TruyenHHH.com

[Long Fic] [Khải Nguyên] Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút

Chương 243: Ngoài em ra, tất cả đều là mây trôi

thanh_jun_kai


Ba ngày sau tại nhà họ Vương.

"Ba, cha. . . . . ."

Bảo Nhi mừng rỡ chạy về phía ba và cha mình.

Vương Tuấn Khải bế Bảo Nhi lên, cũng như trước kia thân mật yêu thương hôn con gái của mình.

Vương Nguyên cũng hôn hít nựng nịu cô con gái, vui vẻ nói, "Ngôn Ngôn, con nhìn xem ai đến này?"

Bảo Nhi đáng yêu trợn tròn tròng mắt, khi cô bé liếc thấy bà Vươngg đứng ở sau lưng ba mình thì ngay lập tức cười tươi hớn hở reo lên, "Bà ngoại. . . . . ."

Bà Vươngg vươn hai tay bế lấy Bảo Nhi vào trong lòng mình nói, "Cháu gái ngoan, có nhớ bà ngoại không nào?"

Bảo Nhi dụi dụi vào ngực bà Vươngg, "Dạ, có nhớ ạ."

Lúc này bà Vương đẩy ông Vương đi tới phòng khách, thoáng nhìn thấy bà Vươngg, bà Vương lên tiếng hoà nhã nói, "Bà thông gia, bà mau ngồi xuống đi, nghe Tiểu Nguyên nói cơ thể bà vẫn chưa khỏe hẳn."

Lúc này Vương Nguyên cũng bước tới dìu đỡ mẹ mình, "Mẹ, mẹ ngồi xuống nghỉ một chút đi, ngồi máy bay thời gian dài như vậy chắc mẹ cũng rất mệt rồi. . . . . ."

"Ngôn Ngôn, qua đây, để bà nội ẵm con. . . . . ." Bà Vương đón lấy đứa cháu gái ngoan của mình từ tay bà Vươngg.

Vương Tuấn Khải cũng lo lắng ôm lấy vợ, nhỏ giọng nói, "Bà xã, em cũng đã mệt rồi, lên lầu nghỉ trước đi."

"Em không mệt, em muốn ở đây chơi với mẹ thêm một lát nữa. . . . . ."

Bà Vương sởi lởi mời bà Vươngg ngồi xuống, "Bà thông gia, mời dùng trà."

Vương Nguyên theo sau ngồi xuống cạnh bà Vương, trên mặt đều là niềm hạnh phúc vui sướng.

Bảo Nhi đến gần bên người bà Vươngg, rất khôn khéo đấm lưng cho bà, "Bà ngoại, bà mệt không, để con giúp bà đấm lưng nha. . . . . ."

Bà Vương ghen tỵ nói, "Nhìn xem, Ngôn Ngôn nhà chúng ta vẫn chưa bao giờ đấm được cái chân cho người làm bà nội như tôi đấy. . . . . ."

Cả nhà bị lời nói đùa của bà Vương chọc cười ầm lên.

Vương Tuấn Khải ngồi ở đối diện với Vương Nguyên, ánh mắt dịu dàng từ đầu đến cuối đều chỉ dừng lại trên khuôn mặt tràn trề ý cười của Vương Nguyên.

Bà Vươngg nâng lên ly trà nhấp một miếng, sau đó rất nghiêm túc nhìn vợ chồng ông bà Vương nói, "Lần này Tuấn Khải đã vì chuyện của tôi mà trì hoãn lại ngày cưới với Vương Nguyên, tôi thành thật xin lỗi."

Ông Vương khiêm tốn nói, "Trong chuyện này, quan trọng nhất là sức khỏe của bà thông gia đã tốt lại, như vậy sau này Tiểu Nguyên gả cho Tuấn Khải rồi cũng không còn lo lắng nữa. . . . . ."

Bà Vươngg thở dài nói, "Ai, người đã già, rất sợ phải cô độc, tuổi già cũng chỉ có thể dựa dẫm vào con cái. . . . . ."

Vương Nguyên nắm lấy bàn tay mẹ mình, an ủi nói, "Mẹ, mẹ sẽ không cô độc đâu, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ."

Bà Vươngg vui sướng gật đầu.

