Long Fic Chanbaek Hoa Tuyet
5 phút sau, một cái đầu lô nhô thò ra bên ngoài cánh cửa.-Được rồi đấy, cậu vào đi.Chanyeol theo vô thức mà đưa tay lên, xoa đầu cậu ấy.Đến lúc ý thức được mình vừa làm gì, thì bàn tay cậu đã đặt lên mái tóc bù xù của người kia. Baekhyun mở to mắt nhìn cậu, trong khi cậu cũng dần trở nên khó xử không kém.Càng ngày càng không làm chủ được bản thân nữa rồi.-Mau vào đi.Baekhyun khẽ gạt tay Chanyeol xuống, nhỏ giọng.-Vào đi, còn đứng đó làm gì nữa.Mẹ Baekhyun hắng giọng, thúc giục Chanyeol. Dường như bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người vừa xảy ra trước mắt bà, bà không để tâm cho lắm.Chắc hai đứa trẻ còn đang giận dỗi nhau chuyện cỏn con nào đó. Tuổi trẻ mà, nhanh giận, nhưng cũng nhanh lành.Đó là những suy nghĩ trong bà. Đó là bởi vì bà không biết rằng, vết thương giữa hai người đã tồn tại được 4 năm, đã lành, nhưng vẫn để lại sẹo.Một người đang cố xóa mờ nó, còn một người vẫn đang bị vết sẹo cũ làm cho nhức nhối.-Chúc mẹ ngủ ngon.Chanyeol cúi đầu, rồi vui vẻ bước chân vào trong phòng Baekhyun.Căn phòng này thực sự cũng không khiến Chanyeol bất ngờ cho lắm. Vẫn là hai tông màu đen – trắng đơn giản.Hình như bất cứ căn phòng nào Baekhyun đã từng ở đều mang một sắc thái như vậy.Đen – trắng, hai khối màu tương phản nhau rõ ràng, không có sự nhập nhòe màu sắc. Giống như chủ nhân của nó vậy, dám yêu, dám hận, dám nói.-Tôi yêu cậu thì đã sao? Tôi thừa nhận. Nhưng tôi không muốn ở bên cậu.Chanyeol nhớ rằng Baekhyun đã từng nói một câu như vậy.Nội thất của căn phòng cũng không có nhiều, một chiếc giường đơn, một chiếc tủ gỗ đựng quần áo, một bàn học được gắn liền với giá sách. Ngoài ra không còn vật dụng nào khác. 4 bức tường trắng cũng không hề được gắn lên đó một thứ gì, đơn điệu đến lạnh nhạt.-Phòng của một người bình thường chỉ vậy thôi, cậu đừng soi xét nhiều quá. Cuộc sống trước đây của tôi chính là như vậy, không giống như công tử con nhà danh gia vọng tộc như cậu, sinh ra đã ngậm trong miệng thìa vàng.Baekhyun ngồi trên giường, đong đưa chân.-Lúc nãy cậu vào phòng làm gì vậy? Căn phòng này hình như không có gì phải dọn dẹp.Đôi chân đang đung đưa khựng lại, chạm vào mặt sàn.Đúng, Chanyeol đoán không sai, cậu không vào phòng để dọn dẹp.Nhưng cậu cũng không thể thừa nhận với cậu ấy rằng, cậu vào phòng để cất giấu tất cả những vật kỉ niệm giữa hai người.Nếu như Chanyeol để ý kĩ một chút, sẽ nhận ra trên giá sách kia, không chỉ có sách, có vài món đồ đã từng được đặt ở đó.Hay trên mặt bàn kia, đã từng có một khung ảnh được đặt ở góc bàn.Baekhyun đã kiểm tra kĩ càng từng ngóc ngách trong phòng, cất gọn chúng vào một chiếc thùng cactoon nhỏ, rồi đặt nó trong chiếc tủ quần áo.Cậu tuyệt nhiên không thể để Chanyeol nhận ra rằng cậu vẫn còn giữ lại hình ảnh của cậu ấy nhiều như thế nào.Đáng lẽ những món đồ đó, đã phải được cất gọn từ lâu. Không đúng, phải là vứt bỏ từ lâu.-Cậu đi tắm trước đi. – Baekhyun bước về phía tủ quần áo, lôi ra một bộ đồ ngủ kẻ sọc xanh biển – Mặc tạm bộ này đi, tôi mặc hơi rộng nhưng với cậu chắc vẫn là cộc.-Ừ – Chanyeol đưa tay ra nhận bộ quần áo – Lát nữa gặp lại cậu.Khi Chanyeol trở lại phòng thì đã thấy người kia nằm cuộn tròn trên giường ngủ ngon lành từ khi nào rồi.-Tôi còn đang muốn hỏi mượn cậu cái máy sấy mà.Lau qua lại mái tóc còn đang ẩm, Chanyeol khẽ lẩm bẩm.Vắt chiếc khăn quanh cổ, Chanyeol bước nhẹ nhảng rồi ngồi bệt xuống đất, cằm cậu tựa lên đệm giường, trong khi đôi bàn tay to lớn và thô kệch nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của người nọ.