TruyenHHH.com

Longfic B A P Black Wings

Break In – Đột Nhập.

----------------------

Lúc đó là khoảng 7h tối rồi.Dae Hyun vẫn đang gào lên trong phòng tập luyện, lúc Dae Hyun nhào tới, Jae Hyo đã ngồi xuống và dùng chân gạt phăng hai chân của Dae Hyun làm anh té nhào và nằm lăn xuống đất. Dae Hyun tức lắm. Từ trước đến giờ, anh luôn tự hào rằng mình luôn là kẻ thắng cuôc trong các cuộc thi. Vậy mà khi chạm mặt Jae Hyo, thì anh chỉ còn kẻ đứng nhì mà thôi. Lần đấu súng năm đó cũng vậy, lần này cũng vậy.

“Coi nào, Daewon! Cậu làm anh thất vọng quá, cậu chỉ có thế thôi sao?”

“Đã bảo đừng có gọi tôi là Daewon rồi mà! Tên tôi là Dae Hyun. JUNG DAE HYUN”

Và anh lại đứng lên, tiếp tục lao về phía Jae Hyo.

Trong lúc đó thì Young Jae đang cùng với Tea Il và Park Kyung dán mắt vào cái màn hình chằng chịt chữ và những con số. Young Jae có vẻ rất phấn khởi.

“Wow, nếu sử dụng phần mềm thì chúng ta sẽ đánh bẫy nhanh hơn ạ?”

“Đúng vậy, bọn anh mất gần cả tháng trời để lập trình nên nó đấy” – Tae Il ra vẻ tự hào.

“Cậu xem thử xem còn chỗ nào sai sót không? Cậu là thiên tài mà” – Kyung cười.

“Thiên tài gì đâu ạ, em không thể làm gì được nếu không có anh Dae Hyun đâu” – Young Jae khiêm tốn đáp, nhưng tay vẫn đang hoạt động quyết liệt trên con chuột và bàn phím máy tính.

_ĐOÀNG_ĐOÀNG_

Tiếng súng phát ra từ phòng tập súng, hai viên đạn vừa được bắn ra từ nòng súng của hai anh em nhà Choi và ghim thẳng vào hai tấm bia phía trước. JiHoon vỗ tay lốp bốp.

“Mấy đứa học nhanh quá, anh chỉ có một lần mà đã làm được rồi.”

Min Hyuk khoác vai hai thằngnhóc.

“Hai đứa bắn vậy là cũng ổn,nhưng anh chỉ nè..” – Anh ta quay sang Jong Up và chỉnh sửa lại bộ phận ráp nối của cây súng và bảo – “…Nếu xoay nòng súng chếch thêm ba mươi độ nữa thì sẽ tuyệt hơn đấy, thử đi”

Jong Up hào hứng gật đầu và làm theo. Cậu bóp cò, và khi cây súng giật ngược lại để đẩy viên đạn bay ra bằng một lực phản mạnh mẽ, thì ngay lúc đó, Jong Up nhìn thấy viên đạn quay mòng mòng và bay thẳng theo một quỹ đạo nhất định rồi khi nó chạm vào tấm bia trước mặt,nó kịp làm nổ tung tấm bia đó chứ không phải ghim vào như bình thường.

“Wow, tuyệt quá! Cảm ơn anhnha”

“Nếu biết kết hợp, thì nó sẽ tuyệt hơn đấy” – Ji Hoon nói thêm vào và cùng nháy mắt với Kyung.

Rồi hai người họ cầm trên tay hai khẩu súng, cùng bắn ra những viên đạn quay mòng đó, và khi hai viên đạn ấy chạm nhau, một tiếng vang rất lớn gây ra và làm nổ tung tóe những tấm bia còn lại trước hai cặp mắt thích thú của Jong Up và Jun Hong.

“Tuyệt quá anh P.O, anh B-Bomb” – Jun Hong cười nắc nẻ. Hai người họ quay lại nhìn Jun Hong.

“Này đừng gọi bọn anh thế mà”– Ji Hoon túm cổ áo Jun Hong kéo xuống và xoa đầu thằng bé.

