TruyenHHH.com

Long Fic Khai Nguyen Tong Giam Doc Xin Anh Nhe Mot Chut

Tại biệt thự.

Buổi tối, Vương Nguyên mở to mắt nhìn trần nhà, cứ thế trằn trọc không sao ngủ được.

Vương Tuấn Khải thấy vậy liền ôm cô vào ngực, nhẹ giọng hỏi, “Đang suy nghĩ gì?”

Cậu đưa tay ôm lấy Vương Tuấn Khải, giống như không có cảm giác an toàn, cậu khẽ nhíu mày .
Vương Tuấn Khải dường như hiểu rõ tâm tư của cậu, "Đang nghĩ về chuyện lúc sáng?"

Vương Nguyên khẽ thở dài, ngâp ngừng nói, "Ông xã, có phải em rất ích kỷ lắm không? Ban ngày nhìn thấy vẻ lưu luyến của Bảo Nhi đối với Nhất Thuần em thật là khó chịu..."

Vương Tuấn Khải điềm tĩnh an ủi, "Bảo Nhi và cậu ấy thân nhau cũng được 3 năm, con bé lưu luyến như vậy cũng là chuyện tự nhiên. Đợi sau này lớn lên một chút, đương nhiên cũng sẽ chỉ biết có mỗi mình em thôi!"

Vương Nguyên buồn bã cắn cắn môi, khổ tâm nói, "Em cũng muốn Bảo Nhi có thể ôm em giống như cách ôm Nhất Thuần vậy, con bé trước kia cũng rất quấn lấy em. . . . . ." Đêm đến cậu không thể không nghĩ tới chuyện này, có lẽ là ông trời đang trừng phạt cậu vì không có làm tốt vai trò của một người ba.

Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn tóc cậu, "Không nên suy nghĩ nhiều. . . . . . Qua thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn thôi."

“Thật không?" Vương Nguyên không dám tin nhìn Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải gật đầu, "Dĩ nhiên."

. . . . . .

Hôm sau, tại tập đoàn "Vương thị".

Vương Tuấn Khải ngồi ở sau bàn làm việc, yên lặng trầm tư.

Lúc này chị Dư đi vào phòng làm việc, kính cẩn nói, "Tổng giám đốc, tiểu thư tới."

Vương Tuấn Khải cũng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt đáp, "Không gặp!"

Ngay lúc đó Vương Thanh cũng đã bước vào phòng làm việc, gấp gáp kêu, "Tuấn Khải"

Vương Tuấn Khải nghe vậy liền khẽ nhíu mày, nhiệt độ phòng làm việc dường như ngập tràn hơi lạnh.

Vương Thanh cảm thấy được rõ ràng em mình đang không vui, cô nơm nớp lo sợ đứng yên tại chỗ áy náy nói, "Tuấn Khải, thật xin lỗi. . . . . . Chị biết rõ chị và mẹ tự ý quyết định chuyện Nhất Thuần mang thai thật không đúng, nhưng mọi người cũng là vì tốt cho em, hy vọng em có thể tha thứ cho chị và mẹ."

Vương Tuấn Khải nheo mắt lại đầy nguy hiểm, ngước đôi mắt ranh mãnh nhìn cô, "Một công đôi việc như vậy, chị nói là vì muốn tốt cho tôi?"

Vương Thanh đột nhiên mở to mắt.

Ánh mắt sắc bén như dao kiếm của Vương Tuấn Khải liếc về phía cô, "Biết Lưu Nhất Lân có tình cảm với Đan Nhất Thuần, chị không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng nên dốc lòng dụ dỗ cô ấy mang thai, làm như vậy chẳng những có thể khiến cho Lưu Nhất Lân tuyệt vọng, lại còn có thể làm Vương Nguyên hiểu lầm."

Tâm tư bị lật tẩy, Vương Thanh sợ hãi lui về sau một bước, lắp bắp nói, "Tuấn Khải, chị . . . . ."

