TruyenHHH.com

[Long Fic] [Khải Nguyên] Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút

Chương 256

thanh_jun_kai

Chương 256: Tổng giám đốc Vương dỗ con trẻ.


"Đây là Quý Kình Phàm chồng con, là nhà ngoại giao cấp cao cho đại sứ quán của Trung Quốc tại Anh."

Đó chính là những lời mà Vương Thanh đã rất hạnh phúc khi khoác tay Quý Kình Phàm tươi cười giới thiệu với cả nhà. (Hờ klq cơ mà tên lão này xấu rã man 😑)

Vương Nguyên cũng hoàn hồn lại sau một lúc sững sờ, cậu run run lắp bắp hỏi, "Chồng.....Chồng chị?"

Vợ chồng họ Vương quay ra nhìn nhau.

Lúc này, Quý Kình Phàm đi đến trước mặt ông bà Vương, lễ phép khiêm nhường chào hỏi, "Ba mẹ vợ, mọi người khỏe chứ ạ, con là Quý Kình Phàm, con rất xin lỗi về chuyện con và Thanh Thanh kết hôn, bởi vì thời gian quá gấp gáp nên chưa kịp thông báo cho mọi người.”

"Thanh Thanh?"

Bởi vì cách xưng hô của Quý Kình Phàm gọi Vương Thanh, Vương Nguyên lại giật mình kinh ngạc lần nữa.

Bà Vương cười ngượng nói, "Ơ…..Kết…..Kết hôn à, chuyện xảy ra từ khi nào? Con bé Thanh này cũng thật là, chuyện lớn như thế tại sao lại không thông báo với ba mẹ một tiếng nào chứ….."

Vương Thanh buông Quý Kình Phàm ra, cười cười đi đến bên cạnh mẹ, mặt hơi đỏ lên nói, "Mẹ à, mẹ vẫn hay lằn nhằn nói con đã không còn nhỏ nữa, muốn con mau tìm người để lấy mà, bây giờ không dễ gì mới có người chịu lấy con, vậy mà mọi người lại còn trách móc con. . . . . ."

"Không phải là mẹ trách con, có điều cảm thấy….."

"Tô Di à, bà đừng nói nữa, hôn nhân là việc hệ trọng của con cái, những người già cả như chúng ta tốt nhất không nên can thiệp, nếu con Thanh nó đã gả cho Quý à....." Ông Vương nhất thời không nhớ nổi tên cậu con rể đột nhiên xuất hiện này.

Quý Kình Phàm rất hợp thời nhắc cho ông, "Ba vợ à, là Quý Kình Phàm ạ."

Ông Vương gật đầu, "À, phải….Nói chung kết hôn rồi cũng là chuyện tốt!"

Bà Vương vẫn còn chưa hiểu lắm đầu óc cứ mịt mờ, nhưng hiện tại không thể để mất lịch sự được nên chỉ đành im lặng mà thôi.

Sau đó Vương Thanh giới thiệu với Quý Kình Phàm "Ông xã, để em giới thiệu với anh đây là em trai em Vương Tuấn Khải chủ tịch của tập đoàn Vương thị, người đứng bên cạnh cậu ấy là Vương Nguyên em dâu em, còn người đứng bên kia là Robert bạn của em trai em, anh ấy là người Trung Đông, ba là trùm dầu mỏ ở Riyahd!"

Cũng chẳng ai ngờ được, lúc này Quý Kình Phàm mang theo phong thái “dù bận vẫn ung dung” nhìn tới Vương Tuấn Khải và Robert đang ở trước mặt cười nói, "Đại tổng giám đốc Vương, Robert, có phải mấy cậu cứ định giả vờ không quen biết tôi luôn hay không?”

Robert chợt nhíu mày rồi đột nhiên anh thân thiện giơ tay đấm một cái vào vai Quý Kình Phàm, "Là anh ư, Kình Phàm? Hóa ra là anh thật à! !"

