TruyenHHH.com

Longfic Chanbaek Who Trapped

Trong quá trình viết fic có sai chính tả, lặp từ hay thiếu dấu thì mong mọi người bỏ qua cho~

===

"Aigoo~ Bà bà xin lỗi, ta không nghĩ lỗi là ở chỗ ta...thật ra cũng tại cái lũ con cháu vô ơn kia của chị ta, vì công ty kinh doanh khách sạn của ta rất được tiếng, lại còn thu hoạch về biết bao nhiêu tiền và lãi, chúng ganh tị, một là muốn giành lấy hoặc hai là không ăn được được thì đạp đổ. Vừa lúc biết tin Chanyeol đồng tính thì lấy luôn cớ đó mà muốn xóa sổ gia đình ta..."

 Baekhyun chỉ dám cười trừ, tiện tay lấy một cốc trà Chanyeol vừa mới pha còn nóng hổi, cậu uống vào cho có chuyện làm, sẵn lấy cái cốc trà mà che mặt luôn.

Trước mặt cậu hiện tại chẳng biết bao nhiêu người, ngoài những gương mặt quen như bà bà, Park Yoora và ba mẹ của hai chị em đó ra thì còn thêm vài mống lạ hoắc đứng xung quanh nữa. Cả đám người xung quanh kia, tướng tá nhìn vào đều ra dáng những kẻ có tiền, đầu óc tài giỏi, lại còn bâu vào nhìn cậu như thể sinh vật lạ đến từ hành tinh Pandora.

Baekhyun nhất thời sợ hãi, từ đầu chí cuối mình đều khúm núm, hiện tại lúc này cậu muốn xin một điều ước, hỡi thần linh nào đó trên trời hãy biến cho con vô hình đi.

Sau vài hôm kể từ lúc Chanyeol 'đột nhập' sang nhà cậu đưa thuốc, Baekhyun vì cậu cho là mình muốn đi tiếp, không muốn làm lại hay gợi nhớ đến quá khứ xưa, chỉ muốn thẳng tiến đến tương lai không lường trước. 

Kết quả dọn sang nhà Chanyeol ở, trở về mái ấm xưa.

Nguyên lai cũng không phải cậu tâm cam lòng nguyện, chính là Sehun và Luhan sau khi nghe lén xong cuộc hội thoại của cậu và Chanyeol hôm đó, lại còn lót chiếu trải giường nằm ăn vạ ngoài cửa nghe ngóng đến sáng, bất quá không biết thì nhỡ để cho hai người đó nghe những thứ không nên nghe.

Luhan đương nhiên ngay từ đầu đã lập kế hoạch gán ghép cùng với Yoora, thấy tình hình tiến triển quá tốt, liền thuận theo tình hình mà giả vờ hô mưa gọi gió một chút, giả vờ thôi, rồi thẳng cẳng đá phăng Baekhyun ra khỏi nhà. Sehun còn nhỏ, chỉ việc làm theo người lớn bảo, lấy bút ghi ra giấy đưa địa chỉ nhà...Chanyeol cho Baekhyun, còn kèm theo một cái emo hối lỗi. <Emo trong Emojicon: Mấy cái biểu cảm mặt này nọ ý>

 Vâng, phải nói là bất đắc dĩ, bị ép đến mức đường cùng nên cậu mới tâm không cam lòng không nguyện đi đến nhà Chanyeol ở nhờ vài hôm, cuối cùng bị Luhan nhắn tin quăng cho một câu: "Nhà này anh cho thuê chật kín cả rồi, em chắc cũng lại sắp thành vợ ai kia, thôi thì đừng về"

Đọc xong tin nhắn, cậu thề rằng trên đầu vị vua Sejong đại tài, nếu trên tay cậu không phải là cái IPhone 6 Plus mới tậu, hẳn đã nát bét rồi.

Đến tối đó thì cậu và Chanyeol ăn cơm xong xuôi, tắm rửa thoải mái rồi nhảy lên vô lăng cùng xem mấy bộ phim ngoại quốc mà anh thu lại trong băng đĩa. Ngồi xem được một lúc thì Chanyeol mở lời nói, thanh âm bình thường, nụ cười ngây ngốc nhưng độ sát thương kinh khủng vô đối.

