TruyenHHH.com

Longfic Chanhun Cho Doi Se Hanh Phuc

Chanyeol thở dài rồi gập điện thoại lại, mới hơn chín giờ, lẽ nào đã đi ngủ rồi? Sao bỗng dưng có thể trở thành bé ngoan được nhỉ? Vốn dĩ định gọi cho Sehun, hỏi thăm cậu một chút, hôm nay vì bất đắc dĩ giao cậu cho Yifan, anh không phải không tin Yifan, nhưng trong lòng không an tâm về cậu. Sau cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ với Hyojoo, dù anh đã uống chút rượu nhưng vẫn phóng xe mấy vòng trên đường cao tốc. Hyojoo nói cô hiểu anh, nhưng thực tế cô chẳng hiểu gì cả! Anh vẫn nhớ sau tai nạn của bố mẹ Hyojoo, mẹ Sehun muốn đón Hyojoo về Hàn Quốc, cô ôm chặt cánh tay anh, trong tiếng khóc thổn thức, cô hy vọng được ở bên cạnh anh. Tuy nhiên, lúc đó Yunho đã thẳng thừng từ chối Hyojoo. Tình yêu lẫn tình thân, anh đều không thể cho cô. Đối với anh, cô chỉ có thể dừng lại ở vị trí của một người bạn, dù tàn nhẫn, nhưng anh không muốn khiến cô lầm lạc. Hơn nữa, trong lòng anh đã có một mục tiêu, một lời hứa cả đời rồi... Sau khi về Hàn Quốc, Hyojoo lần nữa thể hiện sự kiên định của cô, nhưng cũng một lần nữa, anh từ chối. Từ đó không hề nhận được tin tức gì của Hyojoo, anh những tưởng cuối cùng cô cũng nghĩ thông rồi, cuối cùng có thể sống an ổn, nhưng giờ đây, khi biết cô từng bước hoạch định mọi thứ để đẩy Sehun ra khỏi anh và ép anh phải chấp nhận cô,Chanyeol lại thầm hối hận. Nếu biết trước thế này, ngày đó anh sẽ cho Hyojoo thứ cô muốn và rồi chính cô mới là người duy nhất bị tổn thương, chứ không phải ai khác...

Yifan vào bếp lấy cốc nước, nhìn thấy Chanyeol đang ngồi ngẩn ra, mắt chăm chú dán vào điện thoại thì thở dài cảm thán: "Tôi phải hy sinh thời gian về đêm của tôi để đưa con thơ bé bỏng của cậu đi ăn, sau đó còn đưa đến tận cổng chung cư, bây giờ phải gọi điện kiểm tra cậu mới an tâm sao? Tưởng tôi đem bán con cậu chắc?!"

Anh đến liếc mắt nhìn Yifan cũng lười, chỉ chậm rãi đứng dậy rồi nói: "Tự dưng cảm thấy hơi lo thôi. Bình thường đâu ngủ sớm như vậy, tôi gọi mấy lần cũng không ai nhấc máy."

Yifan nghe Chanyeol nói thì nhớ đến dáng vẻ thẫn thờ suy nghĩ của Sehun ,trong lòng nghĩ ngay đến một khả năng, thế nên cười cười, vừa vỗ vai Chanyeol vừa bảo: "Có lẽ cậu ấy có chuyện khó nghĩ, thế nên nghĩ mãi, sinh ra mệt rồi ngủ quên mất cũng nên. Cậu lo gì chứ, mai mở mắt ra là cậu ở bên người ta cả ngày còn gì!"

Anh cau mày nhìn Yifan , trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì mà khó nghĩ? Cậu nói lung tung bậy bạ gì rồi phải không?"

Yifan làm vẻ mặt vô tội, xua tay liên tục, ấm ách nói: "Tôi có nói gì đâu! Bạn bè với nhau bấy lâu nay, lẽ nào không tin tôi à? Trông tôi mất giá vậy sao?"

Chanyeol chẳng buồn nhìn Yifan nữa, vươn vai mấy cái thì đi thẳng vào phòng ngủ, vừa đi vừa cảm thán: "Nhân phẩm của cậu không đáng một xu, gương mặt cũng có thể xem như có giá, bất quá vẫn chưa phải hàng thượng phẩm đâu!"

Mồm Yifan hết há ra rồi ngậm vào, tức đến mức cả gáy cũng đỏ bừng, sau một hồi điều hòa khí huyết mới nghiến răng nói: "Lần sau còn nhờ tôi trông con hộ, tôi bán con cậu cho xem!"

Sehun thở dài nhìn mình trong gương, hôm qua bên má hơi rát, bất quá nghĩ là không sao, nên cậu cũng không quan tâm lắm. Bây giờ nhìn vào gương chỉ muốn chết đi cho xong, bên má phải xuất hiện hai vết xước dài, dù xước không sâu, nhưng lại đỏ lên, làm gì cũng không che được. Cậu nghĩ đến móng tay như vuốt mèo của Hyojoo thì cảm thấy đau đầu, con gái sao phải để móng tay dài như thế?! Dù cậu không nhất nhất quan trọng bề ngoài, nhưng làm sao vác gương mặt thế này ra đường được? Hôm nay lại có tiết học ở trường, coi như có thể bùng, nhưng văn phòng không thể không đến. Wu đại tài tử vừa nhận thêm hai vụ kiện, công việc có thể đè chết người, nếu cậu không đến làm việc, Wu Yifan có thể độ lượng không giết cậu, nhưng Park Chanyeol chắc sẽ cắt cổ rồi vắt máu cậu tới chết!

Thôi kệ vậy, ai hỏi cứ bảo sàm sỡ con gái nên bị cào vào mặt.

