Long Fic Naruto Hoa Anh Nhung Cau Chuyen Chua Ke
Buổi tối tại làng Lá là một khung cảnh tuyệt vời. Ngôi làng được bao phủ bởi cánh rừng rộng lớn, khắp nơi đều là lá cây. Đèn đã lên, mọi người ùn ùn trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả. Đâu đó trong những quán rượu đã bắt đầu đông đúc, một trong những nơi đó có hai người đàn ông đang là tâm điểm chú ý của rất nhiều người.- Hokage Đại Nhân! Là Hokage Đại Nhân thật kìa!- Đâu, đâu?- Ôi đúng thật là ngài ấy! Lại còn có thủ lĩnh Uchiha huyền thoại nữa!Quán rượu nháo nhào bởi sự xuất hiện của vị Hokage đương nhiệm, bên cạnh đó là tộc trưởng Uchiha lừng danh. Ai đấy cũng đều thắc mắc rằng hai nhân vật cao quý đang làm gì ở chốn này.- Nào mọi người... chúng tôi chỉ tới đây làm vài ly xã giao thôi, xin đừng nhìn kĩ như thế.Hashirama cố thuyết phục những vị khách nhìn chỗ khác bởi đối diện anh bây giờ là cả một bầu trời đen tối mù mịt.- Nào, nào, Madara, đừng căng thẳng vậy chứ!- Ta... ta... ta đi ra ngoài một lát!Madara đứng bật dậy rồi đi vội ra khỏi quán. Khuôn mặt hắn cúi gằm khiến hai lọn tóc che hoàn toàn đôi mắt. Madara bây giờ trông thật sự u ám, đủ đáng sợ để doạ một đứa trẻ.- Này! Này Madara! Chủ quán, tôi để tiền ở đây nhé!Hashirama bỏ vài đồng bạc trên bàn và nhanh chóng đuổi theo hắn. Anh quên mất bây giờ mình đã là nhân vật của công chúng, bị chú ý là điều không thể tránh khỏi.- Madara! - Anh nắm lấy áo hắn. - Xin lỗi, tôi không biết cậu ghét bị chú ý.- Thôi bỏ đi, còn hơn là về nhà tôi.- Hả? À đúng rồi, sao ta không qua nhà cậu nhỉ?Hashirama hồn nhiên hỏi, nhưng cái vẻ vô tư của anh thật sự không đúng lúc chút nào. Anh đã quên những gì Tobirama nói với anh rồi chăng? Điều đó khiến đôi mày của Madara nhíu chặt.- Lên vách đá đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.- Ờ... Được.
.
- Sao, cậu muốn nói với tôi chuyện gì?- Tại sao cậu không nói cho tôi biết cậu sẽ là Hokage?Madara nhìn anh. Hắn đã biết vì sao anh thay đổi quyết định của mình, nhưng hắn không hiểu, vì sao anh không nói với hắn trong khi tất cả hội đồng cố vấn đều biết.Đối với Hashirama mà nói, đây là một câu hỏi khó trả lời. Chắc chắn Madara đã nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và Tobirama do chiếc lá bị thủng lỗ đó. Anh có nên nói cho hắn biết lí do không?Một cơn gió ào ạt thổi qua ngôi làng, nhánh tóc còn lại của Madara bị thổi bay để lộ con mắt bên phải luôn được che giấu. Hashirama im lặng, anh nhận ra sự nghiêm túc trong tròng mắt đen tuyền của Uchiha Madara.- Tôi không muốn cậu buồn, có lẽ tôi nên nói vậy. Việc trở thành Hokage tôi phải thừa nhận mình đã quá thiên về mặt tình cảm. Xin lỗi, tôi phải chọn theo số đông.- Hmph. - Hắn hắng giọng. - Cậu căng thẳng quá rồi, tôi không bận tâm việc bản thân sẽ trở thành Hokage bởi tôi vốn không thích hợp với chức vụ đó. Cậu bảo tôi hãy xem tất cả như người một nhà, nhưng cậu biết đấy... tôi không thể chấp nhận em trai cậu, một chút cũng không. Tôi chỉ thắc mắc tại sao cậu không cho tôi biết, đó là chuyện quan trọng của làng mà.Hashirama hiểu được dụng ý trong câu nói của hắn, anh xoa đầu rồi cười lớn:- Ahaha... tôi thật sự không cố ý giấu cậu, mà cậu cũng đâu cần phải khắt khe với Tobirama như vậy chứ!- Không, Hashirama. - Madara vẫn nghiêm nghị. - Tôi sẽ không bao giờ tha cho em trai cậu, vì đó là em trai cậu nên tôi đã không làm gì hắn. Tôi không thể tha thứ cho kẻ đã giết đệ đệ của tôi.Đôi mắt đen huyền bắt đầu đảo sang ngôi làng trước mặt.- Cả ngôi làng này cũng vậy, bởi vì có cậu nên tôi mới chọn con đường thành lập liên minh, vì cậu là người bạn tôi tôn trọng nhất.- Madara...- Ngôi làng ngay dưới chân chúng ta là những gì chúng ta tạo dựng nên, đó là ước mơ của cả hai về một tương lai hoà bình trước mắt. Với tư cách là bằng hữu, tôi mong cậu hãy hoàn thành tốt trọng trách này. Tôi sẽ bảo vệ Uchiha và làng trong bóng tối. Còn cậu... hãy lãnh đạo làng Lá trở thành một hệ thống hùng mạnh.