"Anh gọi điện cho ba mẹ rồi, cả bà ngoại và chị Yoora nữa, bảo là có người muốn cho đi xem mắt. Tiện luôn mấy bửa nay mọi người đều có mặt đầy đủ ở Hàn Quốc để làm thi triển thêm cái gì đó, em khỏi phải lo đặt vé bay sang Anh làm chi cho mệt"

Baekhyun nghe xong thì phun nước trong miệng ra như bắn súng liên hoàn, nước trong miệng hết rồi thì đến lượt nước miếng, thiếu điều cậu còn cảm nhận được, nội tạng cũng muốn đi ra.

"Ai cho anh tự tiện quyết định?! Đi xem mắt ư? Nghe mà nực cười, anh có chắc là em sẽ đồng ý không hả?"

Chanyeol mới cười hì hì nhưng cơm cháo đã nấu chín rồi, còn biến thành gạo được sao?: "Tất nhiên em không đồng ý, biết vậy anh mới..." - Câu sau khó nói, để Baekhyun tự hiểu.

Cậu tóc tai đều thi nhau dựng đứng cả lên, cả người cũng đứng phắt dậy, gương mặt rất rất phẫn nộ: "Thế rồi sao?"

Chanyeol ngước mắt lên nhìn: "Ngày mai mọi người sẽ đến" - Vẻ mặt vô vô vô (số) tội.

Xác định luôn đêm đó, trên chiếc giường rộng thoải mái của Chanyeol, Baekhyun cosplay một con sao biển đáng yêu, tay chân đầu dạng ra như sao năm cánh (Ừ thì sao biển mà), độc quyền chiếm hữu toàn bộ chiếc giường. Tay kia gác đầu, tay còn lại thỉnh thoảng mò vào áo...gãi gãi, có hơi thô thiển.

Tự hỏi, Park Chanyeol đang ở nơi nào? 

"Giới thiệu với anh, khách sạn 'Phòng Khách' một sao rưỡi đầy tiện nghi với chiếc vô lăng êm ái vô cùng, em sẽ còn cung cấp cho anh một gối và một chăn, trước mặt là TV màn hình siêu phẳng, cái gì cũng có, chỉ trừ cánh cửa phòng ngủ đằng kia, cấm đi vào!!!"

Đó là câu nói cuối cùng trong ngày của Baekhyun, cậu sau khi giới thiệu về cái khách sạn một sao rưỡi thì vươn vai duỗi mình đi vào phòng ngủ của Chanyeol mà hưởng thụ.

Bỏ mặc Chanyeol bên ngoài, thân hình cao to đang co ro lại trên chiếc vô lăng còn chưa để đủ cả chân!

Baekhyun ôm chiếc gối mềm vào lòng, thầm oán: Chưa cho ra lề đường ngủ là may rồi.

Thế là dẫn đến kết cục của ngày hôm nay, Baekhyun khép nép trên chiếc vô lăng, mặt mũi không dám ló ra khỏi cốc trà, tay ướt đẫm mồ hôi, còn run cả lên không thôi. Bên cạnh thì là Chanyeol, anh biết cậu lo nên đã sớm nắm chặt tay cậu, nhưng buồn thay, Baekhyun kia rất tức giận và đã hất tay anh ra.

Thời gian thể hiện của Chanyeol chính thức chấm dứt.

Trước mặt Baekhyun, có bà bà, có Park Yoora mỉm cười hiền lành, có ba mẹ của hai chị em kia cũng gương mặt hậu hành đáng mến, còn bên trong nghĩ gì thì không dám hướng tới.

Nhưng cái cậu lo sợ hơn hết, chính là xung quanh bao nhiêu loại người. Một ông bác vest tây đứng đắn mà thoáng chốc thì lãnh khốc cực kì, cạnh đó là một quí cô hơi có tuổi mà thanh tao nhã nhặn, ngoại trừ cặp mắt sát người kia. Kế đó còn có thêm vài người, đàn ông phụ nữ có tất, ăn mặc theo kiểu truyền thống, một nửa cái liếc cũng không đành dành cho cậu.

Bà bà vừa vào trong nhà thì vui vẻ không thôi, cả chị Yoora cũng vậy, ba mẹ kia thì nửa mừng lại nửa lo, lo cái gì thì sau khi đám người đó bước vào thì cậu đã hiểu.

