Long Fic Hoc Yeu Kimkim Au
"Hôm nay...Tôi nghĩ chúng ta đến đây thôi" - chủ tịch Kim sau một hồi im lặng mới lên tiếng"V...vâng. Tôi cũng nghĩ thế" - bộ trưởng Kim ái ngại đồng tìnhChủ tịch Kim toan đứng dậy cúi chào đã bị Ji Won nắm lấy tay áo, chảy cả nước mắt - "Appa...""Chủ tịch Kim, đều là do cháu" - Soo Hyun cũng bước về trước mặt, một mực cúi đầu - "Xin ngài đừng trách phạt Ji Won. Xin cứ đổ hết cho cháu""Soo Hyun! Con còn không biết chừng mực!!" - bộ trưởng Kim gằn lên một câu - "Rất xin lỗi ngài Kim. Hãy...gặp lại sau nhé"Phút tiếp theo chủ tịch Kim Jae Gyun đứng dậy bước ra, không ai cản được. Một tay ông dứt khoát dắt theo con gái, ánh mắt vẫn lạnh tanh trước trường thông tin mới được "phổ cập". Bây giờ trong lòng Soo Hyun chỉ độc một cảm giác giằng xé, nhìn tiểu bảo bối vừa đưa tay quệt nước mắt vừa bị ba kéo đi mà lòng anh thắt lại, vô cùng lo lắng cho buổi tối nay. Đều là do anh không suy nghĩ thông suốt mà để Ji Won phải khóc. Về phía bộ trưởng Kim, khỏi phải nói, lửa đã bốc qua đầu. Chủ tịch Kim đi khỏi mấy phút rồi vẫn còn đang gập người không buồn ngước lên, chủ yếu là phải tìm cách thái độ sao cho đúng trước ông con trời đánh bên kia. "Cái thằng này thật là..." - Kim Duk Geun rít qua kẽ răng một tiếng - "Đi về!"Đã đang khó xử lại càng khó xử, có men rượu trong người đồng nghĩa với việc tài xế sẽ cầm lái, còn Soo Hyun chỉ có lựa chọn yên vị ở băng ghế sau cùng appa. Không khí trong xe im ắng đến ngộp thở, bộ trưởng Kim vừa muốn quay sang "giảng" cho anh vài câu vừa cảm thấy không muốn nhìn mặt anh lúc này. Kim Soo Hyun chẳng gì cũng là lớp con trẻ, làm cha chú nổi giận không tránh khỏi lúng túng, phải mất một lúc lâu môi mới mấp máy được mấy chữ, "Abeonim, hôm nay...đều là con sai" "Cậu cũng biết thế cơ đấy!" - bộ trưởng Kim hừ một tiếng "Geundae...Xin ba hãy giúp con một điều cuối cùng" - Soo Hyun thở chầm chậm hướng ánh mắt về người kế bên"Nhà người ta mà muốn trừng trị cái ngông của cậu thì tôi đây thật không cứu nổi" - Kim Duk Geun là đang phát hỏa với anh con trai"Không phải. Việc đó còn không lo" - giọng nói của Soo Hyun đột nhiên đanh thép hơn"Cái thằng này...Còn dám nói như vậy??" - bây giờ người cha mới quay sang nhìn con mình"Chỉ xin abeonim khoan hẵng nói chuyện này với eomeonim" - ánh mắt Soo Hyun thành khẩn - "Chẳng gì nếu chuyện này...rồi cũng không thành, thì mẹ biết thêm một chút cũng không để làm gì..."Bốn mắt nhìn nhau, bộ trưởng Kim vừa tức giận cũng vừa chua xót nhìn con trai. Ông hiểu những gì anh vừa nói, kỳ thực ông cũng nghĩ tương tự, nhưng có lòng cha nào yên ổn khi lo nghĩ đến tương lai của đứa con trai bồng bột, lại chưa kể đến một tình yêu không thể trọn vẹn thì con người dễ có ai mà không đau khổ?Chiếc xe đỗ xịch trước nhà, bộ trưởng Kim ném lại một ánh nhìn ái ngại kèm theo tiếng thở dài và cái lắc đầu bất lực trước khi bước xuống xe. Đoạn đường về nhà chỉ còn lại Soo Hyun bị im lặng nhấn chìm, thở một tiếng nặng nhọc, ánh đèn đường ngoài cửa sổ đều đều lướt qua trước mắt, không