TruyenHHH.com

[LoMy] Càng hận càng yêu

Chap 106: Ngọn nguồn thù hận

__Crissy

Bác sỹ nhanh chóng rời đi. Lý Mặc cũng rời khỏi bệnh viện, lái xe ô tô của Kim Tử Long về trụ sở Q-Cosmetic. Không ngờ khi anh ta đi thang máy từ bãi đỗ xe lên đến tầng một, anh ta tình cờ đụng phải Giang Thế Quân và trợ lý của ông ta cũng đi vào thang máy.

Lý Mặc cúi đầu chào theo phản xạ có điều kiện, thừa dịp né tránh ánh mắt Giang Thế Quân: "Chào Giang tổng!"

Giang Thế Quân đảo mắt một lượt. Không thấy Kim Tử Long, ông ta hỏi: "Tổng giám đốc của các anh đâu rồi?"

"Tổng giám đốc đi... đi thị sát một nhà máy mới. Tôi về lấy tài liệu cho anh ấy." Lý Mặc trả lời đâu vào đấy, Giang Thế Quân gật đầu.

Thang máy nhanh chóng lên đến tầng 61, Lý Mặc cung kính chào tạm biệt Giang Thế Quân, lập tức đi thẳng đến văn phòng của Kim Tử Long, thuận tay khóa trái cửa. Két bảo hiểm mà Kim Tử Long nhắc tới trước khi tiến hành ca mổ giấu ở đằng sau bức tranh sơn dầu treo trong văn phòng. Lý Mặc nhập mật mã, mở két bảo hiểm, lấy đĩa quang ra ngoài.

Vừa bỏ đĩa quang vào máy tính, điện thoại của Lý Mặc đổ chuông. Đó là cuộc điện thoại từ New York. Lúc này, đĩa CD bắt đầu phát hình ảnh. Đây hình như là một đoạn băng do camera giám sát ghi lại, góc quay là nóc một tòa kiến trúc nào đó.

Đoạn băng không có âm thanh, Lý Mặc vừa xem vừa nghe điện thoại. Đầu kia truyền đến giọng nói một người phụ nữ: "Cô ấy có tìm các anh không?"

"Cô muốn nói đến Thoại Mỹ?" Ngữ khí của Lý Mặc đầy vẻ chế giễu: "Không."

"Không thể nào!" Đối phương cảm thấy khó tin: "Như tôi đã kể với anh, tại buổi tiệc kết hôn của con riêng chồng tôi, cô ta hỏi tôi một đống vấn đề chẳng đâu vào đâu. Rõ ràng cô ta đã nghi ngờ việc cô ta có thể móc nối với Lương thị có liên quan đến các anh. Cô ta nên mau chóng tìm các anh để chứng thực mới đúng, sao lại không có động tĩnh gì?"

Lý Mặc dán mắt vào màn hình vi tính, không dám bỏ qua một hình ảnh nào. Đáng tiếc, trên màn hình vẫn là hình ảnh nóc tòa nhà không người, ống kính camera vẫn không di chuyển.

"Tôi đã nhận lời tổng giám đốc không cho Thoại Mỹ biết sự thật, tôi nhất định sẽ làm được. Nhưng tôi không nói sẽ ngăn cản Thoại Mỹ điều tra ngọn nguồn. Về chuyện Thoại Mỹ gặp cô ở New York mà cô kể với tôi, tôi không hề báo cáo với tổng giám đốc. Nếu cô ta nghi ngờ Lương thị có liên quan đến chúng tôi, đây cũng là một khởi đầu tốt lành. Tôi luôn chờ đợi cô ta tự động đến tìm chúng tôi, nhưng hình như cô ta chỉ tập trung lo cho việc kinh doanh của công ty mới, mà không tiếp tục điều tra vụ đó."

"Đúng là một người đàn bà đáng sợ. Cô ta đang lo lắng điều gì chứ? Lo một khi biết tổng giám đốc Kim ở đằng sau lót đường cho cô ta, cuộc sống của cô ta lại một lần nữa bị xáo trộn?"

Lý Mặc im lặng. Một bên là bệnh nhân đang giãy giụa giữa ranh giới sống chết, một bên là "nữ cường nhân" tươi cười cắt băng khai trương cửa hàng trước ống kính phóng viên. Hai hình ảnh đồng thời xuất hiện trong đầu óc Lý Mặc, tạo thành sự tương phản và trào phúng vô hạn. Điều duy nhất Lý Mặc có thể làm là thở dài bất lực: "Chuyện này tính sau, bây giờ điều quan trọng nhất là khống chế bệnh tình của tổng giám đốc, để tránh..."