Min Hyuk cũng nhào tới và thọc lét Jong Up khiến cậu bé cứ cười lăn bò càng.

Còn lại Yoo Kwon và Ji Ho đang xem xét từng mảnh kim loại mà Yong Guk vừa đưa. Trên bàn là cả một cuốn sách to lớn về cờ tướng mà Ji Ho lẫn Yoo Kwon đều xem xét mãi cả ngày hôm nay. Yong Guk vẫn đang quan sát họ làm việc, cuối cùng Ji Ho bỏ cuộc.

“Em chịu, ngoài việc chúng ghép thành chữ “Tử” ra, em chả biết chúng có ý nghĩa gì nữa.”

Yoo Kwon cũng bảo.

“Phải chi có thêm manh mối nào khác.”

Chợt Him Chan reo lên.

“Yong Guk, nhìn kìa”

Tất cả bọn anh ngẩng lên và hướng mắt về phía chiếc tivi theo hướng ngón tay của Him Chan. Trên đó là hình ông thủ tướng Yoon Seung Ho đang phát biểu và phía dưới là dòng chữ đang chạy “Thủ tướng phát biểu về bộ bàn cờ vàng mà ông vừa tìm thấy”.

Yong Guk nhìn thật rõ trên chiếc màn hình ấy là một bàn cờ rất lớn. Nó trông có vẻ rất cũ, đất bám đầy trên đấy, nhưng người ta vẫn nhìn ra bề mặt ngoài của nó là vàng ròng nguyên chất. Trên bộ mặt bàn cờ có đầy đủ các quân cờ trừ năm con chốt và một con xe. Ji Ho reo lên.

“Nhìn xem, đó chẳng phải là sáu miếng kim loại này sao?”

Yoo Kwon cũng nhíu mày.

“Nhưng tại sao sáu con cờ này chỉ đc làm bằng kim loại thường trong khi những con cờ khác lại được làm bằng vàng ròng?”

“Chính vì thế mà nó mới đáng giá” – Yong Guk thì thầm – “Sáu miếng kim loại đó là sáu con cờ còn thiếu, và nếu nhưng chúng được đặt đúng vị trí trên bàn cờ, thứ gì đó sẽ mở ra”

“Cậu có chắc ông ta là người tốt không?” – Him Chan quay nhìn Yong Guk, và anh thấy gương mặt Yong Guk hằn lên một sự giận dữ mặc dù anh rất bình tĩnh. Bình tĩnh đến đáng sợ.

“Đó là lý do vì sao ông ta gọi chúng ta bảo vệ cho Eun Min, mặc cho chính bản thân cô bé cũng tự bảo vệ được mình…” – Young Jae cũng đã tham gia vào cuộc nói chuyện- “…ông ta muốn chúng ta khám phá ra đươc vụ này, và…”

“…Và đem đến sáu miếng kim loại đến cho ông ta, như một kiểu nạp mạng. Chết tiệt! Thảo nào lúc anh và DaeHyun đến, ông ta cứ hỏi xem bọn anh có biết gì về bộ bàn cờ vàng hay đang giữ kỉ vật nào từ cha hay không?”  - Yong Guk nghiến răng.

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”– Him Chan khoanh tay lại và nhìn Yong Guk.

Đáp lại Him Chan vẫn là một sự im lặng đến đáng sợ, Yong Guk vẫn tập trung nhìn vào màn hình, nhìn vào bàn cơ vàng đang được đặt trong viện bảo tàng lớn của thành phố, cùng với gương mặt thịt đầy mãn nguyện của lão thủ tướng như đang nhìn anh đầy thách thức. Rất lâu sau đó, Young Guk lầm bầm như ra lệnh.

“Chúng ta sẽ đột nhập vào viện bảo tàng tối nay.”

