TruyenHHH.com

[LongFic|Bác Chiến] Biến Thái

Chương 7

iimyour_joy

Khi Vương Nhất Bác về nhà thì đã hơn 7 giờ tối, thím Lưu viết lại một tờ giấy nói rằng để phần cơm cho hắn ở trên bàn. Người giúp việc của nhà họ Vương đều chỉ làm đến tối là trở về, cho nên nếu Vương Tĩnh không ở nhà, cũng chẳng có ai quản lý Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đi lên tầng ba, nhìn thấy cửa phòng Tiêu Chiến đóng kín, lửa giận ban nãy đã tạm nguôi đi nay lại bùng phát, đúng là lòng dạ hắn sắt đá, bình thường tuy là một kẻ không đứng đắn nhưng không có nghĩa rằng hắn không biết hai chữ tổn thương viết thế nào.

Chạm tay vào nắm đấm cửa khẽ vặn một chút mới chợt nhớ ra Tiêu Chiến luôn chốt cửa phòng, trước đó Vương Nhất Bác đã nhiều lần muốn tìm chìa khoá phòng cậu nhưng vì mải lo lắng luyện tập cho lần thi đấu này, tất cả mọi chuyện đều bị hắn ném ra sau đầu, hiện giờ mới bất chợt nhớ ra.

Vương Nhất Bác xuống nhà kho tìm chìa khoá dự phòng, lục lọi một lúc cuối cùng chiếc chìa khoá lạnh lẽo phát ra màu đồng xỉn đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, có được thứ này cũng không cần phải vội vàng, dù sao ngày mai cũng được nghỉ học. Chút nữa từ từ kiếm người kia sau.

Vừa nãy khi cùng với Kỷ Lý đạp xe về, hắn ta nghi hoặc hỏi Vương Nhất Bác, "Cậu với cái người tên Tiêu Chiến kia là đang..."

"Thì sao? Cậu thấy ghê tởm ư?" Vương Nhất Bác không thèm nhìn Kỷ Lý lấy nửa cái, vẫn tiếp tục đạp nhanh về phía trước cũng chẳng cần quan tâm tại sao Kỷ Lý lại biết được bí mật này.

Kỷ Lý lại phải tăng tốc đuổi theo, "Không phải, không phải, chỉ là muốn xác định lại một chút thôi." Loại chuyện đồng tính này cũng chẳng phải việc gì mới mẻ, Vương Nhất Bác cũng chưa từng thể hiện rõ tính hướng của hắn, chỉ là Kỷ Lý ngạc nhiên tại sao đối tượng lại là Tiêu Chiến. Còn về phần ghê tởm thì Kỷ Lý lại càng không có, dù sao quan hệ giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chỉ là anh em về mặt pháp luật, không hề có chút dính dáng gì về huyết thống, không phải là vấn đề nghiêm trọng.

Sau đó Vương Nhất Bác chợt nhớ ra ở nhà Kỷ Lý có món đồ chơi rất vui, không chần chừ liền nói với Kỷ Lý muốn mượn nó mấy ngày. Hắn ta nghe xong giật mình nhìn Vương Nhất Bác, liền mỉm cười xấu xa, "Không ngờ Nhất Bác nhà chúng ta lại có khẩu vị mặn như vậy."

"Lắm lời như thế rốt cuộc có cho mượn hay không?" Vương Nhất Bác chẳng còn tâm trạng để đùa cợt.

"Bây giờ đạp xe về nhà mình đi rồi mình đưa, làm gì mà nóng thế?" Quá hiểu rõ tính cách của Vương Nhất Bác, Kỷ Lý phải nhún nhường để hắn nguôi giận.

Ba của Kỷ Lý vốn là cảnh sát làm trên tổng cục của thành phố, thi thoảng một vài chiếc còng tay cũ không xài nữa sẽ bị ông ném ở nhà, món đồ mà Vương Nhất Bác muốn mượn chính là một trong số chiếc còng cũ này.