biết lời khẩn cầu của anh có được ai nghe thấy không? Chủ tịch Kim? Bộ trưởng Kim? Không biết yên lặng này còn giữ được đến khi nào, hay chỉ trong đêm nay phu nhân Lee sẽ náo động cả lên..."Joesonghamnida, Ji Wonie. Jeongmal, neomu saranghanda" - ngón tay anh nặng nề bấm nút gửi tin nhắn. Chỉ cần Ji Won trả lời, thì trời có sập xuống anh cũng không lo sợ như bây giờCăn nhà ngay lúc này sao mà thật trống rỗng, bước chân Soo Hyun cứ ngập ngừng ở ngưỡng cửa, mất một lúc mới bước vào trong, rồi lại mất một lúc để ném bản thân nhoài ra giường, cravat cũng không buồn tháo, dù sao nó cũng chẳng làm anh dễ thở hơn- Kim Soo Hyun's POV - Cảm giác trống trải này...Chẳng ai ở đây để tranh giành bầu không khí với mình nhưng sao vẫn khó thở thế nhỉ?Nhỡ may Ji Won không bao giờ quay lại căn phòng này?Vậy mình làm gì để bắt cóc cô ấy đây?Aishhh...Soo Hyun ơi là Soo Hyun- End KSH's POV - ..."Em không sao. Appa bảo anh ngày mai qua nhà gặp appa một chút" - tin nhắn hồi đáp - Soo Hyun lập tức tròn mắt, ngón tay run rẩy gọi cho tiểu bảo bối"Mwo?? Jinja??" - Ji Won vừa bắt máy đã nghe giọng người yêu vô cùng sửng sốt
- FLASHBACK -Không khí im lặng này như muốn bóp nghẹt trái tim người ngồi trong xe, hai bàn tay cô bé tội nghiệp cứ bấu chặt lấy nhau. Kim Ji Won có thể nghe rõ được tiếng thở của appa đang ngồi kế bên, sợ đến mức không dám quay sang nhìn. "Hai đứa...Chắc chắn không?" - chủ tịch Kim trầm giọng"Thưa appa...Con thật lòng với anh ấy" - Ji Won cúi đầu lí nhí "Con không tự tin sao?" - chủ tịch Kim quay sang con gái nhỏ"Ani~ Không phải" - Ji Won đột nhiên giật bắn mình, bật ngay chế độ mắt cún long lanh để điều chỉnh hình tượng bản thân - "Con rất tự tin, thưa appa""Hừm..." - chủ tịch Kim lại trầm ngâm một lúc - "Ngày mai bảo cậu ấy đến nhà ta, appa muốn gặp riêng cậu ấy"- END FLASHBACK -"Sao thế? Anh sợ à?" - Ji Won ngập ngừng - "Em thấy...cũng hơi đáng sợ""Không. Anh không sợ" - Soo Hyun lập tức đính chính - "Anh còn lo sẽ bị chặn cửa cơ. Ngoan nhé, chờ anh, mai anh nhất định sẽ đến!""Nhất định là chờ anh rồi" - Ji Won giọng có ý cười, bình tĩnh trấn an người yêuĐêm nay hẳn sẽ là một đêm dài với Soo Hyun, nhưng với Ji Won thì chưa chắc. Thật ra lúc trong xe appa mở lời, trong lòng cô có chút phân vân nhưng kỳ lạ thay, cũng có rất nhiều phần phấn khởi. Cũng như anh, Ji Won còn từng nghĩ là chủ tịch Kim có thể sẽ cấm cửa, hay cách ly, hay nhốt luôn bản thân mình mấy ngày, mấy tuần, hay thậm chí mấy tháng cơ...Nói chung trong tưởng tượng đã rất kinh khủng, nhưng ngoài mặt sao appa có nhiều vẻ điềm đạm hơn cô tưởng nhiều!