-==***==-

Đồng hồ điểm 11h30. Đứng ở sân thượng tòa nhà đối diện bảo tàng có hai bóng đen đang hướng mắt về phía bảo tàng Seoul đồ sộ và hiên ngang đứng đó, nhưng đang thách thức các sát thủ cũa chúng ta. JiHoon và Min Hyuk đang lắp đặt một hệ thống định vị đạn lazer, chuẩn bị tiếp sức cho hai anh em nhà Choi khi cần thiết. Phía bên kia bảo tàng, hai anh em nhà Choi bắt đầu trượt xuống hai sợi dây, và cũng như lần trước, họ đột nhập vào trong một cách dễ dàng. Bên trong bảo tàng, mọi thứ đều im lìm, họ đi thêm vài bước nữa để đến căn phòng có chứa cái bàn cờ vàng. Họ dừng lại trước một tấm lưới thép lớn và cao, nó bịt kín cảkhông gian lối đi, Jong Up chỉ cho Jun Hong thấy xác một con chim nằm ngay góc lưới, cậu thì thầm đủ để Jun Hong nghe thấy.

“Lưới điện đấy”

Jun Hong bình tĩnh rút ra một thanh sing – gum và nhai chúng, sau đó cậu nhét cái gì đó vào bả kẹo. Jun Hong dùng một cái ống và thổi thật mạnh cho miếng bả kẹo bay đến và dính chặt trên bộ điều khiển gắn trên tường đằng sau tấm lưới.

_XÌ_BÙM_

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, phá tan bộ điều khiển.

“Bọn em phá xong lưới điện rồ iạ” – Jun Hong thông báo cho Yong Guk qua chiếc bông tai nhỏ xíu gắn trên tai thằng bé.

“Anh biết rồi” – Yong Guk trả lời Jun Hong, rồi quay lại Dae Hyun và Young Jae – “Đi thôi”

Jong Up và Jun Hong mở đượ cmột cửa sổ trên tầng thượng để họ đột nhập vào bên trong bảo tàng. Bất chợt, có tiếng nói từ loa phát thanh vang lên.

“Chào B.A.P, tao biết thế nào chúng mày cũng đến”

Hoang mang và bối rối, các anh bắt đầu nghe thấy tiếng còi báo động, tiếng bước chân người, và chẳng bao lâu sau là cả một quân đội cơ động bao vây và chỉa súng vào các anh. Simon bước từ từ trong đám cảnh sát và mỉm cười độc ác tiến về phía các anh.

“Chào, lâu quá không gặp rồi nhỉ. Chúng mày dễ đoán lắm đấy”

Cả năm người bắt đầu đứng sát vào nhau. Simon nói tiếp.

“Thiếu mất thằng Himes rồi.” –Giọng hắn gắt lên.

Đôi mắt Yong Guk sắc lên, đầysát khí nhưng tên Simon vẫn cứ mở miệng cười thỏa mãn vì đã bẫy được Yong Guk. Hắn nói.

“Cứ tưởng là sau khi cái bẫy đó, chúng mày sẽ khá lên chứ. Ai ngờ, chúng mày vẫn khờ khạo như thế”

Ngay lúc này đây, Yong Guk cười khẩy một cái và trả lời.

“Không đâu! Lần này chúng tao không hành động một mình.”

Yong Guk vừa dứt lời, những tiếng nổ bắt đầu vang lên. Những viên đạn xuyên qua tấm kính, nhắm thẳng vào những cảnh sát cơ động khiến đội hình của họ bắt đầu hỗn loạn, thì ra trong lúc tên Simon còn bận đắm chìm trong chiến thắng thì Jun Hong kịp ra hiệu cho Ji Hoonvà Min Hyuk ở phía tòa nhà đối diện. Đạn cứ nã liên hoàn từ hai nòng súng của Ji Hoon và Min Hyuk, cả năm người cúi xuống và chụp lấy khẩu súng của đội cơ động và vừa nã súng vừa rút lui, Jong Up thả xuống nền nhà một đạn khói và họ chia nhau ra và chuồn đi mất. Nhưng tên Simon lần nãy cũng không để yên, hắn chạy theo một bóng đen mờ mờ dẫn hắn xuống tầng hấm đỗ xe, hắn nhận ra là hai anh em nhà Jung. Hắn chộp lấy một khẩu súng trường của một cảnh sát cơ động gần đó rồi nhắm thẳng vào tấm lưng của Dae Hyun.