Sau khi đưa chiếc còng số tám có chút cũ kỹ cùng với chìa khóa cho Vương Nhất Bác, Kỷ Lý vẫn không nhịn được mà khuyên nhủ, "Nhất Bác, cậu có thật sự hiểu những việc mà bản thân đang làm không? Đừng quá lún sâu..."

Không đợi hắn ta nói hết câu, Vương Nhất Bác đã đạp xe rời đi. Kỷ Lý đứng trông theo bóng lưng hắn, thầm thở dài một tiếng trong lòng, loại chuyện khó tin nhất trên đời này cuối cùng lại xảy ra với người bạn thân nhất của hắn ta. Chỉ sợ sau này cả hai người họ sẽ phải chịu nhiều tổn thương.

Nhìn chiếc còng bóng loáng trên tay, Vương Nhất Bác đặt nó lên bàn cùng với chìa khoá phòng của Tiêu Chiến, tiếp theo ngả lưng trên giường, nằm suy nghĩ miên man mà chợt ngủ quên, đến khi giật mình tỉnh dậy đã là hơn 2 giờ sáng. Hắn vận động xương cốt một chút, cầm lấy đồ vật đã chuẩn bị sẵn sàng trên bàn, mở cửa phòng đi ra.

Vương Nhất Bác ung dung dùng chìa khoá mở cửa phòng của Tiêu Chiến, bên trong chỉ có ánh đèn ngủ màu cam chiếu lờ mờ xuống khắp không gian, Tiêu Chiến vẫn còn đang ngủ say, lưng quay về phía cửa, không hề phát giác ra điều gì bất thường. Hắn rất dễ dàng dùng chiếc còng số tám khoá hai tay Tiêu Chiến lên thành giường. Bởi vì hoa văn đầu giường của cậu đều là những thanh gỗ thẳng đứng từng cột một, cho nên mọi việc mới có thể thuận lợi như vậy.

Thật ra mọi ngày Tiêu Chiến cũng không ngủ say đến mức này, nhưng buổi chiều phải đạp xe xa như thế, khiến cho cơ thể cậu mệt mỏi hơn bình thường, bản thân chìm vào giấc ngủ lúc nào cậu cũng không biết, hơn nữa Vương Nhất Bác làm việc rất nhẹ nhàng, dứt khoát. Tiếp theo Vương Nhất Bác đi đến cạnh bàn học đối diện với giường của Tiêu Chiến, cẩn thận đặt một vật lên đấy rồi căn chỉnh góc đặt cho thật hợp lý. Sau khi hoàn thành xong tất cả, hắn khẽ nhếch môi cười ngạo nghễ một tiếng, Tiêu Chiến, lần này để xem anh kháng cự thế nào?

Sau đó, Vương Nhất Bác bật tất cả đèn điện lên, ánh sáng ngập tràn khắp căn phòng, hắn ngồi ở mép giường của Tiêu Chiến, nuốt lấy hình ảnh cậu bị ánh đèn chiếu sáng mà cau mày, từ từ mở mắt.

Tiêu Chiến đang ngủ, đột nhiên cảm thấy rất chói mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhưng dây thần kinh vẫn đang trong trạng thái ngái ngủ nên không cảm nhận được điều gì bất thường, cậu muốn xoay người lại phát hiện hai cánh tay đã bị cố định, không cách nào thoát ra được. Tiêu Chiến lập tức trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều. Nhìn sang bên cạnh thấy có bóng người, khiến Tiêu Chiến giật mình sợ hãi.

Không phải là gặp ma đấy chứ? Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người kia, Tiêu Chiến thà rằng bản thật sự gặp ma còn hơn. Nhìn khuôn mặt xảo trá xen lẫn chút khiêu khích của Vương Nhất Bác, cậu nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng vùng dậy. Thế nhưng lại nhớ ra tay bị cố định rất chặt chẽ, không cách nào thoát ra được, sự lạnh lẽo của chiếc còng ma sát với vùng da ở cổ tay Tiêu Chiến làm cho cậu đột nhiên hiểu ra thứ đang giữ chặt lấy tay mình là gì.