Bà Vương cười nói, "Đúng rồi, lễ cưới của Tuấn Khải và Vương Nguyên đã được chọn lại vào ngày kia. . . . . .Những thứ cần cho hôn lễ mẹ cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, tụi con đến ngày đó nhớ đúng giờ có mặt là được."

Trên mặt Vương Nguyên đầy vẻ thẹn thùng, ngước lên đôi mắt thắm thiết nhìn tới Vương Tuấn Khải ngồi ở đối diện.

Trong mắt Vương Tuấn Khải cũng chan chứa tình cảm nồng nàn, làm cho Vương Nguyên cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng.

Bà Vương chuyển ánh mắt nhìn sang Vương Nguyên, yêu thương nói, "Tiểu Nguyên à, hiện giờ con đang mang thai, mau để Tuấn Khải đưa con lên lầu nghỉ ngơi một lát đi. . . . .Để bọn già ba người này trò chuyện một chút."

Bà Vươngg cũng phụ họa theo nói, "Đúng rồi, lần này quay về con cũng không có nghỉ ngơi gì nhiều. . . . . . Mau lên lầu đi, mẹ không sao rồi!"

". . . . . . Dạ!"

. . . . . .

Trong phòng ngủ.

Vương Nguyên mệt mỏi dựa vào thành ghế sofa. . . . . .

Vương Tuấn Khải đi tới sau lưng Vương Nguyên, vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau nói, "Có phải thấy mệt lắm không?"

Vương Nguyên gật đầu.

Anh không vui nhíu mày, "Vậy sao còn cậy mạnh?"

Cậu bĩu môi làu bàu nói, "Mẹ vừa mới đến Los Angeles, em sợ mẹ chưa quen, cho nên muốn ở với mẹ thêm một chút."

Anh đi tới trước mặt cậu, nghiêm mặt nói, "Sau này còn rất nhiều thời gian cho em ở với mẹ, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là sức khỏe của em."

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, "Em biết rồi, nhưng bây giờ em không muốn ngủ. . . . . . Em chỉ cảm thấy chân có chút căng nhức lắm."

"Chân sao?" Ngay lập tức anh ngồi xổm người xuống, vén lên ống quần cậu đang mặc, xoa nhẹ bắp chân cho cậu, "Anh từng xem qua triệu chứng này ở trong sách, khi người mang thai hầu như thường xuyên gặp phải tình huống chân bị chuột rút và hơi trướng đau, để anh massage cho em. . . . . ."

Tay anh xoa nhè nhẹ ở bắp chân cho cậu, rất giống như đã từng học qua một khóa massage, ngay lập tức làm cho kinh mạch nơi chân cậu như được thông suốt và cảm thấy rất thoải mái.

Cậu sững sờ ngắm nhìn anh thật lâu.

Vương Tuấn Khải cẩn thận từng li từng tí xoa chân cho cậu xong, sau đó khẩn trương hỏi cậu, "Còn thấy khó chịu không?"

Vương Nguyên lắc đầu nhè nhẹ.

Vương Tuấn Khải đứng dậy, thả ống quần Vương Nguyên xuống ngay ngắn rồi dịu giọng nói, "Nếu thấy có chỗ nào không thoải mái nhớ phải nói cho anh biết."

Cổ họng len lỏi lên từng hồi xúc động, Vương Nguyên lạc giọng nói, "Ông xã, em thật sự chưa bao giờ dám nghĩ tới, có một ngày anh sẽ vì em làm những chuyện như thế này. . . . . ."

Vương Tuấn Khải nhếch môi cười, "Đồ ngốc. . . . . ."

Vương Nguyên đưa tay ôm Vương Tuấn Khải thật chặt, để mặt mình áp sát vào bờ lưng rộng lớn tráng kiện của anh.

Đúng vậy, trước đây dù thế nào cậu cũng không dám nghĩ đến, một người luôn chỉ coi mình là cao quý, kiêu ngạo tự phụ, nhưng có một ngày lại có thể từ sắt được rèn luyện đủ kiểu bỗng hóa thành ngón tay uyển chuyển dịu dàng. . . . . .

----

Hôm sau, tại "Vương thị."

Lúc Vương Tuấn Khải đi vào phòng làm việc thì Cảnh Nghiêu đã dẫn chị Dư tới đứng đợi ở trong phòng làm việc.