Ngay sau đó, Vương Tuấn Khải thu hồi lại ánh mắt đang ném về phía Vương Thanh, môi mỏng lãnh đạm nói, "Trước khi tôi tức giận, tốt nhất chị nên về đi!"

Vương Thanh nghe vậy bàng hoàng lo sợ, "Vương Thanh. . . . . ."

Anh coi như không nghe thấy gì, mở tập văn kiện trước mặt ra, không thèm ngước mắt nhìn chị mình một cái.

Chị Dư ở bên cạnh đưa mắt ý bảo Vương Thanh rời đi, thế nhưng, Vương Thanh lại từ từ dời bước đến trước mặt Tuấn Khải, cô cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong đáy lòng, yếu ớt nói, "Tuấn Khải, chị biết em tức giận, nhưng chúng ta là người nhà, không có gì là không thể giải quyết. . . . . . Em nên biết mẹ đã bị bệnh mấy ngày nay, bà rất muốn gặp em, hôm nay em có thể trở về thăm mẹ một chút được không?"

Bà Vương là do ở bệnh viện biết được tin đứa bé của Nhất Thuần không còn nên mới khiến cho cơ thể không khỏe, nhưng ở trong mắt Vương Tuấn Khải, có lẽ đây lại là kỹ xảo mới của mẹ mình.

Vương Thanh thấy Vương Tuấn Khải cũng không không buồn hỏi han, cô lại nhỏ giọng mềm mỏng nói tiếp, "Mẹ thật sự bị bệnh, bác sĩ cũng đã tới nhà khám mấy lần. . . . . . Em không tin có thể về nhà xem một chút!"

Vương Tuấn Khải dường như không kiên nhẫn nghe Vương Thanh nói tiếp, lạnh lùng đáp, "Đi ra ngoài!"

Cô khẩn cầu, "Tuấn Khải. . . . . ."

Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng chịu liếc cô một cái đầy lạnh lùng, "Hay là chị muốn tôi gọi bảo vệ."

Nghe vậy, lửa giận của Vương Thanh cố gắng áp chế tận đáy lòng rốt cục bùng nổ, "Em trai, chẳng lẽ vì Vương Nguyên kia mà ngay cả đến việc mẹ sống chết em cũng không để ý sao? Đúng, chị và mẹ sắp đặt tìm cách để Nhất Thuần mang thai như vậy là không đúng, nhưng em có nghĩ tới tại sao mọi người phải làm như vậy không? Bằng điều kiện của em, kiểu người nào em muốn mà không có, nhưng còn em tại sao lại cứ một mực chọn cậu ta? Vương Nguyên đó có điểm nào hơn được Đan Nhất Thuần? Nhất Thuần biết tin mẹ ngã bệnh, ngày hôm qua vừa ra viện liền đến nhà chúng ta thăm mẹ, mà Vương Nguyên của em thì ở nơi nào đây? Chị còn e rằng không biết sau lưng chúng ta, cậu ta còn ở trước mặt em nói xấu mọi người như thế nào nữa! "

Vương Tuấn Khải ngay lập tức trực tiếp gọi vào đường dây nội tuyến.

Ngay lập tức, nhân viên bảo vệ của "Vương thị" xuất hiện.

Vương Thanh không thể tin nhìn Vương Tuấn Khải.

Anh ngay cả nhìn cô một giây cũng cảm thấy quá dư thừa, lãnh đạm mở miệng, "Mang chị ta ra ngoài!"

----

Tại Vương gia.

Bà Vương tựa vào đầu giường, mặt mũi ung dung cao quý giờ phút này không còn hung hăng càn quấy giống như thường ngày, ngược lại sắc mặt mệt mỏi như không có tinh thần.

Nhất Thuần bưng tới một ly nước ấm và thuốc an thần cho bà Vương, ngồi ở mép giường, khéo léo nói, "Bác sĩ nói bác thân thể thực ra không có vấn đề gì, không thoải mái là bởi vì bác suy nghĩ quá thôi. . . . . . Đây là đơn thuốc bác sĩ kê, bác dùng là có thể an tâm ngủ ngon một giấc, nhớ là không được lại suy nghĩ quá nhiều."

