TruyenHHH.com

Long Fic Ma Inalienable

Chap 1

Bóng đêm dần bao trùm lên cả không gian rộng lớn. Màn đêm đặc quánh lại tưởng chừng như có thể cầm nắm lấy. Trong cái bóng tối ấy khắp nơi đều như vang lên tiếng côn trùng rả rít gợi cho người khác cảm giác bị lạc lối. Vì thế cũng không ngạc nhiên vì sao nếu có người vào rừng ban đêm và vô tình bị lạc. Họ chính là vì sâu tiềm thức có một nỗi sợ cô đơn bị đánh thức nên hoảng loạn đến không thể điều chỉnh được suy nghĩ. Hoặc là họ bị mê hoặc bởi bóng đêm và vẻ đẹp kì ảo của nó. Đến cuối cùng không ai hiểu vì sao, chỉ đến khi thấy họ treo lơ lửng trên những ngọn cây bằng những sợi dây tưởng chừng như mỏng manh, hai tay buông thõng theo thân người, khuôn mặt tím tái với hai hàng máu từ hốc mắt chảy ra như nước mắt. Không ai hiểu, không ai biết, mọi người đều kết luận: Tự sát. 

Jiyong quỳ trước chiếc ghế bằng ghỗ mạ vàng được chạm khắc theo kiểu quý tộc thời Mãn Thanh, trên người không có một mảnh vải, giữa đêm cuối thu, những đợt gió lùa vào làm lay động rèm cửa dày đã được vén lên mang theo hơi lạnh, rồi dường như có cả thêm tiếng than khóc, tiếng van lơn, từ mọi phía của toà lâu đài dường như đều đầy rẫy những oan hồn, cánh tay thò ra từ bóng đêm hòng bắt được chút sự sống để hồi sinh, hay ít tham lam hơn, họ chỉ mong được thoát khỏi nơi này, chạm tay vào Ánh Sáng để siêu thoát. 

Jiyong vẫn giữ nguyên tư thế, đầu hơi cúi, tay đưa ra sau như bị trói, hai chân thẳng tắp, tách ra, để lộ dương vật bị giam giữ trong vòng trinh tiết. 

Jiyong đối với việc chờ đợi dường như đã là một thói quen. Dù không thể tự dối lòng là cậu không hụt hẫng khi trong bóng đêm kia, chỉ có tiếng côn trùng gọi nhau, tiếng dơi bay, tiếng cười, tiếng khóc, hoàn toàn không có tiếng bước chân mà cậu mong đợi. 

Ánh trăng lên rồi, hôm nay trăng khuyết…

Nơi cửa sổ nhìn lên, vòm cây hơi thưa hơn chỗ khác, trăng len lỏi xuống, nhẹ nhàng đáp lên đôi vai gầy, vuốt ve thân hình trần trụi, màu da nhợt nhạt do lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng, khi đứng gần có thể ngửi được mùi oải hương lúc sáng sớm còn ngâm mình trong nước..

Người ta bảo tình yêu là mù quáng, cậu thì đúng là một ví dụ điển hình. Dù sau này, có thể cậu cũng giống những oan hồn ngoài kia, âm thầm theo dõi chủ nhân chơi đùa cùng một người khác, nhưng trong lòng lại vẫn cam tâm tình nguyện. Suy cho cùng, thà có một chút hạnh phúc còn hơn cả đời sống vô ưu nhưng một chút tình cảm cũng không có. Cho dù ở bên cạnh chủ nhân, làm một nô lệ cũng không sao. Chỉ cần chủ nhân vui vẻ, việc gì cậu cũng có thể làm. Không phải cậu là một người cao thượng, nhưng bản thân biết việc nếu đòi hỏi quá nhiều thì có thể sẽ mãi mãi xa rời chủ nhân, nên từ đó hình thành tính cách nhẫn nại, kiên trì chờ đợi.

Rồi đột nhiên có tiếng chân xào xạc trên đám lá khô, không gấp gáp, không vội vàng. 

Một chút âm thanh nhỏ nhoi ấy lọt vào tai cậu. 

Jiyong có thể nghe được tiếng tim đập rất nhanh trong lồng ngực.

Cánh cửa bằng gỗ sồi được chạm khắc tinh tế nặng nề mở ra. Dưới ánh sáng mờ mờ của trăng, vẫn có thể nhìn rõ con người ấy. 

Thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, đôi môi mỏng, và cả người lúc nào cũng mang một vẻ kiêu ngạo, vẻ kiêu ngạo không khiến người khác sợ hãi, mà là tôn kính. 

Jiyong cúi người xuống hôn lên đôi giày còn ướt sương đêm. 

Hắn mỉm cười, lúm đồng tiền bên má trái tạo cho người khác cảm giác si mê đến bất giác dán chặt ánh mắt mình lên. Nhân gian bảo người nào có lúm đồng tiền nghĩa là kiếp trước khi đầu thai vẫn chưa uống canh Mụ Bà, mọi việc từ đời trước đều vẫn nhớ như in. Mọi việc từ một trăm năm về trước, một ngàn năm về trước, chẳng biết hắn còn nhớ? Đã có bao nhiêu con người từng đi qua đời hắn, liệu trong trí óc ấy, có còn chút ấn tượng nào không? Những câu hỏi ấy trong vô thức vẫn lẩn quẩn trong đầu cậu. 

Hắn đến chỗ chiếc ghế duy nhất trong phòng, an nhàn ngồi xuống, gác khuỷu tay lên thành cửa, ngước đôi mắt ra bên ngoài. 

- Hôm nay trăng rất đẹp có phải không? 

Jiyong ngoan ngoãn quỳ bên cạnh. Để cho tiếng nói trầm khàn ấy rót vào tai, len lỏi theo dưỡng khí đến tất cả những tế bào. Để cảm nhận tim chợt ấm áp. Để biết rõ bản thân thật sự cần chủ nhân nhiều như thế nào. 

- Hôm nay ngươi cũng rất đẹp. 

Cậu cúi đầu thấp hơn để giấu đi hơi thở gấp gáp trong xúc động. Mái tóc hồng trở nên khó nắm bắt dưới ánh trăng, như thể chỉ là một ảo ảnh, một cơn gió đến cũng có thể thổi bay mất. 

Seung Hyun quay đầu, vẻ mặt ngược sáng để lộ những biểu cảm khó nắm bắt. Như một thói quen, hắn luôn giấu những cảm xúc thật sâu. Không ai biết hắn nghĩ gì sau nụ cười nửa miệng luôn ngự trị trên môi, không ai biết hắn toan tính gì sau đôi mắt đen sâu. Ngay cả bản thân hắn cũng trở nên trơ lỳ trước cuộc sống, từ lâu rồi, không ai mang đến cho hắn những cảm xúc chân thật nhất của con người. Không ai mang đến. Hay chính là do hắn cự tuyệt?

- Ngẩng đầu, nhìn ta. 

Jiyong chậm chậm nâng cao đầu, không phải cậu không biết một nô lệ chậm chạp sẽ khiến chủ nhân tức giận như thế nào, nhưng là vì mỗi lần nhìn chủ nhân tim cậu thường vô thức ngừng đập, đến cả thở cũng quên. Cảm giác hồi hộp như bé con mở quà vào sáng Giáng sinh, mặc dù cậu chưa từng trải qua cảm giác đó.


Seung Hyun nhìn người đang quỳ trước mặt, giọng nói không tự chủ liền mang vẻ yêu chiều. 

- Hôm nay là ngày gì, người có nhớ không? 

Jiyong ngẩn ngơ hồi lâu trước câu hỏi thì ít, phần nhiều là vì vẻ đẹp đến hoàn hảo của chủ nhân. Nhưng chủ nhân hỏi thì không được im lặng, trong lòng liền dấy lên một nỗi lo: “Hôm nay là ngày gì?” 

Khi đó đột ngột Jiyong nhận ra một điều, chỉ cần ở bên người trước mặt đây, tất thẩy những thứ khác liền trở nên vô nghĩa. Ở trong chốn rừng hoang ở một nơi xa lạ, hằng ngày mong mỏi người kia, lòng cũng không chút oán trách, chỉ là kiên nhẫn chờ đợi, cũng không bận tâm bây giờ đã là thời khắc nào. Chỉ cần ở bên chủ nhân, dù khắc sau đó là Tận Thế thì cũng không quan trọng. 

Từ bao giờ, Jiyong đối với khái niệm thời gian, đã trở nên rất mơ hồ. Nên khi nghe câu hỏi kia, cũng không thể trách vì sao lại đâm ra bao tơ rối. 

Seung Hyun trong tay xoay xoay chiếc hộp cỡ vừa, âm thầm quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Jiyong. Sau đó liền vui vẻ nâng khuôn mặt kia lên. 

- Hôm nay là sinh nhật ngươi, không nhớ sao? 

Sinh nhật? Từ khi biết nhận thức, hai từ kia đối với cậu là quá xa lạ. Từ nhỏ sinh ra, ba mẹ đã không quan tâm. Đến khi lớn lên thì bị người đời vứt bỏ. Bản thân từ lâu đã căm ghét cái ngày đó. Mà thật ra, cũng không ai thèm nhớ.
Đối với việc mà bản thân không muốn nhớ, người khác cũng chẳng nhắc đến thì dần dà, tự chính mình cũng quên đi. Xem như chưa từng tồn tại, cũng vì thế mà tâm tư cũng sẽ không buồn. 

Hôm nay, trước mặt là người mà trái tim đã khắc sâu lại quan tâm đến chuyện này, trong lòng cũng không khỏi có chút xúc động. 

Trải qua bao nhiêu việc, nay chỉ cần người kia để tâm đến cậu một chút, lòng liền cảm thấy thoả mãn. Jiyong cậu, có phải là một người quá ngốc nghếch không?

- Tại sao lại không nói? 

Tiếng nói kia kéo cậu trở về thực tại. 

- Thưa chủ nhân, quả thật nô không có nhớ. 

- Vậy vừa nãy là nghĩ cái gì? 

Seung Hyun quả là quan sát rất kỹ, từng nét biểu cảm của cậu đều không lọt qua được đôi mắt đen sâu ấy. 

