TruyenHHH.com

Longfic Chaelice Park Chaeyoung Em La Cua Lalisa

Người bà ngắm cháu gái xinh đẹp của mình, ngắm với vẻ đau xót thoáng lộ trên khuôn mặt cô, cụ khẽ thở dài:" MinJeon, mẹ muốn ăn trái cây, con đi mua cho mẹ đi"

"Mẹ..." Bà Park MinJeon nghe mẹ nói vậy là hiểu cụ muốn mình tạm tránh đi, không khỏi gọi một tiếng

Dù chẳng muốn nhưng cô Park vẫn đi ra ngoài, Chaeyoung biết ngoại có lời muốn nói với mình nên cũng thấp thỏm lắm, mười ngón tay cô đan chặt vào nhau.

Bàn tay nhăn nheo dịu dàng vuốt tóc cô:" Cháu tôi, khổ thân con quá"

Chaeyoung khẽ lắc đầu:" Ngoại, con biết mình sai rồi, không nên chủ quan để chuyện đi đến nước này, còn khiến ngoại phải nhớ lại chuyện đau lòng đó" Năm đó nỗi đau mà người bà đang ngồi cạnh cô phải chịu không kém cô 'kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh' mà!

Cụ yêu thương vén tóc cho cô:" Ngoại già rồi cũng đã phải trải qua nhiều chuyện trong đời, giờ nghĩ lại mới thấy tất cả giống như một giấc mơ, chớp mắt là trôi qua" Nếu đột ngột được tin dữ, cụ cứ ngỡ rằng mình sẽ theo con gái và con rể nhưng cuộc đời mà, cháu ngoại đã lớn hết cả rồi mà cụ vẫn chưa xuống cửu tuyền

"Con đừng nghĩ là ngoại an ủi con, khi con sống đến được từng này tuổi ngoại, thấy mình đã sống đủ thì con sẽ nhận ra chuyện trước kia con so đo, để bụng thì giờ đều là những chuyện nhỏ nhặt, người trước kia con ghét thì bây giờ cái ghét cũng nhạt rồi. Ngày trước, ngoại không ưng ông ngoại con thế nên mối hận giữa ngoại với ông ngoại theo đến cả đời, đến khi ông con mất ngoại mới nghĩ thoáng, nhưng tận mấy năm nay mỗi khi nhớ lại, ngoại chỉ nhớ được ngày trước ông đã rất tốt với mình. Nếu lúc trước chẳng so đo mấy chuyện vặt vãnh có lẽ ngoại cùng với ông ấy đã hạnh phúc hơn. Bây giờ thì cũng đã quá muộn"

Chaeyoung hiểu ý bà mình:" Hai chuyện này không giống nhau đâu ngoại à, không hề giống.."

Thấy giọng cô run run thì cụ xót lắm, bản thân cụ hiểu rõ đứa cháu gái bề ngoài nhu mì yếu đuối nhưng tính cách hơi mạnh mẽ, kiên cường này:" Chaengie bé ngoan của ngoại, ngoại vẫn chưa nói cho con năm xưa con xử sự khoan dung như vậy ngoại rất tán thành" Thật ra ban đầu cụ cũng thầm chê trách cháu nhưng sau này cụ dần hiểu tấm lòng của cháu gái mình:" Bây giờ Lalisa, con bé ấy có cải tà quy chánh như sự kì vọng của con năm đó chưa?"

Đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay khiến những móng tay trắng nhợt, Chaeyoung chẳng gật chẳng lắc đầu

Không đợi cô trả lời, cụ nhẹ giọng hỏi tiếp:" Bây giờ con bé ấy làm công tác gì?"

"....Cô ấy là quân nhân" Cô đáp với giọng khản đặc

"Ahh, thế có lập được chiến công nào chưa?"

Lần này Chaeyoung chậm rãi gật đầu

"Vậy là tốt rồi, con bé biết hư mà hối cải còn quý hơn vàng.."

"Ngoại, xin ngoại đừng nói nữa" Chaeyoung ngẩng lên, đôi mắt của cô chứa đựng nỗi đau tê tái, nhìn ngoại khẩn khoản:" Con tồi tệ lắm, nếu ngoại nói vậy con sẽ dao động mất, ba mẹ con sẽ không tha thứ cho con đâu!"

Con bé ngốc nghếch này...:" Chaengie, tất cả các bậc cha mẹ trên đời đều mong cho con mình được vui vẻ hạnh phúc. Nếu con có thể gả cho một người thật tốt rồi sống hạnh phúc thì hai đứa kia sẽ mừng lắm"

"Lalisa không phải người lương thiện" Chaeyoung đau xót lắc đầu

"Trước kia con bé quả thật không phải. Nhưng mà nếu bây giờ, con bé còn giống lúc xưa thì sao con có thể thích được chứ"

"Nhưng cô ấy vẫn là kẻ đó..."

