Long Fic Naruto Hoa Anh Nhung Cau Chuyen Chua Ke
Ai cũng biết, xung quanh Mộc Diệp Ẩn Lý là rừng rậm bốn phương bao la đếm không xuể. Những cành cây, bông hoa luôn được đón nhận bởi tia nắng mặt trời ấm áp. Vì vậy, chúng đua nhau nở, mọc lên một cách đầy hiên ngang giữa tiết trời thoáng đãng của thiên nhiên.Bây giờ, không gian yên tĩnh vốn có của khu rừng đang bị đánh vỡ bởi sự xuất hiện của một người đàn ông trạc ba mươi. Hắn có mái tóc đen dài ngang hông chĩa nhọn từng đọt như con nhím. Trên khuôn mặt anh tú là đôi mắt đen tuyền xa xăm, dưới mỗi mắt có một nếp nhăn dài càng làm người ấy trông già hơn so với tuổi thật. Anh ta mặc trang phục đen từ cổ đến chân, nhìn từ xa trông u ám vô cùng.Gã đàn ông bước từng bước lên thảm cỏ xanh tạo nên tiếng động đánh thức cả những chú chim non đang say giấc, sau đó dừng trước ngôi mộ bằng đá được xây ở vị trí tiếp nhận nhiều ánh nắng nhất của khu rừng. Bên cạnh nó là bó hoa trắng không tươi nhưng cũng chưa tàn, trên mỗi cành vẫn còn đọng lại những giọt sương từ buổi sớm.Người đàn ông mím nhẹ môi, ánh mắt bỗng ôn hoà lạ thường. Hắn với tay định chạm vào bề mặt tấm đá thì đột nhiên có tiếng gọi thu hút sự chú ý của hắn:- Chào. Khoẻ chứ Madara?Madara giật mi mắt. Ánh nhìn từ dịu dàng chuyển sang khó chịu và đầy căm ghét. Hắn xoay nửa người về phía sinh vật với chất giọng như máy phát thanh đang đứng cách đó không xa:- Ta không hề kêu ngươi đến, Zetsu.- Nah, đôi chân này là của ta. Cậu cấm được chúng chắc?Gã trả lời bằng kiểu giọng trêu đùa. Biết rõ tính cách của gã, Madara cố gắng không quan tâm, hắn quay mặt về phía ngôi mộ.- Hm? Đó là mộ của ai vậy?Dường như Zetsu không có ý định để cho hắn được yên tĩnh, tiếng nói phát ra càng lớn hơn. Ngay lập tức, thanh dao găm sắt nhọn đã khắc lên mặt nạ gã một đường chém thẳng tắp.Nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, gã cũng đã bị hắn ném một đường như vậy.- Ngươi muốn gì?Tông giọng của Madara trầm đến đáng sợ. Cánh tay trái vừa phi dao vẫn giơ lên, tư thế đứng và khuôn mặt vẫn ở đối diện ngôi mộ. Duy chỉ có đôi mắt đỏ rực với những hoạ tiết sắc sảo, Mangekyou Sharingan thì trừng ra đằng sau, chĩa những tia sát khí sắc nhọn nhất về phía sinh vật không biết điều kia.- Thôi nào thôi nào, hỏi vậy thôi chứ ta không chạm vào nó đâu! Bình tĩnh...Zetsu giả vờ như bị doạ, hắn giơ hai tay với ý muốn đầu hàng. Đầu gã lắc liên tục khi nhìn thấy Madara đã gần hết kiên nhẫn. Tuy nhiên, được một lúc sau, gã chỉnh lại tông giọng của mình, một kiểu giọng đủ nghiêm túc để không khiến tộc trưởng Uchiha nổi giận thêm lần nữa:- Hôm nay ta cần cậu giúp một việc.Madara xoay nửa mặt, con mắt đỏ chói nhìn thẳng vào gã, kẻ đã bật ra những điệu cười nham hiểm cùng đôi mắt vàng cong thành hình nón lá.- Được chứ?Bấy giờ, hắn mới để bản thân đối diện với Zetsu. Hai thân ảnh đứng đối nhau, đôi mắt chiếu thẳng vào nhau nhằm thăm dò. Không như cặp mắt đang đặt nặng sự căng thẳng như Madara, đôi đồng tử của gã vẫn tạo thành đường cong. Chúng thể hiện rằng gã đang cười, cười đến mức tít cả mắt.Có lẽ là do cảm tính, đột nhiên Madara thấy lạnh sống lưng. Dường như thứ mà gã sắp nói ra là một điều có lợi cho gã nhưng bất lợi cho hắn.Dù trực giác của Madara vốn sai, song lần này... nó đã đúng.