- Là nô suy nghĩ, vì sao chủ nhân lại quan tâm đến chuyện này. 

Seung Hyun nhíu mày hứng thú, nụ cười nửa miệng vui vẻ hơn thường nhật. 

- Là vì ngươi là nô lệ của ta, là tư vật của ta. Dù là quá khứ không ai coi trọng ngươi, nhưng ngươi có thể an tâm, bây giờ, hiện tại, và sau này, ta sẽ luôn coi trọng ngươi, bảo vệ ngươi, quan tâm ngươi. 

Jiyong đối với câu nói của Seung Hyun cảm thấy bản thân thật hạnh phúc. 

Từ bé đến lớn, chưa từng có ai dối xử như thế với cậu. Chẳng trách trong lòng có một cỗ cảm giác kỳ lạ đang dần tan chảy trong huyết mạch. Tin tưởng đem bản thân giao cho người kia. 

- Xin lỗi chủ nhân, là nô quá đa tâm, lại suy nghĩ nhiều. 

- Được, một lát ta sẽ phạt ngươi. Hiện tại mau đến đây, ta có quà cho ngươi. 

Jiyong dùng hai đầu gối di chuyển đến gần, tim đập nhanh hồi hộp. 

- Cầm lấy, mở ra xem. 

- Cám ơn chủ nhân. 

Jiyong cầm chiếc hộp trong tay, từ từ mở ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ của các sủng vật thường đeo, bề rộng khoảng một cen, làm hoàn toàn bằng da, màu đen tuyền, ở chính giữa được đính một viên ngọc lam quý giá, xung quanh cứ cách một khoảng lại được nạm kim cương. Không cần nói cũng biết, người làm ra hẳn đã khổ công thế nào, cũng có thể cho thấy, chủ nhân đối với cậu, có bao nhiêu trân trọng. 

- Đến đây, ta đeo cho ngươi. 

Chiếc vòng được đặt riêng cho cậu, khi đeo lên kết hợp với làn da trắng xanh, nhìn cũng biết, sẽ không thể tìm ra người thứ hai thích hợp đeo cái này. 

Jiyong mân mê chiếc vòng trên cổ, có chút bối rối, liệu đối với một nô lệ như cậu, đây có phải là quá phung phí hay không? 

- Còn nữa. 

Seung Hyun lấy trong túi ra một chiếc đèn phim cầm tay loại nhỏ dùng trong các phòng khám nha khoa, bật đèn chiếu lên chiếc vòng. Ánh sáng từ đèn pin chiếu vào, gặp viên ngọc liền bị hắt trở lại, in lên tường là hai chữ Seung Hyun và Jiyong được khéo léo lồng ghép vào nhau. Ánh sáng gặp những viên kim cương khác cũng bị biến thành những sắc cầu vòng sặc sỡ bao trùm lấy thân người Jiyong. 

Trông từ ngoài, có thể nhầm tưởng những ánh sáng bảy màu kia là phát ra từ da thịt cậu, bản thân cậu chính là một khối ngọc đẹp đẽ được tạc khéo léo, vô cùng quý giá. Gợi cho người khác một khao khát muốn chiếm hữu. 

Jiyong ngẩn ngơ, trong phút chốc nhìn thấy dòng chữ trên tường, trong tim dường như có cái gì đó như đang tan chảy, khi ánh sáng biến mất đi, Jiyong cũng vẫn chưa hoàn hồn, bàn tay cứ miết dọc theo viên ngọc. 

Seung Hyun ôm cậu lên, đặt cậu ngồi trên đùi. Kéo đầu cậu đặt ở ngực, hơi thở mang mùi hương nồng của trầm phả trên đỉnh đầu. 

Jiyong đỏ mặt, cả người cũng đỏ lên,ngoài những lần làm tình ra, cậu chưa bao giờ gần chủ nhân đến vậy. 

- Chủ nhân, đây thật sự có phải là dành cho nô không? 

Ngón tay thon dài dịu dàng nâng cằm cậu lên, bắt gặp ánh mắt sâu hun hút kia liền theo phản xạ mà né tránh, nhưng Seung Hyun ghìm lại, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình. 

- Phải. Đây điều là ta tặng ngươi. Vòng trinh tiết này, nhũ khuyên này, vòng cổ này, tất cả đều là ta tặng ngươi. Đây là bằng chứng cho việc ngươi thuộc quyền sở hữu của ta, một khi đã đeo lên thì không được quyền tháo xuống. Bằng không, ngươi sẽ mãi mãi không còn là tư vật của ta nữa. Nghe có hiểu không? 

- Nô hiểu, thưa chủ nhân. 

Bàn tay lại áp đầu cậu vào ngực mình. Jiyong ở khoảng cách gần gũi với Seung Hyun thế này, có thể lắng nghe từng nhịp đập của trái tim. 

Nếu đây là giờ phút cuối cùng trong cuộc đời, chết như này, xem ra đã quá đủ. 

- Chủ nhân, Jiyong rất yêu Ngài. 

_End chap 1_

Chap 2


Seung Hyun nghe ra câu nói của tiểu nô lệ trong tay, trên mặt liền xuất hiện một cái nhíu mày. Không hẳn là khó chịu. Ai mà khó chịu khi người khác nói yêu mình? Chỉ là một cảm giác mơ hồ không định hình được. 

Con người đôi khi thật ngu ngốc. Họ có thể hiểu cho tất cả những cảm xúc cùa người khác nhưng không bao giờ hiểu được bản thân. Mặt khác, họ hiểu được cảm xúc của bản thân, nhưng lại không bao giờ thừa nhận. Bằng việc chối cãi, họ đã gây ra mâu thuẫn cho bản thân. Một vòng lẩn quẩn giữa đúng và sai do bản thân tạo ra. Họ bị lạc. Lạc trong chính tâm hồn họ. Mãi mãi chẳng có Chúa Trời nào có thể cứu rỗi. 

Jiyong ngồi trong lòng Seung Hyun, cảm nhận bàn tay của chủ nhân luồn trong mái tóc, yên lặng lắng nghe hơi thở mang hương trầm phả ra nhè nhẹ trên đỉnh đầu. Không hề biết đến cái nhíu mày kia, trong lòng cũng không bận tâm suy nghĩ về lời nói của mình. Đơn giản vì cậu chỉ nói ra sự thật trong lòng, muốn chủ nhân biết được bản thân cậu thật sự rất cần chủ nhân. Cũng không hề có suy nghĩ mong muốn chủ nhân đáp trả. Đáp trả gì cơ chứ? Một thân thế vấy bẩn như thế này mà mong muốn được tình yêu của chủ nhân? Chỉ cần Ngài không đuổi cậu đi, đó chẳng phải là đáp trả lớn nhất sao? 

Seung Hyun cúi đầu nhìn tiểu nô lệ trong tay dựa đầu vào ngực mình, hai bàn tay níu chặt ngực áo không buông, trông đáng yêu như mèo nhỏ khi được chủ nhân cưng chiều.

- Mau theo ta đến phòng điều giáo.

Jiyong nghe thấy câu nói của Seung Hyun, trống ngực lập tức đập không yên. 

- Vâng, thưa chủ nhân. 

Jiyong đứng xuống sàn, để hai tay ở trước che đi hạ bộ như bản năng tự nhiên. Nhưng cử chỉ đó trông rất đáng yêu đến độ làm Seung Hyun bật cười. 

Cậu nghe thấy nụ cười của chủ nhân, hai tai liền đỏ lên. 

Seung Hyun đi lên cầu thang uốn vòng vèo đầy kiểu cách. Toà lâu đài được xây ở thế kỉ 23 nhưng lại mang phong cách kiến trúc thời kỳ Phục Hưng xa xưa. Những đồ nội thất ở đây đều do hắn cất công sưu tầm. Từ cái ghế thời Mãn Thanh của vua đến cả những cái chén thời Roma huy hoàng. Bên cạnh đó, toà lâu đài còn là một pháo đài phòng thủ. Chỉ cần một chấn động nhẹ thì ngay lập tức đường hầm bí mật mở ra, đưa cả toà lâu đài chìm sâu dưới mặt đất hoặc những bức vách bằng thiết kiên cố từ đất chui lên, gói gọn toà lâu đài trong một hộp thiết nội bất xuất, ngoại bất nhập. 

Hơn nữa, toà lâu đài có chút đặc biệt là khi nhìn từ trên cao xuống sẽ thấy hình chữ “Ji” cách điệu. Đây chính là món quà hắn dành cho tiểu nô lệ của mình, một món quà hắn chuẩn bị từ rất lâu, kể từ lần gặp đầu tiên ở vùng đồi đầy hoa cỏ ấy. 

- Quỳ ở kia, nâng cao mông lên. 

Jiyong theo hướng chỉ của Seung Hyun ra quỳ ở giữa phòng. Đầu úp xuống hai tay, để nơi tư mật đằng sau lộ rõ. 

UnHidden Content:

Seung Hyun dùng ngón tay quệt chất bôi trơn từ từ nới rộng hậu đình của Jiyong, sau đó nối dây vào túi cam du nóng rồi đưa vào bên trong cậu. 

Hậu đình phía sau bị dị vật xâm nhập theo phản ứng mà co rút lại. Dòng cam du nóng ào ạt chảy vào bên trong khiến Jiyong không kịp thích nghi, đau đớn cựa quậy. Nhưng khi bị chủ nhân đánh một cái lên mông cảnh cáo liền không dám động nữa. 

Một túi cam du nóng được truyền xong, bụng dưới có chút căng phồng, đau đớn. 

Một phút, hai phút, ba phút, Jiyong gồng mình chịu đựng đau đớn, cố khép chặt phía sau lại để ngăn dòng cam du chảy ra ngoài – khi chưa được chủ nhân cho phép. 

- Thả lỏng. 

Jiyong thả lỏng các cơ bắp mỏi nhừ, nhưng một giây xao lãng cũng không dám có. 

- Nói xem ngươi phạm lỗi gì? 

Jiyong cố gắng quay mình về hướng phát ra tiếng nói, cố dìm xuống đau đớn ở bụng mà trả lời. 

- Là nô suy nghĩ quá nhiều. 

- Sai. 