- Không, Madara! Tôi không thể để cậu lọt vào bóng tối thêm một lần nào nữa. Hãy cùng nhau, xây dựng làng Lá!- Haha... - Madara mỉm cười, giơ ra một băng trán ngay trước mặt Hashirama. - Vẫn ngây thơ như mọi khi.- Đây là gì?- Băng đeo trán, ngày xưa cha tôi từng sử dụng để đánh dấu kí hiệu cho tộc Uchiha. Tôi đã khắc một biểu tượng khác lên nó.Băng trán của Madara có vẻ giống như băng đỏ trên đầu anh nhưng có lớp sắt dài ở giữa, hai dạt vải xanh đậm dùng để cột lại khi đeo lên. Trên lớp sắt đó là kí hiệu của một vòng xoáy, à không... trông giống một chiếc lá.- Biểu tượng của cậu... nhìn lạ quá. - Hashirama nhìn chằm chằm vào kí hiệu trên băng trán.- Đừng nhìn nữa, cậu không nhớ bài tập đặt lá lên đỉnh đầu hồi nhỏ sao, bài tập cơ bản của một nhẫn giả đấy.- À đúng rồi... bài luyện tập trung chakra trên đỉnh đầu để chiếc lá không rơi xuống đúng không?Hashirama chán nản trả lời. Anh thật sự không nhớ rõ mình đã phải băng đầu bao nhiêu lần mới có thể cho lá đứng yên được.- Ừ. - Madara thoáng chốc lại im lặng, sau đó tiếp tục. - Tôi muốn những người dân phải hy sinh hết mình vì làng. Thay vì chakra, hãy tập trung tình yêu và ý chí của mình để tự nhắc nhở bản thân phải luôn bảo vệ làng Lá. Tôi đã từng làm vậy để răn đe chính mình bảo vệ em trai và Uchiha...- Ô! Quả là một ý tưởng tuyệt vời, ngày mai tôi nhất định sẽ truyền bá kí hiệu này cho dân làng. Đây sẽ là biểu tượng của làng Lá!Hashirama giật lấy băng đeo trên tay hắn và giơ lên trời, đôi mắt tràn đầy hy vọng nhìn vào kí hiệu trung tâm băng trán.- Cậu muốn làm gì thì làm nhưng hãy giữ nó. Tôi tặng cậu.Madara quay lưng, hắn cười nhẹ. Không ngờ ý tưởng của hắn lại khiến Hashirama hài lòng đến như vậy. Tuy tâm thì cự tuyệt, nhưng thật lòng Madara cũng muốn làm một điều gì đó cho dân làng bởi đây đã từng là giấc mơ của hắn.Đáng ghét! Cảm giác lâng lâng kì lạ trong lòng hắn là gì chứ? Nó cứ khiến hắn phải cười.Chính sự ngốc nghếch của Hashirama đã tạo thêm hy vọng cho hắn, mà không chỉ vậy... nó còn có thể soi sáng cho tất cả mọi người.Hắn sẽ tiếp tục bảo vệ Uchiha, hắn sẽ giữ lời hứa với Izuna và cho Uchiha nhìn thấy ánh sáng trong con người hắn, để họ từ bỏ suy nghĩ rằng hắn là một tên ác quỷ.Madara, một kẻ vẫn luôn phân vân mình thuộc phe sáng hay tối, đã có thêm động lực sống và bước tiếp. Đáng lý ra hắn phải tự quyết định con đường của chính mình, nhưng Hashirama đang dần kéo hắn đi cùng đường với anh.Cảm ơn cậu, Hashirama. Nếu không nhờ có cậu, tôi đã chẳng thể thoải mái đến như vậy.Chiếc băng trán đó ngoài việc mong muốn người dân hãy khắc ghi tâm nguyện của mình dành cho làng, nó còn một ý nghĩa nữa.Tình bằng hữu.Tôi đưa cho cậu vì ý nghĩa thứ hai.Cho dù cả thế giới có quay lưng với tôi, tôi vẫn có thể tìm đến người bạn của mình.Một người bạn đã ở mức tri kỉ, một người chấp nhận hy sinh bản thân và để lại lời trăn trối không cho ai làm hại đến tôi.Hokage là Hoả Ảnh, nếu cậu trở thành Hoả Ảnh, điều đó cũng có thể suy ra tôi đã là cái bóng của cậu.Bóng đi với người, không bao giờ rời xa, cũng giống như tình bạn của chúng ta.Tôi hy vọng cậu sẽ luôn đứng về phía tôi, cũng như tiến gần hơn với giấc mơ viễn vông mà cậu đã luôn ấp ủ.Một lần nữa.- Này Hashirama!Cảm ơn cậu.- Gì thế?Vì đã trở thành bằng hữu của tôi!- Chúc mừng bằng hữu của tôi đã trở thành Hokage!Madara quay mặt về phía anh. Khuôn mặt hắn, thật rạng rỡ và vô cùng hạnh phúc.Hashirama chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười như vậy.Nhưng như một phản xạ vô định, anh đáp trả hắn bằng nụ cười tươi sáng chiếu rọi cả màn đêm.- Cảm ơn, người bằng hữu!(12/7/2017 - Toujou Kageuchi)Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com