Thoáng thấy Vương Tuấn Khải, chị Dư vẫn như trước cúi đầu cung kính chào anh.

Sắc mặt Cảnh Nghiêu có vẻ nặng nề, dường như đang lo lắng cho kết cục sắp tới của chị Dư.

Vương Tuấn Khải ngồi vào sau bàn làm việc, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tới chỗ chị Dư.

Chị Dư bước tới đứng giữa phòng, đầu cúi thấp nhưng rất bình tĩnh nói, "Tổng giám đốc, tôi biết chuyện tôi làm không giấu được cậu, tôi sẵn sàng đón nhận bất cứ hình phạt nào của cậu dành cho tôi."

Vương Tuấn Khải dựa lưng vào thành ghế phía sau, thất vọng nói, "Chị hãy nói cho tôi biết, tại sao không yên ổn ở Canada sinh sống, mà năm lần bảy lượt cứ phải kiếm chuyện sinh sự?"

Chị Dư chùng giọng nói, "Có lẽ tổng giám đốc cảm thấy là tôi đang kiếm chuyện sinh sự, nhưng tôi tự nhận thấy mình không có làm gì sai cả."

Anh lạnh lùng nói, "Lý do?"

Chị Dư từ từ ngước mắt lên, chán nản nhìn Vương Tuấn Khải, "Lý do rất đơn giản, Vương Nguyên cậu ta vốn không hề biết quý trọng cậu!"

Vương Tuấn Khải không vui rít lên, "Chuyện của tôi và cậu ấy không cần chị tự định đoạt."

Chị Dư trừng lớn tròng mắt vặn hỏi, "Chẳng lẽ tổng giám đốc cũng muốn lừa mình dối người sao?"

Vương Tuấn Khải nheo mắt hỏi, "Chị nói cái gì?"

"Nếu như Vương Nguyên cậu ta thật yêu cậu, thì ban đầu sẽ không đối xứ không có tình nghĩa với cậu ở trên tòa, lần đó nếu không phải cậu có chứng cứ hữu hiệu bảo vệ cho mình, thì cậu đã bị cậu ta hại cho ngồi tù, thậm chí còn bị xử tử hình rồi. . . . .Còn có cuộc sống hôn nhân giữa cậu và Vương Nguyên, cậu nhìn xem cậu ta đã vì Dịch Dương Thiên Tỉ mà làm ra chuyện gì? Vì Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu ta không thèm đếm xỉa tới cậu một mình chạy đi làm chứng cho hắn, thời khắc quan trọng Ngôn Ngôn đang làm giải phẫu, cậu ta còn lén lút đi ra ngoài mật báo cho hắn. . . . .Còn có rất nhiều rất nhiều những chuyện tương tự như thế, tôi không thể nói cậu ta không đủ thiện lương, chỉ có thể nói người như cậu ta là kiểu đứng núi này trông núi nọ. . . . . ."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng gầm lên, "Đủ rồi, Dư Mẫn, tôi không muốn nghe những lời thừa thãi này nữa! !"

Cảnh Nghiêu thấy Vương Tuấn Khải đã rất tức giận, vội vàng kéo kéo vạt áo chị Dư.

Tuy chị Dư không dám nói nữa, nhưng hoàn toàn không hề sợ hãi mà nhìn lại Vương Tuấn Khải.

Ngay lúc này, Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói, "Cảnh Nghiêu, đưa Dư Mẫn đi ra ngoài. . . . . . Mặc kệ phải dùng cách gì, tôi muốn chị ta vĩnh viễn không được phép xuất hiện ở trước mặt của người nhà họ Vương nữa!"

Cảnh Nghiêu sững sốt, "Tổng. . . . . . Tổng giám đốc. . . . . ."

Giọng Vương Tuấn Khải đã tỏ ra cực kỳ không vui, "Không nghe thấy lời tôi nói sao?"

Cảnh Nghiêu lúng túng ậm ờ nói, "Nhưng mà. . . . . ."

Trong khoảng thời gian hắn đi theo tổng giám đốc cũng có nghe nói qua về lai lịch của chị Dư.

