TruyenHHH.com

Long Fic O Day Co Ban Thit Xien Nuong Nha De De

Ánh mắt Vương Hạc Đệ thực sự rất đẹp, có thể sắc bén, có thể thâm tình, cũng có thể trong trẻo, vui tươi. Nhưng ánh mắt nhìn tôi lúc này lại vô cùng lạnh nhạt, u tối và không hề tồn tại chút cảm xúc.

- Chẳng phải cậu ra nước ngoài rồi sao, giờ lại quay về làm một nhân viên nhỏ bé? - Giọng cậu ấy khàn khàn.

Trái tim tôi đập mạnh. Tôi nắm chặt bàn tay đang run, cố gắng ổn định cảm xúc.

- Vương Hạc Đệ... Tôi biết cậu không dễ gì tha thứ chuyện tôi đã làm trước đây. Nhưng tôi cũng không mặt dày đến mức cố ý tới làm phiền cậu. Tôi cũng không ngờ mình sẽ gặp lại cậu trong hình huống này. Hiện tại vì công việc, cậu có thể gác lại chuyện cũ, làm một đối tác bình thường của tôi không?

Đúng vậy. Nếu không phải số mệnh sắp đặt, có cho tôi ăn gan hùm cũng không dám gặp lại cậu.

- Không cố ý? - Vương Hạc Đệ cười nhạt. - Ở bên tôi, rời xa tôi, rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Cậu gọi tất cả những việc đó là không cố ý? Từ đầu đến cuối cậu đã từng cho tôi lựa chọn? Vậy mà bây giờ cậu nói tôi hãy làm cộng sự của cậu đi. Tha thứ cho cậu? Hiện tại tôi có tư cách gì để nói đến hai chữ tha thứ? Bởi vì chúng ta ngay cả người xa lạ cũng không phải, đừng nói tới đối tác.

Vương Hạc Đệ quay lưng lại với tôi, lạnh lùng nói:

- Cậu đi đi.

Cậu ấy đã nói đến như vậy, tôi còn mặt mũi nào ở lại. Khóe mắt bắt đầu cay cay, tôi không thể để ai trông thấy gương mặt mình lúc này, đặc biệt là cậu ấy.

- Tôi biết rồi. Xin lỗi đã làm phiền cậu.

Tôi quay lưng rồi chạy đi. Ra tới cửa, trưởng phòng Trương và quản lý Hà ngạc nhiên:

- Vi Vi, cô đi đâu vậy?

- Trưởng phòng Trương, quản lý Hà, tôi thật sự xin lỗi.

Tôi cúi rạp người rồi chạy đi. Rời khỏi tòa nhà một đoạn xa, tôi ngồi sụp xuống giữa vỉa hè, mọi cảm xúc không thể kìm nén được thêm nữa, tôi nức nở bật khóc.

Vương Hạc Đệ... cậu thực sự hận tôi đến vậy sao?

Ký ức tám năm trước, bỗng chợt ùa về.

--------------------------------------

Lạc Sơn cao trung, năm đó tôi vừa tròn 17 tuổi.

Tôi là Hạ Vi Vi, giữ chức lớp phó học tập kiêm sao đỏ. Ở lớp tôi, có một bạn học có vẻ ngoài vô cùng nổi bật. Vẻ đẹp của cậu ấy, đừng nói là ở Lạc Sơn cao trung, đến cả đất Tứ Xuyên này cũng cực kỳ hiếm có.

Cậu ấy tên là Vương Hạc Đệ, tính ra mặc dù học cùng nhau hơn một năm trời nhưng tôi cũng rất ít tiếp xúc với cậu ấy. Bởi vì cậu ấy có rất nhiều fan nữ nên ngoài những cô gái theo đuổi cậu ấy ra, đám con gái chúng tôi đều hạn chế tìm Vương Hạc Đệ nói chuyện. Trái lại, Vương Hạc Đệ rất được lòng tụi con trai, bọn họ thường xuyên tìm nhau chơi bóng rổ, trong đó cậu ta là người lợi hại nhất.

Những lần tiếp xúc với Vương Hạc Đệ đều là khi tôi bắt gặp cậu ấy trốn học đi chơi bóng rổ. Kể cũng lạ, kết quả học tập của Vương Hạc Đệ hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài của cậu ấy. Đã vậy cậu ấy còn đam mê bóng rổ tới nỗi thường xuyên cúp học để đi chơi.