Bị khinh thường cũng không sao, miễn đừng hỏi nhiều là được.

Nhưng thực tế quá khó lường, cậu có chết cũng không ngờ bộ não của con người lại lắm tưởng tượng đến thế. Sau khi nhìn thấy mặt cậu, Tử Thao há hốc mồm, lom lom nhìn cậu nửa ngày, cuối cùng nhíu mày hỏi: "Sao mặt lại bị cào thế kia? Không lẽ..." Tử Thao ngừng lại, quan sát cậu thêm một lúc mới dẩu môi nói: "Không lẽ em lại nằm trên à?"

Sehun không nói tiếng nào, yên lặng đưa tay cào hai nhát vào mặt Tử Thao

Nhưng Tử Thao vẫn còn may, móng tay cậu vốn không dài, nếu không chắc sẽ cào cấu đến rách mặt Tử Thao mới hả dạ!

Con người đúng là muôn hình vạn trạng, mỗi người một kiểu phản ứng, chả ai giống ai. Ổ bọ trông thấy gương mặt cậu như thế liền túm tụm lại, xì xầm đủ kiểu, nhưng nhìn chung vẫn bảo cậu đáng đời, dám quyến rũ kỳ quan thứ tám thì chắc chắn sẽ bị trời phạt. Đối diện với lòng căm phẫn khôn cùng của ổ bọ, cậu bất lực thở dài, ước gì da mặt của mình dày thêm chút nữa. Hết tiết học, Sehun mò đến văn phòng luật, vừa vào đã thấy Wu đại tài tử đang điên cuồng đánh máy, anh ta nghe tiếng chào nên cũng ngẩng lên nhìn cậu. Gương mặt vẫn đang hồng hào của Wu đại tài tử lập tức xám nghoét, ba chân bốn cẳng lao đến trước mặt cậu, hai tay liền theo đà siết chặt vai cậu rồi rung lắc dữ dội, khóc không ra nước mắt, gào lên: "Mặt mũi sao thế này hả? Hôm qua đưa cậu về chung cư, mặt mũi còn xinh xắn nguyên vẹn, làm thế nào bây giờ lại có hai đường kẻ màu trên má vậy? Park Chanyeol đã ký gửi tôi trông cậu hôm qua, bây giờ mặt mũi thành ra thế này, cậu ta mà thấy thể nào cũng rạch nát mặt tôi cho xem! Đại thiếu gia à, bất cẩn ở đâu không bất cẩn, lại bất cẩn trên mặt thế này. Cậu không biết nhà quan trọng nhất là mặt tiền sao?"

Sehun bị nói cho một tràng thì ngẩn ra, còn chưa kịp tiêu hóa hết tiếng gào bất nhẫn của Wu đại tài tử thì tên nghiệp chướng Park Chanyeol đẩy cửa bước vào. Cậu thầm nghĩ mình cũng không hẳn bị sao chổi chiếu mệnh, dựa theo vị trí cậu đang đứng thì Park Chanyeol không thể thấy một bên mặt hết sức đặc sắc của cậu. Sehun liếc Park Chanyeol qua khóe mắt, nhưng chỉ nhìn thấy tên âm hồn đó hơi cau mày nhìn cậu và Yifan , sau đó cũng không nói gì mà đi đến bàn của hắn. Cậu thầm thở phào một tiếng, ban nãy trong tiết của Park Chanyeol , cậu cố tình ngồi cuối lớp, nhưng cũng không thể chủ quan, thế là cậu một tay cầm viết, một tay chống lên bàn rồi giữ lấy má phải, tư thế hết sức cực kỳ tao nhã. Dù Park Chanyeol là quỷ đầu thai cũng không nhận ra điểm gì bất thường, vậy nên bây giờ, cậu cũng đang dự tính lui về ghế sofa của mình, sau đó tiếp tục tư thế kinh điển như trong lớp, nhưng còn chưa kịp bước đến ghế sofa đã nghe Park Chanyeol trầm giọng: "Má phải làm sao mà trầy?"

Rõ khốn, giấu giấu giếm giếm cả ngày coi như công cốc!

Tên nghiệp chướng này đúng là có con mắt âm dương!

Sao anh không hỏi sớm một chút để tôi có thể ngồi dễ chịu, anh tưởng tôi làm dáng trong mấy tiết học của anh thì sung sướng lắm chắc?!

Cậu trừng trừng nhìn Park Chanyeol một lúc, nhưng hắn không hề ngước mắt nhìn cậu. Hắn rút một tập hồ sơ trên bàn rồi bắt đầu viết xoạt xoạt gì đó trên giấy. Sehun lập tức nhìn sang Wu đại tài tử, nhưng chẳng thể trông mong gì ở con người chỉ sống bằng nửa thân dưới này, anh ta nhe răng nhăn nhở với cậu rồi vô tư nhún vai. Dù tên nghiệp chướng Park Chanyeol chỉ ngồi yên lặng giải quyết giấy tờ, nhưng Sehun dám thề cậu đã nhìn thấy nộ khí đen đúa thoát ra từ sau lưng hắn rồi lởn vởn trong không khí. Cậu nhìn xuống gương mặt bình thản của hắn thì bất giác rùng mình, lạnh toát hết sống lưng. Đứng trước vấn đề sinh tồn của bản thân, cậu bắt đầu vận dụng đại não suy nghĩ, nếu nói do sàm sỡ người ta mới bị cào vào mặt, với cái bản tính vô lại của Park Chanyeol thể nào hắn cũng bảo hắn sờ sờ ra đấy sao không sàm sỡ lại đi sàm sỡ lung tung, sau đó dĩ nhiên tiện tay siết chết cậu. Còn bảo do bị té nên trầy mặt thì chắc chắn Park Chanyeol sẽ cười đến vỡ bụng, hơn nữa còn có Wu đại tài tử ở đây, cậu thật không muốn mất mặt. Nói dối lắm sơ hở, nói thật thì không thể, lòng bàn tay của cậu bắt đầu túa mồ hôi, nghĩ sao cũng không nghĩ ra phương thức khả thi, bầu không khí ngày một trở nên lạnh lẽo, cuối cùng, cậu gãi đầu rồi cẩn trọng nôn ra bốn từ: "Là do nghịch dại..."