Lời nói của Lý Mặc nghẹn lại ở cổ họng. Bởi vì trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện hai bóng hình, chứ không còn là nóc nhà cô độc. Hai người đàn ông dường như đang nói chuyện, bọn họ đều đứng ở mép nóc nhà, quay lưng về phía ống kính nên không rõ diện mạo.

Sự im lặng đột ngột của Lý Mặc khiến người phụ nữ ở đầu kia điện thoại nghi hoặc: "Anh làm sao thế?"

"Không có gì." Hình ảnh trên máy tính không có âm thanh, Lý Mặc không rõ nội dung cuộc trò chuyện của hai người trên nóc tòa nhà. Anh ta đành dành một phần chú ý vào máy điện thoại: "Tôi đang xử lý một số công việc tổng giám đốc giao cho tôi."

Đúng lúc này, hai người đàn ông trên màn hình đột nhiên ra tay đánh nhau. Lý Mặc bất giác dán mắt vào màn hình. Anh ta thấy một người bị trượt chân mất, thăng bằng rơi xuống, toàn thân lơ lửng trong không trung. Người đó ra sức nắm chặt thanh lan can, người đứng trên sân thượng cuối cùng cũng giơ tay cứu người ở bên dưới. Lý Mặc toát mồ hôi lạnh thay người đang gặp nguy hiểm. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế. Nhưng đúng lúc này, hình ảnh chao đảo, Lý Mặc kêu lên một tiếng, đứng bật dậy. Trên màn hình máy tính, người đàn ông vốn đã được cứu, bỗng dưng rơi xuống dưới đất trong nháy mắt.

Tất cả xảy ra quá nhanh, Lý Mặc đã bỏ qua chi tiết quan trọng nhất, anh ta đành phải tua lại đoạn video. Lần này, Lý Mặc có thể nhìn thấy rõ ràng người đàn ông đứng trên nóc tòa nhà rút bàn tay bị đối phương túm chặt. Sau đó, hắn bẻ từng ngón tay đang nắm vào lan can của đối phương. Sau khi đối phương rơi xuống dưới, hung thủ dùng cổ tay áo lau sạch lan can. Lúc quay đầu bỏ đi, bộ dạng của hắn vụt qua ống kính camera. Hình ảnh này không lọt khỏi mắt Lý Mặc, anh ta nhận ra người đó chính là Giang Thế Quân.

Trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn, Lý Mặc ngồi đờ ra trước máy tính hơn một tiếng đồng hồ. Bức tường kính ở bên cạnh phản chiếu bộ dạng chấn động mãi vẫn không thể trở lại bình thường của anh ta.

[...]

Phía đối diện tòa cao ốc Q-Cosmetic có một chiếc xe con đỗ hơn một tiếng đồng hồ. Thoại Mỹ ngồi ở ghế lái xe, ngước nhìn tòa nhà Q-Cosmetic. Cô thấy xe ô tô của Kim Tử Long lái vào bãi đỗ ở tầng hầm của tòa nhà. Bây giờ nhìn lên ô cửa sổ ở tầng 61, cô có thể hình dung ra bộ dạng nghiêm túc của anh trong lúc làm việc. Nhưng cô không có dũng khí tiến bước, bất kể là bước vào tòa nhà Q-Cosmetic hay bước vào trái tim người đàn ông đó.

Thoại Mỹ gõ nhẹ đầu ngón tay lên vô lăng. Thời gian trôi qua chậm chạp, cô không dưới một lần khởi động ô tô rồi lại tắt máy, tiếp tục chờ đợi một cách vô ích. Đến tầm chạng vạng tối, khi xe của Kim Tử Long mới rời khỏi tòa nhà, Thoại Mỹ hơi do dự. Cô có nên đuổi theo? Đuổi theo rồi nói điều gì? Nếu anh thật sự có liên quan đến Lương Thụy Cường, liệu anh có nói thật cho cô biết? Hay đây là cái bẫy lớn hơn anh giăng cho cô?