———————————————Khởi đầu một ngày mới căng thẳng, hôm nay ngài bộ trưởng chạm mặt con trai ở hành lang còn không thèm ngoái nhìn lại, làm cho đầu của Soo Hyun cũng hơi giật giật mấy nỗi lo âu. Nhưng tạm gác chuyện này sang một bên, mục tiêu duy nhất trước mắt chỉ là để Ji Won được yên ổn rồi anh sẽ tính tiếp những chuyện còn lại.Hôm nay Seo Ye Ji mất công chờ cả buổi trưa dưới canteen cũng không gặp Kim Soo Hyun đi ăn, thật chưng hửng. Rõ là làm sao mà anh có tâm trạng để nuốt trôi cái gì, 8 tiếng đồng hồ sao trôi chậm khủng khiếp, mặc dù thường ngày anh là người điềm đạm, nhưng gương mặt anh Kim hôm nay khó coi vô cùng, cả ngày không ai dám lại gần. Soo Hyun cảm tưởng như mình đến dính vào cái ghế này luôn rồi vẫn chưa thấy tin báo từ Ji Won. Bây giờ chỉ cần một dòng tin, anh thề sẽ lập tức mặc kệ chúng sinh!"Appa và em về đến nhà rồi" - gần 6 giờ chiều điện thoại anh mới sáng lênBây giờ một phút cũng là lâu, Soo Hyun chỉ mất vài giây để phóng như bay ra khỏi ghế, công vụ giấy tờ gì cũng là điều thứ yếu, chiếc xe vít ga ra khỏi hầm khiến tất cả mọi người đều giật mình một phen. Đường phố Seoul giờ tan tầm tấp nập, thật như trêu ngươi tâm trạng của anh Kim, tiếng thở bây giờ còn nặng hơn cả chì, chốc chốc lại mất bình tĩnh bấm còi một cái. Sau một hồi chật vật, cánh cửa dinh thự Queens đã dần dần hé mở, chú bảo vệ quen mặt còn cười chào anh rất niềm nở, chỉ có nụ cười đáp lại trên mặt ai kia đang méo xệch, trên đường hấp tấp là thế, nhưng giờ phút này chạy xe vào sân lại rất chậm, vừa lái vừa ngó nghiêng xung quanh, phút sau đã thấy Ji Won đang đứng trên ban công lầu trên vẫy vẫy. "Kim Soo Hyun-ssi, chủ tịch có dặn tôi xuống đón anh lên thư phòng" - anh thư ký thân cận đã ra tận cửa đón"Xin để tôi qua chào phu nhân một câu" - Soo Hyun thậm thụt mãi mới rặn được một câu, tim anh cũng đang chiêng trống ầm lên vì lo lắng. Cốt là đang kiếm cớ để không phải gặp chủ tịch Kim quá...vội."À hôm nay phu nhân có việc ra ngoài. Anh cứ lên tự nhiên, chủ tịch đang chờ trong thư phòng. Mời" - thư ký Doo hướng tay lên lầuNuốt khan một cái, Kim Soo Hyun không ngờ có ngày bản thân lại thành ra thế này. Để miêu tả chính xác thì đây không khác gì cảm giác của một người tay không vào hang cọp. Mỗi bước chân lên cầu thang đều nặng như mang chì, đi được quá nửa liền gặp Ji Won từ trong phòng đi ra với vẻ mặt không khá hơn anh là bao.*cốc cốc cốc*"Vào đi" - tiếng chủ tịch Kim vọng raCánh cửa từ từ hé mở, chủ tịch Kim vẫn còn chăm chú vào giấy tờ trên bàn, chưa ngước mặt lên"Appa" / "Annyeong hasimnikka, Kim sajangnim" - Cả Ji Won và Soo Hyun đều lên tiếngChủ tịch Kim vẫn lạnh tanh, không ngước mặt lên, đoạn trầm giọng ra lệnh - "Ji Wonie, con đi ra ngoài""Appa..." - cô cả ương bướng kì kèo một tiếng, nhưng chưa kịp nói gì thêm thì chủ tịch đã ngước nhìn lên rất nghiêm nghị.Ngậm ngùi quay ra ngoài, Ji Won để lại một căn phòng chỉ còn hai người đàn ông quan trọng nhất đời cô đang đối diện với nhau. Soo Hyun nãy giờ từ sau tiếng chào còn chưa ngẩng mặt lên nổi, vẫn là đang chờ phản ứng phía bên kia, khi mà anh có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ cứ tích tắc đến nao lòng."Cậu...có biết cậu đang làm gì không?" - mãi một lúc vị trưởng bối mới lên tiếng"Thưa, cháu biết" - giọng nói của Soo Hyun rất kiên định"Cậu không tự tin sao? Sao không ngẩng đầu lên?" - Kim Jae Gyun đóng cây viết lại, bắt đầu sắp xếp giấy tờ sang một bên"Thưa, cháu tự tin. Chỉ là muốn