Long
Trong dinh thự, ánh đèn vàng hắt lên những bức tường đá cổ kính, tạo nên bầu không khí huyền ảo và đầy ma mị. Long đứng dậy, ánh mắt rực sáng sự hứng khởi, nhưng cũng mang theo nỗi nghiêm trọng: - Chúng ta có một bữa tiệc lớn hôm nay, không phải ngẫu nhiên mà mọi người đều đến đây và đều có lời muốn nói với ta.Giọng nói của hắn vang vọng như tiếng gió lùa qua những tán cây, cuốn theo cảm xúc dâng trào trong lòng các phu nhân và chiến binh.Các phu nhân nhìn Long với ánh mắt ủng hộ, nhưng Tiểu Lan khẽ nhắc nhở:-Vậy chắc hẳn huynh biết mục đích tại sao mọi người lại đến đây rồi nhỉ?Câu hỏi của nàng như một mũi tên chĩa thẳng vào tâm điểm của vấn đề, khiến không khí trong phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng.Long mĩm cười, nhưng nụ cười ấy như chứa đựng bao lo lắng: - Mọi người đến đây vì lo cho ta, và cũng vì ta đã đồng ý giúp đỡ trong cuộc chiến này.Trong ánh mắt của hắn, có cả sự kiên định và quyết tâm, nhưng cũng không thiếu phần ngần ngại khi nghĩ đến những thử thách đang chờ đợi phía trước.Bên ngoài, Long Hỏa và Tiểu Hoa vẫn đứng dưới ánh hoàng hôn, ánh sáng vàng rực rỡ phủ lên Tiểu Hoa, làm nàng như một thiên thần giữa trần gian. Nhưng sự nhẹ nhàng ấy bỗng chốc tan biến khi Tiểu Hoa nghiêm túc nói: - Long Hỏa, hay là hai mau trở về, không được để huynh trưởng và các phu nhân khác đợi lâu!Long Hỏa cười nhạt, quay sang Tiểu Hoa: - Nàng lo làm gì, huynh trưởng hẳn đã lo xong mọi chuyện. Có khi giờ này chắc đang bàn chuyện cưới xin giữa ta và nàng đấy - Câu nói đầy ẩn ý khiến Tiểu Hoa ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn không giấu nổi sự lo lắng: - Ta... ta chưa sẵn sàng.Long Hỏa dịu dàng trấn an: - Không sao đâu, ta sẽ luôn ở bên nàng.Dù vậy, một cảm giác bồn chồn vẫn không ngừng bám lấy hắn, như thể một điềm xấu đang đón chờ họ.Cả hai vừa quay bước trở về dinh thự thì chợt nghe thấy tiếng gọi từ phía Long Ma, đang đứng trên lầu của Long Tửu Quán. Anh ngoắc tay ra hiệu, giọng nói vang vang giữa bầu không khí yên tĩnh: - Cả hai lên đây đi, tốt nhất đừng vào dinh thự lúc này, mọi chuyện đang trở nên căng thẳng rồi.Long Hỏa và Tiểu Hoa gật đầu, nhanh chóng bước lên lầu Long Tửu Quán. Tại đây, Long Ma và những người anh em khác của Long đã ngồi sẵn, ánh mắt họ tràn đầy lo lắng nhìn về phía dinh thự. Không chỉ họ, mà các đệ tử của Long Môn, Long Hội, cùng những người em trai khác của Long cũng tập trung ánh mắt hướng về cùng một điểm, nơi dinh thự của Long, như thể một cơn bão đang âm thầm hình thành.Bên trong dinh thự, không khí vẫn ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ, nhưng dưới bề mặt ấy là những cuộc tranh luận âm thầm, những ánh mắt ngờ vực đầy nghi ngờ. Mọi người cố gắng giữ vững bầu không khí hòa hảo, nhưng một lời bất chợt từ Bích Dao đã phá tan sự tĩnh lặng đó: - Nghe nói phu quân của em đang có ý định đấu với bọn Triều Đình Phương Bắc đúng không ?Tiếng cười lập tức ngưng bặt, không gian trong phòng trở nên im ắng đến đáng sợ. Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Long, chờ đợi câu trả lời. Hắn khẽ nhấp một ngụm rượu, thản nhiên trả lời: - Nếu đúng là thế thì sao? Nàng tính cản ta à ?Giọng nói của Long mang theo sự thách thức, như một cú đấm mạnh vào không khí. Tiểu Lan ngồi bên cạnh không kìm được mà nhéo mạnh vào cánh tay Long, ánh mắt sắc bén nhưng đầy lo lắng: - Nếu Bích Dao không nói, chàng tính giữ im lặng chuyện này đến bao giờ? Huynh là người biết rõ nhất bản chất của chiến tranh là như thế nào mà?Ngọc Hân lúc đó cũng lên tiếng, giọng nói đầy hoài nghi: - Tại sao huynh lại đồng ý điều kiện của Triều Đình, đồng ý giúp đỡ trong cuộc chiến này chứ không khi chúng chẳng xem huynh ra gì cả? Thật đáng lo cho huynh mà - Sự chỉ trích của nàng như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào lòng tự trọng của Long.Long đưa mắt nhìn quanh, từ công chúa Nguyễn Gia Ngân, Tiểu Lan, Bích Dao, Tiểu Vy cho đến Ngọc Hân, từng người một. Hắn thở dài, rồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm: - Ta không định nói cho các nàng biết, vì ta biết tất cả đều sẽ cản ta. Nhưng các nàng phải hiểu, ta không chỉ là người của Long Tộc mà còn là con dân của Đại Việt. Ta không thể ngồi yên khi lũ giặc Phương Bắc đang nhăm nhe vào đất nước ta.Mọi người im lặng, nhưng sự căng thẳng không hề giảm bớt. Bích Dao bỗng nói lớn: - Huynh thật ngây thơ nếu nghĩ rằng Triều Đình sẽ giữ lời hứa! Họ chỉ lợi dụng sức mạnh của chúng ta, để rồi khi đã đạt được mục đích, họ sẽ vứt bỏ chúng ta như một món đồ vô giá trị.Tiểu Lan phụ họa: - Đúng vậy! Chúng ta cần phải có một kế hoạch, không thể chỉ dựa vào sự hào phóng của bọn họ. Tại sao không tìm kiếm sự hỗ trợ từ các thế lực khác ? Mà tại sao không tổ chức một cuộc họp giữa các môn phái, để có sự đồng lòng ?Ngọc Hân gật đầu: - Ta cũng đồng ý với Tiểu Lan. Chúng ta không thể đơn độc, nhất là khi mà đối thủ của chúng ta là Triều Đình Phương Bắc, một thế lực đầy rẫy mưu mô và thủ đoạn.Long Hỏa, từ phía xa nghe thấy cuộc tranh cãi đang diễn ra trong dinh thự, cảm nhận được những tia sáng mờ nhạt đang bao quanh bầu không khí nơi đây. Hắn nhìn sang Tiểu Hoa, trong lòng đầy trăn trở - Chúng ta có nên tham gia không ? - Hắn hỏi, giọng thấp và nặng nề - Hay là chúng ta vẫn nên đứng ngoài, chờ đợi những diễn biến tiếp theo ?Tiểu Hoa nhìn hắn, đôi mắt đen láy ánh lên sự kiên định. - Em tin rằng, đứng bên nhau, chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn. Huynh trưởng không thể một mình gánh vác mọi thứ, chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ nỗi lo lắng này.Long Hỏa nắm chặt tay Tiểu Hoa, như thể một cam kết vô hình giữa họ. Nhưng không khí bên trong dinh thự ngày càng căng thẳng hơn, các cuộc tranh cãi cứ thế nổ ra kịch liệt, như những cơn sóng vỗ bờ, không thể ngăn chặn.- Chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa! Nếu không hành động ngay bây giờ, có thể sẽ quá muộn! - Long cất tiếng, không khí như chùng xuống trước lời khẳng định của hắn. Cả dinh thự chìm vào sự im lặng, tất cả đều nhìn về phía Long, người đang đứng giữa sóng gió, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.Mỗi người đều hiểu rằng, chỉ cần một quyết định sai lầm, có thể kéo theo bao nhiêu sinh mạng, bao nhiêu mảnh đời. Cuộc chiến không chỉ là chống lại kẻ thù, mà còn là cuộc chiến trong chính lòng mình.Bích Dao, người luôn mạnh mẽ nhưng giờ đây lại tỏ ra yếu đuối, khẽ thở dài, tay nắm chặt lấy tà áo. Nàng nhìn Long, ánh mắt chất chứa nỗi lo lắng nhưng không dám lên tiếng. Dù có nói gì đi nữa, quyết định của hắn đã được đưa ra, và nó sẽ không thay đổi. Nỗi lo ấy như một làn sóng âm thầm lan tỏa trong không khí, khiến những người có mặt không khỏi cảm thấy bức bối.Công chúa Nguyễn Gia Ngân, với vẻ điềm tĩnh hiếm có và trí tuệ sắc bén, tiến lại gần Long. Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, giọng nói trầm ấm nhưng lại chứa đựng sức mạnh quyết tâm: - Chúng ta không cản chàng. Nhưng chúng ta lo cho an nguy của chàng và Long Hội. Triều Đình Phương Bắc không phải là kẻ dễ dàng bị đánh bại. Chúng ta đã chứng kiến sự tàn bạo của chúng trong quá khứ. Tuy nhiên, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn đứng bên chàng.Long khẽ gật đầu, ánh mắt hắn chứa đầy sự biết ơn. Hắn hiểu rằng mặc dù họ lo lắng, nhưng lòng tin của họ dành cho hắn không hề giảm sút. Hắn đứng dậy, ánh mắt kiên định quét qua từng người trong phòng, như thể truyền sức mạnh cho họ. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của các phu nhân, những người phụ nữ đã sống bên hắn, cùng nhau chia sẻ bao nỗi buồn vui.- Ta hiểu các nàng lo lắng - Long nói, giọng hắn trầm tĩnh nhưng như sấm rền - Nhưng thời thế đang thay đổi. Triều Đình Phương Bắc đã bắt đầu thăm dò biên giới, quân đội của chúng đã sẵn sàng chờ lệnh. Nếu chúng ta không hành động ngay, sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng tràn qua đất nước này, cướp đi tất cả những gì chúng ta đã xây dựng.Những phu nhân bỗng nhiên xôn xao, lời Long như một mồi lửa châm vào cơn giận ngầm trong lòng họ. Tiểu Lan, với đôi mắt lấp lánh nhưng đầy kiên quyết, tiến tới gần. Nàng nắm chặt tay Long, tựa như muốn truyền tải sức mạnh vào trong đó. - Vậy chàng có kế hoạch gì? Chúng ta sẽ không để chàng chiến đấu một mình.Ngọc Hân lên tiếng với vẻ mặt không thể che giấu sự hoài nghi -Kế hoạch gì khi mà chúng ta chưa có đủ sức mạnh để chống lại chúng? Chúng ta có biết đến sức mạnh của Triều Đình Phương Bắc? Họ có quân đội hùng mạnh, tài nguyên dồi dào và những âm mưu thâm sâu.- Đúng vậy - Một người khác phụ họa - Chúng ta không thể đưa gia đình mình vào vòng tay của cái chết chỉ vì một ý tưởng mạo hiểm!Long nhìn họ, ánh mắt bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đang dâng trào những cảm xúc dữ dội. - Ta không mạo hiểm, mà ta đang bảo vệ chính gia đình của chúng ta. Nếu không hành động, chúng ta sẽ trở thành con mồi dễ dàng cho những kẻ tham lam, bạo ngược.Ngọc Hân, người ít nói nhưng luôn ở bên Long trong những lúc khó khăn, khẽ lên tiếng.- Vậy chúng ta sẽ làm gì? Cần chuẩn bị những gì để đối phó với chúng ?Long ngồi xuống, ra hiệu cho mọi người lại gần. Hắn trải ra tấm bản đồ của Đại Việt trên bàn, ánh mắt bừng sáng với niềm quyết tâm. - Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc củng cố Long Thành Trì. Dù đây là thành trì bí mật, nhưng ta không thể mạo hiểm. Lực lượng Long Môn và Long Hội sẽ tăng cường tuần tra xung quanh vùng núi và rừng rậm. Ta cũng đã sắp xếp các đội trinh sát để theo dõi động tĩnh của giặc Phương Bắc.Tiểu Vy chăm chú lắng nghe, đôi mắt nàng lấp lánh hào hứng khi Long tiếp tục giải thích chi tiết kế hoạch của mình.