Long Fic Taeny Pg Phia Ben Kia Ngon Gio
Câu nói ấy dường như trượt qua tai Tiffany, cô chỉ ngồi đấy… cũng chẵng nhận ra ngài Trưởng khoa vừa rời khỏi mình mà bước vào trong, cùng sự ngẩn ngơ còn chưa tan trong ánh nhìn… và tiếng tim đập vội lỡ mất một nhịp._Taeyeon…?Hai dòng nước lăn xuống từ đôi mắt vô hồn, khóe mi không khép, thời gian bỗng ngưng bặt. Một điều mặn đắng chặn ngang cổ họng khiến nỗi uất nghẹn chèn lấy hơi thở. Đôi chân ghim chặt vào nền gạch lạnh lẽo, với tất cả những mạnh mẽ còn sót lại, Tiffany vẫn chẵng nhấc nổi một bước chân để có thể một lần được chạm tới nỗi nhớ vốn đã lan tràn ra ngoài giới hạn của xúc cảm. Nắm tay buông thỏng, nước mắt rơi… có một vỡ nát rã rời rơi lên tiếng lòng, rạn vỡ một nửa linh hồn dường như đã chết._Cô bé à, ta đã rất ngạc nhiên đấy, và cháu… thật sự đã làm được một điều gì đó.Vị Bác sĩ nói với Tiffany sau khi đặt lên vai cô một sự an ủi, rồi chậm rãi tiến về hướng phòng lưu trú. Bên trong cánh cửa, với gian phòng phảng phất mùi thuốc sát trùng, tiếng bíp từ máy thở ô-xy và dây truyền dịch đã bị giật ra, rơi xuống một góc nơi chiếc giường màu trắng… Taeyeon đang ngồi đó, nghiêng với góc nhìn của người con gái vừa mở cửa bước vào. Hai ánh nhìn chạm vào nhau. Không gian chùng xuống. Im lặng…_Taeyeon!!!Tiếng gọi lớn vang vọng một góc phòng, Taeyeon nhìn ra và thấy nụ cười tràn đầy trên môi mẹ cô. Mặc cho cái ôm đang siết lấy người mình, sự rung động chưa bao giờ trở về trên đôi mắt băng lạnh. Lau vội khóe mi đẫm nước, với đôi chân bé nhỏ không dám bước tới, Tiffany vẫn biết rằng đã từng ấy thời gian, từ khi sự hiện diện của cô đang hiện hữu ngay trong tầm mắt, Kim Taeyeon vẫn chưa từng quay lại nhìn cô, dù chỉ một lần…_Con muốn yên tĩnh một chút, được không mẹ…?Giọng nói mỏng, yếu ớt và rất nhỏ nhưng đủ để lại tiếng vọng vang khắp gian phòng. Sự hụt hẫng dấy lên trong mắt người mẹ khi Taeyeon cố lãng tránh ánh nhìn của bà. Gian phòng quá nhỏ đối với sự tĩnh lặng mỗi lúc một lan rộng, bà bước ngang qua cô con gái, giấu nhẹm nỗi thổn thức đang làm lung lay lòng kiêu hãnh của một quý bà quyền lực. Tiếng nói vọng về , với đôi gót giày đã hoàn toàn dừng lại nơi ngưỡng cửa:_Tôi không cần biết cô là ai, không cần biết cô tồn tại như thế nào, không cần biết thứ cảm xúc bẩn thỉu đáng hổ thẹn mà cô vẫn vọng tưởng là tình yêu ấy đối với con gái tôi. Chắc chắn, tôi không hề chấp nhận. Nhưng, tôi sẽ bận tâm nếu con gái tôi tổn thương. Vì bất cứ lý do gì, tôi không cần biết, và tôi sẽ không bỏ qua điều đấy, tất nhiên, không loại trừ cô. Và cô nên nhớ, rất rõ, đây không chỉ là một lời cảnh báo đâu!Cánh cửa khép lại. Bên trong căn phòng, Tiffany có thể nghe thấy tiếng gót giày đang nện từng hồi gay gắt xuống nền gạch, mặc dù nó gần như đã khuất dần trong một thời gian rất ngắn sau đó. Không gian bất chợt phủ lấp lấy cô, dường như cả cô và cả dũng khí trong cô bỗng dưng bị thu lại thành một vật chất quá bé nhỏ, giữa muôn vàn tội lỗi đang mỗi lúc một tỏa lan khắp con người cô. Bước thêm một bước nữa, Tiffany rụt rè đặt ánh nhìn lên cô gái đang ngồi trên giường. Sự im lặng giống như muốn hút trọn tất cả không khí, nó nhồi nhét vào lồng ngực Tiffany một nỗi uất nghẹn khi cô phải chấp nhận rằng, yêu thương ấy… nỗi nhớ ấy… tất cả những gì đã thuộc về cô bất chợt bỗng trôi tuột khỏi tầm tay. Trái tim thắt lại đau nhói, dù