TruyenHHH.com

[LoMy] Trọn kiếp tương tư

Quyển thượng - Chương 25: Kinh hồng diễm ảnh

__Crissy

Mặc Lan thấy Thoại Mỹ thật lâu không nói gì, liền cười nói: “Mấy ngày trước đây, Mặc Trúc còn cùng em bàn luận về chuyện trước đây của chúng ta ở phủ Tể tướng. Khi đó ngày nào bọn em vẫn thắc mắc đoán già đoán non coi tiểu thư sẽ đồng ý lời cầu hôn của công tử nhà nào? Mà khi đó có đoán tới đoán lui cũng chưa bao giờ ngờ tới tiểu thư có ngày sẽ trở thành trung cung hoàng hậu nha?”

Đúng vậy, Thoại Mỹ nàng cũng không có nghĩ tới. Cho tới bây giờ cũng không có. Trước kia nàng thầm nghĩ tìm một người giống như phụ thân có thể yêu thương mẫu thân. Nhưng thời khắc nàng đồng ý chỉ hôn của tiên đế nàng đã biết, ý tưởng đó chỉ là hy vọng xa vời mà thôi. Con cháu hoàng gia, người nào không ba thê bốn thiếp.

“Còn nhớ rõ có một lần, vị Lý công tử gia thế cũng khá lớn, gặp được tiểu thư một lần ở chợ, sau đó liền trăm phương nghìn kế hỏi thăm. Cuối cùng cũng dò hỏi được năm lần bảy lượt nhờ bà mối tới cầu thân. Sau đó ngay cả người hầu trong phủ cũng biết ngày 18 hàng tháng, bà mối của Lý công tử nhất định sẽ đến, cho dù là trời có mưa gió bão bùng ra sao. Cho nên mỗi lần tới ngày đó, em cùng Mặc Trúc nhất định sẽ cùng đám Cúc nhi, Đào nhi trong phủ, cá cược đoán xem bà mối kia mặc áo đỏ hay là áo xanh nữa đó...”

Nghe đến đó, Thoại Mỹ thật sự nhịn không được, xì một tiếng bật cười: “Đám nha đầu các em! Sao ta không biết được chuyện này?”

Mặc Lan lè lưỡi, nói: “Em làm sao dám cho tiểu thư biết chứ? Hơn nữa nếu mà thua sẽ bị phạt nữa cơ!”

Thoại Mỹ thở dài nói: “Những lời này chỉ được nói với ta, nhất định đừng để người ngoài nghe được.”

Điều cấm kị trong hoàng cung này chính là nhắc đến mối quan hệ của nữ tử trong cung với nam tử nào đó. Nếu là bị phát hiện, nhẹ thì biếm lãnh cung, nặng thì cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.

Mặc Lan tự nhiên hiểu được nặng nhẹ, vội đáp: “Em tất nhiên là không dám. Chỉ muốn cho tiểu thư vui vẻ chút thôi.” Đã lâu rồi nàng không có nhìn thấy tiểu thư mở lòng cười vui vẻ.

Không khí tràn ngập mùi hương tự nhiên, nhàn nhạt thanh nhã rất dễ chịu. Nàng khẽ nhắm mắt, tựa đầu vào bệ đá, nói: “Tạm thời không cần hầu hạ!”

Mặc Lan “Dạ” một tiếng xoay người chuẩn bị quần áo sạch sẽ bỏ trên khay quần áo, chuyện này căn bản có cung nữ chuyên trách, nhưng giờ phút này đều đã cho các nàng ấy lui nên nàng làm.

Vừa mới quay người lại, giật mình thấy Kim Tử Long chỉ đứng cách nàng chưa đầy một thước, cũng không biết đã đứng bao lâu. Nàng cả kinh, sắc mặt trắng bệch, cơ hồ muốn hét lên.