Quý Kình Phàm cũng trả lại cho Robert một cái ôm, "Người anh em, đã lâu không gặp! !"

Sau một lúc vui vẻ, Quý Kình Phàm buông Robert ra, ngay sau đó chuyển ánh mắt nhìn sang Vương Tuấn Khải, "Đại tổng giám đốc Vương à, tôi biết theo tính của cậu sẽ chẳng bao giờ chạy đến ôm tôi đâu nhưng mà này, dù gì cũng từng là anh em, bây giờ cậu bày cái bộ mặt như băng ấy ra cho tôi xem có phải không còn nghĩ tới tình bạn thâm giao nữa rồi hay không?"

Đôi mắt đen nhánh của Vương Tuấn Khải nhíu lại như một đường chỉ, "Quý Kình Phàm, không ngờ là anh?"

Quý Kình Phàm cười nói, "Đúng là tôi, không thể giả được!"

Giữa ba người đàn ông có quen biết lại khiến cho tất cả những người đang có mặt giật mình thêm lần nữa.....

Vương Nguyên giựt nhẹ góc áo chồng mình, nhỏ giọng hỏi, "Ông xã, anh biết anh ta à?"

Robert mỉm cười trả lời Vương Nguyên, "Vương Nguyên, anh ấy là đàn anh của anh và Tuấn Khải hồi còn học đại học!"

Lúc này Vương Thanh cũng không thoát khỏi sự kinh ngạc, cô nghi ngờ nhìn chằm chằm Quý Kình Phàm, "Hóa ra anh cũng quen biết với họ?"

Quý Kình Phàm ôm eo của Vương Thanh thân mật nói, "Xin lỗi em bà xã, không phải anh cố tình muốn giấu em chuyện này, thật sự là nhà họ Vương của em rất có quyền thế, anh sợ lúc anh cầu hôn với em mọi người lại cho rằng anh ham muốn gia sản nhà em mà không chịu lấy anh, cho nên anh mới không nói cho em biết. . . ."

Vương Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Kình Phàm còn dáng vẻ Quý Kình Phàm thì lại cười ngỏn ngoẻn, chẳng ai biết được trong lúc này giữa họ đang dùng ánh mắt giao chiến đến mức tóe lửa.

Ông Vương từ ái nói, "Thì ra đều là bạn bè cả.....Mau, Tô Di, mau gọi người làm lo trà nước đi đứng cả ra đó làm gì."

Bà Vương quay người đi chuẩn bị, ông Vương sợ bà Vương thất lễ nên cũng đi theo bà Vương lui xuống căn dặn người làm.

Nhóm người trẻ tuổi còn lại đều ngồi xuống ghế sofa.

Quý Kình Phàm rất nhiên ôm Vương Thanh ngồi xuống, lúc người làm mang trà lên nói tiếng cảm ơn xong cũng chẳng hề khách sáo gì liền bưng tách trà lên luôn uống một hớp.

Mọi người trong nhà đều đang theo dõi mỗi một cử chỉ hành động của Quý Kình Phàm.

Dĩ nhiên Vương Nguyên cũng không chớp mắt mà quan sát Quý Kình Phàm, có điều không phải là cô nhìn cái vẻ đẹp trai của Quý Kình Phàm, dù sao ở trong lòng Vương Nguyên nếu so về vẻ đẹp trai thì cả thế giới này chẳng ai có thể qua nổi Vương Tuấn Khải, cậu nhìn soi mói như thế là bởi vì cậu rất hoài nghi Quý Kình Phàm là nhân vật như thế nào sao lại có thể dễ dàng cưa đổ trái tim của Vương Thanh đây?

Giống như cảm nhận được ánh mắt nhìn không hề kiêng kị chút nào của Vương Nguyên, Quý Kình Phàm nhướng lên đôi mắt xếch, xấu xa nói: "Em dâu à, em cứ nhìn tôi chằm chằm như thế có phải là vì vẻ ngoài của tôi quá đẹp trai hay không?" (Ọe ×.×)

Đang nhìn lén khác lại bị người ta tóm được, Vương Nguyên lập tức lúng túng đỏ mặt, "Dạ, không phải ạ….."

