậu thẹn quá hóa giận, anh không nhìn cậu nữa, nhẹ nhàng kéo áo sơ mi ra ngắm nghía, không ngờ mắt thẩm mỹ của cậu cũng tốt như vậy, kiểu dáng áo sơ mi không có gì mới lạ hay đặc sắc, nhưng màu kem nhạt cậu chọn là màu anh thích. Chanyeol ngắm nghía áo sơ mi một lúc liền nheo mắt nhìn phần cổ áo, sau đó xoay sang nhìn cậu, nửa đùa nửa không hỏi: "Cái áo này, thật là em mua à?"Sehun không còn gì để nói, tại sao chuyện gì cũng không thể qua mắt hắn vậy?!Nếu hắn hiểu cậu thì nhất thiết phải hỏi như vậy? Cậu cơ bản không thể bỏ ba trăm nghìn Won để mua một cái áo sơ mi, không phải cậu keo kiệt, nhưng điều kiện kinh tế không cho phép.Cậu liếc Park Chanyeol một cái, muốn nổi khùng: "Em nói em mua khi nào chứ, chỉ nói cho anh thôi mà!"Chanyeol lúc này cũng không kiềm chế nữa, anh cười hi hi ha ha mấy tiếng, cũng không quan tâm gương mặt như sắp giết người đến nơi của cậu, vẫn muốn trêu cậu: "Vậy phải cho anh cả cà vạt nữa chứ, anh không có cà vạt phối với màu kem đâu."Anh có thể vô sỉ hơn nữa đi!Cậu nói không lại yêu nghiệt nghìn năm, càng nói càng bị đùa bỡn, lần này quyết định không quan tâm hắn nữa!Park Chanyeol không chọc ghẹo cậu nữa, chỉ bước đến gần rồi ôm cậu.Sehun hơi kinh ngạc, cậu ngây người trong vòng tay của tên nghiệp chướng Park Chanyeol hồi lâu sau cậu vẫn đứng yên, tựa đầu lên vai hắn. Vai của Park Chanyeol hơi hẹp, nhưng lồng ngực rất rộng, cậu cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn, bất giác tựa sát vào người hắn hơn, đến nhịp tim của hắn lúc này cậu cũng nghe thấy rất rõ. Cậu đợi nửa ngày cũng không thấy hắn nói gì, mắt liếc về phía nhà bếp, trong đầu mới nhớ ra bây giờ không chỉ có Park Chanyeol và cậu ở đây, cậu cau mày, hạ giọng hỏi: "Cô gái đó... là ai vậy?"Dù không thấy được biểu cảm của Park Chanyeol nhưng cậu lại cảm nhận rõ mồn một tên nghiệp chướng này đang cười cậu, Sehun co tay lại, thiếu chút nữa đấm vào bụng Park Chanyeol mấy cái cho hắn nội thương mà chết, cậu lầm bầm nguyền rủa hắn rồi nghe hắn cao giọng hỏi lại: "Em quan tâm à?"Chuyện rành rành trước mắt tôi, anh nghĩ tôi có quan tâm không?Anh đúng là đầu heo!Sehun lên cơn, trong lòng chỉ hận không thể đạp Park Chanyeol mấy phát, cậu nhìn về phía nhà bếp, nghiến răng hỏi yêu nghiệt nghìn năm: "Anh nói xem em có quan tâm không?"Tâm tình của Sehun rất tốt, khóe môi nhướng lên như đang cười, lần này cũng không trêu cậu nữa, thành thật giải thích: "Cô ấy không có liên quan gì đến anh cả."Cậu làm sao có thể thỏa mãn với mấy chữ đơn giản đó được, một câu không liên quan đến anh, vậy mà lại ở cùng với anh, anh còn nấu nướng cho người ta, nói năng xằng bậy cũng có mức độ thôi!Anh thấy cậu không nói không rằng, biết cậu vẫn để tâm đến Soojin, nên vô cùng nghiêm túc nói: "Wu Soojin, cô ấy là em gái của Wu Yifan ."