Cùng với câu nói mang đầy vẻ tức giận, một dòng cam du khác theo đường ống vừa mới đút vào ồ ạt đi vào bụng dưới căng đầy. Jiyong run rẩy, nước mắt tràn quanh khoé mắt. 

- Nói lại lần nữa. 

Jiyong lúc này thật sự không còn lực để cử động. Cậu có cảm tưởng như chỉ cần một động tác nhỏ thôi cũng sẽ làm cho bụng dưới nổ tung. Nhưng người kia chính là chủ nhân, lời nói kia chính là mệnh lệnh. Một nô lệ như cậu sao dám không tuân? 

- Suy nghĩ cho kỹ. 

Là gì? Chính xác thì là cái gì? Jiyong bị đau đớn quật ngã nhưng lại dùng chút sức lực cuối cùng suy nghĩ. Món quà. Sự quan tâm của chủ nhân. 

- Là..là do nô không tin tưởng chủ nhân..

- Đúng. Bây giờ người có thể đem cam du trong người ra. 

Jiyong đứng dậy rồi lại nhanh chóng ngã xuống. Trước khi đầu gối đập xuống nền gỗ, một bàn tay đã kịp đỡ lấy. 

Seung Hyun bế Jiyong đi vào nhà tắm. Từng chút từng chút chăm sóc. 

- Thả lỏng, mở cúc huyệt ra, từ từ. 

Jiyong thấy chính mình đang ở trong tư thế của một cậu bé được mẹ bế đi tiểu liền đỏ mặt ngại ngùng. Cam du ở trong chảy ra rất lâu, dòng nước ấm trong nội bích khiến cho dương vật của cậu bán cương dù đang bị giam cầm trong vòng trinh tiết. 

- Chỉ mới như thế này cũng làm ngươi hưng phấn? 

Jiyong cúi đầu sâu hơn. Lời nói của chủ nhân chẳng phải nói cậu quá dâm đãng hay sao? 

- Xong rồi. 

Seung Hyun để Jiyong xuống bồn tắm trống. Đem tất cả dụng cụ “enema” lại. 

- Trở về tư thế cũ, ta muốn ngươi phải thật sạch sẽ, từ trong ra ngoài. 

Seung Hyun đeo chiếc găng tay trắng vào, từng chút đưa nước vào bên trong Jiyong, một lượng vừa phải, là để cọ rửa, không phải trừng phạt, sau đó đưa ngón tay mình vào, nhẹ nhàng chạm đến từng ngóc ngách. Xong một lần rồi lại đến lần tiếp theo. Tuyến tuyền liệt của cậu bị chủ nhân đùa bỡn. Dục vọng bị khơi mào nhưng lại nhanh chóng bị ém xuống. Cúc huyệt bị chủ nhân nới rộng, bên trong là một màu hồng mê người. 

- Ở bên trong đã sạch rồi, bây giờ đến bên ngoài. 

Bàn tay của chủ nhân choàng qua ngực cậu, kéo cậu ngồi dậy, lưng tựa vào ngực chủ nhân, không thể nhìn thấy biểu cảm của chủ nhân. Bọt xà phòng theo tay chủ nhân mà đi khắp cơ thể, ngón tay đùa bỡn đầu ngực. Nhũ khuyên bị chủ nhân nắm lấy, kéo ra. Đau đớn cùng khoái cảm đều đột ngột ùa tới. Jiyong thân hình suy nhuyễn, vô lực tựa vào người chủ nhân, cũng không hề hay biết bản thân đã làm vấy bẩn quần áo của Ngài. Một điều mà không bất cứ người nào được phép. 

- Nhìn xem, khoái cảm đến vậy sao? Ta nhớ vẫn chưa cho phép ngươi mà? 

Jiyong cúi nhìn dương vật đã trướng đau, hung hăng bị vòng trinh tiết kìm lại. 

- Xin lỗi Ngài, chủ nhân. 

Seung Hyun không để tâm đến lời nói mất hơi của tiểu nô lệ, bàn tay theo bọt xà phòng trơn tuột xuống dưới, bấm mật khẩu và kéo chiếc vòng trinh tiết ra. Jiyong nắm chặt bàn tay lại, cố gắng kìm nén dục vọng xuống. 

Hơi thở mang mùi hương của trầm phả nhè nhè bên tai. 

- Thả lỏng. Ngươi biết ta sẽ tức giận như thế nào nếu ngươi làm chính mình bị thương mà.

Jiyong nghe thấy lời của chủ nhân, liền vội vã buông hai bàn tay. 

- Jiyong, sinh nhật vui vẻ. Hôm nay chủ nhân sẽ làm cho ngươi thoải mái. 

Bàn tay của chủ nhân nắm lấy dương vật của cậu, nhẹ nhàng giúp cậu thoải mái. Từng động tác lên xuống nhịp nhàng, không nhanh không chậm. Bàn tay kia rảnh rỗi tìm đến đầu vú của cậu mà ninh. Vành tai bị chủ nhân liếm đến ướt át. Hơi thở của cậu đã trở nên không bình thường, gấp dáp và dồn dập. Từng đợt run rẩy đủ để cho biết cậu đã tới cực hạn. Nụ cười hờ hững trên khoé môi của Seung Hyun cũng cho biết, chủ nhân đang chờ. 

Jiyong kìm nén dục vọng bị chủ nhân khơi lên trong người, đợi chờ mệnh lệnh của chủ nhân. Thân thể này là của chủ nhân, không có sự cho phép của Ngài, một nô lệ như cậu sao có thể dám cao trào. Nhưng rồi cậu không thể giữ nổi, hạ mình ti tiện van xin. Trước mặt chủ nhân, cậu mãi mãi không được và không thể che giấu bản thân. 

- Chủ nhân, xin Ngài…

- Xin ta điều gì? 

- Cầu xin Ngài…cho nô giải phóng…ưm…chủ…nh.. ưm…nhân.

Seung Hyun mỉm cười, nụ cười lơ lửng. Hắn không đáp. 

Jiyong run rẩy. Ngón chân co quặp lại vì dục nhục đã đến thời điểm cao trào nhưng lại không được thoả mãn. Đến lúc ranh giới mỏnh mang ấy sắp đứt, lúc mà cậu lo sợ rằng sẽ phá hỏng luật lệ của chủ nhân thì một giọng trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai. 

- Bắn đi. 

Tinh dịch thoáng chốc dính dầy lên cả người. Trước khi lịm đi, Jiyong còn thấy môi chủ nhân đang tiến đến gần và nói một câu gì đó… Có ba chữ..

Chap 3

- Thằng con bất hiếu! Tao sinh mày ra thì tao có quyền bán mày! 

- Ngươi từ nay không có tên. Hãy nhớ lấy! Ngươi là số 8. Sau này và mãi mãi như thế. 

- Tên khốn! Có mỗi việc lấy lòng chủ nhân cũng không xong! Đánh nó! 

- Ngươi đi theo hắn! Phục vụ hắn cho tốt! Lấy mọi thông tin về cho ta! Nếu không, ta giết ngươi. 

- Chỉ cần ngươi thành công, ta liền lập tức trả tự do cho ngươi. Cho ngươi trở về thời đại của ngươi. 

Jiyong giật mình tỉnh dậy, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh. Tất cả những thứ đó đều là ký ức đáng sợ. Cuộc sống của y trước kia là những chuỗi ngày dài đau khổ nối tiếp nhau. Nỗi lo sợ ngày mai bị đói, ngày kia bị đánh, ngày mốt sẽ chết là những nỗi lo mà trước kia ngày nào y cũng bị ám ảnh. 

Jiyong bất thần ngồi trên giường một lúc, nhận ra cửa sổ vẫn mở toang, gió lùa vào khắp phòng. Jiyong không thích mùi gió. Cái mùi ẩm ẩm của rừng và mùi oan khí tích tụ lâu ngày. Những điều đó làm y nhớ đến, vị trí dưới chân chủ nhân ngày hôm nay của y đã đánh đổi không biết bao nhiêu sinh mạng của kẻ khác. Jiyong không ngồi ngốc nữa, trực tiếp đến khép cửa sổ lại. Rồi cũng không thể ngủ lại, đoán chắc chủ nhân cũng đã rời đi, bèn lấy một bộ đồ mặc lên, đến phòng điều giáo dọn dẹp. 

Đồ Jiyong mặc, xét về thẩm mỹ bên ngoài cũng cho là tạm, không xuyên tạc thời trang. Nhưng nếu xét kỹ, quả là một không hai. Đối với y thì không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần biết đây là đồ chủ nhân ban cho, dùng để mặc khi không có chủ nhân, là thứ cần phải giữ gìn. Như nhũ khuyên, vòng trinh tiết, và chiếc vòng cổ này vậy. Jiyong lại nhớ đến vòng trinh tiết bỏ quên ở đó, bước chân cũng trở nên gấp gáp hơn. 

Nhưng khi đến đó, việc y không thể ngờ đến là chủ nhân vẫn còn lưu lại. Xung quanh không bừa bộn, chỉ rải rác những dụng cụ khi nãy còn chưa dẹp. Chủ nhân ngồi đó, mắt chăm chăm nhìn ở màn hình 3D hiện giữa phòng. Jiyong nhìn cũng biết đó là sơ đồ, có một chấm nhỏ, hiện tại thì đứng yên không di chuyển. Chủ nhân thực hiện một thao tác, màn hình liền biến mất.

- Đến đây.

Cũng chỉ là lời nói nhẹ nhàng ấm áp, nhưng lời nói đến tai Jiyong liền trở thành mệnh lệnh không thể cãi.

- Mau dọn dẹp lại. 

Jiyong đáp vâng rồi đứng lên đem dụng cụ để ở chỗ cũ. Ngần ngừ một chút, cũng tiến vào phòng tắm dọn dẹp nốt. Xong xuôi liền cầm vòng trinh tiết tìm thấy ở đó đi ra. Jiyong cũng có thể tự mình đeo vào, nhưng hiện tại chủ nhân vẫn còn ở đây, nên y cũng không dám tự tiện làm gì. 

Seung Hyun chăm chú dõi theo từng động tác của Jiyong, đến khi y quỳ bên cạnh lần nữa mới chậm rãi lên tiếng, ngữ điệu ôn hoà. 