Có một hôm, tôi đang đi bộ trong khuôn viên trường thì bắt gặp Vương Hạc Đệ vừa nhảy xuống từ bờ tường.

- Vương Hạc Đệ, lần thứ năm trong kỳ này rồi. Nếu cậu tiếp tục cúp tiết tự học thì kỳ này sẽ không thể thi hết môn đâu.

Vương Hạc Đệ cúi xuống nhặt balo, khoác lên vai rồi khoát tay ra hiệu:

- Đừng lo. Tôi sẽ nhớ!

- Còn nữa, mái tóc kia là sao hả?

Dù rất đẹp trai, nhưng Vương Hạc Đệ lại thích để những kiểu tóc kỳ lạ. Lúc thì buộc, khi thì thắt bím, nhưng thế nào mà kiểu tóc quái đản đến đâu cũng không dìm được vẻ đẹp của cậu ta. Trái lại nhìn cậu ta lại càng cuốn hút như một badboy đích thực.

Vương Hạc Đệ khẽ quay đầu lại, vừa đủ để tôi nhìn thấy góc nghiêng cực phẩm của cậu ta.

- Tôi nhớ trường học chỉ cấm học sinh nhuộm tóc, chứ không cấm học sinh lựa chọn kiểu tóc của mình.

- Cậu... cậu... - Tôi cứng họng nhìn cậu ấy nhếch môi cười rời đi.

Cái cậu Vương Hạc Đệ này! Ngông nghênh đến thế là cùng!

Thế nhưng chỉ một thời gian sau, tôi lại bắt gặp cậu ấy nhảy xuống từ bờ tường.

- Vương Hạc Đệ! - Tôi khoanh tay tiến lại gần cậu ấy từ phía sau lưng. - Lần thứ 6 trong kỳ này rồi. Lần trước tôi đã nhắc cậu, nếu nghỉ quá 5 tiết tự học thì sẽ không được tham gia kỳ thi cuối kỳ, cậu không nhớ sao?

- Mình nhớ nhầm rồi sao? - Vương Hạc Đệ lầm bầm, có vẻ cậu ta bắt đầu lo lắng. - Lớp phó à, cậu châm chước lần này được không? Ba tôi rất nghiêm khắc, ông mà biết tôi không được thi hết môn thì tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất.

- Xin lỗi, tôi không thể làm như vậy. - Tôi ghi tên cậu ấy vào sổ sao đỏ rồi hai tay ôm sổ trước ngực, ung dung bước đi.

- Này! - Vương Hạc Đệ chạy theo tôi, chân cậu ấy rất dài nên chẳng mấy chốc đã đuổi kịp tôi, cậu ấy chắn một tay vào tường, chặn trước mặt tôi. - Nói chuyện một chút đi, bạn học.

- Tôi nói rồi, tôi không thể làm trái với quy tắc. - Tôi dứt khoát nói rồi cúi xuống, luồn qua tay cậu ta rồi rời đi.

Ngày hôm sau, giờ ăn trưa, học sinh ở trong trường tới căng tin rất đông đúc.

Tôi và cô bạn thân Tịnh Kỳ dừng chân trước kệ nước uống.

- Vi Vi, sữa chuối cậu thích, chỉ còn một hộp duy nhất. - Tịnh Kỳ chỉ chỉ tay lên giá trên cùng của kệ đồ uống. Có vẻ như món đồ uống này sắp hết hàng nên nhân viên đã để nó lên cao để lấy chỗ xếp hàng khác mới về.

- Không sao, tớ có thể với. - Tôi cố gắng nhón chân, nhưng cũng không thể với tới do kệ hàng quá cao.

Bỗng có một bàn tay rất đẹp với những ngón tay thon dài vươn tới nhấc hộp sữa lên. Đó là bàn tay của một người con trai. Ai lại nhỏ nhen giành với tôi hộp sữa cuối cùng vậy?

- Không với tới cũng không biết nhờ người khác à?

Vương Hạc Đệ dúi cho tôi hộp sữa. Tôi hai tay đỡ lấy hộp sữa ôm trước ngực, vô cùng bất ngờ.

Xung quanh mọi người ồ lên vì ngưỡng mộ, còn có 1 vài cô gái khác tỏ vẻ ganh tị, xưa nay chưa từng thấy Vương Hạc Đệ có hành động như vậy với bất kỳ cô gái nào.

- Vi Vi, thế này là sao hả? - Tịnh Kỳ nhìn theo bóng lưng của Vương Hạc Đệ, thì thầm.