Ban đầu có hỏi thăm đôi chút về cậu nhưng vẫn là người quen hỏi thôi, chị Yoora là sôi nổi nhất. Mãi đến khi bà bà nhắc đến cái lí do vì sao Chanyeol li dị thì liền trách thân oán hận mình, bà bà tự vỗ ngực mấy cái, rồi cố tình liếc xéo đám người phía sau nói bâng quơ vài câu.

Có vài người nghe xong thì tự động tim giật thót, mặt nặng mặt nhẹ muốn xông vào đánh chết người già. Nhất là quí cô bề ngoài 'thanh cao nhã nhặn' hay ông bác vest tây 'đứng đắn', chỉ toàn lụa là tôn lên thôi nhưng vừa động chạm lông tơ một cái liền vung vuốt sắc lỉm, đến cả người già còn muốn nhào vào.

Quí cô 'thanh tao nhã nhặn' lên tiếng: "Ý bà lôi ai vào đây? Cái gì mà ganh tị rồi ăn không được thì đạp đổ? Cùng là mang họ Park với nhau, chảy chung cùng dòng máu, đừng để người trong nhà mà oán ghét lẫn nhau!"

Như muốn túm lấy bà bà, may sao ông bác kia kéo tay giữ thể diện, có vẻ là chồng quí cô kia, nói thể nào cũng là người ngoài nên không có tiếng nói trong cuộc 'xem mắt' này, cứ cho là xem mắt đi.

Bà bà không thay đổi sắc mặt, tay vẫn nâng trà uống nhưng ánh mắt quyền uy gấp vạn lần quí cô kia: "Biết ta động vào đuôi ai, tự nhảy dựng lên thế kia thì đừng hỏi ta lôi ai vào. Đúng là cùng mang họ Park, nói vậy thì chắc Park Geun Hye cũng là người nhà ta rồi. Còn nữa, đừng dùng cái miệng đó mà nói chảy chung dòng máu với ta, thật kinh tởm. Oán ghét lẫn nhau? Mấy người còn tính giả nai đến khi nào?"

<Park Geun Hye: Nữ tổng thống đầu tiên của Hàn Quốc>

Vừa dứt lời, không đợi quí cô kia cãi một chữ thì bà bà đã nói tiếp: "Còn những ai kia nữa, đã thời đại nào rồi mà còn sống theo cái lối cổ lỗ sĩ đó, mau mau cập nhật thông tin đi, nam nam hay nữ nữ đều đã được nhà nước công nhận cả rồi, mấy người chỉ là công dân nhỏ bè thì lấy quyền gì mà phản đối?"

Bà bà vừa nói, tay liên tục lướt IPad xem hình động vật hoang dã HD cực đẹp và sống động, ai nhìn bà cũng đều trợn mắt há hốc mồm không nói nên lời. Ngay cả Baekhyun cũng chết trưng nhìn bà bà kia, người thì vận hanbok, tay cầm IPad điêu luyện.

Biết những lời bà bà nhắm vào ai, tất nhiên là đám người vận quần áo truyền thống đằng sau, tức là bên dòng họ nhà mẹ của Chanyeol và Yoora. 

Một người đàn ông trong số đám người đó, mắt tai đỏ tía, ra vẻ nhún nhường trước người lớn tuổi, nhưng căn bản thì là do thế lực của bà bà: "Chúng tôi trước giờ đều như thế, đừng vì uy quyền mà thay đổi chúng tôi, đó là cách sống của chúng tôi bao nhiêu năm qua rồi và nó rất tốt, không ảnh hưởng đến tự nhiên"

"Đó, thấy chưa..." - Bà bà chuyển sang chơi game đua xe hạng nặng, cứ lắc qua lắc lại cua quẹo vòng vòng: "Ta đã bảo không nghe, cách sống cổ lỗ sĩ, nói gì cũng cứng đầu không chịu thừa nhận tiếp thu hay thay đổi, sự thật mà nói, ta rất khó chịu với loại người như vậy"

"Nhưng..." - Người đàn ông lại muốn giải thích thì đã bị bà bà đứng lên chặn miệng, bà bà liền kéo tay người đó sang một ghế trống thoải mái khác, ấn người đó ngồi xuống chiếc ghế êm chưa từng động vào ngoài đồ gỗ, có hơi sượng: "Này cu cậu, cầm lấy cái này!" - Nói xong, bà bà vứt hẳn cái IPad vào lòng bàn tay người đó, hướng dẫn người đó từng chút một.