Bàn tay cầm viết của Park Chanyeol thoáng khựng lại, sau đó cậu thấy hắn liên tục hít vào, thở ra.

Wu đại tài tử bị á khẩu, mồm hết há ra rồi ngậm vào, cuối cùng nuốt khan nhìn Chanyeol

Tay Chanyeol siết chặt lấy cây bút trên tay, tiếp tục việc ghi chép còn dang dở, đầu cũng không ngẩng lên nhìn cậu, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sehun và Yifan đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng quay sang nhìn Park Chanyeol, nhưng tên nghiệp chướng đó chẳng có phản ứng gì, hắn ung dung rút một xấp giấy từ chồng tài liệu để trên bàn đặt lên phía trước, giọng nói còn trầm hơn tiếng chuông chùa: "Sắp xếp những cái này giúp tôi!"

Dù cảm thấy vô cùng khó hiểu trước thái độ củaPark Chanyeol , nhưng cậu cũng không dám nói gì với một người đang đen đặc nộ khí như hắn, cậu hít thở sâu hai lần rồi cầm xấp giấy trước mặt lên, nhanh chóng bước đến sofa rồi chăm chỉ làm việc. Thỉng thoảng cậu lén nhìnPark Chanyeol , nhưng tên nghiệp chướng đó trước sau đều cúi gằm mặt xuống hý hoáy viết gì đó không rõ. Sehun nhìn hắn một lúc cũng chán, thở dài mấy tiếng rồi vùi mặt xuống đống giấy tờ đặt trên bàn.

Yifan bắt đầu nghi ngờ nguyên do làm sao Chanyeol lại có thể yêu Oh Sehun!

Xét về tổng thể thì Oh Sehun cao ráo, gương mặt cũng có thể nói là đáng yêu, thành tích học tập không tồi, đầu óc cũng rất khá, nhưng điều kiện thế này chỉ cần ra đường, dạo chừng năm phút thì có đến cả vạn người như vậy, điểm đặc biệt mà Yifan nhận thấy ở Sehun chính là hồn nhiên đến mức khiến người ta ngỡ ngàng...

Nếu Chanyeol yêu Oh Sehun chỉ bởi vì cậu ta hồn nhiên thì Yifan sẽ nôn ra máu!

Chỉ cần nhìn sơ vào má phải của Sehun cũng biết được do bị người ta đánh. Dựa theo hai vết xước vừa dài vừa đỏ như thế thì ngoài con gái ra còn ai nữa? Yifan với cương vị là bạn thân của Chanyeol bấy lâu, chỉ cần liếc mắt cũng biết Chanyeol đang ôm cơn bĩ bực lớn thế nào. Cậu ta lúc nào cũng hết mực chăm sóc cho Oh Sehun, nếu không phải đã biết cậu ta yêu Oh Sehun thì Yifanđã nghĩ cậu ta tìm thấy một thứ gọi là tình thân cha con ở Sehun. Buổi trưa nào cậu ta cũng đích thân đưa Sehun đi ăn, mấy lần Yifan thấy phiền, muốn kêu vài món đem đến văn phòng thì bị cậu ta liếc một cái, hung hăng nói: "Một ngày chỉ có ba bữa, bữa sáng tôi đã không biết Sehun ăn uống bậy bạ cái gì. Buổi trưa nhất định phải ăn uống đàng hoàng, cậu gọi mấy món thiếu dinh dưỡng ấy đến làm gì?!"

Yifan phát khùng, trừng mắt nhìn Chanyeol : "Tôi không phải thấy phiền cho cậu thì gọi thức ăn đến văn phòng làm gì! Còn dám mắng tôi, cũng may lúc này Oh Sehun còn chưa đóng dấu chủ quyền của cậu, đến khi của cậu rồi, không chừng cậu ta ra chợ mua vài cọng hành chắc cậu cũng dùng kiệu mà đưa đi phải không?"

Chanyeol nghe xong thì cau mày nhìn Yifan , bình tĩnh đáp: "Sehun không biết đi chợ!"

Nếu không phải vì không muốn bị lôi đến trước vành móng ngựa thì khi ấy Yifan đã điên cuồng bóp chết Chanyeol! Bữa trưa cầu kỳ như vậy, buổi tối lại đích thân đi siêu thị rồi nấu nướng cho Sehun,Yifan mấy lần bảo cậu ta đăng ký dự thi osin toàn năng hoặc là người cha vĩ đại đi, nhưng cậu ta chỉ lườm anh rồi không nói không rằng. Chanyeol chăm sóc Oh Sehun như thế cũng đủ biết cậu ta yêu Sehun thế nào, vậy mà đứa trẻ được cậu ta yêu chiều khi không lại có hai đường chì màu trên mặt. Dựa theo tính cách của Chanyeol , cậu ta sẽ không bao giờ tha thứ cho đứa con gái chán sống đó! Trên thế giới này có hai loại người, một rất thẳng tính, chuyện gì cũng phải truy hỏi cho bằng được, nếu làm họ giận dữ có thể mất mạng, bởi vì họ là những người sẽ phát tiết tối đa cơn giận của mình. Hai là loại rất lạnh lùng, chuyện gì cũng có thể điềm tĩnh xử lý, làm họ giận dữ sẽ không chết ngay, nhưng sống không bằng chết! Cơn giận bị kiềm lại, giấu sâu trong lòng, đến khi bộc phát cũng rất đặc sắc. Chanyeol chính là loại thứ hai, nên tránh động vào cậu ta sẽ sống thọ hơn!