Quý Kình Phàm nhìn phản ứng đỏ mặt đó của Vương Nguyên thì liền cười một tràng rất sảng khoái, "Tuấn Khải à, bà xã của cậu thật đáng yêu…..Trước kia có biết bao nhiêu cô gái đẹp lượn lờ vây quanh ở bên cậu nhưng chẳng có một ai bằng vợ cậu cả, xem ra trước kia tôi và Robert luôn nghĩ cậu là 'gay' thật đúng là lầm to rồi, bởi vì cái tên nhóc cậu hóa ra là chỉ muốn người đẹp nhất mà thôi….." (Này tên kia! Ck tui là 'thẳng' đấy nhá 😑 ngươi 'gay' thì có"

Vương Nguyên bị Quý Kình Phàm khen đến mức mặt mũi đỏ bừng, tựa vào người Vương Tuấn Khải dáng vẻ e thẹn giống hệt như một cậu trai nhỏ mới lớn.

Vương Tuấn Khải rừng rực ham muốn độc chiếm ngay lập tức ôm chặt chiếc eo thon của Vương Nguyên, lạnh mặt gằn giọng nói, "Anh nói hơi nhều rồi đấy."

Vương Thanh quay sang trừng mắt liếc nhìn Quý Kình Phàm.

Quý Kình Phàm nhìn thấy ánh mắt của Vương Thanh, biết rõ cô đang muốn cảnh cáo hắn cái gì, thế nhưng hắn lại giả vờ ngu ngơ mà dỗ dành nói, "Bà xã à, sở dĩ anh khen em dâu đẹp mà lại không khen em, ngoan, đừng có bĩu môi nữa, đó là bởi vì trong lòng anh em lúc nào cũng là người xinh đẹp nhất….."

Robert nhìn hình ảnhảnh “vợ chồng ân ái” của Quý Kình Phàm và Vương Thanh, mi tâm thoáng hiện lên nét lo âu.

Vào lúc mọi người đều đang chìm vào suy nghĩ riêng của mình thì Bảo Nhi chạy từ trên lầu hai xuống, "Ba, ba, em bé khóc kìa, chắc em bé bị đói bụng rồi. . . ."

"Ừ, ba lên ngay đây."

"Ông xã, em lên lầu xem Thường An và Tùy Ngọc thế nào, anh ở đây nói chuyện với anh rể và chị Thanh nhé."

Vương Tuấn Khải yêu thương hôn lên gò má Vương Nguyên, "Bà xã, cực cho em quá....."

Vương Nguyên nói tiếng xin lỗi với mọi người rồi ngay sau đó đi lên lầu.

Bảo Nhi nhìn thấy trong phòng đang có thêm một vị khách lạ, không nhịn được tò mò chạy đến đứng cạnh ba mình mở tròn mắt nhìn chằm chằm Quý Kình Phàm.

Chỉ cần vừa nhìn thấy là Quý Kình Phàm đã nhận ra ngay cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu xuất hiện ở trước mắt này chính là con gái của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, anh vẫy vẫy tay với Bảo Nhi, "Chào con Tiểu Nhi, tới đây cho chú ôm một cái nào, chú có mua quà tặng cho con này!"

Bảo Nhi không biết nên làm sao cho phải đành đưa mắt nhìn sang Vương Tuấn Khải gọi, "Cha….."

Bộ mặt lạnh lùng của Vương Tuấn Khải từ lúc nhìn thấy con gái cũng đã chuyển sang vẻ ôn hòa của người cha, anh nhỏ nhẹ nói, "Đi đi!"

Bảo Nhi rụt rè đi qua, rất có lễ phép chào hỏi, "Con chào chú ạ."

Quý Kình Phàm bế Bảo Nhi lên, yêu thương hôn cô bé một cái rồi nói, "Cô bé con này, trông con y hệt như một nàng công chúa nhỏ vậy….."

