TruyenHHH.com

Long Du Thien Khe Rong Boi Suoi Can

Vừa qua năm mới, Nguyệt Khê đã nhận được điện thoại của chủ nhiệm khoa thông báo việc cậu xin ở lại trường làm trợ giảng bị từ chối. Cũng chả trách, đám người của La gia phá rối như thế, cậu muốn được nhận cũng khó. Nguyệt Khê thở dài, thôi quên đi, vấn đề việc làm từ từ giải quyết sau, số tiền ông già để lại cho cậu vẫn đủ dùng vài năm, tuy không đủ cho cả đời. Mà cậu học bên khoa văn, việc viết bản thảo tất nhiên phải có, hơn nữa viết bản thảo không quy định thời gian hành chính cụ thể, coi như là một nghề thích hợp với cậu.

Dù đã dọn đến ở chung với Long Thiên Thích, thời gian hai người ở cạnh nhau mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ tám giờ, cậu còn đến mười sáu giờ tự do, nên thời gian cũng coi như cho phép.

Trong khoảng thời gian này, Thương Phong Dật có gọi đến vài lần nhưng cậu thật sự không có can đảm trái lệnh Long Thiên Thích. Nhớ tới chuyện này, trong lòng Nguyệt Khê lại buồn bực, lẩm nhẩm tính, thời gian cậu hẹn hò cùng Long Thiên Thích xem ra cũng không ngắn, vì cái gì hứng thú của anh vẫn không thấy giảm?

Hơn nữa ngoại trừ cái tính độc đoán làm cho người ta không thể chịu đựng được ra, Long Thiên Thích đối với cậu càng ngày càng quan tâm. Quần áo cậu mặc, Long Thiên Thích cho người làm cả một tủ lớn; cậu thích món nào, trên bàn ăn đều có thể nhìn thấy; đi trên đường, chỉ cần Nguyệt Khê liếc mắt nhìn đồ vật nào đó quá ba giây, lập tức thứ ấy sẽ bị đóng gói đưa về nhà; nói chung ngoại trừ lúc ở trên giường, còn lại tất cả đều chiều theo ý cậu.

Có đôi khi Nguyệt Khê cảm thấy, nếu bình chọn top mười người yêu tốt nhất, Long Thiên Thích không chừng còn có thể nằm trong số đó. Nói thật, được một người như vậy yêu thích cảm giác thật sự không tồi, nhưng cậu vẫn thấy anh quá mức độc đoán.

Chẳng lẽ cậu nên nghe theo lời đề nghị của Ken thật sao?

Nguyệt Khê đang ngồi trên giường nhìn nội dung yêu cầu của bản thảo, di động đột nhiên đổ chuông, là tổng biên tập gọi tới.

"Chào anh, em Nguyệt Khê đây." Nguyệt Khê xưng tên trước, cậu mới vào nghề, đối với mọi người đều rất lễ phép.

"Ngại quá, giờ này còn gọi cho cậu." Giọng của tổng biên tập khá vui vẻ.

"Có phải bản thảo em vừa gởi hôm qua cần phải sửa lại không?" Nguyệt Khê hỏi.

"Đúng vậy!"

"Cậu..." Tổng biên tập bên kia vừa muốn nói gì đó, bên này Nguyệt Khê đã chú ý thấy cửa phòng đang bị đẩy ra, cậu ngẩn người, Long Thiên Thích đã về rồi sao? Cậu nhanh chóng quay sang nói với tổng biên tập. "Giờ em có chút việc gấp, lát nữa chúng ta lên mạng trao đổi sau nhé."

Nhưng Nguyệt Khê chưa kịp cắt cuộc gọi, bàn tay Long Thiên Thích đã nhanh hơn, giằng lấy điện thoại trong tay cậu.

"Nguyệt Khê..." Đầu dây bên kia gọi cậu.

"Tìm cậu ấy có chuyện gì không?" Long Thiên Thích hỏi.

Nguyệt Khê nghe vậy thì nhìn anh bất mãn.

"Anh là...?" Tổng biên tập sửng sốt một chút, nhất thời không có phản ứng.

"Anh ấy là người yêu của tôi, chúng tôi hiện giờ đang sống chung." Người trả lời chính là Nguyệt Khê, tuy rằng điện thoại không ở trong tay cậu, nhưng chỉ cần cậu nói lớn một chút, bên kia cũng có thể nghe được.

Long Thiên Thích không phải muốn cậu nói như vậy sao?