Sehun nhẹ nhõm quá.Không phải giống nhau mới là máu mủ, Wu Yifanvà Wu Soojin, nhìn sao cũng không tìm ra nửa điểm giống nhau, thế mà lại là anh em ruột. Cậu vừa ăn cơm vừa nhìn bà chủ Oh , trong lòng bùng lên cảm giác mạnh mẽ về tình thâm máu mủ, không chừng cậu không phải con ghẻ mà là con ruột của bà chủ Oh cũng nên.Bà chủ Oh gắp miếng sườn để vào bát của cậu, khóe môi nhướng lên như cười, nhìn cậu rồi hỏi: "Con có chuyện gì vui sao? Nãy giờ cứ cười suốt..."Sehun gật đầu, cậu đang vui mà.Sau khi ăn cơm với bà chủ Oh , cậu bất chợt nhớ ra một chuyện khiến mình rầu rĩ mấy ngày nay, từ hôm tên nghiệp chướng Park Chanyeol đau ốm đến giờ, dù cậu cố gắng thế nào cũng không nhớ ra bản thân đã hứa với hắn cái gì. Trí nhớ của cậu không tệ, thời gian bị yêu nghiệt nghìn năm hành hạ, cậu nhớ đủ không sót chi tiết nào, nhưng chuyện cần nhớ nhất lại không nhớ được. Trực giác khiến cậu nghĩ đến phòng xử ở tòa án, bản thân tự hỏi liệu có phải nơi đó liên quan đến lời hứa ấy không. Dục tốc bất đạt, dù cậu muốn nhanh chóng nhớ ra, nhưng cũng không ép buộc bản thân, mỗi ngày cố gắng nhớ lại vài chi tiết liên quan đến Park Chanyeol . Cậu muốn hỏi bà chủ Oh lời hứa trẻ con khi đó, cậu không chắc bà chủ Oh quan tâm đến, nhưng có vài chuyện nghĩ sao cũng không hiểu được.Cậu nhai hết miếng sườn trong miệng, ngẫm nghĩ nửa ngày mới hỏi: "Bà chủ lớn, Park Chanyeol nói con và anh ta có lời hứa mười năm, nhưng con nghĩ sao cũng không nhớ được, me có biết gì về chuyện đó không?"Biểu cảm trên mặt bà chủ Oh lập tức trở nên phức tạp, im lặng rất lâu mới cau mày nói: "Hai đứa bây giờ không phải đang rất tốt sao? Lời hứa đó có gì quan trọng nữa, con muốn nhớ lại làm gì?"Bà chủ Oh nói không phải không có lý, bản thân cậu cũng biết hiện giờ tình cảm của mình với tên nghiệp chướng Park Chanyeol rất rõ ràng, lời hứa kia, có nhớ lại hay không cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người. Bất quá có một người cố gắng vì mình mười năm, lời hứa với người đó quan trọng hơn hết thảy, mình cũng không nhớ ra, vậy làm sao có tư cách đứng cạnh người ấy?Sehun thở dài, nhìn bà chủ Oh rồi vất vả nói: "Khi con đứng trong phòng xử ở tòa án, có gì đó thoáng qua trong đầu, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, con có từng bị mất trí không vậy?"Bàn tay đang cầm đũa của bà chủ Oh đột ngột khựng lại, hồi lâu mới trấn tĩnh lắc đầu, không thấp không cao nói: "Nếu có thể nhớ ra đã nhớ ra từ lâu, nếu không nhớ ra thì không nhớ ra, con hà tất phải cố chấp như vậy?"Sắc mặt của bà chủ Oh không tốt, dù cậu vẫn muốn hỏi bà chủ Oh vài chuyện, nhưng lại không cách nào mở miệng được...