_ĐOÀNG_

Viên đạn vọt ra từ nòng súng của hắn, bay thật nhanh hướng thẳng vào tấm lưng của Dae Hyun mà ghim vào, nhưng thay vì ghim vào lưng Dae Hyun, nó ghim vào lồng ngực của kẻ đã lao vào đỡ đạn cho anh. Dae Hyun nghe như tim mình bị ai bóp chặt lại, anh nghe tiếng súng, nhưng anh không hề thấy đau đớn, anh quay lại, Young Jae đã đứng trước mặt anh và từ từ gục xuống với lồng ngực đầy máu.

“Không…Young Jae…KHÔNG…”

Simon nã thêm vài phát súng nữa với hy vọng sẽ giết chết được Dae Hyun, Dae Hyun vội vã đứng lên và cõng Young Jae chạy tiếp, ngay lúc vừa bước ra khỏi hầm xe, Dae Hyun dáo dác và lo lắng đi tìm mọi người. Anh bắt đầu hoang mang, đầu óc rối mù, tai như ù đi,trên vai anh, Young Jae vẫn đang tiếp tục hấp hối, Dae Hyun cảm nhận được máu Young Jae chảy ướt sũng khắp lưng anh.

“Cố lên Young Jae…một chút nữa thôi…đừng bỏ anh…Young Jae…”

Hơi thở của Young Jae như yếu đi, và rồi Dae Hyun không còn nghe thấy tiếng Young Jae thở nữa. Anh bắt đầu hoảng loạn thật sự, ngay lúc này, một chiếc xe từ phía hầm đỗ xe chạy ra thật nhanh và tông thẳng về phía Dae Hyun khiến anh bổ nhào xuống đất, Young Jae ngả xuống từ trên vai Dae Hyun và văng ra xa,Young Jae co người và phun ra máu. Dae Hyun lo sợ trườn tới về phía Young Jae vẫn im lìm, quần áo trên người Young Jae giờ đây chỉ độc một màu của máu. Ôm lấy xác Yong Jae, Dae Hyun lồm cồm bò dậy. Chiếc xe bật đèn pha thật sáng và lao tới với tốc độ rất nhanh, nó đâm vào Dae Hyun vừa đứng lên không vững,khiến anh và Young Jae đập thật mạnh người vào tường. Dae Hyun ê ẩm cả người,anh vội ôm lấy cái xác đầy máu của Young Jae, trên mặt anh nước mắt nước mũi lẩn mồ hôi cứ thi nhau rơi. Cơ thể Young Jae lạnh dần trong tiếng nấc của Dae Hyun.

“…Đừng đi…ở lại với anh đi..Young Jae…”

Chiếc xe vẫn không dừng lại ở đó, nó lao tới và đâm thật mạnh vào người Dae Hyun.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Dae Hyun gầm lên, anh cảm nhận cơn đau tột độ khi chiếc xe đâm mạnh vào người anh và dí sát anh vào tường. Đau đớn, ê ẩm, anh biết chắc rằng mình đã bị gãy xương đâu đó. Đau quá! Nhưng Dae Hyun vẫn đưa con mắt đầy giận dữ nhìn về phía chiếc xe đang sáng đèn, nó lại tiếp tục lao tới và đâm mạnh hơn lần trước. Dae Hyun ọc ra máu, lần đâm thứ hai của chiếc xe khiến anh gục xuống, tay vẫn ôm lấy xác Young Jae. Đau quá, anh cảm nhận thấy rằng tất cả xương sườn trên cơ thể anh đều vỡ vụn. Đôi mắt anh mờ đi. Anh thấy chiếc xe lại sáng đèn và dường như nó lại định lao vào thêm lần nữa. Vậy cũng tốt, Young Jae của anh đã chết, vậy thì anh không cần phải sống nữa mà làm gì. Rồi Dae Hyun lờ mờ nhìn thấy những bóng người qua lại, trước khi kịp bị bóng tối che mắt, anh nhìn thấy gương mặt quen thuộc của kẻ mà anh cực ghét -  Jae Hyo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com