- Vừa nãy gặp ác mộng? 

Jiyong không thắc mắc tại sao chủ nhân lại biết. Trong lòng chỉ cảm thấy xấu hổ vì đã để chủ nhân lo, bèn gật đầu nhẹ một cái. 

Seung Hyun cúi xuống, giọng nói trầm ấm đến lịm người. Giọng nói khiến bao nhiêu người rung động, tình nguyện đem bản thân trao cho. Cũng giọng nói mê người ấy là nguyên nhân cho bao sinh linh đang quỵ luỵ bên ngoài toà lâu đài kia. Ma lực ấy lớn gấp bội lần hơn cả lưỡi hái của thần chết. Thần chết chỉ có thể lấy linh hồn ra khỏi thân xác, nhưng giọng nói ma mị kia lại khiến cho thân xác đó nghe theo, khi linh hồn rời bỏ thân xác, cũng ngựa quen lối cũ mà mò mẫm đi theo từng giây. Dù chủ nhân giọng nói ấy có tàn ác đến đâu thì một khi cất tiếng, tất cả thù hận của những linh hồn kia đều biến mất, chỉ còn lại lòng si mê, tựa như hay hơn tiếng hát của nữ thần báo tử.

- Không sao, hiện tại ngươi đang ở cùng ta. Không ai có thể làm hại ngươi hết.

- Vâng. Xin lỗi vì đã làm chủ nhân lo lắng. 

- Vậy chỉ cần ngươi lấy lòng ta, ta sẽ bỏ qua. 

Nghe thì cũng giống như một lựa chọn nhưng Jiyong biết rằng thực chất không phải vậy. 

Y bắt đầu lột bỏ từ từ quần áo trên người theo một cách quyến rũ nhất có thể. Jiyong hằng ngày đều luyện tập trò này cùng những trò khác, theo mệnh lệnh của Seung Hyun hoặc chỉ vì một lý do đơn giản – làm hài lòng chủ nhân. Từng chút từng chút một, Jiyong đưa tay cởi từng nút áo một cách chậm rãi. Chiếc áo nhanh chóng tuột khỏi vai nhưng Jiyong lại giữ hờ lại nơi eo, hai cánh tay áo vẫn đang mắc kẹt ở hai cánh tay gầy gầy. Y nhìn Seung Hyun, có ý muốn hỏi. Hắn gật đầu cùng mỉm cười chờ đợi.

- Ngươi có thể chạm vào cơ thể mình. 

UnHidden Content:

Jiyong hơi đỏ mặt nhưng rồi lại nhanh chóng đưa hai bàn tay lên đầu ngực tự khiêu khích. Nhũ khuyên bị đánh động liền kêu leng keng. Jiyong cũng thở gấp gáp, bản thân bị huấn luyện cũng đã trở thành dâm dãng như thế này. Bên dưới cũng đã sớm ngẩng cao đầu. Jiyong một tay chơi đùa cũng đầu ngực, một tay luồn xuống dưới tuột quần xuống đầu gối, dùng tay chơi đùa. Đây cũng có thể coi là loại điều giáo. Để bản thân nô lệ tự chơi đùa với bản thân dưới sự giám sát của chủ nhân. Để cho y cảm thấy rõ bản thân dâm đãng và cảm giác bị lăng nhục như thế nào. Nhưng đây cũng là một vui vẻ. Xem chủ nhân hài lòng với màn trình diễn của bản thân, hiếm hoi khen một câu. Nhỏ nhặt thôi nhưng với một nô lệ thì cũng đủ làm cho y cảm thấy đã làm được chút thành tựu. 

Jiyong lúc này đã cởi sạch quần áo quỳ trên sàn, hai chân tách rộng, còn tay thì không ngừng tự đùa bỡn với bản thân. 

- Đến đây. 

Jiyong dùng đầu gối duy chuyển đến chỗ Seung Hyun ngồi nhưng tay một giây cũng không dám dừng lại dù dục vọng đã lên đến đỉnh điểm. Đây là làm cho chủ nhân vui vẻ chứ không phải trò thủ dâm cho riêng mình. 

- Dừng. 

Seung Hyun cúi xuống nâng mái đầu nhễ nhại mồ hôi của Jiyong mà trêu chọc. 

- Xem ra ngươi luyện tập cũng không ít. Nhìn dưới này đi, sớm đã đạt được dục vọng cao như thế. 

Jiyong mặt đỏ đến tận mang tai. Cúi đầu xuống liền nhìn thấy nơi đó của chủ nhân cũng có hơi chút ngẩng đầu liền tự động di chuyển gần đến để phục vụ. 

Thể loại này y không luyện tập nhiều. Vì một vài lý do ai cũng biết, luyện tập bằng cái gì, nên chỉ có thể cố hết sức tập trung phục vụ chủ nhân hết lòng. Nhưng Seung Hyun thì không nghĩ đến đó mà luôn liên tục làm Jiyong bị phân tâm bằng cách dùng giày đùa bỡn phân thân của y. So với tự mình làm thì chuyện này lại càng làm Jiyong cảm thấy hứng thú hơn. Phân thân bị chà đạp như thế cũng có thể mang lại cho y cảm giác sung sướng. 

- Đúng là một vật dâm đãng. Bị chà đạp mà cũng có thể hưng phấn như thế này. 

Jiyong mặt đỏ như cà chua, tưởng như đã bị hầm đến chín luôn rồi. 

- Tự khai phá, ta muốn sử dụng ngươi. 

Jiyong vâng một tiếng nhỏ trong cổ họng rồi đưa tay ra phía sau tìm đến cửa mình. Miệng vẫn ngậm phân thân của chủ nhân - hiện đang dần trướng to, phía sau tự lấy ngón tay mở rộng cửa mình. Ngón tay ra vào hơi khó khăn do không có chất bôi trơn, nhưng đó là thứ chỉ dành cho sủng vật trở lên, một công cụ dùng để tiết dục thì sao được đối đãi tốt như vậy. Một ngón hai ngón, đến khi cả ba ngón có thể ra vào thuận lợi thì Jiyong liền ngước nhìn, miệng rơi khỏi phân thân của chủ nhân.

- Chủ nhân…đã có thể sử dụng được rồi…

Seung Hyun nhìn khuôn mặt xấu hổ của Jiyong liền muốn tiếp tục trêu chọc dù cho dục vọng của bản thân cũng sắp không kìm chế được nữa. 

- Ngươi phải nói như thế nào? 

Jiyong chớp chớp đôi mắt ướt át lên, bờ môi mấp máy.

- Chủ nhân, cầu xin ngài hãy sử dụng Jiyong. Xin hãy dùng bảo bối của ngài làm cho Jiyong thuần phục ngài. 

- Nếu ngươi muốn như vậy thì hãy tự đến đây đi. 

Jiyong đứng dậy từ từ bước đến quỳ lên ghế Seung Hyun đang ngồi, chân tách ra hai bên, hai bàn tay vòng ra sau ôm hai cánh mông rồi từ từ ngồi xuống nơi phân thân của Seung Hyun đang trướng to. 

- Aaaaaaaaaa…..

Ngay khi phần đầu của dương vật lọt vào bên trong cửa mình Jiyong y liền kêu lớn, nhưng lại nhớ đến thân phận liền bậm môi lại, nơi cổ họng đau rát vì cố kìm nén. Phía dưới theo bản năng mà thít chặt lại. Seung Hyun ôm lây cánh eo đang run rẩy của Jiyong, thừa lúc y vẫn chưa định thần liền bất ngờ ấn xuống, đem tất cả phân thân cắm vào bên trong y. Đầu dương vật chạm đến tuyến tuyền liệt khiến Jiyong trong phút chốc không kìm được mà bắn ra. 

- Ta còn chưa cho phép ngươi. 

Jiyong sau phút chốc đã kịp định thần, nhìn xuống nơi góc áo của chủ nhân bị tinh dịch của mình làm bẩn liền run run. 

- Xin lỗi chủ nhân. 

Seung Hyun đánh một cái lên cánh mông Jiyong. Làn da trắng nhàn nhạt ngay lập tức hiện lên dấu bàn tay đỏ chót cho thấy lực đánh không hề nhẹ. Nơi cửa mình của y bị đau đớn cùng khoái cảm làm cho thít chặt lại. Seung Hyun cũng không nương tay lại tiếp tục đánh xuống. Đánh đến khi cánh mông bên trái của y chuyển sang màu hồng, dục vọng cũng theo đó mà bốc lên. Cơ thể của Jiyong chỉ có đau đớn cùng lăng nhục mới có thể đem đến cho y dục vọng cao nhất, tiềm ẩn nhất của con người.

Jiyong ở trên cơ thể của Seung Hyun, dục vọng cùng đau đớn khiến hai hốc mắt y ầng ậc nước, miệng cũng há ra để hít thở. Nội bích bên trong bị côn thịt của chủ nhân cọ xát cũng đã sớm chịu không nỗi mà mong muốn nhiều hơn. 

Seung Hyun đứng lên làm cho dương vật bên trong càng thêm cắm sâu vào cơ thể y, tuyến tiền liệt bị đụng chạm mạnh khiến Jiyong thật hít thở không xong. Hắn để y tựa lưng vào tường, cầm hai chân y quấn chặt ở hông, dùng lực thúc đẩy dương vật ra vào. Jiyong theo nhịp đẩy chỉ có thể dùng tay quấn lấy cổ chủ nhân để không ngã, phía dưới cũng đã sớm cương trở lại. 

- Nếu muốn thì bắn đi. Ta cho phép ngươi. Hôm nay là sinh nhật người mà. 

Jiyong nghe thấy câu nói bên tai mặt liền đỏ lên. Xấu hổ vùi mặt vào vai Seung Hyun nhưng thân dưới lại chủ động hoà theo nhịp của chủ nhân. Bên dưới rõ ràng là không thể nhịn được nữa nhưng vẫn không chịu bắn ra. 

- Sao vậy? 

- Muốn…ưm…muốn đến cùng chủ nhân.. ưm..

Seung Hyun cắn lại vành tai của Jiyong day day, đầu lưỡi ướt át di chuyển trên lông tơ mềm mại, dây thần kinh căng cứng, da gà nổi lên khắp người, dục vọng đã đi quá giới hạn rồi. 