Trái tim của Tiêu Chiến chết lặng, khuôn mặt không giấu nổi sự sợ hãi, cậu thật sự không dám nghĩ tới một chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì. Còn Vương Nhất Bác lại rất an nhàn hưởng thụ mọi cảm xúc của Tiêu Chiến, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cậu.

Tiêu Chiến cố gắng né tránh, chán ghét hỏi một câu mà có lẽ chính bản thân cậu đã biết rõ câu trả lời, "Vương Nhất Bác, cậu tính làm gì?"

Nhìn thấy biểu hiện chán ghét xuất hiện trên gương mặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác càng mơ hồ tức giận, bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve bỗng nắm chặt lấy cằm của Tiêu Chiến, ép cậu phải đối mặt với hắn, Vương Nhất Bác cúi sát xuống, gằn giọng thở ra từng chữ, "Làm tình!"

Dây thần kinh trong đầu Tiêu Chiến vỡ vụn, vội vùng vẫy thân mình muốn trốn, nhưng lại bị chiếc còng tay giữ lại, kết quả không thể thoát đi đâu được. Vương Nhất Bác không nói hai lời mà lột sạch quần áo trên người Tiêu Chiến, chỉ để lại duy nhất chiếc quần lót. Hắn lập tức cúi đầu tham luyến hôn liếm từng thớ da thịt trên người cậu.

Chạy trốn không được Tiêu Chiến liền sử dụng đến võ mồm, không ngừng bảo Vương Nhất Bác cút ra ngoài, mà đối phương cũng ngại cậu lắm lời, lại bắt lấy cánh môi của Tiêu Chiến ra sức mút mát. Vương Nhất Bác đè lên người Tiêu Chiến, chân chen vào giữa hai chân của cậu, hai tay cũng không rảnh rỗi mà sờ soạn khắp nơi khiến Tiêu Chiến thoáng chốc nổi gai ốc khắp người.

Tiêu Chiến cảm nhận rất rõ ràng chiếc lưỡi của Vương Nhất Bác đang triền lộng liếm mút trong khoang miệng của mình, hắn hết liếm lên hàm trên lại tiếp tục quấn quít dây dưa lấy lưỡi của cậu. Cũng không đợi Tiêu Chiến chống cự, đã bắt đầu chuyển sang thô bạo, từng tấc trong khoang miệng đều bị hắn đảo qua, lặp lại ma xát, nụ hôn càng lúc càng sâu, điên cuồng mà ướt át, thấm đẫm dư vị tình dục và trừng phạt.

Hôn đến cả nửa ngày, Tiêu Chiến cũng quên luôn cả hít thở, đến khi không chịu nổi rồi liền yếu ớt chạm tay vào ngực Vương Nhất Bác mà khẽ đẩy ra. Đối phương cũng dần thả chậm tiết tấu, tuy không còn quá thô bạo công phá như vừa rồi nhưng vẫn không ngừng liếm cắn lấy môi cậu.

Bởi vì thân thể của cả hai người kề sát cạnh nhau, cho nên từng thay đổi nhỏ của đối phương bản thân cũng có thể dễ dàng nắm bắt. Bên dưới của Vương Nhất Bác đã bắt đầu ngẩng đầu, khẽ cọ xát vào đùi trong của Tiêu Chiến khiến cho cậu vô cùng hoảng hốt. Vương Nhất Bác cũng biết Tiêu Chiến đã nhận ra điều khác thường, cuối cùng mới chịu tách khỏi đôi môi nhỏ nhắn của Tiêu Chiến, vô liêm sỉ mà nói:

"Anh hai, mỗi lần chạm vào anh thì chỗ này của tôi liền muốn bắn."