cho cô có cố tìm kiếm đến nghẹn cả hơi thở, trên khung cửa sổ… ánh mắt kia đã luôn gắn chặt lấy, với sự lãnh đạm hãy còn tồn tại nơi con người dường như đã đánh mất chính mình._Em… em sẽ ra ngoài để Tae nghỉ ngơi…Chợt cúi mặt, Tiffany cố gượng chặt nỗi đau để nó không vỡ thành những tiếng nấc nghẹn. Nếu cứ mãi đứng yên và đối mặt với sự im lặng đang nhấn chìm lấy mình, Tiffany chắc rằng tim cô sẽ vỡ ra mất._Tiffany._..._Em lại đi nữa à?Cuối cùng, tiếng nói đầu tiên cũng vang lên. Tiffany cắn chặt môi để ngăn mình không khóc, cô đã đủ đau để chịu đựng sự lạnh lùng này rồi. Nuốt khan một lần, cô quay mặt nhìn Taeyeon, ánh mắt lạnh băng chạm đến tận cùng linh hồn, nhịp tim chợt rơi xuống.Nhưng đôi mắt nâu buồn chỉ dừng lại trong ánh nhìn Tiffany trong khoảnh khắc. Chợt nhận ra một điều gì, Taeyeon thôi nhìn Tiffany để vội vã tìm kiếm một thứ gì đó. Cô bước xuống giường rồi nhìn quanh căn phòng, cả dưới drap, gối nằm hay những góc khuất bên trong chiếc bàn để thiết bị y tế._Tae tìm cái này, phải không?Đặt lên bàn khung ảnh vỡ, Tiffany vẫn không ngưng nhìn Taeyeon. Những cảm xúc lần lượt chồng chéo lên nhau mà vỡ thành từng đợt trong tim Tiffany, cô biết rằng mình không đủ tư cách để nghĩ đến chuyện giận hờn, nhưng sự tủi thân lúc này, là một điều cô hoàn toàn không thể chối bỏ._Em đứng trước mặt Tae, và Tae thì chỉ tìm khung ảnh của em…?_Ừm. – Taeyeon lấy khung ảnh, vuốt khẽ lên mặt gương vỡ rồi đặt xuống cạnh mình._Taeyeon… Tae thậm chí, còn không nhìn thấy em._Tae xin lỗi,_..._Tiffany à, em có biết, đây chính là hơi thở cho sự sống của Tae trong ba tháng không có sự tồn tại của em…, Tae chẵng còn gì, một tin nhắn, không… một lời nói, không… _..._Tae chỉ tìm em thôi, Tiffany à, và Tae xem đó là việc để Tae bận rộn. Tae mơ tưởng về một ngày mai, em mở cửa và cười với Tae thật tươi, trao cho Tae đôi mắt cười mà Tae cứ ngỡ là mặt trăng ấy. Ngày mai, Tae thức dậy và thấy em nằm gọn trong vòng tay, vẫn mùi hương ấy, làn tóc ấy, và màu môi ấy. Ngày mai nữa, em mách rằng có con bọ ngồi lên đầu Totoro của em rồi mếu xị với Tae sao không đuổi nó đi. Ngày mai nữa, trông em thật ngốc với trứng và bột mì vươn khắp mặt, lay Tae dậy và cùng ăn bữa sáng vụng về tràn ngập tiếng cười. Và ngày mai, ngày mai nữa, ngày mai nữa thôi… Và Tae vẫn mãi mơ tưởng đến một ngày mai như thế nữa thôi… Và, nó vẫn chỉ là mơ tưởng, về một ngày mai ấy mà Tae vẫn luôn mơ tưởng…, bao nhiêu là ngày mai rồi em…?, bao nhiêu là vỡ tan rồi em… ?Màn đêm buông xuống, phủ lấp mênh mông lên bờ vai bé nhỏ. Dường như một cách rất nhanh, màn đêm vội len gọn vào đôi mắt buồn, để tỏa khắp không gian là một ánh nhìn tối màu phiền muộn. Tiếng thở đã trở thành âm thanh duy nhất tồn tại trong căn phòng rộng._Tae có nên… có nên cố níu giữ cảm xúc, có nên cố kéo lại thăng bằng và mơ tưởng về em sẽ thật sự trở về bên Tae một lần nữa…? Cố vẽ trong Tae một giấc mơ rằng em chỉ là của Tae, em thuộc về Tae, để rồi tỉnh giấc Tae vỡ nát nhận ra đó chỉ là mộng mị hoang đường? Tiffany à, em đã từng biết Tae đã ngẩn ngơ vì yêu em, đã hạnh phúc đến ngỡ ngàng vì phép màu trên đời là có thật? Cho đến khi… đến khi Tae không còn gì, chẵng còn gì, em vẫn ở đây, ở đây…Taeyeon đấm mạnh vào ngực trái, nước mắt tràn ra ở hai bên khóe mi, nắm tay cuộn chặt vào drap giường khiến nó co lại thành một đám nhàu nát. Giọng nói