Nghe nói, chị Dư từng là một cô nhi, sau khi lớn lên vì muốn đền đáp cho xã hội nên đã tới Cô Nhi Viện "Tân Sơ" làm công việc tình nguyện. Qua đó được quen biết bà Vương lúc ấy đang là viện trưởng Cô Nhi Viện, tình bạn của hai người dần dần đã trở nên rất thân thiết, sau đó bà Vương sinh ra tổng giám đốc, cuộc sống hôn nhân của bà Vương vốn rất an nhàn hạnh phúc nhưng bởi vì bị kẻ thứ ba chia rẽ, khiến cho bà Vương luôn sống trong trạng thái như cái xác không hồn, và trong khoảng thời gian đó tổng giám đốc hầu như đều do một tay chị Dư nuôi dưỡng chăm sóc, vì thế chị Dư đã xem tổng giám đốc như một đứa con trai ruột thịt của mình, xưa nay tổng giám đốc cũng luôn rất tôn trọng chị Dư. . . . . .

Vương Tuấn Khải dứt khoát cự tuyệt, "Tôi không muốn thấy chị ta nữa!"

Cảnh Nghiêu vội vàng khuyên chị Dư, "Chị mau nói vài lời hối lỗi với tổng giám đốc đi. . . . . . Còn không thì chị hãy tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc đi Canada, may ra sau này còn có thể trở lại."

Chị Dư ngỡ ngàng nhìn Vương Tuấn Khải trân trối, thật lâu mới thốt lên, "Tuấn Khải, dì Dư này cả đời không có gì để cầu xin, điều duy nhất chỉ mong cậu sống thật tốt. . . . . . Nếu như cậu cho rằng địa vị dì Dư ở trong lòng cậu đã không còn đáng để ý hoặc những lời dì Dư nói cũng chỉ là lời thừa thãi, vậy thì, dì Dư sẵn sàng rời khỏi đây."

Cảnh Nghiêu cố giữ lại, "Chị Dư. . . . . ."

Vương Tuấn Khải vẫn im lặng không nói thêm gì.

Chị Dư nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Vương Tuấn Khải, chị mất mác rũ xuống mi mắt đã có chút nếp nhăn, trầm tư chốc lát chị mới chậm rãi nói, "Thôi được, Tuấn Khải. . . . .Cậu bảo trọng."

Xế chiều, trên sân cỏ trong vườn hoa nhà họ Vươngg.

Bà Vươngg cùng với Bảo Nhi đang chơi đùa trên bãi cỏ, Vương Nguyên thì ngồi trên ghế dài trong vườn hoa.

"Con xem, con nghịch đến đầu đầy mồ hôi rồi kìa, đến đây bà ngoại lau cho. . . . . ."

"Cám ơn bà ngoại."

Xa xa, vang lên cuộc trò chuyện của hai bà cháu. . . . . .

Thoả mãn với hình ảnh trước mắt, trên gương mặt mỹ lệ của Vương Nguyên cười hạnh phúc.

Đột nhiên lúc này điện thoại di động của Vương Nguyên đổ chuông.

Tưởng rằng thói quen của Vương Tuấn Khải mỗi ngày đều gọi điện thoại về cho mình, Vương Nguyên mỉm cười ngọt ngào lấy điện thoại ra, nhưng trên màn hình điện thoại lại hiển thị hai chữ 'củ cải'.

Vương Nguyên cũng không có vẻ gì mất mát, ấn nút trả lời, "Alo. . . . . ."

"Vương. . . . . Nguyên. . . . .Anh nói cho em biết. . . . . . Anh. . . . . . Yêu em. . . . . . Chúc em hạnh phúc. . . . . . Ha ha. . . . . . Chúc em hạnh phúc. . . . . ."

Vương Nguyên vẫn chưa nghe rõ nội dung trong điện thoại nói gì thì Robert đã cúp máy.

Cậu thấy lạ gọi ngược trở lại, nhưng điện thoại của Robert vẫn không có ai nghe.

Vương Nguyên nghi hoặc nhíu mày, trong đầu thóang qua những lời Robert vừa nói với cậu.

Cậu mơ hồ nghe đợc rất giống như chữ 'Yêu', 'Chúc phúc', nhưng lại nghe không được rõ ràng mấy. . . . . .

Cậu muốn gọi lại hỏi anh cho rõ, nhưng điện thoại Robert vẫn không có ai nghe máy.