Tiêu Chiến còn đang ra sức thở dốc cũng không thể nghe lọt tai nổi mấy lời bẩn thỉu này, dù sao cậu cũng mới chỉ là một đứa nhóc học cao trung, làm sao có thể nhẫn nhịn được sự sỉ nhục lớn như vậy.

"Vương Nhất Bác, đi chết đi!"

Vương Nhất Bác đang ra sức liếm cắn xương quai xanh của Tiêu Chiến, nghe thấy vậy không nén nổi tức giận, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiêu Chiến mà chất vấn, "Một kẻ không biết giữ lời hứa thì lấy tư cách gì để mắng chửi người khác?"

"Tôi..." Tiêu Chiến không thể phản biện lại, nghĩ đến sự việc hồi chiều, trong lòng lại có chút áy náy, bản thân bối rối không biết phải làm sao.

Còn đang mải suy nghĩ miên man thì một bên đầu nhũ của Tiêu Chiến đã bị khoang miệng của Vương Nhất Bác ngậm lấy, dùng sức liếm mút. Đầu nhũ bên kia bị ngón tay của hắn bắt lấy, nhào nặn rồi lại vân vê. Hàm răng của hắn cọ vào đầu nhũ của cậu rồi lại chơi đùa cùng nó, lúc mạnh lúc nhẹ khiến cho thân thể cậu vừa cảm thụ được sự đau đớn lại vừa cảm thấy ngứa ngáy, Tiêu Chiến bị khoái cảm điều khiển khẽ ưỡn ngực lên, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau.

Nhìn thấy biểu hiện này của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, càng ra vẻ thanh cao thì tôi đây lại càng muốn chơi anh đến dục tiên dục tử.

Qua một hồi như thế, Tiêu Chiến chịu không nổi kích thích mà Vương Nhất Bác đem lại, từ trong miệng thoát ra một tiếng rên rỉ. Vương Nhất Bác cũng dần đem đầu lưỡi linh hoạt như một con mãng xà của mình di chuyển xuống phía dưới, tạo nên những dấu hôn đỏ thẫm mới trên người Tiêu Chiến, cả người cậu vì sự chiếu cố của hắn mà đỏ hồng một mảng, tựa như được phủ một lớp bơ mềm mịn, láng bóng trên người.

Nương theo từng hành động của người kia, hạ thân uể oải của Tiêu Chiến đã run rẩy ngẩng đầu, cậu cảm thấy đến cả thắt lưng cũng mềm nhũn, đầu óc nửa tỉnh nửa mê, nhưng không cách nào để trở nên hoàn toàn thanh tỉnh, chiếc lưỡi tinh tế kia lại dùng sức liếm ấn vào rốn của Tiêu Chiến, cậu nắm chặt hai bàn tay, eo nhỏ có hơi vặn vẹo.

Dục vọng của Tiêu Chiến ngẩng đầu chạm vào cổ Vương Nhất Bác, hắn lại một lần nữa mỉm cười, biết cậu đã bắt đầu động tình, liền đem quần lót của cậu lập tức lột ra, để dục vọng của Tiêu Chiến trần trụi với không khí bên ngoài. Chỗ ấy của Tiêu Chiến so với các thiếu niên đồng tuổi khác cũng có thể cho là có chút mặt mũi, hắn giương mắt lên nhìn phân thân bán thẳng đứng của cậu, bởi vì đang trong thời kỳ dậy thì nên lông còn thưa thớt, hai chiếc túi mềm mại thả ở trên đáy chậu. Hắn chưa bao giờ quan sát kỹ chỗ ấy của đàn ông như vậy, cho dù đã nhìn qua của bạn bè không ít lần khi đi vệ sinh cùng nhau nhưng chỉ ngay lúc này Vương Nhất Bác lại có ham muốn rất mãnh liệt, bị thôi miên theo cơ thể của người đang nằm dưới thân. Còn Tiêu Chiến bị động tác này của hắn làm cho giật bắn cả mình, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, giống như con mèo xù lông nhưng lại chẳng thể đánh trả đối phương.

