TruyenHHH.com

[LongFic|Bác Chiến] Biến Thái

Chương 12

iimyour_joy

Không thể giấu được chuyện bản thân có quen biết với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chỉ có thể kể lại chi tiết mối quan hệ giữa hai người cho Uông Trác Thành nghe, đương nhiên là chuyện bản thân bị hắn quấy rối Tiêu Chiến vẫn phải giấu thật kỹ, không dám để lộ ra.

"Không ngờ quan hệ giữa hai người lại rắc rối đến như thế." Uông Trác Thành nghe xong vẫn chưa hết sửng sốt.

Tiêu Chiến thở dài, "Xin lỗi vì ban đầu đã cố ý giấu cậu, chỉ bởi vì mình nghĩ để cho người khác biết được mối quan hệ giữa mình và tên đó không phải là một ý tưởng hay."

"Mình hiểu mà, nếu là mình thì mình cũng sẽ giả vờ như không quen biết cậu ta thôi, quan hệ giữa hai người rắc rối như thế liệu có mấy ai tin. Chối bỏ là cách tốt nhất cậu nên làm."

Tiêu Chiến cũng cảm thấy an ủi đôi chút vì sự cảm thông của Uông Trác Thành, nhưng vẫn rất sợ có một ngày cậu ấy phát hiện ra mối quan hệ thật sự giữa cậu và Vương Nhất Bác, cậu không biết liệu Uông Trác Thành vẫn còn có thể vô tư không nghĩ ngợi và đánh giá gì cậu không?

Bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt lúc nãy của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại thấy có chút bối rối trong lòng. Biểu hiện của hắn là sao chứ? Cậu đã làm gì tổn thương đến hắn hay sao?

Mấy ngày sau đó Vương Nhất Bác không còn ngủ cùng với Tiêu Chiến, hoàn toàn trở thành một kẻ lạnh lùng, âm u. Tiêu Chiến cảm thấy lòng mình nặng trĩu, vẫn tưởng không bị quấy rối nữa sẽ làm cho tâm trạng mình khá hơn nhưng thực tế khi làm người khác bị tổn thương bởi hành động của mình, cậu không thể thấy vui vẻ nổi dù chỉ là một chút.

Đôi ba lần chạm mặt nhau, Vương Nhất Bác không nhìn ngó gì đến Tiêu Chiến, cảm giác hụt hẫng khe khẽ dâng lên trong lòng, cậu lại từ mắng mình là kẻ có bệnh, không phải Vương Nhất Bác buông tha cho bản thân chính là điều mà cậu luôn hy vọng sao? Bây giờ đã hoàn toàn thành sự thật rồi lại hụt hẫng cái gì chứ?

Vài tuần trôi qua, hai người vẫn cứ không mặn không nhạt với nhau như thế, ở trên trường vô tình chạm mặt đều ra vẻ như không quen biết nhau. Hôm nay Uông Trác Thành lại không đi học, Tiêu Chiến nhàm chán nằm dài ra bàn, từng câu giảng của giáo viên chữ được chữ không lọt vào tai cậu. Đến khi tan học, Tiêu Chiến uể oải đi ra ngoài cửa lớp, đang chuẩn bị đi đến nhà ăn thì nghe thấy có người gọi tên, cậu quay đầu, không tránh được chút ngạc nhiên và vui vẻ:

"Tiểu Đình?"

"A Chiến, cậu chuẩn bị đi ăn trưa sao?"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng gật, "Cậu cũng vậy?"

"Đi ăn chung luôn đi." Diệp Hâm Đình mỉm cười, nhanh chân bước đến cạnh Tiêu Chiến.

Đương nhiên là Tiêu Chiến không có lý do gì để từ chối, hai người cùng nhau đi đến nhà ăn, sau khi lấy cơm thì tuỳ chọn một bàn mà ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên hai người ngồi đối mặt mà ăn cơm với nhau, Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy hơi hồi hộp, không biết phải nói gì, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát người ngồi đối diện một chút. Diệp Hâm Đình ngồi thẳng lưng, ăn uống rất từ tốn, quả là con gái của một gia đình có giáo dưỡng.

Diệp Hâm Đình thấy Tiêu Chiến ngẩng đầu lại vui vẻ hỏi cậu về chuyện học hành, không khí của hai người đã bớt lúng túng đi vài phần. Sau đó hai người vừa ăn vừa bàn tán về bài tập trên lớp, Tiêu Chiến luôn thấy ớn lạnh ở sau gáy, cứ có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm cho đến khi bị đóng băng mới thôi.