Chỉ thấy Kim Tử Long giơ tay ý bảo nàng yên lặng lui ra ngoài. Nàng quay đầu nhìn tiểu thư liếc mắt một cái, thấy tiểu thư cũng chưa có động đậy gì, một chút cũng không có phát hiện. Cũng thật sự không có gan mà phát ra tiếng động, đành phải khom người hành lễ, nhẹ nhàng mà lui ra ngoài.

Cũng không biết dựa vào nghỉ ngơi bao lâu, khi cảm thấy cả người đều thư thái. Thoại Mỹ mới chậm rãi đứng lên nói: “Mặc Lan, thay quần áo đi!”

Có một áo ngủ bằng tơ lụa mềm mại in hình trăng lưỡi liềm nhẹ nhàng khoác lên trên vai của nàng.

Nàng giơ tay ra nói: “Đỡ ta đứng dậy đi!” Có một bàn tay rắn chắc to lớn nắm lấy bàn tay nàng.

Người này không phải Mặc Lan! Thoại Mỹ cả kinh, đột nhiên quay đầu lại, liền thấy hắn đang đứng ở trước mặt, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.

Nàng dùng sức túm chặt lấy quần áo, nhưng đúng là cái gì cũng che không được, chỉ cảm thấy vừa quẫn vừa thẹn, mặt mũi đỏ bừng tía tai.

Kim Tử Long vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng, tay dùng lực một chút, mạnh mẽ đem nàng kéo vào lòng.

Tay nàng vội túm lấy quần áo của hắn, chậm rãi nắm chặt lấy.

Nàng bình ổn hô hấp, có chút thở dốc, cuộn người trong ngực hắn, tim đập dồn dập, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp... thần thiếp phải thay quần áo.”

Hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt quẫn bách của nàng, trên mặt không có biểu tình gì, đầu thong thả chậm rãi phủ xuống, càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp. Nhiệt độ hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng. Nàng ngoái mạnh đầu, nụ hôn kia chung quy là trật dừng ở vành tai nàng.

Nàng nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, đây là... nơi tắm rửa”

Hắn nheo mắt nhìn nàng, xa xăm khó phân biệt, thản nhiên nói: “Hoàng hậu mới vừa rồi không phải đã nói, tại đây trên đời này, trẫm chính là lễ, chính là pháp không phải sao?”

Thì ra hắn đều đã nghe thấy hết!

Tay hắn chậm rãi trượt xuống, những nơi lướt qua mềm mại như tơ, khiến hắn không muốn dời tay. Nàng hơi hơi giãy dụa, cũng không thể đấu lại sức của hắn, muốn trốn tránh cũng không thể trốn tránh.

Vành môi hắn mơn man trên cổ nàng thật dịu dàng mà nóng bỏng, khiến nàng gần như run rẩy, nó có chút không giống với tính cách lạnh lùng tàn khốc của hắn.

Nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng. Hắn bế nàng đến ghế tháp gần đó. Nàng đẩy hắn ra, định luồn qua với lấy tấm chăn đắp lên người thì lại bị hắn ôm chặt lấy, tay và môi hắn ve vuốt khắp thân thể nàng khiến nó nóng lên rừng rực.

Bàn tay hắn vẫn ve vuốt vòng eo của nàng, lưỡi đang mơn trớn môi nàng cũng dần tiến sâu hơn. Lúc này không còn thấy bóng dáng của bậc đế vương máu lạnh đâu nữa.

“Mỹ nhi, nàng là của ta”

Hắn thì thầm vào tai nàng như một lời tuyên thệ rồi từ từ nhấn người xuống...

Thật lâu sau, Thoại Mỹ đột nhiên cảm thấy rã rời, muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật say. Kim Tử Long âu yếm nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng, trên trán vẫn còn vương những giọt mồ hôi, tóc nàng xõa rơi rớt hai bên má, yên ổn nằm ở trên người hắn.

Vào khoảnh khắc này, nàng mỹ lệ đến mức khiến ai cũng phải thốt lên kinh ngạc. Còn hắn, có thể lưu lại vẻ mỹ lệ đó được bao lâu?

***

Thả một chút thính, sắp có biến rồi nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com