Cũng như lúc này, dù không truy hỏi nguyên do đến cùng, thái độ lại vô cùng lạnh lùng, nhưng nhìn tờ giấy cậu ta đang hý hoáy viết mà xem, đầu bút mực bị nghiến đến nỗi muốn nứt ra, trên tờ giấy lấm lem vết mực loang lổ, đôi chỗ bị chèn ép quá mức mà rách luôn...

Một đứa con gái não trơn kẻ lên mặt đứa con yêu của Chanyeol hai đường màu đỏ.

Một thằng nhóc hồn nhiên rõ là bị đánh lại mở mồm bảo do nó nghịch dại.

Lần này thì hay ho rồi...

Sehun nhìn Park Chanyeol thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Cả ngày hôm nay tên nghiệp chướng này cứ làm sao ấy, từ lúc gặp cậu ở văn phòng thì hắn bỗng dưng hóa thành khối băng sống. Buổi trưa hắn cũng lái xe đưa cậu đi ăn cơm, nhưng suốt trên quãng đường đi cho đến lúc ăn, hắn một câu cũng không mở miệng. Cậu nhận thấy xung quanh đặc quánh hàn khí thì cũng cố tỏ ra mặt dày, tìm chuyện để nói, phát huy khả năng mua vui của mình, nhưng Park Chanyeol quả thật không phải người thường, hắn chính là minh chứng sống của loại băng nghìn năm trong truyền thuyết, dù làm gì cũng không bao giờ tan chảy!

Không thể tiếp tục nói cười một mình như đứa bị dở hơi, Sehun cuối cùng cũng nhận ra đôi khi im lặng cũng là một loại khôn ngoan. Vậy nên cậu rất biết điều giữ yên lặng, tránh không làm phật ý Park Chanyeol nhưng thái độ của tên âm hồn khó chiều này hoàn toàn không hề thay đổi, vẫn là gương mặt băng lãnh cũng ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người! Sau khi hết giờ làm, Park Chanyeol đưa cậu đi siêu thị rồi quay về nhà nấu bữa tối như mọi ngày, khi ăn, hắn có vẻ không thấy ngon miệng, hầu như không mấy đụng đũa, cậu vừa ăn xong thì hắn liền thu dọn bát đĩa rồi chuẩn bị ra về. Sehun cố nghĩ xem mình đã làm gì đắc tội hắn, nhưng rõ ràng không có. Tối hôm qua, cậu đi cùng Wu đại tài tử, sau khi về nhà thì ngủ quên mất, đến sáng nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Park Chanyeol có hơi chột dạ, cậu không biết tên oan nghiệt ấy tìm cậu có chuyện gì, nhưng dù sao chốc nữa cũng gặp hắn, thế nên cậu không quan tâm chuyện đó nữa...

Park Chanyeol không phải là hẹp hòi đến mức không nhận điện thoại của hắn mà giận đó chứ?

Cậu ngẫm nghĩ một lúc mới dè dặt nói: "Hôm qua về tới nhà, em nằm một lúc không hiểu sao lại ngủ quên, nên không nghe thấy điện thoại của thầy. Thầy tìm em có chuyện gì à?"

Anh đến xoay sang nhìn cậu cũng cảm thấy mất thời gian, trong lòng không ngừng mắng cậu có não cũng như không, anh dù ích kỷ hẹp hòi đến đâu cũng không đến nỗi giận dữ với cậu chỉ vì không bắt điện thoại của anh. Chanyeol xỏ giày, vừa đứng dậy vừa trầm giọng đáp: "Không có gì."

Sehun lập tức cau mày, ngoại trừ chuyện để nhỡ mất mấy cuộc gọi của tên nghiệp chướng này thì hầu như chẳng còn chuyện gì khác. Buổi sáng trong lớp học hắn vẫn rất bình thường, cớ sao khi gặp ở văn phòng lại dở chứng thế không biết. Cậu suy nghĩ một lúc thì dần nghiêng qua giả thuyết Park Chanyeol bị một con gấu chó nào đấy vả vào mặt, vốn đang không vui, thế nên tiện thể trút giận lên người khác. Giả thuyết này vốn rất hợp lý, nhưng tại sao cậu lại cứ có ảo giác rằng Park Chanyeol chính là đang lên cơn với mình?

Suy đoán vô căn cứ chẳng bằng hỏi thẳng đương sự, cậu nhìn gương mặt băng giá của Park Chanyeol thì hít thở sâu liền mấy cái, sau đó mới hỏi: "Thầy bực mình với em ạ?"

Lúc này anh mới nhìn thẳng cậu, hai tay đút vào túi quần, nhếch môi: "Em nói thử xem!"

Sehun như muốn phát điên, vì không biết nên mới hỏi hắn, thế mà hắn lại còn bảo cậu nói sao?

Tên dị người này, hắn rõ ràng là âm hồn tội lỗi ngàn năm không thể siêu thoát!

Cậu trừng mắt nhìnPark Chanyeol , giọng nói cực kỳ phẫn nộ: "Em chính là không biết thầy bực mình điều gì nên mới hỏi đó chứ! Em cũng tự suy xét bản thân rồi, nhưng không biết sai chỗ nào. Mắt thầy lúc nào cũng đăm đăm, cả người đều toát ra hàn khí dọa người, bình thường dùng bữa tối xong thầy còn ở lại chơi, hôm nay không nói không rằng lại muốn bỏ về. Dù em có gì sai thì thầy cũng nên nói cho em biết. Hôm qua đã không ăn cùng thầy rồi, em vốn muốn hôm nay có thể cùng ăn thật vui vẻ..."