Cậu quan sát khắp nhà ăn một lượt, có rất đông học sinh, họ đều tụm lại thành một nhóm vừa ăn vừa cười đùa ầm ĩ, không thể xác định xem có ai đang theo dõi bản thân hay không. Tiêu Chiến tặc lưỡi, có lẽ là do bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.

Ăn uống xong xuôi, Tiêu Chiến im lặng nhìn Diệp Hâm Đình vẫn còn đang tập trung ăn, lúc cô ngẩng đầu giống như phát hiện được điều gì đó, liền đưa tay ra bẻ lại cổ áo phía trước của Tiêu Chiến cho ngay ngắn. Tiêu Chiến thoáng chốc ngẩn người, cảm xúc ấm áp trong khẽ nảy nở, còn đang ngượng nghịu đưa tay gãi gãi mái đầu thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh. Ngẩng đầu nhìn, hoá ra là Vương Nhất Bác.

Ánh mắt của hắn sắc bén như lưỡi dao khiến cho cậu rùng mình, vẻ mặt cũng tỏa ra sát khí khiến người khác phải nín thở. Cả Tiêu Chiến và Diệp Hâm Đình đều tròn mắt nhìn Vương Nhất Bác, cuối cùng hắn nắm lấy tay Tiêu Chiến không nói hai lời mà kéo cậu đi. Cả nhà ăn dường như tĩnh lặng trong đôi phút, mọi người đều hiếu kỳ nhìn cảnh Vương Nhất Bác hung hăng kéo Tiêu Chiến rời đi, trong lòng đều cho rằng có lẽ Tiêu Chiến đã đắc tội gì với Vương Nhất Bác, khả năng cao là bị lôi đi đánh cho một trận. Nhưng mà cũng không ai bận tâm gì nhiều, dù gì cũng không phải việc của họ, không nên bám theo xem có chuyện gì xảy ra bởi Vương Nhất Bác là một tên không nên chọc vào.

"Này, cậu đưa tôi đi đâu?" Tiêu Chiến gấp gáp hỏi, trên đường gặp rất nhiều các học sinh khác ngoảnh đầu lại nhìn họ cho nên cậu không dám giằng co với Vương Nhất Bác, cậu sợ người khác sẽ cho rằng hai người có xích mích mà chen vào, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.

Vương Nhất Bác lôi tuột Tiêu Chiến vào phòng vệ sinh nam, có một hai cậu bạn ở bên trong còn đang rửa tay, chỉ nghe rầm một tiếng, quay đầu liền thấy vẻ mặt lạnh lùng, hung dữ của Vương Nhất Bác thì rất thức thời, không nán lại thêm một giây nào nữa, lập tức đi ra khỏi phòng vệ sinh. Rồi hắn lại kéo cậu vào trong gian toilet cuối cùng, Tiêu Chiến cố gắng thoát ra khỏi gọng kìm rắn chắc của hắn nhưng lực bất tòng tâm.

Hắn tức giận đem cậu đặt giữa bản thân và bức tường, không gian bên trong khá chật hẹp, Vương Nhất Bác giữ chặt lấy cổ tay của Tiêu Chiến, mặt đối mặt, có thể cảm nhận rất rõ hơi thở dồn dập của đối phương phả vào da mặt.

"Cậu... muốn gì?" Vẫn là Tiêu Chiến lên tiếng trước.

Vương Nhất Bác cười nhạt một tiếng, cúi đầu xuống hõm vai Tiêu Chiến, "Muốn anh."

Hắn dụi tới dụi lui trên cổ Tiêu Chiến, rồi bắt đầu hôn lên đó. Tiêu Chiến rùng mình, cố gắng tránh né, "Đừng, đây là trường học."

