Long Fic Chanbaek Hoa Tuyet
-Cậu ăn sáng đi, tớ đã chuẩn bị rồi.Chanyeol nói, không giấu đi vẻ mong chờ từ người vừa bước xuống tầng 1.Baekhyun nhìn cậu rồi hướng mắt xuống phía dưới bàn ăn, nơi đã có sẵn hai đĩa trứng ốp la và hai cốc sữa trên mặt bàn.-Cảm ơn, nhưng tôi không muốn uống sữa.Baekhyun nói, trong khi với tay lên tủ để lấy gói cà phê hòa tan.-Là vì tớ làm nên cậu không ăn? Trước đây cậu luôn thích uống sữa mà.Chanyeol cúi đầu, lướt chiếc dĩa trên mặt miếng trứng đang nằm vô tội trên đĩa. Lúc trước, cậu ấy luôn luôn thích uống sữa, với mục tiêu tăng trưởng chiều cao thật nhanh chóng, nhưng kết quả thì sao? Vẫn là kém cậu gần một cái đầu. Nghĩ tới điều này khiến Chanyeol không thể không cảm thấy chút hả hê.Cậu ấy uống cà phê từ bao giờ?Baekhyun thực sự đã thay đổi, hay vốn dĩ cậu ấy luôn luôn như vậy?-Như cậu nói, đó là chuyện trước đây, đừng lo, tôi sẽ ăn trứng. Dù sao thì đổ đi cũng sẽ rất phí phạm.Baekhyun chẳng buồn nhìn lên, trong khi đổ nước nóng vào cốc cà phê của mình.Ngay lập tức, mắt Chanyeol sáng bừng đầy hạnh phúc. Cậu ấy không có ghét mình, cậu ấy chịu ăn thức ăn của mình làm là không ghét mình. Nhưng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó của cậu, cũng nhanh chóng bị dội cho một gáo nước lạnh.-Lần sau không cần chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi. Chúng ta không thân thiết đến mức độ đó.-Cậu nói không thân thiết? Trong khi chúng ta là vợ chồng?Chanyeol găm mạnh chiếc dĩa vào miếng trứng, kiềm chế cơn giận đang bốc hỏa trong cơ thể.-Chỉ có cậu nghĩ vậy thôi.Baekhyun vẫn thờ ơ nói, cùng lúc điềm nhiên nhai miếng trứng trong miệng.-Tớ đi thay đồ trước.Chanyeol đặt chiếc dĩa xuống mặt đĩa và đứng lên. Cậu không thể ngồi đây, đối diện với khuôn mặt dửng dưng của Baekhyun thêm một chút nào nữa. Cậu không thể phủ nhận rằng, cho dù cậu vẫn còn yêu cậu ấy rất nhiều, nhưng tình yêu của cậu, dù có mãnh liệt đến mức nào, cũng không đủ để đẩy lùi sự giận dữ và đau đớn đang dâng lên mạnh mẽ trong trái tim cậu.-Vì cậu đã nấu nên tôi sẽ rửa bát._______________Baekhyun bước xuống từ chiếc xe thể thao sang trọng và đắt đỏ, lờ đi mọi ánh mắt ngưỡng mộ đang chăm chú nhìn vào cậu. Cậu khẽ cười nhạt, đồng tiền, quả thực rất có giá trị, không chỉ vật chất, mà còn cả tinh thần. Ai nói tiền không mang lại hạnh phúc, có chăng chỉ là chưa biết cách tạo ra hạnh phúc từ tiền mà thôi. Cho dù họ không biết bạn là ai, nhưng nếu bạn khoác lên mình những bộ cánh đắt tiền, sở hữu một chiếc xe đời mới, vậy là khối kẻ sẽ nhìn bạn với ánh mắt ngưỡng mộ. Trong số những kẻ ấy, nhất định sẽ có kẻ cố gắng tìm cách làm quen với bạn, rồi tìm cách moi móc lợi dụng chút đỉnh từ bạn.Đừng nói suy nghĩ trong cậu thực dụng quá mức, cậu chỉ đang miêu tả thực tế phũ phàng của cuộc sống này mà thôi.Bước qua cánh cửa kính, anh nhân viên giữ cửa, vẫn như năm đó, cúi chào tất cả những ai vừa bước qua cánh cửa này.Năm đó, cậu chỉ là một cậu thanh niên bình thường, vì có bạn trai là đại thiếu gia, không như bao đôi tình nhân khác, hẹn hò nhau ở những quán ăn vặt lề đường hay rạp chiếu phim, mà phải là mua đồ ở một trung tâm thương mại sang trọng. Khi bước qua cánh cửa, cậu đã choáng ngợp bởi khung cảnh ở bên trong, đại sảnh rộng lớn với sàn nhà được lau sạch bóng, ánh sáng lung linh tỏa ra từ những chiếc đèn trùm từ trên cao, những bản nhạc du dương được phát lên, hòa quyện với không khí lịch sự và trang trọng của nơi này.