Quả nhiên, nghe được câu này Long Thiên Thích có vẻ rất vừa lòng, đem điện thoại trả cho Nguyệt Khê, cậu nhìn nhìn điện thoại rồi cáu kỉnh nói. "Hay quá, tắt máy mất rồi."

"Không vui khi tôi lấy điện thoại của em sao?" Long Thiên Thích cười hỏi.

Nguyệt Khê trợn trắng mắt, cố nhịn xuống cơn tức trong lòng. "Lấy cũng lấy rồi, giờ còn giận làm gì nữa."

Long Thiên Thích cười hôn nhẹ hai má cậu, anh nhìn bộ quần áo ngủ hình con chuột của Nguyệt Khê mà khen. "Bộ đồ thật đáng yêu."

"Phải không?" Nguyệt Khê ngạc nhiên nhìn chính mình. Cái này cậu chỉ tiện tay chọn, thật ra cũng không cần, chỉ là đi đường thấy hay hay nên ghé vào mua, coi như áo dài để mặc, rộng thùng thình đến nỗi có thể đem cậu che mất.

Hôm chuyển nhà Long Thiên Thích đi cùng cậu, anh chỉ nhìn lướt qua một chút rồi lập tức bỏ của ôm theo người. Long Thiên Thích bảo cậu cái gì cũng không cần dọn đi, toàn bộ mua mới, chưa đầy nửa ngày sau, tất cả nhu yếu phẩm của cậu Long Thiên Thích đã cho người chuẩn bị đầy đủ, không chỉ vật dụng cơ bản hàng ngày, đến quần áo và những thứ linh tinh khác anh cũng mua mới toàn bộ, Nguyệt Khê nhìn thấy mà buồn bực không thôi.

Cậu không phải là thú cưng được nuôi dưỡng, lại càng không phải là phụ nữ, không cần phải sống dựa vào đàn ông.

"Đúng rồi, tiền tôi đưa em, vì sao em chưa bao giờ dùng qua?" Long Thiên Thích đột nhiên hỏi.

Cho dù anh đối với quần áo thật sự không hiểu lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra trên người Nguyệt Khê đều là những món đồ siêu rẻ.

"Đây chỉ là thói quen của người nghèo như em thôi, hơn nữa người xưa nói, tiêu xài quen tay, đến lúc hết tiền mới biết khó ." Nguyệt Khê thản nhiên trả lời.

"Chẳng lẽ em sợ sau này tôi không có tiền nuôi em sao?" Long Thiên Thích không khỏi bật cười, anh kéo Nguyệt Khê về phía mình, để hai người song song ngồi trên giường. Anh ôm chặt cậu thủ thỉ. "Ngày đó vĩnh viễn cũng sẽ không đến, thật không ngờ còn có người lo tôi bị phá sản đấy. Em yên tâm, bất cứ khi nào, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi tuyệt đối vẫn nuôi được em thật tốt."

Nguyệt Khê cúi đầu không nói gì. Tranh luận với Long Thiên Thích là chuyện cực kỳ nhàm chán, hơn nữa chắc chắn sẽ không bao giờ có kết quả tốt, cậu không muốn lãng phí nước bọt.

"Làm sao vậy?" Long Thiên Thích chú ý tới phản ứng bất thường của cậu.

"Không có gì." Nguyệt Khê thản nhiên trả lời, tránh khỏi vòng tay anh, không ngờ Long Thiên Thích càng ôm chặt hơn. Nguyệt Khê nói. "Để em đi nấu cơm."

"Lát nữa hẵng đi." Long Thiên Thích nói xong, gần như cưỡng chế xoay mặt Nguyệt Khê lại đối diện với mình, hỏi. "Nói tôi nghe, chuyện gì làm em không vui?"

Bị người quản thúc như vậy cậu có thể vui nổi sao? Mấy tháng qua, cậu có dùng tiền của anh hay không, đi nơi nào, nói chuyện với ai, điện thoại cho người nào, mặc quần áo như thế nào... không chuyện gì là anh không biết.

Hiện tại ngay cả một chút cảm xúc dao động cũng phải giải thích nguyên nhân, cậu thật muốn phát điên lên để quên luôn mọi thứ.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Long Thiên Thích lại mở miệng. Không nghe thấy câu trả lời, anh dường như không hài lòng.

Nguyệt Khê hít sâu một hơi, đột nhiên vươn hai tay ôm cổ Long Thiên Thích, dựa đầu lên bờ vai anh, như vậy cậu sẽ không phải đối mặt với anh, lúc này mới nói. "Vừa rồi tổng biên tập gọi tới, nói bản thảo phải sửa."