Cô đã nếm mùi vị quả đắng của việc tự huyễn hoặc bản thân. Mùi vị này đắng đến mức nào, tuyệt vọng đến mức nào, cô rõ hơn ai hết. Nhưng khi nhìn thấy ô tô chuẩn bị hòa vào dòng xe cộ trên đường, gần như xuất phát từ bản năng, Thoại Mỹ lập tức nổ máy, nhấn ga đuổi theo. Bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, tắc đường rất nghiêm trọng. Xe của Kim Tử Long có vẻ vội đi đâu đó nên bấm còi lia lịa. Thoại Mỹ bám theo sau, cô nắm chặt vô lăng không một chút lơi là trên cả đoạn đường, phảng phất chỉ làm vậy, cô mới loại bỏ mọi nỗi căng thẳng. Cuối cùng, cô đi theo chiếc xe đó đến bệnh viện.

Xe của Kim Tử Long đi vào cổng bệnh viện. Cách mười mấy mét, Thoại Mỹ vội phanh gấp, dừng lại ở bên ngoài cổng bệnh viện. Cô chau mày nhìn tấm biển hiệu nền trắng chữ đen của bệnh viện. Sau đó, Thoại Mỹ lắc đầu, lái xe vào cổng lớn. Còn chưa tới bãi đỗ xe, Thoại Mỹ bất chợt nhìn thấy xe của Kim Tử Long dừng lại, đỗ ở một nơi không xa. Anh đến bệnh viện làm gì? Đi khám bệnh hay thăm người ốm?

Thoại Mỹ còn đang mải suy đoán, Lý Mặc một mình xuống xe, đi nhanh vào tòa nhà bệnh viện, Kim Tử Long không thấy bóng dáng. Lý Mặc biến mất khỏi tầm nhìn của Thoại Mỹ trong nháy mắt. Thoại Mỹ lập tức xuống xe, chạy đuổi theo nhưng vẫn bị mất dấu anh ta.

Đại sảnh bệnh viện rộng lớn, người đi lại tấp nập, Thoại Mỹ ngó xung quanh, hoàn toàn mất phương hướng. Đúng lúc này, đầu óc cô đột nhiên vụt qua một ý nghĩ đáng sợ. Cô chợt nhớ đến hôm cắt băng khánh thành. Tuy lúc đó ánh đèn máy ảnh chớp nháy khiến cô không nhìn rõ, nhưng bây giờ hồi tưởng lại mới thấy, hình như bộ dạng của Kim Tử Long lúc đó rất suy nhược và ốm yếu...

Thoại Mỹ lắc đầu, cố gắng gạt bỏ ý nghĩ đáng sợ khỏi đầu óc. Nhưng đôi chân cô không chịu sự khống chế của lý trí, nhanh chóng chạy đến khu vực nằm viện. Cô chạy một mạch đến chỗ y tá trực ban, vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Ở đây có bệnh nhân tên là Kim Tử Long không?"

Cô y tá trả lời: "Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ tin tức của bệnh nhân."

Không có manh mối, Thoại Mỹ chỉ còn cách tìm kiếm từng phòng bệnh. Trong hai tiếng đồng hồ, Thoại Mỹ đi qua vô số cửa phòng bệnh, nhìn vô số thẻ đề tên bệnh nhân treo ngoài cửa phòng bệnh. Trong lòng cô không ngừng cầu nguyện: không phải là anh ấy...

Khi mọi phòng bệnh thường đều không có tên "Kim Tử Long" như lời cầu nguyện của Thoại Mỹ, trái tim cô ngược lại phảng phất bị bóp nghẹt trong giây lát, đến mức cô không thở nổi. Phòng bệnh thường không có, phòng bệnh nặng thì sao? Đầu óc Thoại Mỹ trống rỗng, cô lao đến khu chăm sóc đặc biệt. Nhưng vào thời khắc đẩy cánh cửa vào khu bệnh nặng, cô mất sạch dũng khí. Cuối cùng, Thoại Mỹ chỉ đứng ở ngoài cửa dõi mắt vào bên trong.

Thoại Mỹ nhanh chóng nhìn thấy Lý Mặc đang đi đi lại lại ở ngoài hành lang. Thỉnh thoảng, anh ta ngoảnh đầu về phía phòng bệnh ở trong cùng. Thoại Mỹ hoảng hốt cúi thấp đầu. Trong lòng có một âm thanh nào đó kháng nghị, không cho cô ngẩng đầu. Nhưng cuối cùng, cô vẫn từ từ ngẩng đầu, nín thở nhìn phòng bệnh ở trong cùng...