Bà Vương nhận lấy thuốc Đan Nhất Thuần đưa tới, khẽ thở dài, "Là Tuấn Khải không có may mắn, không biết quý trọng con. . . . . . Bác thực xin lỗi con, làm hại thân thể con cũng bị ảnh hưởng theo. . . . . ."

Cô thoải mái lắc lắc đầu, "Bác à, cơ thể con không có chuyện gì mà. . . . . ."

Bà Vương luyến tiếc nói, "Nhất Thuần, con đừng đi, cứ ở lại đây, bác tin rằng cuối cùng sẽ có một ngày Tuấn Khải biết được lòng tốt của con."

Đan Nhất Thuần nghe vậy liền cười từ chối, "Bác gái, con đã mua xong vé máy bay tối nay rồi, cũng xin bác đừng vì chuyện của con và Tuấn Khải mà làm ảnh hưởng đến tinh thần. . . . . Chuyện tình cảm căn bản là không thể miễn cưỡng, tự đáy lòng con chúc phúc cho Tuấn Khải và Vương Nguyên có thể hạnh phúc mai mãi."

"Đứa nhỏ ngốc. . . . . ."

Bà Vương đang muốn an ủi Nhất Thuần thì Vương Thanh đi vào phòng.

Bà Vương  gấp gáp hỏi, "Tuấn Khải có về không?"

Vương Thanh buồn bã lắc đầu, "Từ trước tới giờ, con chưa từng thấy Tuấn Khải giận con đến mức như vậy. Con còn bị nó gọi bảo vệ an ninh đưa ra ngoài."

Cả người bà Vương chấn động, nặng nề dựa vào đầu giường.
Thấy vậy, Nhất Thuần liền an ủi Vương Thanh, "Chị Thanh, chị là chị của Tuấn Khải, cứ coi như Tuấn Khải nhất thời tức giận đi, về sau cũng sẽ tha thứ cho chị thôi."

Vương Thanh nhìn về phía cô, "Trong lòng chị thật thương em, không dễ gì mới có được đứa nhỏ lại bị Tuấn Khải kiên quyết phá bỏ nó. . . . . . Vương Thanh làm sao có thể tàn nhẫn như vậy?"

Nhớ lại lúc bị Vương Tuấn Khải lạnh lùng bảo bỏ đứa nhỏ, Nhất Thuần chợt cảm thấy tan lòng nát dạ cùng đau đớn.

Bà Vương nói, "Nói tới mới nói, sao Tuấn Khải biết chuyện Nhất Thuần mang thai?"

Vương Thanh cũng khó hiểu "Đúng vậy, là con đến chỗ của bác sĩ Lynda lấy tinh trùng của Tuấn Khải. . . . . . Bác sĩ Lynda đã nhận của chúng ta số tiền lớn như vậy, cô ấy đương nhiên là sẽ không dám nói cho Tuấn Khải biết." (Trời ạ ==!)

"Bác gái, Tuấn Khải thông minh như vậy, con nghĩ rằng lúc anh ấy biết con mang thai, hẳn là đã nghĩ ra có liên quan tới mình. . . . . ." Cô vẫn nhớ được dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của anh ngày ấy sau khi cô nôn nghén ở trước mặt anh, nhưng ngay lúc đó anh vẫn bình tĩnh, không hề lộ ra chút sơ hở, thấy vậy cô ôm may mắn trong lòng cho rằng anh đã tin tưởng và nghe theo lý do nảy sinh trong lúc hoảng loạn của cô, nhưng cô không ngờ tới, anh không biến sắc là vì để cho cô không hề phòng bị mà bỏ đi đứa bé này.

Về phần anh có thể đoán được chuyện này rất rõ ràng, anh đã sớm biết sự thật là cô thích anh . . . . .