"Đó đó...cua vào trong chỗ này"

"Như vậy sao?"

"Aigoo~ Sai rồi, là chỗ to to nhỏ nhỏ này này!!!"

"..."

"Ai nha ai nha, lại bị một đứa vượt lên rồi, ngươi cần phải được rèn luyện thêm a"

"Vậy đúng rồi chứ...?"

"Uhm, nhuần nhuyễn rồi"

Cứ thế, bà bà và người đàn ông kia cứ ba hồi thì "Đi thẳng, bơm nitro, tiến!" bốn chớp là "Yehet, vượt qua tên xe vàng rồi!" cho đến một lúc lặng chẳng còn tiếng động nào nữa, tất cả cặp mắt đều dán vào hai bà cháu nọ, thầm tặc lưỡi.

Không cần bàn cãi cũng không cần để ý, hai người đó xem như cho đi vào thế giới riêng đi. Mọi người tiếp tục di dời ánh mắt, đặt lại lên người Baekhyun, cậu chậm rãi nới cổ áo sơmi mình đang mặc, hơi khó thở nữa rồi.

Đột nhiên một người trong đám vest tây hiện đại, xác định là bên nhà ngoại, bước ra phía trước, đưa ánh mắt dò xét Baekhyun tỉ mỉ sau đó lại quay sang lườm nhẹ Chanyeol: "Park Chanyeol, cháu nói có người cho xem mắt, vậy rốt cuộc người con trai trước mặt này là đùa hay sao? Có biết chúng ta còn công việc bận bộn?"

Chanyeol nhếch mép cười mỉa, con ngươi đảo một vòng nhìn người đàn ông vừa thốt ra kia: "Thời điểm nào rồi còn đùa? Tụ hợp cả đám người như bác đây lại còn có ba mẹ, chị gái, bà ngoại và dòng họ bên nội, bác nghĩ cháu thật sự dám đùa sao?"

Lời nói chắc như đinh đóng cột, người đàn ông đó lại tiếp tục dò xét Baekhyun song mở miệng đánh giá: "Gương mặt này thật sự là nam hay nữ? Dáng vẻ gầy nhòm ốm yếu, tay chân hẳn vụng về không thôi. Ta tưởng rằng người khiến cháu có thể bỏ được Hae Mi chắc là đại mĩ nhân, không thì gia thế giàu có. Hóa ra chỉ là con chuột cống ngoài đường, lại còn là con trai, chưa kể còn là vợ cũ đã li dị. Tưởng khoác lên bộ đồ đắt tiền đó thì sẽ nâng cao phẩm giá sao? Tốt nhất nên từ bỏ đi, đừng bào tiền cháu trai tôi, buông tha cho nó, dụ dỗ đến những hai lần không tự thấy nhục nhã sao?"

Baekhyun nghe xong giận nói không nên lời, đằng sau đám người đó thì bắt đầu che miệng cười khúc khích, tất nhiên là cười nhạo cậu đây mà. Baekhyun thề rằng, nếu mà không vì Chanyeol, cậu đã đứng lên tẩn cho thằng cha đầu hói kia một trận cho nhớ đời, Hapkido đường hoàng, rồi để xem tướng tá nhỏ con này của cậu có thể tiễn người kia vào viện chỉnh xương.

Sau đó cảm thấy tay mình có một vật ấm áp đặt lên, Chanyeol đã nắm chặt tay cậu rồi, thấy anh siết mạnh cũng đủ hiểu không chỉ riêng mình mà Chanyeol cũng giận không kém. Baekhyun đưa mắt liếc anh một cái, kì lạ rằng Chanyeol gương mặt không thay đổi như cậu, lại rất điềm tĩnh, khóe môi có nhếch lên khinh thường.

"Vậy bác nghĩ bộ đồ bác đang khoác lên, có thể che đậy bản tính chó má của bác sao? A, lỡ mồm, Chanyeol cháu trước giờ chưa từng nói nặng ai, nhất là người lớn hơn mình, nhưng mà bác đây lại khiến cháu như thế, hẳn một từ chửi nặng cũng không đủ đâu nhỉ? Vả lại người dụ dỗ là cháu trước, đừng mở miệng làm như hiểu biết, kẻo con nít nó đánh giá cho thì càng nhục hơn, người lớn thì phải làm gương chứ"

Chanyeol thấy người kia mím môi tức giận, trong lòng lại càng thêm hả hê. Anh quay sang cầm bả vai của Baekhyun, kéo cậu sát vào lòng mình, tăng độ thân mật lên cao khiến mấy người kia liền nheo mắt khinh bỉ, có người lại trưng biểu hiện buồn nôn ra.