[...]

Ba ngày sau, Kim Tử Long mới tỉnh lại từ cơn hôn mê. Bắt gặp thần sắc phức tạp của Lý Mặc, Kim Tử Long liền đoán ra: "Cậu đã xem nội dung đĩa CD?"

Lý Mặc gật đầu. Phòng bệnh lại rơi vào không khí trầm mặc, chỉ có âm thanh đơn điệu của máy móc y tế vận hành, giống tiếng sinh mệnh của người đàn ông nằm trên giường đang dần trôi đi.

"Từ lúc nào anh biết bố anh không phải nhảy lầu tự tử vì căn bệnh trầm cảm, mà bị..." Lý Mặc cảm thấy khó mở lời.

"Sau đám tang của Từ Tấn Phu không lâu."

Lý Mặc kinh ngạc trợn mắt. Sau đám tang của Từ Tấn Phu không lâu?

Lẽ nào Kim Tử Long bắt đầu sắp đặt từ lúc bấy giờ...

Trái ngược với sự chấn động của Lý Mặc, Kim Tử Long chỉ nhếch mép: "Đó là lần đầu tiên tôi quay về nơi đó kể từ khi bố tôi qua đời. Tôi vốn định nói cho bố tôi biết, Từ gia đã bị sụp đổ, tôi không vì tình cảm cá nhân mà buông tay. Nhưng có một điều nực cười là, hôm đó tôi không hề vui vẻ như tôi mong muốn, bởi vì tôi phát hiện ra chiếc đĩa này."

Số phận đùa giỡn anh bằng phương thức khôi hài nhất, đồng thời dùng phương thức tàn khốc nhất kết thúc cuộc đời anh? Lý Mặc không nỡ nhìn Kim Tử Long, anh ta vô ý thức cúi đầu: "Tổng giám đốc, anh hãy nghỉ ngơi đi, đừng nói gì nữa."

Kim Tử Long tựa hồ không nghe thấy, anh tiếp tục xé toạc vết thương phong kín đã lâu, muốn dùng nỗi đau để nhắc nhở bản thân, anh vẫn còn sống: "Kết quả kiểm tra trước đó cho thấy, tôi ít nhất có thể sống đến năm sau, nhưng bây giờ... có lẽ tôi sẽ chết trước thời hạn. Mỗi bước đi tôi đều tính toán kỹ càng, cũng sắp xếp đâu vào đấy. Một điều duy nhất tôi không thể tính, là liệu tôi có thể sống đến ngày Giang Thế Quân bị phá sản và ngồi tù hay không?"

Lý Mặc nghiến răng, cuối cùng buột miệng: "Tổng giám đốc, tôi..."

Kim Tử Long lập tức đoán ra anh ta định nói gì. Anh bình tĩnh cắt ngang lời anh ta: "Cậu không hiểu đâu, khoảnh khắc tôi nhận ra người tôi rắp tâm trả thù bấy lâu lại là người vô tội. Mọi kế hoạch tôi vạch ra đều nhằm vào con gái ông ta, nhưng cô ấy... lại không phải con ruột. Cảm giác chính tay mình giày vò một cô gái vô tội, lại là người con gái mình yêu. Cảm giác ấy, đau đớn hơn vạn lần nỗi đau bệnh tật hiện tại. Bây giờ, tôi chỉ hy vọng trước khi qua đời, tôi sẽ trả lại cô ấy tất cả, giữ lại duy nhất nỗi căm hận của cô ấy dành cho tôi. Bởi vì chỉ có vậy, dù tôi chết đi, cô ấy cũng có thể sống hạnh phúc."

Cuối cùng, Kim Tử Long lạnh lùng cảnh cáo Lý Mặc: "Nếu cậu tự ý nói với cô ấy những điều cô ấy không nên biết, thì đó chính là việc làm tàn nhẫn nhất đối với tôi."

***

Sau khi khiến Chị xất bất xang bang thì:

1. Người giết bố anh là Giang Thế Quân

2. Chị không phải con ruột Từ Tấn Phu

Ây da :))))) Anh à, anh gây tội nghiệt nhiều quá rồi đó :))))) Em xin phép mấy chap còn lại em giày vò Anh trả hận cho Chị em ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com