Qua chuyên này cho tới bây giờ cô mới biết, cô dường như chưa bao giờ hiểu về anh. . . . . . Tâm tư của anh thật kín đáo, không ai có thể đo lường được.

Vương Thanh bất đắc dĩ nói, "Cũng là mẹ quá nóng lòng kích động Vương Nguyên! Tuấn Khải vì bảo vệ Vương Nguyên mà không có đem chuyện Bảo Nhi mắc bệnh nói cho cậu ấy biết, chúng ta còn làm hỏng kế hoạch của Tuấn Khải, kết quả là không những không làm cho Tuấn Khải hiểu lầm với Vương Nguyên, không hay chính là kết quả chúng ta không tạo được sự hiểu lầm cho Tuấn Khải và Vương Nguyên, ngược lại còn làm cho Tuấn Khải hoài nghi, cộng thêm chuyện Nhất Thuần mang thai ngoài ý muốn bị Tuấn Khải biết, Tuấn Khải tùy tiện điều tra cũng biết luôn được cô đang nói dối."

"Bác gái, chị Thanh, mọi chuyện đều đã qua, con tin rằng Tuấn Khải cũng sẽ không muốn chúng ta cứ thảo luận về những chuyện này. . . .Đã đến giờ con phải đi rồi, bác gái, sức khỏe bác hiện không tốt, bác nhớ tự chăm sóc mình thật tốt." Đan Nhất Thuần đứng dậy.

Vương Thanh kéo lấy cánh tay Nhất Thuần, "À, Nhất Thuần, em đừng đi vội, chị còn lời muốn nói với em."

Nhất Thuần nghi ngờ, "Dạ?"

Vương Thanh thử dò xét nói, "Em cảm thấy Lưu Nhất Lân là người như thế nào?"

Nhẩt Thuần nhẹ giọng cười một tiếng, "Chị Thanh, em không ngốc, em biết chị muốn nói với em cái gì. . . . . . Lúc em ở bệnh viện Lưu Nhất Lân thật sự có đến thăm em mấy lần, tuy rằng em không biết Lưu Nhất Lân đối với em quan tâm là vì lẽ gì, nhưng em vẫn luôn coi Lưu Nhất Lân là bạn cũng như Tuấn Khải. . . . . . Trái tim của cô thật ra thì rất nhỏ, đời này chỉ có thể chấp nhận một người mà thôi.

Vương Thanh thở phào nhẹ nhõm, áy náy nói, "Nhất Thuần, em đừng trách chị.. Chị cũng chỉ là vì bị tình cảm trói buộc, chị ích kỷ là bởi vì chị quan tâm."

"Chị Thanh, em chúc chị sẽ sớm tìm ra tình yêu đời mình."

Vương Thanh cảm kích gật gật đầu.

Nhất Thuần định cùng bà Vương nói lời từ biệt cuối cùng, đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động của cô vang lên.

Thoáng nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại di động, cô liền nói tiếng xin lỗi với hai mẹ con họ Vương, ngay sau đó ấn nút trả lời, "Chị Dư!"

Giọng nói chị Dư trong điện thoại thể hiện rõ sự khó xử, muốn nói lại thôi, sau cùng vẫn là không thể không nói ra, "Đan tiểu thư, tổng giám đốc bảo tôi chuyển đến cô một vài câu.....”

Nhắc tới Vương Tuấn Khải, trong lòng cô run lên một cái."Chị nói đi."

Chị Dư nhắm mắt nói, "Tổng giám đốc đã sắp xếp ba mẹ của cô đến nước Pháp công tác, tổng giám đốc hy vọng cô có thể đi theo gia đình đến nước Pháp định cư, về sau cũng đừng đặt chân tới nước Mỹ nữa!" Muốn vợ chồng Đan thị đi nước Pháp công tác thực ra chỉ cần tốn ít tiền.

Nghe vậy, tay cầm điện thoại của Nhất Thuần liền trở nên run rẩy, nước mắt dần dần ngưng tụ nơi hốc mắt, nghẹn ngào đáp, "Chị nói với Tuấn Khải, tôi sẽ làm được."