Những lời muốn nói thoáng chốc không thể thốt ra nữa, cậu đứng ngẩn người nhìn ngón trỏ của Park Chanyeol đang vuốt nhẹ lên vết xước trên má cậu, ánh mắt hắn cũng trở nên hết sức nhu hòa, có thể nói đây là ánh mắt có tình người nhất của hắn trong cả ngày hôm nay. Sehun nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy đang phản chiếu hình ảnh của mình thì bất giác cảm thấy đầu óc trống trơn, chỉ có nhịp tim đang hoạt động, thậm chí hoạt động cực nhanh. Mỗi nhịp ngón trỏ của Park Chanyeol đưa lên đưa xuống trên má thì tim lại càng đập nhanh mạnh hơn. Cậu cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu túa mồ hôi, chỉ mong sao Park Chanyeol không nghe thấy nhịp tim quái gở của mình, đến cả tiếng thở cũng bị cậu kìm nén lại, đầu óc đang quay mòng mòng thì cuối cùng Park Chanyeol cũng thu tay về, khóe môi hắn nhếch lên, làu bàu: "Tôi nuôi em thế này đâu phải để cho người ta đánh!"

Chanyeol mở điện thoại ra, đọc lướt qua tin nhắn rồi tắt luôn điện thoại, anh ngước nhìn lên căn hộ của Sehun thêm một lúc thì thắt dây an toàn, nhấn ga phóng xe đi. Cả ngày hôm nay tâm trạng của anh cực kỳ ức chế! Bởi vì tối qua không gặp cậu nên hơi lo, sáng ra anh liền lao đến trường, đi mấy vòng quanh sân mới nhìn thấy cậu đang ngồi cùng Tử Thao , đang định cất tiếng gọi cậu thì hai vết xước vừa dài vừa đỏ trên má cậu khiến anh khựng lại. Hôm qua, Yifan thề sống thề chết với anh cậu ta đã cung phụng Sehun còn hơn cung phụng em ruột cậu ta. Vết xước đó dĩ nhiên không thể do Yifan, bản thân Wu Yifan là người thương hoa tiếc ngọc, hơn nữa, anh không nghĩ cậu ta có gan vẽ hai đường màu đó trên mặt cậu. Suy nghĩ thêm một chút, anh cảm thấy ngọn lửa mới bùng lên trong lòng bỗng nguội lạnh hẳn. Chín phần mười có thể đoán được ai gây ra, thế nên bây giờ chả phải lúc để tức giận. Dù đã cố kiềm chế không bộc phát, nhưng bước vào lớp, nhìn thấy cậu trốn chui trốn nhủi ở cuối lớp, tư thế ngồi rõ ràng có điều muốn che giấu, anh lập tức cảm thấy sắp lên cơn! Lúc nghe bốn từ "Là do nghịch dại" phát ra từ miệng  Sehun thì anh chỉ muốn một tay bóp chết cậu cho xong!

Não người vốn dĩ chỉ có một loại hình dáng, kích thước lớn bé rõ ràng cũng không phải vấn đề quan trọng, nhưng trên bề mặt não nhăn hay phẳng lại là vấn nạn vô cùng trầm trọng.

Chanyeol cũng không nghĩ gì nhiều, Sehun có thể có não, nhưng não lại không nhăn!

Vẫn là quán bar mang phong cách cổ điển và tĩnh lặng như lần gặp trước, Chanyeol không khó tìm thấy Hyojoo. Cô vẫn ngồi ở chỗ cũ, nếu hôm trước bộ váy xanh nhạt mang lại nét đẹp tinh tế dịu dàng thì hôm nay cô khoác lên mình bộ váy màu đỏ ôm sát thân người mảnh mai, giúp cô bộc lộ những nét đẹp nữ tính, quyến rũ. Chanyeol đứng yên tại chỗ nhìn Hyojoo một lúc, biết rõ ánh mắt của cô dù không nhìn thẳng vào anh nhưng đã nhận ra sự có mặt của anh. Chanyeol không vội bước đến chỗ Hyojoo ngay, anh quan sát xung quanh một lượt, cuối cùng cũng tìm thấy một cô gái chừng hai lăm đang ngồi một mình ở quầy bar. Anh bước nhanh đến chỗ cô gái đó, sau khi mỉm cười lịch thiệp chào cô ta thì cố tình đứng ép sát vào người cô gái đó. Cô ta thoáng ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười đưa tình với anh, Chanyeol cười khẩy rồi đưa tay len qua khe hở trên ghế, vỗ nhẹ vào mông cô ta.

Kết quả vô cùng hiển nhiên, cô ta sững sỡ trong giây lát rồi vung tay tát anh một cái.

Chanyeol vẫn bật cười hết sức vô sỉ, tay thậm chí còn bóp chặt mông cô gái đó.

Cô ta lập tức đứng bật dậy, không quên cho Chanyeol thêm một cái tát nữa, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.

Quán bar vốn yên tĩnh, chỉ thi thoảng vang lên tiếng dương cầm dìu dặt, tập trung toàn phần tử của giới thượng lưu thì bỗng dưng lại xuất hiện một kẻ đốn mạt, sàm sỡ phụ nữ không chút e ngại, cộng thêm hai tiếng chát đủ lớn để mọi người có thể nghe thấy. Phần lớn đàn ông nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, phần lớn phụ nữ lại tỏ ra bất bình, ngay cả người quản lý quán bar cũng đang dợm bước về phía anh, Chanyeol cũng chẳng làm gì, chỉ xoay qua cười lạnh với người quản lý một cái, sau đó hai tay đút túi quần, thong thả bước về phía Hyojoo. Sự việc xảy ra trước mắt quá đỗi bất ngờ khiến Hyojoo ngạc nhiên đến nỗi đứng bật dậy, anh đứng cách cô một khoảng không xa, nửa cười nửa không nói: "Hai cái tát em cho Sehun , anh nhận thêm hai cái coi như chúng ta không ai nợ ai. Từ nay về sau, có bất cứ chuyện gì không vừa ý, chỉ cần gọi cho anh. Số điện thoại của anh vì em sẽ không đổi đâu!"