- Nhìn xuống tiểu quỷ của ngươi chút nào. 

Seung Hyun một tay cầm lấy phân thân của Jiyong vuốt lên vuốt xuống, phân thân đã cương đau lại thêm động tác đó, Jiyong thật sự chịu không nỗi, liên tục lắc đầu. Hắn chính là muốn khiêu khích y, thử sức chịu đựng của y. 

Một tay vẫn tiếp tục cầm lấy phân thân của Jiyong, Seung Hyun quay người ra cửa đi lên lầu. Mỗi một bước lên cầu thang là một lần tuyến tiền liệt của Jiyong bị chạm đến. Trong mắt sớm đã bị ngàn tầng dục vọng xâm chiếm. 

Seung Hyun đặt Jiyong nằm lên giường, bằng một vài động tác cuối để kết thúc, một dòng nhiệt nóng bắn thẳng vào bên trong y. Jiyong cũng theo đó mà bắn ra, dục vọng được giải thoát nhưng dư âm vẫn còn. Y mơ màng mở mắt thở dốc, theo quán tính đưa tay quờ quạng níu lấy gì đó, bản thân cũng không biết đã ôm trúng cổ chủ nhân.

Seung Hyun mỉm cười nằm đè lên người y, vật bên trong cũng không có rút ra. Nhận ra nhịp thở của Jiyong đã ổn định, Seung Hyun ngồi dậy, nụ cười vẫn chưa tắt. Rồi không nói không rằng bế y về phòng tắm rửa sạch. Vật bên trong do di chuyển nên gây ra ma sát, Jiyong mím môi để ngăn âm thanh rên rĩ lọt ra ngoài.

- Đi ngủ. 

Seung Hyun đặt Jiyong lên giường sau khi từ phòng tắm ra. Ga giường cũng được thay sạch sẽ, điều mà làm Jiyong thắc mắc vì trong đây làm gì còn có ai khác?! Nhưng rồi y nhanh chóng lấy lại suy nghĩ, đây đâu phải thời đại của y. Một trăm năm, đủ để thay đổi nhiều điều, một ngàn năm, đủ để biến đổi tất cả. Y nghe nhịp thở đều đều của chủ nhân liền nhanh chóng lăn người khỏi vòng tay rắn chắn đó, tìm đường xuống đất. Chân chưa chạm đã bị một vòng tay níu lại. 

- Ngươi muốn đi đâu?

Jiyong quay đầu, giọng nhỏ.

- Nô đi về chỗ ngủ của mình. 

Trong bóng tối, y không thấy được biểu cảm của hắn, hơi thở cũng điều hoà không gấp gáp, im lặng một chút rồi mới bảo.

- Không cần, hôm nay ngủ cùng ta. 

Jiyong thoáng sựng người. Ngủ cùng chủ nhân, chính là điều mà một nô lệ KHÔNG BAO GIỜ được phép. Nhưng đây cũng là mệnh lệnh, một đặc ân. Ngày nào cũng là sinh nhật thì hay biết mấy. 

Y nằm xuống, chăn ấm nệm êm thì đúng thật khác xa so với tấm thảm lông trắng tinh dưới sàn nhà. Vòng tay chủ nhân ôm ngang eo, bàn tay đẩy đầu y vào ngực, hai người cứ nằm như thế, sát vào nhau. Hơi thở mùi trầm phả nhè nhè vào tai y, khoang mũi y. Jiyong nhắm mắt, một giấc ngủ không mộng mị đớn đau.


Chap 4

Khi Jiyong tỉnh dậy thì Seunghyun đã rời đi. Bên ngoài nắng cũng đã lên cao. Ngoài tiếng chim hót và tiếng lá sột soạt do vài động vật hoang dã ra thì không còn tiếng động nào khác. Cảnh rừng lúc sáng sớm luôn yên ả như vậy, và cô đơn như vậy. 

Y sống ở đây cũng gần nửa năm rồi. Từ khi về với chủ nhân, còn sống trong nhà chính cùng Seunghyun, nhưng rồi lại bị chuyển về đây. Vì bên cạnh chủ nhân còn rất nhiều nô lệ cùng sủng vật khác. Cho y một nơi để ở như thế này là đối tốt với y rồi. Mặc dù bản thân cũng rất khó chịu khi nghĩ đến chủ nhân đang ở cạnh một người khác nhưng suy cho cùng, y là kẻ biết điều. Một nô lệ biết điều là một nô lệ chấp nhận chuyện chủ nhân có quyền nuôi dưỡng sủng vật cùng nô lệ khác. Một nô lệ biết điều là một nô lệ không ngừng trau dồi bản thân cho thật tốt, để một ngày nào đó sẽ được chủ nhân để mắt đến. 

Jiyong xuống giường gấp lại chăn rồi tiến vào phòng tắm. Chủ nhân có dặn, một ngày hai lần sáng và tối phải súc ruột, sau đó tự mình đeo vòng trinh tiết vào, mặc đồ, và bắt đầu một ngày – như - mọi – ngày. 

Một ngày ở đây rất tẻ nhạt, quanh đi quẩn lại chỉ có một mình y giữa chốn rừng sâu nước độc. Nhưng so với cuộc sống của y thuở trước vẫn là tốt hơn rất nhiều. Thức ăn luôn chất đầy một tủ, chỉ là loại thức ăn đóng hộp nhưng có rất nhiều vị. Số lượng luôn đủ cho hai tuần. Sau khi hết luôn có người đến tiếp tế kịp thời. Người đưa đồ đến lúc nào cũng là một cô gái trông rất nhỏ nhắn, rất ít nói nhưng lúc nào cũng cười. Cô gái ấy luôn chỉ hỏi y đúng hai câu, có khoẻ không và có cần đổi vị khác không. Jiyong lúc nào cũng chỉ gật và lắc. Thỉnh thoảng cô gái ấy vẫn đổi vị cho y, sau đó cười thật tươi bảo rằng đây là chủ nhân căn dặn. Thỉnh thoảng cô hỏi y có cần mua gì thêm không? Thường thì Jiyong sẽ nhờ cô mua dùm vài thứ để làm “Bujan” - một loại thức uống pha giữa rượu vang và thảo mộc. Chủ nhân rất thích nó, còn trình độ pha chế của y còn chưa đến bậc trung bình. Chủ nhân có dặn, rảnh rỗi thì học pha chế đi. Mà những ngày y sống ở đây thì lúc nào cũng rảnh rỗi, nên luôn luôn pha chế đi lại nhiều lần. Nhưng thức uống pha ra thì uống không hết, nên cây cỏ sau lâu đài cũng sắp chuyển thành màu đỏ của Bujan mất rồi. 

Jiyong mở tủ bếp, nhận ra chỉ còn một hộp thức ăn. Chắc lát nữa cô gái kia sẽ đến. 

Jiyong nấu một ấm nước lấy từ con suối nhỏ chảy từ thác nước xuống. Sau đó chế biến thức ăn. Rồi dọn dẹp. Khoảng thời gian còn lại rất rảnh rỗi, vì thế Jiyong thường dành thời gian đi tìm các hạt giống để trồng cây. Ven bờ suối có một loại cây, hoa rất giống loa kèn nước nhưng lại màu đen, mùi hương rất dễ chịu, đem ngâm nước tắm rất thơm. Jiyong rất thích nên đem về một bụi trồng gần lâu đài. Tuy không được tươi tốt như ven bờ suối nhưng cũng phát triển rất tốt. Y ngày ngày ra suối lấy nước đem về tưới cho cây. Thường những lúc mặt trời lên khá cao, khoảng gần trưa, sẽ có một chú sóc con chạy đến chỗ y. Jiyong thường cho chú sóc một vài quả hạch lượm được trên đường lấy nước. Sau đó sóc con sẽ dạn dĩ mà ở bên Jiyong chơi đùa cho đến giờ ăn trưa. 

Jiyong sẽ nghỉ ngơi một chút rồi nấu bữa trưa. Sau đó lại làm vài việc lặt vặt như lau chùi dọn dẹp rồi nấu bữa tối. Khi dơi bắt đầu rời tổ kiếm mồi thì cũng là lúc Jiyong chuẩn bị. Y đi tắm, mặc một bồ đồ sạch sẽ rồi đi đến trước chiếc ghế làm từ thời Mãn Thanh mà quỳ xuống, bắt đầu lột bỏ quần áo cho đến khi không còn gì trên người. Y dùng dáng quỳ chuẩn nhất quỳ ở đó đợi chủ nhân. Đợi đến khi dơi sắp về đến tổ mà chủ nhân chưa đến thì đứng dậy, mặc lại quần áo rồi đi ngủ. Có lẽ trong một ngày, giây phút có ý nghĩa nhất chính là lúc y đợi chủ nhân. 

Jiyong về phòng ngủ, nơi chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một cái giường. Mặt sàn được lót thảm bông dày ba tấc. Jiyong không biết đây chính là chủ ý của Seunghyun. Y đi về góc phòng quen thuộc bên trái, nơi mà nằm xuống sẽ bao rộng cả chiếc giường trong tầm mắt, nơi mà đôi khi sẽ có chủ nhân nằm. 

Một ngày của y kết thúc như vậy. 

Nhưng có lẽ hôm nay khác. 

Xong buổi sáng, Jiyong theo thói quen ra ngoài chăm sóc cây. Thế nhưng mà bụi hoa đen của y đã bị giẫm nát mất. Mảnh hoa tơi tả nằm yếu ớt trên đất, thật giống y của năm nào đó, bất lực. Y nghĩ chẳng lẽ có một đàn sói đi ngang? Chú sóc con hôm nay trông cũng không dạn dĩ, dè dặt bước đến bên chân y như ngày đầu. 

- Nhóc con, sao vậy? 

Jiyong cẩn thận ngồi xuống vuốt ve sóc nhỏ. Tiếng lá bị giẫm nát, sóc con hoảng sợ nhìn về phía đó rồi chạy mất. Y nhìn sang, còn tưởng cô gái đưa đồ đến, nhưng cổ họng y thắt lại, không phải, là nguy hiểm. 