"Chaengie đừng để khuôn phép thế tục che mắt con, con có tấm lòng nhân hậu. Chỉ cần con học được cách bao dung thì mới có thể trở nên hoàn hảo"

Sao Chaeyoung có thể chẳng biết đến đạo lí này chứ? Chỉ có điều cô không dám nghĩ về nó:" Con...." Cổ họng nghẹn lại, không sao thốt nên lời, thật sự cô chỉ có thể 'buông xuôi' ư

Người bà xót xa nhìn vẻ dằn vặt trên mặt cháu mình, thầm nghĩ vì sao Chúa lại để đứa bé ngoan, lương thiện này phải chịu nhiều khổ đau đến vậy

"Ngoại..." Cô đã rất khó khăn khi phải nói ra lòng mình, lần đầu tiên cô kể cho một người khác về sự dằn vặt trong nội tâm:" Con cũng đã hết cách rồi, rõ ràng con biết con với cô ấy chả bao giờ có kết quả nhưng vẫn không cách nào gạt cô ấy ra khỏi suy nghĩ được, con cũng chẳng biết là mình đang bị làm sao nữa, gặp cô ấy trái tim con vừa vui sướng vừa đau xót, con sắp điên lên mất..."

"Con à, vì con thương con bé đấy"

"Con thương cô ấy, con thương cô ấy nhiều lắm" Chaeyoung úp mặt vào lòng bàn tay, môi khẽ run:" Nhưng con cũng thương ba mẹ con...."

Bé ngoan của ngoại:" Chaengie con nghe ngoại nói này, ba mẹ con là con gái và con rể của ngoại, là khúc ruột trong lòng ngoại. Khi nghe MinJeon nói chuyện này ngoại cũng muốn hai đứa chia tay nhưng sau đó lúc chờ con đến, ngoại ngồi đây an tĩnh suy nghĩ rất nhiều điều. Bây giờ ba mẹ con đang ở trên thiên đàng theo dõi chúng ta, tâm nguyện lớn nhất của hai đứa nó là mong cho con được bình an, hạnh phúc suốt đời, nếu người đó có thể làm được điều đấy thì nhất định ba mẹ con cũng sẽ tha thức cho con bé. Ba mẹ con là người thế nào con còn không biết ư? Hai đứa nó tốt bụng lắm vả lại cô thiên kiêm là con đây còn quan trọng hơn tính mạng, nếu con mà vui vẻ nhất định hai đứa nó sẽ không phản đối đâu"

Cụ Park nhận ra Chaeyoung đã yêu Lisa rồi, nếu rời xa thì cả cuộc đời cháu gái mình sẽ sống trong buồn đau và tiếc nuối; nếu buộc phải chấp nhận tương lai ấy chi bằng đặt niềm tin vào Lisa, đặt niềm tin vào Chaeyoung vì tương lai của hai đứa mà đánh cược một lần. Cược rằng không vết thương nào là không thể lành theo thời gian, chỉ cần hai đứa luôn bên nhau thì một ngày nào đó nỗi đau rồi cũng sẽ nguôi ngoai.

"Ba mẹ con là người tốt nhưng mà con không thể tha thứ cho chính mình..."

"Chaengie con nói thật cho ngoại biết, con yêu con bé ấy rồi đúng không?"

Cơ thể Chaeyoung run rẩy, môi mím chặt phải một lúc sau cô mới gật đầu nặng nề

"Vậy thì vì tấm tình này con hãy can đảm lên nào" Cụ Park cầm tay cô:" Con người sống trên đời không ai có thể trốn được số phận mà ông trời an bài cho mình. Con gặp cô bé ấy đó là kiếp của con. Tình yêu và tình thương sẽ bao dung tất cả, Chúa để con bé ấy xuất hiện lại trước mặt con là vì người muốn bù đắp cho con đấy"

--------------------
Tạm biệt bà ngoại, Chaeyoung không về nhà mà đến một nơi, chôn cất ba mẹ cô. Đứng trước mộ ba mẹ, cô đã suy nghĩ rất nhiều điều

Ngoại cô có nói một câu khiến bản thân giác ngộ: Cô yêu Lisa điều dó là hiển nhiên, dù cố phủ nhận thế nào, thì hình bóng cô ấy cũng đã hằn sâu trong trái tim cô. Ngày trước tuy cô ấy từng phạm lỗi lớn nhưng bây giờ cô ấy đã hi sinh cho cô nhiều như vậy, tình yêu cô ấy dành cho cô có thể giúp cô dũng cảm đối mặt với chuyện này hay không? Dù chưa từng nghĩ đến vấn đề này thì từng cử chỉ, hành động của cô ấy cũng hiện rõ trong tâm trí cô, những vết thương trên lưng cùng câu nói:" Lisa phải sống hạnh phúc bên em" của cô ấy. Trong tình yêu này, cô ấy đã nổ lực nhiều đến vậy sao cô lại không cố gắng mà chỉ lo đòi hỏi?

Vết thương lòng còn chưa kết cô nên mượn danh nghĩa tình yêu để lựa chọn nhìn thẳng vào vấn đề cùng cô ấy hay không? Và rồi có cùng cô ấy đi tiếp hay không?

"Ba...Mẹ..." Tiếng gọi của cô tan vào gió

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com