Anh tiếp tục chậm rãi nói: "Còn nữa, tiền cháu thế nào cũng không cần bác quản, bác cũng chỉ là bác họ của cháu. Nhà cháu kinh doanh khách sạn, nhà bác kinh doanh siêu thị, nói thế nào cũng không liên quan, bác chưa một lần đá động đến cháu, nay lại quan tâm bằng cái tình thương giẻ rách đó, một giọt nước mắt cháu cũng không thể giả vờ cảm động cho nữa"

"Mày!" - Người đàn ông đỏ như nổi cơn thú tính, cà vạt bị nới lỏng, tóc tai dựng đứng, gương mặt méo mó lộ diện, trông chẳng khác gì những kẻ say rượu không đứng đắn: "Cho đến lúc tao còn nói năng lịch sự với mày thì đừng có chọc điên tao!"

"Mèo bị dẫm đuôi mèo liền xù lông, ai nha, dáng vẻ cùng khí chất cao ngạo sang trọng đâu rồi?" - Yoora đứng kế bên giả vờ theo cách nói của bà ngoại, khoanh tay tặc lưỡi còn không quên lắc đầu mỉa mai người đàn ông đó, cô chu môi như không vừa ý.

Người kia hết bị Chanyeol xem thường giờ đến lượt Yoora, đương nhiên càng nổi khùng hơn, quay sang nhìn đám người phía sau, cười cười: "Haha, mọi người thấy chưa? Có hai đứa cháu mất dạy như chúng nó, hỏi xem có đáng để giữ lại trong Park gia hay không?"

Mấy người đó ngoại trừ những người mặc quần áo truyền thống ra thì đều gật đầu đồng tình, khẽ liếc xéo mắt lườm hai chị em nhà họ.

Lúc này Chanyeol không nói gì, vì không riêng gì anh, rõ ràng có mặt ba mẹ anh ở đây, chị hai vừa lên tiếng châm chọc, bà ngoại cũng chưa biến mất dạng thì đã xem như vô hình. 

Park phu nhân mặt mày tối sầm, ông Park bên cạnh thì đứng lên mở miệng, tay chỉ thẳng vào anh họ mình - tức người Chanyeol vừa gọi là bác: "Tôi nói cho anh nghe, người đáng bị loại ra khỏi Park gia chính là anh, tự xem lại bản thân mình đi, cả dáng vẻ lôi thôi lúc này nữa, đừng để tôi phải xấu hổ trước mặt con dâu"

 Con dâu ở đây tất nhiên chỉ Baekhyun, cậu nghe nửa hiểu nửa đỏ mặt.

"Hư? Muốn loại tôi ra khỏi Park gia sao?" - Người đàn ông bẻ khớp quai hàm, như du côn ngoài chợ: "Nói cho mấy người nghe, đừng tưởng thế lực mạnh thì muốn làm gì thì làm, mẹ mấy người chỉ là em gái của mẹ tôi, mấy người thử nghĩ xem, lấy gì mà dám quyết định đuổi tôi đi?"

Vừa dứt xong lời thì một cái tát mạnh giáng vào gương mặt thô kệch của người đàn ông đó, chính là bà bà đã vung tay. Bà bà tuy ngồi yên ở kia chơi game nhưng tai mắt vẫn đều dồn vào trung tâm chính nghe ngóng, kết quả nghe xong câu vừa nảy, giận quá không chịu được mới ra tay.

Bà bà phẫn nộ, một tay nhéo lấy nhéo để tai người đàn ông kia như trẻ con bị phạt: "Mày còn ở đây để kêu ca sao? Ta không biết rốt cuộc chị hai ta đã sinh ra cái giống loài gì thế này? Người đang không có mặt thì đừng nhắc đến, để cho chị ta yên giấc mà ngủ ở trên kia. Vả lại mẹ mày mất rồi thì ta là người đứng đầu, lớn nhất trong Park gia hiện tại, ta đã hứa sẽ quản các người, đừng để ta phải thiên vị"

Kể từ sau khi chị hai mình mất thì tất cả mọi thứ đều đổ lên đôi vai yếu ớt của người phụ nữ này, hai người con gái mất chồng từ sớm, nhờ theo chút sự nghiệp bị bỏ lỡ của chồng, cả hai tiếp tục gây dựng nó trên con đường dang dở.