Chợt nhớ ra giọng điệu khi nãy Robert nói với cậu có vẻ như say rượu, vì thế Vương Nguyên cũng không có để những lời đó của Robert ở trong lòng, tự nhủ với lòng đó là lời chúc phúc mà Robert dành cho hôn lễ ngày mai của cậu và Vương Tuấn Khải . . . . .

Hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, sau đó Vương Nguyên cất điện thoại di động vào túi.

Ngay lúc này bà Vươngg bế theo Bảo Nhi đi tới trước mặt Vương Nguyên.

"Vương Nguyên, trời sắp mưa rồi, chúng ta vào nhà thôi!"

Vương Nguyên đứng dậy, "Dạ." Hẳn là anh cũng hết giờ làm đang trở về rồi. . . . . .

. . . . . .

Trở lại phòng khách, Vương Nguyên trông thấy ông bà Vương và Vương Thanh đang ngồi nói chuyện phiếm.

Bà Vươngg bế Bảo Nhi đi phòng vệ sinh rửa tay, còn Vương Nguyên thì đi tới chỗ ông bà Vương đang ngồi, thân mật gọi, "Cha, mẹ."

Ông Vương mỉm cười nói, "Tiểu Nguyên, qua đây ngồi đi."

Vương Nguyên ngồi xuống bên cạnh bà Vương, lại phát hiện bà Vương giờ phút này đang ưu sầu mà nhìn chằm chằm vào Vương Thanh.

Vương Thanh nói với thần sắc rất quật cường, "Mẹ, dù mọi người có nói gì đi nữa, con cũng phải đi Riyadh."

Bà Vương thành khẩn nói, "Thanh à, không phải là mẹ không cho con đi, mà là sợ con sẽ tiếp tục bị tổn thương. . . ."

Ông Vương vẫn giữ im lặng.

Vương Nguyên nghi hoặc hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì ạ?"

Ông Vương thở dài trả lời, "Robert gọi điện thoại tới cho con Thanh, nói đồng ý thử tìm hiểu qua lại với nó hai tháng, nên nó dự định ngay bây giờ ngồi máy bay đến Riyadh. . . . . ."

Vương Nguyên nghe vậy lập tức vui sướng, "Thật . . . .Thật sao?"

Vương Thanh gật đầu, "Ừm."

Bà Vương tức giận nói, "Mẹ không cho phép con đi! Tên Robert đó nó xem con là cái gì chứ? Nó muốn qua lại với con thì chỉ cần nói một tiếng như thế là xong, còn lúc không muốn thì chẳng thèm ngó ngàng gì tới con, nó coi con là gì vậy hả? Cứ coi như là bây giờ nó muốn qua lại với con vậy thì cũng phải đợi nó đến tìm con! !"

Vương Thanh cũng dịu giọng nói, "Mẹ, con nói rồi, cơ hội này con nên chủ động tranh thủ. . . . . ."

Bà Vương nổi giận mắng, "Con lại càng không nên tranh thủ, sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái vô dụng như con vậy chứ!"

Vương Thanh khẩn thiết van xin, "Mẹ. . . . . ."

Ông Vương lên tiếng nói, "Tiểu Nguyên, con thấy chuyện này thế nào?"

Vương Nguyên bình tĩnh trả lời, "Ba mẹ không đồng ý cho chị Thanh đi là vì cho rằng Robert không có thành ý, mà chị Thanh thì muốn đi Riyadh trước là hy vọng nắm chặt cơ hội lần này. . . .Con thấy chuyện này còn có một cách xử lý ổn thỏa khác, ngày mai là hôn lễ của con và Tuấn Khải, nhất định là Robert sẽ tới tham dự, chị Thanh, hay là đợi ngày mai Robert tới Los Angeles rồi sau đó cả hai cùng nhau đi Riyadh."

Bà Vương gật đầu, "Như vậy còn nghe được. . . . . ."

Vương Thanh cự tuyệt, "Chị không muốn đợi. . . . . ."

Ông Vương nghiêm túc nói, "Không muốn đợi cũng phải đợi, cứ làm theo lời Vương Nguyên nói đi."

Vương Thanh không thể nói thêm gì nữa, chỉ đành phải gật đầu.

Sau đó bà Vương đẩy ông Vương đi lên lầu hai.