.
Cuộc đàm phán kết thúc tốt đẹp. Mọi vấn đề đều được giải quyết ổn thoả.Điều đáng ngạc nhiên ở đây là ngài Tsuchikage lại yêu cầu Hokage tự tìm địa điểm và thời gian để họ cùng ký hiệp ước liên minh. Dù mạo hiểm song Muu vẫn lặp lại đề nghị này với các lãnh đạo cấp cao. Hiển nhiên, Tobirama vô cùng thoả mãn. Song từng nhất cử nhất động của anh đều đã bị Hashirama chú ý, bởi với tư cách là một người anh, Hokage Đệ Nhất có thể phần nào đoán được ý định trong đầu em trai, một dự tính khá tiêu cực.Phái đoàn làng Lá và hai sứ giả Thổ Quốc ra khỏi phòng hội trường rộng lớn, họ cùng sải bước lên dãy cầu thang dẫn đến tầng thượng của toà nhà Hokage. Thật ra mục đích của việc này không có gì xấu cả, Hashirama chỉ đơn thuần muốn đi dạo tán gẫu cùng hai người họ mà thôi.- Như thế sẽ ổn chứ, anh trai?Tobirama đi sau anh, khẽ lên tiếng. Đáp lại chàng trai tóc bạc là nụ cười toả nắng của vị Hokage anh minh.- Ừm, không sao. Nếu họ thấy ổn thì không có gì phải lo cả. Đúng chứ, Muu Đại Nhân?- Vâng, tôi cũng thích như vậy.Muu trả lời, đôi mắt nâu sẫm khép lại một chút. Tuy đã bị những miếng vải che mất nhưng cũng không khó để nhận ra gã vừa cười.Oonoki trưng nét mặt nhăn nhó đầy khó chịu. Cậu lẽo đẽo theo sau Muu, hai tay nắm lấy dây quai cặp. Cứ chốc chốc cậu lại nghiến răng trèo trẹo, thể hiện sự bất mãn tột độ. Nhìn thấy học trò mình như vậy cũng không khỏi đau lòng, Muu thở dài và nhắc nhở cậu:- Thôi nào, Oonoki. Đừng làm vẻ mặt đó nữa.Cậu bé con bắt đầu cáu gắt. Nhưng vì hiểu được mình đang bị kẹp giữa bởi những đại diện làng Lá, cậu cố kìm giọng mình nhiều nhất có thể. Đôi mày nhíu chặt, hai tay cũng siết mạnh dây cặp hơn.- Sư phụ không thấy khó chịu sao, khi nhìn thấy kẻ giết mẹ mình vẫn còn ung dung tự tại như vậy?!Muu biết rõ ý Oonoki nói là gì. Gã cũng nhận ra sự nghiêm túc và bất mãn mãnh liệt trong tròng mắt đen của cậu bé. Dẫu vậy, ở tình cảnh này, Muu cũng chỉ đưa ra được những góp ý ngoài ý muốn. Vừa bước lên bậc thang, gã vừa trầm ngâm đáp:- Ta hiểu cảm giác của con. Nhưng với năng lực hiện tại, con có thể làm gì?- Con... - Oonoki cứng họng, định nói gì đó song nín bặt.- Kể cả ta có tinh thông được bí thuật Trần Độn, gã Uchiha đó vẫn hơn ta một bậc. Chưa kể, con nghĩ mình có giải quyết nổi hậu quả sau khi giết được hắn không?Cậu bé im lặng, không biết làm gì hơn ngoài việc ngoan ngoãn tiếp nhận lời dạy của sư phụ. Được đà xông lên, Muu chống tay ngay đầu gối, gã đưa người thấp xuống một chút rồi thốt ra âm giọng chắc như đinh đóng cột:- Bồng bột có thể giết chết con, hãy nhớ điều đó.Oonoki cúi gằm mặt, cậu ủ rũ như đã hiểu những gì Muu nói. Tốt rồi, nếu để cậu ta gặp được Madara thì sẽ cực kỳ phiền