Longfic Chaelice Park Chaeyoung Em La Cua Lalisa
"Em vừa nói cái gì cơ?" Jennie cười hì hì truy hỏi "Em không đến dự có được không?" Đi thì chẳng phải cô tự tìm tổ ong mà chọc sao? "Sao gì cơ? Chị nghe không rõ lắm" Jennie 'dịu dàng' hỏi lại "...em đi" Sát khí quá nặng nên trái tim bé nhỏ của cô không chịu nổi nữa "Thế mới là chị em tốt của chị chứ, họ hàng nhà chị vốn không nhiều vả lại cũng chẳng thân với ai. Trừ em thân mật với chị nên mới bảo em lên đây giúp chị giữ thể diện. Yên tâm đi, tiền vé máy bay của em chị sẽ chịu" "Vụ vé viếc đó không phải là vấn đề" Nếu biết chuyện này nhất định người nào đó muốn chi tiền vé máy bay cho cô hơn nữa đấy chứ. Đợi đã:" Hai người vẫn chưa mời Lalisa đâu nhỉ?" "Chẳng biết ChiChu đã mời chưa, tụi chị tổ chức gấp quá không phát thiệp cưới toàn gọi điện mời thôi" Jennie trả lời sau đó chị tỏ vẻ cảnh giác:" Em hỏi cái đó làm gì?" "Không, không có gì" Cô định kể lại với chị mình nhưng trong tình huống hiện tại sao cô có thể không biết xấu hổ mà mở miệng cho được. "Trước mắt cứ thế đã" Jennie cũng không nghĩ nhiều:" Nếu không bận gì thì em lên đây với chị sớm nhé còn nhiều việc phải lo lắm" Chaeyoung ậm ừ coi như đã trả lời. Sau khi cúp điện thoại, cô thộn mặt ra: Bây giờ phải làm thế nào đây? Khi lòng cô đang rối như mớ bồng bông thì chuông điện thoại vang lên. Cô vô thức liếc nhìn quả nhiên là người cô đang sợ gặp nhất đây mà! Cô lườm chiếc điện thoại, hận không thể phá hỏng nó bằng cái lườm sắt bén như dao. Chẳng qua cái gì phải nghĩ cuối cùng vẫn phải nghĩ, trở về với thực tại, chuông điện thoại réo không ngừng, cô thoáng do dự rồi tiếp điện thoại, thầm nguyện cầu là cậu đừng nhận được tin sớm thế. Nào ngờ đầu dây bên kia lại mở đầu bằng tràng cười nắc nẻ, giọng cười cho thấy tâm trạng của chủ nhân nó hiện đang khoái trá đến mức nào. Thảm rồi! Cô sởn cả gai ốc. "Park tiểu thư, nghe nói em sắp vào Seoul du lịch lần này Lisa nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm chủ nhà, hết lòng báo đáp việc em đã từng tận tình giúp đỡ, Lisa tuyệt đối không để sự tận tụy của em uổng phí đâu nha" Cái gì gọi là vẻ đứng đắn, cái gì gọi là lòng lang dạ sói nào! Chaeyoung thầm gào lên trong lòng:" Này nhé... Chưa chắc em đã đi đâu" Giọng cô không nhỏ chút nào nhưng đối phương vẫn làm như không nghe thấy:" Bao giờ em xuất phát? Lisa đặt vé máy bay ngay ngày mai cho em luôn nhé?" Cô xém xỉu, ý cậu đã rõ đến không thể rõ hơn rồi:" Em còn công việc chưa làm xong, mà có phải em kết hôn đâu lên đó sớm làm gì?" Còn ép cô nữa là cô sẽ không đi bằng mọi giá đó! "..." Dù cô không ở trước mặt cậu nhưng cậu vẫn mường tượng ra vẻ mặt của cô khi này. Thôi bỏ đi, đợi lâu thế rồi còn so đo có sớm thêm được một hai ngày đâu được cái gì:" Thế bao giờ em định đi thì bảo Lisa một tiếng nhá, Lisa sẽ đặt vé máy bay giúp em" "Em tự đặt vé" "Vâng, được được em tự đặt" Thái độ sẵn sàng hợp tác trong mọi tình huống này khiến người ta chẳng thể soi mói nổi, Chaeyoung