TruyenHHH.com

[Long Fic] [Khải Nguyên] Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút

Chương 205

thanh_jun_kai

Tại bệnh viện.

Bên trong phòng bệnh, bác sĩ ngồi đối diện ở cạnh giường Vương Nguyên nói, "Cậu Vương, trong khoảng thời gian bà ở lại bệnh viện này, tôi sẽ là người phụ trách điều trị cho cậu."

Cậu ngước lên đôi mắt ảm đạm, nhỏ giọng hỏi, "Tôi nghe không quen mùi của bệnh viện, tôi có thể xuất viện rồi sau đó mỗi ngày đều tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe một lần được không?"

Bác sĩ lắc đầu, "Cậu Vương, tốt nhất là cậu nên ở lại bệnh viện để theo dõi . . . . . Cậu cũng biết, lần trước cậu sanh non chưa được bao lâu, mang thai lúc này sẽ khiến cho cơ thể cậu rất suy yếu, cậu cần phải được bác sĩ và y tá chăm sóc đặc biệt. Nếu không, đừng nói là cậu không giữ nổi đứa bé này, mà về sau có thể sẽ còn ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến cơ thể của cậu . . . . ."

Xem ra, Vương Tuấn Khải vẫn chưa có nói với bác sĩ nguyên nhân anh bảo bác sĩ chăm sóc cho cậu trong thời gian mang thai là vì để sau này làm giải phẫu phá thai. . . . . .

Tuy nhiên, Vương Tuấn Khải có nói với bác sĩ hay chưa cũng không có gì khác nhau, dù sao qua bốn năm tháng nữa chờ khi bác sĩ điều dưỡng sức khỏe cậu tốt hơn, anh tự nhiên sẽ bảo bệnh viện sắp xếp cho cậu làm phẫu thuật phá thai. . . . . .

Đúng vậy, cậu và anh đã ký thỏa thuận bằng giấy trắng mực đen, cũng có luật sư Aston làm chứng, từ giây phút mà cậu đồng ý thì thỏa thuận đó đã có hiệu lực.

Nếu đã ký thỏa thuận với Vương Tuấn Khải, tất nhiên cậu không thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì, huống chi bác sĩ vốn cũng là vì muốn tốt cho cậu, "Vậy cũng được. . . . . . Bác sĩ, trong khoảng thời gian này phải làm phiền cậu rồi!"

Bác sĩ mỉm cười thân thiện, "Đừng khách sáo, cậu Vương, chúng tôi nhất định sẽ tận tâm giúp cậu điều trị tốt cơ thể, để cậu và đứa bé đều có thể khỏe mạnh."

Cậu chỉ cười nhạt trả lời, "Cám ơn."

Bác sĩ đứng dậy đi ra ngoài.

Khóe miệng Vương Nguyên hơi nhếch cười nhưng rồi dần dần chuyển thành hơi có chút thê lương, cậu hít một hơi thật sâu, sau đó mệt mỏi mà nằm xuống giường bệnh.

Đột nhiên nhớ tới cậu vẫn chưa nói với mẹ mình chuyện cậu sẽ ở lại Los Angeles, cậu lập tức lấy điện thoại di động ra gọi đi.

"Dạ phải, mẹ, Robert có chuyện trì hoãn mấy ngày, có lẽ con cũng sẽ ở lại Male thêm mấy ngày. . . . . . Dạ, con sẽ tự chăm sóc mình tốt, mẹ, làm phiền mẹ giúp con trông coi Ngôn Ngôn nha."

"Ngôn Ngôn, ba sẽ về nhà nhanh thôi . . . . . . Ừ, con phải nghe lời bà ngoại nói, ngoan ngoãn đi học, không được nghịch ngợm đấy, biết không? Mỗi ngày ba sẽ gọi điện thoại về cho con, ngoan. . . . . ."

Cúp máy xong, Vương Nguyên cố chịu đựng sự khó chịu ở đáy lòng mà cắn nhẹ đôi môi.

Cậu rất là nhớ mẹ mình, cũng rất nhớ Bảo Nhi. . . . . .

Cuộc sống mà không có hai người họ, cậu cảm giác thế giới của mình chỉ là hiu quạnh và xám xịt, nếu không phải bởi vì có họ, cậu sống ở trên đời này đã sớm không còn ý nghĩa gì. . . . . .

--------

Cốc, cốc ——

Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của cậu.