tỏ chút ăn năn, mong ngài đừng trách phạt Ji Won" - Soo Hyun lúc này mới đưa mắt nhìn lên, một ánh mắt ngoan cố nhưng cũng có phần chân thậtChủ tịch Kim cười một tiếng, "Nó là con gái của ta. Cậu không phải lo. Cậu nên lo cho bản thân đi""Thưa chủ tịch, trong chuyện này cháu thật chỉ lo lắng cho Ji Won. Còn về phần cháu... ngài muốn trừng phạt sao cũng được ạ" - Kim Soo Hyun dứt khoát"Cậu chắc chứ?" - thong thả ngả lưng ra ghế, chủ tịch Kim tay chống cằm còn mắt đăm đăm hướng về phía chàng trai trẻ"Thưa, cháu chắc chắn. Chỉ cần là Ji Won được vui vẻ" - ánh mắt Soo Hyun không chút do dự"Không. Ý ta là chắc về tình cảm cậu dành cho nó chứ?" - chủ tịch Kim vẫn không thay đổi thái độ"Thưa chủ tịch, cuộc đời cháu chưa từng chắc chắn về điều gì hơn là tình yêu dành cho Kim tiểu thư" - chỉ cần nhắc đến tên cô thì mắt Soo Hyun cũng sáng rực lên mấy tia trìu mếnPhía bên này vị trưởng bối cũng có chút động lòng, nhưng chưa vội - "Cậu biết nó là ai không?" "Nếu cháu không biết Ji Won là ai, thì có lẽ việc yêu đương của chúng cháu sẽ không phức tạp như bây giờ. Đúng không ạ?" - Soo Hyun không ngại đối chất - "Nhưng thưa ngài, Ji Won đối với cháu, cũng là trân châu bảo vật, không khác gì như đối với ngài, hay đối với bất kì ai khác. Cháu nguyện dùng đời này để nâng niu cô ấy"Gật đầu một cái, bây giờ chủ tịch Kim mới rời ra khỏi ghế, chậm rãi tiến về phía trước cùng vẻ mặt nghiêm nghị đến người khác phải toát mồ hôi, đã thế lại đứng đối mặt Kim Soo Hyun đến mấy phút không gì."Ta đồng ý!" - là chủ tịch Kim mất một lúc mới chủ động giải vây - "Cậu đã giúp đỡ ta không ít trong công việc, thậm chí còn không màng nguy hiểm lao vào đám cháy cứu lấy Ji Won. Cho đến giờ...cậu rất đáng tin trong mắt ta, nên hãy đối xử thật tốt với Ji Won nhé""Ch...Chủ tị...ch Kim" - đang từ chỗ nghiêm túc mà mấy lời vừa rồi làm miệng mồm Soo Hyun cứ lắp bắp cả lên - "Ngài...thật chứ ạ?""Ta là ai chứ? Ta là người sẽ bỡn cợt với đám trẻ cô cậu sao?" - chủ tịch Kim hừ một tiếng rồi tiến về tủ rượu - "Nhưng nói vậy không có nghĩa là đơn giản. Nếu cậu đã biết Ji Won đối với ta là vô giá, vậy nếu có lúc cậu làm nó bận lòng, chắc chắn cũng sẽ đi kèm theo hậu quả" "N...Nae" - Soo Hyun vui đến không nói nên lời, lập tức cúi gập người kính cẩn - "Chủ tịch Kim, xin cứ tin ở cháu. Ngài cứ tin ở cháu, cảm ơn ngài đã cho chúng cháu cơ hội quý giá này"Một ly rượu đưa ra trước mặt Soo Hyun, giây phút sau Kim Jae Gyun đã tự cụng một cái - "Ta là ai mà có quyền trao hay tước đi niềm vui của con gái chứ? Nhưng mong cậu nhớ rằng, ta sẽ luôn là hậu thuẫn lớn nhất của Ji Won. Chỉ cần nó đối đầu cậu, bất luận đúng sai thế nào, thì chúng ta cũng sẽ thành kẻ địch"HỌC YÊU - BÀI 8: QUYỀN LỢI LUÔN ĐI KÈM TRÁCH NHIỆM"Thưa ngài, cháu chắc chắn sẽ chu đáo" - Soo Hyun vui sướng cúi gập người lần nữa, rồi mạnh dạn uống hết ly rượu trên tay"Kim Ji Won cá tính có phần ương bướng, nó đã 21 rồi nhưng ở nhà vẫn rất được cưng chiều" - chủ tịch Kim bật cười một cái - "Cậu chiều được thì khá hơn ta nghĩ đấy! Cũng xứng đáng được ta tin tưởng rồi" "Cháu sẽ không làm ngài thất vọng ạ" - Soo Hyun đưa tay ra một cách đầy thiện chíChủ tịch Kim bây giờ mới lộ ra ý hậu thuẫn, gương mặt không còn chút nào căng thẳng, bắt lấy cánh tay trước mặt - "Gọi là bác đi. Đừng làm cho Ji Won thất vọng là được. Thôi, dù sao cũng đã đến đây. Cùng ở lại ăn tối nhé!"Nói xong người cha già thong thả bước ra ngoài, còn đúng lúc bắt gặp nay con gái cưng nãy giờ đang thập thò cố gắng nghe lén bên ngoài vừa bị ông bắt quả tang đến tim dừng hẳn một nhịp, chỉ giả vờ nhìn qua cô bé một cái rồi bước thẳng về phòng. Chậc, thư phòng chủ tịch là gì chứ? Là nơi có thể nghe lén dễ dàng vậy sao? Còn phải nói về anh Kim, giờ phút này là đang vui sướng đến mức tâm trí hỗn loạn, nãy giờ vẫn còn đứng yên một chỗ cười phớ lớ đến mấy phút cũng chưa định thần lại được. Báo hại bên ngoài Ji Won thấp thỏm không yên mất một lúc, chỉ đợi chủ tịch Kim vừa sập cửa phòng ngủ thì liền lập tức lao vào thư phòng kiểm tra - chỉ có một bóng lưng quay ra cửa bất động."S...Soo Hyun ahh...Oppa...Anh không sao chứ?" - Ji Won từ phía sau tiến lại giọng run như sắp khóc - "Appa đã làm gì anh ấy vậy???"Giây tiếp theo, giữa thư phòng của chủ tịch Kim Jae Gyun, có cái bóng đèn sáng rực trên trần làm chứng cho khoảnh khắc đôi môi của Soo Hyun quấn chặt lấy môi của Kim tiểu thư, không một chút kiêng dè, không một tia sợ hãi. Không như anh, Kim Ji Won bị "tấn công" tại chính nơi này, vào chính lúc này, chính là một cảm giác hốt hoảng tột độ, cô bé hoàn toàn không thể hiểu nổi Kim Soo Hyun lá gan lớn đến mức nào mà dám hôn cô đến mức khó thở như bây giờ?Cánh tay yếu ớt của Ji Won vẫn như mọi lần, bất lực cố đẩy người yêu ra - "S...Soo Hyun-ssi, đừng làm em sợ. Không được mà...Ở đây có camera" - một nét mặt hoang mang đến tội nghiệp"Appa của em đã đồng ý rồi! Còn kêu anh ở lại cùng ăn cơm!" - Soo Hyun miễn cưỡng du di cho người yêu chút oxy, đoạn ánh mắt lấp lánh hạnh phúc hoàn toàn hướng về cô, tiện tay nhéo má một cái rồi mới chịu theo người yêu ra ngoài.
- FLASHBACK -Không khí im lặng này như muốn bóp nghẹt trái tim người ngồi trong xe, hai bàn tay cô bé tội nghiệp cứ bấu chặt lấy nhau. Kim Ji Won có thể nghe rõ được tiếng thở của appa đang ngồi kế bên, sợ đến mức không dám quay sang nhìn. "Hai đứa...Chắc chắn không?" - chủ tịch Kim trầm giọng"Thưa appa...Con thật lòng với anh ấy" - Ji Won cúi đầu lí nhí "Con không tự tin sao?" - chủ tịch Kim quay sang con gái nhỏ"Ani~ Không phải" - Ji Won đột nhiên giật bắn mình, bật ngay chế độ mắt cún long lanh để điều chỉnh hình tượng bản thân - "Con rất tự tin, thưa appa""Hừm..." - chủ tịch Kim lại trầm ngâm một lúc - "Ngày mai bảo cậu ấy đến nhà ta, appa muốn gặp riêng cậu ấy"- END FLASHBACK -"Sao thế? Anh sợ à?" - Ji Won ngập ngừng - "Em thấy...cũng hơi đáng sợ""Không. Anh không sợ" - Soo Hyun lập tức đính chính - "Anh còn lo sẽ bị chặn cửa cơ. Ngoan nhé, chờ anh, mai anh nhất định sẽ đến!""Nhất định là chờ anh rồi" - Ji Won giọng có ý cười, bình tĩnh