phức. Gã nhìn cậu một lát rồi đi tiếp.Lúc băng ngang qua khu vực khuất bóng, Muu đột nhiên nghe được một âm thanh trầm thấp đang gọi tên gã. Ngay lập tức với phản xạ nhanh lẹ, gã quay phắt về phía phát ra giọng nói. Nhưng vì không vận chakra vào thời điểm ấy nên Muu cũng không rõ ai đã gọi hắn. Tuy vậy, giọng nói của tên lạ mặt này, gã vẫn nhận ra được. Xem ra hắn ta đang muốn thanh toán hết nợ nần với thầy trò làng Đá.- Sư phụ...? - Oonoki ngước mặt nhìn gã, kẻ đang đứng như trời trồng và xoay mặt ra sau. Vì đang ở góc nhìn sau đầu thầy nên cậu không thể biết được Muu đang nhìn thứ gì.Sau đó, tên xác ướp quay lại nhìn cậu. Nét mặt vô cảm đã trở lại, gã lấy tay đặt lên vai cậu bé rồi đẩy nhẹ:- Không có gì, đi thôi.Vô cảm là vậy nhưng đôi mắt ấy đang lẫn lộn rất nhiều cảm xúc, trong đó sự hoảng loạn lấn át hơn cả..
Muu đang lang thang giữa cánh rừng ngoại ô làng Lá. Tuy bầu trời tối đen như mực đến mức không biết trước mặt có phải cây hay đá không, gã vẫn hiên ngang bước đi. Đó là cái lợi của một nhẫn giả cảm nhận. Đến một nơi lạ lẫm nào đó, Muu dừng lại nhìn ngó xung quanh. Bỗng có tiếng nói vang lên từ xa, nơi gã thấy được chút ánh sáng:- Ra đây đi, không ai nhìn thấy ngươi đâu.Với chút đề phòng ban đầu, gã nuốt nhẹ ngụm nước bọt. Muu bước tiếp trên thảm cỏ xanh mướt, sau đó luồn qua những cành cây chắn trên đầu. Bấy giờ trước mặt đã sáng hơn được chút, đủ để Muu nhận ra sự tồn tại của một con người khác ngoài gã.Không ngạc nhiên hay hốt hoảng, Muu khoanh tay, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang tựa vào gốc cây gần đó.- Thật không ngờ tôi lại được đích thân ngài mời đến, Uchiha Đại Nhân.- Heh, vẫn là kiểu nói chọc xoáy khó nghe này. Xem ra ta trong mắt của ngươi vẫn tồi tệ như vậy nhỉ?Madara mỉm cười, hắn liếc Muu, giọng nói thấm rõ sự khinh thường. Nghe thế, gã cũng không khỏi nheo mắt mà tiếp tục:- Tôi vẫn đang cố gắng tôn trọng ngài ở một mức độ nhất định.- Bằng việc ngăn cản thằng nhóc đó tự lao vào chỗ chết?Hắn bật cười, đáp lại gã ngay khi câu nói kết thúc. Đến bây giờ, Muu mới thật sự cảnh giác. Ánh mắt nâu sẫm hắt lên những tia sát khí.- Vậy kẻ đó... đúng là ngài.- Phải, là ta. Thật là một cuộc hội ngộ ngoài ý muốn, không ngờ thằng nhóc đó còn sống.Hắn ngước mặt lên trời, sau đó đột nhiên như bị ai giật xuống, đầu Madara cúi mạnh, đôi mắt đỏ sắc lịm chiếu thẳng vào Muu. Ánh nhìn đầy uy lực khiến người khác chỉ có thể quỳ xuống cầu xin bất kể lý do.- Và càng không ngờ tới... ngươi lại là sư phụ của nó.Tuy nhiên, đối mặt với nó, Muu vẫn bình thản. Muu khép nhẹ mắt khi vừa nhận ra kẻ trước mặt đang có ý muốn giam gã vào ảo thuật. Hành động ấy hoàn toàn tự nhiên, đến mức không ai nhận ra mục đích thật sự của nó.