"Anh hai, chẳng phải anh ghét nhất là làm mấy chuyện đồi bại sao? Thế tại sao chỗ này của anh tôi còn chưa động vào mà đã cương cứng lên rồi?"

Vừa thẹn thùng lại vừa tức giận, cho dù lý trí đang sôi sục kêu gào bắt bản thân phải tỉnh táo nhưng cơ thể lại hoàn toàn không hợp tác, ngày một đắm chìm trong khoái cảm chỉ mới được nếm trải vài lần. Tiêu Chiến có chút run rẩy nói, "Mau đem... cái mõm chó của... cậu ngậm lại đi."

Gia giáo cả 16 năm cuộc đời như Tiêu Chiến cũng không thể nhịn được mà phải phát ra một câu thô tục đến như vậy.

Lời nói khó nghe này đương nhiên kích động Vương Nhất Bác, đôi mắt hắn lại sắc lạnh đi vài phần, "Được, vậy để xem cái mõm chó này sẽ khiến anh sướng đến cỡ nào."

Gần như ngay lập tức, Vương Nhất Bác ngậm lấy phân thân bán nhuyễn của Tiêu Chiến khiến cậu rùng mình một trận. Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác khẩu giao, cũng không có kinh nghiệm gì cả, chỉ nhớ đến mấy đoạn GV (Gay Video) có cảnh nóng mà hắn đã từng xem qua, cố gắng học tập theo nó. Nhẹ nhàng hôn dọc theo phân thân của đối phương, Vương Nhất Bác bắt đầu liếm lộng cả phân thân của Tiêu Chiến, dùng sức mút mạnh chất dịch trên đầu một chút, phân thân của cậu đã hoàn toàn cương cứng.

"A..."

Vương Nhất Bác không ngừng nhả ra mút vào, cẩn thận cà nhẹ răng vào phân thân của Tiêu Chiến, còn bản thân Tiêu Chiến ý loạn tình mê đến mức không bài xích nổi nữa, thi thoảng lại ngâm nga rên rỉ một tiếng, khuôn mặt giấu sau hai cánh tay đang bị còng giữa không trung.

Qua một lúc như vậy, cuối cùng Tiêu Chiến cũng bắn tinh, không quá nhiều cũng không quá đặc, Tiêu Chiến lúc này đến cả đầu ngón chân cũng rã rời không động đậy nổi, đôi mắt mơ màng sau khoái cảm mà trận hoan ái để lại.

Vương Nhất Bác thuận thế quét lấy một ít tinh dịch trắng sệt này, lần mò xuống cái nơi tư mật kia. Lúc này lý trí của Tiêu Chiến lại như bừng tỉnh, vặn vẹo eo muốn trốn, chân cũng bắt đầu giãy giụa, liên tục lắc đầu từ chối.

"Đừng, Vương Nhất Bác, không thể vào bên trong."

Cứ thế mà lặp lại câu này mấy lần, khuôn mặt của Tiêu Chiến hiện tại hoàn toàn là khổ sở, không vương lại chút tức giận hay căm ghét nào cả. Cậu cố sức lắc đầu, đôi mắt bắt đầu loang loáng nước, gần như là tuyệt vọng mà ngăn cản đối phương.

Vương Nhất Bác nhìn thấy vẻ mặt này của Tiêu Chiến trong lòng bỗng cảm thấy không nỡ, trái tim thoáng chốc trùng xuống, vốn dĩ hôm nay có ý muốn trừng phạt người này cẩn thận, để cậu ngoan ngoãn nghe lời, thế mà giờ đây hắn lại mềm lòng trước dáng vẻ yếu ớt này.