trấn an người yêuĐêm nay hẳn sẽ là một đêm dài với Soo Hyun, nhưng với Ji Won thì chưa chắc. Thật ra lúc trong xe appa mở lời, trong lòng cô có chút phân vân nhưng kỳ lạ thay, cũng có rất nhiều phần phấn khởi. Cũng như anh, Ji Won còn từng nghĩ là chủ tịch Kim có thể sẽ cấm cửa, hay cách ly, hay nhốt luôn bản thân mình mấy ngày, mấy tuần, hay thậm chí mấy tháng cơ...Nói chung trong tưởng tượng đã rất kinh khủng, nhưng ngoài mặt sao appa có nhiều vẻ điềm đạm hơn cô tưởng nhiều!———————————————Khởi đầu một ngày mới căng thẳng, hôm nay ngài bộ trưởng chạm mặt con trai ở hành lang còn không thèm ngoái nhìn lại, làm cho đầu của Soo Hyun cũng hơi giật giật mấy nỗi lo âu. Nhưng tạm gác chuyện này sang một bên, mục tiêu duy nhất trước mắt chỉ là để Ji Won được yên ổn rồi anh sẽ tính tiếp những chuyện còn lại.Hôm nay Seo Ye Ji mất công chờ cả buổi trưa dưới canteen cũng không gặp Kim Soo Hyun đi ăn, thật chưng hửng. Rõ là làm sao mà anh có tâm trạng để nuốt trôi cái gì, 8 tiếng đồng hồ sao trôi chậm khủng khiếp, mặc dù thường ngày anh là người điềm đạm, nhưng gương mặt anh Kim hôm nay khó coi vô cùng, cả ngày không ai dám lại gần. Soo Hyun cảm tưởng như mình đến dính vào cái ghế này luôn rồi vẫn chưa thấy tin báo từ Ji Won. Bây giờ chỉ cần một dòng tin, anh thề sẽ lập tức mặc kệ chúng sinh!"Appa và em về đến nhà rồi" - gần 6 giờ chiều điện thoại anh mới sáng lênBây giờ một phút cũng là lâu, Soo Hyun chỉ mất vài giây để phóng như bay ra khỏi ghế, công vụ giấy tờ gì cũng là điều thứ yếu, chiếc xe vít ga ra khỏi hầm khiến tất cả mọi người đều giật mình một phen. Đường phố Seoul giờ tan tầm tấp nập, thật như trêu ngươi tâm trạng của anh Kim, tiếng thở bây giờ còn nặng hơn cả chì, chốc chốc lại mất bình tĩnh bấm còi một cái. Sau một hồi chật vật, cánh cửa dinh thự Queens đã dần dần hé mở, chú bảo vệ quen mặt còn cười chào anh rất niềm nở, chỉ có nụ cười đáp lại trên mặt ai kia đang méo xệch, trên đường hấp tấp là thế, nhưng giờ phút này chạy xe vào sân lại rất chậm, vừa lái vừa ngó nghiêng xung quanh, phút sau đã thấy Ji Won đang đứng trên ban công lầu trên vẫy vẫy. "Kim Soo Hyun-ssi, chủ tịch có dặn tôi xuống đón anh lên thư phòng" - anh thư ký thân cận đã ra tận cửa đón"Xin để tôi qua chào phu nhân một câu" - Soo Hyun thậm thụt mãi mới rặn được một câu, tim anh cũng đang chiêng trống ầm lên vì lo lắng. Cốt là đang kiếm cớ để không phải gặp chủ tịch Kim quá...vội."À hôm nay phu nhân có việc ra ngoài. Anh cứ lên tự nhiên, chủ tịch đang chờ trong thư phòng. Mời" - thư ký Doo hướng tay lên lầuNuốt khan một cái, Kim Soo Hyun không ngờ có ngày bản thân lại thành ra thế này. Để miêu tả chính xác thì đây không khác gì cảm giác của một người tay không vào hang cọp. Mỗi bước chân lên cầu thang đều nặng như mang chì, đi được quá nửa liền gặp Ji Won từ trong phòng đi ra với vẻ mặt không khá hơn anh là bao.