Loi O Yeu Thuong Ve Nha Voi Me Thanh Duy Thanh Thuy
Anh nhớ lúc đến Paris, đi tàu lửa xuống tỉnh Grandville, ở ngoài cửa sổ cánh đồng hoa cải vàng ươm kéo dài đến tận chân trời cứ chạy mãi chạy mãi. Nên sáng nay, khi thấy một tấm ảnh bạn anh đăng lên facebook, dù không biết nó ở đâu, nhưng hương vị về một nước Pháp lãng mạn, cùng mùi hoa oải hương thơm thơm vùng ngoại thành bỗng dưng ùa về từ miền kí ức. Anh nhớ món Crepe trứ danh tại đây. Hôm đó anh đi bộ nên rất mệt và đói, anh ghé vào một nhà hàng gia đình. Nhà hàng khá cũ kĩ và truyền thống, trên tường treo đầy những giấy khen chứng nhận. Ông chủ không nói được tiếng Anh, nên anh phải dùng ngôn ngữ cơ thể. Mãi nói chuyện, suýt nữa trễ cả chuyến tàu cuối cùng về lại Paris.Ở Pháp được gần một tuần, anh phát hiện ra, đây chỉ nên là nơi đến để du lịch ngắn ngày vì... anh nhà quê, đồ Tây không thấy hợp. Anh nhớ món cơm tấm, gỏi khô bò cay xè nơi đầu lưỡi. Nếu choáng ngợp với một Paris hoa lệ, người dân ăn mặc sành điệu, đại lộ Champs Élysées hào nhoáng với các cửa hiệu thời trang danh tiếng; thì khi đi ra vùng ngoại ô lại có một cảm giác rất riêng. Không khí trong lành hơn và em sẽ nghe được tiếng chim hót. Hoa nở khắp nơi và đường phố vắng vẻ. Các tiệm bán nông sản rực rỡ những màu sắc của cà rốt, cà chua. Anh ước có một ngày thức giấc ở Pháp, bên cạnh anh là em. Phòng bên là phòng của ba mẹ. Mình sẽ đi ra cây cầu tình yêu nổi tiếng, mua ổ khóa từ cái hiệu sách cũ lưu động của ông lão râu dài, viết tên hai đứa, khóa nhau lại trên thành cầu và vứt chìa khóa xuống sông. Không gì lãng mạn hơn việc trao nhau một nụ hôn kiểu Pháp, ngay tại Pháp! Hẹn lòng đi nhé, em ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com