Bảo Nhi e ngại người lạ, vì thế đưa ánh mắt hoảng sợ nhìn sang Vương Thanh gọi, "Cô ơi."

Vương Thanh bế Bảo Nhi từ trên đùi Quý Kình Phàm sang, tức giận trợn mắt lườm Quý Kình Phàm, "Anh đừng có nhiệt tình thái quá như thế, con bé sẽ bị anh dọa sợ đấy . . . . . ."

Có vẻ như Quý Kình Phàm là người rất yêu thích trẻ con, anh hơi cười nói, "Con bé thật đáng yêu, rất giống mẹ." Vương Thanh không quan tâm đến Quý Kình Phàm nữa, mà lại quay sang nói chuyện với Bảo Nhi đang ngồi trong lòng mình, "Ngôn Ngôn, lâu quá rồi không gặp con, có nhớ cô không đây?"

Nào ngờ, Bảo Nhi lúc này không đáp mà hỏi ngược lại, "Cô ơi, cô đã đám cưới rồi hả?"

Mặt mũi Vương Thanh ngay lập tức xám xịt, cô lúng túng nói, "À, ừ….Cô đã đám cưới rồi…."

Quý Kình Phàm rất thân thiện góp lời, "Còn chú chính là dượng của con đấy!"

Bảo Nhi trợn to đôi mắt ngây thơ hỏi, "Dượng?"

Như để chứng minh cho Bảo Nhi thấy, Quý Kình Phàm không hề e ngại ôm lại Vương Thanh hôn cô một cái kêu thật to.

Gương mặt xinh đẹp của Vương Thanh trong nháy mắt đỏ bừng lên, khóe mắt cũng nhận ra Robert ở bên kia đang nhìn tới bọn họ, theo bản năng ngay tức khắc cô muốn nhìn cảnh cáo Quý Kình Phàm, nhưng e ngại vì còn có những người khác đang có mặt ở đây, cô chỉ đành phải đè nén tức giận, tiếp tục nói chuyện với Bảo Nhi, "Ngôn Ngôn, cô có mua Barbie cho con nè…."

"Cám ơn cô!"

"Ngôn Ngôn ngoan…."

Ngay lúc này Quý Kình Phàm ôm lấy bờ vai Vương Thanh, giọng nói nhỏ như gió thoảng còn phả hơi nóng vào bên tai Vương Thanh, "Bà xã, nếu em thích trẻ con như vậy, hay là chúng ta cũng mau sinh một đứa đi."

-------

Không có vợ yêu bên cạnh, Vương Tuấn Khải thật sự là không ngồi yên ở phòng khách, chỉ được mấy phút liền bỏ đi lên lầu. (Kiểu như bị lãng quên ế nhể :v)

Bên trong phòng ngủ của bọn trẻ, Vương Nguyên đang bế Thường An cho uống sữa.

Vương Tuấn Khải bước đi về phía cậu.

Vương Nguyên nghe tiếng bước chân quen thuộc cũng biết ngay là Vương Tuấn Khải, cậu không ngẩng đầu lên mà lại làm một động tác khẽ suỵt.

Vương Tuấn Khải nhón nhẹ chân đi tới gần Vương Nguyên, thế nhưng Vương Nguyên lúc này chỉ lo say sưa mà nhìn đứa con nhỏ đang uống sữa trong lòng mình, không hề có ý định ngước mắt lên nhìn Vương Tuấn Khải một lần nào.

Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống, nhìn đứa bé mắt thì nhắm nhưng miệng lại đang không ngừng mút sữa trong bình, nhẹ giọng nói, "Bà xã, anh muốn khiếu nại."

Vương Nguyên ngạc nhiên ngước mắt, "Dạ?"

"Từ sau khi em có hai đứa nhóc này thì đã hoàn toàn gạt anh sang một bên."

"Em đâu có…."