vốn là người ăn mềm không ăn cứng nên nhất thời áy náy với cậu lắm, có phải cô đã quá phóng đại không? Có lẽ cậu chỉ phấn khởi vì cô sắp đến chỗ cậu thôi, phải chăng cô đã hiểu lầm cậu cho rằng cậu quá mức cầm thú rồi? Còn Lisa thì biết tỏng cách này của Chaeyoung, ở cách xa cô, cậu khoe cặp răng trắng sáng: bảo bối ơi em còn trốn đi đâu được nào? Thế là Chaeyoung cứ dùng dà dùng dằn, Jennie thì cứ giục lên giục xuống, khó lắm cô mới kéo dài được đến ngày 29. Ngày 29 tháng ba, cuối cùng cô cũng vào Seoul mang theo tâm trạng vô cùng phức tạp. Lần này thì cô nghe theo kiến nghị của Lisa, nói dối Jennie là ngày mai cô mới vào Seoul đó. Bởi vì cô đột nhiên rất muốn chỉ có hai người họ bên nhau. Cô rất nhớ cậu. Trưa nay, quán bar mở tiệc (thời gian rất ư là không hợp lí) mục đích của bữa tiệc là để chúc mừng trò chơi lớn gần đây của họ chấm dứt thắng lợi hoàn toàn đồng thời giới thiệu hội viên mới của quán - người tham gia trò chơi vừa rồi khi trò chơi đang tiến hành và cũng là công thần lớn của trò chơi: Jun Bởi vì các cửa tiệm quanh khu đó đều mở cửa vào buổi tối nên thời gian này bãi đậu xe cạnh ngách nhỏ nọ vắng tanh, chỉ có nhân viên quản lí là mắt chữ O mồm chữ A nhìn từng chiếc siêu xe nổi tiếng thế giới nối đuôi nhau đi vào, sau đó là đám thanh niên cả trai lẫn gái vận thời trang và trông rất sang trọng bước xuống xe, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong quán bar nhìn từ bên ngoài thì có vẻ nhỏ hẹp nhưng bên trong lại rất rộng rãi ngát hương mùi rượu, quán hiếm khi đắt khách thế này, nhìn đám thanh niên con nhà giàu, con ông to bà lớn lần lượt kéo vào khiến bọn nhân viên giật mình kinh hãi. Đám cậu ấm cô chiêu này chỉ hay xuất hiện trên các bản tin thôi sao họ lại có thể thấy mấy cô cậu ấy ngoài đời còn sang hơn trên báo vậy? "Mày định giỏ trò gì mà giữa trưa kêu tao đến quán?" Mino chống tay lên quầy bar vò mái tóc rối mới được nhuộm màu bạch kim của anh chàng. "Tối nay tao không rảnh" Ngồi sau quầy bar Lisa bỏ đĩa vào máy phát nhạc, khóe môi cậu cong lên nụ cười rạng rỡ. Cậu cùng không ngờ là tận hai chuyện vui đến với cậu cùng lúc. Chuyện phải kể đến đầu tiên lão Han quyết báo thù cho bầy chó giữ nhà của lão nên bằng mọi giá kéo Jun vào cùng phe, lão không ngờ hành vi đó lại là rước cọp vào hang thậm chí là một con cọp với hàm răng sắc nhọn. Jun phối hợp với Mino hai người họ một trong bóng tối, một ngoài ánh sáng đã đào ra tất cả tội lỗi của nhà lão Han. Nhà lão quá thối nát đó biến khỏi Seoul từ đây. Và Jun cũng nổi tiếng sau cuộc chiến, trò chơi vừa rồi được sinh ra ở đây đương nhiên khi thành công sẽ được khánh công ở đây rồi. Còn chuyện vui thứ hai là sự bất ngờ của cậu thì hôm nay, bảo bối kia sẽ vào đây chung với cậu, còn tưởng cô sẽ trốn đến tận cuối ngày cơ. "Mày nói cái mẹ gì thế?" Tối nó không rảnh á? Có công to việc lớn nào quan trọng hơn là khánh công chứ?! "Tao đi đón người" "Nguyên thủ quốc gia?" "Là một người còn quan trọng hơn