TruyenHHH.com

Long Fic Khai Nguyen Vuong Tuan Khai Wo Ai Ni

Tôi ngây ngốc ngồi trên giường,nhìn cái điện thoại kia ngỡ điện thoại của mình,nào ngờ lại là của anh ấy,thật nực cười,tới cái hình dáng và màu sắc cũng giống của tôi sao.Liệu anh có cần làm trái tim tôi nó phải rung động tới vậy không,tôi đã tự hứa với bản thân rằng sẽ tìm được một người con gái tốt,vậy mà giờ đây trái tim tôi lại rung động trước một người nam nhân,tôi ngước mắt nhìn anh,trái tim tôi cũng vậy mà nhảy lên từng hồi,có phải là tôi thích anh rồi không,có phải chỉ một hành động nhỏ của anh cũng đã làm tôi cảm động.Nhưng câu hỏi đó tôi không thể tự trả lời,tôi không thể tự mình vượt qua nó.Vì tôi không đủ can đảm,tình yêu tôi không đủ can đảm để có thể tiếp nhận nó....

——————————————————————————-

Tôi bước ra ngoài cửa phòng,giữ chặt lấy cái ba lô chờ anh ngoài đó.Tới giờ những suy nghĩ của tôi nó chưa hoàn hồn tôi được,tôi cứ như bay trên không chung,ngây ngốc mà suy nghĩ , ngây ngốc mà nghĩ về cái gọi là tình yêu.Cánh cửa phòng bất ngờ mở,là anh,anh bước ra nhìn tôi,rồi mỉm cười,nụ cười của anh khiến trái tim tôi đập nhanh hơn một nhịp,ánh mắt anh băng lãnh tựa hồ nước băng ngàn năm không tan chảy vậy mà khi nhìn tôi ánh mắt đó tràn ngập sự ấm áp.Một mĩ nam an tĩnh khiến cho các nữ sinh trong trường phải bấn loạn,vậy mà giờ đây,mĩ nam này đang ở bên cạnh tôi,khiến tôi trở nên ngây ngốc hơn bao giờ hết.Vương Tuấn Khải - liệu có phải em lỡ thích anh rồi không?Hay chỉ là do em suy nghĩ quá nhiều mà thôi... Anh nhìn tôi ra hiệu hãy đi cùng anh,tôi cứ vậy bất tri bất giác mà bước theo anh,cứ như lực hấp dẫn của trái đất không thể thoát khỏi,vứt bỏ ranh giới sức hấp dẫn trí mạng,tôi đang âm thầm đến gần anh,thật khó mà kiểm soát được trái tim của tôi,khoảnh khác anh nhìn tôi,trái tim tôi rung động,tôi gần như bị hoá đá quên cả sự lùi lại...Nụ cười của anh giống như vị mát của một cây kem mát lạnh.....Tôi thực sự không ổn rồi,đầu óc sắp trở nên tri độn,tại sao mọi chuyện lại bị anh chi phối như vậy,tôi rơi vào cạm bẫy hạnh phúc rồi chăng...Haizz,mặc cho hiện tại câu hỏi mà tôi đặt ra không trả lời được,mà có trả lời được thì cũng không phải là hiện tại,tôi không nên lãng phí thời gian khi ở bên anh,hạnh phúc đang đến thì phải nắm bắt thôi,tôi không muốn bỏ lỡ bất cứ một cái gì nữa,kể cả anh,cái tính sở hữu của Thiên Yết là không bao giờ bỏ được,vì vậy... Vương Tuấn Khải - thượng đế đã đem anh đến bên em,thì em nhất định sẽ giữ anh bên cạnh,sẽ không buông anh đâu....

—————————————————————

Tôi chạy nhanh hơn một chút để có thể bước đi bằng anh,tại chân anh dài quá mà.Bước xuống sảnh của khách sạn,tại quầy tiếp tân chúng tôi làm thủ tục hoàn trả phòng rồi cùng nhau ra biển chơi.Vì cái suy nghĩ vớ vẩn của tôi,đòi ra biển chơi,đi vào đúng mùa đông nên cũng ít người,chắc chỉ có mấy người giở như tôi mới nghĩ ra cái trò này...Tôi cùng anh bước trên bãi cát trắng mịn,cùng nhau nhìn những con sóng trắng đang lần lượt xô vào bờ,thật nhìn chỉ muốn chạy sớm,nước chắc lạnh,gió lùa mát rượi luồn từ dưới luồn lên :3 Nước biến trong xanh cùng bờ biển cát trắng,tôi lại nghĩ tới anh là bờ biển cát trắng kia,tôi là con sóng trắng xô vào anh.Sóng và bờ biển cát trắng,dù có xô đi nhiều lần,tới rồi lại đi,đi rồi lại tới,hợp rồi tan,tan rồi hợp,cũng như sóng đến xô vào bờ rồi lại phải xô đi,nhưng lần tiếp theo tới lại là những cơn sóng mạnh mẽ hơn.Giống như tình cảm,chắc cũng giống của tôi thôi,nhưng tôi không dám chắc,cũng chả dám ví tình cảm của mình dành cho anh ngày càng lớn như những con sóng trắng kia.


