Longfic Allkook Tieu Nam Phu Lanh Lung
Chương này tặng cho
NguynTrang782199
_JinMin_
Chương sau tặng cho 2 tem đầu nga :3🔹🔹🔹🔹🔹🔹
Ngày từng ngày qua điThời gian cậu rời khỏi bọn họ cũng tròn trĩnh 1 thángCho đến bây giờThì hắn _ Seokjin mới ngộ ra rằngHắn yêu cậuLà do hắn ngu ngốc, cứ nghĩ Seung Mi mới là người hắn thực sự hảo ý dành trọn đời để yêu thươngNhưngHắn nhận ra, người mà hắn muốn bảo vệ, muốn trân trọng, muốn yêu thương nhất .... Là cậuTừ bao lâu, hắn đã có thói quen luôn có bên cạnhDường như, nó đã trở thành một cái thói quen thấm đẫm vào máuChỉ cần xa một chút. Lại cảm thấy nghẹt thở đến vô cùngĐưa mắt nhìn vào hạt sao giấy trên tay. Đây là thứ duy nhất hắn có từ cậu. Hắn nhớ rõ là ngày hôm ấy, cậu trông thấy hắn đang ngắm nhìn khóm hoa dại ở ven đườngCậu bước tới , cùng hắn nhìn những bông hoa đó , khẽ nói :- Đúng là hoa dại luôn bị người ta chà đạp nhỉ _ cùng lúc đó cậu dùng tay nâng lên một nhành hoa bị người ta đạp gãy thân, đem gác vào những cây hoa có vẻ vững chãi hơn gần gốc rễ của nhành hoa bị đạp đó- Là do những kẻ đó không nhận thấy được vẻ đẹp tuyệt vời của nó, nên mới tùy tiện dẫm đạp như vậy _ chưa để hắn lên tiếng, cậu lại nhỏ nhẹ nói, ý tứ có chút tức giận- Hoa dại này nhìn thật giống như ngôi sao trong không khí, mờ nhạt . Nhưng khi về đêm lại trở nên nổi bật khôn cùng _ hắn dịu dàng nói, ý tứ của câu nói là khóm hoa dại này tuy nhìn bình thường, nhưng nếu nhận ra được giá trị của nó thì sẽ nhận thấy kinh diễm động lòng người- Đúng. Nhưng nó cũng chỉ là một bông hoa mờ nhạt bởi vì chẳng ai chú ý nó _ cậu nhìn hoa, trầm tư nói, hoa dại với cậu có chút giống nhau...- Cho anh _ cậu xoay người xé một đường giấy thẳng băng, nhanh nhảu xếp xếp, thoáng chốc hiện ra một hạt sao giấy- Đây là thứ gì ? _ hắn nhìn vật nhỏ nhỏ trong tay như nhìn một món đồ tinh xảo- Sao giấy . Những bông hoa kia cũng có hình dạng ngôi sao . Nhưng cũng rất nhanh bị người ta giẫm nát thôi , coi như nó là vật tượng trưng cho bông hoa dại này vậy _cậu nói xong, quay người rời khỏi[....]Lăn nhẹ hạt sao giấy trong tayHắn cười vô thứcNhưng nụ cười lại thấm đẫm chua chátBây giờ hắn mới tinh tế hiểu ra lời nói về hoa dại của cậuHắn hóa ra cũng chỉ là những tên ngu tùy tiện giẫm đạp lên những bông hoa dại xinh đẹp kia thôi....Ngu ngốc vô cùng...Hắn hôn nhẹ lên hạt sao giấyNước mắt không tự chủ được mà rơi~ Jungkook, anh nhớ em ..
