TruyenHHH.com

Long Do An Tiep Theo Q15

CHƯƠNG 749: TRỤ THIÊN VŨ

EDITOR: ROSALINE

BETA: MINH ANH ANH


Thuyền đi trên biển, thời tiết thật đẹp, ánh mặt trời chiếu trên sóng biếc, biển khơi rộng lớn tựa như bích ngọc được dát vàng.

Chẳng qua người trên mũi thuyền nhìn cảnh đẹp nhưng lại thở dài thở ngắn.

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa ngồi chung một chỗ chia nhau một củ khoai lang nướng vừa ăn, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Triển Chiêu đang ngồi trên lan can thuyền "đối biển kiểm điểm" —— con mèo này, ngay cả khoai lang còn không ăn đấy!

Bạch Ngọc Đường tựa vào lan can thuyền bên cạnh Triển Chiêu, mạn thuyền còn có không ít cá heo đang bơi theo, thường xuyên nhảy lên khỏi mặt nước chào hỏi với Ngũ Gia, một con hai con, nhìn dáng vẻ mập mạp xem ra là tâm tình rất tốt.

Chúng lão nhân Xuân Viên cũng chen chúc ở trong khoang thuyền nhìn phía ngoài, quan sát "thiếu chủ" nhà bọn họ.

Bạch Ngọc Đường quay đầu, ngoắc ngoắc tay với Khách Tề.

Khách Tề liền chạy tới, hỏi hắn chuyện gì.

Bạch Ngọc Đường nói người còn không có nhận xong đâu...

Khách Tề cười, "Ta để cho bọn họ vội tới tự giới thiệu mình cho thiếu chủ một chút?"

Ngũ Gia gật đầu, cảm thấy rất tốt a, ít nhất như vậy tất cả mọi người đều biết qua nhau.

Khách Tề liền chạy về cùng nói với Khách Mạc Kiệt.

Chỉ chốc lát sau, nhóm lão nhân gia cũng lập đội, tới chào hỏi.

Giống như Ma Cung vậy, lớn tuổi nhất Xuân Viên cũng là Cửu Đầu Nãi Nãi.

Thật ra thì mới vừa rồi tất cả mọi người phát hiện, vị nãi nãi này từ tướng mạo đến võ công, cũng rất giống với Cửu Đầu Nãi Nãi, kết quả vừa giới thiệu, lại là thân tỷ muội.

Triển Chiêu rất là khiếp sợ, Ma Cung Cửu Đầu Nãi Nãi là tỷ tỷ, tên gọi chính là A Nhụy, Cửu Đầu Nãi Nãi Xuân Viên là muội muội, tên gọi A Phức.

"Thân tỷ muội sao?" Công Tôn mặc dù ngoài miệng hỏi, nhưng lấy kinh nghiệm hành nghề chữa bệnh nhiều năm của hắn, cũng đã nhìn ra, đích xác là thân tỷ muội.

Phức Nãi Nãi gật đầu một cái, " Ừm."

"Vậy... Nhiều năm như vậy làm sao không lui tới nha?!" Triển Chiêu có chút tức giận, "Thân tỷ muội a! Làm sao có thể có mối thù chỉ sau một đêm? Vừa rồi lại còn đánh nhau!"

"Hừ!" Phức Nãi Nãi vừa nghiêng đầu, "Ai bảo nàng phản quốc!"

Triển Chiêu không nói gì, "Cửu Đầu Nãi Nãi mỗi ngày ngoại trừ đánh mạt chược thì chuyện gì cũng không làm a."

Công Tôn và Hỏa Phượng cũng gật đầu —— ừm, thỉnh thoảng còn chơi xấu kia mà...

Người thứ hai bước tới là một lão nhân gia râu bạc dáng dấp vô cùng khí phái.

Bạch Ngọc Đường khắc sâu ấn tượng với hắn, mới vừa rồi tay không nhận một đạo thiên lôi của Bạch Long Vương, vị này là cao thủ trong cao thủ.

Lão gia tử đi lên hành lễ mà chào Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu vội vàng đáp lễ.

"Lão thần Ân Hi, ra mắt thiếu chủ."

"Ân Hi..." Triển Chiêu dường như nghe qua danh tự này.

"A!" Công Tôn nghe Triệu Phổ nói qua, "Tiên phong quan Ưng Vương triều ..."

Tất cả mọi người ném tới ánh mắt tò mò, tương đương với Hỏa Kỳ Lân triều Đại Tống sao?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy —— Hồng Mao kia cũng không đủ lão gia tử này đánh.

"Lão gia tử có phải là thân thích với ngoại công hay không?" Triển Chiêu tò mò hỏi thăm.

Ân Hi gật đầu một cái, "Cùng với chủ thượng coi như là đường huynh đệ bà con xa, ta là đệ đệ."

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa nhìn nhau một cái —— hoàng thân úi chà! Hoàng thân!

Triển Chiêu liền nhanh chóng gọi người, lòng nói ngoại công cũng thiệt là, có thân thích đều không mang về nhà ăn tết, tốt xấu gì cũng nói một tiếng a... Ngày lễ ngày tết đi xông nhà thì tốt biết bao!

Bạch Ngọc Đường vuốt cằm, cảm thấy hợp lý, khó trách lão gia tử nội lực mang ánh sáng.

Mới vừa rồi vị xách Hắc Cốt Đao muốn đại chiến với Thiên Thi Quái kia cũng tới.

Tất cả mọi người tò mò nhìn —— Ai u, vóc dáng rất cao, là một suất ca ha vậy mà lại giống, với Thiên Thi Quái vậy.

Triển Chiêu nhìn nhìn đao, yên lặng hỏi, "Cái đó, lão gia tử với Thiên Gia Gia là đồng môn sao?"

Lão đầu gật đầu một cái, "Ta là cha hắn!"

Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh.

Lão đầu bị chọc cho ha ha cười to, khoát tay chặn lại nói, "Kéo xuống đi, ta mới không có nhi tử là khô lâu quái, ta với Thiên Thi là đồng môn, ta là Vạn Thi..."

Lời còn chưa dứt, liền bị một đứa nhỏ đi lên từ phía sau đạp một cước.

"Hắn gọi Đinh Cốt, thiếu chủ đừng nghe hắn nói bậy, lão hoạt đầu này trong mười câu có chín câu đều là lừa bịp người."

Triển Chiêu thở dài một cái, dọa cho giật mình a...

Tất cả mọi người nhìn "đứa nhỏ" kia, vị này cho cảm giác đúng là đứa nhỏ a, liếc mắt mới bảy tám tuổi, mi thanh mục tú, một đôi mắt to màu vàng.

Mọi người theo bản năng mà nuốt nước miếng một cái, cảm giác này, tại sao giống như Thánh Linh Vương vậy chứ...

"Bạn nhỏ" chào Triển Chiêu một cái, nói tên mình là Không Minh, Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa thiếu chút nữa bị nghẹn khoai lang, đấm ngực cùng nhau hỏi, "Khổng Minh?!"

Không Minh tựa hồ cũng đã quen mọi người trêu đùa như vậy, liền cười cười.

Triển Chiêu kinh ngạc mà nhìn hắn —— vị này chính là Không Minh tướng quân, là một trong bốn đại cao thủ thủ hạ của ngoại công hắn năm đó, công phu khả năng gần với Tiểu Họa Thúc.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút không hiểu, trong truyền thuyết Không Minh không phải là một suất ca tóc vàng mắt vàng sao, tại sao lại là một bạn nhỏ?

Không Minh xua tay, nói võ công này của hắn chính là có hình dạng như vậy...

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa một lần nữa bị nghẹn —— trong truyền thuyết, phản lão hoàn đồng sao?!

Công Tôn sinh ra hứng thú cực lớn, liền muốn tiến đến gần nhìn một chút.