Chị Dư nghe tiếng nói đầy chua xót của cô, tâm tư cũng trở nên khó chịu "Thật xin lỗi, Đan tiểu thư."

Nhất Thuần từ từ bỏ điện thoại xuống, thân thể vô lực tựa vào mặt tường lạnh như băng ở phía sau. Anh ấy không hy vọng mình đặt chân tới Los Angeles nữa là bởi vì không muốn Vương Nguyên và Bảo Nhi gặp lại cô. . . . . . Anh bảo vệ Vương Nguyên như vậy, yêu thương Vương Nguyên như vậy, tất cả sự thương yêu anh đều chỉ dành hết cho Vương Nguyên, cô thừa nhận, cô thật ghen tỵ. . . . . .

Song, cô hiểu rõ, vào giờ phút này cô không nên đa cảm, dù sao cô cũng đã sớm biết, chỉ có người phụ nữ được anh ấy yêu mới có thể hạnh phúc.

Ba ngày sau.

"Tôi không cần cô. . . . . . Tại cô chiếm đoạt ba nên dì Đan mới bỏ tôi và ba.... Tôi không muốn gọi cô là “Ba” nữa........”

Bảo Nhi không ngừng giãy giụa ở trong ngực Vương Nguyên, vì sợ làm Bảo Nhi bị thương, Vương Nguyên bất đắc dĩ đành đưa cô bé cho người giúp việc trông.

Người giúp việc nhẹ giọng an ủi Bảo Nhi, sau đó nhìn Vương Nguyên lắc lắc nhẹ đầu.

Vương Nguyên đứng ở cửa phòng trẻ, khó thở đầy đau đớn, sau đó xoay người trở về căn phòng của mình.

Cậu ngồi ở mép giường, hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe.

Tại sao đứa nhỏ nghịch ngơm của cậu lại có thể chán ghét cậu?
Cậu biết theo thời gian trôi qua, đứa nhỏ từ từ lớn lên nhất định sẽ chấp nhận cậu, nhưng mà vào lúc này nhìn dáng vẻ cự tuyệt của con bé, lòng của cậu thật sự rất đau. . . . . .

Cốc … cốc…..

Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa có tiết tấu.

Vương Nguyên hốt hoảng lau nước mắt, đứng dậy mở cửa phòng.

Thấy Vương Tuấn Khải hết giờ làm trở về nhà, cậu thân mật tươi cười, "Ông xã, anh đã về rồi."

Đi vào phòng, Vương Tuấn Khải để áo khoác cùng chìa khóa xe xuống , anh nhanh chóng nhận ra chung quanh hốc mắt Vương Nguyên vẫn còn chưa khô, liền nhanh tay ôm chặt eo cậu, nhỏ giọng an ủi nói, "Chuyện Bảo Nhi em không nên quá lo lắng. . . . . Thời gian lâu dài tự sẽ tốt thôi."

Trước lúc lên lầu, anh cũng đã nghe người giúp việc nhắc tới chuyện cậu muốn ôm Bảo Nhi tới phòng ăn dùng cơm nhưng lại bị con bé mãnh liệt kháng cự.

Vương Nguyên yên lặng rũ xuống rèm mắt, mạnh mẽ chống đỡ đáp, "Em hiểu, em không sao đâu."

Vương Tuấn Khải nghe vậy liền nói, "Anh không cho phép em cả ngày nghĩ đến chuyện này, nếu không, về sau hãy cùng anh tới công ty."

Vương Nguyên vội vàng từ chối, "Được, em sẽ không suy nghĩ nhiều." Cậu muốn tranh thủ thời gian ở gần Bảo Nhi nhiều hơn, cậu tin tưởng chỉ cần cậu cố gắng, cuối cùng sẽ có một ngày Bảo Nhi chấp nhận cậu.

Vương Tuấn Khảk nghĩ không nên nói chuyện này nữa, liền nhanh chóng chuyển để tài, "Được rồi, bây giờ anh có một chuyện quan trọng muốn nói với em. . . . . ."