-Chúng ta sẽ không chỉ phòng thủ. Ta đã gửi sứ giả đến các bang hội khác trong giang hồ. Long Thành Trì cần có thêm đồng minh. Mỗi thế lực ngoài kia đều có quyền lợi riêng, nhưng nếu Đại Việt bị đe dọa, tất cả chúng ta đều sẽ bị ảnh hưởng. Đây không chỉ là cuộc chiến của riêng Long Hội.Lập tức, một cuộc tranh cãi nổ ra giữa những phu nhân. -Làm sao chúng ta có thể tin tưởng vào các bang hội khác? Họ có thể phản bội chúng ta bất cứ lúc nào! - Tiếng của Tiểu Lan vang lên, mang theo sự hoài nghi và lo ngại.- Chúng ta không thể đánh cược tính mạng của mình cho những kẻ mà chúng ta chưa từng gặp! - Một phu nhân khác trong số họ tiếp lời, vẻ mặt đầy nghi ngờ và khó chịu - Họ chỉ muốn lợi dụng chúng ta, không hơn không kém.- Bằng cách nào chúng ta có thể tìm được đồng minh? Chúng ta còn chưa từng đối diện với Triều Đình Phương Bắc, mà đã vội vã kêu gọi hỗ trợ từ bên ngoài! - Một phu nhân khác, Tiểu Vy, không kiềm chế được sự hoài nghi, lên tiếng trong cơn tức giận.Long giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn cảm thấy nỗi bất an đang lớn dần.- Ta hiểu các nàng lo lắng, nhưng không có sự lựa chọn nào khác. Nếu chúng ta không tạo liên minh, chúng ta sẽ đơn độc giữa bão tố. Liệu các nàng có sẵn sàng chờ đợi đến khi mọi thứ đã quá muộn ?Ngọc Hân nhìn Long với sự thán phục- Chàng đã chuẩn bị tất cả từ lâu sao? Chàng nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra như ý? Chúng ta đang đối diện với một mối đe dọa không thể đoán trước.Long khẽ cười, đôi mắt lấp lánh niềm tin. - Ta không bao giờ để tình thế dồn mình vào chân tường mà không có kế hoạch. Nhưng lần này, các nàng cũng cần phải giúp ta. Chúng ta không chỉ là một gia đình, mà còn là một liên minh. Chúng ta phải đoàn kết để chống lại những kẻ muốn xâm lấn.Câu hỏi "Liệu chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau?" treo lơ lửng trong không khí, như một hòn đá nặng đè lên tâm trí mọi người. Không khí trong phòng trở nên dày đặc, nặng nề, giống như những đám mây đen kịt bao trùm bầu trời.Ngoài kia, ánh nắng chiều dần tắt, những đám mây u ám bắt đầu kéo đến, như báo hiệu cho một cơn bão sắp ập xuống. Từ Long Tửu Quán, Long Hỏa và Tiểu Hoa đứng lặng lẽ, theo dõi mọi chuyện từ xa. Họ cảm nhận được bầu không khí căng thẳng đang dần bao trùm.- Ta không thích điều này - Long Hỏa thở dài, ánh mắt đầy lo âu - Cả Long và mọi người trong dinh thự đều đang bị cuốn vào những thứ quá lớn lao. Nếu thất bại, liệu chúng ta có còn có thể sống sót ?Tiểu Hoa, với đôi mắt sắc sảo và lòng dũng cảm, khẽ lắc đầu. - Nhưng đây là số mệnh của chúng ta. Chúng ta đã chọn theo Long, và sẽ không có đường lùi nữa. Giặc Phương Bắc không phải là thứ dễ đối phó, nhưng Long chưa bao giờ để chúng ta thất bại.Long Hỏa gật đầu, ánh mắt xa xăm hướng về những ngọn núi bao quanh Long Thành Trì, lòng đầy quyết tâm. - Chúng ta sẽ chiến đấu, dù bất cứ giá nào.Nhưng từ sâu thẳm bên trong, trong bóng tối của sự mù mịt và không rõ ràng, câu hỏi lớn vẫn tồn tại: "Liệu chúng ta có thể thoát khỏi bóng ma của chính mình, hay chỉ là những quân cờ trong trò chơi của kẻ mạnh?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com