Hỏa Phượng vì sự an toàn của Công Tôn cho nên liên tục kéo hắn —— đừng gây sự, cẩn thận bị đánh!

Trâu Lương và Tắc Tiếu cũng ở một bên ăn khoai lang, Câm nằm ở mạn thuyền nhìn cá dưới biển, Dạ Minh đứng ở trên lưng nó ngủ gà ngủ gật.

Thuyền đi thật xa rồi, một đám lão nhân gia cũng tự giới thiệu mình xong rồi.

Triển Chiêu trí nhớ rất tốt, nhận thức người rất mau, chỉ chốc lát sau liền đều nhận thức hết.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy thực lực này của Xuân Viên thật không thể yếu hơn so với Ma Cung a, bên này chừng sáu trăm người... Đừng nói nhất thống giang hồ, nhất thống thiên hạ đều không tính là chuyện gì!

Trâu Lương cũng cảm thấy hiểu được, thật may năm đó một chia làm hai, nếu không thì với quy mô lớn như vậy, nhất định sẽ bị tìm phiền toái, Ân Hậu phỏng chừng cũng sẽ bị hắc đến thảm hại hơn... Gia cơ nhà lão gia tử, dáng dấp soái công phu lại tốt, tính cách tốt còn chuyên tình, thật là muốn gì có cái đó!

Tắc Tiếu ngược lại là cảm thấy mặc dù nghe rất rung động, nhưng là lão gia tử cũng không dễ dàng a, dẫu sao bên trong sáu trăm người, hơn một nửa đều là cái loại gây họa tinh không đáng tin cậy giống sư phụ hắn vậy.

...

Lâm An phủ, bên trong Bạch gia sơn trang.

Lúc này, Ma Cung có thể tới đều tới, tụ tập ở trong đại viện sơn trang, đoàn đoàn vây quanh Ân Hậu.

Ân Hậu ôm tay dựa vào bàn, dù sao muốn mèo không có, muốn chết một cái, các ngươi nhìn mà làm đi...

Thiên Tôn và Tiểu Tứ Tử còn có Tiểu Lương Tử bọn họ vây quanh một bàn, nhìn lão đầu mập mang theo vật liệu da bị "kèm cặp hai bên" trở lại giống như con tin.

Chúng Ma Cung ban đầu vốn dĩ chuẩn bị tới vây quanh cung chủ một khóc hai nháo ba thắt cổ, chẳng qua vào sân liền bị mặt tường viện kim quang chói lọi kia hấp dẫn, nhao nhao dừng chân xem.

"Ai u choa, tường nhà Tiểu Bạch Đường quả nhiên khác biệt với người khác..."

"Bia vàng thế tường a!"

"Chỉ là vì sao bia vàng này lại làm thành hình dáng mộ bia?"

"Nhìn có chút xui."

"Chính là có tiền không có chỗ xài trong truyền thuyết sao?"

U Liên vuốt cằm, tỉ mỉ quan sát hoàng kim hình mộ bia kia, cau mày hỏi Bạch Quỷ Vương, "Nhìn không giống thẩm mỹ của Ngọc Đường a."

Bạch Quỷ Vương nói đồ chơi này là tặng kèm theo, liền đại khái giới thiệu lai lịch một chút.

Các lão đầu lão thái tấm tắc lấy làm kỳ lạ —— Tiểu Bạch Đường không chỉ biết tiêu tiền còn có thể kiếm tiền a! Nhất định chính là trên trời rơi xuống bánh có nhân..

"Khụ khụ." Lúc này, Hắc Thủy Bà Bà ho khan một tiếng, nhắc nhở mọi người —— các ngươi tới tham quan sao? Chiêu Chiêu đâu? Còn tìm Chiêu Chiêu nữa hay không?!

Một đám lão nhân gia "xoạt" một tiếng quay đầu, căm tức nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu ôm tay mặt không đổi sắc —— lợn chết không sợ nước sôi.

Lúc này, liền nghe Thiên Tôn chậm rì rì tới một câu này, "Các ngươi cũng vậy..."