Chanyeol nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi, một chai rượu bay sượt qua tai anh rồi đập vào bức tường trước mặt, mảnh vỡ thủy tinh rơi loảng xoảng trên sàn nhà. Anh quay mặt lại nhìn thẳng vào Hyojoo đang đầm đìa nước mắt, lạnh giọng: "Đừng gây chuyện với anh! Em nói em hiểu anh thì em nên biết giới hạn của em. Em muốn làm càn, anh không chấp em, nhưng đừng động vào thứ em không được phép!"

Cô trừng trừng nhìn anh một lúc thì bắt đầu bật cười sặc sụa, cả người lảo đảo ngã ngồi trên đệm ghế phía sau, cất giọng khàn khàn nói: "Tình yêu của anh thật vĩ đại đó Park Chanyeol! Vì hai cái tát em cho Sehun mà anh không màng thể diện, sàm sỡ người khác để nhận lấy hai cái tát, nếu muốn bị đánh như thế, anh có thể hỏi em mà... Anh là đồ đần!"

Đồ đần? Chanyeol cười nhạt rồi hỏi: "Lúc anh bị đánh, em thấy thế nào? Đau lòng không?"

Hyojoo lập tức quay phắt lại nhìn anh, ánh mắt bắt đầu sáng rõ, dường như đã hiểu dụng ý của anh.

Chanyeol cười khan một tiếng rồi điềm nhiên nói: "Vì em yêu anh, nên nhìn thấy anh bị đánh, chắc hẳn trong lòng rất khó chịu? Vậy thì em đã phần nào hiểu được cảm giác của anh cả ngày hôm nay rồi đó!"

Sehun ngồi phờ người trên ghế sofa, hơn cả tuần làm việc điên cuồng, đến thời gian suy nghĩ chuyện riêng tư cũng không có, cuối cùng mọi việc có thể coi như đâu vào đấy, Sehun nhờ thế cũng có chút thời gian suy nghĩ. Tối tuần trước, sau khi tên nghiệp chướng Park Chanyeol dịu dàng vuốt má cậu, Sehun gần như mất ngủ cả đêm. Dù cố tránh né thế nào đi nữa, cậu cũng không thể phủ nhận cậu thích tên oan nghiệt đó. Ban đầu vốn là cảm giác căm ghét và muốn tránh xa, nhưng sau đó trở nên dựa dẫm và quan tâm đến suy nghĩ của hắn, cậu cũng đã là người lớn, cảm giác khi thích một ai đó, cậu không phải không biết, chẳng qua bản tính cố chấp ương bướng, không muốn thừa nhận mình đã thích hắn. Hơn nữa, trong tim Park Chanyeol đã có người khác rồi...

Suy cho cùng do cậu không cam tâm đứng sauPark Chanyeol , nên không muốn bản thân thích hắn.

Người khôn ngoan không bao giờ ngã hai lần trên cùng một chỗ, nhưng Sehun có cảm giác mình đã, đang và sẽ tiếp tục ngã lên chỗ cũ đến hết đời!

Ông Trời dù không có mắt, nhưng tai lại nhạy bén vô cùng, dường như có thể nghe rõ tiếng lòng của cậu. Vậy nên hai ngày sau đó, Sehun toàn mơ thấy mình đi qua đi lại trên đường đang sửa ống nước, rõ ràng nhìn thấy cống từ xa, nhưng không hiểu sao khi tới gần lại luôn ngã đúng vào miệng cống ấy! Giấc mơ ấy thật đến nỗi mỗi khi thức dậy, cậu đều quan sát xem mình đang ở đâu, vẫn trong phòng hay đang ở dưới miệng cống tối đen. Thậm chí bây giờ đi trên đường cũng mắc luôn thói quen quan sát đường nào đang sửa ống nước thì lập tức lỉnh đi đường khác ngay!

Những ngày sau đó ở văn phòng luật bận tối tăm mặt mũi. Hai vụ kiện Wu đại tài tử đã nhận, tất cả phải được giải quyết xong trong tuần, vậy nên trong đầu mọi người ngoài công việc ra chẳng thể suy nghĩ được gì khác. Dù bận rộn cả ngày nhưngPark Chanyeol vẫn đi siêu thị mua thức ăn rồi nấu bữa tối cho cậu, chỉ khác là bình thường hai người vẫn nói chuyện linh tinh trên bàn ăn thì lúc này vừa ăn lại vừa trao đổi liên tục về công việc. Sau khi dùng bữa xong, lúc Sehn dọn dẹp bát đĩa thì Park Chanyeol ngồi ở phòng khách, yên lặng mở laptop rồi điên cuồng đánh máy. Mấy tiếng lạch tạch của bàn phím liên tục vang lên, dù đang trong nhà bếp nhưng âm thanh đó vẫn đều đặn lọt vào tai cậu. Sehun cảm giác như mình bị stress cực độ, tất cả mọi oán hận đều dồn lên Wu đại tài tử, nhưng đối diện với nộ khí của cậu, anh ta chỉ cười ha ha: "Yên tâm đi. Lợi nhuận của hai vụ này rất lớn, đến lúc nhận hết tiền thù lao thì tôi đưa cậu một khoản đi điều trị tâm lý."