Mấy tuần nay, Vương Nhất Bác nhớ Tiêu Chiến đến phát điên, nhưng hắn thật sự rất giận việc Tiêu Chiến cho rằng quen biết hắn là một chuyện đáng xấu hổ, bản thân Vương Nhất Bác cũng có lòng tự trọng, vì thế đã cố tình không lại gần cậu. Nhưng cũng chính bản thân hắn lại vô tình chờ đợi, vẫn luôn hy vọng rằng Tiêu Chiến sẽ chủ động làm hoà với hắn, chí ít là nói với hắn dù chỉ một câu nói bất kỳ nào đấy, hắn cũng sẵn sàng tha thứ. Nhưng rốt cuộc Tiêu Chiến lại lựa chọn im lặng, làm như không có chuyện gì phát sinh, hơn nữa lại còn mang theo dáng vẻ tôi sống rất tốt, khiến cho Vương Nhất Bác vừa giận dữ lại vừa có chút tổn thương. Không có hắn thì Tiêu Chiến vẫn chỉ là Tiêu Chiến thôi, cậu vẫn sẽ vui vẻ sinh hoạt, nhưng còn bản thân chỉ nghĩ đến việc không có Tiêu Chiến ở bên cạnh, hắn đột nhiên sợ hãi. Không biết vì cớ gì, chỉ cảm thấy rằng hắn không thể xa cách người này.

Tâm tình của hắn rất loạn, hắn thật sự không muốn bản thân trở thành kẻ yếu đuối và dựa dẫm như vậy, cho nên hắn chèn ép mình giữ khoảng cách với cậu, không để mắt tới cậu. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt trong sáng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại rung động, mỗi lần nhìn thấy đôi môi của Tiêu Chiến khẽ cong lên khi chăm chú làm một việc gì đó, hắn lại muốn đặt lên nơi ấy một nụ hôn cháy bỏng triền miên, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Chiến đứng ngẩn ngơ một chỗ, hắn rất muốn lao đến ôm chặt lấy cậu, không cho cậu thoát khỏi bản thân, buộc chặt cậu bên cạnh mình vĩnh viễn, cho dù là thể xác hay tâm hồn.

Cho đến hôm nay, nhìn thấy Tiêu Chiến cùng với một cô gái lạ mặt cùng nhau ngồi ăn cơm, họ còn đùa giỡn với nhau vô cùng vui vẻ, Vương Nhất Bác cố gắng nhắc nhở bản thân biết kìm chế hết lần này đến lần khác, nhưng cho đến khi nhìn thấy cô gái đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Tiêu Chiến, mà Tiêu Chiến thì lại có vẻ như rất vui vì hành động này. Lý trí của Vương Nhất Bác nổ lên một tiếng cực kỳ chấn động, đã chẳng thể khống chế được bản thân, hắn vội vã lao đến, kéo Tiêu Chiến đi trong sự ngỡ ngàng của bạn bè.

Vương Nhất Bác liếm mút, để lại một vết hôn đỏ thẫm trên cổ Tiêu Chiến, nhìn rất chói mắt, giống như đặt lên đấy một ấn ký của riêng mình, cho cả thế giới biết người con trai này là của hắn, cho dù có chuyện gì xảy ra, ai cũng đừng hòng động vào người ấy.

"Cậu đừng như thế nữa được không Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến dùng thái độ nghiêm túc nhất nói chuyện với Vương Nhất Bác, "Buông tha cho tôi đi."

Tiêu Chiến có một điểm yếu, đó là dễ mềm lòng. Qua quá trình chung sống với nhau, Vương Nhất Bác đại khái đã nắm được điểm này. Hắn lập tức bày ra vẻ mặt ảm đạm, nhìn thẳng vào cậu mà nói:

"Anh có biết những ngày vừa rồi tôi cảm thấy thế nào không khi mỗi lần nghĩ đến chuyện anh cho rằng việc quen biết tôi là một điều rất đáng xấu hổ?"

Quả nhiên câu nói này rất có tác dụng, Tiêu Chiến lập tức ngừng giãy giụa, ánh mắt không đè nén được sự áy náy, lại lúng túng không biết phải nói gì. Vương Nhất Bác cười thầm trong lòng, đúng là để đối phó với người như Tiêu Chiến phải bỏ vào cả tâm tư và chất xám.

"Anh nghĩ xem cảm giác bị người thân của mình khinh ghét có dễ chịu không?" Vương Nhất Bác dán sát mặt mình vào mặt của đối phương, lạnh giọng chất vấn.

"Tôi... không hề ghét cậu." Tiêu Chiến khóc nhọc giải thích một câu. Cậu không thể ngờ rằng Vương Nhất Bác đã chịu tổn thương lớn đến như vậy, xem ra hắn hoàn toàn không phải kiểu người vô tâm vô phế như cậu vẫn nghĩ, ý niệm này càng làm cho cậu cảm thấy có lỗi, không dám nhìn thẳng vào mắt của Vương Nhất Bác.