Nghĩ người đến là bác sĩ hay là y tá, đôi mắt ảm đạm của cậu vẫn nhìn đăm đăm lên trần nhà không hề di chuyển, cậu bình tĩnh nói, "Mời vào."

Vang lên bên tai cậu chính là tiếng xe lăn đang lăn bánh cộng với tiếng bước chân rất nhẹ, đột nhiên ý thức được không phải bác sĩ hoặc y tá, ngay sau đó cậu đưa ánh mắt quét về phía phát ra âm thanh, trông thấy giờ phút này ông Vương đang ngồi trên xe lăn được bà Vương đẩy vào phòng bệnh, Vương Nguyên liền lập tức ngồi bật dậy, nhanh chóng bước xuống giường, "Ôi, bác trai, viện trưởng."

Trên khuôn mặt từ ái của ông Vương chứa đầy ý cười hiền hậu, "Tiểu Nguyên à, con mau nằm xuống, con đang mang thai nên cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt."

Bà Vương tức giận trừng mắt liếc nhìn Vương Nguyên, "Không phải là mang thai thôi sao, làm gì phải nuông chiều đến thế!"

Ông Vương lạnh lùng liếc nhìn bà Vương, "Tôi đến là để thăm Tiểu Nguyên, nếu bà thấy không vui thì có thể đi trước."

Bà Vương thu lại ánh mắt, nhỏ giọng giải thích, "A Khâm, tôi không có ý đó. . . . . ."

Ông Vương lần nữa đưa ánh mắt chuyển sang Vương Nguyên, vẻ mặt ôn hoà cười nói, "Tiểu Nguyên, con đi mà cũng không nói với bác một tiếng, sau lại nghe Robert nói vì cơ thể con không khỏe cho nên Tuấn Khải đưa con đến bệnh viện này nằm, con thế nào, bây giờ đã thấy khỏe chưa?"

Vương Nguyên đi tới trước mặt ông Vương, lễ phép cung kính nói, "Con thật xin lỗi, bác trai, con không kịp chào tạm biệt cùng bác, còn làm phiền bác đến đây thăm con. . . . . ."

Bà Vương dường như rất căm ghét mỗi khi nghe Vương Nguyên nói chuyện, vì thế lúc này bà chen vào nói, "A Khâm, ông và cậu ta nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài đợi ông."

Ông Vương gật đầu.

Sau khi bà Vương đi ra khỏi phòng bệnh, ông Vương thở dài nói, "Tiểu Nguyên, con và Tuấn Khải qua lại nhiều năm như vậy, trong thời gian đó chắc chịu đựng không ít sự nổi cáu của Tô Di đúng không?"

Biết Tô Di là tên thật của bà Vương, không muốn nói lời giả dối trước mặt ông Vương vì thế Vương Nguyên nhỏ nhẹ nói, "Xưa nay viện trưởng vẫn không bỏ được thù hận trước kia, cho nên không cách nào cởi bỏ được khúc mắt này."

Ông Vương ôn tồn nói, "Thật ra tính tình bà ấy trở nên như vậy cũng khó trách, nếu có thì hãy nên oán trách bác, trách bác thời còn trẻ quá mức xung động. . . . . ."

Nhìn ra trong mắt ông Vương ẩn chứa sự ưu thương, Vương Nguyên nhẹ giọng hỏi, "Bác trai, bác có từng hối hận khi yêu mẹ con hay không?"

Ông Vương nhẹ lắc lắc đầu, "Cho tới bây giờ bác cũng chưa từng oán trách mẹ con, cho dù mẹ con có vì chuyện năm đó mà trả thù bác, bác cũng không cho rằng mẹ con đã làm sai. . . . . ."

Vương Nguyên đành phải giải thích chuyện năm đó với ông Vương, "Bác trai, thật ra lúc đó mẹ con làm hại bác là bởi vì khi ấy Dịch Dương Đinh Mặc đã lợi dụng con để uy hiếp mẹ. . . . . . Mẹ con cũng vì bất đắc dĩ nên mới tiếp cận bác. . . . . ."

Ông Vương sâu kín thở dài, "Chuyện đã qua bác không muốn nhắc lại, nhưng cuộc đời của mẹ con là do bác hủy hoại, vì thế, mặc kệ cô ấy có làm điều gì, bác cũng không có quyền để oán hận. . . . . . Tô Di nói với bác mẹ con đã chết rối, bây giờ ngẫm nghĩ lại, thủ phạm dồn cô ấy vào con đường chết chính là bác."