Cậu ngoài ý nghĩ muốn thủ tiêu WuYifan thì chẳng còn thiết gì trên đời!

Suy cho cùng, anh ta đúng là bạn thân lâu năm của Park Chanyeol, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nghiệp chướng muôn đời vẫn là nghiệp chướng!

Vì hai phiên tòa lần này không xử kín, nên cuối cùng Sehun cũng van vỉ thành công để bước vào tòa án với tư cách trợ lý của luật sư. Trong hai vụ kiện Wu đại tài tử đã nhận, bản thân anh ta thụ lý một vụ, còn lại do Park Chanyeol chịu trách nhiệm. Vụ kiện của Wu đại tài tử diễn ra trước, nên cậu đi cùng anh ta đến tòa án, vào phòng xử cũng ngồi cạnh anh ta. Đến lúc nhìn thấy Wu đại tài tử đứng lên rồi ung dung phân tích tình hình, cậu mới biết hóa ra anh ta không phải dùng tiền mua vị trí thủ khoa luật của trường đại học Seoul. Thái độ của đại tài tử Wu ở phiên xử cũng không khác mấy anh ta lúc bình thường, dù giữa hai bên đối tác, người nào mặt cũng lạnh như thạch cao đắp tượng, không khí trong tòa án lại nặng nề nghiêm túc, nhưng Wu Yifan  vẫn luôn giữ nụ cười điềm nhiên như chỗ anh ta đang đứng không phải tòa án, mà là hộp đêm. Ngữ khí khi nói rất bình tĩnh, từng câu từng chữ đều hợp lý, thái độ lại nhã nhặn thoải mái, Sehun quan sát Wu Yifan cả buổi, trong lòng không ngừng cảm thán nếu lối sống của anh ta lành mạnh một chút, không chừng cậu cũng coi anh ta như thần tượng của lòng mình. Phiên tòa kéo dài mấy tiếng đồng hồ rồi kết thúc, dĩ nhiên phần thắng thuộc về Wu đại tài tử. Sau khi bắt tay rồi nói vài câu với thân chủ, wu Yifan điệu đàng đi đến trước mặt cậu, toét miệng cười: "Ngày mai, toàn bộ thù lao sẽ được chuyển đến tài khoản của tôi, ngoài tiền thưởng cho cậu còn có một khoản phụ phí để điều trị tâm lý. Thế nào? Tôi là ông chủ rất biết điều phải không?"

Sehun chỉ mỉm cười, một chữ cũng không nói. Trong đầu lập tức dùng tiền ám thị bản năng khát máu vừa trỗi dậy, muốn chém muốn giết anh ta cũng phải đợi nhận tiền xong đã.

Ngày hôm sau, Sehun  nhận được tin nhắn của Luhan .Anh nói về đến Seoul, muốn gặp cậu nói chuyện, cậu khi ấy đơn giản trả lời rằng cậu đang bận, chờ vài hôm sẽ đến gặp anh. Luhan nghe thế liền hỏi cậu ăn đủ bữa không, sức khỏe có tốt không... Cậu rất biết ơn sự quan tâm của Luhan  nhưng nói theo cách khác, cậu lại cảm thấy hơi nặng nề. Đôi khi không phải lúc nào chúng ta cũng cảm thấy hạnh phúc vì sự quan tâm của ai đó, tùy thuộc vào vị trí của người đó trong lòng mình mà sự quan tâm sẽ mang đến niềm vui hay áp lực. Trong tình trạng hiện thời của Sehun, chuyện gì liên quan đến Luhan vô hình chung cũng mang lại áp lực khó có thể dỡ bỏ được.

Buổi sáng hôm nay Sehun theoPark Chanyeol đến tòa án. Trái với vụ kiện lần trước của Wu đại tài tử, lần này hai bên doanh nghiệp đều quen biết nhau, khi tìm hiểu ra thì mối quan hệ lằng nhằng giữa hai người điều hành của hai bên doanh nghiệp khiến cậu vô cùng đau đầu. Trước khi vào phòng xử, bên thân chủ gọi Park Chanyeol ra một góc để nói chuyện, lúc hắn quay lại, cậu nhìn hai hàng lông mày cau chặt của hắn cũng biết phía thân chủ chắc đã gây áp lực gì đó, cậu nhìn Park Chanyeol có vẻ bực mình thì thở dài rồi vỗ nhẹ lên tay hắn, nói: "Lần sau không dây vào loại thân chủ không biết điều thế này nữa. Thầy mặc kệ họ đi, chúng ta chỉ cần thắng rồi lấy tiền là được."

Park Chanyeol nghe thế liền phì cười, lắc đầu nhưng không nói gì, hàng lông mày đang nhíu lại từ từ giãn ra, sắc mặt vì thế cũng trở nên mềm mỏng hơn, cậu nhìn Park Chanyeol như thế cũng yên tâm. Sau khi mọi người bước vào phòng xử, Sehun  lần đầu tự hỏi làm thế nào Park Chanyeolvà Wu Yifan lại có thể làm bạn được. Hai người này dù không phải hoàn toàn khác nhau, nhưng phong cách lẫn thần thái đều chẳng giống nhau chút nào. Trong khi wu đại tài tử ăn nói nhỏ nhẹ, dù dồn ép đối phương cũng không đến mức gay gắt, hơn nữa, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi. Park Chanyeol lại hoàn toàn trái ngược, giọng của tên oan nghiệt này bình thường vốn trầm thấp, thế mà lúc này còn trầm hơn nữa, nghe một hồi chả phân biệt được là tiếng người hay tiếng chuông chùa. Từng câu từng chữ nói ra đều sắc lạnh, gãy gọn, dù đối phương muốn phản bác cũng bị bá khí của Park Chanyeol làm cho câm lặng. Sehun nhìn hắn dồn ép luật sư của đối phương một lúc thì cảm thấy vô cùng thương cảm cho người luật sư kia. wubYifan lúc nào cũng ngự nụ cười thân thiện dễ gần trên môi, Park Chanyeol thì đến khóe môi cũng chả thèm nhếch lên, trên gương mặt chỉ có duy nhất một biểu hiện: Ngạo mạn!