- Tớ không biết, có thể là tiện tay giúp thôi.

- Vậy à...

Ngày hôm sau, khi tôi và Tịnh Kỳ đang ăn cơm tại căn tin.

- Sữa chuối của cậu, nay họ còn chưa kịp nhập về nữa.

Tịnh Kỳ vừa dứt lời thì một hộp sữa chuối đặt ngay trước mặt tôi. Một bóng lưng rộng, cao và thẳng lướt qua. Mọi người đang ngồi ăn trong căn tin lúc bấy giờ phải chấn động tới mức tất cả đều dừng động tác để nhìn.

- Vi.. Vi Vi. Cậu còn dám nói là tiện tay?

Tôi lắc đầu ra sức chối:

- Tớ không biết thật mà.

- Quỷ mới tin cậu.

Chiều hôm đó, khi tan học, tôi phát hiện chiếc xe đạp của mình đã hết hơi. Quản lý kho dụng cụ đã về nên không thể mượn bơm. Tịnh Kỳ đã về với ba. Bến xe bus cách nhà tôi rất xa, cũng không thể chọn cách đi bộ.

- Phải làm sao bây giờ, đen đủi thật đấy. - Tôi ngồi chống hai tay lên cằm, than ngắn thở dài bên cạnh chiếc xe hỏng. Đột nhiên có một chiếc xe đạp khác lướt tới, phanh lại trước mặt tôi.

- Lên xe. Tôi đưa cậu về. - Vương Hạc Đệ nói, hất cằm về phía yên xe trống đằng sau.

- Không cần đâu. - Tôi xua tay. Trong đầu nghĩ, tôi mà ngồi lên xe cậu, không biết người ta còn thêu dệt nên câu chuyện nào nữa.

- Cũng được. Vậy cậu ở đây đợi tới sáng mai đi.

Vương Hạc Đệ toan đạp xe đi. Tôi vội vàng giữ lấy gác ba ga của cậu ta.

- Khoan đã...

Tôi bất lực ngồi phía sau xe của Vương Hạc Đệ để cậu ấy lai về. Chúng tôi ngồi trên xe, chiếc xe đạp nhẹ nhàng lướt qua dưới những hàng cây xanh mát trong khuôn viên trường. Chợt tôi trông thấy Gia Minh, lớp trưởng lớp tôi đang ra về cùng mấy cậu bạn cùng lớp. Tôi vốn ái mộ Gia Minh từ lâu, vì cậu ấy học rất giỏi. Lúc xe chuẩn bị lướt qua chỗ cậu ấy, tôi vội lấy cặp sách che mặt.

Vương Hạc Đệ để ý được phản ứng của tôi:

- Ngồi trên xe tôi khiến cậu thấy xấu hổ à?

- Không phải... - Tôi ngượng ngùng, rồi hỏi vặn lại cậu ta. - Thế còn cậu, làm tất cả những điều này vì muốn tôi gạch tên cậu ra khỏi sổ đỏ phải không?

Vương Hạc Đệ im lặng một lúc, rồi cất tiếng:

- Cậu muốn nghĩ sao cũng được.

Tên đầu gỗ này, tôi nghĩ bụng, rõ ràng là thế rồi, nhưng lại không dám nhận, lòng tự tôn của cậu lớn đến vậy sao?

- Nhà cậu ở đâu? - Cậu ta hỏi.

- Phố Lạc Dương.

- Xa vậy cơ à?

Ngày hôm sau, tôi tới trường cùng với Tịnh Kỳ, đang lấy sách ra khỏi balo thì Tịnh Kỳ ở ngoài chạy tới, kéo tay tôi.

- Mau, có người định cướp mất Hạc Đệ của cậu.

- Khoan.. - Tôi nói - Cậu ta của tớ hồi nào?

Cậu ấy kéo tôi ra hành lang tầng hai, mọi người đang tập trung rất đông để xem gì đó phía dưới. Phải chen chúc lắm chúng tôi mới thò mặt được ra ngoài để nhìn xuống.

Phía dưới sân trường, một cô gái rất xinh đẹp, hình như là bạn học lớp bên cạnh, đang đưa một chiếc túi giấy trước mặt Vương Hạc Đệ.

- Vương Hạc Đệ, đây là bánh tớ tự tay làm, thực sự không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu, nếu cậu không chê, hãy nhận lấy nó nhé!

Tên đầu gỗ này, đào hoa đáng ghét!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com