nghẹn đến nỗi hơi thở đã trở nên ngắt quãng. Đôi tròng mắt sưng đỏ. Nước mắt không ngừng rơi._... mãi mãi, như một hình xăm rồi, Tae không thể xóa bỏ được, Tae không thể lừa dối bản thân ngừng yêu em được. Chết tiệt!!! Nó khiến Tae đau đến vỡ nát hàng vạn lần. Dù cho Tae có căm hận sự vô tình của em đến mức nào, dù cho Tae có cố ngừng nghĩ đến em, ngừng nhớ về em đến thế nào, dù cho Tae cố phá vỡ đi tất cả…,… Tae vẫn không thể… Tae vẫn không thể ngừng yêu em…, Tae sẽ vui chứ, Tiffany? Vì em đang đứng ngay trước mắt Tae? Và Tae sẽ khóc chứ? Nếu ngày mai mở mắt thức giấc, em vụt mất như một cơn gió… Khi niềm vui có em còn chưa kịp trọn vẹn, Tae nên ra sao để không chết thêm một lần nữa?_..._Tae nên khóc hay nên cười, sẽ buồn hay sẽ vui, Tiffany? Liệu Tae còn đủ mạnh mẽ để ép chặt sự thật, gắng gượng chắp nối những mảnh vỡ yêu thương đã tưởng chừng tan như cát biển… vực dậy trở lại một thân tâm vô ảnh, vô hồn?…, khi niềm vui có em còn chưa kịp trọn vẹn, Tae nên ra sao để không chết thêm một lần nữa?Đối diện với tấm lưng gầy lọt thỏm trong màu áo bệnh nhân, một giọt nước mắt lăn dài bên bờ má … rơi xuống nền gạch lạnh…Thời gian không cuốn trôi được nỗi day dứt. Trong vô cùng xúc cảm bị bỏ quên mà Tiffany vẫn mải mê kiếm tìm, một nửa linh hồn kia… dường như đã chết._Em ngủ ngon.Ôm khung ảnh vỡ và quay mặt vào trong, đôi mắt nâu buồn vẫn chưa từng hướng về Tiffany từ khi ánh nhìn cuối cùng đã tắt lịm. Mặc cho người con gái ấy đã tưởng chừng ngã quỵ, sự đau đớn vẫn mãi siết chặt lấy. Đôi gót chân chôn chặt lên mặt đất, lặng yên nghe từng tiếng lòng vụn vỡ, Tiffany vô hồn để nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Họng cô nghẹn cứng câm lặng, cô còn nói được gì và giải thích được gì, nỗi đau đã đóng băng cả trái tim của người cô yêu mất rồi. Mà sự thật là cô, chính cô và sự vô tình đến tàn nhẫn của cô là lý do đau đớn hình thành nên tội lỗi ấy.Tiffany yếu đuối lê từng bước đến gần chiếc giường trắng, nơi có người con gái vẫn nằm quay lưng lại với cô. Ánh mắt vẫn không rời hình hài bé nhỏ ấy, Tiffany đặt tay lên thành giường, đôi chân dần dần ngã quỵ, cô khụy gối… úp mặt lên đệm giường khóc nức nở. Nỗi đau tràn khỏi lồng ngực, bên kia chiếc giường… một người con gái ôm chặt ngực, ngăn lại vỡ nát bật thành tiếng khóc. Bên đây chiếc giường, một thân xác nhỏ nhoi ngã quỵ trong một nỗi đau quá lớn, xót xa tìm lại hơi thở cho một sự sống mơ hồ đang từng giây chết lịm.Tối muộn, nỗi khắc khoải mệt nhọc đẩy Tiffany vào giấc ngủ. Cô vẫn còn quỳ trên nền gạch buốt lạnh, gác cằm lên tay, nghiêng mặt trên đệm giường. Trong bóng đêm dày đặc một màu tối, một ánh mắt dịu dàng nhìn cô, ánh mắt ấy ngập đầy nỗi sầu muộn. Taeyeon lặng lẽ bước xuống giường, ngồi cạnh cô bé hãy còn quỵ gối trong mệt mỏi. Cô đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt nhỏ, tim thắt lại đau nhói. Nỗi hối hận len trong tâm trí, Taeyeon cắn môi xót xa nhìn người con gái của mình, thầm nguyền rủa bản thân đã để cô ấy khụy gối bên thành giường đến tận nửa đêm. Với tay lấy khung ảnh đặt lên bàn, Taeyeon cúi xuống, bế cô bé vẫn đang say ngủ nhẹ nhàng đặt lên giường. Nhưng chưa kịp buông ra, Taeyeon đã bị kéo xuống bởi vòng tay phía dưới, giữ chặt cổ cô đến nỗi khiến cô phải ngạc nhiên._Tiffa…oOoChap sau PG nha mấy đứa :3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com