* Sân thượng tòa nhà chính *
[ ý là nhà của cả 6 người ấy :v ]Hắn thân vận sơ mi tử sắc [ tím ] đứng lặng người đón những cơn gió lạnh lẽo của ngày xuân Hắn _ Namjoon ,là con người nổi tiếng bình tĩnh, lý tríNhưngThực chất cũng chỉ là kẻ thấp hèn , ngu ngốcHắn vốn nghĩ cậu cơ bản chỉ là người thay thế để che lấp sự trống vắng trong lòngĐể rồi, khi cậu đi, hắn vẫn bỗng cảm thấy tim mình lại trở nên hoang vu cực kì, nỗi hoang vu này còn hơn gấp mấy lần nỗi trống vắng mà Seung Mi từng làmNhư một người ngốc đi trên sa mạcĐi thật nhiều, cảm giác đói, khát dâng đến tận cuống họngMay mắn thay tìm được một vũng nước trongNhưng lại đắm chìm vào vũng nước lớn ở phía xaBỏ lơ hoàn toàn vũng nước nhỏ trong lành kia, chạy thụt mạng đến vũng nước lớnNhưng khi đến nơiThì nhận thấy nó chỉ là ảo ảnh... Bèn quay về lại vũng nước nhỏNhưng nó đã hoàn toàn bốc hơi biến mất...Cái giá rét của tiết trời, xuyên thấu vào từng tấc thịt, bất giác khiến hắn khẽ runNhưng thật, cái lạnh này hoàn toàn không đọ nỗi cái buốt giá nơi lòng hắnTại sao? Tại sao..đến bây giờ hắn mới nhận ra điều nàyHắn đã tạo ra cho cậu quá nhiều đau thươngHắn làm cách nào cứu vãnHắn yêu cậu, thật lòng yêu cậuKhuỵu xuống giữa sân thượng, giọt nước mắt ấm nóng nơi khóe mắt khẽ rơi6 con người_ 6 bậc quân vương cao ngạo, khí pháchNay lại vì tình mà khócQuả thật chữ '' tình'' khiến con người ta trở nên khác thường, người vì tình mà hạnh phúc, kẻ vì tình mà tan nátCó một loại cảm giác khiến cho con người ta trở nên hoang mangLúc gần thì hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như nước trongNhưng khi xaSẽ trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, dù không chạm vào cũng nhói buốc trong lòng...Ngay khi bản thân có người mình yêu bên cạnh, lại vô ý chà đạp, xem nhẹĐể rồi khi mất đi , lại trở thành kẻ chơ vơ, lạc lõng giữa dòng ngườiCậu _ chàng trai từ thế giới khác đến, chưa nếm thử vị tìnhNgay khoảnh khắc rung động, yêu thích đầu đờiLại hóa thành nổi đau tột cùngHóa ra, tình yêu là thứ nghiệt ngã như thếCó thể mang đến cảm giác hạnh phúc, vui vẻ, êm ấm như chốn Thiên đườngLại có thể mang đến cảm giác đau đớn, khốn khổ chốn địa ngục.....
#Nie ~ Thi tốt nha :3 ~
NguynTrang782199
_JinMin_
Chương sau tặng cho 2 tem đầu nga :3🔹🔹🔹🔹🔹🔹
Ngày từng ngày qua điThời gian cậu rời khỏi bọn họ cũng tròn trĩnh 1 thángCho đến bây giờThì hắn _ Seokjin mới ngộ ra rằngHắn yêu cậuLà do hắn ngu ngốc, cứ nghĩ Seung Mi mới là người hắn thực sự hảo ý dành trọn đời để yêu thươngNhưngHắn nhận ra, người mà hắn muốn bảo vệ, muốn trân trọng, muốn yêu thương nhất .... Là cậuTừ bao lâu, hắn đã có thói quen luôn có bên cạnhDường như, nó đã trở thành một cái thói quen thấm đẫm vào máuChỉ cần xa một chút. Lại cảm thấy nghẹt thở đến vô cùngĐưa mắt nhìn vào hạt sao giấy trên tay. Đây là thứ duy nhất hắn có từ cậu. Hắn nhớ rõ là ngày hôm ấy, cậu trông thấy hắn đang ngắm nhìn khóm hoa dại ở ven đườngCậu bước tới , cùng hắn nhìn những bông hoa đó , khẽ nói :- Đúng là hoa dại luôn bị người ta chà đạp nhỉ _ cùng lúc đó cậu dùng tay nâng lên một nhành hoa bị người ta đạp gãy thân, đem gác vào những cây hoa có vẻ vững chãi hơn gần gốc rễ của nhành hoa bị đạp đó- Là do những kẻ đó không nhận thấy được vẻ đẹp tuyệt vời của nó, nên mới tùy tiện dẫm đạp như vậy _ chưa để hắn lên tiếng, cậu lại nhỏ nhẹ nói, ý tứ có chút tức giận- Hoa dại này nhìn thật giống như ngôi sao trong không khí, mờ nhạt . Nhưng khi về đêm lại trở nên nổi bật khôn cùng _ hắn dịu dàng nói, ý tứ của câu nói là khóm hoa dại này tuy nhìn bình thường, nhưng nếu nhận ra được giá trị của nó thì sẽ nhận thấy kinh diễm động lòng người- Đúng. Nhưng nó cũng chỉ là một bông hoa mờ nhạt bởi vì chẳng ai chú ý nó _ cậu nhìn hoa, trầm tư nói, hoa dại với cậu có chút giống nhau...