Đột ngột, Baekhyun mở trừng mắt, nhìn xoáy vào Chanyeol.-Nhìn ngắm như vậy đủ rồi đúng không?-Tớ làm cậu dậy à?Chanyeol lúng túng mà bỏ tay xuống, đứng thẳng dậy bên mép giường, đầu cúi gằm xuống đất giống như trẻ con mắc tội đang bị mắng.-Tôi đi tắm. Giường hơi bé, cậu chịu khó chút vậy. Nếu không muốn, thì nằm đất đi.-Không, không, tớ chịu được, tất nhiên là chịu được.Chanyeol lập tức ngẩng mặt dậy, rồi liến thoắng không ngừng.-Cậu mặc bộ này nhìn đúng là cộc thật.Baekhyun soi xét rồi lững thững bỏ ra ngoài.Đợi đến khi bóng dáng nhỏ bé kia khuất sau cánh cửa, Chanyeol mới hồi phục tâm trí.Nằm chung.Nằm chung giường.Là nằm chung với nhau trên một chiếc giường đó. Chanyeol lăn lộn trên chiếc giường nhỏ, cười hí hửng không ngừng, trong khi hai gò má thì đã bắt đầu đỏ ửng tự bao giờ.Lại tiếp tục lăn lộn như thằng dở hơi, và miệng thì không khép lại được.Hậu quả cuối cùng và tất yếu, đó là thân hình 1m85 tiếp xúc với sàn nhà một cách vô cùng êm ái.Nhưng điều đau đớn hơn nỗi đau về thể xác mà cậu đang phải chịu đựng lúc này, đó chính là Baekhyun đã tắm xong, vừa mở cửa bước vào phòng. Thời gian canh chuẩn xác đến không ngờ, đủ kịp để chiêm ngưỡng màn bay toàn thân từ trên giường xuống đất của Chanyeol.-Cậu thực sự là thích nằm trên sàn nhà đúng không?Baekhyun nhướn mày, kèm cái nhếch môi đầy khinh bỉ.Chanyeol chỉ biết xấu hổ mà cúi đầu, tự nguyền rủa bản thân.-Rốt cuộc cậu đã làm gì mà cái giường nó biến thành như thế này hả?Baekhyun hơi cao giọng, khiến Chanyeol đang trong quá trình lồm ngồm bò dậy giật mình.Tiếp tục được thu vào tầm mắt những thứ cực kì muốn tiếp tục quá trình xấu hổ của bản thân.Trước khi cậu bước vào và trèo lên chiếc giường đó, thì nó cực kì gọn gàng với lớp ga được trải phẳng, chăn cũng được gấp gọn. Nhưng bây giờ thì cậu thực sự không phân biệt được đâu là ga, đâu là chăn nữa, khi mà chúng lẫn lộn và được trộn tung tóe với nhau, bởi chính màn lăn lộn vì những suy nghĩ không thể thiếu nữ hơn của cậu.-Tớ dọn ngay, dọn lại ngay đây.-Cậu có 3 phút.Baekhyun khoanh tay đứng ở cạnh giường, nhìn ông chủ của một tập đoàn gia thế đang lúi húi trải chăn đệm lại cho mình.3 phút sau, mọi sự lại trở về yên bình như nó vốn có.-Đi ngủ!Baekhyun ngắn gọn nói, rồi trèo lên giường, đắp gọn chăn cho mình. Không biết rằng thanh niên Park Chanyeol đang khóc không ra nước mắt."Nằm chung mà chỉ có đi ngủ thì còn muốn khóc hơn"...-Đừng có suy nghĩ nhiều nữa, đi ngủ đi. Sáng mai phải về sớm.Chanyeol giật mình, nhăn nhó nhưng cũng im lặng mà bò lên phần giường còn lại.Thôi thì đành đi ngủ vậy. T_T...Chiếc xe lăn bánh đều đều bên con đường cạnh bờ biển. Baekhyun hạ cửa kính, tận hưởng những làn gió biển cuối cùng, trước khi cậu phải trở lại cuộc sống của một nhân viên văn phòng căng thẳng và bận rộn.Chanyeol mở hộp chứa đồ, lấy ra lọ kẹo đã luôn được đặt trong đó.Lọ kẹo gần như còn nguyên, cậu vẫn là không thích ăn đồ ngọt.-Này, cho cậu.Baekhyun nhướn mắt lên nhìn cậu, nhưng cũng chỉ gật đầu, im lặng nhận lấy lọ kẹo, bóc lớp giấy gói và bỏ vào miệng.-Cậu muốn ăn không?-Không.Chanyeol khẽ lắc đầu, mỉm cười. Bất chợt, cậu nhớ lại đêm qua, có người nào đó cứ rúc vào ngực cậu tìm hơi ấm mà ngủ ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com