"Vậy mà anh chẳng thèm nói lấy một lời nào với tôi." Những điều từ nãy đến giờ Vương Nhất Bác nói đều là sự thật, hắn tổn thương là thật, hắn mong đợi cũng là thật nhưng hắn phải dựa vào đó xoáy sâu vào lương tâm của Tiêu Chiến, khiến cậu vứt bỏ đi hết kháng cự.

Tiêu Chiến cúi đầu, lí nhí mấy tiếng xin lỗi, cứ coi như lần này là bản thân nợ hắn đi, về sau nhường nhịn hắn một chút là được.

Vương Nhất Bác lại cúi đầu hôn lên chiếc cổ thon dài của Tiêu Chiến, gặm cắn yết hầu nhỏ nhắn, còn cậu thì chỉ biết nhắm mắt đón nhận, thậm chí còn có chút chờ mong. Đến khi Vương Nhất Bác tách ra, trên cổ và dưới ngược của Tiêu Chiến đã phủ đầy những dấu hôn xanh đỏ, Tiêu Chiến hoảng hốt mà cài đến tận nút áo cao nhất, thậm chí phải dựng đứng cả cổ áo lên để che đi những dấu vết này.

Trước khi trở về lớp, Vương Nhất Bác còn ném lại cho Tiêu Chiến một câu, "Tan học, đợi ở cổng trường."

Suốt cả buổi chiều, Tiêu Chiến phải co đầu rụt cổ không khác nào một con rùa để tránh bị lộ những vết hôn ở trên cổ, trong lòng cũng có hơi hối hận khi đã không ngăn cản hắn hôn vào vị trí này, có lẽ lần sau phải chú ý hơn. Nhưng cũng may mắn, các bạn học khác chỉ khó hiểu nhìn Tiêu Chiến, đều không quá dỗi hơi để hỏi cậu rốt cuộc là bị cái gì mà phải dựng cả cổ áo rồi luôn rụt đầu rụt cổ mãi như thế.

Đến khi tan học, Tiêu Chiến rất ngoan ngoãn nghe lời Vương Nhất Bác mà đứng ở ngoài cổng trường đợi hắn, không biết từ đâu mà Diệp Hâm Đình xuất hiện ngay bên cạnh cậu.

"A Chiến!" Hai tay cô túm lấy quai đeo của ba lô, lại để lộ ra nụ cười khoe chiếc răng khểnh rất bắt mắt, "Trưa nay cậu có bị làm sao không?"

Tiêu Chiến cười gượng mà phất phất tay, "Không có chuyện gì đâu, mình với cậu bạn đó có chút chuyện cần bàn riêng thôi."

Diệp Hâm Đình lại à một tiếng, Tiêu Chiến cảm thấy thái độ của cô bắt đầu thay đổi, có vẻ rất lúng túng, rụt rè hỏi cậu một câu: "Người lúc trưa... đi cùng cậu là... Vương Nhất Bác đúng không?"

Gật gật đầu, Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt bỗng nhiên đỏ ửng lên của cô bạn, còn đang mờ mịt không biết rốt cuộc là cô đang có vấn đề gì thì đã nghe thấy Diệp Hâm Đình tiếp tục lên tiếng:

"Cậu quen biết với Vương Nhất Bác sao?"

Lại tiếp tục gật đầu, Tiêu Chiến nghĩ thấy có chút kỳ lạ, Diệp Hâm Đình mà cũng biết đến danh tiếng của Vương Nhất Bác? Và có vẻ như cô khá quan tâm đến hắn.

Diệp Hâm Đình mỉm cười ngượng ngùng, vẫn tiếp tục chuyên mục mười vạn câu hỏi của bản thân, "Vậy hai người có thân thiết không?"

Đến câu hỏi này, Tiêu Chiến thoáng khựng lại, bối rối không biết trả lời thế nào, liền cắn cắn môi cân nhắc một chút. Diệp Hâm Đình tưởng rằng cậu vẫn chưa nghe rõ cho nên lặp lại một lần nữa, "Cậu và bạn học Vương Nhất Bác đó có thân với nhau không?"

Lần này Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy một giọng nói trầm ổn quen thuộc vang lên bên tai, vai của cậu cũng bất giác nặng xuống.

"Bọn tôi đặc biệt thân thiết. Còn trên cả mức bạn bè bình thường."

Tiêu Chiến quay đầu nhìn chỉ biết há hốc cả miệng ra vì ngạc nhiên, chẳng phải là Vương Nhất Bác sao? Hắn đến từ lúc nào? Đã nghe được những gì? Tiêu Chiến hất cánh tay đang choàng lên vai của cậu xuống, vẻ mặt không được tự nhiên mà hắng giọng hai cái.