Nhưng lại một lần nữa khi sự mất mác xảy ra, người chị qua đời, để lại mọi thứ cho người còn lại gánh vác. Bà bà cũng không bỏ cuộc, vì chị gái mình mà lo quản cả hai nơi, đợi khi con cháu của chị ta trưởng thành khôn lớn thì bà mới có thể an nhàn được đôi lúc.

Một cái thiên vị bà cũng chưa từng có đối với con cháu của chị em mình, luôn luôn đối xử công bằng, những cuộc khủng hoảng, những lần vỡ nợ hay suýt bị phá sản, bà luôn âm thầm giúp đỡ. Vậy mà rốt cuộc cái đền đáp cho bà là như thế này đây.

Tất cả sau đó đều chìm trong im lặng, Baekhyun ngồi lặng thinh một hồi thì nghĩ, từ khi nào mà buổi xem mắt này đã trở thành hội nghị bàn đào, à nhầm, hội nghị bàn chuyện gia đình căng thẳng thế này...

Người đàn ông kia bị nhéo đến tím cả tai, cảm thấy xấu hổ, từng tuổi này rồi mà còn bị phạt cái kiểu trẻ con này nên thẹn quá không kìm được mà bỏ đi, ở lại cũng chẳng thế đối phó được gì với người lớn tuổi kia, kẻo lại bị người khác đánh giá. 

Sau đó quí cô 'thanh tao nhã nhặn' cùng chồng mình bên cạnh cũng kéo tay bỏ đi, còn làm bộ mặt như thể không chịu đựng được nữa. Kế đó, đám người vest tây lịch lãm cùng các cô giày gót đỏ lần lượt kéo nhau ra về, không quên liếc mắt khinh bỉ, phỉ nhổ mấy cái.

Giày gót đỏ nện xuống sàn nhà đến nhức cả tai, Baekhyun ngồi đó cảm thấy như mình là người có lỗi vậy, thật sự rất có lỗi.

Trong phòng khách giờ chỉ còn mỗi nhóm người vận áo truyền thống kia, Baekhyun thầm nghĩ tại sao lại không hành động như đám người vừa bỏ đi kia mà lại im lặng từ đầu chí cuối, một câu mỉa mai hay phản bác cuộc xem mặt này cũng không có.

 Nghĩ được một hồi thì cũng tự cho kết luận, theo nghe nói thì là nhà gia giáo nên cũng hiểu được rằng thất lễ với người lớn tuổi là một điều cấm kị nhất huống chi còn làm càng như mấy người kia, khi nãy cậu cũng cảm nhận được nhóm người vận áo truyền thống có hơi khinh thường mấy người đó.

Vả lại, tuy tuân theo cách sống xưa, không chấp nhận chuyện con trai yêu con trai nhưng trước mặt lại không đá động gì đến Baekhyun, chỉ lẳng lặng đánh giá cậu qua vẻ bề ngoài.

Rồi đột nhiên một người phụ nữ trong đó ngồi xuống bên cạnh Park phu nhân, tay còn xoa mu bàn tay của Park phu nhân, nhìn thoáng qua có lẽ là chị gái của người đó.

Người chị gái đó thì thầm gì đó với Park phu nhân, sau lại quay sang nhìn Baekhyun, mang theo chút thiện cảm để không gây khó dễ cho cậu: "Cậu là...Byun Baekhyun đúng chứ?"