Jiyong chỉ kịp lùi về đằng sau một bước, bàn chân đặt lên chỗ từng là khóm hoa đen tuyệt đẹp, ngay khi bóng đen từ cây sồi đi ra. Ngạo nghễ, ngang tàng, xinh đẹp, quyến rũ, là CL. 

Jiyong nuốt nước bọt, yết hầu run run. Y biết cô ta, khác lạ gì nhau khi cả hai từng cùng là nô lệ của một người?! 

Tuy hiện giờ y đang là sở hữu của chủ nhân, nhưng theo thực tế, y đang thuộc quyền của tên kia, một đầu sỏ băng đảng coi chủ nhân y là kẻ thù. 

Nói trắng ra là y chính là nội gián, theo lệnh phải tìm ra nơi cất giấu kim cương đỏ về cho tên kia, phần thưởng chính là một đời tự do vui vẻ. Nhưng y, đã yêu Choi Seunghyun mất rồi. Làm sao có thể làm chuyện tổn hại đến hắn được? Nhưng cũng không được đắc tội với tên kia… 

Nếu đắc tội, bí mật về thân phận y sẽ bị bại lộ. Chủ nhân có cần y nữa không? Haha, đương nhiên là không. Ví thử bạn nuôi một con chó. Một ngày nọ phát hiện nó phản bội mình, thử nghĩ bạn còn giữ con chó đó không? 

Xa rời chủ nhân, y tuy không chịu được, nhưng sẽ cam tâm chịu. Nhưng lỡ nếu tên kia phái đến nhiều người khác thì sao? Tuy rất tin vào thực lực của chủ nhân, nhưng mà một làm sao chọi với nhiều người..? 

Y chần chừ ở giữa, tìm kế hoãn binh với tên kia, tìm thời điểm thích hợp để thú nhận với chủ nhân. Có lẽ sự trừng phạt y sẽ nhận sẽ đau đớn lắm. Nhưng ngay từ đầu, y đã vô tình phản bội cả hai bên rồi. 

- Chậc, không ngờ cậu cũng có thú vui tao nhã thế đấy, số 8. Ăn ngon mặc đẹp, trồng hoa, nuôi thú. Cuộc sống tiêu diêu tự tại biết bao nhỉ? 

Ả đưa tay bao quát khu rừng, nụ cười trên môi ánh lên vẻ độc tà. 

- Nhưng xem ra - Ả bước đến gần Jiyong lúc này đang bất động ngó lơ chỗ khác, bàn tay đặt lên mặt y vuốt ve, dần dần xuống chiếc cổ trắng của y, chiếc dao nhỏ ở đâu đột nhiên chui ra, ép sát lên da thịt trắng xanh, gần kề ngay hạng khuyển chủ nhân vừa ban tối qua. Jiyong thở gấp. - người đã quên nhiệm vụ “chủ nhân” giao cho rồi nhỉ? 

Không được để bị thương, không thể để món quà của chủ nhân bị xây sướt. 

Nếu không, ngài sẽ tức giận. Hình phạt y có thể chịu, nhưng không thể làm chủ nhân nghi ngờ. 

- Tôi không có. 

Ả cười. 

- Ồ, ta thì thấy người đã quên rồi? Thế nào, đã tìm được chút manh mối gì chưa? Hả? 

Chiếc dao kề sát thêm, y phải ngửa đầu lên để tránh lưỡi dao bén ngót. Yết hầu phập phồng theo nhịp thở gấp. 

- Tôi đã bị chuyển đến đây rồi, tìm manh mối bằng cách nào? Nói với “chủ nhân” hãy cho tôi thêm thời gian. Tôi nhất định sẽ không phụ lòng ngài ấy. 

Chiếc dao di chuyển xuống hạng khuyển đang đeo trên cổ y. 

Jiyong trong lòng gào to. Dừng lại! 

- Chủ nhân có dặn, ngươi tốt nhất đừng phản bội ngài ấy. 

Mũi dao lại xích lên trên, rồi nhanh như cắt tạo một đường sắc bén hướng thẳng hạng khuyển đang đeo trên cổ y cắt ra. 

Jiyong kịp chụp tay ả lại, chỉ còn một 1mm nữa là làm tổn hại đến món quà của chủ nhân. Thế nhưng mũi dao bén đã đâm một lỗ nhỏ trên cổ y. 

- Không….không được. - Ả nhướn mày nhếch mép cười– Tôi đang cố lấy lòng tin của “hắn” – “chủ nhân, tôi xin lỗi” Jiyong nghĩ - nếu đồ vật “hắn” ban cho tôi mà bị hư hại, tất nhiên lòng tin tôi cất công gầy dựng bấy lâu nay chẳng phải phí sao? Như vậy thời gian sẽ càng thêm kéo dài, “chủ nhân” ắt hẳn không vui. 

CL bỏ tay xuống. Jiyong thở phào. 

Xoẹt. 

Nhanh như chớp, Jiyong chưa kịp cảm thấy đau đã thấy máu tươi rỏ xuống. Trên cánh tay phải là một đường dao dài, không sâu. 

- Chủ nhân bảo, phải nhắc nhở ngươi một tý. 

Ả cười, rồi cũng nhanh như khi đến, ả biến mất. 


Jiyong nhìn lại vết thương sau khi xác định CL đã thực sự rời đi, thầm nghĩ một lát nếu cô gái kia đến phải nhờ mua giùm thuốc trị thương, tuyệt đối không thể để lại sẹo. 

Y vừa định cất chân quay vào lâu đài, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói. 

Chất giọng trầm ấm khiến y suýt chút nữa giật mình đến rớt tim. 

- Quay lại. 

Jiyong vội vã quay người, quỳ trước mặt Seunghyun. Lòng thầm nghĩ tiêu rồi. Chủ nhân sao giờ này lại đến?

Seunghyun khẽ liếc cánh tay đang chảy máu đang được che lại bằng tay kia của Jiyong, vô cảm hỏi một câu. Giọng nói hoàn toàn không nghe ra giận vui. 

- Tại sao lại bị thương? 

Jiyong buông tay trái nhơm nhớm máu, khẽ cất cánh tay trái lên trước mặt Seunghyun. 

- Chủ nhân, lúc nãy không cẩn thận bị cành cây quẹt trúng. 

Seunghyun nhìn Jiyong, im lặng một lúc lâu. Không lẽ chủ nhân phát hiện ra rồi? 

- Vậy sao? 

Chap 5

Jiyong giật mình trước câu hỏi của chủ nhân, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu. 

Seunghyun im lặng một chốc, sau đó ngồi xuống ngang tầm mắt Jiyong, bàn tay nắm lấy cằm dưới của y nghiêng qua một bên, ngữ điệu không lạnh không nóng. 

- Vậy, cái lỗ nhỏ ở cổ này cũng là vết thương do cành cây quẹt trúng? 

Hắn đương nhiên biết lời nói của Jiyong là giả. 

Hạng quyển hắn ban cho Jiyong tất nhiên không phải chỉ dùng để đeo. Những vi mạch mới nhất còn chưa xuất hiện trên thị trường thì hắn đã được sở hữu. Vi mạch có bán kính tính bằng nano mét được ghép vào hạng quyển y đang đeo, vừa thu hình thu âm, còn được kết nối với vệ tinh. Dù người đang đeo cái này đang ở bất kỳ đâu trong dãy ngân hà, thì hắn đều có thể tìm ra. Hơn nữa, trong bán kính 500 quanh toà lâu đài, cái cây nào cũng được gắn camera cực tiểu theo dõi ngày đêm. Hệ thống máy chủ là đồng hồ trên tay Seunghyun. 

Việc Jiyong là gian tế, ngay từ đầu hắn đã biết. 

Việc biết y là gian tế mà hắn vẫn nhận, có lẽ bởi vì tình xưa nghĩa cũ. 

Hắn vẫn đợi, đợi một câu nói từ Jiyong.

- Dạ vâng, thưa chủ nhân. 

Nhưng ngươi vẫn lại nói dối ta. Rốt cuộc ngươi định giấu ta đến khi nào?! 

Bàn tay Seunghyun siết chặt lại, để lại dấu vết xanh tím dưới những ngón tay. 

Y đau đớn nhưng không tránh né. Chủ nhân đang giận, rất giận. Bàn tay kia cũng dần buông ra khi hơi thở của Jiyong dần trở nên khó khăn. Khuôn mặt hắn trở về lạnh ngắt, đoán không ra hỉ nộ ái ố. 

Seunghyun đẩy ngã y, đem toàn bộ quần áo trên người y xé sạch sẽ. Jiyong đau đớn chống tay đỡ thân mình lên. Đối diện với chủ nhân quần áo nguyên vẹn, y lại cảm thấy bản thân mình thật hổ thẹn. 

Hắn đứng dậy, phủi đất cát trên người. Mặc kệ nó rơi lả tả trên mái tóc của Jiyong. Y quỳ chống hai tay, run rẩy vì đau đớn và máu từ tay phải không ngừng chảy xuống. Nếu cứ tiếp tục dính bụi, chắc chắn sẽ dẫn đến nhiễm trùng. Tuy vậy y cũng không tránh đi, cứ run rẫy quỳ ở đó, giống như cún con làm sai, chờ đợi chủ nhân trách phạt. 

Seunghyun nhìn y một lúc liền quay người bỏ vào lâu đài. Jiyong nhìn thấy bước chân chủ nhân di chuyển, liền lập tức bò theo. Đất đá làm sây sát đầu gối và hai lòng bàn tay y. 

- Lại kia, nâng cái mông của ngươi cao lên. 

[HIDDEN]Jiyong sau khi bò qua cánh rừng rộng, thêm 5m trong lâu đài, khoảng cầu thang dài thì da ở đầu gối và lòng bàn tay đã trầy sướt, máu rỉ ra thấm vào đất cát dính trên da. Nhưng dù đau đớn cách mấy, mệnh lệnh của chủ nhân, một nô lệ như y sao lại không thể không nghe theo?

Y run rẩy hạ vai, hai chân tách rộng đem tiểu huyệt bại lộ. 

Seunghyun ngồi xuống, đem giả dương cụ màu đen nhét vào tiểu huyệt khép chặt của Jiyong. Không báo trước, không nới rộng, không bôi trơn, cứ thế tiến vào. Y đau đớn cảm nhận xé rách rõ ràng ở phía sau. Đôi môi bị y bặm đến trắng nhợt, hông vô thức đẩy về phía trước để tránh cái đau. 