"Chỉ là việc nhỏ." Long Thiên Thích cười nói. "Viết mấy thứ kia hao tổn tinh thần lắm, về sau tôi nuôi em, em không cần phải đi làm công cho người khác."

Nguyệt Khê cúi đầu cười khổ, anh thật sự cho rằng mình đang nuôi thú cưng sao? Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác bất lực, không thể không thừa nhận, nói chuyện với Long Thiên Thích chẳng khác nào dùng lược chải tóc cho thầy tu.

Nguyệt Khê âm thầm thở dài, nhưng cũng không nói gì, chỉ buông Long Thiên Thích ra, nhỏ nhẹ. "Được rồi, em đi nấu cơm."

"Không cần, tôi đã đặt cơm rồi, một lát sẽ có người đưa tới." Long Thiên Thích yêu chiều cười với cậu. "Mấy ngày rồi tôi không gặp em, hiện tại chỉ muốn ăn em thôi."

Lời vừa nói xong, Nguyệt Khê đã bị đẩy xuống giường, mà bàn tay của Long Thiên Thích cũng đã thò vào trong quần áo cậu, Nguyệt Khê bất lực nhắm mắt lại, tùy ý anh muốn làm gì thì làm. Đột nhiên Long Thiên Thích buông cậu ra, Nguyệt Khê ngạc nhiên mở mắt, đối diện với cậu là đôi con ngươi màu đen đang dần trở nên lãnh đạm.

Nguyệt Khê đứng dậy, nhìn sắc mặt anh, rồi vòng tay sang ôm anh thỏ thẻ. "Em đói bụng thật mà, hay là thế này, mình ăn cơm trước rồi em sẽ giúp anh tắm rửa."

"... Được."

***

"Ken, lầu sáu phòng 126, có người bao đêm."

"Biết rồi, tôi sẽ lên ngay." Ken mệt mỏi trả lời, hôm qua vừa tiếp một tay khách vô cùng bệnh hoạn, hại cậu ta đến trưa ngày hôm sau mới có thể miễn cưỡng xuống giường.

Hít một hơi sâu, sửa sang lại quần áo một chút, dù làm nghề gì đi nữa thì ngoại hình đều rất quan trọng, đây vẫn là quan niệm xưa nay của cậu ta.

"Tôi là Ken, tôi vào được chứ ạ?" Ken cố gắng nói chuyện thật mềm mỏng, mấy tháng qua, đối với việc này cậu ta đã rút ra một chút kinh nghiệm, chỉ cần không phải là loại khách biến thái, cậu ta sẽ không để mình bị thương.

Bên trong không ai đáp lời.

Ken trực tiếp đẩy cửa vào, nhìn thấy người ngồi trên sofa thì sửng sốt một chút, nhưng vẫn lễ phép mỉm cười. "Long tiên sinh."

Long Thiên Thích nhìn cậu ta, ra lệnh. "Ngồi đi."

"Cám ơn Long tiên sinh." Ken thong thả đến ngồi ở sofa bên cạnh, im lặng chờ Long Thiên Thích mở miệng.

"Tại sao lại đến một nơi thế này?" Long Thiên Thích lãnh đạm hỏi, nhưng dường như có ý chỉ trích.

"Để trả nợ." Ken bình tĩnh đáp lời. "Nói vậy ngài đã biết, dòng họ Nguyên giờ chẳng còn gì, dù đem tất cả gia sản đi bán vẫn còn nợ rất nhiều..."

"Ta muốn nghe sự thật." Long Thiên Thích lạnh lùng cắt ngang.

"Đây là sự thật." Ken cũng lạnh nhạt trả lời.

"Thiếu niên thiên tài mười ba tuổi đã tốt nghiệp khoa kinh tế đại học Harvard mà phải liều chết trả nợ sao?" Long Thiên Thích trầm giọng.

"Là chủ nợ yêu cầu, tôi cũng không có biện pháp." Ken vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong một thoáng, đôi con ngươi màu đen ánh xanh kia gần như trừng lớn, hiện lên một tia hận ý không thể che giấu.

"Sao?" Long Thiên Thích ngạc nhiên.

Ken chậm rãi mở miệng, đôi mắt màu xanh đen mang theo ánh nhìn ngạo mạn. "Tôi Nguyên Tú Nhân, dòng dõi Nguyên gia, ngay từ nhỏ đã được giáo dục một cách ưu tú, thấm nhuần lễ nghĩa liêm sỉ, nếu không phải bị cưỡng ép đến cực hạn, ngài nghĩ tôi làm sao có thể đến loại địa phương này làm loại công việc này."