"Em có…...Không nói đến chuyện thời gian hiện nay em dành cho con còn nhiều hơn cho anh, kể cả tối đến em cũng không thèm quan tâm tới cảm nhận của anh mà cứ như thường lệ đúng giờ là ngồi ở bên cạnh cái nôi mà nhìn bọn chúng suốt cả đêm."

Vương Nguyên nhay mắt với Vương Tuấn Khải, "Anh không thấy rằng con chúng mình rất đáng yêu hay sao?"

Vương Tuấn Khải tỏ thái độ chán ghét, "Chẳng thấy đáng yêu chút nào cả." 😑

Vương Nguyên nổi giận nói, "Này, đây là con của chúng ta đó, sao anh có thế nói chúng nó không đáng yêu cơ chứ? Hơn nữa mọi người ai cũng nói bọn giống y hệt anh á, anh bảo hai đứa nhỏ không đáng yêu thì cũng có nghĩa là khi anh còn bé cũng chẳng có gì đáng yêu."

Vương Tuấn Khải nghiêm trang trả lời, "Hồi nhỏ anh làm gì có chuyện cả ngày chảy nước miếng chứ, lại càng không thể hở một tí là mút ngón tay." Vừa nói xong Vương Tuấn Khải liền đưa tay lau đi nước miếng đang chảy xuống cằm của con trai.

"Phải, phải, những cái đó đều giống em hết á, khó trách bây giờ mấy đứa nhỏ đã có thể a a ê ê mà có lúc còn bập bẹ gọi em là ba nữa, còn dù em có dạy nhiều hơn nữa bọn chúng cũng sẽ chẳng gọi anh là ‘cha’ đâu…." Vương Nguyên hất mặt vô cùng đắc ý.

Vương Tuấn Khải không cho là quan trọng nói, "Đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi!"

"Em không thèm đôi co với anh nữa…..Đúng rồi, sao anh không ở dưới đó nói chuyện với chị Thanh và…..Anh rể?"

Vương Tuấn Khải hờ hững nói, "Chẳng quan hệ gì đến anh cả." (Bị lãng quên thì có :v)

Thật lòng mà nói, ngoài Vương Nguyên ra, dường như Vương Tuấn Khải không hề có sự nồng nhiệt với bất kỳ ai….

Vương Nguyên nhỏ nhẹ trách, "Sao tính nết anh tới nay vẫn chẳng chịu thay đổi gì thế? Chị Thanh là chị ruột anh mà, chuyện chị ấy đột ngột kết hôn như thế thật không biết là có éo lẽ gì nữa, anh không lo lắng cho chị ấy chút nào sao?"

"Chị ấy đã không còn nhỏ nữa, cần nên hiểu rõ lựa chọn của mình."

"Nếu như thực sự chị Thanh có một nơi để gửi gấm như vậy thật lòng em cũng cảm thấy vui cho chị ấy…..Nhưng Quý Kình Phàm này là người như thế nào?" Vương Nguyên im lặng suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói, "À, đúng rồi, anh và Robert đều biết anh ta mà, rốt cuộc anh ta là người như thế nào đây?"

Vương Tuấn Khải hơi nhếch miệng nói, "Bà xã, em quan tâm đến việc này hơi nhiều rồi…..Chuyện tình cảm cứ để cho bọn họ tự mình xử lý đi, em có rảnh thì tốt nhất hãy nên suy nghĩ xem làm thế nào để phân đều thời gian cho chồng và hai đứa con trai của em đi."

Vương Nguyên lầu bầu càm ràm, "Em thấy mình đâu có dành quá nhiều thời gian cho con đâu chứ?"

Vương Tuấn Khải nâng nhẹ cằm Vương Nguyên lên, "Nhưng mà trước kia cả buổi tối em luôn ở bên anh còn bây giờ thì em lại chỉ làm qua loa cho rảnh nợ….."

Làm qua loa?