Nhóm lão nhân gia lại xoay mặt nhìn Thiên Tôn, "Chúng ta làm sao rồi?!"

"Một người hai người, cả ngày lẫn đêm chỉ biết chơi... Có tra án giúp Triển Tiểu Miêu sao?" Thiên Tôn nâng cằm cầm bút lông mới vừa rồi lão đầu mập dùng để phác họa ở trên một tấm vật liệu da viết viết vẽ vẽ lên một chút, vừa nói tiếp, "Người Xuân Viên có thể giúp Triển Tiểu Miêu tra án nha."

"Tra án?!" Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn tới Thiên Tôn bên này.

Ngay cả bọn nhỏ đều tò mò mà ngửa mặt nhìn Thiên Tôn.

Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đùi Thiên Tôn hai tay nâng cằm tựa vào trên bàn, nhìn Thiên Tôn ở trên vật liệu da viết mấy chữ "châm ngòi ly gián".

"Nguyên lai là dựa vào cái phương pháp này lừa Chiêu Chiêu đi sao?"

"Vụ án gì? Chúng ta tới tra!"

Thiên Tôn chọt chọt Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, " Ừm... Chính là vụ án gần đây ở cửa hàng quan tài phát hiện thi thể vu nữ... Còn có vu nữ mười năm trước rơi xuống nước... Còn có Tôn Tôn từ trứng trong sinh ra..."

Lời còn chưa dứt, liền bị Thiên Tôn chọc lét.

Đoàn tử "ha ha ha" cười không ngừng.

Chúng lão nhân gia Ma Cung nghe "cửa hàng quan tài vu nữ" liền bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

"Đây là vụ án gì a?"

"Nghe giống như là ma quỷ lộng hành!"

"Chiêu Chiêu một cái tên rực rỡ như ánh mặt trời vậy."

"Tại sao luôn nhặt được vụ án âm phủ như vậy chứ."

Nhóm lão nhân gia vừa thổ tào vừa tiếp tục quay đầu nhìn Ân Hậu —— cung chủ thời điểm người đặt tên có phải thiếu chút tâm ý hay không?

Ân Hậu hơi ngẩn người, đưa tay vuốt cằm —— khoan hãy nói, lúc đó là có chút ghét bỏ con rể... Trên đời này có mấy người cha vợ không ghét bỏ con rể chứ, cái này không phải bình thường sao!

"Tuyệt đối không thể để Xuân Viên được như ý!"

"Chúng ta đi tra!"

"Phá án đoạt Chiêu Chiêu lại!"

Một đám người "vèo vèo" lập tức liền chạy đi.

Ân Hậu nhìn viện tử phía trước trống rỗng, hỏi Thiên Tôn, "Như vậy... Không sao chứ?"

Thiên Tôn vừa xoa đoàn tử vừa hỏi ngược lại, "Nếu không thì sao? Dù sao cũng hơn để cho bọn họ lái thuyền ra biển tấn công đảo Sương Mù a?"

Ân Hậu ngược lại là cũng không nói được nên lời, đích thật là tốt hơn so với mạnh mẽ đuổi theo...

"Nói đến tấn công đảo Sương Mù..." Thiên Tôn hỏi, "Yêu Vương mang Triệu Phổ ra cửa không biết đi làm gì..."

Tiểu Tứ Tử bấm tay nhỏ bé tính toán một chút, "Ở phía Tây đi."

"Phía Tây?" Ân Hậu và Thiên Tôn nhìn nhau một cái, đều có chút hoài nghi, Yêu Vương có phải hay không sợ tình cảnh lúng túng, cố ý mang Triệu Phổ đi nha?

Cùng lúc đó, thành Tây ngoại ô, trên một đỉnh núi hoang vu.

Triệu Phổ cầm xẻng, đang theo nhóm ảnh vệ cùng nhau đào một cái hố to.

Yêu Vương đứng ở trên một cái cọc gỗ lớn bên bờ hố, cầm trong tay cái la bàn, miệng lẩm bẩm ngẩng đầu nhìn trời.