Long Thiên Thích chau mày, có điểm tin tưởng lời Ken nói là sự thật.

Ken ngẩng đầu nhìn anh, hít sâu một hơi như muốn cố gắng bình tĩnh trở lại, nói tiếp. "Là Long Tuấn Khanh đẩy tôi đến đây, cậu ta tự mình đưa tới."

Long Thiên Thích trầm mặc.

Ken bật cười thành tiếng, chậm rãi nói. "Xem ra ngay cả ngài cũng chưa nghĩ đến. Tôi nói ra lời này sẽ làm ngài không vui, nhưng sự thật là, so với ngài, Long Tuấn Khanh còn tàn nhẫn hơn nhiều lắm. Chắc ngài cũng đã nhận được tin, lần này tất cả những kẻ đối địch với Long gia đều chết sạch. Một người sống cũng không còn. Nhất là đối với Nguyên gia, Long Tuần Khanh để tôi tận mắt chứng kiến cậu ta hạ lệnh nổ súng. Nói ra thì tôi cũng coi như may mắn, ít nhất tôi vẫn còn sống."

"Nguyên gia cũng không cho cậu điều gì, nơi cậu lớn lên là Long gia." Long Thiên Thích chậm rãi mở miệng.

"Điều này là tất nhiên, ơn dưỡng dục của Long tiên sinh tôi chưa bao giờ quên." Ken thản nhiên nói. "Thật ra lúc ở Long gia, đã từng có một thời gian dài tôi vô cùng oán hận tại sao mình lại mang họ Nguyên mà không phải họ Long. Hiện tại tôi mới thấy mang họ Nguyên thật là tốt."

Long Thiên Thích thở dài nhắm mắt lại, một lúc lâu mới nói. "Nếu Tuấn Khanh đã giải quyết xong mọi chuyện, ta cũng nên trở về, cậu hãy đi cùng ta. Nói thế nào thì hai đứa cũng đã cùng nhau lớn lên, tình cảm không nhỏ. Cho dù Tuấn Khanh thật sự đem cậu đến nơi này, ta nghĩ hiện tại nó cũng đã bắt đầu hối hận."

"Cậu ta sẽ không hối hận." Ken lắc đầu, lạnh lùng mà cười, bất chợt cậu ta nhìn Long Thiên Thích hỏi. "Hẳn là ngài đang rất thích Nguyệt Khê?"

Ngày đó Ken đã nhìn ra. Từ nhỏ lớn lên bên cạnh Long Thiên Thích, cậu ta hiểu quá rõ, Long Thiên Thích là loại người mà cho dù núi Thái Sơn có sập xuống bên cạnh mặt vẫn không đổi sắc. Trên con người anh đừng bao giờ mong tìm thấy một dao động nhỏ nhặt nhất. Nhưng ngày ấy vì Nguyệt Khê anh đã thất thố nghiêm trọng, hơn nữa sau khi cẩn thận hỏi qua Mai Thuấn Thần về chuyện anh cùng Nguyệt Khê quen nhau, cậu ta càng thêm xác định.

Chỉ có điều cậu ta không thể biết anh thích Nguyệt Khê đến mức nào, tình cảm lãng mạn như trong tiểu thuyết chắc chắn sẽ không xuất hiện ở Long Thiên Thích. Tuy nhiên, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của Long gia, cậu ta tin Long Thiên Thích sẽ đối tốt với Nguyệt Khê.

Long Thiên Thích liếc cậu ta một cái, vặn lại. "Tại sao lại hỏi đến vấn đề này?"

"Nếu một ngày Nguyệt Khê phản bội ngài, ngài sẽ làm như thế nào?" Ken lại hỏi.

"..."

Thấy Long Thiên Thích không trả lời, Ken cười mà như khóc. "Tôi hỏi ngài, ngài có thể thuê bốn tên đàn ông cưỡng bức anh ấy, không những chính mình ngồi đó thưởng thức mọi việc, còn quay lại làm lưu niệm?"

"Cái gì!?" Long Thiên Thích không tự chủ được mà cao giọng.

Ken vẫn giữ thái độ thản nhiên, lẳng lặng nói. "Vậy mà cậu ta lại đối xử với tôi như thế đấy, sau đó còn đem tôi quẳng đến nơi bẩn thỉu này. Nếu ngài không tin có thể về điều tra lại, người bình thường có lẽ không biết, nhưng cậu ta và mấy tên tâm phúc cùng ngồi xem thì quá rõ ràng."