*cốc cốc cốc*"Vào đi" - tiếng chủ tịch Kim vọng raCánh cửa từ từ hé mở, chủ tịch Kim vẫn còn chăm chú vào giấy tờ trên bàn, chưa ngước mặt lên"Appa" / "Annyeong hasimnikka, Kim sajangnim" - Cả Ji Won và Soo Hyun đều lên tiếngChủ tịch Kim vẫn lạnh tanh, không ngước mặt lên, đoạn trầm giọng ra lệnh - "Ji Wonie, con đi ra ngoài""Appa..." - cô cả ương bướng kì kèo một tiếng, nhưng chưa kịp nói gì thêm thì chủ tịch đã ngước nhìn lên rất nghiêm nghị.Ngậm ngùi quay ra ngoài, Ji Won để lại một căn phòng chỉ còn hai người đàn ông quan trọng nhất đời cô đang đối diện với nhau. Soo Hyun nãy giờ từ sau tiếng chào còn chưa ngẩng mặt lên nổi, vẫn là đang chờ phản ứng phía bên kia, khi mà anh có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ cứ tích tắc đến nao lòng."Cậu...có biết cậu đang làm gì không?" - mãi một lúc vị trưởng bối mới lên tiếng"Thưa, cháu biết" - giọng nói của Soo Hyun rất kiên định"Cậu không tự tin sao? Sao không ngẩng đầu lên?" - Kim Jae Gyun đóng cây viết lại, bắt đầu sắp xếp giấy tờ sang một bên"Thưa, cháu tự tin. Chỉ là muốn tỏ chút ăn năn, mong ngài đừng trách phạt Ji Won" - Soo Hyun lúc này mới đưa mắt nhìn lên, một ánh mắt ngoan cố nhưng cũng có phần chân thậtChủ tịch Kim cười một tiếng, "Nó là con gái của ta. Cậu không phải lo. Cậu nên lo cho bản thân đi""Thưa chủ tịch, trong chuyện này cháu thật chỉ lo lắng cho Ji Won. Còn về phần cháu... ngài muốn trừng phạt sao cũng được ạ" - Kim Soo Hyun dứt khoát"Cậu chắc chứ?" - thong thả ngả lưng ra ghế, chủ tịch Kim tay chống cằm còn mắt đăm đăm hướng về phía chàng trai trẻ"Thưa, cháu chắc chắn. Chỉ cần là Ji Won được vui vẻ" - ánh mắt Soo Hyun không chút do dự"Không. Ý ta là chắc về tình cảm cậu dành cho nó chứ?" - chủ tịch Kim vẫn không thay đổi thái độ"Thưa chủ tịch, cuộc đời cháu chưa từng chắc chắn về điều gì hơn là tình yêu dành cho Kim tiểu thư" - chỉ cần nhắc đến tên cô thì mắt Soo Hyun cũng sáng rực lên mấy tia trìu mếnPhía bên này vị trưởng bối cũng có chút động lòng, nhưng chưa vội - "Cậu biết nó là ai không?" "Nếu cháu không biết Ji Won là ai, thì có lẽ việc yêu đương của chúng cháu sẽ không phức tạp như bây giờ. Đúng không ạ?" - Soo Hyun không ngại đối chất - "Nhưng thưa ngài, Ji Won đối với cháu, cũng là trân châu bảo vật, không khác gì như đối với ngài, hay đối với bất kì ai khác. Cháu nguyện dùng đời này để nâng niu cô ấy"Gật đầu một cái, bây giờ chủ tịch Kim mới rời ra khỏi ghế, chậm rãi tiến về phía trước cùng vẻ mặt nghiêm nghị đến người khác phải toát mồ hôi, đã thế lại đứng đối mặt Kim Soo Hyun đến mấy phút không gì."Ta đồng ý!" - là chủ tịch Kim mất một lúc mới chủ động giải vây - "Cậu đã giúp đỡ ta không ít trong công việc, thậm chí còn không màng nguy hiểm lao vào đám cháy cứu lấy Ji Won. Cho đến giờ...cậu rất đáng tin trong mắt ta, nên hãy đối xử thật tốt với Ji Won nhé""Ch...Chủ tị...ch Kim" - đang từ chỗ nghiêm túc mà mấy lời vừa rồi làm miệng mồm Soo Hyun cứ lắp bắp cả lên - "Ngài...thật chứ ạ?""Ta là ai chứ? Ta là người sẽ bỡn cợt với đám trẻ cô cậu sao?" - chủ tịch Kim hừ một tiếng rồi tiến về tủ rượu - "Nhưng nói vậy không có nghĩa là đơn giản. Nếu cậu đã biết Ji Won đối với ta