Vương Nguyên lập tức hiểu ra Vương Tuấn Khaie đang ám chỉ đến chuyện gì, cậu đỏ bừng cả mặt nói, "Ở trước mặt con cái mà không đứng đắn gì cả….Cùng lắm thì em hứa với anh sau này sẽ cố gắng giành nhiều thời gian hơn cho anh một chút, nếu như có thể giao cho người làm làm giúp thì sẽ để bọn họ làm giúp một tay được chưa."

Vương Tuấn Khải cười nhẹ nói, "Vậy mới ngoan chứ!"

Vương Nguyên thấy Thường An trong lòng đã ngủ vì thế cậu thả nó xuống, để đứa bé đã ngủ say vào lại trong nôi.

Vương Nguyên đung đưa chiếc nôi hạnh phúc nói, "Hai đứa bé bây giờ cũng đã lớn lên được chút rồi, anh xem này bọn chúng ngủ say nhìn thật dễ thương chưa."

Vào lúc này, Vương Tuấn Khải từ đằng sau vòng tay ôm lấy Vương Nguyên.

Vương Nguyên lắc người ra, "Này, có con đang ở đây mà….."

Vương Tuấn Khải kéo thấp áo của Vương Nguyên xuống, một bờ vai trắng muốt khêu gợi hiện ra trong mắt anh. . .

Bàn tay Vương Tuấn Khải luồn qua lớp áo của cậu, nụ hôn trượt dọc theo sống lưng của cậu rồi từ từ rơi xuống phía dưới. . . .

Vương Nguyên xưa nay chưa bao giờ kiềm chế nổi mỗi khi bị Vương Tuấn Khải trêu chọc như thế này, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã chìm đắm vào trong thủ đoạn cao siêu của anh mang lại. . . .

Thế nhưng, Vương Tuấn Khải vừa bế cậu lên đang chuẩn bị đi đến chiếc giường lớn bên cạnh trong phòng ngủ của họ thì cũng vào thời khác này lại vang lên một tiếng gõ cửa rất lịch sự.

"Ông xã, có người đến kìa…."

"Đừng để ý tới!"

Vương Nguyên kéo lên chiếc áo đã bị tuột xuống khỏi bờ vai, "Có người đó….."

Cả người Vương Tuấn Khải đang nóng bừng bừng, tiếc rằng người gõ cửa dường như vẫn còn đang đứng đợi ở bên ngoài, tuy chưa được thỏa mãn dục vọng nhưng anh cũng đành phải thu tay lại.
Vương Nguyên sửa sang lại quần áo trên người cho ngay ngắn, sau khi xác định ngoài khuôn mặt hiện đang còn hơi chút ửng hồng ra cũng không còn gì ám muội khác nữa thì cậu mới đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, trông thấy người đến Vương Nguyên vui mừng thốt lên, "Robert!"

Robert ngó vào bên trong, nhìn thấy gương mặt lạnh như chì của Vương Tuấn Khải, hình như anh đã hiểu ra được gì đó nhưng vẫn cố tình nói, "Không làm phiền hai người chứ?" (Chắc lão này cũng bị lãng quên :v)

Vương Nguyên điềm nhiên như không lắc đầu, "Không có….Không có đâu mà, em vừa mới cho mấy đứa nhỏ uống sữa xong, thế nên lúc nãy mới không kịp ra mở cửa cho anh." Không ngờ con cái đôi khi cũng có thể lấy ra làm lý do rất tốt.

"Anh có mua một ít quà cho hai đứa nhỏ. . . ." Robert vừa nói vừa đưa cái túi to đựng toàn đồ trẻ con qua cho Vương Nguyên, "Anh là đàn ông, không biết nên chọn quần áo gì cho trẻ con, vì thế thôi cứ mua mấy món đồ chơi cho tụi nhỏ vui vẻ."