Long Thiên Thích giật mình, Tuấn Khanh điên rồi sao?

"Cho nên, không phải tôi không muốn cùng ngài trở về, mà là tôi không thể trở về." Ken lạnh nhạt nói.

Long Thiên Thích khẽ thở dài, trầm mặc đứng lên. Sau một lúc lâu, đột nhiên anh lấy điện thoại ra, chỉ bằng một động tác, ngay lập tức có một gã đàn ông mặc vest đen khoảng ba mươi tuổi đẩy cửa tiến vào.

Sắc mặt Ken nhanh chóng thay đổi, cậu ta đứng dậy nói với thái độ có chút cầu xin. "Bằng thế lực của Long gia, cho dù tôi có cố gắng đến mức nào cũng không thể mơ tưởng đến một ngày làm cho Long gia suy sụp, về điểm ấy Long tiên sinh có thể yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tạo ra bất kỳ uy hiếp nào với Long gia được đâu."

Ở cạnh Long Thiên Thích nhiều năm, Ken rất rõ thủ đoạn của anh, đối với người có khả năng trở thành kẻ địch, anh sẽ lập tức tiêu diệt từ trong trứng nước.

Long Thiên Thích không nhìn Ken, chỉ ra lệnh cho gã tay chân. "Mang Tú Nhân trở về nhà, nói đây là ý của ta, không cho phép Tuấn Khanh phản đối. Còn nữa, trước khi lên phi cơ hãy tiêm cho cậu ta một mũi... 1847."

Ken tái xanh mặt, nếu nói vừa rồi chỉ là sợ hãi, hiện tại chính là vô cùng kinh sợ, thân thể không tự giác run rẩy, gào lên. "Long tiên sinh, ngài không thể làm vậy."

"Ta buộc phải làm vậy." Long Thiên Thích chậm rãi mở miệng. "Có thể hiện tại cậu sẽ cảm thấy ta tàn nhẫn, nhưng về sau cậu sẽ hiểu. Đây là phương pháp duy nhất để hai đứa có thể nhanh chóng được giải thoát. Loại thuốc kia sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn đến cậu, chỉ làm cho thần kinh tạm thời trì trệ mà thôi, hơn nữa đã có sẵn thuốc giải."

"Không, Long tiên sinh, cầu xin ngài..." Ken kích động kêu lên.

Long Thiên Thích lẳng lặng nhìn cậu ta. Tình cảm mãnh liệt bồng bột của tuổi trẻ có thể tàn phá nhiều thứ, đồng thời cũng có thể giết chết chính mình.

Tuấn Khanh, đứa con duy nhất của anh, không thể ngờ đường tình duyên lại gian nan như thế.

Anh đã nhìn hai đứa lớn lên, nhìn chúng nó yêu thương nhau, đã thấy Tuấn Khanh trân trọng Tú Nhân đến mức nào... Nhưng anh không ngờ có ngày nhìn thấy Tuấn Khanh điên cuồng như thế này.

"Tự mình đưa cậu ta trở về, trên đường đi tuyệt đối không để xảy ra sai lầm nào." Long Thiên Thích lại hạ mệnh lệnh.

"Vâng."

Khi Long Thiên Thích về đến nhà đã là nửa đêm, mọi việc tạm coi như xử lý xong. Đột nhiên một cảm giác bất lực bỗng từ đâu trào lên trong lòng. Lúc mười lăm, mười sáu tuổi Long Thiên Thích đã nhận ra khuynh hướng tình dục của mình, vậy nên mười tám tuổi năm ấy anh không chút do dự chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt của gia tộc, thậm chí không cần đính hôn mà trực tiếp làm lễ cưới. Anh hiểu rất rõ ràng, là người thừa kế của Long gia, anh yêu ai họ cũng không phản đối, nhưng vì Long gia lưu lại người thừa kế là nghĩa vụ nhất định anh phải làm.

Mà Tuấn Khanh, anh nghĩ đến đứa con cao ngạo này...

Những năm qua có lẽ anh đã quá nghiêm khắc, không phải là một người cha tốt, hơn nữa người người vợ trên danh nghĩa của anh mất sớm, có khi nào đã khiến Tuấn Khanh trở thành như ngày hôm nay? Không ngờ thằng bé lại có thể gây ra hành vi tày đình này. Vì Nguyên Tú Nhân mà tự làm hại bản thân.

"Ưm..." Thanh âm uể oải vang lên, đèn ngủ nơi đầu giường bật sáng.