Vương Nguyên tò mò, "Chuyện gì vậy?"

Lúc này Vương Tuấn Khải đóng cửa phòng lại.

Cậu thấy anh đóng cửa phòng lại, lập tức đoán được “Chuyện quan trọng” mà anh nhắc tới thực ra không phải chuyện đứng đắn.

Cậu cảnh giác nhìn Vương Tuấn Khải, "A. . . . . . Em đói rồi, em đi xuống dùng cơm đây."

Vương Tuấn Khải nhanh tay ôm cậu vào trong ngực, hơi thở nóng rực phả vào cổ cậu, "Chồng em cũng đang đói bụng. . ."

Nghe được một câu hai nghĩa của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên xấu hổ lung túng nói, "Sao lại có người như thế…." Ngay giữa trưa bỏ làm trở về, lại có ý đồ bất chính.

Vương Tuấn Khải bế ngang Vương Nguyên lên, bởi vì sự kích động của cơ thể mà hô hấp hỗn loạn, cúi đầu khàn tiếng nói, "Đừng làm ồn, bây giờ sẽ nói chuyện chính sự với em."

Bị người nào đó đè lên trên, cậu trợn tròn mắt nhìn anh. Anh còn có thể nói loại chuyện này là chuyện đàng hoàng được sao?

Vương Tuấn Khải nhướn mày, "Em muốn có đứa nữa, đây chẳng lẽ không đúng là chuyện chính sự sao?"

Vương Nguyên nhất thời cứng họng. Á. . . . . . Ngày hôm qua cậu đã đi bệnh viện kiểm tra cơ thể, bác sĩ nói cậu bây giờ có thể thử có thai, nhưng một khi mang thai nhất định phải cẩn thận, bác sĩ cũng sẽ thường xuyên quan sát tình huống khi cậu mang thai, bảo đảm cơ thể của cậu có thể chấp nhận được, cho nên lúc này anh mới có thể tìm được lý do chính đáng như vậy.

Tính ra, anh rời xa cậu hơn hai tháng, mà mấy đêm nay bởi vì câj lo lắng nửa đêm Bảo Nhi ngủ không ngon nên đi qua phòng cùng với Bảo Nhi, quả thật cậu cũng không có nghĩ tới anh. . . . . .

Ngay lúc này, cậu chợt nghe được tiếng "lạch cạch" phát ra, nút áo trên áo cậu theo từng tiếng đó rơi xuống đất.

Cậu không thể không công nhận, nhìn người nào đó áo mũ chỉnh tề đến đâu đi nữa thì đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi!

----

Tất cả người giúp việc đều đang đợi bọn họ dùng cơm trưa, mà bọn họ lại đang ở trong phòng trên lầu triền miên ân ái đến làm trễ cả giờ ăn trưa.

Lúc Vương Nguyên được tha bổng, đi theo Vương Tuấn Khải xuống lầu đã là 3 giờ chiều.

Tinh thần anh sáng láng quay lại vui vẻ hôn má cậu một cái trước khi đi đến công ty.

Sau khi anh đi, cậu ở lại ngồi ăn cơm bù lại thể lực đã bị anh tiêu hao gần hết.

Dùng xong bữa trưa, Vương Nguyên định đi lên phòng với Bảo Nhi lúc này đang ngủ trưa thì đúng lúc ấy có một người giúp việc bước vào thông báo với cậu, "Cậu chủ, bên ngoài có vị Dịch tiên sinh nói muốn gặp cậu."

Dịch tiên sinh?

Thiên Tỉ!

Nghĩ tới khả năng này, Vương Nguyên vội vàng nói, "Cô mời anh ấy vào đi!"

"Vâng."

Chỉ một lát sau, người giúp việc dẫn Dịch Dương Thiên Tỉ đi vào biệt thự.

Vương Nguyên vui sướng kêu, "Thiên Tỉ!"

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cậu cười một tiếng, "Vương Nguyên, đã lâu không gặp."