thế" "Tao đi với mày" Con nhóc này còn bí mật giấu anh cơ đấy "Miễn đi" Lisa nghĩ một lát nữa còn phải đi tắm kẻo người ta lại ghét bỏ cậu vì mùi rượu "Miễn gì cơ?" Nhân vật chính của tiệc khánh công hôm nay - Jun cầm một ly Pear Martini đi đến:" Lisa ly này không ngon, nể mặt tôi là nhân vật chính của hôm nay có thể pha chế cho tôi một ly được chứ" Cô chớp đôi mắt quyến rũ "Vụ này hơi phiền rồi" Cậu ngoắc bartender:" Đại tiểu thư này ghét cậu rồi đó, hôm nay mà không làm vừa lòng cô ấy thì từ mai khỏi đi làm luôn" "Hừ" Chuyện đã nằm trong dự kiến của Jun rồi nên cô cũng không quá thất vọng, bực bội liếc xéo cậu một cái rồi dán người vào Mino:" Chuyện mấy người vừa nói là chuyện gì thế?" "Không có gì" Lisa đáp một câu cụt lủn, ngay sau đó cậu đứng dậy:" Mọi người đến đã đông đủ rồi, bắt đầu thôi" "Này!" "Yo yo wazzupp" Lisa gõ gõ mấy chiếc ly trước mặt, cao giọng:" Jun - sếp nữa tướng quân của tương lai" Ngay lập tức ngọn đèn sáng rọi vào Jun trong chiếc đầm dài màu đen, trông cô cực kì quyến rũ khác hẳn với vẻ sắc sảo mạnh mẽ nơi tòa án. Đám đàn ông hét rầm lên. "Vì công thần lớn nhất trong trò chơi của chúng ta, các vị nâng ly, CHEERS" Lisa nâng ly rượu lên, bắt nhịp cho mọi người và uống cạn một hơi. Các hội viên cùng đồng thanh nâng ly rồi uống. Tiếng nhạc càng lúc càng lớn, từng top người đi đến bắt chuyện với Jun cũng có một vài người vây quanh Lisa và Mino cười đùa, chọc ghẹo họ. Nhưng đông nhất vẫn là đám người tò mò về lí do cậu mở tiệc khánh công vào buổi trưa. Cậu chỉ cười ậm ừ vài tiếng rồi lảng sang chuyện khác. "Nó bây giờ á, hừ... Ai biết nó đang làm cái quỷ gì ta thưởng cho vài triệu won luôn!" Đã vấp phải quá nhiều trắc trở nên Song đại thiếu gia bắt đầu không vui rồi. "Thật hả?" Có người hai mắt sáng lên:" Nhà tao buôn bán tin tức, rất nhiều người muốn khiêu chiến với bí mật tao sẽ thả tin cho bọn đó, nhất định sẽ 'hot' lắm đấy!" "Nè ngành báo chí tụi tao đưa tin mới là hợp pháp, sứ mệnh của tụi tao là phục vụ nhân dân. Mày đừng có mà lấy trò chơi của thế giới ngầm nhà mày ra so với tin tức của truyền thông bọn tao" "Thôi đê, ba cái đồ chuyên viết tiểu thuyết nhà mày thì biết cái gì" "Giỏi thì ra tay đi, đừng có nổ nữa" Đám người 'chỉ lo thiên hạ không đủ loạn' quanh đó châm ngòi, ai bảo phẩm chất của người ta tốt quá cơ chứ, lâu lắm rồi có xem được người ta đánh nhau đâu. Còn Lisa thì nghe đến từ 'viết tiểu thuyết' vui lắm, bảo bối nhà cậu cũng viết tiểu thuyết nha hôm nào nhất định phải tìm đọc mới được. "Cô Manoban, nhớ ai mà ngẩn người vậy ta?" Một anh chàng lực lưỡng, ngậm thuốc rót rượu cho cậu hỏi Lisa nhìn sang cái người thuộc trường phái dã thú, nếu khoản lăng nhăng với Mino thì sẽ là một cuộc chiến sống còn, cậu cụng ly với hắn:" So với chúng mày, tao trong sáng như cừu non lạc đường" Tính từ khi biết Chaeyoung. Mino phụt luôn ngụm rượu trong miệng ra, ôi chúa tai anh có vấn đề rồi chăng? "Cô Manoban, kể cả khi giả nai Lisa cũng rất đẹp" Một cô