Nguyệt Khê ngẩng đầu ngáp dài, cậu luôn ngủ không sâu, hơn nữa khi đang ngủ nếu bị quấy rầy sẽ rất khó ngủ lại. Cứ tưởng đêm nay Long Thiên Thích không về nên cậu đi nằm sớm, ai dè vị đại gia của cậu nửa đêm lại bò vào.

"Làm em tỉnh giấc sao?" Long Thiên Thích nhẹ giọng nói, ngồi xuống cạnh giường.

"Anh mới về à?" Nguyệt Khê miễn cưỡng cười, có chút không thoải mái nhìn anh. "Đi tắm đi."

"Được." Long Thiên Thích hôn nhẹ hai má cậu, lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lúc anh tắm xong đi ra, Nguyệt Khê đang gật gù ghé vào đầu giường, hình như không thể ngủ lại, vẻ mặt hờn dỗi.

"Lần sau, nếu nửa đêm anh mới về, làm ơn đến phòng khác ngủ được không?" Nguyệt Khê nhịn không được oán giận nói.

Bốn phòng, làm gì không có chỗ cho anh ngủ.

"Làm phiền em à?" Long Thiên Thích cười, kéo chăn tiến vào nằm chung.

Nguyệt Khê chậc lưỡi, giận dỗi nói. "Một chút."

Chẳng biết có ngủ lại được không, tuy rằng ngày mai không ai buộc cậu phải dậy sớm, nhưng nếu ban ngày ngủ nhiều, cậu sẽ đau đầu.

Trở mình, nằm thẳng, Nguyệt Khê đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tình huống này hình như là lần đầu tiên xuất hiện, hai người đúng là đang sống chung, nhưng ngủ chung thì... dường như chưa có lần nào.

Số lần làm tình rất nhiều, tuy rằng mỗi lần làm xong cậu sẽ ngủ rất say (gần như hôn mê thì đúng hơn), nhưng bên cạnh có người hay không cậu vẫn cảm giác được. Cho tới bây giờ vẫn là Long Thiên Thích ôm cậu tắm rửa sạch sẽ, sau đó sẽ lẳng lặng ở bên cậu một lúc, rồi cuối cùng vẫn đến ngủ ở một phòng khác.

Mà có đôi khi anh dường như cả đêm không về, trong nhà lại có dấu hiệu như có người động qua. Ban đầu Nguyệt Khê còn tưởng mình suy nghĩ nhiều, lúc này ngẫm lại, rất có thể là buổi tối Long Thiên Thích về muộn nên đến phòng khác, cậu ngủ say không biết, buổi sáng lúc anh đi cậu vẫn chưa rời giường, nên tưởng lầm rằng anh không về. Hiện tại xem ra ngày nào anh cũng về nhà.

"Đang nghĩ gì vậy?" Long Thiên Thích thấy Nguyệt Khê trầm ngâm hồi lâu, mở miệng hỏi.

"Suy nghĩ tại sao hôm nay anh lại đến phòng em ngủ." Nguyệt Khê nghi nghi hoặc hoặc trả lời, cậu không cảm thấy ham muốn tình dục trên người Long Thiên Thích, hơn nữa nếu anh có ý này, nhất định sẽ ôm cậu đi tắm, mặc kệ đã tắm qua bao nhiêu lần. Trước khi làm phải tắm, đây là thiết luật của Long Thiên Thích.

"Sao lại là phòng em, là phòng của chúng ta." Long Thiên Thích sửa lời cậu.

Nguyệt Khê kỳ quái liếc anh một cái, không thèm cãi, nói thật ra nơi này nên gọi là 'phòng làm tình của chúng ta' mới đúng, Long đại gia anh có bao giờ qua đêm trong này đâu.

"Sao vậy, sắc mặt vẫn là lạ?" Long Thiên Thích hỏi.

"Có mà anh là lạ ấy." Nguyệt Khê nhịn không được nói:"Chẳng phải anh không ngủ chung với người khác sao?"

Long Thiên Thích sửng sốt một chút, đúng là từ trước đến nay anh không ngủ chung với bất kỳ ai, bởi vì khi ý thức không tỉnh táo, phản ứng của con người sẽ chậm đi rất nhiều, nếu lúc ấy người bên cạnh động thủ, trên sáu mươi phần trăm anh sẽ mất mạng. Cho nên dù là người tình kiểu gì, làm tình cuồng nhiệt đến mức nào, anh tuyệt đối cũng sẽ không ngủ chung với người đó, đây là cơ bản trong cơ bản.