Vương Nguyên nhận lấy món quà Robert mang đến, nhìn thoáng qua những món đồ chơi trong túi cũng biết rõ ràng đều được lựa chọn rất tỉ mỉ, cậu yêu thích nói, "Robert, anh thật là giỏi, những thứ này đều là đồ chơi của hãng đồ chơi trẻ em XX, đợt trước em cũng mua mấy món cho mấy đứa nhỏ chơi, mấy đứa nhỏ đứa nào cũng thích hết, nhưng em lại quên mất nó là của hãng nào, cho nên bọn chúng đã không còn thích chơi đồ cũ nữa nhưng em lại không biết mua mới ở đâu, bây giờ anh lại mua nhiều thế này nhất định tụi nhỏ sẽ rất thích đó. . . ."

Robert nhìn thật lâu vào nụ cười sáng ngời của Vương Nguyên, ôn hòa nói, "Em thích là được."

"Đương nhiên là em rất thích rồi…..Anh mau vào thăm mấy đứa nhỏ một chút đi, lúc bọn chúng ngủ trông cũng đáng yêu lắm!

Robert gật đầu.

Không biết có phải là do nhóm người lớn nói chuyện ồn ào quá nên đã đánh thức Tùy Ngọc vừa mới ngủ được có một lát hay không, khi Robert vào nhìn bọn chúng thì Tùy Ngọc vừa mới tỉnh lại đang mở thật to đôi mắt ngây thơ nhìn tới Robert. . . . . .

Robert vẫy tay với Tùy Ngọc, "Hello, bé con à, cha là cha nuôi của con đây…."

Robert vừa dứt lời, ai đó ở bên cạnh liền không vui nói, "Từ khi nào tôi đã đồng ý để cậu làm cha nuôi của hai đứa con trai tôi vậy?"

Robert mặt dày nói, "Lúc tôi nhận Bảo Nhi cũng đâu cần sự đồng ý của cậu, nhưng tôi vẫn là cha nuôi của Bảo Nhi đấy thôi!"

Vẻ mặt Vương Tuấn Khải đổi thành khinh bỉ.

Vương Nguyên trừng mắt lườm chồng mình, "Này, anh có thể rộng rãi một chút có được hay không, Thường An và Tùy Ngọc có thêm cha nuôi cũng tốt chứ sao, sau này càng được nhiều người yêu thương….."

Thời điểm đối diện với vợ yêu Vương Tuấn Khải liền bị yếu thế ngay lập tức.

Robert lấy ra một cái trống lắc theo kiểu cổ điển của Trung Quốc trong túi đồ chơi vừa mới đưa cho Vương Nguyên một, anh lắc lắc cho nó kêu lên, "Này, bé con…."

Dường như trời sinh Robert có khả năng dỗ ngọt con nít, Tùy Ngọc vừa nhìn thấy anh lập tức liền toét cái miệng nhỏ nhắn cười hăng hắc.

Vương Nguyên khoái chí cười tươi rói, "Robert, anh thật lợi hại nha, Thường An và Tùy Ngọc chưa có bao giờ mà cười giòn như vậy đâu...."

Robert bế Tùy Ngọc ra khỏi chiếc nôi, hôn lên gò má mềm mại phúng phính của Tùy Ngọc một cái trước sau đó dùng giọng trẻ con mà nói chuyện với Tùy Ngọc, "Bé cưng à, là cha nuôi nha…. Gọi thử ‘cha cha’ cho cha nuôi cha nghe xem nào….Ngoan…."

"Cha cha"

Không ai ngờ đến, Tùy Ngọc chưa hề biết nói thế nhưng lúc này lại bập bẹ bì bõm mà thốt ra hai chữ này khiến mấy người lớn cũng phải ngỡ ngàng sững sốt.

Tuy giọng nói không tròn vành rõ tiếng, vẫn chỉ là bi bô ê a nhưng phát âm ra cũng có chút giống như thế, Vương Nguyên vô cùng vui thích nói, "Robert, anh nghe thấy không? Vừa nãy hình như Tùy Ngọc gọi ‘cha cha’ đó, trời ơi ngay cả ‘ba ba’ mà bọn chúng gọi còn chưa rõ nữa đấy, vậy mà bây giờ lại có thể gọi ‘cha cha’ kìa. . . ."