- Cho anh _ cậu xoay người xé một đường giấy thẳng băng, nhanh nhảu xếp xếp, thoáng chốc hiện ra một hạt sao giấy- Đây là thứ gì ? _ hắn nhìn vật nhỏ nhỏ trong tay như nhìn một món đồ tinh xảo- Sao giấy . Những bông hoa kia cũng có hình dạng ngôi sao . Nhưng cũng rất nhanh bị người ta giẫm nát thôi , coi như nó là vật tượng trưng cho bông hoa dại này vậy _cậu nói xong, quay người rời khỏi[....]Lăn nhẹ hạt sao giấy trong tayHắn cười vô thứcNhưng nụ cười lại thấm đẫm chua chátBây giờ hắn mới tinh tế hiểu ra lời nói về hoa dại của cậuHắn hóa ra cũng chỉ là những tên ngu tùy tiện giẫm đạp lên những bông hoa dại xinh đẹp kia thôi....Ngu ngốc vô cùng...Hắn hôn nhẹ lên hạt sao giấyNước mắt không tự chủ được mà rơi~ Jungkook, anh nhớ em ..
* Sân thượng tòa nhà chính *
[ ý là nhà của cả 6 người ấy :v ]Hắn thân vận sơ mi tử sắc [ tím ] đứng lặng người đón những cơn gió lạnh lẽo của ngày xuân Hắn _ Namjoon ,là con người nổi tiếng bình tĩnh, lý tríNhưngThực chất cũng chỉ là kẻ thấp hèn , ngu ngốcHắn vốn nghĩ cậu cơ bản chỉ là người thay thế để che lấp sự trống vắng trong lòngĐể rồi, khi cậu đi, hắn vẫn bỗng cảm thấy tim mình lại trở nên hoang vu cực kì, nỗi hoang vu này còn hơn gấp mấy lần nỗi trống vắng mà Seung Mi từng làmNhư một người ngốc đi trên sa mạcĐi thật nhiều, cảm giác đói, khát dâng đến tận cuống họngMay mắn thay tìm được một vũng nước trongNhưng lại đắm chìm vào vũng nước lớn ở phía xaBỏ lơ hoàn toàn vũng nước nhỏ trong lành kia, chạy thụt mạng đến vũng nước lớnNhưng khi đến nơiThì nhận thấy nó chỉ là ảo ảnh... Bèn quay về lại vũng nước nhỏNhưng nó đã hoàn toàn bốc hơi biến mất...Cái giá rét của tiết trời, xuyên thấu vào từng tấc thịt, bất giác khiến hắn khẽ runNhưng thật, cái lạnh này hoàn toàn không đọ nỗi cái buốt giá nơi lòng hắnTại sao? Tại sao..đến bây giờ hắn mới nhận ra điều nàyHắn đã tạo ra cho cậu quá nhiều đau thươngHắn làm cách nào cứu vãnHắn yêu cậu, thật lòng yêu cậuKhuỵu xuống giữa sân thượng, giọt nước mắt ấm nóng nơi khóe mắt khẽ rơi6 con người_ 6 bậc quân vương cao ngạo, khí pháchNay lại vì tình mà khócQuả thật chữ '' tình'' khiến con người ta trở nên khác thường, người vì tình mà hạnh phúc, kẻ vì tình mà tan nátCó một loại cảm giác khiến cho con người ta trở nên hoang mangLúc gần thì hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như nước trongNhưng khi xaSẽ trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, dù không chạm vào cũng nhói buốc trong lòng...Ngay khi bản thân có người mình yêu bên cạnh, lại vô ý chà đạp, xem nhẹĐể rồi khi mất đi , lại trở thành kẻ chơ vơ, lạc lõng giữa dòng ngườiCậu _ chàng trai từ thế giới khác đến, chưa nếm thử vị tìnhNgay khoảnh khắc rung động, yêu thích đầu đờiLại hóa thành nổi đau tột cùngHóa ra, tình yêu là thứ nghiệt ngã như thếCó thể mang đến cảm giác hạnh phúc, vui vẻ, êm ấm như chốn Thiên đườngLại có thể mang đến cảm giác đau đớn, khốn khổ chốn địa ngục.....
#Nie ~ Thi tốt nha :3 ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com