Mà hôm nay, một cách vô thức, anh bước vào đây thật tự nhiên...

Nguyệt Khê thấy mặt Long Thiên Thích ngẩn ra, mất kiên nhẫn nói. "Thôi kệ đi, dù sao giường cũng lớn, anh đừng có quấy rầy em là được."

Ai dè Nguyệt Khê mới vừa nhích sang bên một chút, Long Thiên Thích lại đột nhiên từ phía sau ôm cậu.

"Em cần phải ngủ thật đấy." Nguyệt Khê nói mà như khóc tới nơi.

Đầu của cậu đã đau đến muốn vỡ ra, lại chẳng hề buồn ngủ, nếu anh còn gây sức ép nữa... chẳng thà giết cậu cho nhanh.

"Tôi ôm em ngủ." Long Thiên Thích cắn lỗ tai Nguyệt Khê nhỏ giọng, thanh âm trầm thấp gợi cảm.

"Em có phải gối ôm đâu."

"Ngoan, để yên tôi ôm nào." Long Thiên Thích dỗ cậu.

"Em..." Nguyệt Khê thở dài, cậu đâu phải chó con, mà cho dù là chó con, bị người ta ôm như vậy có thể ngủ được sao?

"Nhanh lên ngủ đi." Long Thiên Thích lại dỗ dành cậu.

Cái kiểu nói này nghe như thể Long Thiên Thích đang hát ru cho cậu nghe ấy, nhưng tưởng tượng đến đó thôi là Nguyệt Khê đã rùng mình ớn lạnh.

"Hôm nay có chuyện gì à?" Nguyệt Khê thở dài, bắt đầu đặt câu hỏi.

Nếu biết chuyện xảy ra, có thể biết nguyên nhân anh lên cơn điên.

"..."

Nguyệt Khê đợi gần mười phút vẫn không nghe được câu trả lời. Cũng đúng, một người đàn ông mạnh mẽ quyết liệt như Long Thiên Thích, dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ đem tất cả giấu trong lòng, nói ra đối với anh chính là hành vi của kẻ yếu.

Nhưng Nguyệt Khê vẫn muốn biết, trời sinh anh vốn thế thật sao? Hay là do được rèn luyện mà thành? Nếu là do rèn luyện, cậu cũng muốn biết thử cái người đã nuôi dạy anh lắm.

"Tôi có một đứa con trai." Ngay lúc Nguyệt Khê sắp đi vào giấc ngủ, Long Thiên Thích đột nhiên mở miệng.

Những lời này làm Nguyệt Khê sợ run.

"Con trai á!" Nguyệt Khê gần như thét lên.

"Năm nay mười bảy tuổi." Long Thiên Thích bổ sung.

"Trời đất! Anh kết hôn sớm quá vậy." Lần này thì Nguyệt Khê thực sự há hốc mồm, vừa nói vừa xoay người lại, ngay lập tức Long Thiên Thích vươn tay ôm cậu vào lòng. Nguyệt Khê ghé đầu vào ngực anh, giấu không được tò mò ngẩng lên nhìn anh.

"Bởi vì sau khi kết hôn và có người thừa kế, tôi muốn lên giường với ai cũng sẽ không có người lải nhải bên tai nữa." Long Thiên Thích thản nhiên nói, đôi ngươi màu đen không còn tỏa ra khí thế bức bách như mọi khi, chỉ lặng lẽ như đang hoài niệm.

"Người anh nói là cha anh sao?" Nguyệt Khê đột nhiên cảm thấy đầu không đau nữa, có lẽ là câu chuyện của Long Thiên Thích đã lôi cuốn sự chú ý của cậu.

Long Thiên Thích thản nhiên "Ừ" một tiếng, rồi im lặng.

Nguyệt Khê cũng không hỏi gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn, vẻ mặt Long Thiên Thích hơi ngẩn ra, hẳn là anh đang hồi tưởng lại mọi chuyện trong quá khứ. Hôm nay Long Thiên Thích có thể nói với cậu chuyện có con trai đã là kỳ tích, cậu đương nhiên sẽ không ngốc đến mức lại hỏi thêm gì nữa.

"Cha tôi là một người vô cùng nghiêm khắc." Một hồi lâu, Long Thiên Thích lại nói tiếp.

"Anh cũng vậy, đúng không?" Nguyệt Khê lại hỏi, sau đó nói với thái độ khẳng định. "Em dám cam đoan con trai anh cũng từng rất thê thảm."