Nghe nhắc đến tên mình, Baekhyun lật đật đáp: "Dạ vâng...là cháu"

Hài lòng với cách dùng kính ngữ của Baekhyun, tuy hơi bối rối một chút nhưng không sao. Người chị gái tiếp tục dò xét cậu, vẫn là cố gắng gây thiện cảm nhất có thể, tạo nên không khí tự nhiên: "Cô thắc mắc rằng, rốt cuộc con trai thì có tình cảm gì? Đây chắc chỉ là một căn bệnh mà căn bệnh nào thì đương nhiên có thể chữa đi được hết"

"Nếu nói đây là bệnh..." - Baekhyun bất giác không còn cảm thấy rụt rè nữa, cậu như quen với loại câu hỏi này, liền nâng cao mặt, tạo ra một thái độ tự tin cực kì, tay kia còn siết chặt bàn tay Chanyeol: "Thì cháu muốn cho cô biết rằng, không có tên bác sĩ nào có thể chữa trị được đâu. Với lại, đối với cháu nó không phải là bệnh, mà là yêu. Cô có thể nói cho cháu nghe, khi bên cạnh chồng của cô, cô cảm thấy như thế nào?"

Người chị gái có hơi ngạc nhiên trước Baekhyun, cậu trai trẻ lần đầu làm cô lúng túng: "Cảm thấy sao...à ừ thì, cô cảm thấy tim mình đập rất mạnh, cảm thấy rất hạnh phúc"

"Đó là yêu thưa cô" - Baekhyun khẽ mỉm cười, quay sang nhìn Chanyeol: "Cảm thấy như trước mặt chỉ có hai người, trong lòng ngực đang xôn xao hàng nghìn con bướm. Cô thử nghĩ xem, tình cảm nam nữ cô ắt hẳn hiểu rõ, nó cảm thấy như thế nào cô đều trải qua, và cháu cũng vậy, cái cảm giác mà cô từng trải, nó y hệt như cháu lúc này"

Baekhyun chậm rãi tiến lại gần mặt Chanyeol, cậu cả gan hôn lên môi anh, trước mặt chứng kiến bao nhiêu người, cũng mặc kệ người ta cảm thấy khinh bỉ hay buồn nôn thế nào, cậu vẫn rất muốn chứng minh rằng nam nữ hay với nam nam không hề có giới hạn ngăn cách nào cả.

Chanyeol bất giác cười lớn, thuận tay ôm thắt lưng cậu vào lòng, môi cũng quyến luyến Baekhyun không chịu dứt ra, chỉ là anh không nghĩ cậu dám bạo dạn như vậy.

Và đối ngược với những gì Baekhyun nghĩ về việc khinh bỉ hay buồn nồn thì tất cả mọi người đều sâu sắc nhìn cậu và Chanyeol hôn nhau, rồi có vài người khẽ thẹn thùng đỏ mặt, có vài người bối rối không dám nhìn vào.

Ngay cả người chị gái đó cũng tình trạng không khác gì, miệng há hốc ra một khoảng, cho đến khi Park phu nhân nâng cằm chị gái mình lên thì mới có thể trở lại dáng vẻ tao nhã thường ngày.

Người chị gái nhoẻn miệng cười một nụ cười hài lòng, ban đầu nhìn Baekhyun cô còn nghĩ cậu yếu đuối chỉ toàn để Chanyeol che chở như lần nãy bị mỉa mai chẳng hạn, cũng là Chanyeol đứng ra nói đỡ dùm. Nhưng giờ lại không ngờ, cậu con trai bây giờ với khi đó là một, dáng vẻ tự cao mạnh mẽ vô cùng, khác xa với vẻ ngoài và sự đánh giá của cô.

Cô không nói gì, chỉ đứng lên cười khanh khách khó hiểu, rồi khoác tay người chồng cô, cô khẽ dụi đầu vào như trẻ con mới biết yêu: "Đi về thôi nào chồng yêu, hôm nay đặc biệt em nấu món chồng yêu thích"

Sau đó quay sang những người còn lại, cô nói với họ vài lời rồi cũng cùng nhau đi về hết, không còn lại mống nào nữa.

Lúc này nhìn chỉ còn người quen, bớt căng thẳng hơn đôi chút, Baekhyun thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn còn nghi vấn trong lòng, liếc nhìn Chanyeol một cách mông lung: "Vậy là sao? Chúng ta rốt cuộc có được chấp nhận hay không? Còn đám người vest tây lịch lãm cùng các cô giày gót đỏ thì sao? Họ ghét em lắm..."

Cậu nũng nịu như thể trong nhà chỉ còn cả hai, đến khi bất giác nhìn lại thì chị Yoora cùng bà bà cười biến thái và cặp vợ chồng Park cũng nhìn nhau mà cười.

Cười cái quái gì đây chứ? Cậu cười không nổi.

