TruyenHHH.com

Long Fic Kaiyuan Truyen Tinh Tren Weibo


Xin lỗi các bạn nhiều,giờ mới ra chương mới.Thật ra em viết xong lâu rồi,nhưng mà là do mạng nhà em trục trặc cho nên đăng muộn.Chin nhỗi nhiều ạ

Mọi người đọc vui nhá,có gì ko hay cứ bảo,em sửa đổi ạ ^^

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Vương Nguyên trở về nhà,mệt mỏi vô cùng,cậu thực chả muốn làm cái gì cả,bụng giờ có đói những cơ thể không buồn lết dậy mà đi ăn,lười,máu lười đang chảy tràn trong cậu.

Vương Nguyên nằm trên giường, đầu miên man suy nghĩ,hôm nay cậu lại làm đau anh ta, đã vậy còn làm rơi rớt đồ nữa,phải làm sao đâu,cậu vò đầu bứt tai lăn lộn trên giường kêu gào như đúng rồi.... Chán chán chán, điều quan trọng phải nói 3 lần,chán cũng phải nói 3 lần.

Bỗng dưng chuông điện thoại kêu lên,là tin nhắn weibo,cậu thò tay vào túi áo khoác lấy điện thoại,là "Nam thần " gửi tin a~.À ,anh ta đồng ý nói chuyện với mình,Vương Nguyên bấm bấm mấy dòng rồi gửi cho anh ta :" Anh tên gì,bao nhiêu tuổi,nhà ở đâu,bố mẹ anh làm nghề gì,có người yêu chưa"

Quá điên,hỏi một phát xuyên cả gia đình luôn,cơ mà lỡ gửi rồi sao xoá được,Vương Nguyên lại ngồi xó mà khóc ròng.Kệ đi,hôm nay bế tắc rồi thì mong ngày mai sẽ an an ổn ổn bước qua.Cậu lết cái thân xác đang mệt nhừ xuống giường,mãi mới bước được vào cái phòng tắm,tắm xong thì lại đi nấu mì ăn.Cuộc sống của sinh viên,mì làm bạn.Xong xuôi,cậu mở laptop lên để xem bài vở ngày mai,những cũng không quên mở một tab weibo ,hóng tin nhắn người kia,cầu mong anh ta không chửi cho một trận,chưa thấy trả lời,chắc anh ta bận rồi.Cậu lại mò mò gõ gõ xem mấy trang dạy chơi piano hay,xem mà anh mắt như dán luôn vào cả cái màn hình.Cậu chơi piano hay lắm,giọng cậu trong và ngọt ngào lắm.Lúc cậu ngồi chơi piano,chỉ có thể nói rằng,cậu là một chàng hoảng tử bên cây đàn.

_____________________________________________


Vương Tuấn Khải đang cùng bạn bè ăn mừng ngày hôm nay,thực anh không thích sự ồn ào,nhưng mọi người lôi kéo đi chẳng lẽ lại không đi,hôm nay còn xin chủ quán chỗ làm thêm nghỉ một buổi,chắc mai sẽ tăng làm gấp đôi quá. Đầu óc anh cũng đang đau nhức,chịu không nổi nữa rồi.Anh xin phép mọi người về trước,chứ không ngồi đây nghe tiếng hò hét chắc điên luôn quá.

Anh mệt mỏi trở về nhà,mở cái điện thoại xem mấy giờ rồi thì thấy tin nhắn weibo của Vương Nguyên kia,anh nhìn tin nhắn mà trong giây lát mặt anh biểu hiện đủ loại sắc thái,lúc đầu là ngạc nhiên há hốc mồm,thứ hai là ngĩ tên này thần kinh rồi,thứ 3 là mỉm cười,tự dưng anh thấy tâm tình cũng tốt hẳn lên.

"Tôi tên Karry,hơn tuổi cậu là cái chắc,bố mẹ tôi làm việc chứ làm gì,tôi chưa có người yêu." Đúng là cậu nhóc ngốc,có ai đi làm quen hỏi luôn cả bố mẹ người ta không.Ngốc thật đó,anh mỉm cười bước vào nhà.


Mà anh nào có biết,trên hàng rào bên cạnh nhà anh kia có một con thỏ đang lén nhìn anh,Vương Nguyên nghe tiếng cửa mở bên nhà hàng xóm,liền chạy ra trèo phắt lên hàng rào nhìn nhìn,khi anh ta cười thực sự rất đẹp a~,răng khểnh kìa, ánh mắt cười cong cong như cây cầu,ngũ quan đẹp đẽ,gió khẽ thổi mái tóc anh,Vương Nguyên bị đơ trong vài giây khi nhìn thấy vẻ đẹp của anh,thực sự rất đẹp, đến khi anh bước vào nhà rồi, đóng cửa rầm một cái cậu mới hoàn hồn.

__Mục__


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com