"Nếu không muốn dùng cái miệng dưới thì dùng cái miệng ở trên đi." Vương Nhất Bác lưu luyến lướt ngón tay thô ráp ngay miệng tiểu huyệt, sau đó lại đưa tay lên vân vê cánh môi của Tiêu Chiến.

Còn về phần Tiêu Chiến, nghe xong một câu này, cậu gần như hoá đá. Thần sắc chán ghét lại xuất hiện trên khuôn mặt, muốn cậu dùng miệng để khẩu giao cho hắn sao? Có nằm mơ cũng không có khả năng.

"Không." Cậu quyết liệt đáp lại.

"Nếu vậy thì..." Ngón tay của Vương Nhất Bác cũng không nhân nhượng nữa, lập tức mò xuống tiểu huyệt, chuẩn bị đâm vào trong.

"Dừng... Dừng lại..." Tiêu Chiến hoảng hốt né tránh, gương mặt đỏ bừng lên không biết là vì sợ hãi hay là vì tức giận, "Tôi làm."

Nở một nụ cười nửa miệng, Vương Nhất Bác hài lòng một tay mở khoá còng tay cho Tiêu Chiến còn một tay thì cởi khoá quần, kéo phân thân đã sớm thẳng đứng ra ngoài, sau đó gần như ngay lập tức ấn đầu Tiêu Chiến thẳng xuống vị trí hạ bộ của mình. Tiêu Chiến trong tình thế bị động mà để hắn nhét phân thân to lớn vào miệng làm cậu suýt chút nữa là nôn ra. Cậu hoảng loạn định vùng thoát ra nhưng gáy lại bị Vương Nhất Bác nắm chặt lấy, trong miệng toàn bộ là dư vị đàn ông khiến Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Tiêu Chiến không nhúc nhích, để mặc phân thân của Vương Nhất Bác nằm im trong miệng mình, cậu trợn mắt nhìn hắn, không chút che giấu sự ghét bỏ và lửa giận hừng hực ở trong đó. Nhưng Vương Nhất Bác lại bị ánh mắt đó chọc giận, mặc kệ Tiêu Chiến mới chỉ ngậm được một phần phân thân của mình, hắn liền thúc một cái, đưa phân thân vào sâu hơn.

Khuôn mặt Tiêu Chiến càng lúc càng đỏ, hô hấp không thông nhưng lại không thể nhả ra được, liên tục thở phì phò một cách khó chịu, nước bọt từ hai khoé môi không ngừng nhiễu xuống giường.

Vương Nhất Bác quả thật không thể nhịn thêm được nữa, lại một lần nữa luân động trong khoang miệng của Tiêu Chiến, đẩy phân thân vào thật sâu, gần như lấp kín thực quản của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người như mất hết sức lực, mặc kệ đối phương đẩy đưa tàn phá trong miệng của mình.

"Động!" Một lời phát ra, xem ra Vương Nhất Bác đã nhẫn nhịn đến cực điểm rồi.

Tiêu Chiến chậm rì rì nhả phân thân của người kia ra, theo lời hắn hướng dẫn mà bắt đầu liếm nó từng chút một. Tiếng liếm liếm láp láp vang vọng khắp căn phòng, chất lỏng rỉ ra từ đỉnh quy đầu càng lúc càng đặc hơn, Tiêu Chiến cố nén cơn buồn nôn mà liếm sạch.

Tiếp tục ngậm lấy phân thân của Vương Nhất Bác, nhưng vẫn như cũ, chưa được một nửa thì khoang miệng đã bị lấp đầy, cứ như thế không biết đã qua bao nhiêu lâu cậu liên tục phun ra nuốt vào rất nhiều lần, mùi vị tanh nồng càng ngày càng rõ ràng, Tiêu Chiến nghĩ thầm cố gắng khiến hắn bắn ra thật nhanh để được giải thoát. Nhưng Vương Nhất Bác lại giống như đọc được suy nghĩ này của cậu, lại nắm lấy gáy cậu, đẩy thật sâu vào.