Chanyeol khẽ liếc nhìn mọi người rồi quay sang xoa mái tóc của cậu, ấu yếm nhìn: "Lần này chúng ta thắng to rồi, anh không ngờ em cũng có mặc tâm lí như vậy đó, lại còn dám hôn anh trước bao nhiêu người, này là Baekhyun người anh yêu sao?"

"Chẳng phải em đã nói rồi sao..." - Baekhyun nhướn mày cười gian: "Em không còn là Baekhyun của năm đó nữa" - Lại lần nữa hai chóp mũi chạm nhau rồi môi dưới cũng nhè nhẹ va chạm, nụ hôn hạnh phúc vô cùng.

"È hem!" - Cho đến khi có người đỏ mặt lên tiếng, thì khung cảnh lãng mạng lập tức đá văng sang một bên, chị Yoora tay vén tóc, làm bộ mặt hưng phấn: "Baekhyun em đừng lo, ải khó khăn nhất em đã vượt qua, chính là bên nội nhà chị khắt khe như thế mà em có thể thuyết phục được họ, lại còn làm họ thẹn thùng lúng tung, em quả thật là lợi hại a" - Yoora giơ ngón chỏ về phía cậu tươi cười.

"Phải đó phải đó, ai nha..." - Bà bà tay chắp sau lưng, giả vờ lom khom: "Đối với kẻ cổ lỗ sĩ cháu còn thuyết phục được, huống chi lũ tép riu con cháu của chị gái ta, chúng không chấp nhận thì ta cũng ép cho bằng được, cháu đừng lo quá haha"

Baekhyun ngơ ngác, thì ra là mình được một nửa chấp nhận rồi sao? Thật tin không vào. Nhưng chợt nghĩ đến một nửa còn lại, trong lòng vẫn không khỏi lo được như lời bà bà nói: "Không được, cháu không thể bắt ép họ chấp nhận. Để ngày nào đó, cháu sẽ đường đường chính chính mà đi nói chuyện với họ, cháu muốn họ thật sự chấp nhận, nếu được thì để cả thế giới này chấp nhận hẳn không phải là chuyện lớn"

Baekhyun cao ngạo cười, không ngờ buổi come out hôm nay tuy không thuận lợi theo ý muốn nhưng lại đạt được thành tích đáng kể, chính là một nhóm người luôn tuân theo qui củ của tự nhiên cũng có ngày phải chấp nhận sự việc kinh thiên này.

Baekhyun một phần cả gan dám nói những lời đó hay hành động bạo dạn hôn Chanyeol đều là vì cậu nghĩ rằng, Chanyeol chắc năm đó cũng đối mặt với những thứ như thế này, một mình anh đứng trước bao nhiêu ánh mắt, phải lượng những con người mà trả lời thì có hơi khó khăn.

Chanyeol cũng thừa nhận rằng dũng khí của ngày hôm nay mà anh có được là vì cậu, tất cà là vì có Baekhyun bên cạnh nắm tay anh. Cho nên Baekhyun không muốn chuyện năm đó sẽ đi theo chiều hướng xấu, cậu phải kéo nó lên bằng mọi giá, và cũng vì có Chanyeol bên cạnh, cậu mới dám thực hiện.

Vì thế, lựa chọn khôn ngoan sau này của cả hai là, sẽ không tự đối mặt một mình mà hãy cùng người đã mang cho mình dũng khí mạnh mẽ đó và cùng nhau chiến đấu, cho dù kết qua mang lại là thất bại hay thành công thì chí ít, vẫn không gây ra hiểu lầm làm tổn thương nhau, vẫn là còn ở cạnh nhau chưa mất đi.

Nam nữ có thể, vậy giới hạn giữa nam nam ắt hẳn không có, chỉ là theo con tim mà chọn hướng đi, nếu có đủ mạnh mẽ mà đạp đổ cái mà mọi người cho là giới hạn thì đó mới gọi là tình yêu, thứ mà không mang trong mình giới hạn.

Tình yêu không phân biệt bất cứ thứ gì cả, vậy thì giới tính là cái thá nào chứ?

-TBC-

Tung hàng đêm giao thừa (¯﹃¯)Chuẩn bị đi chùa cúng kiến, hôm nay dự định thâu đêm viết nốt chap cuối luôn, còn một bước nữa là hoàn rồi (* ̄∇ ̄*) Nghĩ tới mà sung sướng~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com