- Thời thế đã khác, thưa đại nhân. Bây giờ hoà bình là trên cả, dù có muốn tôi cũng sẽ không phá huỷ nó.- Hmph, ta có nên gọi đó là... - Madara nhếch môi, nở nụ cười u ám quỷ dị. - "phản bội", không nhỉ?Bốn từ cuối như đòn tâm lý mạnh mẽ đánh vào tim Muu. Đặc biệt, sau khi âm thanh đó kết thúc, Madara tan biến trong tầm nhìn của gã. Với vài động tác đầy uyển chuyển và vô cùng dứt khoát, Madara băng qua từ cây này qua cây khác, chọn lúc Muu đang lơ là cảnh giác ở vị trí sau lưng, hắn liền giơ dao chém.Đáng lý ra trên cơ thể phủ những lớp băng trắng sẽ còn một màu khác. Nhưng không, Muu đã bắt được cổ tay Madara, lực siết mạnh đến nỗi như muốn bẻ nát tay hắn.- Tôi đã nói rồi. Thời thế đã khác, Madara Đại Nhân.Vị tộc trưởng hiện ra chút bối rối và ngạc nhiên. Đây là Muu của năm năm trước sao? Từ khi nào gã đã có thể chặn được đòn tấn công của hắn?Dù tay đang đau nhưng tên thủ lĩnh vẫn nhoẻn miệng cười với nét tự mãn.- Oh? Hoá ra tin đồn về làng Đá là sự thật, thú vị đấy.Với chân của mình, Madara bật một lực xoay người, nhắm cẳng chân vào đầu của Muu. Gã né được đòn ấy, song buộc phải buông tay hắn ra. Gã trượt dài trên nền đất, đặt tay lên bề mặt sần sùi rồi từ từ đứng dậy. Muu vẫn nhìn chằm chằm hắn như muốn nói gì đó, nhưng rồi im bặt.Thấy vậy, Madara mới nở nụ cười khẩy đầy gian xảo. Bàn tay lành lặn khẽ vặn cho cổ tay bên kia kêu lên những tiếng răng rắc.- Đành vậy, ta sẽ tạm bỏ qua cho hai ngươi. Nếu giết ngươi hoặc thằng nhóc đó, thiệt hại vẫn về với ta. Mà, dù sao mạng của các ngươi lớn đấy, có lẽ chúng ta sẽ hội ngộ vào dịp khác.- Tôi chưa từng muốn gặp lại ngài.Xin lỗi nhưng với Uchiha Madara, có chết hắn cũng không muốn nhìn thấy, chứ đừng nói đến mặt giáp mặt như lúc này. Nhưng dù Madara chẳng tốt đẹp gì, bản thân gã cũng không khá hơn bao nhiêu để lên mặt thuyết giáo hắn. Muu không muốn làm lớn chuyện, song không ngờ hắn lại lôi cả người ngoài cuộc vào.- Haha, nhưng e là thằng nhóc đó sẽ không như ngươi đâu.Sau câu nói ấy, hắn biến mất, để lại một mình gã giữa khu vực hoang vắng, ngay trước khi Muu tức giận và định xông vào Madara.Đúng vậy, đây thật sự là cuộc hội ngộ không mong muốn. Biết rõ sớm muộn gì cũng bị phát hiện, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Phóng lao thì theo lao, bây giờ Muu chỉ còn cách chịu đựng và đưa Oonoki rời khỏi đây trước khi Madara lại đảo lộn cuộc sống của học trò mình.Phải, nếu nói Uchiha Madara là ác quỷ dai dẳng đeo bám cuộc đời Lưỡng Thiên Xứng Oonoki thì cũng chẳng sai.Có điều... để nói về nguyên do thì đó là cả một câu chuyện dài.(29/9/2018 - Toujou Kageuchi)Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com