Hai mắt Tiêu Chiến hoa lên, đầu óc chỉ kêu mấy tiếng ong ong, nước mắt sinh lý bắt đầu chảy ra không ngừng, Vương Nhất Bác đẩy đến tận yết hầu của cậu, hương vị đàn ông nồng đậm hơn bao giờ hết. Hắn lờ mờ cảm nhận phân thân đã chạm được đến nơi vô cùng mềm mại và ấm áp thì cơ bụng liền co rút, âm nang tê dại đến từng đợt, bên dưới lại càng thêm bành trướng, chuẩn bị bắn tinh.

Miệng Tiêu Chiến thoát ra vài tiếng rên vỡ vụn, ngay giây phút đó, Vương Nhất Bác gầm nhẹ một tiếng rồi bắn tinh, hầu hết tinh dịch đều trôi hết xuống họng Tiêu Chiến, một ít thì chảy ra hai bên khoé môi của cậu. Còn Tiêu Chiến thì bị sặc mà ho đến thảm hại.

"Anh hai, lần sau đừng bao giờ tìm cách mà chống đối tôi như thế nữa, nếu không trừng phạt sẽ không còn đơn giản như vậy đâu."

Vương Nhất Bác nói toàn những lời đe doạ nhưng lại rất ôn nhu cúi xuống mà giúp Tiêu Chiến liếm sạch nước mắt, bàn tay còn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

Đầu óc của Tiêu Chiến hiện tại hoàn toàn trống rỗng, cả người cũng không còn chút khí lực nào mà ngã xuống giường, giống như một con rối để mặc cho người ta điều khiển. Vương Nhất Bác lau người cho cậu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu hôn nhẹ lên mí mắt hoặc môi cậu mấy lần. Xong xuôi hắn nhẹ nhàng cất vật khi nãy đặt trên bàn học một chỗ rồi tắt đèn, lên giường nằm ôm lấy Tiêu Chiến thì thầm một câu đi ngủ thôi.

Tiêu Chiến cũng không còn sức lực để hỏi tại sao cậu không về phòng của cậu mà ngủ, để mặc hắn ôm chặt bản thân trong lồng ngực, cậu mệt mỏi nhắm mặt lại. Cảm giác tủi nhục, đau đớn, khổ sở, căm thù trộn lẫn trong não, khiến cho Tiêu Chiến khẽ run rẩy một trận.

Vương Nhất Bác, tại sao cậu phải nhất định đối xử với tôi như thế? Chẳng lẽ chỉ vì sự thù ghét mà cậu có thể làm ra loại việc khó chấp nhận đến vậy sao?

Thấy người trong lòng khẽ run nhẹ, Vương Nhất Bác bất giác đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, kéo cao chăn đắp cho cả hai, càng ôm chặt lấy đối phương, giống như khẽ dỗ cậu đi vào giấc ngủ.

-----------------

Jin: Tự dưng mấy hôm nay bị mất cảm xúc nên chương này viết có hơi đuối một chút.
Mình đã phải đắn đo khá nhiều rồi vẫn up công khai fic lên đây, fic sẽ không đặt pass nữa. Mình cảm thấy vô cùng ức chế khi mà trước giờ mình luôn phải rén và đề phòng đủ thứ dù là không cần thiết. Cho nên bây giờ mình không muốn rén nữa :'> vì như thế là mình đang bị tước đi quyền tự do sáng tác của mình rồi. Dưới đây là một bài viết rất hay về những luật bất thành văn trong fandom là LUẬT nhé mọi người:'> , mình nghĩ là các bạn nên đọc để hiểu rõ hơn về fanfic và hệ quả của nó cũng như phận sự của cả người đọc và người viết. Ai muốn đọc các tác phẩm của mình thì hãy luôn nhớ đến những rules này nhé :'>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com