Vương Nguyên có thể nhận ra, sau khi trải qua những tang thương của năm tháng, giờ đây còn lại trong mắt ông Vương chỉ là nỗi bi thương và hối hận.

Nhưng giờ phút này Vương Nguyên cũng không có lên tiếng an ủi ông, bởi vì cậu biết, ân oán của đời trước, ai đúng ai sai đã sớm theo thời gian trôi qua mà lắng đọng vào trong quá khứ rồi.

Bác trai, viện trưởng, mẹ, Dịch Dương Đinh Mặc, những người này từng tổn thương lẫn nhau, rồi lại cùng nhau thống khổ, ai cũng có thể nói một trong số họ không có ai làm sai, nhưng ai có thể nói họ không phải người bị hại?

Sau một hồi tự trách ông Vương chỉ còn biết thương cảm thở dài, "Tiểu Nguyên, bác thực có lỗi với mẹ con. . . . . ."

Rốt cuộc Vương Nguyên vẫn mở lời an ủi, "Bác trai, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi. . . . . . Ai đúng ai sai, con nghĩ bây giờ cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa."

Ông Vương nhẹ gật đầu, sau đó ôn hòa nói, "Tiểu Nguyên, con là một đứa nhỏ hiểu chuyện, Tuấn Khải không nên đối xử với con như vậy!"

Cậu cụp mi xuống, cười nhạt nói, "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, huống chi con và Tuấn Khải đều chia tay trong êm đẹp, anh ấy không có lỗi gì với con cả."

Ông Vương tức giận trách, "Nếu nó không làm gì có lỗi với con thì nó sẽ không vì con bé Đan Nhất Thuần gì đó mà bỏ vợ bỏ con!"

Nghĩ ông Vương nghe người bên ngoài đồn đãi nên mới biết được chuyện của Vương Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần, tránh cho ông Vương hiểu lầm cậu liền vội vàng giải thích, "Bác trai, bác đừng hiểu lầm, hai chúng con ly hôn là do đôi bên tình nguyện, anh ấy và Đan Nhất Thuần đến với nhau, đó là chuyện sau khi tụi con đã ly hôn."

Ông Vương tức giận nói, "Tóm lại, ngoài con ra, bác sẽ không thừa nhận một đứa con dâu nào khác . . . . . ." (*giơ tay* cho con một vé được không ông T.T)

Nghe lời ông Vương nói, cậu giật mình sửng sốt.

Ông Vương hòa hoãn nói, "Lúc bác còn đang hôn mê, tuy rằng không thể mở mắt ra, nhưng bác vẫn nghe được rất rõ ràng. . . . . . Con là một đứa nhỏ ngốc, tự mình gánh lấy nhiều khổ sở như vậy, sao lại có thể nuốt hết một mình bao nhiêu đau khổ như vậy chứ?"

Vương Nguyên hoàn toàn không ngờ rằng vì ngày đó cậu thổ lộ tâm sự của mình khi ông bị hôn mê mà hôm nay lại nhận được sự cảm thông từ ông Vương. . . . . .

Không muốn ông Vương thương cảm mình, Vương Nguyên vội vàng giải thích, "Bác trai, bác đừng nên nghĩ đó là thật, con nói ra những lời đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời của con mà thôi, thật ra nó cũng không phải là lời nói lý trí, con rất xin lỗi về những lời nói đó, con chỉ là . . . . . Chỉ là nhất thời muốn trò chuyện với bác. . . . . ."

Ông Vương nói, "Cứ coi như con chưa từng nói gì với bác, chỉ dựa vào chuyện hiện tại con đang mang thai, bác tuyệt đối sẽ không cho phép Tuấn Khải chối bỏ trách nhiệm. . . . . . Cho nên, bác muốn con đợi một lát nữa rồi cùng theo bác trở về nhà họ Vương, để bác sĩ và người giúp việc trong nhà chăm sóc cho con, con yên tâm, có bác ở đây, không có ai dám khi dễ con đâu, bác nhất định sẽ giúp con và Tuấn Khải tái hợp lại."



---------


Tại nhà họ Vương.