Đẹp, nhưng sao quá ngột ngạt.Cậu nhớ rằng khi đó, cậu đã không ngại ngần mà bước thẳng ra ngoài qua cánh cửa phía đối diện.Nơi này thật sự không hợp với những người như cậu. Nó khiến cậu nhận ra rằng, khoảng cách giữa cậu và Chanyeol thật sự xa vời.Tuy nhiên, ngày đó, cậu biết Chanyeol đúng là đại thiếu gia con nhà quyền quý, chỉ không ngờ đến, cậu ấy lại là chủ sở hữu tương lai của nơi này, và "một số" hạng mục công trình khác, kiểu như vài tòa chung cư cao cấp chẳng hạn.Bây giờ trở lại đây, với một tâm thế khác, quả thực suy nghĩ cũng không còn non nớt như ngày nào.Có ai ngờ được rằng, cậu bé ngày ấy, không đủ vững vàng để đặt chân vào nơi này, tương lai sẽ lại là vợ của chủ sở hữu nơi đây.Một người đàn ông trung tuổi nhã nhặn bước về phía hai người, cúi chào họ.-Cậu chủ, Chủ tịch đang đợi cậu trên phòng làm việc.-Đây là giám đốc Hwang, phụ trách quản lý nhân sự của công ty. – Chanyeol giới thiệu người nọ với cậu.-Chào ngài. – Baekhyun chìa tay ra, nở nụ cười. – Tôi là Baekhyun, mong ngài giúp đỡ.Dọc đường đi, những nhân viên nữ trong các cửa hàng không hề che dấu ánh mắt dõi theo bước chân của hai người. Baekhyun đánh mắt sang người bên cạnh, khẽ cười. Cũng không thể trách họ được, giám đốc của họ có tài, có tiền, có sắc, phụ nữ có thể không khát khao sao? Chỉ trách, người đàn ông này đã không còn độc thân để họ mơ tưởng nữa. Nhưng cũng đâu có sao, biết đâu một thời gian nữa, anh ta lại ly hôn chẳng hạn. Đâu có ai đánh thuế giấc mơ, nên nếu có chút mơ mộng, thì cũng cứ để mặc tâm hồn bay bổng như nó muốn thôi.-Tại sao cậu lại nhìn tớ rồi cười? Là ghen với mấy cô nữ nhân viên đó sao?Chanyeol hỏi khi cánh cửa thang máy chuyên dụng dành cho lãnh đạo cấp cao đóng lại.-Những chuyện thế này, nói ra ở đây e rằng không thích hợp, đúng không Chanyeol?Baekhyun ngọt nhạt.Chanyeol có chút hơi hoảng hốt, thái độ này của cậu ấy chẳng phải quá sức thân thiết sao? Nhưng cậu đã nhanh chóng nhận ra rằng, nếu không phải có sự xuất hiện của giám đốc Hwang trong thang máy này, e rằng Baekhyun sẽ chẳng thèm nói chuyện với cậu.Baekhyun vẫn luôn mang trong mình lớp mặt nạ hoàn hảo, chỉ cần cậu không muốn gỡ bỏ nó, người khác không thể chạm vào cậu.Họ đi dọc theo hành lang trải dài, sàn nhà vẫn bóng loáng, chỉ khác, nơi này không có âm nhạc du dương, cũng không có những ánh điện lung linh.Cánh cửa gỗ to lớn được đẩy vào, để lộ ra căn phòng làm việc rộng rãi. Có một chiếc kệ lớn được kê sát tường, trên đó đặt các giải thưởng cũng như bằng khen, giấy chứng nhận cho sự thành đạt trên thương trường của doanh nghiệp này. Một mảng tường là kính, đón nhận toàn bộ ánh sáng từ bên ngoài. Ở giữa là một bộ sofa rộng lớn mầu nâu trầm, tương phản với màu kem sữa của 4 bức tường nhưng lại hài hòa cùng với những nội thất bằng gỗ bên trong căn phòng. Chiếc bàn làm việc to lớn và đồ sộ nằm ở phía trong cùng, bên cạnh là giá sách lớn. Hầu hết tài liệu và các hợp đồng đều được đặt trên này, cùng với các đầu sách mà chủ nhân căn phòng này ưa thích.Baekhyun phải thừa nhận rằng, mình thực sự rất ngưỡng mộ người phụ nữ này, có thể lăn lộn trên thương trường lâu năm như vậy, lại có thể khuynh đảo nền kinh tế, không thể là người tầm thường.-Baekhyun đến rồi sao?Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn về phía cửa phòng, sau đó nở một nụ cười ấm áp. Baekhyun có một tia chua xót trong lòng, những người đã dạn dĩ và trải đời lâu đến như vậy, miệng cười thì có nghĩa là cười sao? Nếu như nụ cười của bà chỉ là một phép xã giao thông thường, thì đứa cháu rể hờ này thực sự có chút đau lòng.Hình như cậu đã suy nghĩ quá nhiều thì phải, đa đoan thế này có vẻ không giống cậu cho lắm.Có lẽ bà ấy thích cậu, nghĩ tích cực một chút, cũng không ảnh hưởng đến ai.-Cháu chào bà.-Tại sao cháu cũng vào cùng cậu ấy mà bà lại lờ cháu đi?Chanyeol gào lên, giọng nói kèm chút ghen tỵ.-Ta có thể nhẹ nhàng với cái giọng điệu gào rú đó của cháu sao? – Đặt chiếc kính xuống mặt bàn, người phụ nữ lớn tuổi nheo mắt.-Bà đối xử bất công. – Chanyeol lẩm bẩm.-Đêm qua Chanyeol có bắt nạt cháu không?Bà của Chanyeol hỏi cậu, đồng thời liếc mắt về phía cái gã đang há hốc mồm vì choáng bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com