Robert cũng cảm thấy rất vui, hôn thêm một cái nữa lên gương mặt nhỏ nhắn của Tùy Ngọc, "Tùy Ngọc ngoan quá, rất biết nghe lời nha! !"

"Robert, anh thật là giỏi ghê luôn…."

Hai người vẫn còn đang trong sự ngạc nhiên mừng rỡ, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ lạnh lùng cô đơn của người nào đó đang đứng ở trong phòng :v

Vương Nguyên và Robert sau một lúc vui vẻ mới nhớ tới Vương Tuấn Khải, cậu xúc động chạy đến cạnh Vương Tuấn Khải, kéo kéo áo anh nói, "Ông xã, anh mau đến nghe xem…. Tùy Ngọc hình như gọi được cha rồi này, anh mau đến để con gọi anh đi…."

Vương Tuấn Khải bị Vương Nguyên kéo đến trước mặt đứa bé, Robert rất hiểu ý giao lại Tùy Ngọc cho Vương Tuấn Khải bế.

Tuy nhiên, không biết có phải là do mặt mũi lạnh lùng nghiêm túc của Vương Tuấn Khải lúc này đã dọa cho thằng bé sợ hay không, Tùy Ngọc vừa mới chuyển qua cho Vương Tuấn Khải bế liền ‘oa oa’ gào khóc lên thật to…..

Vừa khóc một cái liền làm cho ầm ĩ hết cả lên, Thường An vừa mới thiu thiu ngủ cũng bị tiếng khóc của Tùy Ngọc đánh thức luôn rồi cũng rống lên khóc thật to…..

Chỉ có hai đứa bé nhưng đã làm náo động cả lên, trong phòng lập tức trở nên hỗn loạn.

Vương Nguyên không nhịn được mà trách móc anh bạn Vương nào đó một trận, "Làm gì có người cha nào mà không được con cưng của mình chào đón như anh vậy chứ…."

Robert luống cuống nói, "Làm sao bây giờ?"

"Hay để em bế Tùy Ngọc đi ra ngoài dỗ thử xem, hai đứa ở đây sẽ thi nhau mà khóc chắc ầm ĩ đến cả nhà không yên mất."

Robert nói, "Vậy được, còn anh dỗ Thường An."

Sau khi Vương Nguyên bế Tùy Ngọc đi ra ngoài, Vương Tuấn Khải liền ngăn cản Robert, "Không cần cậu giúp, để tôi."

Robert tỏ vẻ hoài nghi, "Từ khi nào mà đại tổng giám đốc Vương cậu biết dỗ trẻ con thế?"

Vương Tuấn Khải khom người bế Thường An ra khỏi nôi, hiếm khi thấy một con người sắt đá như anh chịu dịu dàng dỗ dành con nít.

Robert bởi vì không quen nhìn thấy cái bộ mặt dịu dàng ôn hòa này của Vương Tuấn Khải, vì thế cả người sởn gai óc mà bỏ chạy.

. . . . . .

Vài phút sau, được Robert giúp một tay rốt cuộc Vương Nguyên cũng dỗ được Tùy Ngọc ngủ ngoan ngoãn sau đó đi trở về phòng…..

Vương Nguyên vốn định đặt Tùy Ngọc vào lại trong nôi thì bỗng nhiên phát hiện….

Ông chồng thân yêu của cậu hiện tại đang đứng ở bên cạnh chiếc nôi, ngây thơ cầm lấy cái trống cổ lắc lắc dụ dỗ Thường An, giọng nói còn có vẻ như cầu xin, "Nào, gọi cha đi, mau gọi cha đi….."



END CHƯƠNG 256

Sao mấy chương gần đây tâm trạng nó cứ thoải mái sao ếy nhể 😆 cơ mà tui không thích vậy 😑

M.n nghĩ sao về việc author, editor thường xuyên trả lời cmt của người đọc 😂

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com