Hai mẹ con họ Vương từ xa nhìn tới thấy cảnh ông Vương và Vương Nguyên vui vẻ ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện phiếm, Vương Thanh không nhịn được nhỏ giọng nói, "Mẹ, mẹ thật đồng ý để ba cho Vương Nguyên đến nhà chúng ta ở sao?"

Bà Vương bất đắc dĩ nói, "Cũng không biết Vương Nguyên này cho ba con uống thuốc mê gì, từ khi ba con tỉnh lại cho đến bây giờ vẫn luôn che chở cho nó, mẹ cũng không có cách nào khác. . . . . ."

Vương Thanh nổi giận nói, "Vương Nguyên này cũng thật là không biết xấu hổ, ba nói đón cậu ta tới nhà ở, cậu ta lại thật sự dám đến nhà chúng ta ở ngay, cũng không tự suy nghĩ mình và Tuấn Khải đã ly hôn rồi, cậu ta lấy tư cách gì mà ở lại nhà chúng ta?"

Bà Vương ngắm nhìn ông Vương, ưu thương thở dài nói, "Cậu ta chính là con trai của An Ngưng, còn ba con thì yêu chim nên yêu luôn cả lồng. . . . . ."

"Sau khi ba tỉnh lại đến giờ cũng chưa từng nói chuyện với chúng ta thân mật như vậy. . . . . . Mẹ, con không muốn nhìn thấy Vương Nguyên ở trong căn nhà này nữa, chúng ta nghĩ cách đuổi cổ nó đi đi, được không mẹ?"
Vương Thanh thất vọng tức giận nói.

Bà Vương liếc xéo Vương Thanh, "Ai nói muốn đuổi nó đi? Trong bụng nó hiện đang có con của Tuấn Khải, nói thế nào đi nữa cũng là con cháu nhà họ Vương chúng ta, mẹ đã mất đi một đứa cháu gái, mẹ không cho phép cậu ta lại mang đi cháu trai của mẹ nữa. . . . . ."

Vương Thanh nói, "Mẹ, mẹ thật là muốn cháu trai đến điên rồi. . . . . . Nếu mẹ muốn có cháu trai, thì chờ Nhất Thuần và Tuấn Khải kết hôn rồi mẹ muốn Nhất Thuần sinh cho Tuấn Khải bao nhiêu đứa cũng không thành vấn đề gì! !"

Bà Vương đang định trả lời Vương Thanh, thì đột nhiên nhìn thấy Vương Nguyên đang đứng lên khỏi ghế sofa đi về hướng hai người.

Vương Thanh liếc mắt nhìn Vương Nguyên đang đi tới, nhỏ giọng nói, "Mẹ, người này tới đây làm gì?"

Nhưng lúc này Vương Nguyên đã đi tới trước mặt bà Vương, giọng cậu vẫn giữ thái độ lễ phép như trước kia, từ tốn nói, "Viện trưởng, con muốn nói chuyện riêng với bác một chút, có được không?"

Vương Thanh tức giận nói, "Có chuyện gì mà tôi không thể nghe chứ?"

Vương Nguyên bình tĩnh nói, "Đương nhiên là có thể, nếu như cô Đàm cũng muốn nghe."

Vương Nguyên liền kéo bà Vương tay, "Mẹ, đi thôi, để nghe thử xem cậu ta muốn nói gì với mẹ."

Bà Vương gật đầu, "Đến phòng sách đi!"


. . . . . .

Vào tới phòng sách, không đợi Vương Nguyên mở miệng, Vương Thanh đã lên tiếng mắng nhiếc, "Tôi thấy Vương Nguyên cậu thật đúng là một âm hồn bất tán đó. . . . . . Tuấn Khải  đã không còn cần cậu nữa, sao cậu vẫn còn cái kiểu có chết cũng không buông như thế chứ?"

Bà Vương ra tiếng, "Thanh à, đừng nói nữa... Để cậu ta nói."

Vương Nguyên không thèm để bụng những lời xỉa xói của Vương Thanh, cậu nhìn bà Vương, ôn hòa nói, "Viện trưởng, con sẽ ở lại nhà mọi người vài hôm."

Bà Vương lạnh giọng nói, "Lúc ở bệnh viện A Khâm đã nói với tôi rồi."

Cậu bình tĩnh nói, "Con mong rằng mọi người có thể thông cảm."