Seunghyun nắm chặt eo y, kéo lại, tức giận đánh lên cánh mông trắng xanh, Jiyong liền không dám động nữa. Giả dương cụ chỉ vừa nhét vào một chút, phần còn lại thật sự rất dài, thô to đến sợ người. Vậy mà Seunghyun chỉ đẩy mạnh một cái, tất cả liền lọt vào trong khiến Jiyong đỡ không kịp, hạ người hét ra nho nhỏ trong cổ họng. Chủ nhân rất ghét nghe tiếng ồn khi đang trừng phạt. Sau khi trải qua một trận đòn thì Jiyong ghi nhớ rất rõ điều này. 

“Bíp!” giả dương cụ khởi động, chậm chậm rồi nhanh dần, từ rung đến đâm chọt, lại xoáy đều, rất nhanh chóng đem tất cả ý trí của y đánh bay hết. 

Seunghyun bước đến ngồi trên ghế, khuôn mặt vẫn bình thản. Jiyong dù động một cái cũng đau nhưng vẫn gượng bò đến chân chủ nhân quỳ thẳng. Dương vật của y đã sớm cương lên, bị vòng trinh tiết khoá chặt đau đớn khôn cùng. Nhìn xuống dưới một chút, đầu giả dương cụ lộ ra ngoài không ngừng rung động, cho thấy sức tàn phá của nó đã sớm làm cho nội bích bên trong một trận tan nát. 

Jiyong nhẫn nại quỳ đó, thân người dù có cố gắng đến đâu cũng không thể che đậy run rẩy. Tay phải của y vẫn rỉ máu từng chút qua vết thương, nếu không băng lại, chắc sẽ nhiễm trùng. Lòng bàn tay dơ bẩn dính đầy đất cát cũng xây xướt, điều này cũng làm hắn nhớ đến đầu gối của y chắc cũng không kém gì. 

Đến non trưa, nắng gay gắt xuyên qua tán cây. Rừng ẩm nhiệt đới lúc nào cũng ẩm ướt. Có thêm ánh nắng cũng chẳng khá hơn là bao. Đã vậy còn dễ dẫn đến say sẩm mặt mày. 

Jiyong cũng thấy sao rơi trước mắt, bóng hình ngồi trên ghế kia lúc rõ lúc mờ. 

- Xoay người. 

Đến khi tiếng nói trầm ấm kia vang lên lần thứ ba thì đại não của y mới kịp xử lý, liền nhanh chóng quay người, hạ thấp vai để tiểu huyệt đang bị trừng phạt kia lộ rõ ra trước mặt chủ nhân. 

Seunghyun dùng gót giày cứng đạp lên cánh mông trắng xanh, đẩy phần ngoài giả dương cụ bị tiểu huyệt ép ra nhét vô trở lại. Jiyong nắm chặt hai tay, cố giữ thân mình không hướng về phía trước. 

- Có biết vì sao bị phạt không? 

“bíp!” Giả dương cụ hoạt động nhanh thêm vài phần. Jiyong thật sự chịu không nỗi, há miệng thở dốc. Hình như chủ nhân vừa nói gì đó. Vì sao ư? Nhiều lắm. Phản bội chủ nhân, nói dối chủ nhân, tâm mang hai dạ. Thiếu một chút nữa Jiyong đã huỵch tẹt ra hết rồi. 

- A…chủ nhân…a..vì..ưm..ưm…nô…làm bản thân bị thương..ưm..

Gót giày xoay mạnh trên cánh mông thêm vài lần. Rốt cuộc ngươi vẫn không nói với ta. 

- Quy tắc của nô lệ, ngươi quên rồi sao? 

- Không…nô…ưm…không có quên..ưm..

Giả dương cụ nhắm tới chỗ nào đó đâm mạnh một cái khiến toàn thân y co rút, tiểu huyệt theo bản năng ép lại, đẩy giả dương cụ ra ngoài một chút. 

- Ngươi nói không có quên, mà ngay cả trừng phạt của ta, ngươi cũng dám phản kháng. 

Gót giày lại đẩy giả dương cụ vào, và cứ thế giữ ở đó trong khi nó nhắm đến chỗ lúc nãy mà đâm liên tiếp. 

Jiyong lắc đầu, nước mắt sớm chảy ra trên khuôn mặt xinh đẹp. 

- Xin..lỗi…lỗi..chủ nhân..nô..không cố..cố..ý. 

- Vậy thì ngoan ngoãn đem nó kẹp chặt một chút. 

Jiyong gật đầu, dùng sức kẹp chặt giả dương cụ trong khi nó thả sức tàn phá bên trong y. 

- Nhắc lại cho ta lúc trước ta đã nói gì. 

Gót giày dời đi, để lại cánh mông đỏ hồng, dính đầy đất cát, in đầy dấu giày. Bíp một tiếng, hình như giả dương cụ đang hoạt động chậm lại. 

- Ưm…chủ nhân nói..thân thế này, toàn bộ đều của chủ nhân… Ngoài chủ nhân, không ai, kể cả nô, được quyền chạm đến hay làm tổn thương. 

Jiyong nhớ, nhớ ánh mắt yêu thương ôn nhu đó của chủ nhân khi nói với y câu ấy. Câu nói bá đạo đó, dù trước kia gã chủ nhân cũ cũng từng nói, nhưng mà không hề có sự ấm ấp quan tâm. 

Chủ nhân từng nâng cằm y, bắt y nhìn thẳng vào mắt. Từng câu từng chữ như thuốc tiên, xoa dịu trái tim đầy vết đau thương của y. 

Chủ nhân nhìn thấy sự nghi kị trong mắt y liền mỉm cười rất nhẹ. Hắn quẹt mái tóc y qua, để y gần sát vào mắt, chủ nhân bảo: Vì ta sẽ bảo hộ ngươi suốt đời, an tâm mà giao bản thân cho ta. 

Y còn nhớ, nhớ rất rõ. Từng chút từng chút những gì thuộc về chủ nhân, y đều khắc sâu vào tâm khảm. 

Bởi vậy y sẽ ích kỷ mà giấu đi bí mật kia. Y chưa muốn, không bao giờ muốn, rời xa chủ nhân. 

Vì những lời nói dối, một khi bị phát hiện, sẽ bị trừng phạt rất thảm khốc. 

Mà hình phạt thảm khốc nhất đối với Kwon Jiyong bây giờ, chính là bắt y xa rời chủ nhân. 

Giả dương cụ chậm chậm rồi tắt hẳn, rất lâu Seunghyun mới lên tiếng. Giọng có phần dịu dàng. 

- Trừng phạt xong.

Jiyong gật đầu, quay người hôn lên mũi giày chủ nhân, giọng nhỏ nhẹ.

- Cám ơn chủ nhân đã giáo huấn. Bài học này, nô sẽ ghi nhớ thật kỹ. 

Seunghyun quay bước đi đến phòng tắm, ra hiệu cho Jiyong đứng lên bước theo. Toàn bộ khí lực khi nãy đều đã bị rút hết, khó khăn lắm y mới vững bước từng chút một, men theo tường mà nhích tới. 

Khi y đến được bên bồn tắm làm bằng ngọc thì chủ nhân đã an tĩnh nằm trong đó, hương dầu thơm nhẹ nhàng len lỏi trong không khí. Jiyong định quỳ xuống giúp chủ nhân tẩy rửa, nhưng vừa đến liền bị chủ nhân bế vào bồn. 

Vết thương trên tay phải liền được chủ nhân chăm sóc. Y ngồi giữa hai chân chủ nhân, lưng tựa vào lồng ngực hắn. Ở vị trí này, có thể cảm nhân thân hình to lớn, vững chãi của Seunghyun. Gương mặt của chủ nhân đặt lên vai y, hơi thở rất gần, rất gần phả vào tất cả các giác quan của y. 

Vết thương ở tay và lòng bàn tay được rửa sạch. Hắn luồn tay dưới đầu gối Jiyong, kéo cho hai chân áp sát vào ngực y rồi từng chút một rửa sạch đất cát dính ở đó. 

- Cầm hai chân cho chắc vào. 

Jiyong liền dùng hai tay ôm lấy hai chân tách ra hai bên. Khuôn mặt trong phút chốc liền đỏ lên, tiếng cười rất khẽ của chủ nhân phả vào tai y nhột nhột. Chỉ cần quay qua một chút thôi, một chút thôi, sẽ đụng ngay đôi môi mỏng ấy. 

Nhưng dù có mơ thì Jiyong cũng không bao giờ dám mơ đến việc hôn lên môi chủ nhân. 

Vì tất cả chủ nhân cũ trước đây của y đều nói rằng, miệng của nô lệ rất bẩn, chỉ đáng dùng để chủ nhân sử dụng như một công cụ tiết dục. Mà không chỉ miệng, cả thân thể của nô lệ đều rất bẩn, chỉ đáng để chủ nhân xả tiết. Nhưng mà, chủ nhân đã đối xử với y rất dịu dàng, hoàn toàn không khinh rẻ y, như vậy, chẳng phải đã là quá tốt, đã là phúc phần của y rồi sao?! 

Bàn tay của chủ nhân trượt xuống rửa sạch lòng bàn chân y. Cảm giác các dây thần kinh đều bị kích thích, nhột nhột buồn cười. Jiyong bặm môi nén tiếng cười vào cổ họng, rất khó khăn để giữ cho cơ thể không nhúc nhích. 

Seunghyun bật cười thành tiếng, tay phải lần nhẹ nhẹ lên trên, như không như có lượn một vòng quanh nhũ châu, đánh động nhũ khuyên kêu leng keng. Jiyong vốn đã bị điều giáo đến thân thể rất rất mẫn cảm với đụng chạm, nhất là với hơi ấm của chủ nhân. Với sự đùa bỡn tuy nhẹ nhàng đó thì dương vật của y không biết xấu hổ đã hơi cương lên một nữa. 