Yifan muốn lên cơn!Hôm nay vốn là ngày hoàng đạo, anh cuối cùng cũng có thể làm Tử Thao động lòng để mắt tới anh, tâm tình đang cực kỳ tốt, thế mà vừa về nhà, anh đã lập tức quẫn trí muốn giết người.Wu Soojin, con quỷ nhỏ đó làm gì ở đây?Chanyeol đang ngồi xem tivi cùng Soojin, vừa nhìn thấy Yifan đứng đần ra ở phòng khách liền cười cười, giọng điệu chẳng tử tế gì: "Lâu rồi mới gặp em gái, cảm động đến thế à?"Yifan thiếu chút nữa xách cổ áo Chanyeol rồi tẩn cho cậu ta một trận thừa sống thiếu chết, căn hộ này rõ ràng của anh, cậu ta ăn nhờ ở đậu còn không biết thân phận, dám tùy tiện cho người khác vào nhà anh! Yifan nóng máu, cũng không quan tâm đến Chanyeol, trực tiếp chỉ tay vào mặt Soojin rồi gào lên: "Wu Soojin, em làm cái quái gì ở đây hả?"Soojin nhìn sang Yifan cũng thấy lười, tay xoay xoay điều khiển tivi, mặt không biểu cảm đáp: "Wu Yifan , anh nhìn mà không biết sao? Em đang bỏ nhà đi đó."Yifan thật sự hận mẹ mình, làm sao lại sinh ra loại tiểu quái này chứ? Anh trừng mắt nhìn Soojin vẫn đang thoải mái xem tivi, nghiến răng: "Gọi là anh hai! Còn bỏ nhà đi nữa cơ đấy! Em bao tuổi rồi hả, muốn chết chứ gì?"Soojin lúc này mới quay sang nhìn anh, ánh mắt vừa thù hằn vừa khinh thường, nhướng mày: "Là ai ép em phải bỏ nhà đi? Anh tưởng anh hay ho lắm chắc, nếu không phải anh nói với mẹ sau này không thể sinh cháu cho mẹ được thì em có suốt ngày bị ép đi lấy chồng không?!"Chanyeol đứng xem huynh đệ tương tàn nửa ngày, cuối cùng cũng nghe thấy tin giật gân, hai mắt lập tức sáng rực nhìn Yifan. Anh nằm mơ cũng không ngờ ngày Wu Yifan thật sự biết hai từ nghiêm túc viết làm sao lại có thể đến nhanh như vậy.Yifan bị Chanyeol nhìn như con gián hai đầu chưa từng thấy qua thì nhất thời cứng họng, sau đó lại bắt gặp ánh mắt kỳ thị của đứa em gái duy nhất thì nổi nóng, không nói không rằng bỏ vào phòng luôn.Hơn mười hai giờ, có tiếng gõ cửa phòng.Yifan mở cửa ra liền nhìn thấy Soojin đang kênh kiệu đứng trước cửa phòng, anh thiếu chút nữa chửi thề rồi, nhưng nửa đêm nửa hôm, vẫn lịch sự để con quỷ nhỏ đó vào phòng, sau khi đóng cửa lại lập tức hạ giọng chửi rủa: "Giờ này còn có chuyện gì nữa hả?"Soojin mặt dày ngồi lên giường anh rồi thở dài: "Wu Yifan em có chuyện khó nghĩ."Anh kéo ghế ra ngồi xuống, nhướng mày: "Gọi là anh hai! Em lại gây họa gì nữa sao?"Soojin im lặng nửa ngày, lông mày khi cau lại khi giãn ra, rõ ràng đang suy nghĩ không biết nên nói sao, Yifan nhìn em gái một lúc, trong lòng đoán biết chắc có chuyện nghiêm trọng rồi, nhưng anh không hỏi gì, chỉ yên lặng chờ đợi. Hồi lâu sau, Soojin nhắm mắt nằm hẳn xuống giường, hạ giọng nói: "Mẹ của Chanyeol không ổn rồi, bác ấy bị ung thư gan thời kỳ cuối, bây giờ tình trạng rất xấu, không biết có thể cầm cự được mấy ngày nữa. Từ khi đưa bác ấy vào viện đến giờ, Chanyeol dường như không muốn liên can gì nữa..." Soojin thở dài, ngước mặt lên nhìn Yifan chỉ thấy anh cau mày, không nói không rằng, cô lắc đầu nói tiếp: "Em muốn nói chuyện này với Chanyeol , nhưng hiện tại anh ấy hạnh phúc như vậy, em không biết nói với anh ấy có phải tốt cho anh ấy không..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com