Vương Nguyên ngồi lại sát Vương Thanh, nhẹ giọng an ủi, "Em biết chị vẫn luôn chờ đợi cơ hội này, nhưng bất kể kết quả có ra sao cũng đừng nóng lòng vào lúc này. . . . Chị như vậy sẽ khiến cho ba mẹ rất lo lắng cho chị, huống chi ngày mai là lễ cưới của em và Tuấn Khải, chị cũng phải tham dự mà, có đúng không?"

"Thôi được, nghe lời em . . . . ."

----

Phòng khách vừa được khôi phục lại yên tĩnh, thì dáng người cao ngất nghiêm nghị của Vương Tuấn Khải cũng đúng lúc đang bước vào biệt thự.

Vương Nguyên vội đứng dậy, đi tới đón, "Ông xã."

Vương Tuấn Khải nới lỏng cà vạt, lạnh nhạt đáp lại một chữ, "Ừ."

Nhận ra được dường như hôm nay Vương Tuấn Khải có phần hơi nóng nảy, cậu theo sau anh đi vào phòng sách.

Trước đây mỗi khi về đến nhà, anh đều đi khắp nơi tìm cậu, nhưng mà hôm nay khi anh trông thấy cậu, chẳng những không có ôm cậu, hôn cậu, hơn nữa còn đi thẳng một mạch vào phòng sách, giống như đang có tâm sự gì đó.

Thấy Vương Tuấn Khải mệt mỏi ngửa người dựa vào thành ghế ở phía sau bàn làm việc, Vương Nguyên đi tới, ân cần xoa bóp vai cho anh, "Ông xã, có phải mệt lắm phải không?"

Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ mím chặt bờ môi mỏng.

Vương Nguyên thử dò hỏi, "Là chuyện làm ăn sao?"

Rốt cuộc Vương Tuấn Khải cũng mở ra hai mắt nhìn về phía Vương Nguyên.

Thấy anh vẫn không trả lời, cậu lại hỏi, "Chuyện trong sinh hoạt?"

Vương Tuấn Khải cứ nhìn chằm chằm Vương Nguyên rất lâu, không nói lời nào, cũng không trả lời.

Vương Nguyên nhíu lên đôi mi thanh tú, "Có chuyện gì rồi? Anh như vậy em sẽ rất lo lắng. . . . . ."

Vương Tuấn Khải từ từ nhấc tay xoa nhẹ lên gò má Vương Nguyên, rốt cuộc thì thào nói, "Vương Nguyên, em yêu anh sao?"

Vương Nguyên cười nhẹ nói, "Dĩ nhiên là em yêu anh rồi."

Vương Tuấn Khải dùng lòng ngón tay mơn trớn làn da mịn màng trên mặt Vương Nguyên, giọng nói càng khàn hơn vừa nãy, "Anh không thể không có em. . . . . . Em biết không?"

Vương Nguyên cười nói, "Ngốc ạ, sao tự nhiên lại nói những lời này?"

Vương Tuấn Khải hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn tới cảnh trí bên ngoài cửa sổ, tròng mắt đen của anh ít khi thấy không có tiêu cự, sau đó trầm giọng nói, "Hôm nay anh ra lệnh cho chị Dư từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt người nhà họ Vương nữa, đồng thời không cho phép bước chân vào Los Angeles."

Vương Nguyên khiếp sợ, "Anh. . . . .Tại sao?"

Vương Tuấn Khải thản nhiên nói, "Chị ta đã làm sai quá nhiều, anh không thể nào tha thứ được nữa."

Vương Nguyên suy đoán, "Có phải là vì em hay không?"

Sự im lặng của Vương Tuấn Khải cũng đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.

Vương Nguyên vội vàng nói, "Thật ra thì, chị Dư chỉ là có chút hiểu lầm với em mà thôi. . . . . ."

Giọng Vương Tuấn Khải bỗng lạnh hẳn, "Là chị ta ngoan cố không thay đổi!"

Vương Nguyên lắc đầu, "Nhưng xưa nay trong lòng chị Dư luôn xem anh như đứa con trai ruột thịt của mình, anh không cho chị ấy xuất hiện trước mặt người nhà họ Vương, không cho phép chị ấy đặt chân đến Los Angeles, chị ấy nhất định sẽ rất đau lòng đó."