Bà Vương khinh bỉ lên tiếng, "Hơ, cậu dây dưa đeo bám ở lại nhà họ Vương chúng tôi, cậu còn muốn chúng tôi thông cảm cho cậu ư?"

Cậu từ tốn giải thích, "Con ở lại nhà mọi người là con có nguyên nhân."

Bà Vương hỏi, "Nguyên nhân gì?"

Vương Nguyên nói thẳng, "Con không thể nói cho mọi người biết."

Hai tay Vương Thanh khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói, "Mẹ, cậu ta có thể có nguyên nhân gì chứ, chắc là muốn dựa vào cái thai để trói buộc Tuấn Khải thôi! Mẹ nhìn cậu ta xem, đầu tiên là làm hỏng hôn lễ của Tuấn Khải và Nhất Thuần, bây giờ còn thuyết phục được ba đón cậu ta vào nhà chúng ta ở, không chừng mấy ngày nữa, cậu ta rất có thể ép Tuấn Khải kết hôn lại với cậu ta nữa đấy. . . . . ."

Vương Nguyên tự nhiên nói, "Măc kệ mọi người có tin hay không, con chưa có từng nghĩ tới lợi dụng việc mang thai để quay lại Los Angeles, cũng không hề có ý nghĩ muốn làm hỏng hôn lễ của Vương Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần."

Vương Thanh xì mũi khinh thường nói, "Vương Nguyên, cậu còn có thể giả bộ như mình vô tội nữa sao? Hôn lễ của Tuấn Khải và Nhất Thuần đã vì chuyện cậu có thai mà làm cho rối lên, cậu còn muốn nguỵ biện?"

Vương Nguyên vẫn bình tĩnh thản nhiên nói, "Nếu như mọi người là đang lo sợ tôi chia rẽ tình cảm của Vương Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần, vậy thì mọi người hãy yên tâm. . . . . . Đan Nhất Thuần hiện đã mang thai, Vương Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần nhất định sẽ đến bên nhau."

Bà Vương và Vương Thanh đồng thời thốt lên tiếng kinh ngạc lẫn vui sướng, "Nhất Thuần mang thai?"

Vương Nguyên gật đầu, "Đúng vậy, chính miệng Vương Tuấn Khải nói cho tôi biết."

Vương Thanh vui mừng nói, "Mẹ, nếu Nhất Thuần có thai thật sự là quá tốt. . . . . ."

Trên khuôn mặt cao quý của bà Vườn cũng đầy tràn vui sướng.

Nhìn thấy hình ảnh người nhà họ Vương vui mừng hớn hở, lòng Vương Nguyên hơi hơi đau nhói, nhưng cậu cũng không hề biểu hiện ra trên mặt, vẫn bình tĩnh nói, "Tôi đã cùng Vương Tuấn Khải ký một phần thỏa thuận. . . . . ."

Đối mặt với Vương Nguyên, trên mặt bà Vương lập tức tắt ngay nụ cười, "Thỏa thuận cái gì?"

Vương Nguyên đọc lên nội dung bản thỏa thuận mà cậu và Vương Tuấn Khải đã ký tên cho hai mẹ con họ Vương nghe.

Hai mẹ con họ Vương khi nghe xong cũng sững sờ một hồi lâu.

Đột nhiên Vương Thang hỏi lại, "Ý cậu nói là, đợi đến khi cậu mang thai được năm sáu tháng, cậu sẽ làm phẫu thuận phá thai?"

Vương Nguyên gật đầu, "Vì thế nên mọi người không cần lo lắng tôi sẽ chia rẽ tình cảm Vương Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần, đợi khi tôi làm xong giải phẫu phá thai, tôi sẽ rời khỏi nơi này. . . . . ."

Vương Thanh cảnh giác hỏi, "Tại sao cậu phải nói ra những chuyện này cho chúng tôi biết? Muốn chúng tôi thương hại cậu sao?"

Vương Nguyên trả lời, "Tôi nói ra chuyện này cho mọi người biết, là hy vọng mọi người có thể hiểu tôi ở lại nhà họ Vương không phải là vì muốn níu kéo gì Vương Tuấn Khải, mà chỉ mong rằng thời gian tôi ở lại nhà họ Vương sẽ có những ngày được vui vẻ và yên ổn."

END CHƯƠNG 205

Phù 😥 cuối cùng cũng xong 3 chương của ngày hôm nay. Tối tui up bù 2 chương của ngày hôm qua là xong 😂

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com