Hai người ngồi ở trên ghế sofa, đợi người giúp việc dâng trà, Dịch Dương Thiên Tỉ từ tốn lên tiếng, "Nhìn tình trạng hiện nay của em, em hẳn là rất hạnh phúc thì phải?"

Vương Nguyên vội vàng giải thích, "Thiên Tỉ, thật ra thì ngày đó ở ở hội sở em và Tuấn Khải thật sự không phải như anh nghĩ. . . . . ."

Nhắc đến đây, đáy mắt anh nhanh chóng xẹt qua tia đau đớn, "Nhưng em đúng là vẫn còn trở lại bên cạnh anh ta, hôm nay còn gả cho người ta."

"Em. . . . . ." Vương Nguyên trong lúc nhất thời không biết nên trả lời Thiên Tỉ như thế nào.

Thiên Tỉ nhẹ thở dài một tiếng, "Thì ra là em có thể dễ dàng quên hết những đau khổ mà Tuấn Khải đã từng gây ra cho em. . . . . ."

Vương Nguyên chậm rãi rũ mắt xuống, sự đau đớn ấy ở đáy lòng cậu chưa từng quên, nhưng mà, cậu lựa chọn một lần quên đi những đau đớn đó, trầm mặc mấy giây, cậu kiên định trả lời, "Bởi vì em yêu anh ấy."

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ đáp, "Anh biết không thay đổi được tâm tư của em dành cho anh ta, em lựa chọn Tuấn Khải cũng như xác định sẽ tin tưởng anh ta. . . . . . Anh chỉ muốn hỏi em, em có biết chuyện giữa Tuấn Khải với Nhất Thuần không?"

Vương Nguyene đột nhiên ngước mắt nhìn về phía anh, "Hả?"

Thiên Tỉ nhíu lông mày, trầm trọng nói, "Nhìn vẻ mặt của em, dường như cái gì em cũng không biết."

Vương Nguyên nghe vậy liền nhíu mày.

Thiên Tỉ chậm rãi nói tiếp, "Nhất Thuần có con với Tuấn Khải, em có biết không?"

Thân thể Vương Nguyên ngay lập tức chấn động mạnh, tròng mắt trợn to.

Dịch Dương Thiên Tỉ tiếp tục nói, "Nhưng mà em có thể yên tâm, Vương Tuấn Khảk đã sai người bỏ đi đứa bé của cô ấy, ngay lúc này Nhất Thuần cũng đã bị Vương Tuấn Khải buộc rời khỏi Los Angeles. . . . . ."

Cậu càng nhíu mày chặt hơn nữa, "Em không hiểu anh đang nói gì. . . . . ."

Anh thở dài, vịn nhẹ bả vai Vương Nguyên, nhẫn nại giải thích, "Em nghe không hiểu là vì Vương Tuấn Khải chỉ giấu chuyện này với em, anh bảo đảm mọi người bên cạnh em ai cũng đều biết chuyện này. . . . . . Vương Nguyên, anh thật lo lắng cho em, em khăng khẳng chỉ yêu có người đàn ông đó, nhưng em có hiểu hết về anh ta hay không? Anh ta đã kết hôn với em rồi, nhưng anh ta lại có con với Đan Nhất Thuần, vậy chuyện này phải giải thích như thế nào?"

Vương Nguyên nghe vậy dùng sức tránh khỏi Thiên Tỉ, "Anh nói bậy, Tuấn Khải đã giải thích với em, anh ấy và Đan Nhất Thuần thực ra chẳng có quan hệ gì hết. . . . . ."

Thiên Tỉ cao giọng nói, "Không có quan hệ mà hai người họ lại có con với nhau sao?"

Sắc mặt Vương Nguyên đã tái nhợt, liên tục xua tay, "Nhất Thuần đúng thật là có mang thai, nhưng đứa bé đó là con của cô ấy với bạn trai . . . . . ."