Cho tới nay, Vương Tuấn Khải vẫn chưa bao giờ quên sự chăm sóc lo lắng của chị Dư dành cho mình khi còn bé. . . . . .

Ở tận đáy lòng Vương Tuấn Khải, chị Dư là một vị trưởng bối mà anh rất kính trọng, cho nên hôm nay khi đưa ra quyết định khắc nghiệt dành cho chị Dư, trong lòng anh cũng thấy không dễ chịu gì, nhưng mà anh cũng không hối hận với quyết định của mình.

"Đừng nói việc này nữa, chúng ta hãy nói về chuyện chuẩn bị cho lễ cưới ngày mai đi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên lên để ngồi ở trên đùi mình.

Vương Nguyên giãy giụa muốn bước xuống, "Đừng như vậy, bây giờ em nặng lắm. . . . . ." Kỳ này mang thai cậu đã mập lên gần 5kg. . . . . .

Vương Tuấn Khải vùi đầu vào cổ Vương Nguyên, thì thầm nói, "Anh không cảm thấy nặng chút nào. . . . . ."

"Ông xã, chuyện của chị Dư . . . . ."

"Đừng nhắc chị ta nữa . . . . . Chuẩn bị sẵn sàng ngày mai gả cho anh chưa?"

"Dạ." Biết tâm tình anh hiện đang không thích hợp bàn tới chuyện chị Dư, vì thế Vương Nguyên cũng không nhắc lại nữa.

Lúc này, Vương Tuấn Khải đã tuột áo của Vương Nguyên xuống tới ngang vai, sau đó ngậm lấy vai cậu, từ từ trượt xuống.

Phát hiện ra anh đang muốn động tay đông chân, cậu vội vàng muốn đứng dậy rời khỏi đùi anh, "Này, anh làm cái gì á. . . . . ."

Giọng Vương Tuấn Khải cũng đã trở nên khào khào khó nghe, "Bây giờ anh đang......nhớ......quá.....Thật sự rất muốn em một lần. . . . . ."

Vương Nguyên thật không biết nói thế nào, thì ra đây cũng là lý do?

Cậu cố gắng xoay chuyển lý trí của anh, "Ba, mẹ anh và mẹ em đều đang ở bên ngoài. . . . . . Không được đâu. . . . . ."

Vương Tuấn Khải không đành lòng rời khỏi bờ lưng trắng nõn của Vương Nguyên, dằn xuống dục vọng đang muốn bùng phát khàn giọng nói, "Anh đi đóng cửa."

"Á. . . . . ."

Nói xong anh liền đứng dậy bước tới khóa trái cửa phòng sách lại.

Vương Nguyên chưa kịp chỉnh đốn lại quần áo xốc xếch hỗn độn của mình thì Vương Tuấn Khải đã quay trở lại, sau đó bế cậu lên khỏi ghế dựa rồi đặt cậu lên mặt bàn.

Không nói lời nào, anh xốc áo cậu lên, cởi quần rồi tách hai chân cậu ra.

Mặt Vương Nguyên đã đỏ bừng tận đến mang tai.

Trời ạ, tư thế bây giờ của mình thật là lộ liễu đến cỡ nào. . . .
Vương Nguyên vốn muốn chống cự lại, nhưng khi cậu nhìn thấy thân hình rắn chắc của Vương Tuấn Khải cùng với hai chân thon dài còn có cái bộ phận đang ngẩng cao kia. . . . . . Cậu tự biết mình đã tử trận rồi.

Vương Tuấn Khải bắt đầu cúi người xuống, điên cuồng hôn lên mỗi một tấc da thịt trên cơ thể cậu, lưu lại dấu ấn thuộc về anh khắp nơi trên người cậu.

Anh thỉnh thoảng cuồng bạo, thỉnh thoảng tỉ mỉ vuốt ve khiến cậu không thể nào kháng cự được nữa. . . . . .

Vương Tuấn Khải cũng thừa dịp cậu đang ý loạn tình mê mà động thân thúc vào. . . . . .

Sau khi Vương Nguyên đã hoàn toàn bị sóng tình cuốn trôi, thì lúc này Vương Tuấn Khải cũng đang bắt đầu động tác nguyên thủy nhất giữa hai người. . . . . .


END CHƯƠNG 243

Lần này ra chương mới "hơi" lâu nhỉ 😂

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com