Cô bạn kia chỉ à một tiếng, rồi đưa mắt khẽ liếc nhìn khuôn mặt của Vương Nhất Bác, câu nói vừa rồi của hắn mang ẩn ý sau xa, nhưng đối với một người đơn giản như Diệp Hâm Đình, thì cô chỉ nghĩ rằng hai người vượt trên cả tình cảm bạn bè bình thường thì chỉ có thể là bạn bè thân thiết với nhau. Cô không dám nhìn Vương Nhất Bác quá lâu đã vội vã cụp tầm mắt xuống.

"Còn chuyện gì muốn hỏi nữa không?" Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi.

Diệp Hâm Đình cuống quýt lắc đầu, bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi mà vô thức lui lại về sau.

Lúc này Tiêu Chiến lập tức bị Vương Nhất Bác lôi đi, còn không kịp nói lời tạm biệt với Diệp Hâm Đình. Ngồi trên xe buýt, sắc mặt lạnh lẽo của Vương Nhất Bác vẫn không khá hơn tí nào, khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy bản thân đang ngồi cạnh một tảng băng di động.

Khi Vương Nhất Bác từ trong trường đi ra, loáng cái đã thấy Tiêu Chiến đứng ở một góc đợi hắn nhưng bên cạnh cậu còn có cả một cô gái khác. Nhìn kỹ, đây chẳng phải là cô gái đã ngồi ăn cơm cùng với Tiêu Chiến lúc trưa hay sao, xem ra hai người họ thật sự rất thân thiết.

Lửa giận trong lòng Vương Nhất Bác lại bùng cháy dữ dội nhưng hắn cố gắng giữ bình tĩnh, một mực muốn tiến đến kéo Tiêu Chiến rời đi, hắn luôn cảm thấy có điểm bất ổn giữa hai người bọn họ, cho nên hắn tuyệt đối phải để Tiêu Chiến tách xa cô gái kia, càng xa càng tốt, bất kỳ kẻ nào ở cạnh Tiêu Chiến mà khiến cho Vương Nhất Bác không thoải mái, hắn sẽ nghĩ cách cắt đứt mọi liên quan giữa Tiêu Chiến và những kẻ đấy.

Về đến nhà, Tiêu Chiến nhanh chóng bỏ lên phòng, ngồi trên giường suy nghĩ vẫn vơ về không khí cứng ngắt vừa nãy mà ba người gặp mặt, rõ ràng Vương Nhất Bác có vẻ không dễ chịu gì với Diệp Hâm Đình, toàn là vẻ mặt lạnh lùng và xa cách. Còn Diệp Hâm Đình lại chỉ vụng trộm ngước mắt nhìn hắn có vài lần, khiến cậu không thể lý giải nổi.

Còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì cửa phòng bật mở, Vương Nhất Bác trên tay cầm quần áo của hắn nhanh chóng tiến vào bên trong.

"Làm gì?" Tiêu Chiến đề phòng hỏi.

Vương Nhất Bác nở một nụ cười nửa miệng, "Tắm chung đi."

———————————————

Jin: Nãy đã định đi ngủ rồi đọc được tin nhắn của bé này mà rốt cuộc ngồi viết cho bằng xong cái chương này nên thành ra thức đến 4 rưỡi sáng luôn rồi =))))

Dạo này mình stress quá, nhiều việc không vui như vậy khiến mình không có tâm trạng tốt nhất để viết, thành ra các cậu thông cảm nếu nó dở ẹc nhé =))) à có một vấn đề mà mình chưa bao giờ nhắc tới đó là đạo văn hay đạo ý tưởng vì mình nghĩ flop như mình, viết dở hơi như mình thì có ai thèm ngó ngàng nhưng mà việc gì cũng thế mà, phòng bệnh hơn chữa bệnh đúng hong cả nhà? chỉ là mình không hy vọng một ngày sẽ đọc được những fic sao chép fic của mình hay mượn ý tưởng của mình, vấn đề này mình khá là toxic, cho nên dù chỉ là vài chi tiết nhỏ trong fic của mình thì mình cũng không mong chúng bị mượn đi một cách không rõ ràng 😄 vì thế hy vọng tất cả các readers ở đây hiểu và tôn trọng công sức và chất xám mình đã bỏ ra, cảm ơn mọi người rất nhiều ❤️.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com