Nghe cậu giải thích, anh hừ lạnh một tiếng, "Vương Tuấn Khải giải thích với em như vậy mà em cũng tin được hả? Em cứ đi tìm hiểu một chút thì sẽ rõ, Đan Nhất Thuần vốn là không có bạn trai nào cả, cô ta từ đầu đến cuối đều chỉ yêu thầm có mỗi Vương Tuấn Khải mà thôi! !"

Vẻ mặt Vương Nguyên sững sờ, "Không thể nào, Đan Nhất Thuần sẽ không có yêu Tuấn Khải . . . . . ."

Dịch Dương Thiên Tỉ thẳng thừng khẳng định, "Nếu Đan Nhất Thuần không có yêu Vương Tuấn Khải thì sẽ không ở lại bên cạnh anh ta tận ba năm, càng sẽ không thiếu chút nữa đã cùng hắn ta đi tới hôn nhân!"

Vương Nguyên lúc này thực sự hoang mang. Thoảng qua trong đầu óc cậu chính là thời gian Vương Tuấn Khải bỏ đi, hình ảnh ấm áp của anh và Nhất Thuần cùng nhau dùng cơm ở trong nhà hàng, còn có giọng nói vô cùng thân thiết của Nhất Thuần nhắc tới đứa bé với Tuấn Khải vang qua điện thoại. . . . . .

Cậu không phải là loại người qua loa, cũng từng có nghi ngờ về chuyện này, nhưng sau đó Vương Tuấn Khải cũng đã giải thích rõ với cậu, cậu đã lựa chọn tin tưởng anh, giờ phút này không nên lại đi hoài nghi.

Suy nghĩ một lát, Vương Nguyên tỉnh táo lại nói, "Em tin tưởng Nhất Thuần, cũng tin tưởng Tuấn Khải."

Dịch Dương Thiên Tỉ lo lắng nói, "Vương Nguyên, hôm nay anh tới không phải là để phá hỏng cuộc sống hạnh phúc bây giờ của em, anh không muốn thấy em bị lừa như một kẻ ngốc, Vương Tuấn Khải nếu đã có quan hệ với Đan Nhất Thuần thì sẽ không có tư cách để có được em, em nên nhận rõ sự thật này."

Vương Nguyên nhìn dáng vẻ quan tâm của Thiên Tỉ vẫn giống ngày trước, nhanh chóng rơi vào trầm mặc, bỗng dưng, Vương Nguyên ngước mắt nhìn anh, hỏi ngược lại, "Thiên Tỉ, anh trước hết nói cho em biết, làm sao anh biết chuyện này?"

Thiên Tỉ thành thật nói, "Chuyện này là do Đường Hân biết được từ Vương Thanh, Đường Hân sợ em bị tổn thương nên mới nói cho anh biết. Sau khi biết em và Vương Tuấn Khải đã kết hôn, anh không nghĩ sau này sẽ còn gặp lại em nữa, dù sao em và anh ta đã từng hiểu lầm bao nhiêu lần hầu hết đều liên quan tới anh, nhưng anh không thể nào tin tưởng Vương Tuấn Khải được. Em không biết, anh ta vốn không để cho anh gặp em, trước đó em có gọi điện thoại cho anh, nhưng mà anh chẳng nhận được lần nào, tất cả đều là bởi vì Vương Tuấn Khải nhúng tay cản trở, Vương Tuấn Khải thậm chí đã cảnh cáo anh không được đến gặp em. . . . . . Vương Nguyên, cuộc đời này người anh quan tâm duy nhất chỉ có mình em, Vương Tuấn Khải quá thâm hiểm, anh ta căn bản không thích hợp với một người đơn thuần thiện lương như em, nhưng ông trời đã an bài cho hai người đến với nhau, anh thật sự không muốn em lại bị bất kỳ sự tổn thương nào nữa, anh mong rằng em có thể học được cách tự bảo vệ mình, ít nhất đừng có nhẹ dạ tin người như vậy. . . . . ."

END CHƯƠNG 149

Rõ ràng là chương này m.n chưa đọc mà -_-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com