Sehun quan sát Park Chanyeol một hồi thì ngây ra, hình ảnh hắn đứng trong phòng xử án bất giác trở nên quen thuộc, có gì đó thoáng qua trong đầu, nhưng quá nhanh nên cậu không thể bắt kịp...

Phiên tòa gần kết thúc, cậu vẫn ngồi bất động như vậy.

Hình như đúng là cậu đã hứa với Park Chanyeol một lời hứa quan trọng nhưng lại không sao nhớ được...

Cậu ngoẹo đầu qua một bên, từ lúc ra khỏi tòa án về văn phòng, cậu trầm ngâm suy nghĩ nhưng dù nghĩ mãi cũng không ra đã hứa với Park Chanyeol điều gì. Điện thoại trong túi quần bất giác rung lên, cậu mở điện thoại ra, nhìn thấy dãy số của bà chủ Oh lại chỉ muốn tiện tay tắt luôn. Để điện thoại reo thêm một lúc Sehun mới bắt máy, bà chủ Oh nghe thấy giọng cậu liền quở mắng vài câu, sau đó nói ngắn gọn: "Tối nay con về nhà đi, Luhan và Hyojoo đều bảo có chuyện muốn nói, cả nhà sẽ cùng nhau ăn cơm."

Đây rõ ràng là mệnh lệnh, cũng không có đường lui, Sehun thở dài rồi đáp: "Vâng."

Chanyeol tham gia phiên toà xong thì đưa Sehun đi ăn trưa, buổi chiều phải để cậu lại trong văn phòng rồi chạy qua trường đại học dự một cuộc họp, lúc quay lại trời cũng nhá nhem tối, nhìn thấy cậu đang co ro ngủ trên ghế sofa thì xót xa muốn chết. Hơn cả tuần nay lao đầu vào công việc, anh cũng không thể chuyên tâm lo cho cậu, cũng may cậu không đau ốm gì, nếu không thì Chanyeol sẽ vắt máu Yifan mà đem tế thần! Cậu ta rõ ràng có bệnh thần kinh, tiền bạc vốn không thiếu, tự dưng rỗi rãi lại nhận hai vụ kiện cùng lúc, bắt buộc phải giải quyết xong trong tuần. Vì bận rộn nên anh cũng quên mất vụ án dân sự mình đã tiếp nhận trước đó, ngày mai là ngày mở phiên tòa thứ hai, bằng chứng Yifan hứa sẽ tìm ra giúp anh vẫn chẳng thấy đâu, thậm chí đến bộ mặt nhăn nhở của cậu ta cũng đã mấy ngày anh không thấy, chả biết lại đang mưu mô chuyện gì. Chanyeol thở dài hai tiếng rồi vỗ nhẹ lên vai Sehun: "Dậy đi nào. Tôi đưa em đi ăn thịt nướng."

Sehun bị gọi dậy thì càng co rúc người lại, nằm yên không chịu nhúc nhích, anh nhìn thấy thì dở khóc dở cười, sau đó cũng vỗ nhẹ lên vai cậu lần nữa. Cậu hơi mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xung quanh một lúc thì đưa tay dụi mắt, điệu bộ trông hệt một đứa trẻ, đáng yêu đến nỗi khiến anh muốn vất bỏ hết mọi luân thường đạo lý mà lao vào cậu như con hổ bị đói lâu ngày.

Chanyeol ngẩn người, trong bụng thầm rủa xả Yifan.cậu ta làm quái nào mà nói gì cũng đúng!

Hôm anh qua đêm ở nhà Sehun, Yifan sau khi truy hỏi thì biết không có gì nóng bỏng xảy ra, mặt cậu ta vừa ủ ê vừa khinh thường, nhạo báng anh: "Cứ nhịn nữa đi, ráng mà nhịn vào! Nhân lúc hơi đói thì ăn cho rồi, cậu muốn làm thánh, đến lúc đói quá, đến nước bọt cũng cạn, xem cậu có thú tính lao vào con người ta không?!"

Anh thở phào một hơi, chí ít lần này còn kiềm chế được.

Sehun tỉnh ngủ hẳn, cậu nhìn Chanyeol ngẩn người một hồi thì cau mày, kéo áo anh rồi hỏi: "Thầy đang nghĩ gì vậy?"

Anh cười gượng, làm sao có thể trả lời cậu rằng mình vừa có những suy nghĩ hết sức đồi bại với cậu được? Anh lắc đầu rồi nghiêng người để Sehun đứng dậy, nửa cười nửa không nói: "Tôi đưa em đi ăn thịt nướng."

Sehun nghe Chanyeol nói thì hơi khựng lại, cậu im lặng nửa ngày, cuối cùng thở dài nói: "Em phải về nhà. Mẹ bảo Luhan và Hyojoo có chuyện muốn nói..."

Chanyeol nhìn thấy gương mặt đượm vẻ lo âu của cậu thì không đành để cậu về một mình, Luhan có thể không làm khó cậu, nhưng Hyojoo thì anh không dám đảm bảo. Chỉ cần nhớ đến hai vết xước trên má cậu thì anh lại muốn nổi khùng! Hít thở sâu một hơi, anh với tay lấy áo khoác cho cậu rồi cười nói: "Tôi về cùng em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com