Cuối cùng hắn cũng buông tha, bàn tay đặt lên một bên má y, kéo khuôn mặt đang cúi gầm của y giấu vào ngực. Mùi trầm thoang thoảng rất nhanh chóng làm tê liệt tất cả các giác quan của y, cơ thể rất nhanh chóng mềm nhũn ra. Jiyong tham lam nhích gần hơn chút nữa, rất muốn hoà tan vào cùng chủ nhân. 

Seunghyun bị hành động vô thức của y quyến rũ, tiểu huynh đệ nhanh chóng có phản ứng. Jiyong dường như cũng cảm nhận được, cơ thể lập tức căng thẳng lên. Y muốn… 

Bàn tay chủ nhân đặt trên khuôn mặt y vuốt nhẹ vài cái, ép y sát vào hơn rồi nhích lên một chút, xoa xoa mái tóc bệt nước của y. Tay trái của hắn đẩy nhẹ đùi y một chút, ý bảo tách ra rộng hơn một tý. 

- Thả lỏng, nếu không sẽ đau. Ta không muốn tổn thương đến ngươi. 

Jiyong gật gật đầu, hai tay dùng thêm chút lực còn sót lại ôm chặt hai chân tách ra hết cỡ, điều hoà nhịp thở lại bình thường. 

Seunghyun dường như muốn khen thưởng tiểu nô lệ nghe lời, xoa xoa đầu y vài cái. Jiyong lúc này trông rất giống cún con được thoả mãn, chủ nhân xoa vài cái khen thưởng liền lập tức trở nên vui vẻ. 

Dừng một chút, Seunghyun dời tay phải xuống ôm ngang eo y, tay trái lần mò xuống tiểu huyệt xoa một vòng như giảm bớt chút đau đớn từ lần trừng phạt khi nãy. Hắn nắm lấy phần dư của giả dương cụ chậm chậm rút nhẹ ra. Bề ngang của nó so với tiểu huyệt nhỏ nhoi thật đáng sợ. Rút ra chắc chắn sẽ dẫn đến đau đớn. 

Nội bích bị một trận tàn phá liền trở nên dị thường mẫn cảm với đau đớn, liền lập tức co thắt lại. Seunghyun xoa nhẹ y vài cái, dời đi sự chú ý của y, thừa lúc đó rút ra thêm được một đoạn. 

Dù có bàn tay ôn nhu của chủ nhân nhưng đau đớn vẫn lập tức đánh y thanh tỉnh. Tiểu huyệt bị căng cứng đau nhức không ngừng, theo bản năng muốn ép chặt lại liền bị giả dương cụ làm đau thêm. 

- Thả lỏng. 

Dù chủ nhân không thể hiện sự tức giận nhưng Jiyong lại tự trách bản thân vô dụng, lại hại chủ nhân nhọc tâm vì y. Jiyong cố gắng hít sâu, dùng sức ép tiểu huyệt mở ra. Phần còn lại cuối cùng cũng lấy ra xong. Jiyong xụi lơi, sức lực trong người đều tan biến hết. Buổi trưa y còn chưa có ăn gì. Không xong, nếu đột nhiên ngất xỉu sẽ làm chủ nhân lần nữa thất vọng về y. Nghĩ như thế, Jiyong liền cố gắng thanh tỉnh. 

- Giỏi lắm. [/HIDDEN]

Bàn tay chủ nhân xoa xoa mái tóc y. Mùi hoa oải hương sáng sớm còn ngâm mình trong nước lập tức lan toả. Bọt xà phòng chảy xuống khuôn mặt y khiến y lập tức nhíu chặt hai mắt. 

Cách một lớp xà phòng mỏng tang, bàn tay chủ nhân xoa khắp thân thể y. Thật sự rất dễ chịu…. 

Nước dội xuống, Seunghyun đỡ y đứng dậy để nước rửa trôi xà phòng. 

- Chủ nhân, để nô giúp ngài tẩy rửa… 

Một nô lệ như y thật vô dụng, lại để chủ nhân đích thân chăm sóc. Thật không biết xấu hổ. Nhưng mà…cũng rất muốn.. 

- Không cần. Ngươi cũng mệt rồi. An tĩnh nằm yên. 

Hắn nằm xuồng thành bồn, duỗi thẳng người, kéo theo cả Jiyong đang ngồi nằm xuống vai. 

Chủ nhân, nếu ngài cứ tiếp tục đối xử tốt với tôi như vậy, làm sao tôi có thể rời xa ngài đây.. 

Jiyong ngước nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của chủ nhân, tự hỏi. 

Chủ nhân, xin lỗi ngài.. Thật sự xin lỗi ngài.. 

Xà phòng hương gỗ trầm trượt từ mái tóc Seunghyun xuống, chảy dọc theo từng thớ cơ rắn chắn. Hắn lười nhác nằm yên, để mặc xà phòng chạy loạn. Jiyong chậm chậm đưa tay giúp chủ nhân tẩy rửa. Tuy rằng y thật sự mệt nhưng chăm sóc chủ nhân chính là nhiệm vụ của nô lệ. Một nô lệ mà ngay cả chủ nhân cũng không chăm cho tốt thì thật không xứng ở cạnh chủ nhân. Nói thẳng ra, nô lệ như thế, chỉ đáng là đồ bỏ đi. 

Nước ấm theo điều chỉnh lại lần nữa chảy xuống trôi sạch xà phòng. Nước ấm pha hương liệu, đau đớn, căng thẳng, mệt mỏi cũng từ đó trôi đi hết. 

Trên tường được gắn máy biến nhiệt, chỉ cần bước ra khỏi bồn tắm là lập tức máy khởi động, sấy khô toàn thân. Bước ra bên ngoài, trên giường đã được đặt sẵn hai bộ đồ. Là quần đen và áo sơ mi. Chỉ khác một bộ có thêm áo khoác ngoài, còn bộ kia thì không. 

- Hôm nay ta dẫn ngươi ra ngoài. 

Ra…ngoài? 

- Sao vậy? Không muốn cùng ta ra ngoài? 

Jiyong lập tức thu hồi vẻ ngạc nhiên, ra sức lắc đầu. 

- Không phải, không phải vậy, thưa chủ nhân. Nô..hơi ngạc nhiên thôi..

Seunghyun không hồi đáp. Tâm tư hắn, hiện chính hắn cũng không hiểu được. 

Jiyong quỳ một bên hầu chủ nhân mặc quần áo. Sơ mi đen vừa khít người, tôn lên dáng vẻ đường hoàng, oai vệ đến nghẹt thở của hắn. Thêm áo khoác ngoài, rất giống với khí chất đế vương. 

Hầu hạ chủ nhân xong, y ngoan ngoãn quỳ yên một bên, không dám nhúc nhích khi chưa có mệnh lệnh. 

- Lên giường ngồi. 

Jiyong gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi lên mép giường, hơi nhích ra để tránh đụng đến bộ đồ còn nằm đó. Thứ này…đẹp quá.. 

Seunghyun đi lại, ôm ngang eo Jiyong, đặt y ngồi nghiêng trên đùi. Dạo gần đây hắn phát hiện ra, hắn rất thích ở gần y. Không phải chung đụng lúc làm tình. Chỉ là đơn giản muốn đặt y sát gần mình, để mùi oải hương ra dịu tâm trí hắn, gợi lại khoảng thời gian trước kia. Khoảng thời gian hạnh phúc xa vời đó…

Jiyong lập tức bị hành động của chủ nhân làm kinh ngạc, “a” nhỏ một tiếng rồi ngay lập tức bặm môi, nhu thuận cúi đầu. 

Ngón tay thon dài của chủ nhân giúp y thoa thuốc lên vết thương bị CL chém, sau đó băng lại. Vải băng tiệp màu da, nếu không nhìn kỹ sẽ không biết. Tiếp đó lại thoa lên lòng bàn tay và đầu gối y. Thuốc sát trùng tuy rát, nhưng ngón tay chủ nhân lại êm dịu mang theo độ ấm. Jiyong hơi mỉm cười… rất muốn được như thế này… an yên bên cạnh chủ nhân..mãi mãi.. 

Nhưng tháng ngày hạnh phúc này, đều sắp tan rồi. 

Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí. 

Trời xanh cứ thích tạo nghiệt chướng mà thôi. 

Hai kẻ ngồi đó, trời xanh ngoài kia. Đúng là, thành sự tại thiên. Tất cả đều do số trời. 

- Được rồi. Mặc quần áo vào. Chúng ta đi. 

Jiyong nghe hai từ “chúng ta”, khoé miệng liền vô thức mỉm cười hạnh phúc. “Chúng ta” chính là gộp chung chủ nhân và y. Gộp chung. Bên nhau. Là một.. 

Quần áo được cắt đo theo đúng size người Jiyong, đường may khéo léo tôn thêm dáng người nhỏ nhắn, yếu ớt, thật khiến người ta muốn đưa tay che chở, nhưng cũng khiến thú tính trong người nôn nao, hận một thể không thề đè y xuống mà cường bạo. Để nhìn đôi mắt ấy ầng ậc lệ rơi, để nhìn đôi môi ấy run rẩy cầu xin… 

Sơ mi nút không gài đến cổ, hạng quyển chủ nhân ban cho có đính kim cương, chính giữa lại có ngọc lam, ánh mặt trời nhè nhẹ đáp xuống, muôn vàng màu sắc hắt lên khuôn mặt hoàn mỹ của Jiyong, kiều mị vô cùng. Hấp dẫn con người ta đến điên đảo. 

Seunghyun lặng im một chốc đứng nhìn. 

Jiyong, nếu ngươi không phải là nội gián, chỉ là một nô lệ bình thường của ta, thì tốt rồi. 

Jiyong cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân đang nhìn liền trở nên lúng túng. Khuôn mặt lại vô thức đỏ lên, hoà với muôn vàn ánh sáng bao quanh, đẹp đẽ vô ngần. Cái gọi là đẹp đến nghiêng nước khuynh thành, thật ra cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Từ cổ chí thiên, sắc đẹp luôn mang mầm móng của thảm hoạ.

Mà thảm hoạ, thật sự sắp giáng xuống rồi. 

- Đi thôi.

Jiyong ngoan ngoãn gật đầu, lặng yên theo bước chân Seunghyun ra ngoài. 

Một bước rời đi, mãi không thể quay đầu lại.. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com