TruyenHHH.com

Longfic Allkook Tieu Nam Phu Lanh Lung

Long time no see~
Tặng cho:
minyoongieswagchimte
LamNguyn303197
TaoCungBoCap2610
KtKtNguyn
NgccNguyn1
SinAh1997
Jay_Karrylove_TFBOYS
-rangw-
ha-le-my
biibusan
ngan2002002
NguynsAriess
kumamon_gemini
ThanhTam_82
Minyoongi510
NgnBo47
Jeon_Bi
MutouSona
Chương sau Nie không tặng tem nhae:3 chương 39 tặng tem nha thường nga~ à mà cho Nie xin lỗi cái vụ chương 45 nhá 😂 tự nhiên tui sửa rồi mà không được 😂 để vậy luôn ~ 😂😂
  Dạo này mấy nàng thi với kiểm tra nhiều hơm? Tui qua chừng luôn 😭
🔸🔸🔸🔸🔸🔸🔸🔸🔸🔸🔸🔸

Những tia nắng ban mai chiếu vào khung cửa sổ len lỏi qua chiếc màn che màu trắng chiếu nhẹ nhàng lên gương mặt đầy vết thương của cậu, cậu khẽ nheo mắt, nhưng quá khó chịu nên bực bội hé mở đôi tử mâu màu xanh hút hồn kia ra. Như quán tính cậu định ngồi dậy thì toàn thân nổi lên một trận đau buốt. Khà! Làm sao cậu lại có thể quên là mình đang trong tình trạng thế nào chứ? Một đứa con trai suýt chút bị làm nhục?
  Theo cảm giác mà cậu cảm nhận được thì trong phòng này không phải chỉ có một mình cậu mà còn có người khác à không là rất nhiều người khác. Cậu đảo mắt và dừng lại ở hai điểm bên cạnh giường....Jimin? Hoseok? Namjoon? Seokjin? Yoongi? Taehyung?....sao họ lại ở đây? Hơn nữa trông vẻ mặt ai cũng rất mệt..do thức khuya chăng? Là chăm sóc cho cậu? Không đúng...không thể nào !!! Nhưng tình trạng bây giờ không lẽ lại bảo là các anh ta đang chăm sóc cho không khí?
Cậu lại nhớ về cái khoảng khắc dơ bẩn kia..Cậu bị trói,đánh , cưỡng hôn,...và những khuôn mặt đó, là các anh sao? Các anh cứu cậu?
- Em dậy rồi? _Taehyung
- Ơ ..vâng*gật gật gật*
- A!!_ tình trạng là do bạn chẻ xinh đệp của chúng ta gật nhiều quá nên vô tình đúng trúng miệng vết thương thôi~
- Em không sao chứ?_cả đám^^
- Đồ ngốc!_Jimin
- Sao lại bất cẩn thế chứ bảo bối~_Seokjin
- Em muốn chọc cho chúng tôi lo chết sao?_Hoseok
- Còn đau không?* xoa đầu*_Namjoon
- Hậu đậu!_Yoongi, Taehyung
- A~ K -Khôngg sao, tôi cần vào nhà vệ sinh!
- Tôi bế em !_Taehyung
- Tôi tự đi được mà!_Jungkook
- Không bướng!_TH
  Chỉ cần có thế, Taehyung liền khó.người xuống bế cậu lên ôm gọn trong lòng nhưng cũng không quên tránh những chỗ bị thương của cậu. Còn những người còn lại, họ không lên tiếng không phải là họ không quan tâm cậu , là do họ biết cậu không thích phiền phức nên đành ngậm ngùi cho Taehyung hớt tay trên!
   Taehyung đặt cậu vào nhà tắm định giúp cậu VSCN thì bị cậu thẳng thừng đuổi đi không một chút thương tiết! Ô,i số anh đúng là số con rệp mà !
   Một tiếng sau ~
Bây giờ ở phòng bệnh đã có đầy đủ tất cả mọi người: ba mẹ, Jiyoung, Beakhyun và Chanyeol, Các anh. Bọn họ bây giờ đều đang rất lo lắng , cậu đã ở trong đó hơn 1 tiếng rồi nhưng lại vô cùng im ắng không chút tiếng động. Dù gõ cửa, nói chuyện cũng không một chút tiếng động đáp lại. Các anh đang rất phát điên đây nhưng cũng vì quyền riêng tư của cậu không thì các cửa mỏng tanh kia nát lâu rồi
  Còn cậu, từ khi bước vào nhà vệ sinh liền đi về hướng của chiếc gương treo ở phía tường. Thu hết hình ảnh tàn tạ của mình ở trong mắt, lòng cậu nổi lên một cổ kinh tởm. Ánh mắt trong xanh như đại dương mênh mông trong lành khi nảy giờ đã chuyển thành một ánh mắt xanh đục màu chán ghét. Cậu dùng tay chà mạnh vào những dấu hôn đỏ chót kia nhưng càng chà nó lại càng thêm nổi bật hơn, cậu lại điên cuồng cào rách phần da đó , làn da trắng mỏng manh như sứ kia giờ lại đầy vết sướt của móng tay và vết rách....Cậu căm ghét hình thù bây giờ của mình, dùng hết sức để cào rách nó , khuôn mặt khả ái kia bây giờ lại đầy những giọt nước mắt, cậu không khóc vì đau mà là vì nhục vì bản thân cậu quá vô dụng nên không bảo vệ được cho thân thể mà nguyên chủ đã giao cho cậu, ngay cả bản thân mình còn bảo vệ không xong thì đừng làm sao có khả năng bảo vệ được những người mà cậu yêu thương cơ chứ! Cậu thờ thẫn bước về phía vòi sen vặn cho nước thật mạnh chảy xuống, những giọt nước thấm đẫm cả người cậu, nước mắt và những vết máu của vết thương kia cũng trôi theo dòng nước. Phải! Cậu muốn xóa bỏ hết những thứ gớm ghiếc trên người mình xuống dù cho đau cậu cũng quyết tâm xóa bỏ nó bằng mọi sức lực...cỏn con của mình! Cậu thâm ghen tị với những giọt máu kia , tại sao khi nó chảy xuống lại hòa theo dòng nước và biến mất hút...tại sao tâm trạng, nổi lòng của cậu sao lại không hòa theo làn nước kia để biến mất! Nói trắng ra, bây giờ ngoài khóc ra cậu không thể làm gì được cả.... 
   Cậu nghe thấy hết những lời nói quan tâm kia nhưng cậu không có dũng khí để bước ra, cậu thật vô dụng phải thật vô dụng. Cậu không có dũng khí để đối mặt với bọn họ, cậu thầm ước mình có thể bốc hơi, bốc hơi mãi mãi vào khoảng khắc này.........
#Nie

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com