Đi được một lúc,bỗng tôi nghe thấy tiếng gọi :

- Vương Tuấn Khải !

Là ai gọi anh vậy,tôi nghĩ chắc anh cũng nghe thấy,Tiểu Khải quay lại nhìn,rồi mỉm cười,đứng lại chờ người đó tới :

- Lâu lắm không gặp anh,khoẻ chứ ?

Tiểu Khải cười trừ một cái rồi đập vào bả vai người thanh niên kia :

- Đúng là lâu không gặp,anh vẫn khoẻ,em thì sao,mới về đây hả.Mà đừng nói với anh,đầu em mới bị cốc vào đâu cho nên mới ra biển vào mùa nay nha :)

Hừ,ý anh đang nói tôi đúng không,thâm hiểm,đúng là quá thâm hiểm.

- Không,đầu óc em ổn mà ,tại tối qua em mới về,đi qua đây nên nghỉ ngơi,sáng nay mệt quá cho nên ra ngoài này dạo một chút,gió mát kinh khủng,buốt cả người....mà đây là ai vậy anh ?

Cậu ta quay sang nhìn tôi rồi hỏi Tiểu Khải,ánh mắt cậu ta đầy nghĩ hoặc,

- À,đây là Vương Nguyên,bạn của anh,cùng lớp đó,kém anh một tuổi :3

- Khải ca,anh đùa em à,sao về đây anh lại học kém một lớp vậy,tính ôn lại kiến thức à ?

Cậu ta cười *ha,ha* lên,xong quay qua nhìn tôi :

- Xin chào,mình là Dịch Dương Thiên Tỉ,vui được làm quen :)

- À ừ rất vui được làm quen với cậu,mình là Vương Nguyên,2 người quen nhau à ?

Lúc đó chả hiểu sao tôi lại hỏi vậy nữa,rõ biết rồi còn hỏi,tôi đúng là nhảm mà.Cậu ta nhìn tôi rồi nhìn Tiểu Khải :

- Anh nói cho cậu ấy đi,chứ em cũng chưa biết giải thích thế nào :3

- Anh và Thiên Tỉ là bạn của nhau lâu rồi,bạn bè lâu năm ý :3

Thì ra là vậy,là bạn bè lâu năm.Nhìn bề ngoài,cậu bạn Thiên Tỉ này có chút lạnh lùng,hệt như Tiểu Khải,lạnh chơi với lạnh,hài quá,chỉ có những người quái tính như vậy mới có thể chơi với nhau :3 ... Cả 3 chúng tôi cùng nói chuyện vui vẻ,cùng đi dọc bờ biển,tôi thì chạy lăng xăng nghịch cát,thỉnh thoảng nổi hứng lại cởi giày xắn ống quần chạy ra nước nghịch,dù biết nước rất lạnh.Tiểu Khải thấy vậy liền gọi tôi vào không là cảm lạnh,nhìn nét mặt có vẻ rất lo cho tôi.Thiên Tỉ ngồi bên cạnh thì không ngừng cười thầm,liệu cậu bạn này phát hiện ra điều gì chăng,nhìn cậu ấy có vẻ hiểu điều gì đó rồi,vì cậu ta rất thông minh mà...

—————————————————————————————-

Trời cũng ngả sang tối, cả 3 chúng tôi cùng đi ăn,vì chơi cả trưa,chỉ có ăn nhẹ cho nên bây giờ tôi thực sự rất đói...Bữa ăn trôi qua cũng khá nhanh,cả ba nói chuyện rất vui vẻ,tôi thấy cậu bạn Thiên Tỉ này có vẻ dễ gần chứ không như bề ngoài,vô cùng băng lãnh...........Tôi và Tiểu Khải tạm biệt Thiên Tỉ cùng nhau trở về nhà,lần tới đây cũng là trời tối,giờ trở về cũng lại là trời tối,thấy chúng tôi có vẻ rất có duyên với thời điểm này trong ngày...Thật không muốn về,nhìn thấy biển là tâm hồn tôi nhẹ nhõm hơn một chút,giờ trở về với đống sách vở,với một đống công việc của trường lớp,thật nản mà....không muốn về đâu....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com