Triệu Phổ lần đầu có nhận biết chân thật như vậy với hai chữ "Thần côn", hay là nói "Bán tiên?", mặc dù tướng mạo giọng điệu đều có một cỗ tiên khí, nhưng luôn cảm thấy Yêu Vương giống như một tên giang hồ lừa bịp.

Cửu Vương gia nguyên bản cũng cho là lão gia tử là vì để tránh cho hắn khó xử nên cố ý đẩy hắn ra, nhưng là trăm triệu không nghĩ tới, thật sự chạy tới làm việc chân tay rồi.

Đang suy nghĩ, liền nghe được "đinh" một tiếng, Tử Ảnh một xẻng đi xuống, dưới lòng đất có nước phun lên.

Mọi người vội vàng nhảy lên khỏi cái hố.

Yêu Vương lại gần nhìn, "Đào được nước sao?"

Triệu Phổ gật đầu.

Giả Ảnh phân tích một chút, dựa theo tốc độ nước dâng lên này, phía dưới có lẽ là một nguồn suối... Cho nên lão gia tử từ thật xa là tới đào một cái giếng sao?

Nhưng nhìn kỹ một chút không chỉ có nước còn bốc hơi nóng, hóa ra là mắt ôn tuyền!

Yêu Vương chạy qua nhìn nước từ từ dâng lên, lúc này, Hắc Ảnh nằm trên đất lắng nghe, "Dưới đất thật giống như..."

Thật ra thì vào lúc này cũng không cần nằm xuống nghe, cũng có thể nghe được động tĩnh dưới bàn chân, đồng thời mặt đất còn có chút chấn động...

"Chạy mau!" Yêu Vương nói xong, xoay người chạy.

Triệu Phổ và nhóm ảnh vệ cũng không biết chuyện gì, nhưng cũng liền chạy theo lão gia tử.

Mấy người một đường lao xuống núi, liền nghe được tiếng vang rung trời trong núi phía sau, ùng ùng tựa như đánh lôi đài

Triệu Phổ buồn bực —— đây là đào được cái gì? Núi lửa sao?

Đang suy nghĩ, liền nghe được "oành" một tiếng... Một cột nước màu trắng từ từ đột ngột phun từ mặt đất lên, càng lên càng cao.

Triệu Phổ quay đầu nhìn, bước chân cũng dừng lại, cuối cùng dứt khoát không chạy, đứng cau mày nhìn kỹ.

Chỉ thấy cột nước màu trắng kia càng ngày càng cao, càng ngày càng cao, xung quanh cũng bắt đầu sinh ra hơi nước, nhưng "cột nước" này càng xem càng quen mắt.

"Di?" Cửu Vương gia quay đầu trở lại lại đi vòng vèo lên núi, "Đây không phải là..."

"Giống y chang với trụ sáp giấu thanh đao của Tiểu Lương Tử trên đảo Rồng a..."

"Đích xác là sáp..." Giả Ảnh giơ chân lên, cho mọi người nhìn mặt giày.

Mới vừa ban nãy Giả Ảnh là người cuối cùng đi lên, "nước" từ dưới mặt đất phun tràn lên trên chân, nhưng lúc này nước đã khô sạch, trên mặt giày màu đen, có một số mảnh sáp màu trắng.

Giả Ảnh đưa tay lấy xuống, đích xác là sáp ong trắng!

Triệu Phổ quay đầu lại tìm Yêu Vương.

Vào lúc này, lão gia tử cũng dừng lại, ôm tay ngước mặt nhìn...

Cây trụ sáp kia nhanh chóng nâng cao đọng lại, lúc này đã là một cây trụ lớn chọc trời, cảm giác giống nhau như đúc với cây trên đảo Rồng kia.

"Nguyên lai trụ Thiên Vũ là ý tứ như vậy a..." Yêu Vương hơi cười một tiếng, "Có chút ý tứ."

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com