là vô giá, vậy nếu có lúc cậu làm nó bận lòng, chắc chắn cũng sẽ đi kèm theo hậu quả" "N...Nae" - Soo Hyun vui đến không nói nên lời, lập tức cúi gập người kính cẩn - "Chủ tịch Kim, xin cứ tin ở cháu. Ngài cứ tin ở cháu, cảm ơn ngài đã cho chúng cháu cơ hội quý giá này"Một ly rượu đưa ra trước mặt Soo Hyun, giây phút sau Kim Jae Gyun đã tự cụng một cái - "Ta là ai mà có quyền trao hay tước đi niềm vui của con gái chứ? Nhưng mong cậu nhớ rằng, ta sẽ luôn là hậu thuẫn lớn nhất của Ji Won. Chỉ cần nó đối đầu cậu, bất luận đúng sai thế nào, thì chúng ta cũng sẽ thành kẻ địch"HỌC YÊU - BÀI 8: QUYỀN LỢI LUÔN ĐI KÈM TRÁCH NHIỆM"Thưa ngài, cháu chắc chắn sẽ chu đáo" - Soo Hyun vui sướng cúi gập người lần nữa, rồi mạnh dạn uống hết ly rượu trên tay"Kim Ji Won cá tính có phần ương bướng, nó đã 21 rồi nhưng ở nhà vẫn rất được cưng chiều" - chủ tịch Kim bật cười một cái - "Cậu chiều được thì khá hơn ta nghĩ đấy! Cũng xứng đáng được ta tin tưởng rồi" "Cháu sẽ không làm ngài thất vọng ạ" - Soo Hyun đưa tay ra một cách đầy thiện chíChủ tịch Kim bây giờ mới lộ ra ý hậu thuẫn, gương mặt không còn chút nào căng thẳng, bắt lấy cánh tay trước mặt - "Gọi là bác đi. Đừng làm cho Ji Won thất vọng là được. Thôi, dù sao cũng đã đến đây. Cùng ở lại ăn tối nhé!"Nói xong người cha già thong thả bước ra ngoài, còn đúng lúc bắt gặp nay con gái cưng nãy giờ đang thập thò cố gắng nghe lén bên ngoài vừa bị ông bắt quả tang đến tim dừng hẳn một nhịp, chỉ giả vờ nhìn qua cô bé một cái rồi bước thẳng về phòng. Chậc, thư phòng chủ tịch là gì chứ? Là nơi có thể nghe lén dễ dàng vậy sao? Còn phải nói về anh Kim, giờ phút này là đang vui sướng đến mức tâm trí hỗn loạn, nãy giờ vẫn còn đứng yên một chỗ cười phớ lớ đến mấy phút cũng chưa định thần lại được. Báo hại bên ngoài Ji Won thấp thỏm không yên mất một lúc, chỉ đợi chủ tịch Kim vừa sập cửa phòng ngủ thì liền lập tức lao vào thư phòng kiểm tra - chỉ có một bóng lưng quay ra cửa bất động."S...Soo Hyun ahh...Oppa...Anh không sao chứ?" - Ji Won từ phía sau tiến lại giọng run như sắp khóc - "Appa đã làm gì anh ấy vậy???"Giây tiếp theo, giữa thư phòng của chủ tịch Kim Jae Gyun, có cái bóng đèn sáng rực trên trần làm chứng cho khoảnh khắc đôi môi của Soo Hyun quấn chặt lấy môi của Kim tiểu thư, không một chút kiêng dè, không một tia sợ hãi. Không như anh, Kim Ji Won bị "tấn công" tại chính nơi này, vào chính lúc này, chính là một cảm giác hốt hoảng tột độ, cô bé hoàn toàn không thể hiểu nổi Kim Soo Hyun lá gan lớn đến mức nào mà dám hôn cô đến mức khó thở như bây giờ?Cánh tay yếu ớt của Ji Won vẫn như mọi lần, bất lực cố đẩy người yêu ra - "S...Soo Hyun-ssi, đừng làm em sợ. Không được mà...Ở đây có camera" - một nét mặt hoang mang đến tội nghiệp"Appa của em đã đồng ý rồi! Còn kêu anh ở lại cùng ăn cơm!" - Soo Hyun miễn cưỡng du di cho người yêu chút oxy, đoạn ánh mắt lấp lánh hạnh phúc hoàn toàn hướng về cô, tiện tay nhéo má một cái rồi mới chịu theo người yêu ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com