gái ăn vận theo phong cách thời trang Lolita nháy mắt với cậu, cô thật rất muốn có một 'cuộc tình trong sáng' với cậu nha. Kết luận duy nhất mà Lisa rút ra là không thể để Chaeyoung tiếp xúc với đám người này. "Mino, lửa gần rơm lâu thế rồi mà mày còn chưa cưa được người đẹp Jun à?" Nhắc đến phụ nữ, chàng trai lực lưỡng chuyển luôn sang đề tài hứng thú của anh. "Mày muốn gây hả?" Bị chọc đúng vết thương trong lòng, Mino lườm anh chàng, thế nó tưởng anh nhuộm tóc màu bạc làm gì? 'Tóc trắng đã ba trượng dài, sầu thu dằng dặc bao ngày riêng man mác' "Đến lượt tao rồi" Chàng trai lực lưỡng rất lịch sự thông báo trước một tiếng. "Cả tao cũng chưa được đâu nhé, nếu mà mày cưa được cô nàng, tao sẽ tự tay viết ngược tên mình treo lên đây!" Nhìn bộ dạng vênh váo của anh chàng, Mino nói cứng. Không phải vì anh trúng phép khích tướng của anh chàng đâu, mà là anh nhìn ra trái tim của người đẹp Jun đã trao cho cái tên ngồi đối diện anh này, chẳng qua cô nàng kiêu quá cố đợi người ta tán đến mình. "Chanwoo, mau 'ngủ' cô nàng đi, Song đại thiếu gia cứ như gà mắc thóc ý, để hắn triển lãm sự bác đại tinh thâm của nhân dân cả nước đi nào" "Tốt, bố thích câu này của mày!" Chanwoo nhấp một ngụm Whisky, anh đang tràn ngập tự tin Đám người lắm chuyện bắt đầu rộn rã bàn tán:" Hứ" Một tiểu thư nhà giàu ăn vận theo phong cách thời trang Lolita liếc xéo mấy người họ một cái. Sau đó, cô ngó sang Lisa ít lời và luôn điềm tĩnh nhìn đi nào không bị mê hoặc bởi sắc đẹp mới là người chân chính. Kì thật cô đã sai hoàn toàn, dù trên phương diện nào hay bất kì thời điểm nào, thì người này cũng luôn trầm mê hơn bất cứ ai hết. Chỉ có điều cô không phải người con gái đó mà thôi. Khi này tâm trí Lisa chả phải đã bay đến tận đâu rồi sao? Cậu tán phét với đám người một lát, nhìn đồng hồ trên điện thoại thấy cũng gần đến giờ thì cầm túi xách đứng dậy:" Tôi đi trước đây, mọi người ở lại chơi vui vẻ" "Mố?! Lủi về nhanh vậy ư?" Đám người ngỡ ngàng "Ừ" Cậu uống cạn ly rượu của mình, khóe môi cong như đang cười rồi rảo bước trên đôi cao gót bước đi lạch cạch, còn phải tắm trước khi đi đón cô nữa. "Lalisa, đi đâu đấy?" Jun vội gọi "Đón vợ tôi" Khi này trong đầu cậu chỉ có mỗi suy nghĩ là Chaeyoung sắp đến nơi rồi, tâm trạng cậu đang rất tốt nên người ta hỏi gì cậu đáp luôn nấy, trả lời xong cậu ngẩn ra, từ trước giờ bản thân luôn là người giỏi về kiểm soát thái độ cũng như lời ăn tiếng nói của mình, bật thốt ra câu trả lời trước khi kịp suy nghĩ là chuyện cực kì hiếm gặp. Thử nghĩ xem, nếu khi làm nhiệm vụ mà hỏi gì cậu cũng đáp thế này thì chẳng phải cậu đã xong đời lâu rồi sao? Hóa ra mình vui đến cỡ đó à? Cậu khẽ lắc đầu, mỉm cười bất đắc dĩ nhanh bước ra khỏi quán. "Chậc!" Jun khẽ nhíu mày, không muốn nói thì khỏi nói luôn đi, sao phải viện cái cớ này chứ Chỉ có Mino - bạn của cậu là nhạy cảm phát hiện ra rằng: nó nói phét quá thuận miệng, nó lấy tư liệu sống ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com