"..."

Nhắc tới hai chữ 'con trai', Long Thiên Thích lại trầm mặc, trong đôi mắt hiện lên một tia mỏi mệt.

Nguyệt Khê dường như hiểu ra điều gì, cậu dè dặt hỏi. "Con trai anh xảy ra chuyện gì sao?"

Long Thiên Thích nghe xong đột nhiên trừng mắt nhìn cậu, khiến Nguyệt Khê phải giật giật mi mắt mấy cái, nghĩ thầm, thôi xong, mình nói bậy rồi.

"Em có phản bội tôi không?" Long Thiên Thích đột nhiên hỏi.

Nguyệt Khê khó hiểu nhìn anh, đối với cậu, lâu nay anh vẫn là con người tự tin đến mức cho rằng tuyệt đối không ai dám phản bội mình, vậy mà bây giờ lại hỏi vấn đề này. Thật sự quá khác so với tác phong thường ngày của anh.

"Trả lời tôi!" Long Thiên Thích đối với sự trầm mặc của Nguyệt Khê dường như vô cùng bất mãn, vòng tay đang ôm Nguyệt Khê siết mạnh.

"Sao em có thể phản bội anh được, tự dưng anh lại đi hỏi chuyện kỳ cục vậy." Nguyệt Khê mang vẻ mặt 'hiểu chết liền' nhìn anh.

"Tôi muốn nghe câu trả lời của em, có hay là không?" Long Thiên Thích vẫn nhíu chặt đôi mày.

Nguyệt Khê nở nụ cười, vươn tay sờ vào đôi mày Long Thiên Thích như muốn kéo giãn chúng ra. "Em sẽ không phản bội, tuyệt đối không."

Đôi con ngươi màu đen của Long Thiên Thích dường như hiện lên một tia lo lắng, anh bắt lấy tay Nguyệt Khê, hôn nhẹ.

"Nếu em thật sự phản bội, anh sẽ thế nào?" Nguyệt Khê bạo gan hỏi.

Gương mặt Long Thiên Thích nháy mắt đen lại, cậu vội vàng cười cầu hòa với anh. "Em chỉ đùa thôi mà."

"Lần sau không được đùa như thế nữa." Long Thiên Thích trầm giọng.

"Biết rồi biết rồi, em cam đoan sẽ không tái phạm." Nguyệt Khê cười, cố gắng vỗ về anh.

Long Thiên Thích hình như yên tâm hơn một chút, đột nhiên nói. "Hay thật, giống như không còn mệt nhọc."

Nguyệt Khê lại giật giật mi mắt mấy cái, không hiểu lắm những lời anh nói. Cho đến khi miệng Long Thiên Thích hướng về phía cổ cậu cắn nhẹ, cậu mới giật mình phản ứng.

"Đừng mà..." Giọng Nguyệt Khê như cầu xin.

"Ai bảo em không ngoan ." Long Thiên Thích lại cắn lỗ tai Nguyệt Khê nói.

"..."

Nguyệt Khê kháng cự đẩy anh ra, nhưng sức lực cậu làm sao chống lại được Long Thiên Thích. Áo ngủ của hai người nhanh chóng bị cởi ra. Long Thiên Thích khiêu khích vuốt ve nơi mẫn cảm nhất trên thân thể Nguyệt Khê, nhìn thân thể động lòng người bên dưới vì vậy mà quằn quại rên rỉ, tim anh bất giác run lên.

Da thịt như vậy, một người như vậy, trân trọng yêu thương như vậy, người khác lơ đãng huých trúng một cái, liếc mắt nhìn lâu một chút, đã làm anh cảm thấy vô cùng không thoải mái. Vậy mà Tuấn Khanh rốt cuộc đã bức bản thân tới độ nào rồi mới có thể đối với Nguyên Tú Nhân làm ra việc tày trời kia? Nếu nói đem chính trái tim mình xé rách, cũng chỉ đến như thế mà thôi.


[1] Nguyên văn câu thành ngữ là 由俭入奢易,由奢人俭难 (Do kiệm nhập xa dị, do xa nhân kiệm nan), hiểu nôm na là: người đã quen tiết kiệm, nếu được tiêu xài xa xỉ sẽ dễ dàng quen thói, đến khi phải tiết kiệm trở lại sẽ vô cùng khó khăn.

Chỗ này nguyên gốc trong bản Trung là "哈佛商学院", dịch sang tiếng Anh là "Harvard Business School" (bản QT dịch thành "học viện Cáp Phật Thương")

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com